Úc Hàn Chi tiếp nhận sợi dây hoàng điền ngọc chương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường vân phía trên, mắt phượng hẹp dài sâu thẳm khẽ thu lại nhìn chữ khắc phía dưới sợi dây chuyền, ngọc chương này là ông nội tặng cho anh ở thời điểm anh đã biết chữ, dây chuyền hoàng điền ngọc được làm bằng chất kiệu cao cấp, chính là thạch anh, bên trong có khắc tên của anh, cũng như sự kì vọng của ông nội dành cho anh: sống một cuộc sống cao thượng, không ngưỡng mộ quyền lực, cuộc sống tùy ý.
Mấy năm nay trôi qua, lại nhìn thấy sợi dây ngọc chương này, đôi mắt phượng của Úc Hàn Chi dường như lóe lên chút cay mắt.
Anh nhận ra sợi ngọc chương này? Gương mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Minh Yên tiến lại gần, nhìn chằm chằm ngũ quan trắng nõn tuấn tú của anh, áp sát vào mặt của anh.
Cô đối với những người đàn ông đẹp trai đeo kính mắt có loại mê luyến không hiểu sao, kiểu đàn ông trời sinh bản tính cặn bã.
Tầm mắt Úc Hàn Chi rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần trong gang tấc, đem ngọc chương trả lại cho cô, thản nhiên nói: "Không biết, cái ngọc chương này là vật rất quý giá, không nên đeo hàng ngày. Cô vẫn nên cất nó đi.”
"Vậy lát nữa tôi sẽ đem nó đi cất, chỉ là ngọc chương này cùng tôi lớn lên, giống như bùa hộ mệnh vậy, có chút không nỡ." Minh Yên cong mắt cười nói, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra cửa ải này đã qua, có một cái bùa hộ thân phù hộ này, Úc Hàn Chi nhất định sẽ không ra tay đối phó với cô, ngược lại sẽ che chở cho cô, đối với Minh gia cũng ít nhiều sẽ thủ đoạn nhân nhượng hơn một chút.
Việc cô đang làm giống như chân bước trên không, Hoa Tư dễ lừa gạt, nhưng Úc Hàn Chi lại không dễ lừa gạt.
Từ nhỏ Minh Yên đã hiểu được một đạo lý, trên đời này không có bức tường nào không thấm nước, những thứ trộm được sẽ không tồn tại được lâu, còn phải vì điều đó mà trả giá đắt, chuyện này sớm muộn gì cũng có một ngày bại lộ, lúc đó có lẽ sẽ bị Úc Hàn Chi điên cuồng báo thù, nhưng Minh Yên cũng hiểu được một đạo lý khác, sống ở hiện tại, hôm nay sống vui vẻ là đủ rồi, sau này nước đến chân lúc đó mới nhảy.
"Đúng rồi, tôi dẫn anh đi dạo quanh nhà tôi đi." Minh Yên đứng dậy, kéo cánh tay anh cười nói.
Ánh mắt Úc Hàn Chi rơi vào bàn tay nhỏ bé trắng tinh như ngọc của cô, lúc này đây không có đẩy tay cô ra, thản nhiên gật đầu.
Mưa phùn không biết đã tạnh từ lúc nào, khắp vườn đều là hương vị của mùa xuân, vài tiếng chim hót líu lo rơi xuống đất, Minh Yên vén váy dài lên đi vào đại sảnh, trực tiếp lên lầu, đã bắt gặp Úc Vân Đình đang đi xuống.
"Sao anh lại đến đây, còn từ trên lầu đi xuống?" Minh Yên một giây biến sắc, ghét bỏ nói: "Ba anh chưa từng dạy anh không nên tùy tiện xông vào nhà người khác sao?”
Úc Vân Đình ở biệt thự Minh gia đi một vòng, phát hiện không có người giám sát, nên tự nhiên đi vào phòng sách và phòng của Minh Hòa Bình xem một vòng, thu được khá nhiều chiến lợi phẩm, vừa xuống lầu đã bị Minh Yên chặn lại.
"Nhà cô là hoàng cung hay sao, tôi tìm một phòng rửa tay sửa sang lại quần áo một chút thì sao? Ba cô chưa từng dạy cô cách đối đãi với khách à?” Úc Vân Đình mỉa mai, nghĩ anh là một công tử danh giá trong gia đình quý tộc, không những vậy lại còn là một học bá, đối đãi với người khác xử sự cũng là nho nhã lễ độ, kết quả vừa gặp phải Minh Yên, lập tức chỉ số IQ của anh đã xuống cấp, giống như hai học sinh tiểu học.
"Cô sao lại kéo tay anh trai tôi? Mau buông ra, buông ra.” Mặt Úc Vân Đình đột nhiên biến đổi.
Minh Yên ôm lấy cánh tay Úc Hàn Chi, nâng khuôn mặt xinh đẹp to bằng bàn tay, đắc ý nói: "Tôi muốn dẫn anh Hàn Chi đi tham quan nhà tôi.”
Anh Hàn Chi? Toàn thân Úc Vân Đình nổi da gà, chỉ có Minh Yên mới nói ra cách xưng hô buồn nôn như vậy.
"Vân Đình, Minh Yên là có ý tốt." Úc Hàn Chi nhã nhặn tuấn nhã mở miệng, ánh mắt sâu thẳm.
Úc Vân Đình dừng lại một chút, đây là vì Minh Yên mà nói chuyện? Anh trai anh ta vì muốn điều tra rõ chuyện Minh Hòa Bình, sẵn sàng bán thân?
Sự hi sinh này có phải là lớn quá hay không?
"Vậy tôi cũng phải tham quan." Úc Vân Đình âm dương quái khí nói: "Ai biết người nào đó có thể ỷ vào quyền thế Minh gia ức hiếp anh trai xinh đẹp hay không, con trai ra khỏi cửa ở bên ngoài phải học cách bảo vệ mình.”
Minh Yên trợn trắng mắt, sau đó tươi cười tươi lôi kéo Úc Hàn Chi lên lầu.
Giấc mơ của cô đứt quãng, cũng không đọc xong nội dung của câu truyện, cho nên rất nhiều thứ không biết, nhưng cô có thể đoán ra nó, cô và ba cô đều là nhân vật phản diện, chuyện xảy ra 22 năm trước cô không cách nào có thể thay đổi, nhưng hiện tại làm được cái gì thì hay cái đó, chỉ hy vọng được sống lâu một chút.
Anh em Úc gia đã ăn uống xong mới đến nhà cô, tất nhiên là vì muốn điều tra cái gì đó, cô liền mở cửa làm việc tốt.
Biệt thự Minh gia được xây dựng xa xỉ và quý giá, giá trị thị trường hơn trăm triệu, mấy năm nay Minh Hòa Bình kiếm được một phần tiền xấu, tiêu một ít vào trên người Minh Yên, số còn lại là đi sưu tầm đồ cổ.
Minh Yên mở cửa phòng sưu tầm trong nhà, để hai anh em Úc gia tiến vào, nói: "Đây đều là những gì ba tôi sưu tầm được, thư pháp cổ, tranh vẽ, ngọc bích, đây đều là những thứ có giá trị, chìa khóa đang trong tay tôi, hôm nay tâm tình tôi rất tốt, hai người cứ tùy tiện xem đi.”
Phòng sưu tầm lớn như vậy đầy ắp những món đồ quý giá, tranh cổ, ngọc thạch đều bị choáng váng.
Sắc mặt Úc Vân Đình đột nhiên thay đổi, Úc Hàn Chi cũng đẩy kính mắt lên trên sống mũi cao, ánh mắt suy nghĩ sâu xa.
"Chú Minh thưởng thức không tầm thường." Úc Vân Đình ngừng nói, nơi này rất nhiều đồ cổ giá không nhỏ.
Minh Yên cười nhạo một tiếng, mang theo một tia lười biếng: "Ba tôi mới không hiểu mấy chuyện này, ông chính là một thương nhân gian xảo, thấy người khác sưu tầm sẽ làm theo, cho dù tôi có đổi đồ giả cho ông ấy, ống ấy cũng nhìn không ra.”
Úc Vân Đình kinh ngạc nhìn cô một cái, thấy cô kề sát Úc Hàn Chi, đôi mắt to quyến rũ suýt nữa đều dính vào trên người anh trai anh ta, nhất thời lại đen mặt.
"Nhà cô có tiền như vậy, cô không sợ ba cô tái hôn, sinh cho cô một đứa em trai chia gia sản sao?" Úc Vân Đình tức giận hỏi.
"Ba tôi có rất nhiều tình nhân, nhưng không dám dẫn về nhà mà thôi, em trai à hình như cũng có, chẳng qua là tôi chưa từng thấy. Có thể là sợ những người phụ nữ bên ngoài có ý đồ với tài sản của ống ấy.” Minh Yên lười biếng cười nói: "Chỉ là tôi không vạch trần sự thật.”
"Hai người cứ từ từ thăm quan, tôi bảo người giúp việc mang chút trà với bánh ngọt." Minh Yên chớp chớp đôi mắt to, nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu.
Úc Vân Đình thấy Minh Yên lại đi như vậy, không thể không bội phục sự ngu ngốc của cô, nhanh chóng nhìn lại đồ cổ trong phòng, sau đó tìm được một hộp két sắt được giấu rất sâu.
Hai anh em liếc nhau một cái, ánh mắt đều thâm trầm xuống, những thứ đồ trong hộp này mới là mục đích trong chuyến đi của họ.
"Anh, anh nói xem Minh Yên đúng là ngu thật hay giả ngu? Phòng sưu tầm quan trọng này chính là tâm huyết cả đời của Minh gia, cô ta có thể dẫn người ngoài vào sao?” Úc Vân Đình lắc đầu nói: "Cô gái này thực sự quá lãng phí khuôn mặt, anh cũng đừng bị nhan sắc của cô ta mê hoặc.”
Mắt phượng Úc Hàn Chi rũ xuống, giọng nói trầm thấp: "Ngoại trừ ngu ngốc ra, còn có một loại chính là đại trí giả ngu.”
"Anh nói là cô ta cố ý sao?" Úc Vân Đình vỗ vỗ đùi, suýt nữa cười thành tiếng, "Nếu Minh Yên đại trí giả ngu, em sẽ đưa đầu mình làm ghế cho anh ngồi.”
Minh Yên đi xuống lầu, chỉ thấy Hoa Tư trở về, đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ lau tóc dài ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lạnh đến trắng buốt, yếu ớt động lòng người.
"Mẹ tôi nói anh em Úc gia tới rồi, sao cô lại tự mình xuống đây?" Hoa Tư thấy hôm nay cô rất thanh lịch, hơi kinh ngạc, từ khi ở tiệc sinh nhật đụng phải Lam Hi thổ lộ với cô ta, Minh Yên giống như biến thành một người khác.
Chuyện ba ngày nay phát sinh giống như một giấc mơ, Hoa Tư không tin cô sẽ thật sự buông tha Lam Hi, Minh Yên là một người rất ngoan cố, theo đuổi Lam Hi bảy năm, không bao giờ có thể đột nhiên từ bỏ, chỉ có một lời giải thích duy nhất: tất cả mọi thứ cô làm là để gây hiểu lầm cho Lam Hi, để Lam Hi nhìn cô với một cái nhìn khác, thuận tiện khiến cô ta biết ơn, để cho cô ta mang ơn và nhường Lam Hi lại cho cô.
Hoa Tư cười lạnh, trước kia Minh Yên là một đại tiểu thư kiêu căng ngang ngược, lúc nào cũng chỉ ức hiếp cô ta, lúc nào cũng chỉ biết lì lợm quấn chặt lấy người khác, hiện giờ ngược lại học được trò tâm kế rồi, quả nhiên là thông minh lên không ít.
"Không phải cô đi công ty với ba tôi sao? Sao cô quay về?” Minh Yên không nghe lời cô ta, nhặt áo dệt kim tua rua trên ghế sopha mặc vào, giấu mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương chưa kịp cất vào trong túi.
"Tôi không muốn ăn cơm ở công ty của chú, tôi muốn ăn cơm ở nhà." Vẻ mặt Hoa Tư thanh cao nói.
"Vậy cô muốn ăn gì? Ăn cơm của đàn ông? Còn dựa vào mặt ăn cơm?” Mày Minh Yên nhíu lại: "Còn nói cô muốn tự mình ra ngoài tìm việc làm, sau đó vừa vất vả vừa nhìn sắc mặt người khác, khiến Lam Hi đau lòng bật đèn xanh cho cô, đau lòng vì cô mà vung tiền?”
Minh Yên hơi nghẹn thở, trong giấc mơ Hoa Tư chỉ cần tỏ ra cao ngạo khí chất một chút, Úc Hàn Chi cùng Lam Hi sẽ hào phóng cho cô ta tiền, quan tâm đến sắc mặt của cô ta, còn âm thầm cưng chiều cô ta.
Hoa Tư hưởng thụ loại cảm giác này, lúc nào cũng làm nũng, cuộc sống ngọt ngào như mật, mà cô khi đó cũng một thân cao ngạo nhưng lại bị mọi người chà đạp, lực bất tòng tâm.
Tâm tư Hoa Tư bị chọc thủng, mặt trắng bệch, nói: "Minh Yên, cô quả nhiên nhớ mãi không quên Lam Hi.”
"Không phải cô vẫn không thích Lam Hi à? Sao lại thẹn quá hóa giận?” Minh Yên không cam lòng yếu thế kêu lên.
Mẹ Lý nghe thấy tiếng cãi vã của hai người, vội vàng chạy tới, mắng Hoa Tư: "Hoa Tư sao lại nói chuyện với cô chủ như thế?”
Hoa Tư cười lạnh nói: "Mẹ, mẹ không phải đã quên, con đã được chú Minh nhận nuôi, cô ấy đã không còn là đại tiểu thư, mà là chị của con, chị em cãi nhau không phải chuyện bình thường sao? Trước kia mẹ mắng con, con vì mẹ có thể ở lại Minh gia sống tốt, không thể không lấy lòng Minh Yên. Bây giờ thân phận của con và cô ấy không khác nhau, sao mẹ vẫn mắng con đánh con? Con có phải là con ruột của mẹ không.
Hoa Tư châm chọc mỉa mai, khiến Lý Quế Hoa tức dận đém mức suýt nữa phải đi tìm cây gỗ.
Minh Yên lạnh lùng nói: "Mẹ Lý, cô trở về đi, chuyện của tôi và cô ta bà đừng nhúng tay vào, cô ta cãi nhau thắng tôi, cũng coi như bản lĩnh của cô ta.”
"Khụ khụ." Úc Vân Đình ho khan hai tiếng, cùng Úc Hàn Chi xuống lầu, thấy có người chọc cho Minh Yên tức giận, không khỏi nhìn qua Hoa Tư vài phần. Bởi vì Minh Yên mà Hoa Tư cũng có chút danh tiếng trong giới, hơn nữa đều là những lời khen ngợi chiếm đa số.
Hoa Tư thấy anh em Úc gia đi ra, vành mắt đỏ lên, không nói lời nào nữa.
Minh Yên thấy lạnh sóng lưng, cơ thể đều co rụt lại. Đây xem như là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách.
Chuyện hồi nhỏ xảy ra, cô không có ấn tượng, nhưng lúc đó anh đã mười mấy tuổi, không chừng có thể nhận ra Hoa Tư, như trong giấc mơ, không phải vừa gặp mặt đã cảm thấy thân thiết và dường như từng quen biết sao?
Chiêu này có chút liều lĩnh và mạo hiểm, nếu Úc Hàn Chi nhận ra Hoa Tư, lúc trước cô đeo sợ dây hoàng điền ngọc chương chẳng khác nào là tự tìm đường chết, nếu là nhận không ra, cửa ải này mới xem như thật sự vượt qua.
"Thực xin lỗi, để cho mọi người xem cười." Hoa Tư nhu nhược nghẹn ngào nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia quật cường, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt Úc Hàn Chi, hơi rung động.
Con nuôi Úc gia lại là chàng trai trẻ tuổi nhã nhặn tuấn nhã, phong độ nhẹ nhàng như vậy, khí chất này so với Lam Hi không hề thua kém.
"Không sao, chị em trong nhà ầm ĩ ầm ĩ, tình cảm mới tốt." Úc Hàn Chi ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô ta, đôi mắt phượng hẹp dài sâu một mảnh, thanh âm nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Mấy năm nay trôi qua, lại nhìn thấy sợi dây ngọc chương này, đôi mắt phượng của Úc Hàn Chi dường như lóe lên chút cay mắt.
Anh nhận ra sợi ngọc chương này? Gương mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Minh Yên tiến lại gần, nhìn chằm chằm ngũ quan trắng nõn tuấn tú của anh, áp sát vào mặt của anh.
Cô đối với những người đàn ông đẹp trai đeo kính mắt có loại mê luyến không hiểu sao, kiểu đàn ông trời sinh bản tính cặn bã.
Tầm mắt Úc Hàn Chi rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần trong gang tấc, đem ngọc chương trả lại cho cô, thản nhiên nói: "Không biết, cái ngọc chương này là vật rất quý giá, không nên đeo hàng ngày. Cô vẫn nên cất nó đi.”
"Vậy lát nữa tôi sẽ đem nó đi cất, chỉ là ngọc chương này cùng tôi lớn lên, giống như bùa hộ mệnh vậy, có chút không nỡ." Minh Yên cong mắt cười nói, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra cửa ải này đã qua, có một cái bùa hộ thân phù hộ này, Úc Hàn Chi nhất định sẽ không ra tay đối phó với cô, ngược lại sẽ che chở cho cô, đối với Minh gia cũng ít nhiều sẽ thủ đoạn nhân nhượng hơn một chút.
Việc cô đang làm giống như chân bước trên không, Hoa Tư dễ lừa gạt, nhưng Úc Hàn Chi lại không dễ lừa gạt.
Từ nhỏ Minh Yên đã hiểu được một đạo lý, trên đời này không có bức tường nào không thấm nước, những thứ trộm được sẽ không tồn tại được lâu, còn phải vì điều đó mà trả giá đắt, chuyện này sớm muộn gì cũng có một ngày bại lộ, lúc đó có lẽ sẽ bị Úc Hàn Chi điên cuồng báo thù, nhưng Minh Yên cũng hiểu được một đạo lý khác, sống ở hiện tại, hôm nay sống vui vẻ là đủ rồi, sau này nước đến chân lúc đó mới nhảy.
"Đúng rồi, tôi dẫn anh đi dạo quanh nhà tôi đi." Minh Yên đứng dậy, kéo cánh tay anh cười nói.
Ánh mắt Úc Hàn Chi rơi vào bàn tay nhỏ bé trắng tinh như ngọc của cô, lúc này đây không có đẩy tay cô ra, thản nhiên gật đầu.
Mưa phùn không biết đã tạnh từ lúc nào, khắp vườn đều là hương vị của mùa xuân, vài tiếng chim hót líu lo rơi xuống đất, Minh Yên vén váy dài lên đi vào đại sảnh, trực tiếp lên lầu, đã bắt gặp Úc Vân Đình đang đi xuống.
"Sao anh lại đến đây, còn từ trên lầu đi xuống?" Minh Yên một giây biến sắc, ghét bỏ nói: "Ba anh chưa từng dạy anh không nên tùy tiện xông vào nhà người khác sao?”
Úc Vân Đình ở biệt thự Minh gia đi một vòng, phát hiện không có người giám sát, nên tự nhiên đi vào phòng sách và phòng của Minh Hòa Bình xem một vòng, thu được khá nhiều chiến lợi phẩm, vừa xuống lầu đã bị Minh Yên chặn lại.
"Nhà cô là hoàng cung hay sao, tôi tìm một phòng rửa tay sửa sang lại quần áo một chút thì sao? Ba cô chưa từng dạy cô cách đối đãi với khách à?” Úc Vân Đình mỉa mai, nghĩ anh là một công tử danh giá trong gia đình quý tộc, không những vậy lại còn là một học bá, đối đãi với người khác xử sự cũng là nho nhã lễ độ, kết quả vừa gặp phải Minh Yên, lập tức chỉ số IQ của anh đã xuống cấp, giống như hai học sinh tiểu học.
"Cô sao lại kéo tay anh trai tôi? Mau buông ra, buông ra.” Mặt Úc Vân Đình đột nhiên biến đổi.
Minh Yên ôm lấy cánh tay Úc Hàn Chi, nâng khuôn mặt xinh đẹp to bằng bàn tay, đắc ý nói: "Tôi muốn dẫn anh Hàn Chi đi tham quan nhà tôi.”
Anh Hàn Chi? Toàn thân Úc Vân Đình nổi da gà, chỉ có Minh Yên mới nói ra cách xưng hô buồn nôn như vậy.
"Vân Đình, Minh Yên là có ý tốt." Úc Hàn Chi nhã nhặn tuấn nhã mở miệng, ánh mắt sâu thẳm.
Úc Vân Đình dừng lại một chút, đây là vì Minh Yên mà nói chuyện? Anh trai anh ta vì muốn điều tra rõ chuyện Minh Hòa Bình, sẵn sàng bán thân?
Sự hi sinh này có phải là lớn quá hay không?
"Vậy tôi cũng phải tham quan." Úc Vân Đình âm dương quái khí nói: "Ai biết người nào đó có thể ỷ vào quyền thế Minh gia ức hiếp anh trai xinh đẹp hay không, con trai ra khỏi cửa ở bên ngoài phải học cách bảo vệ mình.”
Minh Yên trợn trắng mắt, sau đó tươi cười tươi lôi kéo Úc Hàn Chi lên lầu.
Giấc mơ của cô đứt quãng, cũng không đọc xong nội dung của câu truyện, cho nên rất nhiều thứ không biết, nhưng cô có thể đoán ra nó, cô và ba cô đều là nhân vật phản diện, chuyện xảy ra 22 năm trước cô không cách nào có thể thay đổi, nhưng hiện tại làm được cái gì thì hay cái đó, chỉ hy vọng được sống lâu một chút.
Anh em Úc gia đã ăn uống xong mới đến nhà cô, tất nhiên là vì muốn điều tra cái gì đó, cô liền mở cửa làm việc tốt.
Biệt thự Minh gia được xây dựng xa xỉ và quý giá, giá trị thị trường hơn trăm triệu, mấy năm nay Minh Hòa Bình kiếm được một phần tiền xấu, tiêu một ít vào trên người Minh Yên, số còn lại là đi sưu tầm đồ cổ.
Minh Yên mở cửa phòng sưu tầm trong nhà, để hai anh em Úc gia tiến vào, nói: "Đây đều là những gì ba tôi sưu tầm được, thư pháp cổ, tranh vẽ, ngọc bích, đây đều là những thứ có giá trị, chìa khóa đang trong tay tôi, hôm nay tâm tình tôi rất tốt, hai người cứ tùy tiện xem đi.”
Phòng sưu tầm lớn như vậy đầy ắp những món đồ quý giá, tranh cổ, ngọc thạch đều bị choáng váng.
Sắc mặt Úc Vân Đình đột nhiên thay đổi, Úc Hàn Chi cũng đẩy kính mắt lên trên sống mũi cao, ánh mắt suy nghĩ sâu xa.
"Chú Minh thưởng thức không tầm thường." Úc Vân Đình ngừng nói, nơi này rất nhiều đồ cổ giá không nhỏ.
Minh Yên cười nhạo một tiếng, mang theo một tia lười biếng: "Ba tôi mới không hiểu mấy chuyện này, ông chính là một thương nhân gian xảo, thấy người khác sưu tầm sẽ làm theo, cho dù tôi có đổi đồ giả cho ông ấy, ống ấy cũng nhìn không ra.”
Úc Vân Đình kinh ngạc nhìn cô một cái, thấy cô kề sát Úc Hàn Chi, đôi mắt to quyến rũ suýt nữa đều dính vào trên người anh trai anh ta, nhất thời lại đen mặt.
"Nhà cô có tiền như vậy, cô không sợ ba cô tái hôn, sinh cho cô một đứa em trai chia gia sản sao?" Úc Vân Đình tức giận hỏi.
"Ba tôi có rất nhiều tình nhân, nhưng không dám dẫn về nhà mà thôi, em trai à hình như cũng có, chẳng qua là tôi chưa từng thấy. Có thể là sợ những người phụ nữ bên ngoài có ý đồ với tài sản của ống ấy.” Minh Yên lười biếng cười nói: "Chỉ là tôi không vạch trần sự thật.”
"Hai người cứ từ từ thăm quan, tôi bảo người giúp việc mang chút trà với bánh ngọt." Minh Yên chớp chớp đôi mắt to, nhẹ nhàng đi xuống dưới lầu.
Úc Vân Đình thấy Minh Yên lại đi như vậy, không thể không bội phục sự ngu ngốc của cô, nhanh chóng nhìn lại đồ cổ trong phòng, sau đó tìm được một hộp két sắt được giấu rất sâu.
Hai anh em liếc nhau một cái, ánh mắt đều thâm trầm xuống, những thứ đồ trong hộp này mới là mục đích trong chuyến đi của họ.
"Anh, anh nói xem Minh Yên đúng là ngu thật hay giả ngu? Phòng sưu tầm quan trọng này chính là tâm huyết cả đời của Minh gia, cô ta có thể dẫn người ngoài vào sao?” Úc Vân Đình lắc đầu nói: "Cô gái này thực sự quá lãng phí khuôn mặt, anh cũng đừng bị nhan sắc của cô ta mê hoặc.”
Mắt phượng Úc Hàn Chi rũ xuống, giọng nói trầm thấp: "Ngoại trừ ngu ngốc ra, còn có một loại chính là đại trí giả ngu.”
"Anh nói là cô ta cố ý sao?" Úc Vân Đình vỗ vỗ đùi, suýt nữa cười thành tiếng, "Nếu Minh Yên đại trí giả ngu, em sẽ đưa đầu mình làm ghế cho anh ngồi.”
Minh Yên đi xuống lầu, chỉ thấy Hoa Tư trở về, đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ lau tóc dài ẩm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lạnh đến trắng buốt, yếu ớt động lòng người.
"Mẹ tôi nói anh em Úc gia tới rồi, sao cô lại tự mình xuống đây?" Hoa Tư thấy hôm nay cô rất thanh lịch, hơi kinh ngạc, từ khi ở tiệc sinh nhật đụng phải Lam Hi thổ lộ với cô ta, Minh Yên giống như biến thành một người khác.
Chuyện ba ngày nay phát sinh giống như một giấc mơ, Hoa Tư không tin cô sẽ thật sự buông tha Lam Hi, Minh Yên là một người rất ngoan cố, theo đuổi Lam Hi bảy năm, không bao giờ có thể đột nhiên từ bỏ, chỉ có một lời giải thích duy nhất: tất cả mọi thứ cô làm là để gây hiểu lầm cho Lam Hi, để Lam Hi nhìn cô với một cái nhìn khác, thuận tiện khiến cô ta biết ơn, để cho cô ta mang ơn và nhường Lam Hi lại cho cô.
Hoa Tư cười lạnh, trước kia Minh Yên là một đại tiểu thư kiêu căng ngang ngược, lúc nào cũng chỉ ức hiếp cô ta, lúc nào cũng chỉ biết lì lợm quấn chặt lấy người khác, hiện giờ ngược lại học được trò tâm kế rồi, quả nhiên là thông minh lên không ít.
"Không phải cô đi công ty với ba tôi sao? Sao cô quay về?” Minh Yên không nghe lời cô ta, nhặt áo dệt kim tua rua trên ghế sopha mặc vào, giấu mặt dây chuyền hoàng điền ngọc chương chưa kịp cất vào trong túi.
"Tôi không muốn ăn cơm ở công ty của chú, tôi muốn ăn cơm ở nhà." Vẻ mặt Hoa Tư thanh cao nói.
"Vậy cô muốn ăn gì? Ăn cơm của đàn ông? Còn dựa vào mặt ăn cơm?” Mày Minh Yên nhíu lại: "Còn nói cô muốn tự mình ra ngoài tìm việc làm, sau đó vừa vất vả vừa nhìn sắc mặt người khác, khiến Lam Hi đau lòng bật đèn xanh cho cô, đau lòng vì cô mà vung tiền?”
Minh Yên hơi nghẹn thở, trong giấc mơ Hoa Tư chỉ cần tỏ ra cao ngạo khí chất một chút, Úc Hàn Chi cùng Lam Hi sẽ hào phóng cho cô ta tiền, quan tâm đến sắc mặt của cô ta, còn âm thầm cưng chiều cô ta.
Hoa Tư hưởng thụ loại cảm giác này, lúc nào cũng làm nũng, cuộc sống ngọt ngào như mật, mà cô khi đó cũng một thân cao ngạo nhưng lại bị mọi người chà đạp, lực bất tòng tâm.
Tâm tư Hoa Tư bị chọc thủng, mặt trắng bệch, nói: "Minh Yên, cô quả nhiên nhớ mãi không quên Lam Hi.”
"Không phải cô vẫn không thích Lam Hi à? Sao lại thẹn quá hóa giận?” Minh Yên không cam lòng yếu thế kêu lên.
Mẹ Lý nghe thấy tiếng cãi vã của hai người, vội vàng chạy tới, mắng Hoa Tư: "Hoa Tư sao lại nói chuyện với cô chủ như thế?”
Hoa Tư cười lạnh nói: "Mẹ, mẹ không phải đã quên, con đã được chú Minh nhận nuôi, cô ấy đã không còn là đại tiểu thư, mà là chị của con, chị em cãi nhau không phải chuyện bình thường sao? Trước kia mẹ mắng con, con vì mẹ có thể ở lại Minh gia sống tốt, không thể không lấy lòng Minh Yên. Bây giờ thân phận của con và cô ấy không khác nhau, sao mẹ vẫn mắng con đánh con? Con có phải là con ruột của mẹ không.
Hoa Tư châm chọc mỉa mai, khiến Lý Quế Hoa tức dận đém mức suýt nữa phải đi tìm cây gỗ.
Minh Yên lạnh lùng nói: "Mẹ Lý, cô trở về đi, chuyện của tôi và cô ta bà đừng nhúng tay vào, cô ta cãi nhau thắng tôi, cũng coi như bản lĩnh của cô ta.”
"Khụ khụ." Úc Vân Đình ho khan hai tiếng, cùng Úc Hàn Chi xuống lầu, thấy có người chọc cho Minh Yên tức giận, không khỏi nhìn qua Hoa Tư vài phần. Bởi vì Minh Yên mà Hoa Tư cũng có chút danh tiếng trong giới, hơn nữa đều là những lời khen ngợi chiếm đa số.
Hoa Tư thấy anh em Úc gia đi ra, vành mắt đỏ lên, không nói lời nào nữa.
Minh Yên thấy lạnh sóng lưng, cơ thể đều co rụt lại. Đây xem như là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách.
Chuyện hồi nhỏ xảy ra, cô không có ấn tượng, nhưng lúc đó anh đã mười mấy tuổi, không chừng có thể nhận ra Hoa Tư, như trong giấc mơ, không phải vừa gặp mặt đã cảm thấy thân thiết và dường như từng quen biết sao?
Chiêu này có chút liều lĩnh và mạo hiểm, nếu Úc Hàn Chi nhận ra Hoa Tư, lúc trước cô đeo sợ dây hoàng điền ngọc chương chẳng khác nào là tự tìm đường chết, nếu là nhận không ra, cửa ải này mới xem như thật sự vượt qua.
"Thực xin lỗi, để cho mọi người xem cười." Hoa Tư nhu nhược nghẹn ngào nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia quật cường, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt Úc Hàn Chi, hơi rung động.
Con nuôi Úc gia lại là chàng trai trẻ tuổi nhã nhặn tuấn nhã, phong độ nhẹ nhàng như vậy, khí chất này so với Lam Hi không hề thua kém.
"Không sao, chị em trong nhà ầm ĩ ầm ĩ, tình cảm mới tốt." Úc Hàn Chi ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô ta, đôi mắt phượng hẹp dài sâu một mảnh, thanh âm nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook