Ta không tin Triệu Ảnh Quân đã chết.

Hắn là tướng quân bất khả chiến bại, là biểu tượng chiến thắng của Đại Yến ta.

Việc nghe tin hắn chết, đối với ta có lẽ là chuyện buồn cười nhất từ trước đến nay.

Cận vệ đã đem kiếm đến cho ta, ta không do dự giết ngay tên hầu cận của Triệu Ảnh Quân.

Đối với ta, tội khi quân phạm thượng, dối lừa hoàng đế, cái chết còn quá nhẹ.

- "Mau mang cho trẫm con ngựa đến đây!!!"

Thi thể của hắn đang gần tới kinh thành phải không? Vậy thì đích thân ta sẽ đến đón tận nơi, nhìn tận mắt.

Có lẽ, tất cả mọi người đã từng chứng kiến một hoàng đế bệ hạ cẩn trọng dịu dàng, chưa từng chứng kiến bộ dạng đáng sợ của ta.

Ánh mắt của ta có lẽ lúc ấy quá dọa người, khiến người hầu đưa con ngựa cho ta cũng run rẩy. Ta điên dại ngồi trên lưng ngựa, đem chiếc roi quất xuống.

- "Giá!"

- "BỆ HẠ!!"

Cho dù đã tàn nhẫn quyết định đồng ý Triệu Ảnh Quân đến sa trường, nhưng vị trí của Triệu Ảnh Quân trong trái tim Vân Mặc cực kì quan trọng. Nàng có một niềm tin tuyệt đối dành cho y, làm sao có thể chấp nhận được cái chết của y đây? Trước giờ hoàng đế bệ hạ luôn dịu dàng cẩn trọng, nở nụ cười khiến gió xuân cũng phải hóa tuyết, phong lưu ngàn dặm. Nhưng giờ đây, hoàng đế bệ hạ lại như kẻ điên, ánh mắt tràn đầy sát khí giết người. Tất cả mọi người đều muốn can ngăn, nhưng lại bị khí chất của nàng dọa sợ không dám lên tiếng.

Kết quả của việc cố chấp, chính là sau đó, vị hoàng đế đã ngã nhào xuống ngựa.

Thân thể của nàng ngã lên nền tuyết. Sắc trời âm u, những bông hoa tuyết vẫn nhẹ bay...giăng đi khắp lối...

Mấy ngày hôm sau, thi thể của Triệu Ảnh Quân được đưa về kinh thành. Vân Mặc cầm kiếm, ánh mắt ngập tràn tơ máu, bộ dạng như sắp hóa điên. Nàng cầm thanh kiếm trong tay, trước nàng là linh cữu của Triệu Ảnh Quân, xung quanh là toàn bộ quần thần đang quỳ rạp dưới đất.

-"Xin bệ hạ hãy nén đau thương!"

Vân Mặc cười lớn. Nụ cười của nàng khiến người khác lạnh gáy. Trong vài ngày, khí chất của Vân Mặc biến đổi kinh người, từ khí chất trầm ổn chuyển sang tàn nhẫn đáng sợ.

Giọng nói của đế vương khản đặc.

-"Thái y, cứu hắn!"

Thái y run rẩy.

-"Xin bệ hạ khai ân. Thần tài trí hèn mọn, không có khả năng cải tử hoàn sinh."

-"Hắn chưa chết, hắn đang lừa trẫm..."

-"Bệ hạ tha mạng...Triệu tướng quân đã chết rồi..."

-"Ngươi nói láo! Tất cả các ngươi đều đang lừa trẫm! Trẫm thừa biết Triệu Ảnh Quân là hối hận với quyết định của mình, hắn không muốn cả đời ở nơi biên cương!"

-"Triệu Ảnh Quân, trẫm thua rồi... Không có ý chỉ của trẫm, ngươi đã trở về kinh thành rồi!"

Nàng túm lấy áo của Triệu Ảnh Quân.

-"Sao ngươi không nói gì???"

Cơ thể của Triệu Ảnh Quân dù đã được ướp hương liệu nhưng cũng đã bắt đầu phân hủy...vì sự phát điên của đế vương, đáng thương thay, đến bây giờ vẫn chưa được chôn cất.

Tiểu Thất chưa bao giờ chứng kiến bệ hạ của y điên dại thế này, y không kìm được bèn dập đầu xuống đất, đến mức trán y thấm đầy máu tươi.

Bệ hạ của y, vốn là một thiếu niên như hoa như ngọc, chứ đâu phải mang bộ dạng đáng sợ thế này? Tiểu Thất cực kì đau lòng, y khóc lóc thảm thiết, van xin Vân Mặc.

-"Bệ hạ, xin người hãy tỉnh ngộ, nếu không nhanh chôn cất thi thể Triệu tướng quân, cơ thể tướng quân sẽ thối rữa mất..."

Sau khi nghe Tiểu Thất nói, từng hàng lệ lặng lẽ rỉ ra từ đôi mắt của Vân Mặc...từng giọt từng giọt chảy xuống...Bả vai Vân Mặc run rẩy, nàng bèn đặt Triệu Ảnh Quân xuống quan tài, sau đó cười lạnh.

-"Phải, trẫm điên thật rồi!"

Nàng quăng cây kiếm xuống đất.

Tiếng đế vương đau thương vang vọng trong đại điện.

-"Các ngươi chuẩn bị cử đại lễ chôn cất hắn đi."

Sau đó, bóng lưng của đế vương biến mất ở đại điện.

Cho đến khi đại tang của vị tướng quân diễn ra, đế vương chưa từng xuất hiện.

Triệu Ảnh Quân không người thân, không thê thiếp, nhưng vì chiến công quá lớn, mà được hoàng đế ân chuẩn cử hành đại tang.

Giây phút cử hành đại tang cho Triệu Ảnh Quân, tiếng khóc vang vọng ở kinh thành, chẳng kém gì khi hoàng đế đời trước băng hà.

Ngày phụ hoàng mất, Vân Mặc vẫn còn là một đứa trẻ 10 tuổi, tuy oán hận phụ hoàng nhưng nước mắt nàng cứ chảy không ngừng. Nàng ở tẩm cung, cô đơn khóc cả một ngày, khi ấy Triệu Ảnh Quân đã xuất hiện. Hắn dịu dàng bế nàng lên, yêu chiều nàng, dỗ ngọt nàng, tìm đủ mọi cách để khiến nàng vui vẻ trở lại.

Bây giờ hắn chết rồi, vậy thì còn ai dỗ ngọt nàng đây?

~*~

Hoa tuyết vẫn rơi...

Một thân ảnh từ đâu bất ngờ xuất hiện ở trước mắt ta.

Cho dù hoa tuyết phủ trắng trời đất, mê loạn đôi mắt của ta, ta vẫn có thể nhận ra hắn, Lý Nhất Dạ.

Hành tung của của hắn vẫn luôn bất định như vậy.

Hắn nói với ta.

-"Mấy hôm trước, ở Ma quốc có xảy ra chút chuyện, nên ta phải trở về."

Ta im lặng, tỏ vẻ phớt lờ câu trả lời của hắn.

Nhất Dạ nói.

-"Ta có gặp linh hồn của tên đó ở chỗ của Diêm Vương."

Trái tim ta đập thịch một cái, đến lúc này thì ta không tỏ vẻ thờ ơ nữa, ta khẽ hỏi.

-"Hắn ổn không?"

Lý Nhất Dạ không trả lời câu hỏi của ta, hắn chỉ nói.

-"Triệu Ảnh Quân đã tiến vào luân hồi, hắn đã uống chén canh của Mạnh Bà rồi."

Nói như vậy, nghĩa là mọi kí ức của hắn về Đại Yến đã biến tan. Bao gồm cả ta.



Ta nở nụ cười tự giễu.

Ta từng nghĩ bản thân đã tự tay bóp chết ái tình dành cho hắn, mà hóa ra, chỉ là bản thân ta cố ý phớt lờ đi sự tồn tại của nó mà thôi.

Ái tình, mới đáng sợ làm sao!

Nó có thể khiến con người hạnh phúc như ở thiên đường, cũng có thể ngay lập tức kéo con người xuống địa ngục.

Giờ đây, người ta yêu đã luân hồi, ta còn định chấp niệm bao lâu?

Hơn nữa, hắn đã từng yêu ta chưa? Ta vì cái gì, mà lưu luyến đến thế...

Có lẽ là...đã đến lúc phải thực sự buông tay thôi...

Lý Nhất Dạ đột nhiên ôm ngang lưng ta, khiến ta hoảng hốt.

-"Này! Ngươi định làm gì?"

Hắn khẽ nói.

-"Ta dẫn ngươi đến một nơi."

Sau đó, ta chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi bên tai, tóc đen của ta xõa xuống, tung bay theo gió.

Đến khi mở mắt ra, xung quanh ta đều là cỏ non xanh mướt, trên bầu trời điểm những vì sao lấp lánh.

Gió mang theo hương thơm dịu êm của cỏ dại.

-"Đây là đâu?"

Ta kinh ngạc hỏi hắn, nơi này, cũng đẹp đến mức nghịch thiên rồi.

Lý Nhất Dạ nhìn ta, vẫn ánh mắt đen láy sâu thẳm ma mị ấy.

-"Đây là nơi mà cha ta tạo ra dành riêng cho mẫu thân ta."

Hắn nói vậy là có ý gì?

-"Tại sao lại đưa ta đến đây?"

-"Chẳng vì lý do gì cả, chỉ là muốn đưa ngươi tới đây thôi."

Mãi về sau ta mới biết, vì để khiến mẫu thân của Nhất Dạ mỉm cười, mà ở Ma quốc không có ánh nắng mặt trời, nên phụ thân của hắn chỉ có thể tổn nhiều linh lực để tạo ra bầu trời đầy sao và khung cảnh đẹp như thế này.

Lúc ấy có lẽ Lý Nhất Dạ nhìn thấy vẻ u sầu trên gương mặt ta, nên mới dẫn ta đến đấy chăng?

Chẳng qua ở nơi đẹp đẽ ấy, cũng là nơi in dấu mối tình nghiệt duyên của phụ mẫu hắn.

(Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại https://www.wattpad.com/user/aurelia_k3)

Ngày tháng trôi đi, ta lại trở về là một vị minh quân như trước kia.

Sau lần Thái hậu hạ xuân dược vào người ta, chẳng hiểu vì sao quan hệ của ta và Thái hậu không còn như trước.

Thái hậu không còn quản giáo ta, để mặc ta tùy ý.

Đối với việc này, ta rất ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi lý do vì sao.

Hơn nữa những tin đồn về chuyện tình cảm của ta, dần dần tan biến. Tựa như có ai đó đã xóa những kí ức ấy đi.

Trong lòng ta mơ hồ đoán ra lý do, chỉ là ta vẫn không chắc chắn lắm.

Một hôm, ám vệ của ta có đưa ta một thứ ngọc bảo kì dị, nói rằng thứ này có thể trừ được tà ma, đây có lẽ là thứ mà ta muốn tìm kiếm bấy lâu.

Ta đem cầm khối ngọc lạnh lẽo trong tay, quan sát hồi lâu.

Đột nhiên, ta lại nhớ tới đêm nào, ở tẩm cung của ta rực rỡ ánh nến.

Ta lại nhớ đến giây phút nào đó, có tiếng gió rì rào, có hương thơm cỏ dại, có bầu trời đầy sao.

Có người chạm nhẹ vào đôi mắt ta, khiến ta quên hết ưu phiền.

Ta khẽ nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

-"Ngươi đem thứ ấy vất đi, từ nay về sau, không cần tìm kiếm những thứ này nữa."

Ám vệ có vẻ ngạc nhiên trước mệnh lệnh của ta, sau đó bèn ẩn mình vào bóng tối.

Ta ngẩng đầu nhìn bên ngoài, trời lại nổi gió rồi.

Ta từ từ buông bỏ sát tâm dành cho Lý Nhất Dạ, còn hắn thì vẫn luôn ở bên ta.

Chúng ta thường nói với nhau những chuyện vu vơ, dần dần...ta biết được thân thế của hắn.

Hắn nói, hắn là Thái tử Ma quốc.

Hắn cũng là người của hoàng tộc giống ta.

Nhưng vì sinh ra là ma quỷ, tương lai sẽ thống trị Ma giới, nên hắn phải chịu một lời nguyền.

Nếu hắn động tâm, hắn sẽ bị ái tình nguyền rủa đến chết.

Ta rất ngạc nhiên khi nghe hắn nói vậy, chẳng hiểu sao trái tim ta lại có chút nhói buốt.

Rõ ràng từ sau khi Triệu Ảnh Quân chết, trái tim ta đã đóng băng, nhưng hiện giờ nó lại nóng hổi trở lại.

Có lẽ vẻ đau lòng của ta hiện ra trên nét mặt, Lý Nhất Dạ nở một nụ cười xinh đẹp hiếm hoi, hắn nói.

-"Ta đã từng thề, đời đời kiếp kiếp, tuyệt đối sẽ không sa vào tình yêu. Cho nên, ta sẽ không chết."

Hắn bảo.

-"Ta muốn cùng ngươi thiên trường địa cửu."

Lý Nhất Dạ là một kẻ khờ dại trong chuyện tình cảm, vì vậy, mặc dù hiểu rõ hắn nói câu ấy không phải vì yêu ta, trái tim ta vẫn không kìm được đập chệch một nhịp.

Gần đây, ta phát hiện ra Lý Nhất Dạ có vẻ yếu đi.

Hắn không còn cường đại như trước.

Bởi vì như mọi khi, ta tìm hắn chỉ là đơn thuần đấu kiếm, mà lần này, hắn lại gục ngã trước kiếm của ta.



Hơi thở của hắn dần dần rối loạn.

Trước đó, vì không muốn ta khó xử, hắn đã thi triển thân pháp chỉ một mình ta có thể thấy được hắn, tuy nhiên giây phút khi hắn bại trận trước kiếm của ta, lại có kẻ khác nhìn thấy hắn.

Hay nói cách khác, ma lực của hắn đã biến mất.

Khi xưa ta từng khao khát sẽ thắng được hắn, mà bây giờ lại cảm thấy không cam tâm.

Bởi vì ta biết, thực lực của ta không thể so được với hắn.

-"Tại sao?"

Hắn trả lời.

-"Ngươi thắng rồi. Đến bây giờ ngươi có thể giết ta được rồi..."

Hắn nở nụ cười nhìn ta, vẫn nét ma mị nhưng lại có chút thê lương.

Ta bỗng có dự cảm chẳng lành.

《Có tia sáng vụt qua xé tan đêm tối.

Nơi sương mù giăng lối, La Sát quỳ xuống nói với Thái tử điện hạ của hắn.

-"Hiện nay tàn dư gia tộc của hoàng hậu đang âm thầm bày kế muốn tấn công Ma quốc. Điện hạ, ngài không thể ở trần gian được nữa."

Cả người vị Thái tử ẩn trong bóng tối, không rõ biểu cảm của hắn.

Trong bóng đêm lóe lên tia sáng, một phù thủy tóc trắng xinh đẹp xuất hiện, nàng mỉm cười.

-"Thì ra Thái tử điện hạ ở đây, ngươi làm ta tìm ngươi thật khổ. Đêm qua, ngọn đèn lưu ly ở tháp cổ đã tắt. Điện hạ, ngài đã yêu mất rồi. Lời nguyền của ái tình sẽ bắt đầu nguyền rủa ngươi."

Gương mặt của Nhất Dạ âm trầm, bàn tay hắn nổi lên một ngọn lửa, ngọn lửa nhanh chóng lan ra tứ phía, sau đó siết chặt lấy vị phù thủy xinh đẹp.

-"Haha...Lý Nhất Dạ, ngươi có thấy buồn cười không? Ngươi muốn trường tồn mãi mãi, nhưng ái tình không buông tha ngươi."

-" Để ta đoán xem, người ngươi yêu phải chăng là tiên tử Vân Mặc vạn năm trước từng biến mất ở lục giới? Phụ hoàng của ngươi vì ái tình mà hồn phi phách tán, nhưng ngươi còn thảm hại hơn nhiều...Không những nàng hận ngươi, sau này chính nàng tự tay giết chết ngươi lần nữa..."》

Chúng ta đã từng có một khoảng thời gian hạnh phúc.

Lý Nhất Dạ đã đưa ta đi rất nhiều nơi.

Ta nói, ban đầu ta thực sự giết hắn. Nhưng bây giờ, ta không nỡ giết hắn nữa rồi.

Ta nhận ra nhân sinh ngắn ngủi như vậy, chi bằng hãy thử lựa chọn tin tưởng một lần đi.

Từng giây phút trôi qua đi, đôi khi hắn tỏ vẻ thờ ơ nhưng đổi xử với ta rất dịu dàng ôn nhu.

Một đêm gió lộng, hắn dẫn ta chứng kiến màn đêm của kinh thành Đại Yến.

Ta khẽ nói với hắn.

-"Lý Nhất Dạ, vì sao lại đối xử với ta tốt như vậy?"

Hắn cúi xuống nhìn ta đang được hắn bảo hộ trong ngực.

Chúng ta đang lơ lửng ở giữa không trung, bên trên là ngàn ánh sao trời, bên dưới là toàn bộ kinh thành Đại Yến đang chìm vào giấc ngủ.

Có ngọn gió nhẹ thổi qua ta.

Dù hắn không trả lời, nhưng dường như ta nghe thấy tâm tình của hắn.

"Bởi vì ta đã tìm nàng suốt vạn năm...Từ từ tìm hiểu về nàng, rồi ngốc nghếch rơi vào lưới tình của nàng..."

"Chỉ cần giết chết nàng ấy, bóp vụn hồn phách của nàng ấy, ngươi sẽ được giải thoát bởi ái tình. Nếu không ngươi sẽ bị ái tình nguyền rủa đến chết."

Những lời thì thầm xa lạ nhảy múa trong tâm trí ta. Trong đôi mắt yêu nghiệt của Nhất Dạ hiện ra nét giãy giụa đau đớn.

Ta bỗng cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

-"Lý Nhất Dạ, ta đã từng nói sẽ muốn giết ngươi..."

Hắn nhàn nhạt ừm một tiếng.

-"Nhưng bây giờ, ta chỉ muốn cùng ngươi thiên trường địa cửu..."

Ta không hiểu vì sao lại khẩn trương nói ra câu ấy. Hắn ngạc nhiên nhìn ta, rồi sau đó khẽ bật cười.

Hắn khẽ vuốt nhẹ mái tóc dài của ta, còn ta thì khẽ choàng tay ôm lấy hắn.

Lý Nhất Dạ đột hỏi ta.

-"Vân Mặc, ngươi có muốn làm ma hậu của ta không?"

Ta bỗng giật mình vì câu hỏi của hắn.

-"Có ý gì?"

-"Ta cảm nhận ngươi cũng có chút rung động vì ta...Ngươi có đồng ý làm Ma hậu của ta không?"

Hắn muốn nói, trong lòng chúng ta đều có ái tình.

Nhưng ta chỉ cảm thấy bối rối, khẽ ngước mắt lên, ta bắt gặp một ánh mắt yêu nghiệt đen láy vây lấy ta, như muốn nhấn chìm trong ta trong con sóng của hắn.

《Có tiếng gió nổi, có tuyết đang rơi. Sương mù phủ kín, sau khi biết Thái tử điện hạ đã động tâm, tất cả những trọng thần đều phản đối.

-"Điện hạ, đó chỉ là một người ở trần gian, hơn nữa mệnh của cô ta xung khắc với điện hạ, tuyệt đối không thể để cô ta trở thành Ma hậu."

Chỉ có La Sát biết được sự thật bên trong, hắn không kìm được mà khẩn thiết quỳ xuống.

-"Xin điện hạ hãy nhìn phụ hoàng của mình mà tỉnh ngộ. Phụ hoàng của Người vì ái tính mà hồn phi phách tán. Người không thể dẫm theo vết xe đổ đó, mà chìm vào mối tình vô vọng ấy."

Trả lời cho những can ngăn của quần thần, hôm ấy, Thái tử Ma quốc đại khai sát giới.》

-"Ta không muốn trở thành Ma hậu của ngươi."

Ta trả lời hắn như vậy, bởi vì ta biết, ta còn lưu luyến thế giới này, ta thừa nhận bản thân có rung động với hắn, nhưng vẫn chưa đến mức yêu.

Nếu chỉ vì chút rung động mà bỏ lại tất cả đến với hắn, ta đương nhiên không can tâm.

Hắn bật cười nhìn ta, một nụ cười còn buốt giá đến xương tủy.

-"Quả nhiên giữa chúng ta là nghiệt duyên tương khắc."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương