Những người đó cơ hồ cũng không kịp thấy Lan Khánh xuất chiêu như thế nào, chờ đến khi kiếm đã muốn giết chết tiểu vương gia, thị vệ bên cạnh mới gắt gao vây quanh đồng loạt xuất chiêu đánh Lan Khánh. Nhưng mà bất qua chỉ hai ba chiêu liền có mấy người trọng thương ngã xuống đất, đứng dậy không nổi.

Máu tươi trong mưa phùn nhanh chóng nhuộm cả mặt đất thành một mảng đỏ thẫm, Tiểu Thất cả kinh, lập tức chạy về phía trước quát: “Dừng tay, ngươi quên cha ngươi thiên đinh vạn chúc (dặn dò trăm nghìn lần) là không thể giết người sao?”

Một kiếm Lan Khánh đã sắp huy tới trước cổ tiểu vương gia khiến tên kia sợ tới mức hai đùi mềm nhũn té dài trên mặt đất. Nhưng Lan Khánh nghe thấy lời Tiểu Thất lại chỉ tạm dừng chốc lát, sau tái trông thấy sắc mặt tiểu vương gia, cơn tức trong lòng đột nhiên lại trào dâng, hắn không nói hai lời lập tức huy kiếm chém xuống, lực đạo mạnh mẽ, kiếm tốc vùn vụt, trong một khắc như muốn đem người cường bổ thành hai khúc.

Thình lình, tiếng nổ đùng đoàng giống như tiếng sấm sét vang lên, chấn động đến mức lỗ tai tất cả phát đau.

Bất ngờ một thanh bội kiếm nha môn chắn ngang trước mặt kẻ Lan Khánh muốn giết. Ánh mắt Lan Khánh sắc bén nhìn về phía người ngăn trở, cả giận quát: “Cỡ như ngươi cũng dám cản ta? Cút!”

Trong tâm Tiểu Thất lo sợ bất an nhưng dù Lan Khánh kêu hắn cút, hắn lại không thể cút, nếu hắn thật sự cút, đại sự liền phát sinh.

Tiểu Thất không dám thu lực, nhẫn nhẫn gan bàn tay run run cùng khí hải bốc lên ngùn ngụt, hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt thảm thương nói: “Sư đệ ta tiện mệnh, đương nhiên không dám ngăn cản đại sư huynh ngài. Nhưng ngài trước khi muốn xuống tay hãy nghĩ tới người cha còn ở quê hương đang chờ ngài chờ về! Người kia là ai, là con độc nhất của Túc vương Thanh Châu đấy. Ngươi muốn chém người, đến lúc đó Túc vương tìm tới cha ngươi, cha ngươi phải làm sao bây giờ?”

Lan Khánh mị mị mắt, trong ngực hắn tích tụ một cỗ úc khí (ấm ức khí) lại phát không được, tứ chi bách hài chân khí tán loạn, đầu đau cơ hồ không thể tự suy xét. Cha của hắn là ai? Hắn từ đâu có cha? Người này lại có quan hệ gì với hắn?

Không đợi Tiểu Thất nói thêm gì nữa, lực đạo Lan Khánh thi trên kiếm Tiểu Thất lại lớn lên, ép tới độ Tiểu Thất cơ hồ không thở nổi, thân mình bị nhấn quỳ xuống.

Tiểu Thất vận khởi nội lực chống cự, rồi sau đó liếc kẻ ở sau lưng đang sợ tới mức chân mềm nhũn ngồi phịch dưới đất, quát: “Ngươi ngu sao? Còn không mau đi đi!”

Ai ngờ tiểu vương gia thấy tình thế này, biết hai người hiện giờ đang so chiêu có kẽ hở để lợi dụng vội nói: “Người đâu, nhanh lên nhanh lên, nhanh bắt tiểu mỹ nhân cho ta, đừng để hắn có cơ hội đào thoát! Cư nhiên dám cả gan ám sát tiểu vương gia, đêm nay bắt trở về, ta tuyệt đối phải hảo hảo ‘giáo huấn’ hắn một phen!”

“Con bà ngươi!” Tiểu Thất đại rống.

Lan Khánh hừ lạnh một tiếng, nội lực tại tăng một tầng, phá kiếm trong tay Tiểu Thất lập tức ứng thanh mà nứt ra, tiếng “đương” thứ nhất bay xa ngàn dặm, Tiểu Thất thật mạnh ngã ra sau, ngã cả lên người tiểu vương gia đang tính đứng lên.

Mười mấy tên tùy tùng lập tức nghe lệnh xông tới, nhưng mưu toan tiến lên cũng để chịu chết mà thôi.

Giữa một mảnh gào kêu thảm thiết ân a a ách oa oa, Tiểu Thất đè lại tiểu vương gia.

Tiểu vương gia kêu lên đau đớn ngã trở lại, bị nội lực Lan Khánh dội qua cả thân Tiểu Thất đánh tới chấn động đến miệng trào máu tươi, mà Tiểu Thất khi ngã đụng phải tiểu vương gia, cả người đột nhiên rung mạnh.

“A–” Cảm giác sợ hãi mãnh liệt làm cho Tiểu Thất hét lên một tiếng, sắc mặt hắn nhất thời hóa bi thảm, cả người run rẩy không ngừng.

Tiếng hét chói tai thê lương thảm thiết khiến cho Lan Khánh, nguyên bản đang cao hứng giết người, lỗ tai cũng bị đâm đau xót, rồi sau đó ngây ngẩn, chậm rãi rũ kiếm, hai mắt đỏ ngầu nhìn lại Tiểu Thất.

Tiểu Thất cũng không biết chính mình làm sao, mới chỉ đụng đến tiểu vương gia kia thôi, hắn đã cảm thấy kinh khủng không thể chịu được. Hắn khuôn mặt tái nhợt vội vàng di khai khỏi người đối phương, rồi sau đó phát hiện Lan Khánh lại dừng bên cạnh hắn.

Tiểu Thất thở hồng hộc ngẩng đầu nhìn Lan Khánh, Lan Khánh cũng cúi đầu trông hắn.

Tiểu Thất run rẩy không nói ra lời, Lan Khánh trong mưa nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất, huyết sắc trong mắt dần dần rút đi, Lan Khánh nhận ra người này là ai, cơn giận mới rồi tự dưng dâng lên giờ cũng lui đi, vì thế hắn vươn tay nâng người này dậy, dìu người này, muốn ly khai khỏi nơi đây.

“Heo… còn có heo…” Tiểu Thất thì thào.

Lan Khánh gập ngón tay thổi còi miệng, Tiểu Trư từ lúc bắt đầu không biết trốn ở chỗ nào đột nhiên từ trong gian tửu lâu chạy ra, lon ton đi theo bên người bọn họ, hai người một heo liền chậm rãi trở về phía khách điếm.

Trở lại khách điếm, Lan Khánh quăng Tiểu Thất lên giường, sắc mặt Tiểu Thất tốt hơn một chút, thân thể cũng không còn run rẩy.

Lan Khánh đem hắn lật qua lật lại một lúc lâu cũng không tìm thấy vết thương nào, lúc này mới nhíu mày nói: “Thương thế của ngươi đâu? Mới vừa rồi kêu lớn tiếng như vậy ta còn tưởng ngươi bị thương!” Hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nhờ công ngươi đó, nếu không có ngươi, ta đã sớm đem tất cả những kẻ đó giết sạch!”

Lời Lan Khánh là nói mới vừa rồi dừng lại toàn bộ là bởi vì nghĩ Tiểu Thất bị thương.

Tiểu Thất ngây ngốc, trong lòng ấm áp, thầm nghĩ: “Chiếu cố một con heo lâu dần cũng có cảm tình, huống chi là người. Lúc nãy còn vì ngươi dừng lại, Bách Lý Thất ngươi chịu nỗi khổ này cũng là hòa!”

Tiểu Thất nói tiếp: “Ta cũng không biết mới vừa rồi làm sao, vừa đụng tới tên quy đản tiểu vương gia kia, cả người đột nhiên bất thường, giống như là rơi vào băng thiên tuyết diếu (trời băng hầm tuyết), tay chân như không phải của mình, động liên tục cũng không cách nào động!”

Lan Khánh căn bản không tiếp thu lời Tiểu Thất, hắn ghét nhất bị người ta lừa, vì thế chậm rãi rút thanh kiếm vừa rồi lấy tới chém người lớn tiếng: “Gạt ta đáng chết!”, tiếp theo lợi kiếm mạnh hướng Tiểu Thất huy tới.

Tiểu Thất run lên một cái rồi từ trên giường nhảy dựng lên, hắn ở trong phòng chạy trối chết, vội vàng hô: “Sư huynh tha mạng, sư huynh tha mạng! Ta thật sự không có gạt ngươi a!”

“Trần Tiểu Kê ngươi mới là quy đản, cả gan gạt ta!” Lan Khánh tức giận ở phía sau Tiểu Thất điên cuồng truy đuổi.

“Đúng đúng đúng, ta là quy đản!” Tiểu Thất vừa trốn vừa kêu.

Lan Khánh nóng giận thì không thể nói lý không thể câu thông, thông minh dũng mãnh phi thường như Tiểu Thất gặp phải tình huống hữu lý nói không thông, bình thường cũng chỉ có một loại phương pháp: chạy cho Lan Khánh truy.

Hai cao thủ khinh công nhất đẳng ở trong phòng hảo hạng của khách điếm chạy tới khiêu đi, lại gào lại kêu, kiếm Lan Khánh vung lên, cái bàn liền nứt đôi, tay vừa bổ xuống, ghế dựa liền nát bét, kiếm tái chém, nãi nãi a, sàn nhà mở ra một cái khe có thể trực tiếp từ sương phòng lầu trên nhìn người trong sương phòng lầu dưới đang tắm.

Lúc này, trong phòng gà bay chó sủa, không ai chú ý tới góc tường một làn khói nhẹ nhàng lay động chậm rãi hiện thành hình người.

Đàm Hoa đứng ở góc nhỏ nhìn hai người kia, mặt của hắn mặc dù không có biểu tình phong phú giống như người sống, nhưng trong mắt trống rỗng lại thủy chung nhìn chăm chú vào Tiểu Thất đang bị bắt giết, miễn cưỡng cũng nhìn ra được là đang vì Tiểu Thất lo lắng.

“Đại nhân… hai vị đại nhân…” Đàm Hoa yếu ớt kêu, nhưng thanh âm rất nhanh liền bị tiếng vang do Lan Khánh phá phòng lấn át.

Tuy rằng thực sợ hãi tới gần một người trong hai người kia nhưng vì cứu những người nọ, Đàm Hoa vẫn là cố ép chính mình từ từ tiến sát hai người.

“Đại nhân… Tiểu Hắc đại nhân… Tiểu Thất đại nhân…”

Vẫn không ai phát hiện oan hồn Đàm Hoa đã ở giữa sương phòng.

Tiểu Thất chạy a chạy, chạy trốn thở hổn hển, hắn đã nhiễu quanh phòng một trăm tám mươi vòng nhưng Lan Khánh chẳng những không buông tha hắn ngược lại tựa như càng đuổi càng hứng thú dạt dào nên vẫn tiếp tục vui vẻ chạy sau mông hắn.

“Nãi nãi cá hùng…” Tiểu Thất quay đầu liếc Lan Khánh khóe miệng dường như đang cười, hai mắt đều híp lại, trong lòng suy nghĩ khổ cực này đến khi nào mới chấm dứt a!

Hắn thở dài, thu hồi ánh mắt nhưng đến khi quay đầu trở lại trước, khuôn mặt xanh mét thảm thê đột nhiên hiện ra trước mắt hắn.

“Đại nhân…” Ngữ điệu kia rầu rĩ còn ôm ít nhiều ai oán cùng bất đắc dĩ, từng tiếng từng tiếng truyền vào lỗ tai. Rồi sau đó một trận run rẩy tê liệt mạnh xông lên đầu, tái lủi xuống dưới, lủi khắp tứ chi bách hài, Tiểu Thất giống như bị bóp nghẹt cổ họng, cất cao thanh âm hét rầm lên: “Oa a a a a—- quỷ a—”

Tiểu Thất mạnh ngừng nện bước, đình ở trước mặt Đàm Hoa, Lan Khánh phía sau hắn không dự đoán được Tiểu Thất đột nhiên dừng lại liền va tới trước.

Kết quả va chạm, Tiểu Thất lại bổ nhào tới trước, hai người liền xuyên qua hồn phách Đàm Hoa mờ ảo không có thực thể rồi nằm úp sấp trên mặt đất.

Đàm Hoa cũng run lên thật mạnh, hắn co rúm lại động khởi thân, ai oán nhìn hai người trong chốc lát, thân ảnh phiêu a phiêu thối lui đến bên góc tường xa xa.

“Sư huynh, sư huynh, có quỷ a, có quỷ a, hắn lại xuất hiện rồi–!” Tiểu Thất sợ tới mức quên mất sư huynh này mới vừa rồi còn muốn cầm kiếm chém hắn mà ôm lấy cổ Lan Khánh, cả người thất kinh, mồm miệng kêu réo lung tung không rõ.

Lan Khánh đột nhiên bị Tiểu Thất ôm, lặng đi một chút, ngơ ngác trừng mắt nhìn, sau đó thoáng thấy Tiểu Thất toàn bộ rúc vào trong lòng ngực hắn giống như một chú am thuần* run rẩy không ngừng, không biết tại sao khóe miệng vén lên một độ cong nho nhỏ, Lan Khánh sờ sờ môi mình, cảm thấy tựa hồ trong lòng có chút cao hứng.

Sau đó, Lan Khánh quay đầu trừng mắt nhìn con quỷ kia, thần sắc lạnh băng cả giận hỏi: “Ngươi vì sao lại ở trong này? Ngươi làm hắn sợ có biết hay không? Hắn lá gan rất nhỏ ngươi có biết hay không? Cư nhiên dám cả gan mạo phạm quan sai đại nhân, có tin ta cởi quần đánh bản tử ngươi, đem ngươi quan tiến lao phòng cho ngươi cả đời đều ra không được hay không?”

Đàm Hoa cũng không suy nghĩ chính mình đã là quỷ, cho dù Lan Khánh đánh hắn bản tử hắn cũng sẽ không đau, càng không nói đến tiến lao. Chỉ là, dân chúng cho tới bây giờ chỉ sợ quan sai, khi còn sống cũng thế mà chết rồi cũng vậy.

Cho nên Đàm Hoa vừa nghe Lan Khánh nói liền run run cúi đầu. “Tiểu dân biết tội, tiểu dân làm Tiểu Thất đại nhân sợ hãi, xin hai vị đại nhân tha thứ… Tiểu dân chỉ muốn cùng hai vị đại nhân giải thích, phía trước Tiểu Thất đại nhân gặp phải người nọ lại có phản ứng kinh sợ, quả thật duyên cớ là do tiểu dân… Tiểu dân chính là đoán Tiểu Hắc đại nhân hiểu lầm Tiểu Thất đại nhân, cho rằng Tiểu Thất đại nhân giả vờ bị thương khiến Tiểu Hắc đại nhân đưa ngài ấy trở về, lúc này mới ra giải thích…”

Tiểu Thất bị dọa đủ, cả mặt trắng bệch, hắn chậm rãi di mông thối lui đến bên góc tường bên kia, Lan Khánh nhìn một chút cũng di chuyển theo đến bên người Tiểu Thất, sau đó cùng hắn quỳ gối ngồi xuống bên tường, cùng Đàm Hoa ở đầu kia xa xa đồng vọng.

“Ngươi nói ta bị tiểu vương gia đụng tới liền kêu thảm thiết còn run rẩy giống cái sàng là bởi vì ngươi? Vì cái gì, tại sao có thể như vậy?” Tiểu Thất thở gấp hỏi. Thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp! Mới vừa rồi mặt quỷ kia cơ hồ dán đến trước mặt hắn, Tiểu Thất không phải nhát gan, là do tình cảnh kia thật sự đáng sợ, vừa rồi lệ của hắn thiếu chút nữa liền phun ra.

Nhưng Tiểu Thất hỏi như vậy không biết là kích thích Đàm Hoa như thế nào, sắc mặt Đàm Hoa đột nhiên hóa càng xanh thảm, hốc mắt bạo hồng, tròng mắt giống như muốn xông ra đến nơi, mặt mày thống khổ vặn vẹo, lộ ra vẻ mặt giống như ác quỷ.

Chung quanh vô phong, nhưng sợi tóc Đàm Hoa lại phiêu khởi, quanh thân hắn phát ra lục quang thảm đạm, thê lương hô: “Bởi vì tiểu dân nhớ ra khuôn mặt kia… Người kia, người kia chính là hung thủ, chính hắn cưỡng gian tiểu dân, giết chết tiểu dân…”

Tình cảnh này làm Tiểu Thất sợ tới mức co rụt lại, nói đều nhanh không nổi.

Lan Khánh vỗ vỗ bả vai Tiểu Thất, rồi sau đó liếc Đàm Hoa. Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, Đàm Hoa nghe được thanh âm lập tức chấn động, tóc đen không gió mà lay động chậm rãi rũ xuống, dung mạo cũng từ từ biến về nguyên trạng.

Đàm Hoa chầm chậm quỳ xuống, quỳ rạp trên mặt đất thê thảm khóc nức.

Lan Khánh nói: “Nhớ cái gì liền từ từ kể ra, đừng giả cái bộ dạng quỷ dọa hỏng người!”

“Vâng…” Đàm Hoa thu hồi tiếng khóc, chỉ còn lại đôi chút nghẹn ngào.

Thanh âm hắn nhẹ thoáng: “… Tiểu dân không phải cố ý muốn lộng Tiểu Thất đại nhân, chỉ là bởi lúc ấy đang theo phía sau hai vị đại nhân, thấy hai vị đánh nhau, Tiểu Thất đại nhân rơi xuống hạ phong thập phần nguy hiểm, tiểu dân tuy rằng vô lực khả thi nhưng vẫn tự đánh giá cao mình tiến tới trước muốn đỡ cho Tiểu Thất đại nhân, lại không ngờ bị lệ khí của Tiểu Hắc đại nhân làm tiêu tan liền ngã nhào trên người Tiểu Thất đại nhân cùng người nọ.”

“Tiếp theo, tiếp theo chính vào lúc tiếp xúc với người nọ… Tiểu dân nhớ tới khuôn mặt nhìn thấy trước khi chết, còn có, thanh âm đã nghe thấy lúc đó. Chủ nhân khuôn mặt kia chính là người nọ, bộ dáng hắn nhìn tiểu dân cười trước khi tiểu dân chết chính là bộ dáng hôm nay hắn trông Tiểu Hắc đại nhân, khóe miệng nghiêng trái, làm người ta căm hận! Mà thanh âm kia chính là tiếng ngọc bội buộc bên hông hắn va chạm vọng ra, cùng thanh âm trong trí nhớ tiểu dân giống nhau như đúc!”

“Tiểu dân, tiểu dân nhất thời bị kinh hách khó có thể khắc chế… Lúc này mới kêu thảm… Thêm nữa cùng Tiểu Thất đại nhân quá thân cận nên mới ảnh hưởng đến đại nhân… khiến cho Tiểu Thất đại nhân cảm thấy sợ hãi khó có thể khống chế giống tiểu dân…”

Lan Khánh gật gật đầu nghe lọt được lời Đàm Hoa.

Tiểu Thất một lúc lâu sau mới chỉnh đốn được biểu tình kinh hoảng, hắn liên tục nuốt mấy khẩu nước miếng, thở phì phò hỏi: “Người giết ngươi, là tiểu vương gia kia?”

“Vâng…” Đàm Hoa phục ở trên mặt đất lại yếu ớt khóc lên. “Thỉnh đại nhân vì tiểu dân tác chủ… Thỉnh đại nhân vì tiểu dân tác chủ…”

“Thật, thật sự là hắn?” Tiểu Thất kinh hồn chưa định bị lời Đàm Hoa nói dọa sợ tới mức càng thêm sặc, hắn vỗ ngực, sắc mặt chốc lát xanh chốc lát trắng, liên tục thở hổn hển mấy cái mới hô hấp bình thường. “Nãi nãi cá hùng, tên kia lai lịch lớn như vậy, nếu là hắn, vậy án tử này sao lo liệu được?”

Tiểu Thất cảm thấy đầu có điểm hôn ám. Hắn nói: “Khó trách có thể làm cho bổ đầu Quách Nghĩa ngậm miệng, càng làm cho dân chúng Thanh Châu không dám vọng ngôn. Sau lưng người này là nguyên cả một thế lực hoàng tộc bàn căn thác tiếc*, đừng nói là Thi đại nhân, ta xem ngay cả hoàng đế cũng không dám mảy may động hắn!”

“Cha của hắn, cha của hắn là Túc vương Đông Phương Chiên nắm giữ bảy vạn đại quân biên thùy, bình sinh thương yêu nhất chính là con trai bảo bối này a! Nếu Thi đại nhân thực xử hắn, Túc vương một tiếng hạ lệnh kêu gọi bảy vạn hùng binh hướng Quy Nghĩa huyện nha môn, Quy Nghĩa huyện nha ta còn không lập tức bị san bằng luôn ấy chứ!!?”

“Xử không được, xử không được, án này so với Tiểu Lan Hoa khó hơn gấp trăm ngàn lần, sao có thể xử được!”

Lan Khánh cau mày, một chưởng huy hướng đầu Tiểu Thất.

“Ba—” một tiếng.

“Ai ô!! Tiểu Thất kêu đau. “Sư huynh ngươi đánh ta làm chi?”

“Không có tiền đồ, còn chưa xử án đã sợ toáng lên, con gà này, chỉ toàn đề cao chí khí người khác diệt đi uy phong chính mình!” Lan Khánh một đôi phượng mâu sâu không thấy đáy nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất bị nhìn chằm chằm, hoảng sợ ấp úng: “Ta đây đều nói lời thật a! Lão gia hỏa Đông Phương Chiên kia ngay cả hoàng đế cũng sợ hắn muốn chết. Thi đại nhân trước kia đã từng làm quan nhị phẩm, ngươi đi hỏi hắn nhất định hắn cũng biết người này không thể đụng đến cỡ nào, chúng ta sao động được con của hắn a…”

“Ô… ô ô…” Nghe Tiểu Thất nói như vậy, Đàm Hoa khổ hận không có chỗ phát tiết lại âm u khóc lên.

Thanh âm chợt xa chợt gần quanh quẩn trong sương phòng, Tiểu Thất nghe thấy lại là cả người sợ hãi.

“Không được khóc, không cho khóc, ồn ào muốn chết!” Lan Khánh hướng Đàm Hoa cả giận nói: “Thi đại nhân cha ta công chính nghiêm minh, không bao giờ vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật, chỉ cần có người hàm oan cáo quan, cha ta sẽ trả cho hắn công đạo. Công đạo của ngươi cha ta cũng sẽ hoàn lại, cho dù cha ta thật sự không động được quy đản kia, ta cũng sẽ thay cha ta một kiếm chém chết, đem công đạo trả lại cho ngươi!”

Lan Khánh nói chính là chính khí trào dâng, Tiểu Thất nghe được tâm kinh đảm chiến.

Quả nhiên ngay sau đó, Lan Khánh liền quay đầu lại, ánh mắt thẳng tắp không để người kháng cự đối với Tiểu Thất nói: “Đợi lát nữa chúng ta liền nhân đêm tối thám thính Túc vương phủ! Trước tìm ra người bị nhốt ở nơi nào, sau đó đem quy đản tiểu vương gia bắt về Quy Nghĩa huyện để cha ta thẩm vấn!”

“Ai…” Tiểu Thất vẻ mặt khóc tang. “Lão ngài nói thật đơn giản…  Chỗ đó cao thủ rất rất nhiều a…”

“Cao thủ?” Lan Khánh cười nịnh, hai tay hung hăng nhéo hai má Tiểu Thất kéo qua hai bên. “Cao thủ liệu có cao hơn Tiểu Hắc đại nhân ta được không?”

“Ai ai ai ai….” Tiểu Thất hốc mắt phiếm lệ, miệng mồm mơ hồ kêu: “Sư huynh… đau đau đau đau đau…”

***

*am thuần: 鵪鶉 một giống chim hình như con gà con, đầu nhỏ đuôi cộc, tính nhanh nhẩu, hay nhảy nhót, nuôi quen cho chọi nhau chơi được. -> chim cút.

*bàn căn thác tiết: cành lá đan chen khó gỡ, ý bảo dây mơ rễ má loằng ngoằng phức tạp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương