Lúc Nguyễn Đại ở Baidu đang tra cách giành lại tài sản thì di động rung lên một hồi, thông báo Wechat nhắc nhở có một tin nhắn mới.

Cô thuận tay nhấn vào.

Anh Chu Diệu :【Hạn cô trong vòng 10 phút trả lời.】

Nguyễn Đại : ???

Đồ thần kinh?

Trên ghi chú có viết tên rõ ràng, không nghi ngờ là do Chu Diệu gửi tới.

Cũng chính là cái tên chồng chưa cưới tiện nghi kia của cô.

Ngắn ngủi một câu, 8 chữ, không khó tưởng tượng hắn là một tên tự cao tự đại, lại rất ưa vênh mặt hất hàm sai.

Cô vậy mà thích chết loại người này?

Bị điên chắc?

Là cô có khuynh hướng bị ngược hay là bị pua?

Nguyễn Đại lướt lên ghi chép cuộc trò chuyện của hai người, toàn là cô đơn phương quỳ liếm thôi.

【Chào buổi sáng, Anh Chu Diệu, em có mang bánh nghìn tầng vị xoài đặt trên bàn của anh, nhớ phải ăn nhé. 】

【Anh Chu Diệu, cuối tuần này có muốn cùng đi chơi không! Đi xem phim như thế nào? Anh muốn xem phim gì em mời anh nhé.】

【Anh Chu Diệu, bác bảo anh về nhà sớm chút, đừng ở bên ngoài chơi quá muộn.】

【Anh Chu Diệu ......】

【Anh Chu Diệu ......】

......

Nhìn đến dòng cuối cùng, Nguyễn Đại đối với ba chữ 'anh Chu Diệu' này sinh ra ptsd mất thôi, quả thực không nỡ nhìn thẳng.

Lúc này cô mới chân chính tin lời Hạ Oánh Tây nói, cô hình như thật sự quỳ liếm một người con trai hơn suốt một năm.

Cái này mẹ nó không biết trúng tà gì mà?

Nguyễn Đại không khoanh tay ngồi nhìn, không chút chần chừ đem đoạn lịch sử đen đó xóa đi, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy chưa đủ lại tìm số điện thoại của Chu Diệu xóa cùng luôn.

Chúc hắn và Từ Xuân Thuần thiên trường địa cửu.

Cô trêu không nổi còn tránh không được chắc.

*

Nguyễn Đại rất nhanh đem Chu Diệu ném ra sau đầu, tiếp tục ở Baidu tìm kiếm làm cách nào đòi tài sản của cha mẹ để lại cho cô về, trên mạng có rất nhiều câu trả lời, nhưng không tránh được việc kiện tụng, còn nói nhất thiết phải có di chúc hoặc là giấy ủy quyền.

Di chúc cô có.

Hình như mỗi một cảnh sát trước khi chấp hành nhiệm vụ đều phải viết một phần này, Nguyễn Đại cũng từng thấy ba mẹ viết qua, đều viết sau khi mất đem tất cả tài sản để lại cho cô hết, không có bất kỳ dị nghị nào.

Còn về cái gọi là giấy ủy quyền ngược lại chưa thấy viết qua, Nguyễn Đại chỉ nhớ lúc đầu Nguyễn Đạm Trác dẫn cô đi làm thủ tục nhận nuôi, liền dẫn đi cục bảo hiểm để nhận tiền an ủi.

Lưu trình làm thủ tục mười phần đơn giản đến nỗi Nguyễn Đại cũng từng nghi ngờ ông ta có quan hệ bên trong hay không.

Mà Nguyễn Đạm Trác lấy đi không chỉ là 160 vạn tiền an ủi, còn có tiền tiết kiệm trong nhà lúc cha mẹ cô còn tại thế, Nguyễn Đại tuy không rõ con số cụ thể trong đó, nhưng cha mẹ phấn đấu sự nghiệp hơn nửa đời người, lẻ lẻ tẻ tẻ chắc có hơn cả 100 vạn.

Lúc Nguyễn Đạm Trác nhận nuôi cô, lấy hai thân phận người nhận nuôi và bà con thân thích, mạnh mẽ đem toàn bộ thẻ ngân hàng còn có bảo hiểm lấy đi mất, lúc đó ông ta còn đường đường chính chính nói cô còn nhỏ, ông ta bảo quản giúp cô trước, đợi sau này cô lớn lên sẽ trả lại cho cô ......

Cái beep!

Nguyễn Đại dám cược, nếu như cô không nhắc tới Nguyễn Đạm Trác sẽ cố ý giả câm giả điếc cả đời.

Có thể nói, ngoại trừ nhà cửa, Nguyễn Đạm Trác cơ hồ vơ vét nhà cô sạch sẽ.

Đáng mừng duy nhất chính là, chỉ có cô biết mật mã của thẻ ngân hàng thôi, người thụ bảo hiểm cũng là cô, Nguyễn Đạm Trác lấy mấy thứ đồ đó cũng vô dụng, nhiều năm như vậy ông ta lâu lâu muốn nghe ngóng mật mã từ cô, còn muốn cô đem người thụ bảo hiểm chuyển sang cho Nguyễn Khê nữa chứ.

Nguyễn Đại lại không phải đứa ngốc, đương nhiên chết cũng không chịu, khiến ông ta càng bất mãn với cô.

Nguyễn Đại không rõ, Nguyễn gia lắm tiền nhiều của như vậy, sao ông ta cứ ngày ngày nhung nhớ chút tài sản đó của cô làm gì, ghê tởm ra như vậy cũng tuyệt luôn.



Cô nhíu mày suy nghĩ, nhiệm vụ gấp gáp trước mắt chính là lấy lại tiền từ Nguyễn Đạm Trác, sau đó dọn ra ngoài ở.

Phiền phức nhất chính là cô còn chưa đủ tuổi thành niên, thưa kiện có nguy hiểm, tốt nhất là rút ra một thời gian tìm luật sư tư vấn chút.

Nguyễn Đại sau khi quyết định xong chậm rãi thở phào.

Cô sớm đã muốn lấy lại tiền của ba mẹ để lại ở trong tay Nguyễn Đạm Trác về rồi, nếu không phải vì ......

Nếu không phải vì ...... Cái gì vậy kìa?

Nguyễn Đại mê mang chớp mắt, lại phát hiện làm thế nào cũng không nhớ ra nguyên nhân vì cái gì, mấy năm này ở Nguyễn gia tồi tệ như vậy, dựa vào tính cách của cô chắc đã sớm nổi đóa từ lâu mới đúng.

Tại sao luôn nhẫn nhịn tới bây giờ?

Lẽ nào lại có liên quan tới cái người tên Chu Diệu kia?

Nguyễn Đại nghĩ tới đây, đầu lại bắt đầu đau lên, ký ức bị thiếu sót quá nặng khiến cho cô rất không thoải mái.

Đúng rồi, cô có viết nhật ký!

Giống với sổ sách, cô thích ghi chép từng li từng tí trong cuộc sống vào cuốn sổ.

Nguyễn Đại lập tức đứng dậy đi đến ngăn kéo bàn học tìm kiếm, nhìn thấy cuốn nhật ký da đen bên dưới cuốn sổ sách, rất dày, giấu rất kín đáo, nếu không tìm kỹ còn không phát hiện ra.

Cô kéo ghế ngồi xuống, cẩn thận mở ra trang đầu tiên.

Mở đầu liền viết :【Mỗi một ngày thích anh】

Nguyễn Đại lỡ mất hai nhịp, tuy bên trên không viết anh là ai, nhưng thoáng chốc xuất hiện trong đầu cô chính là cái tên Chu Diệu.

Không có bất kỳ báo trước, dường như theo bản năng mà thôi.

Ngực chợt cảm thấy sầu muộn, khó chịu nói không thành lời.

Cô mím môi, tiếp tục nhìn xuống.

Đây còn là nhật ký của một năm trước, chữ viết mang đầy phong cách thiếu nữ lập dị.

【Lần đầu gặp anh ấy, là trước cửa nhà anh ấy, anh ấy bất chợt xuất hiện trước mặt mình, mình còn ngỡ là ảo giác nữa cơ, bởi vì trừ trên tivi ra, mình chưa gặp qua chàng trai nào đẹp trai đến thế.】

【Tính tình anh ấy rất xấu, nhưng mình biết anh ấy kỳ thực rất dịu dàng, chỉ là không giỏi biểu đạt mà thôi.】

【Trên người anh ấy có hương thơm của ánh mặt trời, rất dễ ngửi, lúc cười rộ lên trong mắt chứa đầy sao lấp lánh, nhìn rất đẹp mắt.】

【Anh ấy có rất nhiều bạn bè, có rất nhiều cô gái thích anh ấy lắm, nhưng anh ấy chỉ cười với mình thôi, còn mua đồ ăn ngon cho mình, dẫn mình đi chơi cùng, mình nhất định là người rất đặc biệt trong lòng anh ấy.】

......

Thiếu nữ à, tự tin của cô ở đâu ra vậy?

Nguyễn Đại vừa xem, vừa nhịn không được mà phỉ nhổ, tiếp tục lật, thời gian nháy mắt qua nửa năm.

【Sau khi mẹ anh ấy mất, anh ấy hoàn toàn biến thành một con người khác, thường xuyên đi chơi đêm không về, cũng không chăm học hành, mình muốn giúp anh ấy phấn chấn lần nữa giống như trước kia anh ấy giúp đỡ mình vậy.】

【Cho dù anh ấy có bao nhiêu chán ghét mình, mình cũng sẽ không bỏ cuộc, mình muốn trở thành ánh sáng duy nhất của anh ấy.】

......

Nửa năm sau và nửa năm trước tương phản rất lớn, phía trước viết rất hạnh phúc, phía sau thì rất chua xót.

Nguyễn Đại trầm mặc đọc hết, đối với những chuyện xảy ra giữa cô và Chu Diệu đại khái hiểu rõ một chút, chỗ ngực truyền đến từng trận từng trận đau đớn khắc khoải, nhắc nhở tất cả những việc phát sinh trong quá khứ của cô, có một dạo cô còn tưởng mình đang khóc, nhưng sờ sờ vào khóe mắt thì phát hiện chẳng phải rơi nước mắt.

Tuy sau tai nạn cô nhớ được tất cả mọi người, duy nhất là quên mất Chu Diệu.

Nhưng kỳ thực cũng không phải cô không có chút cảm giác nào với cái tên này, so với bi thương khó chịu, càng nhiều hơn chính là một loại quạnh quẽ, nội tâm giống như thiếu thiếu mất một góc, phảng phất bất luận có ra sao cũng chẳng sao cả.

Không gì đáng buồn khi tâm đã chết.

Cô nghĩ, cho dù không mất đi trí nhớ, cô cũng sẽ triệt để buông bỏ thôi.

So với việc yêu người khác, cô càng muốn yêu chính bản thân mình hơn.

Nguyễn Đại trịnh trọng đem cuốn nhật ký cất về chỗ cũ, dẫu sao đó cũng là một đoạn thanh xuân đau khổ của cô, đợi sau này già rồi còn có thể lấy ra tưởng nhớ lại một chút.



Cô lấy chiếc điện thoại, bắt đầu tìm nhà trên mạng, dự định ở bên ngoài thuê một căn nhà để ở, cái nhà này một phút cô cũng không muốn ở tiếp nữa.

Cô không thể chỉ vì tài sản để lại mà mặc sức Nguyễn Đạm Trác an bài, náo rách có thể trong dự kiến, cùng lắm thì gặp nhau trên tòa thôi.

Trước tiên chính là dọn ra khỏi nơi này.

Lúc này Hạ Oánh Tây bỗng nhiên gửi tin nhắn đến :" Sao rồi, sau khi về nhà dượng cậu có la mắng cậu không ?"

" Vẫn ổn, chính là bị nói đôi câu." Nguyễn Đại sơ lược, " Tớ muốn dọn ra ngoài ở, cậu đề cử mấy chỗ đi ?"

" Hả ?" Hạ Oánh Tây khiếp sợ, " Dượng cậu đuổi cậu đi à ?"

" Không phải." Nguyễn Đại phủ nhận, " Là tớ muốn dọn đi, tớ sớm đã không muốn ở tiếp rồi."

Hạ Oánh Tây :" Vậy cậu có tiền không? Thuê nhà ở bên ngoài rất tốn kém lắm."

" Đương nhiên, cậu quên tớ còn có nghề phụ ......" Nguyễn Đại chợt nghĩ tới gì đó, ngón tay gõ chữ khựng lại, vội vàng ở trên mạng kiểm tra số dư trong thẻ của mình.

Nguyễn Đại hít một hơi khí lạnh, lại tra Wechat và Alipay, cộng lại toàn bộ chưa đến 2000.

Thảm.

Quá thảm.

Cực kỳ thảm.

Sắc mặt cô lộ vẻ tuyệt vọng, khi nãy ở trên cuốn nhật ký thấy cô vì tặng quà cho Chu Diệu mà đem tiền kiếm được dường như xài hết rồi, mỗi một món đều là hàng xa xỉ giá cả đắt đỏ, tiền mấy vạn mấy vạn cứ thế mà tiêu mất, quả thực quá sức khủng bố.

Mà trong【Đường Ngọt】tuy rằng có kiếm lời, nhưng một tháng chỉ có thể rút một lần mà thôi, tháng này cô đã lấy mất tiêu rồi.

Cũng tức là nói, sớm nhất cũng phải đợi tới tháng sau mới có thể chuyển đi được.

Nguyễn Đại mặt không chút biểu cảm mở ngăn tủ, lấy ra quyển nhật ký tùy tiện vứt vào thùng rác.

Thanh xuân chó má đốt tiền như thế, vẫn là đi chết đi.

Rất muốn cho chính mình của trước kia một cái tát tỉnh.

Đang hối hận không thôi thì chuông di động vang lên, cô nhìn một cái, là số máy lạ, Nguyễn Đại buồn bực nhận :" Alo, ai đó ?"

" Cô ầm ĩ đủ chưa ?" Giọng nói Chu Diệu khàn khàn trầm thấp, mang theo một chút tức giận, " Ngoại trừ tôi còn có ai."

" Tôi làm sao biết anh là ai ?" Nguyễn Đại ù ù cạc cạc, căn bản nghe không hiểu, " Có bệnh thì đi bệnh viện chữa đi, đừng gọi điện thoại làm phiền."

Chu Diệu còn muốn hỏi cô vì sao xóa wechat của hắn, ngay lập tức nghe thấy tiếng "đô - -" vang lên, cô vậy mà mà dám cúp điện thoại của hắn.

Gọi lại lần hai.

Chu Diệu sắc mặt u ám, đem điện thoại ném đi, đôi mắt đen kịt, trong lòng nghẹn một bụng lửa giận.

Ba lần bốn lượt, cô rốt cuộc đang giở cái trò gì?

Người hầu đúng lúc bước vào quét dọn vệ sinh, nhìn thấy trên bàn vứt đồ lung tung, hỏi Chu Diệu :" Cậu chủ, mấy món đồ này vẫn cần chứ ?"

Chu Diệu bực bội nhìn qua, trên bàn toàn là mấy món đồ nhỏ mà trước kia Nguyễn Đại tặng hắn, từ khăn vòng cổ không đáng tiền, bao tay, cốc mug, đèn bàn, cho đến một số món hơi quý giá như tai nghe DF, máy chơi game Switch, đồng hồ số Tyson ......

Chủng loại đa dạng, số lượng kinh người.

Hắn rất ít để ý, vậy mà bất tri bất giác tích lũy nhiều đến lắm luôn.

Nguyễn Đại trước giờ mặc kệ hắn có nhận hay không, luôn công khai xông vào nhà hắn, đem mấy thứ kia đặt vào trong phòng hắn, cũng vì vậy mà nhìn nơi này không đến nỗi buồn tẻ.

" Toàn bộ vứt đi." Chu Diệu tức lên tận não, quay lưng đi, không chút nghĩ ngợi nói.

" Vâng." Người hầu cầm một túi đựng rác đen qua, tay mới cầm cốc mug định ném vào, bèn nghe thấy giọng hơi lạnh lẽo của Chu Diệu, " Bỏ đi, cô đừng động vào, lát nữa tôi tự dọn."

Người hầu sững sốt một lúc, theo đó nén cười đáp lại một tiếng, sau khi quét dọn những chỗ khác xong bèn đi ra ngoài.

Chu Diệu nhắm mắt xoa xoa mi tâm, ngọn lửa vô danh càng đốt càng cháy, đang muốn xua tan dòng suy nghĩ, ba Chu đột nhiên đẩy cửa bước vào, khuôn mặt đen thui đến dọa người, ông tức giận lớn tiếng chất vấn :" Chu Diệu, có phải con lại bắt nạt con bé Nguyễn Đại nhà người ta rồi đúng không? Nguyễn gia bên đó gọi điện thoại tới này !"

Chu Diệu khẽ xùy, " Cô ta lại mách lẻo với mấy người rồi ?"

Quả nhiên lại giở trò này.

" Mách cái rắm !" Ba Chu hừ một tiếng, " Người ta là muốn từ hôn với con đấy !"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương