Sau khi vào bên trong bữa tiệc, Úc Hàn Chi đã bị Úc Vân Đình gọi đi, Minh Yên đi vào phòng thay đồ lấy sợi dây chuyền đá kim cương sao trên cổ xuống, bỏ vào trong hộp đồ trang sức, rồi nhét vào trong túi xách để Thải Nguyệt cầm.

"Cô chủ, vòng cổ này đẹp vậy, vì sao cô lại không đeo?" Thải Nguyệt khó hiểu hỏi.

"Bởi vì nó quá đẹp, nên muốn nhìn thêm vài lần, về sau sẽ không nỡ trả lại." Minh Yên cười quyến rũ, đôi mắt long lanh sáng ngời. Hiện tại Úc Hàn Chi đối với cô tốt như vậy tất cả đều là vì cô đang giữ sợi dây chuyền hoàng điền ngọc chương, những thứ này sau này cô đều muốn trả lại.

Cô là một người phụ nữ xấu xa, vì muốn sống sót, mà cướp đi thân phận của Hoa Tư, từ bây giờ cô không thể đánh mất trái tim của mình.

Mấy ngày nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều lần, phát hiện Minh gia cuối cùng không tránh khỏi sự đổ vỡ này, chưa kể tải sản hàng trăm triệu của gia đình cũng không còn nữa, ba cô cũng phải vào tù, Nam thành có thể bảo vệ cô cũng chỉ có Lam gia cùng Úc gia, trong mơ Lam Hi đối với chuyện cô gặp phải hoạn nạn thì không hề quan tâm, Úc Vân Đình không còn là chủ nhân mà chỉ là tay sai của Úc Hàn Chi, lựa chọn duy nhất của cô bây giờ chỉ có Úc Hàn Chi.

Cô tất phải nghĩ cách để có được sự tin tưởng của Úc Hàn Chi, được anh che chở, vượt qua khỏi cái chết như trong mơ, sau đó rời đi trước khi sự việc xảy ra.

Bất kể lần nào sảy ra sai sót, cô đều phải chịu kết cục thê thảm, mà hiện tại còn cách ngày cô chết ở trong mơ chỉ còn một năm.

Minh Yên từ phòng thay đồ đi ra, thấy Lam Hi đang chờ ở ngoài phòng thay đồ.

"Minh Yên." Lam Hi mặc âu phục đi giày da, cử chỉ ưu nhã, dáng vẻ cao lớn của anh ta hấp dẫn không ít ánh mắt.

Minh Yên sửng sốt một chút, nếu là trước kia, cô tất nhiên vui mừng không chịu nổi, giống như một con chim chích chòe vây quanh anh ta gọi " anh Hi", hiện giờ cũng chỉ là nhàn nhạt gật đầu: "Có việc gì sao?"

Lam Hi tươi cười hơi chậm lại, nói: "Mấy ngày nay vẫn không tìm được em, ba phần trăm cổ phần của Lam thị anh đã chuyển sang tên của em rồi.”

"Cảm ơn." Lúc này nụ cười của Minh Yên mới thật lòng một chút.

"Nghe nói Úc Hàn Chi tặng em một sợi dây chuyền kim cương màu lam? Viên kim cương xanh đó có giá 15 triệu usd đó là một sản phẩm được đấu giá ở Chicago.” Chuyện Úc Hàn Chi đưa cho Minh Yên sợi dây chuyền đã được lan truyền tại bữa tiệc, sau scandal với Minh Yên. Con nuôi Úc gia lại được chú ý trong vài phút.

Úc Ân Dương không có tới, Úc Vân Đình hiện đang bị mọi người vây kín, đều đang hỏi thăm lai lịch của Úc Hàn Chi. Khi Lam Hi nghe mọi người nói đều suýt nữa hoài nghi tai mình xảy ra vấn đề sao? Đừng nói con nuôi Úc gia có thể lấy ra hay không, cho dù là anh ta, muốn tặng vật phẩm quý giá như vậy cũng là phải đắn đo nhiều lần, chứ đừng nói đến những gia đình giàu có hạng bình thường đó.

15 triệu usd? Minh Yên kinh ngạc mở to hai mắt, quay đầu nhìn thoáng qua Thải Nguyệt.

Thải Nguyệt khẩn trương lập tức ôm chặt túi xách, nuốt nước miếng, nói: "Cô chủ, tôi sẽ dùng sinh mệnh bảo vệ nó.”

"Cám ơn anh đã nhắc nhở tôi, có điều sau này tôi sẽ trả lại cho anh ta." Minh Yên thản nhiên mỉm cười.

Lam Hi nghe xong cau mày, bình tĩnh nhìn Minh Yên, sau bữa tiệc sinh nhật, thái độ của Minh Yên đối với anh ta đã khác xưa rất nhiều, trước kia có bao nhiêu theo đuổi không rời, hiện tại lại có bao nhiêu lạnh lùng, cô kéo đen tất cả bạn bè, để Minh Hòa Bình nhận nuôi Hoa Tư, cũng cả ngày bận rộn không thấy bóng người, tác phong làm việc cũng cực kỳ khiêm tốn.

Minh Yên như vậy giống như biến thành một người khác, tòan thân đều lộ ra khí chất bí ẩn.

"Em không thấy kỳ quái sao? Úc Hàn Chi chỉ là con nuôi Úc gia, cho dù là Úc Vân Đình cũng chưa chắc có thể có khả năng lớn như vậy. Em là con gái duy nhất Minh gia, em nên để ý một chút, anh lo lắng anh ta có mưu đồ khác.” Lam Hi nhíu mày nhắc nhở.

Úc gia rất có khả năng thật sự muốn sử dụng mỹ nam kế, để con nuôi Úc gia cưới Minh Yên, tiếp nhận sản nghiệp của Minh gia.

Minh Yên nghe được điều này cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của Lam Hi, vừa kinh ngạc vừa buồn cười, tiến lại gần anh ta, mỉm cười nói: " Lam Hi anh vì tôi mà lo lắng như vậy, tôi biết ơn, lại sẽ yêu anh một lần nữa mất.”

Lam Hi bị khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên lại gần của cô làm kinh diễm một chút, nhưng bị cô đeo bám suốt nhiều năm qua, cơ thể anh ta đã hình thành phản xạ có điều kiện, không chút nghĩ ngợi lui ra sau, sau đó nhìn thấy đáy mắt Minh Yên trào phúng, sửng sốt một chút, vô cùng ảo não.

Hoa Tư đi vòng quanh một vòng, rốt cục ở trong góc tiệc tối tìm được Úc Hàn Chi đang uống rượu một mình, khuôn mặt vui vẻ, tiến lên, tự nhiên tươi cười nói: "Anh Úc, cám ơn anh vừa rồi mới giải vây cho tôi và Minh Yên. Minh Yên tính tình nóng nảy, nếu không phải các anh tới kịp, chắc chắn sẽ cùng những người đó cãi nhau rồi.”

"Chuyện nhỏ, không cần cảm ơn." Úc Hàn Chi tao nhã cầm champagne, đang yên tĩnh thì bị bị quấy nhiễu, không lạnh không nhạt mở miệng.

"Khi còn nhỏ có phải chúng ta đã gặp qua hay không? Lúc trước lần đầu tiên gặp mặt ở Minh gia, tôi đã cảm thấy anh vô cùng quen mắt.” Hoa Tư cắn môi nói, diện mạo Úc Hàn Chi đã đánh trúng tâm lí của cô ta, hơn nữa trên người còn có một loại cảm giác nguy hiểm khó nói ra.

Thân phận của cô ta cho dù ngày sau về Lam gia, cũng sẽ bị Lam gia coi thường, nhưng Úc Hàn Chi thì khác, anh được Úc gia nhận nuôi, nhất định ba mẹ đều đã mất, nếu mình gả cho anh sẽ không cần phải nhìn sắc mặt người khác.

Hơn nữa người ngoài không biết, nhưng cô ta lại rất rõ ràng, Minh Yên cùng Úc Hàn có một chút mối quan hệ, nhưng hoàn toàn không phải là quan hệ yêu đương. Đối với bạn gái scandal đều có thể ra tay hào phóng như vậy, tặng kim cương trị giá 15 triệu usd, vậy tài sản của Úc Hàn Chi có lẽ đã bị mọi người đánh giá thấp rồi.

Úc Hàn Chi kinh ngạc nhìn cô ta một cái, thấy cô ta tuy không kiêu ngạo bằng Minh Yên, nhưng có một khí chất động lòng người, trong sáng thuần khiết hơn nhiều so với khí chất lạnh lùng của Minh Yên.

"Có lẽ là tôi có một khuôn mặt đại chúng." Úc Hàn Chi thản nhiên nói, tầm mắt xa xa dừng trên người Minh Yên vừa từ phòng thay đồ đi ra, thấy trên cổ cô trống rỗng, ánh mắt anh trầm xuống.

Khuôn mặt đại chúng? Vẻ mặt nhã nhặn tuấn nhã này, tự có một cỗ khí chất nguy hiểm cấm dục, mà còn mặt đại chúng? Hoa Tư có chút kinh ngạc, thuận theo tầm mắt anh nhìn qua, chỉ nói: "Từ nhỏ Minh Yên và Lam Hi đã là thanh mai trúc mã, năm 15 tuổi đã tuyên bố phải gả cho Lam Hi. Bảy năm qua, theo đuổi điên cuồng như vậy cả Nam thành điều biết. Có đôi khi tôi thật sự hâm mộ cô ấy, từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư, có thể sống tùy ý.”

"Cô Hoa ở trong giới danh tiếng cực tốt, hiện tại lại được Minh gia nhận nuôi, cần gì phải đi hâm mộ người khác." Úc Hàn Chi thản nhiên nói, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên trầm buồn vài phần.

Hoa Tư không rõ nên nhìn về phía phòng thay đồ, chỉ thấy Minh Yên đang tiến lại gần Lam Hi, cử chỉ hai người trông rất thân mật, nhất thời khuôn mặt trắng bệch, Minh Yên vậy mà còn tiếp cận Lam Hi, đây là đang tính chân đạp hai thuyền, cùng lúc theo đuổi Lam Hi và Úc Hàn Chi sao?

Cô thực sự rất giỏi tính toán.

"Anh không hiểu đâu, phần lớn người được nhận nuôi đều là do bất đắc dĩ." Hoa Tư ảm đạm nói: "Có lúc tôi ngược lại hy vọng cho tới bây giờ mình cũng không có tiến vào vòng tròn này, có thể sống một cuộc sống thoải mái.”

"Cô Hoa chí hướng cao xa." Úc Hàn Chi nhàn nhạt nói xong, bước chân dài, mắt phượng u ám đi về phía phòng thay đồ.

Hoa Tư cắn răng kìm chế, vụng trộm nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cô ta lớn lên ở Minh gia nhiều năm như vậy, hiểu rõ nhất là đám thiếu gia ở Nam thành, hưởng thụ tất cả những gì mà ba mẹ họ làm, nhưng cô ta không muốn như vậy, trước kia mỗi lần cô ta nói ra những lời như này, Lam Hi đều đồng cảm và muốn làm bạn, nhưng Úc Hàn Chi hoàn toàn không động tâm.

"Lam thiếu." Úc Hàn Chi đi qua, ưu nhã nâng chén, phá vỡ bầu không khí của Minh Yên cùng Lam Hi: "Bữa tiệc hôm nay được tổ chức rất chu đáo, vất vả rồi.”

"Anh Úc khách khí rồi." Lam Hi biểu tình kì quái, hai người xưa nay không liên quan, theo lý thuyết một đứa con nuôi như Úc Hàn Chi, hoàn toàn không cùng đẳng cấp để nói chuyện với anh ta, nhưng hiện tại anh giơ tay nhấc chân liền có một cỗ khí chất cao quý, hơn nữa tư thái nhẹ nhàng, khí thế như đàn áp trên đầu anh ta.

Nghĩ đến Minh Yên gần đây thay đổi đều có liên quan đến người này, Lam Hi không khỏi âm thầm cảnh giác.

Minh Yên trêu chọc Lam Hi một hồi, trong lòng âm thầm sảng khoái, quay đầu đã thấy Úc Hàn Chi cùng Hoa Tư đi qua, nhất thời nụ cười cứng đờ.

"Buổi từ thiện sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau ngồi xuống đi." Úc Hàn Chi nhìn Minh Yên, mắt phượng hơi tối, là vì ở cùng một chỗ với Lam Hi, cho nên không đeo vòng cổ đá kim cương anh đã đưa sao?

"Được, vậy chúng ta ngồi xuống đi." Minh Yên đưa tay vén tóc mai lên, cười khanh khách kéo Hoa Tư, đi giày cao gót bảy tấc xông về phía trước, những người con gái thuần khiết cao ngạo như Hoa Tư, lại có hào quang của nữ chính, tuyệt đối không thể để cô ta ở một mình với Úc Hàn Chi.

Úc Hàn Chi híp mắt, lúc trước Minh Yên đều hận không thể dính vào người anh, vừa nắm tay vừa kéo tay, hiện tại ở trước mặt Lam Hi học được cách giữ khoảng cách với anh rồi sao?

"Anh Úc là lần đầu tiên tham gia tiệc hội danh nhân Nam thành đúng không?" Lam Hi mỉm cười nhìn về phía Úc Hàn Chi: "Cần tôi giúp anh giới thiệu một số gia đình có tiếng trong Nam thành không?”

Sau khi Úc Hàn Chi về nước, đến nay Úc gia vẫn chưa có một buổi công bố đàng hoàng, Úc Hàn Chi cũng rất ít khi tham dự tiệc tối, đoán chừng mọi người vẫn chưa biết hết.

Giới thiệu? Ánh mắt người đàn ông liếc nhìn những người nổi tiếng trước mặt, nụ cười trên khóe môi sâu sắc hơn: "Giới thiệu quá chậm, Lam thiếu.”

Tương lai không xa, Nam thành sẽ không ai không biết, cái tên Úc Hàn Chi này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương