Bạch Kiếm Linh Mã
Chương 23: Phục Kích Nhạn Chủy Nhai, Anh Hùng Ngộ Nạn

Xuyên Vân chân nhân vừa định đưa tay phủi tàn lửa, bỗng nghe Cái Vương quát:

- Vân Dật Long đến kìa!

Xuyên Vân chân nhân vội ngẩng lên, quả thấy Vân Dật Long máu me đầy mình từ trong khói lửa mịt mù đang lảo đảo lao ra, bèn chẳng mang đến lửa tàn trên mình, song chưởng tức khắc tung ra.

Cái Vương trong khi lên tiếng cũng đã phi thân lao tới, Tử Trúc trượng với thức "Hồng hà mãn thiên" quét vào ngực Vân Dật Long.

Vân Dật Long không ngờ hai người này lại chờ sẵn tại đây, chàng mới vừa từ trong khói lửa lao ra, chưa trông thấy rõ cảnh vật thì Tử Trúc trượng của Cái Vương đã quét tới.

Vừa nghe tiếng gió, Vân Dật Long lẹ làng đảo mắt, lập tức lặng người, chàng có thể kịp thời ứng phó với ngọn trúc trượng của Cái Vương, nhưng không sao cùng lúc lo toan đến Xuyên Vân chân nhân đang ở phía sau trái.

Tình thế cấp bách không cho phép Vân Dật Long nghĩ nhiều, chớp nhoáng chàng đã quyết định xong cách ứng phó, bèn đánh liều vung Trích Huyết Kiếm ra đón đỡ Tử Trúc trượng của Cái Vương, để hở phần sau trái như định gắng chịu một chưởng của Xuyên Vân chân nhân.

Xuyên Vân chân nhân thấy vậy mừng khôn xiết, song chưởng vung lên vừa định đẩy ra, chợ nghe một tiếng quát lanh lảnh từ xa vọng đến, Xuyên Vân chân nhân bỗng "hự" lên một tiếng rồi liền ngã xuống đất, chân duỗi thẳng, chết ngay tức thời.

Ngay khi ấy "choang" một tiếng, Vân Dật Long đã gạt phăng Tử Trúc trượng của Cái Vương, hạ người xuống bậc thềm trước điện.

Cái Vương một chiêu chưa đắc thủ, ngoảnh qua vừa định nói vài lời với Xuyên Vân chân nhân, chợt thấy y đã chết nằm dưới đất, lập tức kinh hoàng thất sắc, cũng như Xuyên Vân chân nhân, Cái Vương không bao giờ ngờ lại có kẻ định ẩn núp gần đây.

Một mình Vân Dật Long, Cái Vương đã biết khó thể đối phó, huống hồ lại còn có kẻ địch giúp chàng trong bóng tối. Lão quét mắt nhìn quanh bọn đạo sĩ đang lo cứu hoả, bỗng lẳng lặng quay người, tung mình phóng qua bờ tường bỏ chạy.

Vân Dật Long ngơ ngẩn quét mắt nhìn thi thể Xuyên Vân chân nhân dưới đất, thắc mắc thầm nhủ:

- Y đã chết vì sao thế nhỉ?

Chàng vừa ngẩng lên, chợt thấy Cái Vương khuất dạng ngoài bờ tường, mắt loé sát cơ, ngoảnh lại nhìn ngôi điện đã đổ sụp, lẩm bẩm một mình:

- Kiếp giang hồ của các vị đã kết thúc từ đây.

Đoạn phi thân qua bờ tường đuổi theo Cái Vương.

Lửa vẫn bốc cháy ngút trời, những kẻ vì bả lợi danh quên mất sanh tử, giờ đây bị lửa đỏ thiêu mất thân xác rồi. Không còn ai dám ngăn cản Vân Dật Long nữa, chàng vượt qua bờ tường, thấy hướng đào tẩu của Cái Vương chính là Thượng viện Lãnh Vân Quán.

Vân Dật Long chợt nảy ra ý nghĩ, liền mừng rỡ thầm nhủ:

- Hạ viện bị hoả thiêu, người ở thượng viện ắt đến cứu viện, lúc này nhất định bỏ trống, thật là một dịp may để cứu người.

Đoạn bèn buông tiếng cười dài:

- Ha ha... lão ăn mày kia, đất trời tuy rộng lớn, nhưng chẳng còn chỗ cho lão lẩn trốn nữa đâu.

Đoạn liền phi thân đuổi theo, song chưa sử dụng hết sức lực.

Cái Vương vốn cũng dự liệu Vân Dật Long không biết đường lối đến Thượng viện Lãnh Vân Quán, hẳn sẽ không giết lão giữa đường, song để đảm bảo an toàn tuyệt đối, lão vẫn cố hết sức bỏ chạy.

Khinh công Cái Vương cũng thuộc hạng tuyệt đỉnh võ lâm, lão vận hết toàn lực phóng đi nhanh như sao xẹt, song so với Vân Dật Long lão hãy còn kém một bậc, chẳng mấy chốc chàng đã đuổi tới chỉ còn cách không đầy hai mươi trượng, mặc cho Cái Vương cố gắng đến mấy cũng không sao kéo dài thêm khoảng cách ấy được nữa.

Địa thế mỗi lúc càng cao và lối đi cũng hiểm trở hơn, đá núi lởm chởm và cỏ hoang dày đặc. Vân Dật Long thầm suy tính, nơi đây hẳn là nằm trong phạm vi của Thượng viện rồi.

Vượt sau ngọn đồi hiểm trở, phía trước là một ngọn núi cao chót vót hơn trăm trượng, rêu cỏ buông phủ, vách đá cheo leo, rải rác những cột đá như cắm vào vách núi, tuy không đều nhau, nhưng là chỗ đặt chân duy nhất để trèo lên núi.

Cái Vương trán đẫm mồ hôi, chân thấp chân cao cố vận hết công lực phóng đi quanh co lên núi, toàn chọn những nơi cực kỳ hiểm trở.

Vân Dật Long đuổi theo sau luôn đề cao cảnh giác phòng bị ám toán, song mãi đến lúc này vẫn chẳng thấy một bóng người, bất giác đâm ra hoài nghi.

Lúc này, Cái Vương trong khoảng cách chừng hai mươi trượng vẫn tiếp tục phóng đi quanh co lên núi, cao độ có lẽ đã chừng năm mươi trượng, đường đi càng thêm hiểm trở, đỉnh núi nhọn đã bắt đầu vươn ra ngoài.

Vân Dật Long thấy Cái Vương không theo lối dễ đi, mà cứ chọn toàn đường kỳ hiểm, bèn thầm nhủ:

- Phải rồi, Cái Vương có thể vì sợ các trạm gác ngầm không nhận ra lão mà có sự ngăn cản để rồi lọt vào tay mình, nên lão mới đào tẩu về phía không người phòng thủ thế này. Hà, vậy thì càng tiện lợi cho mình.

Đành rằng chàng nghĩ vậy cũng hữu lý, nhưng có điều chàng đã quên mất thời gian có mặt của Cái Vương tại Lãnh Vân Quán.

Lúc này Cái Vương đã không còn chạy theo hướng núi vươn ra nữa, bởi ngoài những loài bò sát như thằn lằn, loài người không thể nào bám vào vách núi vươn ra thế này mà lên được.

Bốn bề tối mịt và tĩnh lặng, đêm nơi đây ngập đầy thần bí lẫn sát cơ, cách đỉnh núi không đầy hai mươi trượng nữa, lúc này trên gương mặt đẫm ướt mồ hôi của Cái Vương mới hé nụ cười vui mừng.

Bỗng nghe Vân Dật Long cười khảy, nói:

- Lão ăn mày kia, lão đã đến đường cùng rồi.

Cái Vương kinh hãi, vội hít sâu một hơi không khí, đoạn quát to:

- Lên!

Dứt tiếng người đã tung vọt lên cao mười trượng, hai chân vừa chạm vào đất đã, bỗng nghe sau lưng chừng mười trượng, Vân Dật Long cười sắc lạnh, nói:

- Lão còn muốn sống tiếp nữa sao?

Dứt lời, một luồng áp lực mạnh khôn cùng đã ập đến sau lưng Cái Vương.

Cái Vương không kịp thở, hai chân vội dùng hết lực nhún mạnh, đồng thời quát to:

- Vân Dật Long, có giỏi hãy lên đỉnh núi quyết một phen thư hùng với lão phu.

Dứt lời, người đã lại vọt tung lên cao mười trượng, lướt về phía đỉnh núi.

Động tác của Cái Vương tuy rất mạnh song vẫn không sao thoát ra khỏi phạm vi chưởng lực của Vân Dật Long, ngay khi người lão vừa lên đến trên không đỉnh núi, chưởng kình của Vân Dật Long đã ập tới sau lưng.

"Bình" một tiếng, Cái Vương rơi xuống đỉnh núi, và ngay khi ấy Vân Dật Long cũng đã phi thân lên đến nơi.

Thốt nhiên, tiếng quát tháo liên hồi vang lên từ bên phải Vân Dật Long, đồng thời một áp lực như trời long đất lở đã ập tới.

Vân Dật Long không ngờ Lãnh Vân Quán lại có sẵn phục binh tại nơi hiểm trở này, qua thế chưởng khủng khiếp kia, công lực của chúng dường như đều không kém hơn Cái Vương.

Vân Dật Long giật mình kinh hãi, giờ chàng mới hiểu ra vì sao Cái Vương đã phải vượt bao gian nan chạy đến đây, song đã quá muộn màng rồi.

Áp lực mạnh và nhanh đến nỗi chàng không còn thời gian để mà vận công xuất chưởng, hai chân vừa chạm đất thì áp lực đã ập đến trước ngực, Vân Dật Long đành tung mình phóng ngược ra sau về phía mỏm đỉnh núi.

Ngay khi ấy, bên dưới mỏm đỉnh núi bỗng xuất hiện bốn bóng người, một giọng cười sắc lạnh vang lên:

- Ha ha... "Bạch kiếm Linh mã" Vân Dật Long, đêm nay ngươi đã tiến vào tuyệt địa rồi.

Vân Dật Long hạ xuống mõm núi, đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, lập tức giật mình kinh hãi, qua phục trang và tuổi tác của đối phương, chàng biết đây là những nhân vật cầm đầu.

Nơi tiếp nối giữa mõm đã với đỉnh núi bằng phẳng, rộng không đầy một trượng, vậy mà trong phạm vi hạn hẹp ấy lại có đến những bốn cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm.

Bên trái nhất là một lão nhân tuổi gần bát tuần, trang phục đạo sĩ, mày rộng mắt bé, mặt nở mũi quặp, râu ria rối bời, trên lưng có treo một chiếc hồ lô rượu màu đen, lão ta hẳn là Tuý Thần.

Bên phải Tuý Thần là một lão đạo sĩ tuổi cũng trạc bát tuần, tướng mạo thanh kỳ, râu tóc bạc phơ, đôi mắt diều hâu rực vẻ nham hiểm, người này ắt hẳn là Lãnh Vân Quán chủ.

Bên phải Lãnh Vân Quán chủ là hai lão nhân một mập một cao tuổi trạc thất tuần, dáng vẻ rất quái gở. Vân Dật Long tuy không khẳng đinh được thân phận của hai người này, song qua vẻ kiêu căng của họ, hẳn là hai nhân vật có lai lịch.

Vân Dật Long đảo mắt nhìn vào mặt bốn người, đoạn lạnh nhạt nói:

- Phiền bốn vị đã phải chờ quá lâu.

Lãnh Vân Quán chủ đưa mắt nhìn Vân Dật Long từ trên xuống dưới hồi lâu, đoạn lạnh lùng nói:

Vân Dật Long, ngươi đã lừng danh đương kim võ lâm về gian trá, hẳn là không ngờ tới kế hoạch này của bổn quán chủ phải không?

Vân Dật Long quét mắt nhìn về phía Cái Vương vẫn còn đang nằm dưới đất, hiển nhiên lão đã trúng chưởng không nhẹ, chàng buông tiếng cười khảy, nói:

- Tôn giá vì thực hiện kế hoạch này mà đã huỷ đi một đạo quán, thọ thương một vị quý khách, không nhận thấy đã trả cái giá quá đắt ư?

Lãnh Vân Quán chủ điềm nhiên cười khảy:

Sá chi một ngôi đạo quán và một vị bằng hữu, dù thiêu huỷ mười ngôi đạo quán, thiệt mạng mười vị bằng hữu, miễn là đổi được cái đầu trên cổ Vân Dật Long ngươi thì cũng rất là xứng đáng.

Cái Vương nghe nói liền gắng gượng ngồi dậy, đôi mắt ngập vẻ căm hờn nhìn vào sau lưng Lãnh Vân Quán chủ.

Vân Dật Long cười nhạt:

- Thật không ngờ cái đầu của Vân mỗ lại đáng giá đến thế, vậy thì Vân mỗ phải giữ gìn cẩn thận mới được.

Lãnh Vân Quán chủ cười lạnh lùng nói:

- Nhưng giờ thì đã muộn, bởi vì bần đạo đã ứng tiền ra rồi. Vân Dật Long, hôm nay cái đầu của ngươi dù không muốn thì cũng phải bán thôi.

Vân Dật Long cười khỉnh:

- Vân mỗ đã chẳng nói rồi ư? Tôn giá đã trả giá quá đắt, bởi tôn giá hãy chưa lấy được đầu của Vân mỗ.

Lãnh Vân Quán chủ cười thâm hiểm:

- Bần đạo chưa bao giờ làm điều gì mà không chắc chắn, trước khi lấy hàng, bần đạo xin giới thiệu với ngươi mấy vị bằng hữu...

- Thời gian có hạn, hơn nữa trí nhớ Vân mỗ rất kém, tôn giá không cần phải giới thiệu.

Lãnh Vân Quán chủ cười dài:

- Ha ha... đúng rồi, bần đạo đã quên mục đích đến đây của ngươi, về hai vị bằng hữu của ngươi, bần đạo cũng đã đặt tiền trước rồi. Ngươi cứ yên tâm, trên đường xuống suối vàng, bần đạo không dám đoán chắc ngươi có thể gặp được giai nhân kiều diễm kia, bởi nàng ta đã có người đặt cọc và sắp lấy hàng rồi. Còn về vị thuộc hạ của ngươi, bần đạo cam đoan khi nào ngươi lên đường, nhất định sẽ đưa y theo gặp ngươi ngay.

Vân Dật Long vô cùng tức giận, song vẫn cố nén, bình thản nói:

- Tôn giá tính tinh vi lắm, nhưng chỉ đến vấn đề thu lợi mà quên mất vấn đề thiệt vốn to, rất có thể bị khuynh gia bại sản.

Lãnh Vân Quán chủ nguýt nhìn Vân Dật Long, cười thâm độc:

- Trước khi ngươi đến đây, bần đạo quả có nghĩ đến vấn đề thiệt vốn, nhưng bây giờ thì không còn nữa, chẳng những bần đạo tin là như vậy mà cả các vị quý khách này cũng nghĩ như vậy.

Đoạn đưa tay chỉ ba người bên cạnh nói tiếp:

- Do đó bần đạo nhận thấy vẫn cần phải giới thiệu với ngươi.

Vân Dật Long cười khinh bỉ:

- Tuý Thần và hai vị bằng hữu Đông Thiên Môn cũng chưa được kể là nhân vật kinh thiên động địa, nếu như tôn giá có ý định mượn tên tuổi của họ để hù doạ Vân mỗ thì quả là lầm to.

Những lời lẽ miệt thị của Vân Dật Long lập tức khích dậy lửa giận của hai vị trưởng lão Đông Thiên Môn xưa nay vốn cực kỳ kiêu căng tự đại, lúc này lại nghĩ đến cái chết điệt nhi, thù mới hận cũ cùng lúc bộc phát, lập tức phủ mờ lý trí hai người, lão nhân mập mạp buông tiếng quát vang, sán tới một bước quát:

- Ở trước mặt lão phu không có chỗ để tên nhãi nhép ranh miệng còn hôi sữa như ngươi lên tiếng, nằm xuống ngay.

Chưởng kình ồ ạt xô ra như bài sơn đảo hải, uy thế quả là khủng khiếp.

Vân Dật Long vốn cố tình khích nộ họ ngỡ hầu lần lượt đánh hạ từng người một, thấy vậy bèn cười khảy:

- Tôn giá rõ là quá không thức thời vụ, với tài cán xoàng xĩnh thế này mà cũng xứng đối địch với Vân mỗ ư?

Đồng thời hữu chưởng sớm đã dồn đầy công lực vung ra đón tiếp.

Khoảng cách đôi bên không đầy bảy thước, chưởng kình Vân Dật Long vừa tung ra lập tức va chạm ngay, chỉ nghe "bùng" một tiếng rền rĩ, cát đá tung bay mù mịt, kình phong xoay tít thổi đến y phục ba người đứng cạnh kêu lên phần phật.

Trong cát bụi mịt mù, lão nhân mập bật lùi hai bước dài, bộ mặ t núc ních kiêu căng lộ vẻ kinh hãi, bởi lão thấy Vân Dật Long chưa hề di động, hai vai chàng chỉ lắc nhẹ mà thôi.

Lãnh Vân Quán chủ mắt đã bừng sát cơ, lão nhân thấy nếu Vân Dật Long một ngày chưa chết Lãnh Vân Quán ắt sẽ có nguy cơ bị huỷ diệt.

Lão nhân mập mới một chiêu đã bị thua kém, ngoài phần kinh hãi, trong lòng lão ngập đầy lửa giận, gầm vang:

- Lão phu hôm nay mà không hạ gục ngươi tại đây, thề quyết không sống rời khỏi ngọn núi này.

Đoạn lấy thế toan tung mình lao tới.

Lão nhân cao bỗng vung tay phải chộp lấy lão ta giữ lại và nói:

- Tam đệ hãy khoan.

Vân Dật Long cười khảy:

- Bằng vào chút đạo hành của tôn giá thế này mà cũng xứng buông ra những lời ngông cuồng như vậy ư?

Lão nhân mập nghe vậy càng thêm điên tiết, giận dữ hét:

-Nhị ca, buông tay ra.

Lão nhân cao sầm mặt quát:

- Nhị đệ hãy bình tĩnh nào.

Lão nhân mập nghe nói tuy đã bình tâm lại khá nhiều, song ở trước mặt đông người thế này lại khó thể lùi bước, mặt mày tái ngắt như thể muốn phát tác.

Lãnh Vân Quán chủ tuy không quan tâm đến việc của người khác, song cục diện đêm nay liên quan đến vận mệnh trong tương lai của Lãnh Vân Quán, do đó không muốn trơ mắt nhìn nhị lão Đông Thiên Môn xung đột nhau, cười giòn nói:

Tiểu bất nhẫn ắt loạn đại mưu, chúng ta đều là người từng lăn lộn lâu năm trên giang hồ, nếu lầm mưu một tên hậu sinh tiểu bối một cách dễ dàng thế này, hôm nay dù thắng cũng mất phần vẻ vang, lão huynh nên tạm nhẫn nhịn thì hơn.

Được Lãnh Vân Quán chủ mở đường thoái lui, lão nhân mập bèn ra vẻ huyênh hoang nói:

- Đạo trưởng nói rất phải, vì đại cuộc, lão phu để cho tên tiểu bối này sống thêm chốc lát nữa.

Vân Dật Long lúc này điều lo lắng nhất là bốn người liên thủ, nghe vậy bèn cười khảy nói:

- Có lẽ tôn giá là người đứng đầu trong tất cả kẻ võ sĩ trên cõi đời này, võ công của tôn giá không địch nổi Vân mỗ mà lại cố trát vàng lên mặt mình, nếu như những người hiện diện thảy đều là trẻ con ba tuổi, hoặc giả có thể tin vào những lời nói khoác lác của tôn giả.

Lão nhân mập lúc này đã bình tâm rồi, nghe vậy bèn cười khảy nói:

- Vân Dật Long, nếu như lão phu là trẻ con ba tuổi, hoặc giả có thể bị trúng kế khích tướng của ngươi.

Lãnh Vân Quán chủ thấy tình thế đã ổn, hết sức yên tâm, cười sắc lạnh nói:

- Vân Dật Long, đã đến lúc chúng ta quyết phân thắng bại rồi đó.

Vân Dật Long biết kế hoạch của mình khó thể thực hiện, bèn vận tụ công lực vào song chưởng, lạnh lùng nói:

- Vân mỗ đến đây chính là để tìm tôn giá, nào hãy động thủ đi.

Lãnh Vân Quán chủ cười thâm hiểm:

- Vân Dật Long, những người hiện diện tại đây thảy đều có thù hiềm với ngươi, không phải giết con cháu thì là giết đồ đệ, người chết bởi tay ngươi đã quá nhiều, do đó dù bần đạo có muốn một đối một với ngươi thì mọi người e rằng cũng khó thể đồng ý.

Vân Dật Long cười khảy:

Lòng dạ của Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết, miệng lưỡi của tôn giá tuy sắc bén, song cũng khó thể biện hộ được cho lòng dạ đê hèn của mình. Chư vị đã phải chờ đợi quá lâu tại đây, Vân mỗ cũng chẳng tiện để cho chư vị thất vọng, hãy cùng xông vào đi thôi.

Cái Vương chầm chận đứng lên, mọi người hiện diện chẳng những không ai lên tiếng an ủi, mà ngay cả đồ chúng Lãnh Vân Quán cũng không một người nào đến dìu đỡ. Nỗi căm thù đã lấn át lòng quý trọng sanh mạng bản thân của gã, lúc này lão chỉ mong Vân Dật Long giành được phần thắng mà quên mất hậu quả sau đó.

Lãnh Vân Quán chủ cười to:

- Vân Dật Long, ngươi quả là có hào khí ngất mây, ngay trong thời khắc sinh tử này mà còn cười nói ung dung như vậy, thật lòng mà nói cả đời bần đạo đã gặp biết bao người, ngươi là một kẻ đặc thù nhất. Và cũng chính vì vậy bần đạo nhận thấy nếu một ngày ngươi còn sống, thế gian này cũng bị thu hẹp phần nào.

Vân Dật Long cười khỉnh:

- Trước khi chư vị nhận chịu sự ác báo, Vân mỗ không ngã xuống được đâu.

- Nhưng bần đạo thì lại nghĩ trái ngược. Vân Dật Long, ngươi biết chỗ ngươi đang đứng có tên là gì không? Hắc hắc, Nhạn Chuỷ Nhai, kể từ khi bần đạo chủ trì Lãnh Vân Quán đến nay, trong trí nhớ chưa từng có một ai được sống trở về, và lẽ đương nhiên Vân Dật Long ngươi cũng không ngoại lệ.

Đoạn chậm rãi tiến tới, liền tức ba người kia cũng sóng bước theo cùng, giăng thành một hàng ngang đi tới, đồng thời bốn người đều chầm chậm đưa song chưởng lên trước ngực, tám con mắt sắc lạnh cùng tập trung vào gương mặt ngập đầy sát cơ của Vân Dật Long.

Khoảng cách từ bảy thước đã rút ngắn còn chừng bốn thước, Vân Dật Long vẫn đứng yên, chỉ chầm chậm đưa song chưởng lên, cánh tay áo từ từ tụt xuống, hiện ra một chiếc vòng ngọc đỏ rực như lửa nơi cổ tay.

Bốn người cùng chững bước, đã đến lúc phát động thế công rồi, bầu không khí tựa hồ như cô đặc lại.

Lãnh Vân Quán chủ liếc mắt nhìn ba người hai bên, bỗng buông tiếng cười dài:

- Ha ha... Vân Dật Long, đêm này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi...

Đoạn nhanh tay như chớp song chưởng cùng lúc vung ra.

Tiếng cười dường như là ám hiệu giữa họ, Lãnh Vân Quán chủ vừa dứt lời ba người kia cũng đồng thời đẩy song chưởng đã đặt sẵn trước ngực ra.

Bốn người đều là nhân vật hàng đầu trong giới võ lâm và trong lòng cũng có phần e sợ đối với Vân Dật Long, nên dĩ nhiên một chưởng của họ đều dồn hết sức công lực toàn thân, bởi đó là một đòn quyết định về vận mệnh tương lại.

Những thấy chưởng phong như vũ bão, quét qua đất núi gồ ghề lập tức bằng phẳng như được đẽo gọt, uy thế quả là kinh khủng.

Chẳng rõ là do ngẫu nhiên hay là có người cố ý bày trò, ngay khi bốn người vừa xuất chưởng, trên quảng trường bỗng vang lên tiếng gào thét liên hồi vô cùng thảm khốc, trong đêm khuya tĩnh lặng và gay cấn thế này càng thêm phần rùng rợn.

Vân Dật Long nhướng mày, song chưởng đặt trước ngực cũng liền đẩy ra, đồng thời cổ tay phải xoay nhanh một vòng, liền tức một tiếng vang chói lọi phá vỡ đêm không, loáng thoáng như bắn ra năm luồng sáng màu đỏ thẳng vào lão nhân mập.

Một giọng kinh hoàng lẫn đau đớn thét lên:

- Ánh huyết hoàn.

Tiếp theo là một tiếng "ầm" vang dội, Nhạn Chuỷ Nhan nứt ra một đường sâu những bốn năm thước, cát đá mịt mù đã che mất tầm mắt nhìn của mọi người, bốn người đối phương thảy đều cảm thấy hai tay đau buốt, tức ngực khó thở, song chẳng ai có thời gian ngó ngàng đến kẻ khác, bởi họ còn chưa biết rõ tình trạng của Vân Dật Long.

Gió đêm lồng lộng nhanh chóng thổi tan cát đá, trên Nhạn Chuỷ Nhai ngoại trừ đá vụn đầy rẫy, chẳng thấy bóng dáng Vân Dật Long đâu cả.

Cái Vương thẫn thờ đứng nơi xa thất vọng buông tiếng thở dài.

Nhóm người Lãnh Vân Quán chủ thở phào nhẹ nhõm, bỗng dưới đất vang lên một giọng ồ ề nói:

- Tên tiểu tử họ Vân đâu rồi?

Ba người kia nghe nói liền cũng ngoảnh sang nhìn, bấy giờ mới phát hiện lão nhân mập đã ngã nằm dưới đất, hai bả vai lão máu tuôn xối xả.

Thủ túc tình thâm, lão nhân cao vội ngồi xuống đỡ lão nhân mập dậy, hơ hãi nói:

- Tam đệ làm sao rồi? Hãy vận công chỉ huyết mau.

Lão nhân mập nặng nề lắc đầu:

- Hai cánh tay tiểu đệ có lẽ đã tàn phế rồi, thật không ngờ tên tiểu tử này thân thủ lại nhanh đến thế, nếu tiểu đệ mà không tránh nhanh, giờ có lẽ ph ơ i xác tại chỗ rồi.

Đoạn mắt rực vẻ căm thù, nói tiếp:

- Hắn đã rơi xuống vực rồi phải không?

Lãnh Vân Quán chủ đắc ý:

- Đúng vậy, lúc này có lẽ hắn đang trên đường xuống suối vàng rồi.

Lão nhân mập hậm hực:

- Dù hắn đã chết thì lão phu cũng phải giẫm nát thi thể hắn mới hả dạ. Phiền quán chủ phái người xuống mang thi thể hắn lên được chăng?

Lãnh Vân Quán chủ gật đầu:

- Dù lão huynh không nói thì lão đệ cũng phải tìm gặp thi thể của hắn trước, vậy mới có thể khiến cho đồng đạo võ lâm an tâm.

Đoạn bỗng chau mày nói tiếp:

- Khi nãy các vị có nghe thấy tiếng gào thét chăng?

Tuý Thần đôi mắt ti hí trừng lên nói:

- Lão phu dường như cũng có nghe.

Ngay khi ấy, từ xa có hai bóng người lao nhanh đến, dừng lại trước mặt họ, trong số một người hướng về phía Lãnh Vân Quán chủ hơ hãi nói:

Bẩm quán chủ, tên tù phạm đã biến mất rồi.

Lãnh Vân Quán chủ giật mình:

- từ lúc nào?

- Lúc canh ba.

Lãnh Vân Quán chủ ngước lên trời, tức giận quát:

- Khốn khiếp, mất người lúc canh ba tại sao các ngươi mãi bây giờ mới đến báo?

Hai người thấy quán chủ nói năng khác thường, nặng lời chửi mắng, biết là họa to rồi, sợ hãi đến run giọng, nói:

- Chúng đệ tử chưa đến phiên trực gác, trước đó ngoài viện cũng không có động tĩnh gì nên không hề hay biết, đến lúc nghe nhị sư thúc trước khi chết nói mới hay hai tên tù phạm đã bị cướp vào lúc canh ba.

Tuý Thần bỗng thắc mắc, nói:

Vào lúc canh ba, Vân Dật Long chỉ vừa mới đến đây, vì sao đánh cắp người lúc ấy mà bây giờ mới hạ sát người của quý quán? Hay đó là thủ hạ của Vân Dật Long?

Lãnh Vân Quán chủ tuy rất hoang mang và tức giận, song thần trí vẫn rất tỉnh táo, ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nói:

- Không đúng, quyết chẳng phải thủ hạ của Vân Dật Long, thời gian hắn giết người chính là lúc chúng ta công kích Vân Dật Long, hiển nhiên là có ý nhiễu loạn tâm thần chúng ta, người này dù không phải đồng bọn của Vân Dật Long thì cũng là kẻ muốn giúp hắn.

Cái Vương đứng ngoài xa bỗng với giọng lạnh nhạt, nói:

- Và người này hiểu rất rõ về Lãnh Vân Quán.

Lãnh Vân Quán mắt loé căm hờn, chầm chậm nhìn Cái Vương nói:

- Theo Cái huynh thì người này là ai?

Cái Vương hằn học:

- Nếu lão ăn mày này mà biết hắn là ai thì đâu có liều chết chạy đến đây để rồi lãnh một chưởng của Vân Dật Long.

Lãnh Vân Quán cười khảy:

- Cái Vương thương thế khá nặng, hãy ở lại đây nghỉ một thời gian thì hơn.

Đoạn quay sang hai lão đạo sĩ vừa báo tin, nghiêm giọng nói:

- Mau đưa Cái huynh vào trong quán, nếu mà còn có sự mất mát một lần nữa, các ngươi mang đầu đến đây gặp ta.

Cái Vương ngớ người, đoạn bỗng cười to nói:

- Vậy lão ăn mày này trở thành tù nhân rồi.

Lãnh Vân Quán chủ cười lạnh lùng:

- Cái huynh đa nghi quá.

Đoạn bỗng quay sang Tuý Thần, nói:

- Nếu người này mà biết kế hoạch của chúng ta, ắt phải có bố trí an toàn dưới Nhạn Chuỷ Nhai, Vân Dật Long lúc rơi xuống đã thọ nội thương, chúng ta hãy mau xuống xem xét mới được.

Mọi người đều lo sợ Vân Dật Long chưa chết, lão nhân mập cố nén cơn đau khắp người, trầm giọng nói:

Nhị ca hãy cùng Tuý huynh xuống dưới vực tìm kiếm trước, quán chủ hãy trở về điều động chúng đệ tử tìm kiếm đề phòng vạn nhất, không cần bận tâm đến lão phu, lão phu tự đi về được.

Lãnh Vân Quán chủ vội nói:

- Đã vậy thì xin phiền nhị vị hãy đi trước, bần đạo sẽ tức khắc đến ngay.

Đoạn quay sang Cái Vương, nói:

- Xin mời Cái huynh.

Cái Vương buông tiếng cười khảy, chậm rãi đi về phiá đạo quán, lão nhân mập buông thõng hay tay theo sau, còn lão nhân cao và Tuý Thần quay người phóng đi xuống vực.

oOo

Nói về Vân Dật Long, tuy chàng một chiêu đả thương lão tam trong Tam lão Đông Thiên Môn, bản thân cũng bị chưởng lực khủng khiếp của bốn người đẩy rơi xuống Nhạn Chuỷ Nhai, tuy chàng vẫn tỉnh táo, song nội phủ đã bị chấn động mạnh.

Chàng mấy phen thử đề khí khinh thân làm giảm bớt sức rơi, nhưng không sao vận tụ được chân khí, trái lại mỗi lần thử càng rơi nhanh hơn. Thế là chàng đành buông tiếng thở dài, nhắm nghiền mắt chờ thần chết rước đi.

Bỗng chàng cảm thấy thân mình như gặp một sức cản vô hình và liền tức rơi vào một chiếc lưới mềm mại.

Vân Dật Long ngớ người một hồi, đoạn gắng gượng ngồi dậy, chỉ thấy chiếc lưới cách mặt đất chừng ba trượng, rộng vuông vức năm trượng, hiển nhiên chiếc lưới này đã có người cố ý giăng sẵn.

Vân Dật Long bò ra mép lưới, lẩm bẩm một mình:

- Cái mạng này hẳn không phải ngẫu nhiên nhặt lại được rồi.

Đoạn liền đề khí toan phóng xuống, ngờ đâu mới hay thương thế của mình quá trầm trọng, ngay cả độ cao ba trượng mà cũng không phóng xuống được.

Đột nhiên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía trước cách hai trượng vang lên:

- "Bạch kiếm Linh mã" siêu quần xuất chúng, chả lẽ với độ cao thế này mà không xuống được ư?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương