Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư
-
Quyển 1 - Chương 24
Sau khi đưa Tiểu Lan Hoa trở về phòng, để trù nương đại thẩm cùng phòng hảo hảo an ủi nàng, Tiểu Thất liền rời đi, trong đầu có vài chuyện xoay vần chính mình cũng không rõ là gì, hắn không ngừng lấy tay vuốt cằm.
Lan Khánh dắt tay áo Tiểu Thất đang trầm tư, mang người hướng đến đại môn.
Tiểu Thất ở nha môn tiền đầu, nhìn đại đường không một bóng người, cước bộ dừng lại.
Sắc trời đã tối, người trong nha môn đã kết thúc công việc, người quay về phòng cũng đã về phòng, người về nhà cũng đã về nhà, nha môn trống rỗng to lớn, tựa như quỷ thành.
Nam Hương trên tay cầm quyển sách từ bên ngoài đi đến, nhìn Tiểu Thất cùng Lan Khánh, mỉm cười điểm đầu: “Như thế nào còn chưa nghỉ ngơi?”
Lan Khánh vốn muốn đáp: “Không nghỉ ngơi, muốn đi bắt gấu!”
Nào biết Tiểu Thất tiến tới trước vài bước, cau mày đối Nam Hương nói: “Tiên sinh, đêm có bao nhiêu người ở lại trong nha môn?”
Nam Hương trả lời: “Ước chừng còn hai thành* so với ban ngày.”
“Vậy không phải là chỉ tầm mười một, mười hai người thôi sao?” Tiểu Thất hỏi: “Kim Trung Báo Quốc có lưu lại không?”
“Mới vừa rồi ta thấy Kim Trung Báo Quốc hướng tới tửu lâu. Đại nhân nói đêm qua mọi người vất vả, Kim Trung Báo Quốc bị thương cũng không nhẹ cho nên không an bài bọn họ trực đêm.” Nam Hương thuyết.
Tiểu Thất gãi cằm. “Tiên sinh, có câu này ta không biết có nên nói không…”
“Xin mời!”
“Cái kia… Chúng ta mới cùng Tiểu Lan Hoa chạy tới thăm dò lao phòng, kết quả phát hiện một sự kiện.” Tiểu Thất nói: “Dậu Vô Ngân mặc dù bị bắt giữ, dưới trướng hắn chúng ta cũng đã giam không ít, nhưng hạ nhân của Dậu Vô Ngân vừa rồi cư nhiên đối chúng ta phóng thoại, nói có người sẽ không bỏ qua cho chúng ta… Tiên sinh… Ta dường như vui mừng quá sớm, dường như còn có cá lọt lưới…”
“Cá lọt lưới? Là ai?” Nam Hương sửng sốt.
“Liễu Thành Phi.”
“Liễu Thành Phi không bị bắt về sao?” Sắc mặt Nam Hương hơi đổi.
Tiểu Thất gật đầu.
“Tại sao không ai nói cho ta?” Nam Hương hỏi.
“Thành thật, ta đến vừa rồi mới biết.”
Hai người cao hứng nói qua nói lại, Lan Khánh nhàm chán khoanh tay đứng bên.
Nam Hương nhìn xem cơ hồ không có người trông coi nha môn, lại trông ánh lửa nhợt nhạt giữa không trung nơi lao phòng sườn tây, giống như cố gắng thuyết phục chính mình nói: “Có lẽ hết thảy là ngươi quá lo nghĩ, Quy Nghĩa huyện nha môn lớn như vậy, nha dịch cũng nhiều như vậy, cho dù mọi người đều đi nghỉ, nhưng vẫn còn hai thành lưu lại thủ nha môn… Có lẽ không xảy ra chuyện…”
“Chỉ sợ tốt không linh xấu lại linh…”
Vừa lúc Tiểu Thất nói như vậy, trong nha môn đột nhiên nổi lên một trận ầm ĩ, Tiểu Thất cùng Nam Hương sắc mặt đều biến đổi, quay đầu nhìn lao phòng sườn tây.
Nào biết không nhìn còn đỡ, vừa thấy đã biết cực kỳ không ổn, đèn đuốc trên đỉnh lao phòng mới vừa rồi mỏng manh, mà nay lại biến thành một trận lửa lớn, toàn bộ cháy thiêu.
“Má ơi!” Tiểu Thất kêu lớn, tiếp theo bắt lấy Lan Khánh bên cạnh không cho hắn chạy nháo lung tung gây chuyện, nào ngờ tay duỗi ra lại chỉ có thể chụp khoảng không.
“A, Tiểu Hắc?” Tiểu Thất cả kinh nhảy dựng lên. Hắn nhìn trái nhìn phải, chính là đều không thấy người.
Nam Hương nói: “Mới vừa rồi chúng ta nói chuyện, hắn đã chạy tới cửa.”
“Cái gì?” Tiểu Thất cực kỳ hoảng sợ.
Tiểu Thất vừa nghe, cũng không cần biết trên người không có binh khí liền chạy ra bên ngoài.
Lao phòng cùng đại môn bất quá cách khoảng vài bước, hiện nay thanh âm xôn xao từ lao phòng không ngừng ầm ầm truyền đến, lửa ngút tận trời, khẳng định là có người cướp ngục. Dược hiệu mê hồn tán trên người Lan Khánh vẫn chưa tiêu tan, cái đầu đã ngốc, một thân lại không có võ công, nếu nhắm thẳng trong lửa chạy vào, vậy không đùa được đâu.
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ngươi ở nơi nào?” Tiểu Thất ở cửa gọi lớn, thấy không ai đáp lại, thầm kêu “thảm rồi”, lập tức chạy vào trong.
Hai thủ vệ bên ngoài lao phòng hôn mê, lao đầu cũng chết ngất trên cửa, Tiểu Thất trong lòng quýnh lên, trực tiếp giẫm qua người chạy vào lao tù tăm tối tìm kiếm thân ảnh Lan Khánh.
Trong lao mọi nơi đều ngùn ngụt cháy.
“Sư huynh, sư huynh, ngươi có ở trong này hay không?” Tiểu Thất lại gọi to mấy tiếng. Vẫn là không người đáp lại.
Trong lòng hắn suy đoán, vậy càng tốt, không ai nói Lan Khánh hẳn phải chạy vào đây, có lẽ hắn đã ra khỏi nha môn. Đang nghĩ rời khỏi, hắn lại thấy Lan đại mỹ nhân nhà hắn ẩn nấp ở sâu cùng, khom mình giơ kiếm, bổ tới mấy tên hắc y nhân đang cùng vài ngục tốt giao tranh.
Lan Khánh huy hạ kiếm, hàn quang từ thân kiếm sắc bén lóe ra nhưng không thấy kình lực. Tám tên hắc y nhân thân thủ bất phàm, trong chốc lát liền giải quyết ngục tốt. Lan Khánh tiếp cận, bọn chúng cũng lập tức cảnh giác, khi kiếm của hắn vừa vung hạ, đối phương liền dễ dàng đón đỡ, rồi sau đó đại đao hướng bụng hắn chém tới.
Mắt thấy Lan Khánh sắp bị chém thành hai nửa.
“A a a a…” Tiểu Thất quát to, thê thảm không có ám khí gì có thể ném cứu người, hắn mãn ý dùng móng tay cắt qua mạch môn, vận khởi tâm pháp, cánh tay huy động.
Nhất thời, một đạo máu từ cổ tay lập tức phụt ra, biến ảo thành vô số huyết trụ ở trên không trung, từ một phân thành hai, hai chia bốn, bốn biến tám, hàn khí ngưng kết hóa thành hàn băng châm mảnh như ngưu mao vọt tới đám hắc y nhân kia.
Hắc y nhân tránh né không kịp bị huyết châm tiến nhập huyệt đạo quanh thân, tức khắc ngã xuống đất, co rút run rẩy, sau một lát mất đi ý thức, bất tỉnh.
Hắc y nhân sau khi thấy Tiểu Thất xuất hiện phân thành hai nhóm, một tấn công Tiểu Thất, một tập kích Lan Khánh.
Tiểu Thất nóng ruột. Lan Khánh hiện giờ mất hết võ công không thể tự bảo vệ bản thân, lập tức ngay cả tính mạng chính mình cũng không chiếu cố, mặc kệ trên lưng bị người chém mấy nhát, hắn xuyên qua trận đao kiếm vô nhãn ra sức chạy về phía Lan Khánh, vì đối phương đỡ lấy một kích trên vai.
Máu tươi phun ra đỏ thẫm, bắn lên khuôn mặt Lan Khánh.
Lan Khánh bị nhiệt huyết nóng bỏng làm cả thân thể run lên, ngơ ngẩn nhìn Tiểu Thất đang ôm chặt hắn.
“Không có việc gì, không có việc gì! Ngươi có bị thương không?” Tiểu Thất gấp đến độ hốc mắt đều đỏ.
Đao kia nếu chém lên người Lan Khánh, người này thật sự sẽ không còn, vừa nghĩ tới điều này, Tiểu Thất cả người run run.
Lan Khánh thấy Tiểu Thất như vậy, mở to hai mắt nhìn hắn, sau đó lắc đầu.
“Không có việc gì là tốt rồi, ôm chặt ta, ta mang ngươi ra ngoài.” Tiểu Thất cắn răng.
Lan Khánh không hiểu sao hôm nay lại không thể phản bác Tiểu Thất, ngoan ngoãn vươn tay nắm ở thắt lưng Tiểu Thất. Đang lúc hắn mải nghĩ “Eo sao lại nhỏ như vậy?”, hắn cũng thấy trên khuôn mặt người nọ hiện lên phong thái bất cẩu ngôn tiếu (trang trọng, nghiêm túc), vẻ mặt khiến người không cách nào hình dung.
Lan Khánh ngây ngẩn xem, thất thần nhìn.
Lan Khánh nghĩ, ta có thể bảo vệ mình, huống hồ chết thì chết thôi, con gà này khẩn trương cái gì. Nhưng cũng vào lúc đó, miệng vết thương từng được Tiểu Thất băng bó cùng nơi lồng ngực của hắn nhè nhẹ co rút, nổi lên một chút đau đớn.
Lan Khánh vỗ ngực, chẳng biết tại sao lại đau.
Có lẽ bởi vẻ mặt Tiểu Thất.
Hắn không quen thấy Tiểu Thất như vậy.
Ngưng tụ máu thành châm chính là hao phí chân khí cùng tính mạng người làm, những kẻ kia công kích càng ngày càng mãnh liệt, Dậu Vô Ngân ở trong lao phòng càng ngày cười càng âm lệ.
Tiểu Thất không để ý tới sinh tử, tiếp tục ngưng huyết thành châm đối phó đám hắc y nhân. Hắn chỉ tâm niệm cứu Lan Khánh ra, không muốn lại thấy Lan Khánh có chút tổn thương nào. Sư huynh cả nửa đời người đã chịu đủ cực khổ rồi, hắn còn ở đây, sẽ không để bất luận kẻ nào lộng thương một sợi tóc của người này.
Lan Khánh ôm lấy Tiểu Thất, nhưng cũng cảm giác được độ ấm trên người đối phương một chút một chút xói mòn đi.
Cứ như vậy… Lan Khánh nghĩ… Tiểu Thất sẽ chết.
Ý thức được điều này, Lan Khánh ngây thơ suy nghĩ, nếu Tiểu Thất chết thật, vậy hắn phải đến nơi nào mới có thể lại thấy tên này cười vừa lưu manh vừa lười nhác?
Không được, không được, gà của hắn, trừ hắn ra, không ai được quyền giết.
Lan Khánh thình lình hung hăng bắt lấy vạt áo Tiểu Thất, lực đạo quá lớn tựa như đâm xuyên qua cả ngực, năm ngón bắt chặt lấy Tiểu Thất cơ hồ tạo được mấy lỗ thủng.
Tiểu Thất đau đớn nhíu mày, trong lòng suy đoán mê dược có phải đã tan, nhưng lại thấy các đốt ngón tay Lan Khánh trắng bệch, đôi môi mím chặt cũng mất màu.
“Sao, làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không?” Tiểu Thất ôm lấy Lan Khánh cuống cuồng lui về phía sau, không ngừng hỏi han: “Bị thương ở chỗ nào? Là bọn họ đả thương ngươi?”
Lan Khánh vươn tay, từ đầu ngón tay búp măng trắng bệch hiện lên một chút hào quang màu lam. Giữa lao phòng hỏa quang ngút trời, lam quang nổi bật mang vẻ lạnh lẽo vô cùng, dường như có năng lực đem hết thảy ngọn lửa đông cứng lại.
Lan Khánh không nhìn Tiểu Thất, ngược lại nhìn về phía Dậu Vô Ngân trong lao phòng. Hắn hướng tới Dậu Vô Ngân, chậm rãi cười lạnh.
Rồi sau đó từ ngón tay Lan Khánh bắn ra một đạo lam quang nhằm vào ấn đường Dậu Vô Ngân.
“A a… ách a a…” Dậu Vô Ngân bắt đầu điên cuồng ôm đầu kêu réo, hắn đau đớn lăn lộn lung tung, thậm chí lấy đầu đập thật mạnh, đập đến máu tươi đều tuôn ra.
Hắc y nhân bị bộ dáng Dậu Vô Ngân làm hoảng sợ. Lan Khánh dùng tay còn lại bắt lấy cổ tay đang chảy máu không ngừng của Tiểu Thất, sâu kín nói: “Không giáo huấn các ngươi một chút, các ngươi còn tưởng Quy Nghĩa huyện nha môn là nơi nói đến thì đến, nói đi thì đi.”
Mắt phượng vừa nhấc, con ngươi phát ra tinh quang, ngón tay lại bắn nhưng thứ bắn ra là bột phấn đỏ tươi.
Bảy tên hắc y nhân bị hồng phấn xuyên giữa trán, bất quá một lát sau bọn họ mới buông lỏng tay, binh khí rơi rớt, liên thanh kêu thảm cũng không có, rồi từng người trợn trừng mắt ngã xuống.
Tiểu Thất thấy thế không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng ngực.
Người này là ma giáo giáo chủ Lan Khánh năm đó được xưng tụng “Độc thủ trích tiên”.
Cho dù võ công có hoàn toàn biến mất, tay trói gà không chặt, nhưng tại lúc nguy cấp vẫn có thể giết người thủ mệnh.
Chỉ là…
“…Nãi nãi cá hùng…” Vậy hắn mới vừa rồi liều mạng để người ta chém mấy đao chạy tới bảo hộ người này làm chi?
Lưng của hắn a, đau muốn chết!
Máu của hắn a, chảy sắp hết rồi!
Bởi vì lấy hàn băng chưởng từ máu ngưng tụ hàng loạt nhắm vào kẻ địch, kết quả Tiểu Thất mất máu quá nhiều, hiện tại thấy Lan Khánh chẳng những vô sự còn có thể tự bảo vệ mình, hai mắt hắn lộn ngược, liền cùng mấy gã hắc y nhân kia ngã xuống khỏi dậy nổi.
“…Tiểu Kê?”
Lan Khánh trông thấy Tiểu Thất đột nhiên té xỉu, lại nhìn ngón tay mình, rồi lấy mũi chân đá đá người đang bất tỉnh.
“Ta vừa rồi không có bắn ngươi, ngươi như thế nào cũng chết?” Lan Khánh nghiêng đầu, vạn phần nghi hoặc.
***
Trong lúc mông lung, Tiểu Thất mơ hồ nghe được chút âm thanh.
“Thương thế của Tiểu Thất như thế nào?” Tiếng Thi Vấn trầm ổn vang lên.
“Đại phu đã xem qua, nói là tạm thời không đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, còn căn dặn phải để hắn ngủ nhiều, nghỉ ngơi nhiều.” Âm điệu Tiểu Lan Hoa dễ nghe giống như hoàng anh xuất cốc.
“Chảy nhiều máu như vậy, đại phu có khai dược phương bổ huyết không?” Thi Vấn đứng bên cạnh hỏi.
“Có.” Tiểu Lan Hoa nói: “Ta cũng đã nấu canh máu heo, hiện đang để ở phòng bếp hâm nóng, chờ hắn tỉnh lại có thể ăn ngay.”
“A… Tiểu Lan Hoa, ngày sau ngươi chắc chắn trở thành hiền thê, ai lấy được ngươi thật có phúc khí.” Tiểu Thất vừa ngủ vừa nghĩ.
“Tiểu Kê, Tiểu Kê…” Không bao lâu sau, hắn nghe thấy thanh âm Lan Khánh điên cuồng gõ cửa.
Tiếng Kim Trung Báo Quốc đồng thời vang lên: “Tiểu Đầu Nhi, ngươi nếu ngủ không được thì ra ngoài chơi với heo đi, đại nhân đang ở bên trong xem chừng thương thế của Tiểu Thất, ngươi nghe lời chớ đi vào.”
Sau đó ngoài cửa nổi lên một trận xôn xao, có ai đó ách ách ách thảm thiết, còn có người thống khổ rên rỉ.
Tiểu Thất nhăn mày.
Tiếp theo tiếng bước chân truyền đến, Thi Vấn đi ra khỏi nhĩ phòng gào lên: “Đã muộn rồi, ngươi không mau lên giường cho ta, còn hồ nháo cái gì?”
Sau đó, thiên địa một mảnh yên tĩnh tĩnh tĩnh…
“A…” Tiểu Thất thở ra một hơi thật dài.
An tĩnh, thật tốt…
Đến lúc Tiểu Thất tỉnh lại, Tiểu Lan Hoa đang ngao dược bên cạnh, nhĩ phòng tràn ngập dược hương đạm đạm.
Tiểu Lan Hoa thấy Tiểu Thất mở mắt, vội vàng đổ dược thủy hắc hắc vào bát bưng tới trước mặt Tiểu Thất, nâng hắn còn đang nằm sấp dậy, thổi dược nóng bỏng cho nguội chút, sau đó cấp Tiểu Thất uống hết.
Tiểu Thất được đối đãi giống như hoàng đế, uống dược xong còn được dịu dàng đút cho một miếng mứt, hắn trong lòng đắc ý. Người a, chính là sống như vậy mới sướng.
Tiểu Thất thăm dò bốn phía, hỏi: “Tiểu Hắc đâu? Ta trong lúc nửa tỉnh nửa mê dường như nghe thấy hắn luôn ở ngoài phòng kêu rống như quỷ.”
Tiểu Lan Hoa nở nụ cười. “Hắn mấy lần muốn xông vào tìm ngươi, kết quả nếu không bị Nam Hương tiên sinh thỉnh hắn ra ngoài thì cũng bị Thi đại nhân quát mắng đuổi đi, sau lại nóng giận đánh Kim Trung Báo Quốc đang trông cửa, lúc sau thì chạy biến không còn thấy tung ảnh. Kim Trung Báo Quốc hiện đang ở bên ngoài tìm hắn.”
Tiểu Thất có chút lo lắng. “Đã có thể đánh người, vậy Kim Trung Báo Quốc bị hắn đánh có nghiêm trọng không?”
Tiểu Lan Hoa lắc đầu. “Bốn người mặt mũi đều sưng lên, cánh tay cũng thiếu điều bị tháo xuống, Trần Báo bị đạp một cước, thương thế ở thắt lưng tăng thêm chút đỉnh.”
“A!” Tiểu Thất lúc này mới thở phào. “Tốt lắm, tốt lắm, đem bốn tên kia đánh thảm như vậy, xem ra mê dược đã tan hoàn toàn. Như vậy hắn có chạy lung tung ta cũng không lo lắng.”
“Tiểu Thất…” Tiểu Lan Hoa cười khổ.
Tiểu Thất xua tay, tươi cười sáng lạn, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ. Hắn lại hỏi: “Tối hôm qua sự tình ồn ào như vậy, sau đó thế nào?”
Tiểu Lan Hoa thuyết: “Lúc ta chạy tới, Kim Trung Báo Quốc cũng vừa trở về, Nam Hương tiên sinh liền bảo chúng ta trước cứu tù nhân trong lao phòng ra, sau đó cùng nhau tát nước dập lửa. Thi đại nhân cũng bị kinh động, còn cùng chúng ta cứu hỏa. Kế tiếp, Nam Hương đại nhân phát hiện có một hắc y nhân còn sống, ngươi đoán coi, người nọ là ai?”
“Ai?” Tiểu Thất hỏi.
Tiểu Lan Hoa cười: “Tổng quản của Vô Ngân Hiên, Liễu Thành Phi!”
Tiểu Thất gật đầu. “Quơ được người, vậy quá tốt.”
“Nam Hương tiên sinh còn bảo chúng ta sắp xếp bọn họ tách ra, cũng nói chờ ngươi tỉnh lại, nếu không có việc gì thì đi tìm ngài ấy, ngài có việc cùng ngươi thương lượng.” Tiểu Lan Hoa thuật lại lời Nam Hương nhắn nhủ.
“Hiểu.” Tiểu Thất duỗi người, lại động tới miệng vết thương sau lưng, hắn đau đến trong lòng kêu cha gọi mẹ, khụt khịt mũi.
Tiểu Lan Hoa dừng một chút, sau lại nói: “Nếu ngươi có thể xuống giường, lát nữa, ta giúp ngươi tìm Tiểu Hắc đại nhân.”
“A?” Tiểu Thất mở to mắt.
Tiểu Lan Hoa thở dài: “Ngươi không biết, tối hôm qua Tiểu Hắc đại nhân đem ngươi từ trong đám cháy đi ra, ngươi không còn nhúc nhích, hắn tưởng ngươi đã chết. Vẻ mặt hắn lúc đó, ta thực không biết nên hình dung thế nào.”
“Nam Hương tiên sinh rõ ràng đã tham hơi thở ngươi, cũng nói ngươi chỉ ngất xỉu. Nhưng Tiểu Hắc đại nhân như thế nào cũng không chịu nghe, vẫn không ngừng lay động ngươi, kiên quyết lay cho đến khi ngươi đứng lên. Sau đó, nếu không phải ngươi trở mình rên rỉ một tiếng, hắn có lẽ thực nghĩ ngươi đã chết.”
“…Khó trách đầu ta hiện nay còn chút choáng váng, nguyên lai là bị hắn lắc.” Tiểu Thất bóp trán. Hắn thật sự chóng mặt.
Tiểu Lan Hoa nở nụ cười, vỗ vỗ tay Tiểu Thất, rồi đi ra bên ngoài bưng bát máu heo vào, bắt Tiểu Thất ngoan ngoãn uống hết.
Tiểu Thất được cho ăn no, lúc sau địch không lại mộng đẹp vẫy gọi, hắn thiêm thiếp ngủ.
Lan Khánh dắt tay áo Tiểu Thất đang trầm tư, mang người hướng đến đại môn.
Tiểu Thất ở nha môn tiền đầu, nhìn đại đường không một bóng người, cước bộ dừng lại.
Sắc trời đã tối, người trong nha môn đã kết thúc công việc, người quay về phòng cũng đã về phòng, người về nhà cũng đã về nhà, nha môn trống rỗng to lớn, tựa như quỷ thành.
Nam Hương trên tay cầm quyển sách từ bên ngoài đi đến, nhìn Tiểu Thất cùng Lan Khánh, mỉm cười điểm đầu: “Như thế nào còn chưa nghỉ ngơi?”
Lan Khánh vốn muốn đáp: “Không nghỉ ngơi, muốn đi bắt gấu!”
Nào biết Tiểu Thất tiến tới trước vài bước, cau mày đối Nam Hương nói: “Tiên sinh, đêm có bao nhiêu người ở lại trong nha môn?”
Nam Hương trả lời: “Ước chừng còn hai thành* so với ban ngày.”
“Vậy không phải là chỉ tầm mười một, mười hai người thôi sao?” Tiểu Thất hỏi: “Kim Trung Báo Quốc có lưu lại không?”
“Mới vừa rồi ta thấy Kim Trung Báo Quốc hướng tới tửu lâu. Đại nhân nói đêm qua mọi người vất vả, Kim Trung Báo Quốc bị thương cũng không nhẹ cho nên không an bài bọn họ trực đêm.” Nam Hương thuyết.
Tiểu Thất gãi cằm. “Tiên sinh, có câu này ta không biết có nên nói không…”
“Xin mời!”
“Cái kia… Chúng ta mới cùng Tiểu Lan Hoa chạy tới thăm dò lao phòng, kết quả phát hiện một sự kiện.” Tiểu Thất nói: “Dậu Vô Ngân mặc dù bị bắt giữ, dưới trướng hắn chúng ta cũng đã giam không ít, nhưng hạ nhân của Dậu Vô Ngân vừa rồi cư nhiên đối chúng ta phóng thoại, nói có người sẽ không bỏ qua cho chúng ta… Tiên sinh… Ta dường như vui mừng quá sớm, dường như còn có cá lọt lưới…”
“Cá lọt lưới? Là ai?” Nam Hương sửng sốt.
“Liễu Thành Phi.”
“Liễu Thành Phi không bị bắt về sao?” Sắc mặt Nam Hương hơi đổi.
Tiểu Thất gật đầu.
“Tại sao không ai nói cho ta?” Nam Hương hỏi.
“Thành thật, ta đến vừa rồi mới biết.”
Hai người cao hứng nói qua nói lại, Lan Khánh nhàm chán khoanh tay đứng bên.
Nam Hương nhìn xem cơ hồ không có người trông coi nha môn, lại trông ánh lửa nhợt nhạt giữa không trung nơi lao phòng sườn tây, giống như cố gắng thuyết phục chính mình nói: “Có lẽ hết thảy là ngươi quá lo nghĩ, Quy Nghĩa huyện nha môn lớn như vậy, nha dịch cũng nhiều như vậy, cho dù mọi người đều đi nghỉ, nhưng vẫn còn hai thành lưu lại thủ nha môn… Có lẽ không xảy ra chuyện…”
“Chỉ sợ tốt không linh xấu lại linh…”
Vừa lúc Tiểu Thất nói như vậy, trong nha môn đột nhiên nổi lên một trận ầm ĩ, Tiểu Thất cùng Nam Hương sắc mặt đều biến đổi, quay đầu nhìn lao phòng sườn tây.
Nào biết không nhìn còn đỡ, vừa thấy đã biết cực kỳ không ổn, đèn đuốc trên đỉnh lao phòng mới vừa rồi mỏng manh, mà nay lại biến thành một trận lửa lớn, toàn bộ cháy thiêu.
“Má ơi!” Tiểu Thất kêu lớn, tiếp theo bắt lấy Lan Khánh bên cạnh không cho hắn chạy nháo lung tung gây chuyện, nào ngờ tay duỗi ra lại chỉ có thể chụp khoảng không.
“A, Tiểu Hắc?” Tiểu Thất cả kinh nhảy dựng lên. Hắn nhìn trái nhìn phải, chính là đều không thấy người.
Nam Hương nói: “Mới vừa rồi chúng ta nói chuyện, hắn đã chạy tới cửa.”
“Cái gì?” Tiểu Thất cực kỳ hoảng sợ.
Tiểu Thất vừa nghe, cũng không cần biết trên người không có binh khí liền chạy ra bên ngoài.
Lao phòng cùng đại môn bất quá cách khoảng vài bước, hiện nay thanh âm xôn xao từ lao phòng không ngừng ầm ầm truyền đến, lửa ngút tận trời, khẳng định là có người cướp ngục. Dược hiệu mê hồn tán trên người Lan Khánh vẫn chưa tiêu tan, cái đầu đã ngốc, một thân lại không có võ công, nếu nhắm thẳng trong lửa chạy vào, vậy không đùa được đâu.
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, ngươi ở nơi nào?” Tiểu Thất ở cửa gọi lớn, thấy không ai đáp lại, thầm kêu “thảm rồi”, lập tức chạy vào trong.
Hai thủ vệ bên ngoài lao phòng hôn mê, lao đầu cũng chết ngất trên cửa, Tiểu Thất trong lòng quýnh lên, trực tiếp giẫm qua người chạy vào lao tù tăm tối tìm kiếm thân ảnh Lan Khánh.
Trong lao mọi nơi đều ngùn ngụt cháy.
“Sư huynh, sư huynh, ngươi có ở trong này hay không?” Tiểu Thất lại gọi to mấy tiếng. Vẫn là không người đáp lại.
Trong lòng hắn suy đoán, vậy càng tốt, không ai nói Lan Khánh hẳn phải chạy vào đây, có lẽ hắn đã ra khỏi nha môn. Đang nghĩ rời khỏi, hắn lại thấy Lan đại mỹ nhân nhà hắn ẩn nấp ở sâu cùng, khom mình giơ kiếm, bổ tới mấy tên hắc y nhân đang cùng vài ngục tốt giao tranh.
Lan Khánh huy hạ kiếm, hàn quang từ thân kiếm sắc bén lóe ra nhưng không thấy kình lực. Tám tên hắc y nhân thân thủ bất phàm, trong chốc lát liền giải quyết ngục tốt. Lan Khánh tiếp cận, bọn chúng cũng lập tức cảnh giác, khi kiếm của hắn vừa vung hạ, đối phương liền dễ dàng đón đỡ, rồi sau đó đại đao hướng bụng hắn chém tới.
Mắt thấy Lan Khánh sắp bị chém thành hai nửa.
“A a a a…” Tiểu Thất quát to, thê thảm không có ám khí gì có thể ném cứu người, hắn mãn ý dùng móng tay cắt qua mạch môn, vận khởi tâm pháp, cánh tay huy động.
Nhất thời, một đạo máu từ cổ tay lập tức phụt ra, biến ảo thành vô số huyết trụ ở trên không trung, từ một phân thành hai, hai chia bốn, bốn biến tám, hàn khí ngưng kết hóa thành hàn băng châm mảnh như ngưu mao vọt tới đám hắc y nhân kia.
Hắc y nhân tránh né không kịp bị huyết châm tiến nhập huyệt đạo quanh thân, tức khắc ngã xuống đất, co rút run rẩy, sau một lát mất đi ý thức, bất tỉnh.
Hắc y nhân sau khi thấy Tiểu Thất xuất hiện phân thành hai nhóm, một tấn công Tiểu Thất, một tập kích Lan Khánh.
Tiểu Thất nóng ruột. Lan Khánh hiện giờ mất hết võ công không thể tự bảo vệ bản thân, lập tức ngay cả tính mạng chính mình cũng không chiếu cố, mặc kệ trên lưng bị người chém mấy nhát, hắn xuyên qua trận đao kiếm vô nhãn ra sức chạy về phía Lan Khánh, vì đối phương đỡ lấy một kích trên vai.
Máu tươi phun ra đỏ thẫm, bắn lên khuôn mặt Lan Khánh.
Lan Khánh bị nhiệt huyết nóng bỏng làm cả thân thể run lên, ngơ ngẩn nhìn Tiểu Thất đang ôm chặt hắn.
“Không có việc gì, không có việc gì! Ngươi có bị thương không?” Tiểu Thất gấp đến độ hốc mắt đều đỏ.
Đao kia nếu chém lên người Lan Khánh, người này thật sự sẽ không còn, vừa nghĩ tới điều này, Tiểu Thất cả người run run.
Lan Khánh thấy Tiểu Thất như vậy, mở to hai mắt nhìn hắn, sau đó lắc đầu.
“Không có việc gì là tốt rồi, ôm chặt ta, ta mang ngươi ra ngoài.” Tiểu Thất cắn răng.
Lan Khánh không hiểu sao hôm nay lại không thể phản bác Tiểu Thất, ngoan ngoãn vươn tay nắm ở thắt lưng Tiểu Thất. Đang lúc hắn mải nghĩ “Eo sao lại nhỏ như vậy?”, hắn cũng thấy trên khuôn mặt người nọ hiện lên phong thái bất cẩu ngôn tiếu (trang trọng, nghiêm túc), vẻ mặt khiến người không cách nào hình dung.
Lan Khánh ngây ngẩn xem, thất thần nhìn.
Lan Khánh nghĩ, ta có thể bảo vệ mình, huống hồ chết thì chết thôi, con gà này khẩn trương cái gì. Nhưng cũng vào lúc đó, miệng vết thương từng được Tiểu Thất băng bó cùng nơi lồng ngực của hắn nhè nhẹ co rút, nổi lên một chút đau đớn.
Lan Khánh vỗ ngực, chẳng biết tại sao lại đau.
Có lẽ bởi vẻ mặt Tiểu Thất.
Hắn không quen thấy Tiểu Thất như vậy.
Ngưng tụ máu thành châm chính là hao phí chân khí cùng tính mạng người làm, những kẻ kia công kích càng ngày càng mãnh liệt, Dậu Vô Ngân ở trong lao phòng càng ngày cười càng âm lệ.
Tiểu Thất không để ý tới sinh tử, tiếp tục ngưng huyết thành châm đối phó đám hắc y nhân. Hắn chỉ tâm niệm cứu Lan Khánh ra, không muốn lại thấy Lan Khánh có chút tổn thương nào. Sư huynh cả nửa đời người đã chịu đủ cực khổ rồi, hắn còn ở đây, sẽ không để bất luận kẻ nào lộng thương một sợi tóc của người này.
Lan Khánh ôm lấy Tiểu Thất, nhưng cũng cảm giác được độ ấm trên người đối phương một chút một chút xói mòn đi.
Cứ như vậy… Lan Khánh nghĩ… Tiểu Thất sẽ chết.
Ý thức được điều này, Lan Khánh ngây thơ suy nghĩ, nếu Tiểu Thất chết thật, vậy hắn phải đến nơi nào mới có thể lại thấy tên này cười vừa lưu manh vừa lười nhác?
Không được, không được, gà của hắn, trừ hắn ra, không ai được quyền giết.
Lan Khánh thình lình hung hăng bắt lấy vạt áo Tiểu Thất, lực đạo quá lớn tựa như đâm xuyên qua cả ngực, năm ngón bắt chặt lấy Tiểu Thất cơ hồ tạo được mấy lỗ thủng.
Tiểu Thất đau đớn nhíu mày, trong lòng suy đoán mê dược có phải đã tan, nhưng lại thấy các đốt ngón tay Lan Khánh trắng bệch, đôi môi mím chặt cũng mất màu.
“Sao, làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không?” Tiểu Thất ôm lấy Lan Khánh cuống cuồng lui về phía sau, không ngừng hỏi han: “Bị thương ở chỗ nào? Là bọn họ đả thương ngươi?”
Lan Khánh vươn tay, từ đầu ngón tay búp măng trắng bệch hiện lên một chút hào quang màu lam. Giữa lao phòng hỏa quang ngút trời, lam quang nổi bật mang vẻ lạnh lẽo vô cùng, dường như có năng lực đem hết thảy ngọn lửa đông cứng lại.
Lan Khánh không nhìn Tiểu Thất, ngược lại nhìn về phía Dậu Vô Ngân trong lao phòng. Hắn hướng tới Dậu Vô Ngân, chậm rãi cười lạnh.
Rồi sau đó từ ngón tay Lan Khánh bắn ra một đạo lam quang nhằm vào ấn đường Dậu Vô Ngân.
“A a… ách a a…” Dậu Vô Ngân bắt đầu điên cuồng ôm đầu kêu réo, hắn đau đớn lăn lộn lung tung, thậm chí lấy đầu đập thật mạnh, đập đến máu tươi đều tuôn ra.
Hắc y nhân bị bộ dáng Dậu Vô Ngân làm hoảng sợ. Lan Khánh dùng tay còn lại bắt lấy cổ tay đang chảy máu không ngừng của Tiểu Thất, sâu kín nói: “Không giáo huấn các ngươi một chút, các ngươi còn tưởng Quy Nghĩa huyện nha môn là nơi nói đến thì đến, nói đi thì đi.”
Mắt phượng vừa nhấc, con ngươi phát ra tinh quang, ngón tay lại bắn nhưng thứ bắn ra là bột phấn đỏ tươi.
Bảy tên hắc y nhân bị hồng phấn xuyên giữa trán, bất quá một lát sau bọn họ mới buông lỏng tay, binh khí rơi rớt, liên thanh kêu thảm cũng không có, rồi từng người trợn trừng mắt ngã xuống.
Tiểu Thất thấy thế không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng ngực.
Người này là ma giáo giáo chủ Lan Khánh năm đó được xưng tụng “Độc thủ trích tiên”.
Cho dù võ công có hoàn toàn biến mất, tay trói gà không chặt, nhưng tại lúc nguy cấp vẫn có thể giết người thủ mệnh.
Chỉ là…
“…Nãi nãi cá hùng…” Vậy hắn mới vừa rồi liều mạng để người ta chém mấy đao chạy tới bảo hộ người này làm chi?
Lưng của hắn a, đau muốn chết!
Máu của hắn a, chảy sắp hết rồi!
Bởi vì lấy hàn băng chưởng từ máu ngưng tụ hàng loạt nhắm vào kẻ địch, kết quả Tiểu Thất mất máu quá nhiều, hiện tại thấy Lan Khánh chẳng những vô sự còn có thể tự bảo vệ mình, hai mắt hắn lộn ngược, liền cùng mấy gã hắc y nhân kia ngã xuống khỏi dậy nổi.
“…Tiểu Kê?”
Lan Khánh trông thấy Tiểu Thất đột nhiên té xỉu, lại nhìn ngón tay mình, rồi lấy mũi chân đá đá người đang bất tỉnh.
“Ta vừa rồi không có bắn ngươi, ngươi như thế nào cũng chết?” Lan Khánh nghiêng đầu, vạn phần nghi hoặc.
***
Trong lúc mông lung, Tiểu Thất mơ hồ nghe được chút âm thanh.
“Thương thế của Tiểu Thất như thế nào?” Tiếng Thi Vấn trầm ổn vang lên.
“Đại phu đã xem qua, nói là tạm thời không đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, còn căn dặn phải để hắn ngủ nhiều, nghỉ ngơi nhiều.” Âm điệu Tiểu Lan Hoa dễ nghe giống như hoàng anh xuất cốc.
“Chảy nhiều máu như vậy, đại phu có khai dược phương bổ huyết không?” Thi Vấn đứng bên cạnh hỏi.
“Có.” Tiểu Lan Hoa nói: “Ta cũng đã nấu canh máu heo, hiện đang để ở phòng bếp hâm nóng, chờ hắn tỉnh lại có thể ăn ngay.”
“A… Tiểu Lan Hoa, ngày sau ngươi chắc chắn trở thành hiền thê, ai lấy được ngươi thật có phúc khí.” Tiểu Thất vừa ngủ vừa nghĩ.
“Tiểu Kê, Tiểu Kê…” Không bao lâu sau, hắn nghe thấy thanh âm Lan Khánh điên cuồng gõ cửa.
Tiếng Kim Trung Báo Quốc đồng thời vang lên: “Tiểu Đầu Nhi, ngươi nếu ngủ không được thì ra ngoài chơi với heo đi, đại nhân đang ở bên trong xem chừng thương thế của Tiểu Thất, ngươi nghe lời chớ đi vào.”
Sau đó ngoài cửa nổi lên một trận xôn xao, có ai đó ách ách ách thảm thiết, còn có người thống khổ rên rỉ.
Tiểu Thất nhăn mày.
Tiếp theo tiếng bước chân truyền đến, Thi Vấn đi ra khỏi nhĩ phòng gào lên: “Đã muộn rồi, ngươi không mau lên giường cho ta, còn hồ nháo cái gì?”
Sau đó, thiên địa một mảnh yên tĩnh tĩnh tĩnh…
“A…” Tiểu Thất thở ra một hơi thật dài.
An tĩnh, thật tốt…
Đến lúc Tiểu Thất tỉnh lại, Tiểu Lan Hoa đang ngao dược bên cạnh, nhĩ phòng tràn ngập dược hương đạm đạm.
Tiểu Lan Hoa thấy Tiểu Thất mở mắt, vội vàng đổ dược thủy hắc hắc vào bát bưng tới trước mặt Tiểu Thất, nâng hắn còn đang nằm sấp dậy, thổi dược nóng bỏng cho nguội chút, sau đó cấp Tiểu Thất uống hết.
Tiểu Thất được đối đãi giống như hoàng đế, uống dược xong còn được dịu dàng đút cho một miếng mứt, hắn trong lòng đắc ý. Người a, chính là sống như vậy mới sướng.
Tiểu Thất thăm dò bốn phía, hỏi: “Tiểu Hắc đâu? Ta trong lúc nửa tỉnh nửa mê dường như nghe thấy hắn luôn ở ngoài phòng kêu rống như quỷ.”
Tiểu Lan Hoa nở nụ cười. “Hắn mấy lần muốn xông vào tìm ngươi, kết quả nếu không bị Nam Hương tiên sinh thỉnh hắn ra ngoài thì cũng bị Thi đại nhân quát mắng đuổi đi, sau lại nóng giận đánh Kim Trung Báo Quốc đang trông cửa, lúc sau thì chạy biến không còn thấy tung ảnh. Kim Trung Báo Quốc hiện đang ở bên ngoài tìm hắn.”
Tiểu Thất có chút lo lắng. “Đã có thể đánh người, vậy Kim Trung Báo Quốc bị hắn đánh có nghiêm trọng không?”
Tiểu Lan Hoa lắc đầu. “Bốn người mặt mũi đều sưng lên, cánh tay cũng thiếu điều bị tháo xuống, Trần Báo bị đạp một cước, thương thế ở thắt lưng tăng thêm chút đỉnh.”
“A!” Tiểu Thất lúc này mới thở phào. “Tốt lắm, tốt lắm, đem bốn tên kia đánh thảm như vậy, xem ra mê dược đã tan hoàn toàn. Như vậy hắn có chạy lung tung ta cũng không lo lắng.”
“Tiểu Thất…” Tiểu Lan Hoa cười khổ.
Tiểu Thất xua tay, tươi cười sáng lạn, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ. Hắn lại hỏi: “Tối hôm qua sự tình ồn ào như vậy, sau đó thế nào?”
Tiểu Lan Hoa thuyết: “Lúc ta chạy tới, Kim Trung Báo Quốc cũng vừa trở về, Nam Hương tiên sinh liền bảo chúng ta trước cứu tù nhân trong lao phòng ra, sau đó cùng nhau tát nước dập lửa. Thi đại nhân cũng bị kinh động, còn cùng chúng ta cứu hỏa. Kế tiếp, Nam Hương đại nhân phát hiện có một hắc y nhân còn sống, ngươi đoán coi, người nọ là ai?”
“Ai?” Tiểu Thất hỏi.
Tiểu Lan Hoa cười: “Tổng quản của Vô Ngân Hiên, Liễu Thành Phi!”
Tiểu Thất gật đầu. “Quơ được người, vậy quá tốt.”
“Nam Hương tiên sinh còn bảo chúng ta sắp xếp bọn họ tách ra, cũng nói chờ ngươi tỉnh lại, nếu không có việc gì thì đi tìm ngài ấy, ngài có việc cùng ngươi thương lượng.” Tiểu Lan Hoa thuật lại lời Nam Hương nhắn nhủ.
“Hiểu.” Tiểu Thất duỗi người, lại động tới miệng vết thương sau lưng, hắn đau đến trong lòng kêu cha gọi mẹ, khụt khịt mũi.
Tiểu Lan Hoa dừng một chút, sau lại nói: “Nếu ngươi có thể xuống giường, lát nữa, ta giúp ngươi tìm Tiểu Hắc đại nhân.”
“A?” Tiểu Thất mở to mắt.
Tiểu Lan Hoa thở dài: “Ngươi không biết, tối hôm qua Tiểu Hắc đại nhân đem ngươi từ trong đám cháy đi ra, ngươi không còn nhúc nhích, hắn tưởng ngươi đã chết. Vẻ mặt hắn lúc đó, ta thực không biết nên hình dung thế nào.”
“Nam Hương tiên sinh rõ ràng đã tham hơi thở ngươi, cũng nói ngươi chỉ ngất xỉu. Nhưng Tiểu Hắc đại nhân như thế nào cũng không chịu nghe, vẫn không ngừng lay động ngươi, kiên quyết lay cho đến khi ngươi đứng lên. Sau đó, nếu không phải ngươi trở mình rên rỉ một tiếng, hắn có lẽ thực nghĩ ngươi đã chết.”
“…Khó trách đầu ta hiện nay còn chút choáng váng, nguyên lai là bị hắn lắc.” Tiểu Thất bóp trán. Hắn thật sự chóng mặt.
Tiểu Lan Hoa nở nụ cười, vỗ vỗ tay Tiểu Thất, rồi đi ra bên ngoài bưng bát máu heo vào, bắt Tiểu Thất ngoan ngoãn uống hết.
Tiểu Thất được cho ăn no, lúc sau địch không lại mộng đẹp vẫy gọi, hắn thiêm thiếp ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook