Edit & Beta: Lạc Thần

Tiểu Kiệt còn bổ sung thêm: “Đêm trước, anh ta lại muốn tôi sau khi hết giờ làm việc thuận tiện đi bưu điện nộp tiền phạt giúp anh ta, mà tôi sáu giờ hết giờ làm việc, bưu điện tám giờ mới mở cửa.”

Bởi vì anh ta là tổ trưởng, hơn nữa bởi vì anh ta là cháu của ông chủ, cho nên Ngô Chí Hành coi mình như hoàng đế, gặp phải thứ người như thế thì có thể làm gì đây, không muốn đi cũng chỉ có thể nhịn.

Mặc dù Trình Khả Lương cũng không muốn làm loại việc không công này, nhưng cuối cùng cô lùi một bước an ủi chính mình, cũng may chẳng qua là muốn cô động động tay, động động não mà thôi, nếu như anh ta động động tay, sờ sờ chân với cô, này mới là quấy rối cô.

Công việc nơi này cô đã vô cùng thuần thục, các đồng nghiệp cũng đều có thể thông cảm lẫn nhau, phối hợp với nhau, công ty cách chỗ ở và trường học của cô chỉ có hai trạm xe điện ngầm mà thôi, lúc thời tiết tốt còn có thể đi bộ đi làm, vừa có thể vận động tập thể dục, còn có thể tiết kiệm tiền, trăm lợi như thế, cô có thể chịu được một chút thiệt hại đó.

Chị Trần lắc đầu một cái: “Các em không cảm thấy mình đen đủi quá sao, chị thì cho rằng, nếu như ngày nào đó Khai Sáng xảy ra nguy cơ tài vụ hoặc là bị người khác thu mua, nhất định là bởi vì dùng quá nhiều hoàng thân quốc thích.”

“Em thì không nghĩ như vậy.” Dường như Trình Khả Lương sực nhớ ra chuyện gì đó rất buồn cười: “Có một lần em mơ thấy Khai Sáng bị một công ty lớn của nước ngoài thu mua, tổng giám đốc mới tới rất đẹp trai sa thải toàn bộ hoàng thân quốc thích, trả lại cho chúng ta một môi trường làm việc trong lành, mặc dù chỉ là cảnh trong mơ, nhưng thật sự cảm thấy rất sảng khoái.”

Tiểu Kiệt rất cổ vũ oa một tiếng.

“Trong mộng của em tổng giám đốc thật sự rất đẹp trai, dung mạo rất giống Leonardo và Orlando Bruce kết hợp lại, vừa ra sân đã nói: “Tôi không cần người không có năng lực, cũng không cần người chỉ biết há miệng, dựa vào quan hệ mà vào đều mời tự nộp đơn xin từ chức đi, tôi sẽ kêu kế toán trả tiền thôi việc cho các vị.” Thật muốn có tổng giám đốc như vậy.” Cô mơ mộng thở dài một tiếng, sau đó mở mắt trở lại thực tế: “Em đi trước, nhận thánh chỉ còn chưa khởi hành, em sợ hoàng thượng sẽ đích thân tới giết em, các vị, cáo từ.”

Mặc dù Ngô Chí Hành lười, nhưng mà không ngu ngốc, anh muốn người khác tới giúp anh ghi phần mềm đều yêu cầu sử dụng trực tiếp laptop của anh, như vậy, tài khoản và mật mã của anh cũng không cần nói cho người khác biết, bảo đảm an toàn.

Vì vậy, đợi cô sửa lỗi trở lại, đã là hai tiếng sau, chị Trần đã đi, tiểu Kiệt cũng thu dọn đồ đạc rồi.

Vốn dĩ cô cũng gần hết giờ làm việc, nhưng lúc nãy anh bảy Hào gọi điện thoại nói với cô là con gái phát sốt, đang ở bệnh viện truyền nước biển, thân thể đứa nhỏ không thoải mái khóc rống không ngừng, anh không đi được, nhờ cô trực thay đến hai giờ, anh nghĩ chờ đứa nhỏ hạ sốt sẽ trở lại.

Trình Khả Lương rất kính trọng người cha đơn thân này, lập tức đồng ý nói không thành vấn đề.

Vì vậy, hôm nay cô phải ở lại đến hai giờ, nói không chừng còn có thể cùng nhau trễ nhưng không sao, ngày mai là chủ nhật, không trở ngại cô đi học.

“Khả Lương, tôi đi đây, bái bai.” Tiểu Kiệt nói.

Cô vẫy vẫy tay: “Bái bai.”

Duỗi cái lưng mệt mỏi, tiếp tục công việc của mình.

Lúc cô không biết sao chỉ tìm thấy một con hổ răng kiếm, thì nghe thấy tiếng chuông điện vang lên.

Online Khai Sáng ở trong một tòa cao ốc kết hợp thương mại (siêu thị), vì lý do an toàn, sau sáu giờ tối mặc kệ bên trong còn có bao nhiêu người, cửa kính cũng sẽ được cài khóa lại, nhân viên đều có chìa khóa, không có khả năng rung chuông, nhìn thời gian, cũng rạng sáng rồi, ai sẽ tới? Là người bên trong gọi đồ ăn mua ngoài sao?

Nghi ngờ thò đầu ra, phát hiện bên ngoài cửa kính rõ ràng lại là mỹ nam mất trí nhớ ở nhà cô —— Tại sao anh lại ở chỗ này?

Cô bắt lấy ống nghe điện thoại, bước nhanh tới, giúp anh mở cửa.

Người đàn ông nhìn cô, vẻ mặt rõ ràng toát ra vẻ yên tâm.

Trình Khả Lương cảm thấy có chút kỳ quái: “Sao anh lại tới đây?”

“Bởi vì cô còn chưa có về nhà, hơn nữa di động tắt máy.”

Cô còn chưa có về nhà, cũng không nghe điện thoại —— là có ý gì?

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút. A! Không phải là bực mình đó chứ...... Ai, cô quen ở một mình, cho nên lúc anh Hào gọi điện thoại hỏi có thể trực giùm đến hai giờ hay không, cô rất có nghĩa khí nói không thành vấn đề, sau đó, cô quên mất trong nhà có người, lại càng không đúng lúc là buổi chiều điện thoại di động lại hết pin.

Bình thường mười một giờ cô đang ở nhà, trễ nhất cũng là mười hai giờ đã về đến, hiện tại, kim đồng hồ cũng đã dừng ở một vị trí......

“Vốn là tôi muốn vào siêu thị bên trong Khai Sáng xem một chút, chỉ là hệ thống yêu cầu nhập tài khoản trò chơi, nhất thời tôi lần không ra, mới tự mình sang đây nhìn một cái.”

“Thật xin lỗi, tôi nên gọi điện thoại nói trước với anh một tiếng.” Trình Khả Lương mang theo áy náy nói: “Đồng nghiệp có chuyện, tôi trực giùm anh ấy vài tiếng.”

“Cô không có việc gì là tốt rồi.” Anh thật đúng là sợ cô gặp chuyện không may.

Nói không ra, chính là lo lắng, mười hai giờ cô còn chưa trở về nhà, thậm chí anh còn nói chuyện với Bảo Thạch, hỏi nó trước kia chủ nhân có từng về nhà trễ không? Bảo Thạch ở trong tổ nhỏ nghiễm nhiên là Sơn Đại Vương dĩ nhiên là mặc kệ anh, vì vậy trong ánh mắt xem thường của BảoThạch anh tỉnh táo lại.

Lo lắng, liền gọi điện thoại.

Điện thoại liên lạc không được, liền tới cửa tìm đi.

Chỉ là mặc dù là căn cứ vào quan tâm, nhưng anh không muốn làm cho cô cảm thấy mình không biết lễ phép, cho nên mới giải thích nói vì cái gì mới không dùng điện thoại liên lạc trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương