Thẩm Thư Vân chính thức từ chức là chuyện hơn một tháng về sau, ngay lúc học kì mới bắt đầu lại đệ đơn từ chức, cũng không phải một việc dễ dàng, phê duyệt bàn giao thực phiền toái.

Khi anh rời đi, thời gian mang thai đã gần bốn tháng, bụng phồng lên rồi, cũng may là tháng 11, thời tiết chuyển lạnh, Thẩm Thư Vân thân thể mảnh khảnh, mặc áo lông rộng thùng thình thì cũng khó phát hiện bụng nhô lên.
Lúc anh rời đi, không có người phát hiện anh mang thai.

Có vài vị đồng nghiệp quan hệ tốt cùng ra tiễn anh, Thẩm Thư Vân tưởng tượng đến trường hợp này khẳng định không thể thiếu rượu, vì thế trăm phương nghìn kế trốn tránh.
Mấy ngày nay, sức khỏe Thẩm Thư Vân không tốt lắm, tháng mười vừa đi qua, phản ứng có thai liền tới rào rạc, buổi sáng mỗi ngày không cần đồng hồ báo thức, cơ bản trời còn chưa sáng, cơn buồn nôn ghê gớm xông lên ngực đánh thức anh từ trong mộng chập chờn, sau đó từ buồng vệ sinh vang lên tiếng nôn tê tâm liệt phế.
Thẩm Thư Vân buổi tối đã không ăn vào cái gì, trừ bỏ không ăn uống, vô luận ăn cái gì buổi sáng ngày hôm sau đều sẽ ói ra hết.

Mấy thứ nhầy dính chua loét từ dạ dày kích thích lên tận não, yết hầu nóng rát, trong miệng toàn vị ghê tởm, anh thật sự không thích, cho nên buổi tối trừ bỏ ngẫu nhiên ăn quả táo, dứt khoát cái gì đều không ăn.
Ăn uống kém khiến Thẩm Thư Vân nhanh chóng gầy ốm đi, chỉ cần mặc đồ hơi bó chút, là có thể thấy độ mảnh mai rành mạch —— xương sống nhô ra, xương chậu dính vào với lưng, nhô lên độ cong, như cánh bướm sắp sửa bay mất.
Trước khi rời thành phố W anh có dành riêng thời giờ một chuyến tới bệnh viện Omega, năn nỉ bác sĩ Ôn giúp anh dấu diếm chuyện mang thai, nếu Ninh tiên sinh hỏi tới, liền nói anh đã làm phẫu thuật kia rồi.

Bác sĩ nhìn Thẩm Thư Vân muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.
Lúc Thẩm Thư Vân ra sân bay, sắc trời chạng vạng tối tăm, nhiệt độ tháng 11 thành phố W đã xuống gần 0 độ, anh bọc mình trong chiếc áo lông vũ mềm mại, ngồi máy bay đến thành phố Z.
Trên phi cơ mở điều hòa, nhưng nhiệt độ không khí vẫn lạnh như cũ, Thẩm Thư Vân nhờ tiếp viên hàng xin tấm chăn, đắp lên bụng nhỏ, dựa cửa sổ không lên tiếng nhìn ngoài cửa sổ.


Ước chừng 40 phút sau, máy bay bắt đầu thong thả khởi động, sau đó tăng tốc dần, trượt trên đường bay nhanh cất cánh, thân máy thon dài lao lên như xé gió, sau đó, chỉ còn âm thanh vù vù thật lớn và cảm giác nhẹ bẫng không trọng lượng.
Thẩm Thư Vân nhìn dưới mặt đất thu nhỏ lại, dòng xe cộ, dòng người cũng thế, qua một ô kính nho nhỏ, cuối cùng đều thành hạt mè nhỏ chen chúc, ngay cả những tòa nhà chọc trời ngày thường thấy cao cao sừng sững, cuối cùng cũng thành những khối gỗ xếp hình.
Cuối cùng của cuối cùng, là từng mây tầng mây dưới chân, mây trắng nhẹ bay ngoài cửa sổ, chặn hết tầm nhìn bên dưới.
Thẩm Thư Vân giờ phút này rõ ràng ý thức được, anh thật sự đã rời đi thành phố này, rời đi nơi đã từng hết thảy của chính mình.
Không riêng gì Ninh Vãn, còn có trường học mình đã từng dạy, có lẽ anh sẽ không bao giờ, cũng sẽ không bao giờ gặp lại những người đó nữa.
Giờ phút này Thẩm Thư Vân cũng không biết nên cảm thấy bi thương, hay nên cảm thấy nhẹ nhàng, đem tiếng thở dài bên môi nuốt xuống, lấy di động ra, lấy sim điện thoại ra.
Anh có chút thống hận chính mình mềm yếu, nhưng nghĩ lại mà xem, anh cũng chỉ là một phàm nhân, nào phải cương kiêu thiết trúc (người ngoan cường), hà tất hiếu thắng hóa trang thành kẻ vô tâm vô phế, bách độc bất xâm?
Tới tuổi này rồi, thứ nên học được là bằng lòng với chính mình.
Máy bay hạ cánh, Thẩm Thư Vân kêu taxi đi nội thành, chuyện thứ nhất chính là đến chố mua đồ điện tử.

Sim cũ kia anh không ném, dùng một cái túi zip nho nhỏ, nhét vào.

Một lần khởi động lại điện thoại, căn cứ bản ghi nhớ địa chỉ, đi xe tới một tiểu khu.
Thẩm Thư Vân ở thành phố Z có một bằng hữu quan hệ không tệ lắm, tên Tiêu Nguyễn, là bạn đại học, cùng phòng bốn năm —— đương nhiên, là Omega, đại học vì phòng Omega động dục cùng Alpha lau súng cướp cò, tạo thành bi kịch, A cùng O đều là có ký túc xá riêng.

Thẩm Thư Vân trước khi tới gọi cho Tiêu Nguyễn, muốn cậu ta giúp mình tìm một căn phòng ở, Tiêu Nguyễn bảo anh ở căn bên cạnh cậu ta ở phố bắc rồi trả tiền cho cậu ta, tiền thuê mỗi tháng thu một ngàn năm.
Thẩm Thư Vân ở trên mạng tra, đoạn đường kia thực tốt, mấy chỗ cho thuê ở chỗ đó trên web, giá cả đều không dưới hai ngàn năm, cậu trong lòng minh bạch, Tiêu Nguyễn đây đang giúp mình.
Anh tới cửa tiểu khu, gọi điện thoại Tiêu Nguyễn, thực mau bên kia tiếp: “Alo, chào ngài, ai vậy?”

“Tớ là Thẩm Thư Vân, thay đổi số điện thoại.” Thẩm Thư Vân nghe giọng bên kia quen thuộc, không khỏi nở nụ cười, “Tôi ở dưới lầu……”
“Ai? Cậu sao tới sớm vậy!” Tiêu Nguyễn kêu một tiếng, “Vậy cậu chờ tớ, tớ xuống đón cậu.”
Thành phố Z là vùng duyên hải phía nam, mặc dù là tháng 11, cũng không giống thành phố W mù sương tuyết địa.

Thẩm Thư Vân đứng chốc lát, thấy hơi nóng, cởi áo khoác ra, vắt lên cánh tay, lẳng lặng chờ đợi lão hữu.
Không bao lâu, một người đàn ông mặc áo vàng nhạt từ hàng hiên đi ra, dùng sức vẫy tay với Thẩm Thư Vân, sau đó chạy đến chỗ Thẩm Thư Vân.

Thẩm Thư Vân theo bản năng lui về phía sau một bước, nửa nghiêng thân bảo vệ bụng nhỏ, để ngừa cái người lỗ mãng hấp tấp trực tiếp bổ nhào vào người.
Tiêu Nguyễn vẫn là dáng vẻ năm đó, giống con thỏ tung tăng nhảy nhót, như chim sẻ ríu rít tước, chẳng ai nghĩ cậu ta đã hơn ba mươi tuổi, một chút không thay đổi, thấy Thẩm Thư Vân liền nhão nhão dính dính muốn đi tới ôm anh: “Thư vân, chúng ta đều đã lâu đã lâu không gặp đi!”
Có lẽ xác thật thật lâu, lần trước gặp mặt nói chuyện phiếm, là ba năm trước đây, Tiêu Nguyễn tới tham gia hôn lễ của anh với Ninh Vãn.
Thẩm Thư Vân vươn tay chống lên vai cậu ta: “Cậu đừng xằng bậy.”
“Làm sao vậy? Ba năm không thấy, Thư Vân cậu ôm một chút đều không muốn! Quả nhiên là có Alpha người a chậc chậc chậc!”
“Không phải,” Thẩm Thư Vân khẽ cười, ý cười thực nhạt, như gió thoảng mây bay “Tớ mang thai…… Hơn nữa, tớ đã ly hôn với Ninh Vãn.”
Tiêu Nguyễn hô hấp chợt dừng, không biết hẳn là trước tiêu hóa tin Thẩm Thư Vân mang thai, hay là trước kinh ngạc chuyện Thẩm Thư Vân đã ly hôn, chỉ có thể trừng lớn đôi mắt hạnh tròn tròn, ngơ ngác đứng ngây ra.
“Trước lên lầu đi thôi, ngồi xuống nói.” Thẩm Thư Vân chớp chớp mắt, “Cậu không định dưới lầu tiếp khách chứ?”
“Ninh tổng, Ninh tổng?”
Ninh Vãn phục hồi tinh thần lại, nắm lại hai chiếc nhân trong lòng bàn tay, nhìn Anna: “Có chuyện gì?”

“Ngài ngày hôm qua bảo tôi đi bệnh viện hỏi chuyện Thẩm tiên sinh giải phẫu, tôi đã hỏi rồi, bác sĩ nói Thẩm tiên sinh tiếp nhận phẫu thuật rồi, hết thảy đều ổn, không có bất luận cái gì ngoài ý muốn.”
“Ừ, tôi đã biết.”
Anna đi giày cao gót da dê màu đen, xoay người ra khỏi văn phòng Ninh Vãn, gót giày đạp trên mặt đất, phát ra tiếng cộc cộc thanh thúy.
Ninh Vãn thở dài một tiếng, che đầu, nhăn mi nhắm mắt lại.
Cậu nhớ một tháng trước lời Đường Ý Xuyên nói với mình.
Khi đó cậu cùng Đường Ý Xuyên đang uống rượu, Đường Ý Xuyên hứng thú không cao, còn cậu uống say như chết.

Lúc uống đến bình Whiskey thứ hai, tay Ninh Vãn bị đè lại, Đường Ý Xuyên thật sâu nhìn cậu: “Đừng uống nữa, cậu say rồi.

Phát tiết đau khổ cũng không cần thiết uống nhiều như vậy, uống nữ coi chừng dạ dày xuất huyết.”
Ninh Vãn thanh âm nghẹn ngào, mấy ngày qua do liên tục hút thuốc lá và uống rượu mới thành ra như vậy, khó nghe thật sự: “Tôi…… Tôi đã cùng vợ ly hôn.”
Rất kỳ quái chính là, Ninh Vãn cho rằng sau khi ly hôn trước tiên cậu sẽ ngỏ lời Đường Ý Xuyên, nhưng kỳ thật không có…… Cậu đưa giấy thỏa thuận ly hôn giao cho Thẩm Thư Vân, rời đi, nhưng lòng vẫn luôn một người đợi, thẳng đến ba ngày sau mới dám trở về nhìn một cái.
Vừa thấy, tâm can Ninh Vãn như bị bỏng đau nhói.

Căn nhà đã từng tràn ngập không khí ấm áp, hiện giờ bởi vì thiếu hụt một vị chủ nhân, có vẻ trống rỗng.

Về cơ bản mà nói, dường như hết thảy cứ theo lẽ thường, mọi vật trang trí bày biện không có quá nhiều biến hóa, nhưng Ninh Vãn biết, kỳ thật cái gì cũng thay đổi.
Cậu lên lầu hai, đi phòng ngủ chính, lúc này đây, cảm giác trống vắng càng thêm rõ ràng.

Ninh Vãn phát hiện trên tủ đầu giường đặt một đống đồ vật, chậm rãi đi qua, trên bàn là nhẫn, chìa khóa, thẻ tín dụng, còn có một tờ giấy thỏa thuận ly hôn đặt dưới đồng đồ.

Trên đó có chữ kí Thẩm Thư Vân, mỗi nét rất có tú cốt, thong thả nhưng không cẩu thả, bởi vậy dễ dàng phân biệt.
Mặt trên viết: “Mọi thứ đồ vật của em đều mang đi…… Có mấy thứ thật sự không mang đi được, anh nếu thấy phiền, cứ ném đi.”
Ninh Vãn đặt nhẫn cưới Thẩm Thư Vân nắm chặt ở trong tay, nhẫn bởi vì mất đi độ ấm của người, phá lệ lạnh lẽo, cậu cúi đầu, lại đem giấy thỏa thuận ly hôn cầm lên.
Xem qua trang thứ hai, nhìn thấy vết gạch đen xì ghê người khiến Ninh Vãn không khỏi có chút ngạc nhiên —— Thẩm Thư Vân lại đem phần phân chia tài sản nội dung toàn bộ gạch đen, ý tứ nói rõ chính là muốn phủi sạch quan hệ, một phân không cần.
Ninh Vãn ngực chậm rãi bắt đầu kịch liệt đau đớn, như bị một bàn tay to vuốt ve ngực, nội tạng nhảy nhót bừng bừng, bàn tay ấy dùng sức, muốn đem trái tim bóp nát.

Ninh Vãn hậu tri hậu giác sinh ra sự hối hận, đồng thời lại suy nghĩ, Thẩm Thư Vân đi rồi, anh có thể đi đến nơi nào đây?
Cậu bắt đầu ý đồ dùng lượng cồn lớn tê liệt chính mình, lúc thanh tỉnh liền dùng thuốc với cà phê, không phải nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ.
Sau đó, Ninh Vãn tìm Đường Ý Xuyên tới cùng nhau uống rượu.
Lúc Đường Ý Xuyên nghe Ninh Vãn nói ra tin ly hôn, thập phần kinh ngạc, anh ta nhìn chằm chằm Ninh Vãn, để coi Ninh Vãn hay không đang cười giỡn, nhưng thực hiển nhiên không phải.

Vì thế anh ta chỉ có thể thật cẩn thận hỏi: “…… Là bởi vì tôi sao?”
Ninh Vãn vừa không nói đúng, cũng không nói sai, chỉ im miệng không nói, uống tiếp ngụm to rượu mạnh.
Đường Ý Xuyên có chút bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm bình rượu sặc sỡ phía sau bartender, thật lâu mới lại lần nữa mở miệng, giọng nặng nề, như một cái đầm nước lạnh lẽo: “Ninh Vãn, cậu lúc trước nói cậu vẫn luôn tìm tôi, là vì cái gì? Cậu cảm thấy là cậu thích tôi?”
Vấn đề này Ninh Vãn không lảng tránh: “Phải…… Tôi trước kia vẫn luôn cho là như vậy.”
“Cậu đừng đem cảm kích cùng tình yêu nhầm lẫn.” Đường Ý Xuyên chống đầu, ánh mắt sáng quắc chuyển từ bình rượu sang Ninh Vãn, cất giọng nói giống như một lưỡi dao sắc bén, dễ như trở bàn tay xé toạc hiện thực mỏng manh như tờ giấy “Tôi cứu cậu năm ấy, Cậu mới cỡ mười tuổi, cậu có thể phân biệt rõ cái gì là thích, hoặc là nói ngươi có thể biết cái gì là yêu sao?…… Tôi khuyên cậu tốt nhất nên nghĩ kỹ, đừng làm chuyện làm chính mình hối hận cả đời.”
“Chấp nhất đôi khi là chuyện tốt, nhưng phương hướng chấp nhất sai rồi, không bằng thà đừng cố chấp đến vậy.”
Ninh Vãn lấy lại tinh thần, lặp lại nhấm nuốt lời của Đường Ý Xuyên, sau đó mở tay, nhìn hai chiếc nhẫn cưới bằng bạc lấp lánh, trong đầu trống rỗng một mảnh.
Hết chương 31.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương