07

Có lẽ mẫu thân ta cũng đã nghe thấy điều đó.

Người cố nở một nụ cười trước mặt ta, nhưng lại ở sau lưng ta âm thầm thở dài.

Trước khi thành hôn, ta trở thành trò cười trong gia tộc vì lúc đó tuổi ta đã lớn mà chưa lập gia đình. Khi đó mẫu thân ta cũng như vậy, thở dài và rơi nước mắt ở nơi mà không ai nhìn thấy.

Sau này thật không dễ dàng mới thành hôn được, còn gả cho Thế tử Hầu phủ, làm chủ mẫu của Hầu phủ, mẫu thân ta rất vui, luôn tìm mọi cách để tẩm bổ cho ta, mong ta có thể có địa vị tốt hơn trong nhà thông gia.

Bây giờ muốn hòa ly, người không thể thuyết phục được ta, nghe người khác nói về ta, mẫu thân không khỏi buồn bực trong lòng.

Ta đã an bài vấn đề trước mắt, bàn giao xong cho người kiểm kê lại.

Ta đưa người đến Hầu phủ.

Những hạ nhân của Hầu phủ nhìn thấy ta, họ nháy mắt và thì thầm với nhau.

Khoảng sân chính nơi ta từng ở nay đã có chủ mới.

Tất cả tre trong phủ đều đã bị chặt đi, khắp nơi đều là những bông hoa lòe loẹt.

Trình Gia Hứa và Trác Mạn Ninh đang ngồi viết chữ dưới cửa sổ, hắn ta nắm tay nàng ta, hai người tình chàng ý thiếp, thật ngọt ngào.

“Thế tử, đã lâu không gặp.”

Ta vẫy tay với hai người trong sân: “Trác cô nương nhân đạm như cúc, cứ như vậy chuyển đến Hầu phủ, là muốn trồng hoa cúc cùng Thế tử sao?”


“Muội muội đến rồi, muội muội à, chuyện đi này của muội muội thế nào rồi, vẫn thuận lợi chứ?”

Trác Mạn Ninh vội vàng rút tay ra, làm ra vẻ vuốt lại mái tóc mai: “Ta còn chưa giải thích với muội muội, vì muội muội không ở trong kinh, nên dùng tiền tiết kiệm riêng của muội để ra ngoài thuê phòng cũng không tốt. Cho nên tạm thời ta sẽ ở lại Hầu phủ, chờ muội muội trở về, rồi mới bàn bạc kỹ hơn.”

“Không phải là vì phòng kia của ngươi bị ta chuyển sạch đồ rồi, không cách nào sống ở đó nữa sao?”

“Bạch Mạn Mạn, nàng nói cái gì vậy! Đây là Hầu phủ, không phải Bạch gia các người! Rốt cuộc nàng có chuyện gì?” Trình Gia Hứa bảo vệ Trác Mạn Ninh.

“Ta cũng không có chuyện gì, chỉ là ta không ở trong kinh vài tháng, hai người các ngươi cũng tung tin đồn khá giỏi, nói ta không tôn trọng phu quân, không hiếu thảo với phụ mẫu. Điều khoa trương hơn nữa là Trác cô nương nhân đạm như cúc đã biến mất trên chiến trường do thủ đoạn của ta gây ra. Thế tử, ta mà không tôn trọng phu quân, làm thế nào ngươi có thể có được thể diện trong những năm qua? Ta bất hiếu với phụ mẫu ngươi, phụ mẫu ngươi đã về quê dưỡng lão, đến nhà cũng là Bạch gia chúng ta còn mua lại. Chuyện này không đáng nói, nhưng ta phải nói điều này, rốt cuộc giữa chúng ta là ai không thể sinh hài tử, ai không nguyện ý sinh hài tử? Ngươi có muốn cùng ta, dựng lên một bàn kể chuyện ở trong kinh thành để kể cho bách tính đến và đi không?”

Sắc mặt Trình Gia Hứa thay đổi.

“Còn có ta cùng không quan tâm người khác nói cái gì. Dù là đích nữ của một thương nhân, nhưng ta hiểu rằng đúng sai phải trái, công lý nằm trong trái tim người. Hôm nay ta đến để chấm dứt quá khứ, ngươi không muốn hòa ly nên ta chỉ có thể bỏ phu quân, tìm sự thanh tịnh.”

Ta lấy ra một thứ mà ta đã chuẩn bị từ lâu: “Ngươi nhìn cho rõ, thánh chỉ này là để trống rỗng. Hồi đó sư huynh của ta đã cho tôi một thánh chỉ trắng để khen ngợi công lao cứu trợ thiên tai của ta. Bây giờ ta sẽ sử dụng thánh chỉ này bỏ ngươi. Ta chúc hai người thiên trường địa cửu, bên nhau dài lâu, sau này đừng đến tìm ta nữa. Ngươi ăn đồ mềm nhưng không ăn cứng, là một nam tử đáng ghê tởm. Cứ cho là ta bị mù đi, chọn hai mươi năm, lại chọn phải một thứ như ngươi.”

...

08

Mọi người có mặt nhìn thấy thánh chỉ của triều đình đều lần lượt quỳ xuống.

Trình Gia Hứa và Trác Mạn Ninh không dám tin đây là sự thật.

Trác Mạn Ninh lẩm bẩm: “Ta nghe nói sáu năm trước, trên đường Lưỡng Hà xảy ra một trận châu chấu. Một thương gia giàu có đã quyên góp phần lớn tài sản của gia đình mình để giúp triều đình cứu trợ thiên tai. Để ghi nhận tấm lòng rộng lượng hào phóng của người đó, Bệ hạ vừa mới lên ngôi, đã ban cho người đó một thánh chỉ trống rỗng. Hoá ra là nàng ta... thực ra là nàng ta…”


“Sao có thể, làm sao nàng có thể gặp được Bệ hạ? Ngay cả phụ thân ta cũng chưa từng gặp Bệ hạ được mấy lần.”

Trình Gia Hứa nhìn ta với đôi mắt nheo nheo, như thể hắn ta đang cố nhìn rõ nương tử của mình, người mà hắn ta chưa bao giờ thực sự hiểu rõ sau nhiều năm chung sống.

Cũng không trách bọn họ bị kinh hãi được.

Ta và Thánh thượng hiện tại là đồng môn, toàn bộ triều Chủ đều có rất ít người biết chuyện này.

Lúc đầu, huynh ấy theo sư phụ học mưu lược tùy cơ ứng biến, binh pháp, cai trị đất nước, thơ ca và võ nghệ.

Còn ta chỉ học buôn bán thôi.

Huynh ấy thường đánh vào đầu ta, mắng ta là kẻ mê tiền.

Ta nhướng mày ngẩng đầu lên: “Sư huynh, huynh đừng coi thường muội, sau này nếu huynh trở thành hoàng đế, ta sẽ là túi tiền của huynh, được không?”

Sau này, với sự giúp đỡ của sư phụ huynh ấy đã thuận lợi lên ngôi.

Khi bạn mới lên ngôi, nơi nào cũng cần ngân lượng.

Chính ta là người liên tục gửi ngân lượng cho huynh ấy để huynh ấy tiến hành những cải cách quyết liệt và đối phó với bọn hoạn quan, nịnh bợ lợi dụng quyền lực mà không hề đắn đo.

Huynh ấy từng nói muốn chiếu cáo thiên hạ khen ngợi ta. Ta lắc đầu liên tục: “Sư huynh à, xin huynh hãy tha cho muội. Muội chỉ muốn làm một người bình thường và buôn bán để kiếm tiền thôi.”


Huynh ấy bất lực, cuối cùng không còn cách nào khác ngoài ban thưởng cho ta thánh chỉ trống rỗng này.

Đó vừa là phần thưởng dành cho ta vừa là sự tin tưởng dành cho ta.

Có lẽ huynh ấy cũng không ngờ rằng, có một ngày, ta sẽ dùng thánh chỉ này để bỏ phu quân.

...

09

Ngọc ấn trên chiếu chỉ, không thể nào là giả được.

Khi đó Trình Gia Hứa mới nhận ra rằng người thể tử mà hắn ta lấy hai năm không chỉ là đại cô nương của Bạch gia mà còn là túi tiền truyền thuyết của Bệ hạ.

Từ lâu đã nghe nói Bệ hạ có một vị sư muội, là cao thủ làm ăn buôn bán, nhưng từ khi Bệ hạ lên ngôi, chưa từng có người nào nhìn thấy nàng.

Hóa ra đó là thê tử hắn ta, Bạch Mạn Mạn, cô nương Bạch Mạn Mạn tuổi đã lớn mà chưa gả đi bị hàng trăm người trong kinh chê cười.

Trác Mạn Ninh đã đến gặp ta nhiều lần.

Mỗi lần gặp nhau đều phải quỳ xuống.

“Muội muội, ta chỉ muốn có một nơi ở, ta không phải đến đây để tranh giành địa vị với muội, muội bớt nóng giận, dùng thánh chỉ này để bỏ phu quân muội, thật sự không cần thiết.”

“Ồ? Chỗ nào mới thích hợp hơn?” Ta cố ý hỏi.

“Lão Hầu gia tuổi đã cao, có thể một ngày nào đó sẽ rời đi. Theo tục lệ, những người muốn trở thành quý tộc sẽ bị giáng xuống cấp thấp hơn. Không bằng muội muội nhận lấy thánh chỉ này và bảo vệ chức vị Thế tử Hầu phủ của huynh ấy, như vậy muội cũng có thể vẻ vang mặt mũi.”

“Ta bỏ hắn ta, hắn cùng ta không có bất kỳ liên quan gì, ta cần vẻ vang này để làm gì, gây rắc rối cho ta?”

“Muội muội.”


Vừa nói, Trác Mạn Ninh vừa nức nở nói: “Người ta nói ta nhân đạm như cúc, nhưng ai mà không có một chút ích kỷ? Tuy ta không làm vì chính mình, nhưng ta từ nhỏ đã là bạn tốt của Thế tử, ta luôn nói những lời đạo lý cho huynh ấy. Công bằng mà nói, trong lòng Thế tử có muội muội, chúng ta hoàn toàn có thể cùng nhau hầu hạ huynh ấy.”

Ta buồn nôn.

Thanh thiên bạch nhật, biết nói gì đây?

Ta trợn mắt.

“Vị này, Trác tướng quân nhân đạm như cúc, ngươi có muốn nghe ngươi đã nói gì không? Thế nào, lúc đầu ngươi giả vờ như không muốn gì, bây giờ lại nghĩ đến Thế tử, lại còn cùng nhau hầu hạ Thế tử. Dường như ta là người không thể sống thiếu nam nhân nhỉ?

Mấy ngày sau, ta cho người viết một tờ giấy cáo thị dán trước cửa Bạch gia, trong đó nói lên tất cả những năm qua, Trình Gia Hứa từ đầu đến cuối không nhất quán, trước khi thành hôn thì nồng nàn, sau khi thành hôn lạnh lùng xa cách.

Sau khi Trác Mạn Ninh trở trở về, hắn ta tiêu tiền vì nàng ta thế nào, sau lưng ta dẫn nàng ta đi chơi? Hai người lấy danh nghĩa huynh muội mà làm những chuyện ái muội.

Bao nhiêu năm qua ta đã bỏ ra bao nhiêu tiền cá nhân để giúp Hầu phủ vượt qua khó khăn.

Cuối cùng, ta viết một câu: “Đáng lẽ ta không nên náo loạn với Thế tử như vậy, khi tình cảm sâu đậm, ta sẵn sàng cho đi tất cả, giờ đây phụ mẫu ta đang vô cùng lo lắng vì những tin đồn thất thiệt và ta nhất định phải công khai sự thật, tin rằng mọi người có thể quyết định điều gì đúng và sai ở trong lòng, và mọi người sẽ có công luận.”

Lúc đầu, những người tụ tập trước cổng Bạch gia xem náo nhiệt còn nói: “Bạch cô nương này làm việc này thật quá đáng. Chuyện riêng tư của phu thê sao có thể đem ra bàn luận như thế này? Chuyện bê bối trong nhà không nên công khai.”

Dần dần, có người bắt đầu nói thay ta.

“Nếu không phải nàng ta tuyệt vọng như vậy, làm sao có thể nào đem chuyện này nói ra với bên ngoài sao? Còn không phải là Thể tử cùng Trác tướng quân cư xử quá mất mặt sao.”

Nhân đạm như cúc, ai mà không biết chứ?

Dù người khác có nói gì thì khi họ hỏi ta, ta chỉ nhìn mọi người mà không nói một lời.

Vấn đề gấp, ta nói: “Mọi người đừng nghị luận nữa, Thái tử và Trác tướng quân... bọn họ rất tốt, là ta không đủ tốt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương