Một tuần trôi qua trong sự chờ đợi của tôi.

Tôi sắp vén lên tấm màn bí mật xung quanh bạn trai C.K của mình,

cái tên tóc bờm xờm cười lúm đồng tiền hay ghen nhưng thật đáng yêu. TT___TT

Tôi có hơi căng thẳng.

::Siêu thị::

"Ey, bà mặc cái này đi!"

"Thôi, ghê quá. Như đi đám cưới ko bằng!"

"Trời, bộ này là đơn giản rồi..."

Nhỏ Mai vẫn ép tôi thử cái váy lở qua gối mà nó đã chọn,

tôi nào giờ có mặc ba cái thứ rắc rối này đâu! +___+

"Wow! Số một! Mặc dù chân ngắn nhưng bà mặc rất đẹp!"

>< nếu khen, thì đâu cần đưa từ "chân ngắn" vô chứ???

Tôi đến phát khùng với con bạn này.

Nhưng vì nhiều người cũng nhìn tôi trầm trồ, nên tôi nghĩ hẳn là nó đẹp thật. T___T

"350.000"

Tôi choáng váng khi nhìn giá tiền. Và viện cớ bỏ đi...

T__T Tôi làm sao có thể mua cái váy đắt như thế??? Hic... Nhỏ Mai cứ cố tình ko hiểu..<___<

"Sao vậy? tui thấy nó đẹp mà.."

"Bà ko thấy nó mắc quá sao hả??"

"Ba trăm mấy..hàng hiệu thì đâu có mắc?"

"Uh..bà khác, tui khác, hiểu ko, con kia?"

Cuối cùng, tôi chọn 1 áo kiểu có ren, màu hồng nhạt.

ở nhà có cái quần tây đen, chắc cũng hợp bộ.

Tôi tự hỏi, sao mình lại đi tỉ mỉ và điệu đà đến thế này??? chỉ vì hắn?

Tình yêu, thật là lạ.

:: Nhà Kiệt::

Hắn dừng trước 1 căn nhà có cổng lớn bằng đồng đen.

tỏ vẻ suy nghĩ và chần chừ trong khi tôi đã bước xuống xe.

Có vẻ, hắn vẫn ko muốn về nhà?

"Sao vậy? Bấm chuông nhé?"

"Để tôi."

Hắn dựng xe và tiến tới thò tay vào ô cửa nhỏ trên cánh cổng,

kéo chốt. và cánh cửa bật ra.

Tôi ko nghĩ nhà hắn lại to thế! TT___TT

Vì nhà ngoại hắn cũng bình thường... nên sự bề thế của căn nhà khiến tôi lo lắng.

Bộ đồ này..hơi quê chăng?

"Ko vào à?"

"Ah..ko."

"Hôm nay you mặc đẹp nhỉ?"

"Um... giờ mới khen!"

"^-^ GIờ mới để ý mà..."

Hắn cầm tay tôi và mỉm cười. Nụ cười xoa tan những hồi hộp của tôi,

cũng như vẻ gay gắt của hắn suốt chặng đường đi dài hơn 10 cây số..

Nhà hắn ở quá xa nhà tôi.

"Oh..cậu Kiệt? cậu về à? Bạn gái đó hả?"

"Hỏi nhiều quá chị Lan. Hehe..bạn em xinh ko?"

"Dễ thương đó... Để tôi đi gọi ba cậu."

"Ok."

Người phụ nữ khoảng 30 tuổi chạy vào trong nhà trước,

còn hắn thì dắt tôi vào phòng khách.

"Nhà you to thật. You giàu thế??"

"Ko phải tôi. Là ba tôi thôi. Tôi giàu thì đâu phải đi vẽ ngoài đường..."

"Sao phải vậy..."

..

"Kiệt, con chịu về rồi sao. Dì vẫn..."

Tôi bị cắt ngang bởi 1 gịong phụ nữ thanh tú từ phía cầu thang đang bước xuống,

giọng nói này, trong khoảnh khắc như 1 cơn ớn lạnh bỗng ùa vào gáy tôi...

vì...nó rất quen...

"Đừng có quan tâm tới tôi. Tôi xin dì lánh mặt 1 chút, chỉ 1 chút để tôi giới thiệu người yêu với ba, sẽ đi ngay!"

Gịong của hắn đanh lại, vừa lạnh vừa cay,

cái thứ giọng tôi chưa từng nghe, cũng ko phải giọng khi nói chuyện với Hoàng tử hay DJ..

Mà rất lạ... cay nghiệt, tàn nhẫn...

"Người yêu ư..cô bé..."

Lại cái giọng ấy. Tôi phải ngước mặt lên nhìn để xua đi sự tưởng tượng điên rồ.

để khẳng định, đó ko phải là bà ấy...ko phải...

Nhưng, thật khủng khiếp. Chính là bà.

Bà nhìn tôi, mặt tái xanh, chao đảo và chỉ nắm vịn cầu thang cho khỏi té nhào...

tay bà run rẩy... còn tôi, thì như đất sụp đổ dưới chân mình.

Choáng váng, bàng hoàng. CHúng tôi nhìn nhau.

Người phụ nữ ấy, là mẹ tôi.

.............

Bảy năm trước, trong 1 đêm trời oi bức, ba và mẹ tôi cãi nhau kịch liệt,

tôi lúc ấy 14 tuổi, chỉ nép vào góc buồng mà khóc thút thít,

Chú tư phải kéo tôi về phòng cho ngủ với con bé Hà, con chú..

..sáng hôm sau..

mẹ tôi bỏ đi ko trở về nữa.

Ba tôi đơn phương xin ly dị trong cơn bực tức, và toà xử thuận cho ly hôn vì mẹ tôi biệt tăm.

Tôi đã khóc hết nước mắt vì nhớ mẹ, và lần nào nhắc tới mẹ,

là ba tôi lại cho tôi 1 bạt tai.

Hai tháng sau, ba đem tôi gửi cho dì Út, là bạn thân của ba. Chứ ko phải dì ruột tôi.

Có lẽ ông chán phải nghe tôi đòi mẹ, nhắc mẹ...

Rồi thời gian sau đó, ông chán cả nhìn mặt tôi, vì chỉ làm ông nhớ tới người vợ bỏ chồng.

Nhiều lần, tôi hỏi dì, là chuyện gì đã xảy ra, dì chỉ cười buồn..

Một năm, hai năm, rồi bảy năm...

tôi bắt đầu hiểu rằng có lẽ mẹ ko cần tôi nữa, và sẽ ko trở về nữa.

Dù tôi vẫn luôn khao khát gặp lại bà.

Và giờ đây, mong ước của tôi đã thành sự thật, nhưng sao mà tôi thấy nghẹn đắng trong cổ họng.

"G..iang? Con...?"

"Mẹ... ko phải mẹ.."

"Là mẹ đây mà. Ôi trời... mẹ đã mong con biết bao..."

Tôi lắc đầu, cố gắng phủ nhận sự thật này. Tôi đứng dậy, bước ra ngoài,

trong con mắt sững sờ của C.K...hẳn là hắn cũng bàng hoàng ko kém tôi và mẹ.

Hết rồi, C.K. Hết rồi. Chúng ta ko thể nào.

Người đó, mẹ kế you, là người you căm ghét, người you gọi là yêu tinh...

là mẹ tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương