Xe ngựa sớm chuẩn bị tốt, Kim Trung Báo Quốc ở bên trong tiểu viện của Lan Khánh chờ đợi. Đồng dạng đứng chờ trong viện còn có Thi Vấn cùng Nam Hương.

“Tiểu Hắc đã vào một canh giờ, như thế nào còn chưa được?” Thi Vấn vuốt chòm râu đen, trong mắt có chút lo lắng.

Nam Hương lại nói: “Dịch dung luôn phải tốn nhiều công phu, có lẽ công tử sẽ sớm ra thôi.”

Ngữ vừa dứt, cửa gỗ sương phòng Lan Khánh liền bị “y nha” chậm rãi đẩy ra.

Trong viện, sáu ánh mắt nhất tề phóng trên thân người mới mở cửa, rồi sau đó, thiên địa bỗng nhiên một mảnh lặng yên, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Bên trong có người chậm rãi đi ra.

Hắn lộ ra khuôn mặt chỉ mơ hồ mang dáng vẻ trước kia, tuổi giỏi lắm cũng mới mười lăm mười sáu, phương hoa chính mậu (còn đang thời xuân sắc nhất), không hề hiện vẻ ngây ngô, trái lại mắt chỉ nhẹ nâng đã là phong tình vô hạn.

Người nọ thoạt trông giống như Thi Tiểu Hắc của Quy Nghĩa huyện bọn họ, nhưng nhìn kỹ lại hoàn toàn bất đồng.

Đúng rồi, dung mạo kia so với Thi Tiểu Hắc càng kiều diễm yêu nhiêu hơn (yêu=yêu mị mê hoăc. nhiêu=xinh đẹp), giống như một đóa mẫu đơn mặc sức nở rộ, bung tỏa vẻ rực rỡ duyên dáng, mị đến mê hoặc lòng người.

Lan Khánh vận một bộ hắc thường la quần (váy thêu xiêm áo đen) may rất tinh tế, màu sắc nguyên bản rất tối rất trầm, nhưng được điểm trang bởi viền thêu ngân bạc lại làm tôn lên một thân khí chất lãnh diễm tuyệt mị.

Nút thắt đầu tiên hơi buông lỏng, một phần gáy tuyết trắng cứ như vậy mà lộ ra, trong tuyệt sắc lại tăng thêm mị hoặc.

Một đôi phượng mâu sâu như trời đêm tự tiếu phi tiếu, chỉ cần nhìn người liếc mắt một cái đã khiến nhân tâm dao động, ba hồn bảy vía bị bắt hút vào nguồn suối sâu xa kia mà vô pháp đào thoát.

Nín thở đến quên hô hấp, sáu người trong viện hết thảy ngây ngẩn.

Bao gồm cả người làm cha, Thi Vấn.

Lan Khánh yên tĩnh chỉ được một lúc, sau liền chầm chập chạy đến trước bọn họ hô: “Cha, Tiểu Kê giúp ta phẫn thành như vậy!”

Chân mày Lan Khánh cong cong, cười đến vui vẻ, thần tình thiên chân vô tà này thoáng cái hiển lộ trên gương mặt lãnh diễm, hai phần hòa trộn lại có một loại ý nhị độc đáo, khiến người khó có thể kháng cự, cũng chẳng thể mở mắt nhìn.

Thi Vấn định tâm, suyễn một hơi khí, nhưng mở miệng cũng chỉ có thể nói: “Thuật dịch dung của Tiểu Thất quả nhiên cao minh!”

“Còn có cái này!” Lan Khánh chỉ chỉ vào cô nương hoa kế* vấn khởi sau gáy cùng phát trâm cài trên đó.

“Di?” Thi Vấn sửng sốt. “Nguyên lai hắn đem ngươi phẫn thành cô nương.”

Lan Khánh hưng chí điểm đầu: “Còn có còn có, cái này nữa!” Hắn bắt lấy hai tay cha hắn, đem song chưởng đối phương áp lên trên ngực.

“Tê—” Thi Vấn cùng năm người kia nhất tề hít sâu.

“Mềm mềm đúng không?” Lan Khánh rất đắc ý nói: “Tiểu Kê thật lợi hại, đem ta phẫn thành cô nương, còn có cái này nữa, sau đó hắn còn dạy ta đi đường phải uốn éo mông! Phụ thân, ngươi xem ngươi xem, ta đi cho ngươi xem!”

Một cỗ nhiệt huyết xông lên ót Thi Vấn, cả khuôn mặt đỏ đến sung huyết. Hắn vừa mới động vào thứ gì? Cái kia chẳng phải là bộ ngực sữa của nữ nhân hay sao? Tiểu Hắc con hắn rõ ràng là nam nhi đường đường, làm sao lại thành có vật kia?”

Lan Khánh buông tay Thi Vấn, trước đám người trợn trắng mắt há hốc mồm đi vài vòng quanh viện, chưa xong, hắn còn từ trong ngực rút ra một chiếc khăn tay, che miệng cười kiều tung ra mị nhãn khờ dại lại vô tội, làm cho mọi người mạnh run lên.

“Phụ thân, phụ thân, như thế nào, ta học được giống hay không a?” Lan Khánh lại chạy trở về.

Thi Vấn cảm giác chính mình sắp bất tỉnh tới nơi.

“Khụ…” Nam Hương cố y khụ ra thanh nói: “Công tử, đại nhân đã biết. Tiểu Thất đâu, hắn sao còn chưa đi ra?”

Lan Khánh trả lời: “Tiểu Thất còn đang chuẩn bị mặt mình, hắn thoáng cái thu thành nhỏ xíu, lại xé đi nhân bì diện cụ, sau đó ta vẫn cứ nhìn hắn, hắn liền đuổi ta ra ngoài.”

Mọi người gật đầu nghĩ thầm ước chừng còn phải đợi hơn một canh giờ nữa!

Chính là mới nghĩ như vậy, chưa được bao lâu, cửa phòng Lan Khánh lại xuất hiện một thân ảnh.

Người kia trù trừ một chút mới cất bước đi ra.

Khuôn mặt Tiểu Thất không cần thay đổi nhiều là được rồi, bởi vì hắn biết loại người như Đông Phương Lôi Dẫn đại khái sẽ thích dạng mạo thiếu niên thế nào, cho nên hắn căn bản cũng không nghĩ lâu lắm liền chuẩn bị tốt mặt mình. Nhưng là thời khắc soi trước gương, hắn chỉ muốn lấy đấu ụp mặt mình lại.

Kim Trung Báo Quốc cùng Thi Vấn Nam Hương liếc nhìn Tiểu Thất, lại không nói được nửa lời.

Tuyệt sắc thiếu niên mặc bạch y, tuổi chừng mười bốn mười lăm, vẻ mặt thanh thuần vô cấu giống như một chú thỏ tuyết này là ai?

Thiếu niên có một đôi mày lá liễu cong mà không hất cao, một đôi mắt hoa đào đơn thuần trong suốt vô tà, đôi môi không điểm mà đỏ thắm hơi hé mở, cùng một thân da thịt trắng nõn giống như ngưng chi (ngưng chi=son tụ,, nõn nà). Bộ bạch trường sam tinh khiết kia lại càng tôn thêm tư thái phiêu nhiên phảng phất phong vị thần tiên chỉ có thể tìm thấy trong tranh vẽ.

Nếu như Lan Khánh là một đóa hắc mẫu đơn mặc sức bung tỏa thì thiếu niên này chính là đóa sơn trà xinh đẹp nhất nở rộ giữa sương sớm trong núi.

Sơn trà kia hương vị mặc dù không nồng đặc nhưng lại thanh tân sâu sắc từng chút từng chút thấm nhuần lòng người.

“Cái kia… Đúng rồi, không phải muốn xuất phát sao? Đều đứng ở chỗ này làm gì?” Tiểu Thất có chút mất tự nhiên hỏi.

“Ngươi là, Tiểu Thất?” Đinh Kim nghi hoặc ra tiếng.

“Không phải bổn đại gia thì là ai?” Tiểu Thất nói.

“Khách…khách…khách…” Trần Báo một câu nghẹn ở trong họng, nói cũng nói không nên lời.

“Như thế nào lại trở nên nhỏ vậy?” An Quốc khiếp sợ.

Lan Khánh lại là nhìn khuôn mặt này, miệng khai khai, nước miếng đều nhanh chảy xuống.

Đôi mắt hắn trợn thật lớn, còn chạy tới trước vươn tay muốn sờ sờ khuôn mặt Tiểu Thất, Tiểu Thất vội vàng tránh ra nói: “Ai, đừng đụng đừng đụng, thuốc màu trên mặt còn chưa khô, lát nữa nếu dán không chắc để rơi thì nguy!”

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất một lúc lâu, đột nhiên thẹn thùng cười một chút nói: “Vậy chờ khô rồi ngươi tái để ta sờ.”

Tiểu Thất nghe ngữ điệu Lan Khánh, chẳng hiểu tại sao lại kịch liệt nổi lên một thân da gà.

Lan Khánh thấy Tiểu Thất chưa có hồi đáp, thần sắc biến đổi như muốn phát nộ. “Hử?! Không cho ta sờ?”

“Cho ngươi sờ cho ngươi sờ!” Tiểu Thất vội vàng đáp: “Chờ mặt khô, ngươi muốn sờ thế nào cũng được.”

“Ừm, ngoan lắm!” Lan Khánh vừa lòng gật đầu.

Nam Hương khụ một tiếng nói: “Nếu Tiểu Thất cũng hảo, vậy việc này không nên chậm trễ, lập tức xuất phát đi! Lần này án Đàm Hoa sớm ngày phá đều ký vọng hai vị!”

***

Tiểu vương gia Đông Phương Lôi Dẫn ở Thanh Châu có thể nói là không người không biết không người không hiểu, hắn là con trai độc nhất của Túc vương Đông Phương Chiên, từ nhỏ tại địa phương này hoành hành ngang ngược, ức hiếp hương dân, chỉ cần mắt tia thấy mỹ nhân, vô luận là nam hay nữ đều một mực cưỡng ép bắt về phủ chiếm làm của riêng.

Nhưng vì Thanh Châu là phong địa của Túc vương, lại có đại quân trấn thủ, quan phủ cao thấp đều nhất mực tuân theo mệnh lệnh Túc vương mà làm việc, cho nên mặc dù dân oán ngập trời song vì e ngại uy quyền Túc vương, bách tính cũng đành phải hàm lệ nhẫn nhục, bi khổ sống qua ngày.

Tiểu vương gia mỗi ngày đều đến Hiền Đức trà lâu, vừa ngồi uống trà ở vị trí cửa sổ lầu hai, vừa chỉ trỏ dân chúng đi ngang phía dưới. Nếu có kẻ trúng ý, hắn liền kêu thủ hạ trực tiếp bắt lên, nếu vừa mắt, liền mang về gia. Cho nên từ trước tới nay, dân chúng bản địa không dám lưu lại quá lâu trên con phố này, đa phần người đi trên đường là thương lữ từ bên ngoài tới.

Chiều hôm đó, ngay lúc tiểu vương gia theo lệ nghêng ngang đi vào Hiền Đức trà lâu, đột nhiên, tiếng kêu sợ hãi truyền vào trong tai hắn.

“A—”

Hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, liền tại đây, một bóng trắng từ trên trời phiêu nhiên giáng xuống, rơi ngay vào trong ngực hắn.

Tiểu vương gia hoảng sợ, lập tức vươn tay ôm lấy, thị vệ chung quanh tức khắc tiến tới vây quanh quát: “Điêu dân lớn mật, dám quấy nhiễu tiểu vương gia!”

Tiểu vương gia phát hiện người trong lòng mỏng manh tựa như không xương cốt mang theo điểm điểm lệ quang sợ hãi nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn rung động lòng người kia ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, thanh thuần vô tà, khiến tự đáy lòng hắn sói tru một trận, nửa người dưới rục rục rịch rịch.

“Mỹ, mỹ nhân a!” Đông Phương Lôi Dẫn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thiếu niên doanh nhuận như ngọc đến thế, thị vệ bên cạnh vươn tay muốn kéo thiếu niên xuống, hắn vội vàng hét lớn: “Hỗn trướng, tất cả đều lui ra cho ta!”

Thiếu niên bị thanh âm tiểu vương gia kinh động đến run rẩy, bộ dáng đáng thương vô tội câu lấy tâm hồn tiểu vương gia.

Tiểu vương gia vội vàng nói: “Không phải nói ngươi, không phải nói ngươi! Ngươi an tâm nằm trong lòng ta là được, như thế nào trên trời lại giáng xuống một tiểu mỹ nhân như vậy? Đến đây đến đây, để ta mang ngươi về vương phủ thỉnh đại phu nhìn xem, nhìn xem có bị thương chỗ nào không!”

Nước miếng tiểu vương gia đều nhanh chảy xuống, hắn nhịn không được cúi đầu nghĩ ở trước mặt mỹ nhân khinh bạc một phen, nhưng không ngờ cửa trà lâu lại truyền tới tiếng nói mềm nhuyễn tận xương: “Ngươi làm gì, còn không buông đệ đệ của ta ra?”

Tiểu vương gia vốn nổi giận đùng đùng ngẩng đầu muốn thấy kẻ nào không dài mắt dám tới quấy rầy hắn hân thưởng mỹ nhân, kết quả không ngẩng còn hoàn hảo, vừa ngẩng một cái, quả thực ba hồn bảy vía đều bị hút đi.

Ai nha, người một thân hắc sắc la quần đứng ở cửa lâu trà lại còn đẹp hơn. Chân mày lãnh diễm kia mang theo một phân mị, khóe miệng tự tiếu phi tiếu, một đôi nhãn tình sáng như điểm sơn* nhìn đến khiến hắn xương cốt đều muốn mềm rụng.

Hắn hôm nay là có cái vận gì, cư nhiên một lần đụng tới hai cái thiên tiên tuyệt sắc!

“Công tử…” Người trong lòng sợ hãi mở miệng. “Ngươi có thể thả ta trước hay không…”

“A…Phải phải phải, tiểu vương quá mức chớt nhả rồi!” Đông Phương Lôi Dẫn cả mặt sắc tiếu có chút không đành lòng buông bạch y mỹ nhân trong lòng, giúp hắn an ổn chạm đất, nhưng ánh mắt vẫn cứ thèm thuồng không thôi dán chặt lấy hắc y mỹ nhân lạnh lùng tại cửa.

“Công tử xảy ra chuyện gì, sao lại từ trên lầu rớt xuống? Nếu không gặp tiểu vương gia, ngã như vậy thật nguy hiểm!” Tiểu vương gia vội vàng bắt chuyện.

Bạch y mỹ nhân, cũng chính là Tiểu Thất dịch dung, ở trong lòng ghê tởm chính mình một chút, sau đó tiếp tục giả như con gà yếu ớtnói: “Mới vừa rồi có hai chú chim nhỏ đậu tại lan can lầu hai, ta nhất thời ham chơi chạy tới giỡn chim, lúc này mới sơ ý rơi xuống. May có tiểu vương gia cứu giúp…Ân…Ngươi là tiểu vương gia a….?” Tiểu Thất dứt lời còn nhẹ nhàng liếc Đông Phương Lôi Dẫn, trong mắt lộ ra ý cười đơn thuần mà tò mò.

“Đúng vậy!” Tiểu vương gia đắc ý nói.

“Tiểu Kê ngươi còn không đến đây!” Hắc y mỹ nhân Lan Khánh đứng ở cửa hơi chút mất kiên nhẫn. Hắn thật sự không thích Tiểu Thất dùng khuôn mặt kia cùng Đông Phương Lôi Dẫn nói chuyện, hơn nữa động tác Tiểu Thất thùy mắt liếc người làm hắn nhìn thấy thật sự muốn nhéo mặt Tiểu Thất mấy cái.

“Tỷ tỷ gọi ta! Hôm nay đa tạ tiểu vương gia, Tiểu Thất cáo từ.” Tiểu Thất dứt lời xoay người trở lại bên Lan Khánh.

“Ai…” Ánh mát tiểu vương gia còn tha thiết nhìn hai người bọn họ.” Các ngươi thật lạ mặt, là người bên ngoài đến? Đến Thanh Châu thăm người thân sao?”

Tiểu Thất lắc đầu. “Ta cùng tỷ tỷ là đến tìm đại phu, tỷ tỷ của ta sinh bệnh, nghe nói Thanh Châu có một đại phu từng là ngự y y thuật rất lợi hại, chúng ta liền từ gia hương tới đây hy vọng đại phu kia có thể trị hảo bệnh của tỷ tỷ ta.”

Lúc này một chiếc mã xa dừng tại cửa trà lâu, Lan Khánh trực tiếp lướt qua người tiểu vương gia lên xe, Tiểu Thất cũng đi theo phía sau Lan Khánh tiến vào xa sương (thùng xe), sau đó ló đầu quăng lại một nụ cười cáo biệt với tiểu vương gia, rồi kêu xa phu đánh xe đi.

Tiểu Thất cùng Lan Khánh ngồi ở trong xe, không bao lâu Tiểu Thất lại trộm xốc liêm mạn nhìn ra bên ngoài.

“Sao rồi?” Lan Khánh hỏi.

“Đi theo!” Tiểu Thất cười.

Muốn tiểu vương gia sắc dục huân tâm này mắc câu thật đúng là dễ dàng.

Tiểu Thất kỳ thực phía trước đã sai Tần Vãn tra hành tung tên tiểu vương gia này nhất thanh nhị sở, vừa tới Thanh Châu liền bố trí ở Hiền Đức trà lâu, Đông Phương Lôi Dẫn mà đến, hắn sẽ từ trên lầu nhảy vào người lôi kéo sự chú ý của Đông Phương Lôi Dẫn.

Hắn cùng Lan Khánh giả trang thành một đôi tỷ đệ đến Thanh Châu cầu y, y quán cầu y trước đó cũng đã điều tra nghe ngóng hảo. Thanh Châu thật sự có một danh ngự y từ quan, chẳng qua nửa năm trước vì bệnh nặng qua đời, địa chỉ cũ cũng chỉ lưu lại độc nhất một ốc trống, còn lại sớm đã là nhân khứ lâu không.

Hiện giờ hết thảy bố trí thỏa đáng, kế tiếp chỉ cần ngồi xem hành động của Đông Phương Lôi Dẫn mà thôi.

Lúc xuống xe, Tiểu Thất phát hiện vẻ mặt Lan Khánh có chút hờn giận, mày thắt lại.

Hắn đứng ở trước ốc trống gõ gõ đại môn y quán không người, giả bộ hướng khe hở nhìn vào bên trong, một bên nhìn một bên nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy, mặt mày nhăn nhó như người già!?”

“Ta ghét Đông Phương Lôi Dẫn!” Lan Khánh cả giận nói.

“Hư hư hư, nhỏ giọng chút!” Tiểu Thất vội vàng kéo Lan Khánh nhích lại gần hắn: “Phía sau còn có mấy người đi theo chúng ta, ngươi nói lớn tiếng như vậy, để bọn họ nghe thấy sẽ không tốt!”

Lan Khánh hừ thanh: “Dịch cái gì dung, nếu không phải cha ta không cho phép, ta đã một kiếm chém rụng đầu quy đản kia trực tiếp bắt về Quy Nghĩa huyện, vậy mà phải hao phí tâm trí thế này, ngươi lại còn chạy tới ôm hắn, hai nam nhân dán cùng một chỗ nhìn thật sự chướng mắt.”

“Phải phải phải phải, sư đệ chướng mắt ngài!” Tiểu Thất bất đắc dĩ, kế tiếp vì muốn mấy kẻ theo đuôi càng thêm tin tưởng, hắn làm bộ sợ hãi hô: “Y quán làm sao lại đóng a? Tỷ tỷ, đại phu không ở trong này, bệnh của ngươi phải làm sao bây giờ!?”

Lan Khánh liếc Tiểu Thất. Hắn nói chướng mắt không phải hỗn tiểu tử này mà là cái màn gã kia ôm người này mới rồi khiến trong lòng hắn không thoải mái, giống như bị kim châm vậy.

“Đáng giận!” Lan Khánh giận dữ vươn tay nhéo mặt Tiểu Thất, hung hăng kéo sang hai bên.

“Ai ai ai… Đau, đau a!” Tiểu Thất còn không dám kêu quá lớn, chỉ là ánh mắt hiện ra lệ quang vô tội nhìn Lan Khánh.

Dung mạo Tiểu Thất hiện giờ cùng khuôn mặt “Trần Thất” bình thường có thể nói là một trời một vực, liên đới ánh mắt hắn nhìn Lan Khánh, mặc dù giống như trước đây nhưng lại trở nên bất đồng đôi chút.

Lan Khánh bị hắn nhìn như vậy có chút hoảng thần.

Hắn có loại cảm giác chính mình giống như thật lâu trước kia đã nhận thức Tiểu Thất, giống như từng bị bộ dáng này, khuôn mặt này, ánh mắt ngập nước này chăm chú nhìn qua.

Đương lúc Lan Khánh buông tay, xoa xoa khuôn mặt Tiểu Thất bị kéo sưng, Tiểu Thất bị hành động bất thình lình của Lan Khánh biến thành thập phần mất tự nhiên thì tầm mắt của hắn mơ hồ du di một chút, khóe mắt dư quang liếc thấy hành động của những kẻ phía sau, vì thế hắn ngưng thần, thấp giọng nói: “Bọn họ đến!”

Vài tên bịt mặt mặc hắc y nhảy đến bao vây Lan Khánh cùng Tiểu Thất, Tiểu Thất vẻ mặt hoảng sợ làm bộ kinh hoàng kêu: “Các ngươi là ai, muốn làm gì? Muốn cướp tiền sao? Hay là cướp sắc? Tỷ tỷ của ta võ công rất lợi hại, các ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ bằng không người bị thương sẽ là các ngươi!”

“Hanh hanh hanh!” Tên cầm đầu cười lạnh vài tiếng, vài tên còn lại rút đao. “Một tiểu nương tử xinh đẹp với một tiểu tướng công thanh tú, kim ngân tài bảo có nhiều cũng không giá trị bằng hai người các ngươi, đương nhiên phải cướp sắc!”

Hắc y nhân tổng cộng có bảy tám người, mỗi người đều là cường tráng khổng vũ hữu lực (mạnh mẽ hữu lực), nhưng mà một kẻ trong đó mới nâng đao lên, Lan Khánh vươn hai ngón tay, “leng keng” một tiếng liền dễ dàng đem cường đao chẻ thành hai đoạn, tiếp theo tay áo tái cuộn, binh khí trong tay những người còn lại hết thảy rơi vào trong tay hắn, còn bị nhào nặn thành một đoàn toái thiết.

“A—” Hắc y nhân quá kinh hãi.

“Ta sớm nói qua tỷ tỷ của ta võ công rất lợi hại!” Tiểu Thất ở một bên nói: “Bằng không chúng ta sao dám một mình đến Thanh Châu! Các ngươi còn không mau đi đi, nếu không tỷ tỷ của ta đả thương các ngươi sẽ không tốt!”

Hắc y nhân cầm đầu đưa mắt ra hiệu cho đám người phía sau, những người đó hiểu ý lập tức che mũi miệng rồi sau đó một trận khói bụi tuyết trắng bỗng dưng bung ra, tập kích Lan Khánh cùng Tiểu Thất.

Tiểu Thất nghĩ thầm phải vậy chứ. Diễn trò phải diễn thật thật giả giả mới không khiến người nghi ngờ.

Lan Khánh võ công cao nhưng đầu óc không tốt, cứng rắn muốn giấu giếm một thân võ công của hắn đến sau cùng vẫn sẽ lộ ra sơ hở, không bằng trước hết đánh phủ đầu, dù sao những người này bắt người thành thói, nếu đánh không lại chắc chắn sẽ có đối sách khác, quả nhiên khói mê liền thượng tràng (vào sân).

“A… Tỷ tỷ cẩn thận…” Tiểu Thất mềm nhẹ kêu một tiếng, ở giữa đám sương khói đầy trời khụ một tiếng sau đó từ từ ngã nhào.

Nhưng khi ngã úp sấp trên mặt đất rất tốt, hắn lại trông thấy Lan Khánh còn đứng thẳng tắp nhìn hắc y nhân không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn lập tức kéo váy Lan Khánh, hạ giọng nói: “Sư huynh, ngã xuống, mau ngã xuống!”

“A!” Lan Khánh tiếp theo ứng thanh, cả người nhưng lại hướng trên người Tiểu Thất úp xuống, vừa vặn đè ép lấy hắn.

“Phốc—” Tiểu Thất không ngờ tới Lan Khánh cư nhiên ngã lên người hắn, bị người này áp liền văng ra một hơi. Hắn hổn hển nói: “Ngươi để làm chi áp trên người ta?”

“Trên mặt đất bẩn!” Lan Khánh thản nhiên nói.

“…” Tiểu Thất câm lặng.

***

*cô nương hoa kế: Kiểu tóc của phụ nữ cổ đại. Lấy trâm hoa cài búi tóc, đem hoa tươi xuyên qua búi tóc làm trang sức. Người Đường trọng hoa mẫu đơn, thường dùng trâm hoa mẫu đơn gài trên tóc.

*gốc là “lượng như điểm tất” (亮如点漆), ý nói mắt rất đen, rất đẹp, linh động.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương