Bạch Liên Hoa Nàng Lại Bị Cầm Tù
-
26: Thế Giới Thứ Nhất Học Trưởng Của Ta 23
Vào trong nhà, Tô Trà Trà lập tức tìm đến chiếc giường thân yêu của mình rồi nằm xuống đấy.
Cô mệt mệt mỏi mỏi mà nhắm nghiền mắt lại, tay với đến một chú gấu bông nhỏ rồi ôm vào trong lòng nghĩ suy.
Hôm nay cảm xúc của chính mình bị nguyên thân ảnh hưởng nhiều quá, đã được 2/3 cốt truyện rồi mà đoạn cuối lại thay đổi hoàn toàn.
Với lại, đã có chuyện gì xảy ra với nguyên thân và anh trai của cô ấy vậy?
Tại sao cảm xúc của nguyên thân đối với anh ta lại hỗn loạn như vậy?
Đầy chờ mong nhưng cũng vương vấn chút sợ sệt.
Trà Trà thở dài một hơi, cô không muốn suy nghĩ tiếp nữa đành tắt đèn đi, chìm vào giấc ngủ của mình.
__________________________________
Hôm nay, Trà Trà không mơ thấy gì nhưng Tô Cảnh Trúc mơ thấy ký ức hồi nhỏ của anh.
Anh mơ thấy sau tháng ngày phải sống trong cô nhi viện, anh được gia đình nhà họ Tô nhận nuôi, bọn họ đối với anh chỉ có giả dối tươi cười cùng một chút bố thí tình thương.
Nên anh cũng sử dụng sự giả dối của mình để đối đãi với họ.
Cho đến lúc anh gặp được Trà Trà.
Cô bé có làn da trắng nõn không tỳ vết với mái tóc đen dài mềm mại và đôi mắt xanh biển to tròn xinh đẹp, em ấy thật sự giống như một cô công chúa nhỏ, được cưng sủng trong lòng bàn tay vậy.
Trà Trà rất rụt rè, lúc nào cũng ôm lấy một chú thỏ bông màu trắng bên mình, đối với lần đầu gặp anh, trong đôi mắt nhỏ ấy tràn đầy là tò mò cùng lo sợ.
Dù anh chẳng biết em ấy đang lo sợ điều gì.
Cho đến một ngày, trong một bữa ăn, Trà Trà lỡ tay làm vỡ một ly nước.
Thần sắc của em ấy rất sửng sốt cùng đầy sợ hãi, người em run lên không ngừng, khi cha mẹ đến hỏi ai là ai đã làm vỡ chiếc ly này, Trà Trà đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cảnh Trúc.
Nhưng thay vì giúp đỡ em ấy, Cảnh Trúc đã im lặng quay mặt đi, thờ ơ mà nghĩ đến.
Chỉ vỡ một cái ly thôi mà, một cô công chúa nhỏ được cưng sủng đến yếu đuối như em ấy chắc chắn chẳng bị phạt gì quá nặng gì đâu.
Cho đến khi anh thấy tận mắt cảnh vị Tô phu nhân thường ngày hay ra vẻ dịu dàng tri thức kia cầm thấy một chiếc roi da, quật mạnh vào phần cánh tay của Trà Trà, bà ta vừa buông ra lời nhục mạ vừa đánh em ấy, ánh mắt sắc lạnh đến nỗi dường như người bà đang nhìn vào là một thứ đồ vật chứ không phải là đứa con mà bà đã dứt ruột mà sinh ra.
"Sao mày dám làm hỏng cái ly yêu thích của tao hả!"
"Lại còn cầu cứu với thằng bé nữa, mày tưởng mắt tao mù hay sao mà không thấy hả!"
"Mày đừng có hòng mà dạy hư nó, ngoan ngoãn mà theo ý tao gả sang cho con trai lớn nhà họ Tống là được!"
"Thứ vô tích sự! Cầm một ly nước cũng không cầm được!"
Trà Trà chẳng đáp lại một câu, em chỉ có thật sâu mà cúi đầu xuống, cả thân thể nhỏ bé đều run rẩy hết lên, những vết roi da hằn lên cả cánh tay của em ấy còn đang rỉ máu, nhưng bà ta dường như chẳng thèm để ý, vẫn tiếp tục mà đánh Trà Trà tiếp.
Đến lúc làm xong tất cả, bà ta mới vì muốn che dấu mà kêu người mang Trà Trà đi chữa trị, chỉ để lại Cảnh Trúc hôm ấy mất ngủ cả đêm.
Và từ đó, cậu cũng hiểu tại sao em ấy luôn mặc những bộ đồ mà có cánh tay dài, tất cả đều là vì che đi vết sẹo trên người em ấy thôi.
Nhưng Cảnh Trúc lại chẳng phải là loại người có lòng thương cảm với người khác nên cậu vẫn quyết định giữ im lặng, chẳng bao giờ nhắc đến chuyện ấy bao giờ.
Nhưng Trà Trà gần như là hỏng mất, em ấy lúc nào cũng nhịn không được tìm kiếm sự ấm áp từ phía anh, cố gắng mà lấy lòng anh.
Lúc nào Cảnh Trúc đi đọc sách ngoài vườn, Trà Trà nhỏ bé cũng sẽ đi theo sau rồi nhỏ giọng bắt chuyện, lúc đầu từ ngại ngùng lo sợ cho đến khi thật sự coi anh là nơi trải lòng, gặp điều gì cũng sẽ cất lời nói với anh.
Nhưng Cảnh Trúc rất ít khi đáp lại Trà Trà, lâu lâu mới ầm ừ một tiếng, nhưng thứ đó đủ làm em ấy vui vẻ cả ngày rồi.
Cho đến một ngày em ấy bị bắt cóc bởi một tên lạ mặt, cha mẹ của em ấy cũng cuống lên nhưng chẳng phải vì đứa con nhỏ của mình đang gặp hiểm nguy mà là vì món hàng bọn họ dạy dỗ từ nhỏ để liên hôn sắp mất đi, vậy công sức của bọn họ coi như đổ sông đổ biển hay sao.
Người bắt cóc ấy yêu cầu một số tiền rất lớn.
Bà Tô do dự, ông Tô cũng im lặng.
Hai người họ đang chẳng muốn cứu em ấy.
Chỉ có Cảnh Trúc như điên lên mà cuống cuồng tìm lấy thân ảnh bé nhỏ ấy, rồi đột nhiên anh nhớ ra mình đã được em ấy tặng một chiếc máy định vị nhỏ, có thể tìm thấy được thân ảnh em ấy ở bất cứ đâu.
Lúc Cảnh Trúc tìm ra Trà Trà, em ấy đang bị tên bắt cóc kia đè xuống đất, bộ quần áo công chúa trên người rách ra một nửa, nước mắt em ấy chảy không ngừng, miệng còn đang bất lực mà kêu cứu, tay áo bị xé rách ra lộ ra cánh tay nhỏ với những vết sẹo chằng chịt.
Lúc ấy Cảnh Trúc cảm giác như mình chẳng còn là chính mình, anh lấy con dao mà mình luôn dấu trên người, lao thẳng đến tên bắt cóc ấy, điên cuồng mà đâm vào người hắn.
Thậm chí đến lúc tên bắt cóc chẳng thể di chuyển được nữa, Cảnh Trúc lại vứt đi con dao đã đầy máu trên tay mình, đưa bàn tay nhỏ bé của mình, thít chặt lấy cổ của tên đấy.
Cảnh Trúc cảm thấy mình như bị mất khống chế, tai anh ù đi, chẳng thể nghe được bất kỳ âm thanh gì, cho đến khi một thân ảnh nhỏ bé ấm áp ôm lấy anh từ đằng sau.
Thân thể nhỏ bé còn đang run bần bật lên nhưng Trà Trà vẫn cố ôm lấy anh, run run mà cất lời.
"Anh Cảnh Trúc, em không sao rồi..."
"Xin anh hãy dừng lại đi mà..."
"Anh Cảnh Trúc ơi..."
"Đừng làm vậy nữa được không ạ, chúng ta về nhà đi, về nhà đi được không?"
"Anh ơi..."
Cảnh Trúc dường như bừng tỉnh lại, anh buông lỏng tay mình ra rồi đứng dậy với một mặt đầy máu im lặng mà nhìn tên bắt cóc đã bị mình điên cuồng tấn công đến sống dở chết dở, anh lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại của mình rồi gọi cho cảnh sát.
Khi đã xong xuôi hết mọi chuyện, Cảnh Trúc mới cẩn thận phủi bụi trên người Trà Trà đi rồi cởi ra chiếc áo khoác ngoài của mình, bọc lấy Trà Trà lại rồi bế bổng em ấy lên, nhàn nhạt mà cất lời.
"Ừ, chúng ta về nhà thôi."
Trà Trà nhìn anh, em ấy đưa đôi bàn tay nhỏ bé vươn lên rồi chạm nhẹ vào má Cảnh Trúc, dịu dàng mà cất lời.
"Cảm ơn anh nhiều..."
"Anh Cảnh Trúc."
__________________________________
Tô Cảnh Trúc tỉnh giấc, anh im lặng hồi lâu rồi lấy từ trên đầu giường một chú thỏ bông ôm vào trong lòng, thấp giọng mà cất lời nỉ non.
"Trà Trà..."
"Anh xin lỗi..."
Nếu Trà Trà mà ở đây, chắc chắn cô sẽ nhận ra ngay đây chính là chú thỏ bông mà hồi nhỏ nguyên thân hay ôm, dù chẳng biết tại sao nó lại tự nhiên biến mất rồi bây giờ lại rơi vào tay Cảnh Trúc nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook