*Tiểu Kê chỉ là nghĩ, đại sư huynh này có giường của mình lại không ngủ, cứ luôn chạy tới cùng hắn ngủ làm chi.

Tiểu Thất ngưng trú vào khuôn mặt Lan Khánh, không biết người kia mộng chuyện tốt gì mà đôi môi hơi hơi cong lên, trong lòng nghĩ… đêm nay lại bắt đầu cực khổ rồi…

Ngày thính thẩm, cơ hồ kẻng báo giờ vừa đánh, Tiểu Thất liền tỉnh.

Hắn thật cẩn thận đem đùi ngọc gác trên đùi hắn cùng tay ngọc đặt bên hông hắn của Lan Khánh bắt xuống, sau đó ngay cả mặt cũng không rửa, hắc y đai hồng tùy tiện khoác buộc lên người liền phóng đến nhà xí ngoại đầu.

Nãi nãi cá hùng…

Cùng Lan đại ma đầu này ngủ chung thật sự là nỗi dằn vặt giày vò nhất trên thế gian.

Hơn nữa phía trước ở Thanh Châu bọn họ còn có việc kia, chỉ tùy tiện chạm một chút sẽ lại nhớ đến ngày đó, sau lập tức  mặt đỏ máu xông, cái thứ không nên lên lại ngẩng lên toàn bộ, cảm giác tựa như khỏi cần ngủ nữa.

Đi nhà xí xong, Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn ra ngoài nha môn đến quán bánh nướng ăn sáng.

Lão bản quán bánh nướng nói với Tiểu Thất: “Toàn bộ Quy Nghĩa huyện đều biết Thi đại nhân lần này xử chính là hoàng thân quốc thích. Tiểu Thất a, nghe nói để quơ được tên đại dâm tặc này ngươi cũng có một phần công lao, thật khá quá a!”

Tiểu Thất cười hắc hắc hai tiếng, rất đắc ý nói: “Không dám không dám, kỳ thật tất cả chuyện này đều là công lao của Tiểu Hắc đại nhân, ta chỉ là thuận đường giúp một tay thôi.”

Ăn uống no đủ, Tiểu Thất trở lại nha môn. Hôm nay là ngày khai đường thẩm án Đàm Hoa, trong nha môn tràn ngập không khí khẩn trương, nha dịch trên đại đường cầm sát uy bổng tinh thần phấn chấn đứng ở hai bên, chờ tam bang vang lên, Thi đại nhân xuất hiện thăng đường. Tới cửa thư phòng, chỉ thấy Nam Hương cùng Lan Khánh đứng trước cửa không biết đang bàn luận cái gì, gặp Tiểu Thất, hai người liền đi tới. Lan Khánh nói: “Tiểu Thất, ngươi có thấy cha ta không?”

Nam Hương cũng nói: “Đại nhân mới rồi còn phân phó ta lấy hai phần hồ sơ đưa tới cho hắn đọc, nhưng khi ta trở về lại không thấy đại nhân.”

Tiểu Thất cầm tăm trúc xỉa răng, một bên xỉa một bên chậc chậc ra tiếng: “Có phải quá hồi hộp cho nên ra bên ngoài đi giải sầu một chút không? Hay có lẽ mới rời giường, bụng tác quái nên chạy tới ngồi chồm hỗm trong nhà xí?”

Lan Khánh thấy Tiểu Thất chả chút khẩn trương, một hơi liền dùng sức đẩy tăm trúc Tiểu Thất đang dùng xỉa răng cửa. Tiểu Thất sợ tới mức quát to một tiếng, nghĩ đến lúc này kiểu gì cũng bị tăm trúc xuyên thủng một lỗ, ai ngờ nửa ngày cũng không có cảm giác đau đớn, sau định thần xem xét mới biết tăm kia xuyên qua khe hở giữa răng và lợi rồi kẹt ở trong đó, không mảy mảy đả thương hắn.

“Dư huynh ngươi từng dọa chết xa!” (sư huynh ngươi đừng dọa chết ta). Tiểu Thất một thân mồ hôi lạnh, mồm miệng không rõ ràng nói.

Lan Khánh âm hiểm liếc hắn. “Người không thấy là cha ta, cha ta chính là cha ngươi, ngươi lại tuyệt không sốt ruột, đấy là thái độ của kẻ làm con sao!!”

Tiểu Thất nhổ tăm xuống, bĩu môi, sách thanh nói: “Cha ngươi từ khi nào biến thành cha ta!”

“Còn dám mạnh miệng!” Lan Khánh cả giận.

“Phải phải phải phải, cha ngươi chính là cha ta, dù sao ta đã có hai lão cha, nhiều cha hơn nữa cũng chẳng sao!” Tiểu Thất vội vàng nói.

Nam Hương lúc này lo lắng phân phó. “Như vậy đi, hai người các ngươi một dẫn người xuất ngoại tìm kiếm, một phái người tuần tra trong nha môn, tam bang sẽ  khai đường, Thi đại nhân lúc này lại thất tung thất ảnh, ta sợ có việc ngoài ý muốn.”

Lan Khánh muốn lên tiếng trả lời, không ngờ tới lúc này có tiếng chim đập cánh truyền đến, một con tiểu hồng ly(hoành anh nhỏ màu đỏ)từ bên ngoài bay vào viện, đậu ở trên đầu Tiểu Thất.

“A, có chim!” Lan Khánh thấy hồng ly điểu, vươn tay muốn bắt.

Tiểu Thất một chưởng đánh hạ tay Lan Khánh, vội vàng bắt hồng ly điểu xuống nói: “Đã nói với ngươi chim này là ta dưỡng như đệ đệ, ngươi muốn làm gì?”

Nhãn tình Lan Khánh sáng long lanh nhìn Tiểu Hồng nói: “Muốn sờ sờ một chút mà thôi.”

Tiểu Thất còn không hiểu người này sao? Cái gì mà sờ một chút, để người này bắt được, khẳng định ngay lập tức ném vào trong miệng, sau đó chim của hắn thoáng cái chẳng còn.

Gỡ ống trúc trên chân Tiểu Hồng, thả chim, Tiểu Thất mới thong thả mở mảnh mật ký ra xem. Nhưng không nhìn còn khá, nhìn rồi mới biết nguy to rồi, Tiểu Thất mạnh ngẩng đầu nói với Nam Hương: “Túc vương đang ra roi thúc ngựa đến Quy Nghĩa huyện, con bà nó, để hắn tới được Quy Nghĩa huyện rồi lấy thân phận vương gia ép chúng ta, án Đàm Hoa này ta thấy khỏi cần thẩm, trực tiếp thả người luôn đi!”

Nam Hương vừa nghe, trong đầu chuyển một chút, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Tiểu Thất, ngươi thấy, đại nhân lúc này vô duyên vô cớ mất tích, tìm không ra… có thể hay không là…”

Tiểu Thất vò nát mật ký trong tay nói: “Ta tức khắc phái người đi tìm.”

Toàn bộ nha môn đã bị đám phó dịch lật tung nhưng cũng không thấy Thi Vấn, tất cả bộ khoái nha môn cũng đều bị phái ra ngoài tìm tung tích Thi Vấn, nhưng tạm thời vẫn không có thu hoạch.

Túc vương Đông Phương Chiên đang trên đường tới Quy Nghĩa huyện, hơn nữa Thi Vấn mất tích khiến án Đàm Hoa không thể thăng đường xét xử, sự tình khẩn cấp, mỗi người trong nha môn gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, vậy chẳng những cố gắng lúc trước sẽ uổng phí mà oan khuất của những người đã chết cùng dân chúng chịu khổ chắc chắn không thể sửa lại. Nam Hương bình thường thong dong trầm ổn hiếm khi lộ ra thần tình lo lắng đến thế, thấy Tiểu Thất cùng Lan Khánh từ bên ngoài trở về lập tức chạy tới hỏi: “Sao rồi, có tin tức của đại nhân không?”

Lan Khánh đi đến trước bàn rót chén nước uống, ở bên ngoài chạy một canh giờ lại cái gì cũng tìm không được, đại nhân hắn giận đến đầy mình là hỏa, không muốn nói chuyện.

Tiểu Thất thì lắc đầu nói: “Ta nghĩ trong nha môn không có người ở cũng không ổn cho nên cùng Tiểu Hắc trở lại trước.”

Lan Khánh uống no nước, lại rót một chén cho Nam Hương, hắn cảm giác Nam tiên sinh không thấy cha hẳn cũng đầy mình là hỏa, cần uống nước diệt đi một chút, ai ngờ Nam Hương lắc đầu, quay qua nói với Tiểu Thất: “Túc vương bao lâu nữa sẽ tới?”

“Lâu thì hai canh giờ, chậm thì một rưỡi.” Tiểu Thất trả lời.

Hảo ý của Lan Khánh bị Nam Hương cự tuyệt, vì thế hắn lại đem chén rót đầy nước đưa tới trước mặt Tiểu Thất, Tiểu Thất vốn không muốn uống, nhưng khi thấy trên mặt Lan Khánh ẩn ẩn lộ ra vẻ uy hiếp liền lập tức tiếp lấy cái chén, lại còn không chút khí phách nói: “Tạ tạ sư huynh thương yêu, sư đệ vạn phần cảm kích.” Sau đó một hơi nốc cạn chén nước.

“Phải làm sao bây giờ mới tốt đây?” Nam Hương gấp đến độ ở trong phòng xoay tới xoay lui. “Thi đại nhân đã thất tung, hắn quan tâm tông án này như vậy, nếu trở về biết được án không thể xử, chúng ta làm sao ăn nói với hắn?”

Tiểu Thất trong lòng còn đang nghĩ “Người có thể trở về hay không còn chưa biết được”, Nam Hương vẫn đi tới đi lui mấy vòng đột nhiên sấn tới,* Tiểu Thất mạnh lui ra sau từng bước, có loại dự cảm xấu. Nam Hương mỗi lần nhìn hắn như vậy, khẳng định không có chuyện tốt.

Nam Hương khẩn thiết nói: “Tiên sinh từ trước đến nay cơ trí hơn người, ngay lúc nguy nan lại vô cùng nhanh trí, hiện giờ án đã đến nước này lại gặp phải trở ngại to lớn như vậy, Thi đại nhân mất tích, Nam Hương cũng rối loạn từng phân từng thốn, không biết tiên sinh có kiến ngôn nào đó để nha môn vượt qua được nguy cơ lần này không?”

Nam Hương nói thật rõ ràng, Tiểu Thất nghe thấy da đầu run lên. “Kiến ngôn, kiến ngôn cái gì? Việc nhỏ ta có thể ra mấy cái chủ ý thiu thối, nhưng khai đường thẩm án là việc lớn, tiểu nhân ta tài sơ học thiển, đầu óc cũng thi thoảng mới linh quang mà thôi, làm sao có thể giúp ngươi được?”

“Tiên sinh chắc chắn có thể!” Nam Hương khẳng định.

“Có thể con bà ngươi!” Tiểu Thất bị cặp mắt Nam Hương lấp lánh động nhân nhìn thành luống cuống, thuận miệng nói bậy: “Ta lợi hại nhất chỉ có thuật dịch dung, chẳng lẽ ngươi muốn ta dịch dung thành Thi đại nhân, sau đó ngồi ở trên công đường thẩm vấn tên Đông Phương Lôi Dẫn kia sao?”

Lời này vừa ra, không chỉ bản thân, ngay cả Nam Hương đều ngây ngẩn cả người.

Phòng khách nhất thời rơi vào một mảnh yên ắng, chỉ có Lan Khánh kia không biết hai người vì sao tĩnh lặng, nhìn bên này, lại xem bên kia, còn lấy tay chọc chọc Tiểu Thất đến động cũng chẳng chịu động.

“…” Tiểu Thất túm lấy ngón tay quấy rối của Lan Khánh, sau đó nhìn Nam Hương.

“…” Nam Hương nhìn Tiểu Thất, sau đó thở ra một hơi thật dài: “Tiên sinh, hảo mưu kế.”

“… Ta chỉ nói chơi thôi, Nam tiên sinh ngàn vạn lần đừng nên tưởng thật.” Tiểu Thất nói.

“Đệ tử cảm thấy hiện nay ngoại trừ kế này, thật đúng là không còn biện pháp khác có thể dùng.” Nam Hương nói.

“Với lá gan của ta, khẳng định chưa ngồi nổi lên vị trí của Thi đại nhân đã tức khắc mềm nhũn ra rồi, không được, thật sự không được!”

Nam Hương nói: “Sinh tử tồn vong của Quy Nghĩa huyện nha môn tùy thuộc vào một câu của tiên sinh, tiên sinh nên cẩn trọng suy xét rõ ràng.”

“Ta đã nghĩ rất rõ ràng.” Tiểu Thất nói. Có một số việc vẫn là không thể làm.

Nam Hương lại tiếp lời: “Trong lòng tiên sinh chẳng lẽ không có công lý chính nghĩa tồn tại sao?”

“Gặp phải án Đàm Hoa này, ta chỉ biết ngoại trừ công lý chính nghĩa, trên thế gian này còn có quỷ! Nếu ta thực thay Thi đại nhân xử Đông Phương Lôi Dẫn, vậy chờ về sau gặp cha ta cùng liệt tổ liệt tông, ta biết ăn nói thế nào với bọn họ?” Tiểu Thất vừa nói vừa lắc đầu.

“Việc này cùng cha và liệt tổ liệt tông ngươi có quan hệ gì chứ?” Nam Hương lại hỏi.

Quan hệ rất lớn, bởi vì tên kia với ta là…” Tiểu Thất nói một nửa liền nghẹn họng, chuyện trước kia không phải với ai hắn cũng có thể nói.

“Là gì của ngươi?” Nam Hương tiếp tục hỏi.

Tiểu Thất gãi gãi đầu, không nói gì nhìn Nam Hương.

Cha của Đông Phương Lôi Dẫn là Túc vương, mà Túc vương là đại ca của hoàng đế đương triều, cũng là bào huynh của đế vương tiền triều.

Mẹ của cha hắn, cũng chính là thái hậu tiền triều, tổng cộng sinh bốn người con, lão đại, Túc vương Đông Phương Chiên; lão nhị, cha của hắn Đông Phương Khách, tiếp đến, nhỏ nhất là một đôi song sinh, bao gồm hoàng đế hiện tại, hay từng là thập tứ vương gia Đông Phương La Khởi; cùng mẹ hắn sinh tử bất minh nhưng đến tám phần là đã quy tiên, thập ngũ công chúa.

Cho nên tính đến tính đi, cha hắn cùng mẹ hắn là đệ muội cùng phụ cùng mẫu của Túc vương hiện tại, nhi tử Túc vương liền là đường đệ của hắn. Tuy rằng hắn đã chuyển thành theo họ Bách Lý của sư phụ, cũng có tên mới Bách Lý Thất, nhưng đối với hắn mà nói cái loại huyết thống ràng buộc này vẫn còn tồn tại.

Đương lúc Nam Hương cùng Tiểu Thất hai người mắt to trừng mắt nhỏ giằng co mãi chưa xong, Lan Khánh rốt cuộc đã nghe hiểu bọn họ muốn làm cái gì.

“A—” Hắn kêu một tiếng, tiếp theo nháy nháy đôi mắt sáng trưng, trước nhìn Tiểu Thất một chút, lại nhìn xem Nam Hương, sau đó chỉ vào mình nói: “Ta a, ta a! Còn có ta a, ta cũng có thể dịch dung a!”

Nam Hương cùng Tiểu Thất cả kinh, đồng thời nhìn về phía Lan Khánh.

Lan Khánh thì lại lộ ra tiếu dung chờ mong, nhảy nhót trông hai người bọn họ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương