Bạch Nguyệt Quang Của Bạo Quân Tàn Độc
2: Xuyên Qua Nàng Suýt Bị Bạo Quân Giết Chết


Ngược dòng thời gian trở về lịch sử.....Trải qua bao nhiêu luân hồi, vượt qua bao nhiêu kiếp nạn ta cũng tuyệt đối không muốn quên người, càng không cam lòng người sẽ quên ta!
****************
Vân Mặc dường như còn nghe thấy tiếng Diệp Nhu Thanh hốt hoảng gọi tên mình, linh hồn tưởng chừng muốn tách ra khỏi cơ thể.

Nàng đổ gục người xuống, rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Đến khi một tia thần trí xuất hiện, Vân Mặc tự hỏi bao năm không có bệnh tật gì hết, tại sao trái tim của nàng lại đau đớn như muốn nghiền nát, trực tiếp muốn nhào ra ngoài? Kìm nén nỗi đau âm ỉ trong cơ thể, nàng khó khăn mở bừng mắt!
Bóng đêm bao phủ, nàng còn ngửi có mùi ẩm ướt.
Một vài giọt nước từ trên phiến lá chảy xuống, rơi nhẹ vào mái tóc vốn đã rối tung của nàng.
Trong khi nàng còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì nàng bỗng cảm giác đau đớn ở phía đỉnh đầu, máu vẫn còn rỉ ra chảy dọc hai bên gò má.
Hình như nàng được ai đó kéo bả vai kéo đi trên nền đất ẩm.

Quần áo ma sát với mặt đất ẩm ướt gây nên cảm giác vô cùng khó chịu.
Nhếch nhác, bẩn tưởi, đau đớn.
Giống như lông vũ quét qua trái tim khiến tâm tình nàng nhộn nhạo, loạn như cào cào.
Nàng khẽ cựa mình, đối phương kéo nàng dường như phát hiện ra điều bất thường, khẽ buông lỏng tay, nàng lập tức ngã lăn ra đất.
Bóng người mặc y phục đen thẫm, chìm trong màn đêm mờ ảo, một khắc hắn nhíu mày quay đầu, giọng nói lạnh lẽo như gốc tuyết liên trên núi băng, cực kì tàn nhẫn vô tình.
- "Ngươi chưa chết?"

Một câu nghi vấn khiến Vân Mặc rùng mình, trái tim nàng đập thình thịch, nàng mơ hồ cảm nhận được sát khí dày đặc muốn đoạt mạng ở giọng nói kia.
Vân Mặc nghiến răng chịu đựng cơn đau, hiện tại không cần biết đang ở đâu, mặc kệ thế nào phải xác định đối phương là ai, vì sao muốn giết nàng.
Nương theo ánh trăng nàng có thể thấy bóng dáng của một hài tử ngũ quan tuấn mỹ, nhàn nhạt mang theo khí chất thanh lãnh tuyệt tục.

Đó là một đứa bé xinh đẹp kinh người nhưng lại ẩn chứa trong cơ thể hơi thở ma mị, chết chóc.
Vân Mặc cứ thế mơ mơ hồ hồ ngây ngốc, các đoạn kí ức liên tiếp xuất hiện, mở ra thân thế phức tạp của nàng ở thế giới này.
Nguyên chủ vốn là nữ nhi, nhưng sau một vài biến cố lại lắc mình trở thành một "tiểu thiếu gia" độc nhất.
Xuất thân từ danh gia vọng tộc, "tiểu thiếu gia" muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Phóng tầm mắt nhìn khắp kinh thành, có lẽ chẳng ai được sủng ái như vị "tiểu thiếu gia" này, được cưng chiều vô hạn hệt như một hoàng thượng nhỏ.
Thế nhưng một gia tộc được hưởng ân sủng ngập trời cũng không tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.
Phụ thân của nguyên chủ bị tố cáo trước mặt hoàng thượng là có âm mưu phản nghịch.
Dù có kêu oan thảm thiết thế nào cũng không thể thắng được định mệnh, gia tộc nguyên chủ chịu án cửu tộc chu di, thế nhưng phụ thân nguyên chủ không cam lòng dòng dõi thư hương nhà mình, chỉ vì bị vu oan giá họa mà cứ thế tuyệt tự.
Dù sao thì một gia tộc có thể phong quang vô hạn đến bây giờ, trong tay cũng nắm một vài tâm phúc, lại có câu, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hơn nữa phụ thân nguyên chủ muốn nguyên chủ đông sơn tái khởi, nên mới nhờ người đưa nguyên chủ sống trong cung.
Một đêm mưa tanh gió máu, nguyên chủ từ " tiểu thiếu gia" người người tôn kính sau một đêm trở thành thái giám nhỏ tại Ngọc Lan cung.
Mà chủ nhân của Ngọc Lan cung chính là đại hoàng tử Lý Nhất Dạ, bạo quân tương lai khát máu sau này.
Mặc dù trong trí nhớ của Vân Mặc không hề có ấn tượng gì về nguyên chủ, nhưng những mảnh vỡ kí ức tựa như dây xích móc nối lại với nhau, khiến Vân Mặc hiện tại đã xác định được một điều vô cùng khó tin.
Đứa bé trước mặt nàng là Lý Nhất Dạ - đại hoàng tử sau này trở thành bạo quân tàn độc, phản diện được miêu tả lợi hại nhất trong truyện "Hoàng quyền đế vương", cũng là người có cái chết quỷ dị nhất.
Như vì sao mà linh hồn nàng lại lưu lạc đến nơi này? Còn nhập đến một thân xác có lai lịch cực kì nguy hiểm và phức tạp.

Nguyên chủ này trên vai gánh mối thù của gia tộc, là niềm hi vọng cuối cùng nhưng chỉ tiếc nguyên chủ thực sự là nữ nhi.

Hơn nữa trái với kì vọng của phụ thân nguyên chủ, đầu óc nguyên chủ đúng là không dùng được.
"Tiểu thiếu gia" được nuôi nhốt như con chim hoàng yến trong lâu đài, sao có thể chịu đựng nổi cuộc sống nghèo nàn ở trong cung đây?
Không những ngu ngốc mà do còn được nuông chiều nịnh bợ đã lâu nên tính cách nàng ta cũng kiêu ngạo phách lối từ trong xương cốt, đối với vị hoàng tử thất sủng chẳng hề kính trọng, thậm chí còn coi bản thân là chủ nhân của nơi này.
Đại hoàng tử vốn dĩ cũng không thèm để ý nàng ta, cho đến một hôm, nàng ta ngu ngốc chọc vào vảy ngược của hắn.
Mà vảy ngược ấy chính là mẫu thân của hắn.
Chẳng biết nàng ta nghe được ở đâu, hoàng thượng và sủng phi Lệ phi của y là lưỡng tình tương duyệt, bi ai là hắn sinh ra chỉ là do một đêm say vô tình của hoàng thượng mà thôi.
Cứ thế mà đem thân phận này trào phúng hắn, thấy hắn luôn ngó lơ mình, nàng ta càng bực tức, không kìm được buông lời cay nghiệt đến cả mẫu thân hắn, động đến điểm tối kị nhất của hắn.
Nhưng cũng phải trách nàng ta có mắt mà không thấy thái sơn.
Nam phụ phản diện lợi hại nhất của bộ truyện này đâu có thể coi thường, tương lai hắn còn được thế gian lưu truyền là bạo quân tàn nhẫn nhất từ thuở mới hình thành quốc gia!!
Nhất Dạ sát khí tích tụ từng ngày, cũng chỉ là đứa bé chưa lên 10, độ kiềm chế ẩn nhẫn chưa thể so sánh với hắn khi trưởng thành, trong cơn giận dữ đã giết nguyên chủ.
Lại nói, vị hoàng tử này do căm ghét đến tận xương tủy cái gọi là lưỡng tình tương duyệt giữa hoàng đế và sủng phi của y, cũng chỉ vì thứ gọi là ái tình, mẫu thân hắn chết tức tưởi ngay khi vừa mới sinh ra hắn, khiến tuổi thơ hắn chịu đựng muôn nghìn cay đắng, thử hỏi hắn không hận được sao?
Tuy thế nếu hỏi vì sao hoàng thượng không giết hắn đi thì bởi vì sủng phi của y mãi vẫn chưa hạ sinh hoàng tử, cho nên hoàng tộc vẫn cần người duy trì huyết mạch mà giữ lại cái mạng nhỏ của hắn.

Mặc dù thế, hắn tồn tại chính là vết nhơ tố cáo cái gọi là thủy chung son sắt với người mà hoàng thượng treo trên đầu quả tim, hoàng thượng đối với hắn chính là lạnh nhạt ghét bỏ, dẫn đến cuộc sống của hắn trong cung không mấy tốt đẹp.
Tương lai sau này vị sủng phi ấy sinh hạ được nhị hoàng tử thì đại hoàng tử cũng đã đủ lông đủ cánh.

Hoàng thượng trăm phương ngàn kế hãm hại hắn để bảo toàn ngôi báu cho nhi tử yêu quý, còn không tiếc thương đẩy đại hoàng tử ra chiến trường thảm khốc, chẳng ngờ hắn không những đánh tan quân giặc, còn dẫn binh về thảm sát hoàng cung!

Ngày đó, con dân Đại Yến chào đón hắn trở về sau chiến thắng hiển hách, cũng là ngày hoàng cung Đại Yến máu chảy thành sông, tiếng oán thán vang trời dậy đất!
Vị hoàng tử tàn nhẫn vô tình khi ấy từng bước từng bước dẫm đạp lên máu thịt con người mà hắn căm ghét đến tận xương tủy, bước lên ngôi vị chí tôn cao quý.
Người đời còn tương truyền rằng bản tính hắn tàn độc vậy nên trong hắn không hề tồn tại thứ gọi là tình yêu, vô tâm vô tình, hậu cung không có lấy một bóng giai nhân, chỉ mình hắn cô độc giữa chốn hoàng cung lạnh lẽo.
Trái ngược với cuộc đời u ám không thấy ánh mặt trời của hắn, lạnh lẽo quỷ dị khiến người ta sợ hãi thì đôi nam nữ chính lại giống như một bước lên trời, hào quang bảo hộ rất mạnh!
Nữ chính là tiểu thư khuê tú, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang phong thái ôn nhuận dịu dàng như ngọc.

Mỹ nhân quốc sắc thiên hương lại đủ cơ trí, lòng sâu không đáy sao có thể không khuynh đảo triều đại, kéo lên sóng gió tai ương?
Mà nam chính chẳng qua là cô nhi, hằng ngày hát rong kiếm sống, vô tình gặp được nữ chính mà cứ thế một bước lên mây.

Nếu như những gì nhân vật bạo quân phản diện Nhất Dạ nắm được trong tay là phải chật vật khổ cực dành lấy, thì nam nữ chính muốn đoạt thứ gì thực quá dễ dàng, dường như sự khó khăn xuất hiện cản trở chỉ là mây bay!
Đôi uyên ương được trời đất ưu ái cứ thế mà một đường gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.

Đến khi gặp trở ngại cuối cùng là bạo quân trong truyền thuyết thì bạo quân cứ thế mơ hồ quỷ dị mà chết, để đôi nam nữ chính dắt tay nhau bước tới ngôi vị chí tôn cửu đỉnh.

Cuối cùng nam nữ chính trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, một đời một kiếp một song nhân được nhân gian ngưỡng mộ và ca ngợi hết lời.
Kịch bản đại khái theo hồi tưởng của nàng là vậy.

Vân Mặc cảm thấy may mắn vì mình đã đọc xong cốt truyện rồi mới xuyên tới nơi này.
Mà từ từ đã, vấn đề là....nàng sắp chết lần hai ở tay bạo quân tương lai đấy!!
Đúng là bạo quân, tuổi còn nhỏ mà đã bộc lộ bản chất giết người tàn nhẫn từ trong xương! Trong tương lai, do từng bị Lệ phi hạ độc, tuy hắn mạng lớn không chết nhưng để lại di chứng đau đầu vĩnh viễn, mỗi khi lên cơn hắn đều muốn giết người!!
Nhưng cho dù hiện giờ chưa bị mắc chứng đau đầu thì hắn cũng đã mang trong mình sát khí rất nặng.


Tương lai khi hắn 18 tuổi sẽ thảm sát hoàng cung đẫm máu, mạng của nàng có chạy lên trời cũng không thoát!
Thế nên hiện giờ nàng phải làm sao để vị bạo quân tương lai này cho bản thân một con đường sống đây? Vân Mặc nàng là diễn viên múa chứ có tham gia đóng phim bao giờ?
Đôi mắt lúng liếng đảo qua một hồi, nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh, Vân Mặc lập tức nhào tới ôm lấy chân bạo quân tương lai mà khóc lớn.
- " Điện hạ, nô tài biết tội..."
Dù gì hiện giờ nguyên chủ cũng chỉ là đứa bé 12 tuổi, khóc nháo một hồi có thể gây chú ý, hơn nữa một hoàng tử thân cô thế cô như vị bạo quân tương lai này ghét nhất là phiền phức không đâu, có giết người thì cũng độc lai độc vãng không để ai biết.
Vị hoàng tử nhíu đôi mày kiếm, nghĩ thầm bản thân sao lại ngu ngốc cầm mảnh sứ giết Vân Mặc chứ, hắn chán ghét thở dài, rồi âm thầm rút con dao nhỏ thủ sẵn trong túi, định một nhát giết chết Vân Mặc lần hai thì bỗng có giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
- " Điện hạ cần gì phải bẩn tay giết một con chuột chết?"
Rõ ràng giọng nói tuy nhẹ như gió thoảng nhưng quả nhiên có sức nặng, vị hoàng tử ác ma quả thật đã dừng tay, tuy trên người hắn vẫn tỏa ra sát khí dày đặc nhưng hắn đã buông tha cho Vân Mặc, khẽ hừ một tiếng.
Dưới ánh trăng sáng, Vân Mặc vì giọng nói đó mà ngừng khóc, đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn gương mặt của hoàng tử còn ẩn ẩn sát khí giấu nơi góc khuất bóng tối, hai người cứ thế mà nhìn nhau....Sau đó chẳng biết đại hoàng tử nghĩ gì bèn thu dao lại, hắn đạp Vân Mặc ra xa rồi phất tay áo rời đi.
Vân Mặc đưa mắt về phía giọng nói đã cứu mình qua quỷ môn quan kia.
Phải hình dung như thế nào đây, đó là một nam nhân khiến người ta kinh diễm.
Trên người hắn tỏa ra khí chất thanh lãnh thoát tục, trước mặt người có thể nở nụ cười hòa ái, nhưng để ý kĩ sẽ thấy ấn chứa sát khí bên trong.
Một nam nhân như thế lại chỉ là một thái giám đảm đương chức tổng quản trong cung, khiến người ta khó mà tin được.
Trong trí nhớ của nàng, người này từng nhận ân tình của phụ thân nguyên chủ.
Cho dù cứu nàng một mạng nhưng ánh mắt y nhìn nàng rất sắc lạnh như muốn lăng trì nàng thành từng mảnh.

Tuy y nở một nụ cười dịu dàng, khí chất tản mạn ôn nhu cũng không thể che giấu hàn quang lạnh lẽo.
- "Từ nay về sau, ngươi hãy nhớ rõ, biết thân biết phận, quản kĩ cái mạng nhỏ của ngươi."
Vân Mặc khẽ hít một ngụm khí lạnh, tim tưởng muốn nhảy ra ngoài mà quên mất bản thân hiện giờ bị thương khá nặng.
Nàng nhíu mày suy tính, sau này nên sống thế nào để bảo toàn cái mạng đây?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương