Bách Hợp Lại Thượng Đan Phi Hiệp
-
Chương 4
***
Ban đêm mọi âm thanh yên tĩnh, tiếng sáo càng có vẻ thanh thúy du dương.
Sân lý nho nhỏ, Tây Môn Vân cầm trong tay sáo ngọc, chính chìm đắm trong khúc nhạc tự phổ.
Một khúc phương nghỉ ngơi, liền thuận miệng ngâm nói: " Độc tọa u hoàng lý, đánh đàn phục thét dài. Thân lâm nhân không biết, nguỵêt quang đến cùng tỏ." (7)
Y linh hoạt đem sáo ngọc ở không gian chuyển động, vẻ mặt thanh thản mà tao nhã, cực kỳ hưởng thụ thời gian yên tĩnh này.
" Ta còn suy nghĩ là người nào nhàm chán nhân nửa đêm không ngủ được, làm ồn an bình, nguyên lai là ngươi nha!" tiếng người nói đúng là Đan Phi. Chàng ở trong phòng nhịn thật lâu, nghe y thổi toàn các khúc đoạn vị, rốt cuộc không nín được đi ra, bực đến tột cùng.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, nam nhân ẻo lả này cũng ở tại gian khách điếm này, có đủ điều không hay ho.
" Rât đúng, làm ồn đến tiểu huynh đệ." họ Tây Môn Vân trôi định thần nhàn chắp tay.
" Đừng theo ta xưng huynh gọi đệ! Ta chỉ là nhân vật nhỏ, trèo cao không hơn các hạ." Đan Phi tự biết không đọc được nhiều sách, cũng không biết lấy người sang làm thân mang tiếng thơm.
Tây Môn Vân không nghĩ đến bản thân, y thưởng thức chính là thẳng thắng của chàng.
" Không biết tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ ra sao?" y vừa lúc thừa dịp này cơ hội hiểu biết chàng.
" Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến." y hỏi nhiều như vậy muốn làm gì đây?
" Nếu là tại hạ muốn cùng tiểu huynh đệ kết giao thì sao? Chẳng biết có thể cho tại hạ một cơ hội hay không?" y không lạnh không nóng mà hỏi han, mang theo một ít dung túng.
Đan Phi có chút kinh ngạc nhìn y liếc mắt một cái. Ẻo lả này muốn kết giao bằng hữu với chàng? Bằng y Họ Tây Môn Vân bốn chữ, trên giang hồ có bao nhiêu người muốn cùng y kết giao, vì cái gì nhắm tới chàng?
Chàng lại cẩn thận xem xét y, trừ bỏ diện mạo y bề ngoài rất giống nữ nhân, kỳ thật cũng không khuyết điểm gì, nhưng lòng người không thể dễ dàng mà bước vào, vẫn là đề phòng cho tốt.
" Không được." Đan Phi đầu óc nghĩ, miệng cũng dễ nói ra.
" Vì cái gì không được?"
" Không được chính là không được, bởi vì chúng ta là bất đồng trên đường đi, ngươi chưa từng nghe qua ‘nói bất đồng không phân vi mưu ’(8) những lời này hay sao?" Tây Môn Vân là bạch đạo, mà chàng là hắc đạo. Sư phụ khi còn sống sẽ không thích danh môn chính phái trên giang hồ, nói bọn họ rất cứng nhắc không thú vị, lại dối trá đến cực điểm, ở mặt ngoài khen ngợi ta thần kỹ kinh người, nhưng bên trong lại mắng ta là hạng người trộm cướp, một mạch dưới, liền tự cho là ta là hắc đạo, không hề cùng bạch đạo là người nên lui tới.
Tây Môn Vân lãng mi giương lên, cười vài tiếng: " Trên giang hồ không nên bạch đạo, hắc đạo chi phân. Chẳng lẽ người bạch đạo liền tất cả đều là người tốt, hắc đạo lại tất cả đều là người xấu, tốt như vậy nhất định phá hỏng giới tuyến ở đâu? Tiểu huynh đệ, ngươi bất quá là bị người khác đặt ra quan niệm hạn chế, nếu có thể thoát ra, có thể hiểu được đạo lý này."
Đan Phi biết là không thể khuyên y, cũng lười chẳng muốn tranh luận: " Dù sao ta nói ngươi, nói ngắn lại một câu, ta thích như thế nào liền như thế đó, bất luận kẻ nào cũng bắt buộc không được ta, ta không nghĩ với ngươi kết giao bằng hữu, miễn cưỡng ta cũng vô dụng."
" Ngươi thật sự thực cố chấp." Tây Môn Vân bất đắc dĩ cười khổ.
" Không có biện pháp, tính tình ta giống mẫu thân ta, không đổi được." chàng từ trước đến nay không thường nói chuyện tào lao, đêm nay lại cùng y tán gẫu nhiều như vậy.
" Nếu vậy bằng hữu có thể đem tính danh nói cho tại hạ đi! Ít nhất để cho tại hạ biết như thế nào xưng hô với ngươi." Tây Môn Vân cũng không buông tha cho đáp án y muốn.
" Ngươi cũng thực cố chấp." chàng không cam lòng nguyện nói.
" Đâu có." Tây Môn Vân cười to.
" Quên đi, nói thì nói, đỡ phải nghe ngươi dong dài, ta gọi là..."
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, trên mái hiên nhảy xuống vài tên Hắc y nhân, tác động không khí xung quanh.
" Tây Môn Vân, nạp mạng đi!" hợp với vài tiếng xích tiếng quát theo Hắc y nhân trong miệng phun ra.
Hai người trong viện dù bận vẫn ung dung tìm theo tiếng nhìn lại, cũng không có ý sợ hãi.
" Còn có người nhiều như vậy buổi tối không ngủ được, cừu hận của ngươi?" Đan Phi không kiên nhẫn hỏi han.
" Không rõ ràng lắm, đại khái là vậy!" Tây Môn Vân không quan hệ đau khổ nói, giống như người ta không phải tới giết y.
" Cái gì đại khái? Người ta đều chỉ tên nói họ, các hạ tự mình giải quyết, không liên quan gì tới ta." phiền toái của chàng quá nhiều, không nghĩ đến chen vào việc người khác nữa.
" Ai, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được a?" Tây Môn Vân hết lòng tin theo tiểu nhân động thủ, quân tử dùng tài hùng biện nguyên tắc, bị bất đắc dĩ tuyệt không ra tay.
Đan Phi đối y chắp tay: " Ngươi là đại hiệp, ta bất quá là dân chúng bình thường, lại không hiểu võ công, như thế nào cứu ngươi đây? Các hạ chính mình bảo trọng." nghĩ muốn cuống chàng, chàng cũng không tin mấy nhảy nhót vở hài kịch này giết được y.
" Tây Môn Vân, đem giao Bảo Khố Đồ ra đây, nếu không cho ngươi chết không toàn thây." Hắc y nhân một tiếng quát.
" Các vị nhất định nghĩ sai rồi, tại hạ trên người cũng không có giấu Bảo Khố Đồ gi." y bị vây ở giữa, vẫn là bộ dáng tao nhã có lễ.
Một trong số hắc y nhân sát khí chết người: " Chờ giết ngươi, sẽ tìm ra Bảo Khố Đồ giấu trong người cũng không muộn, mọi người lên!"
Bốn gã Hắc y nhân vây công một mình chiến đấu hăng hái Tây Môn Vân, chợt xem thấy cực kỳ nguy hiểm, chỉ có một bên đơn độc xem náo nhiệt nhìn ra manh mối, y căn bản chính là chơi đùa bọn họ mà thôi, xuất liên tục một nửa công lực cũng không có.
Chàng dù xem cũng cảm thấy được thủ tốt, sư phụ giáo quyền cước này công phu vẫn không cơ hội vận dụng đến, nhưng lại không nghĩ chọc người chú ý, hại chàng nhìn tâm dương khó nhịn.
" Đại Phi, phát sinh chuyện gì? Bọn họ là ai?" nghe thấy tiếng đánh nhau Bách Hợp khoác áo đi ra đuổi tới đến bên cạnh chàng.
" Ngươi đi ra làm cái gì? Nam nhân đánh nhau với nữ nhân các ngươi không liên quan."
" Ta... chính là lo lắng ngươi." nàng tóc mai loạn, trên mặt còn mang theo nỗi khiếp sợ vẫn còn, có thể thấy được là bị làm tỉnh lại, " Ta nằm mông thấy, mộng thấy ngươi bị bắt, ta rất sợ hãi."
Đan Phi thấy trong con ngươi nàng nước gợn nhộn nhạo, khí lại phát không được.
" Vào nhà ngủ giấc đi, tìm bạc cho ngươi có giường ngủ, liền cho ta hảo hảo nghỉ ngơi, mặt khác đừng động."
" Những người đó là cừu (9) nhân của Tây Môn công tử hay sao? Y là người tốt, ngươi đi giúp giúp y được không?" nàng ôn nhu yêu cầu nói.
Chàng khó chịu rống: " Nha đầu ngốc, ngươi lập tức vào ngủ cho ta, dong dài một câu nữa ta liền tự mình bắt ngươi đi vào." nha đầu ngốc này tâm còn hướng trên người kẻ khác, cũng không ngẫm lại là dựa vào ai ăn cơm.
" Hảo... hảo thôi!" nàng không dám nói thêm nữa.
Hắc y nhân đánh không lêu liền biết đánh không lại Tây Môn Vân, liền muốn lợi dụng đôi nam nữ kia đến uy hiếp y, lấy thái độ làm người của Tây Môn Vân, tuyệt sẽ không ngồi yên mặc kệ.
" Mau bắt lấy một nam một nữ kia." Hắc y nhân đứng đầu hạ lệnh nói.
Trong đó một gã Hắc y nhân lập tức khinh thân một cái, hướng Đan Phi cùng Bách Hợp tới. (dám khinh thường soái ca của ta sao, chém > <
Đan Phi bản năng đem Bách Hợp trốn hảo sau lương trụ (10) chàng, chừng một chút, bạt khởi vài thước, cùng người tới ở giữa không trung giao nhau, không đến hai chiêu, Hắc y nhân liền ăn một cái thiết quyền của chàng, rơi xuống dưới.
" A..." Hắc y nhân nôn ra máu tươi, được đồng bọn nâng đứng lên.
" Lui!" bốn gã Hắc y nhân nhảy lên mái hiên, chạy trối chết.
Bách Hợp sau lương trụ nhảy ra, chăm chú nhìn chàng sùng bái: " Đại Phi, ngươi hảo lợi hại! Ta hiện tại mới biết được ngươi công phu tốt như vậy."
Đáy mắt chàng có chút đắc ý, rồi lại làm bộ không thèm để ý. (bày đặt làm bộ nữa, ca thật là T T)
" Hừ! Nguyên lai ngươi vẫn xem thường ta, đã chỉ cho ta biết trộm đồ mà thôi."
" Không... không phải, ta..."
" Quên đi, không cần giải thích, ta mới không thấy lạ." chàng vẻ mặt cự người, bộ dáng vu ngàn dặm ở ngoài, rõ ràng để ý đắc muốn chết, rồi lại ưa sĩ diện.
Tây Môn Vân thảnh thơi đi tới, nhìn không ra dấu vết vừa rồi cùng người đánh nhau.
" Tiểu huynh đệ, xin hỏi lệnh sư chính là "thần trộm" nhân nghĩa Đinh Vô Ba tiền bối?" y đã theo võ công chàng nhìn ra sư phụ chàng.
" Phải thì sao? Không phải thì sao?"
" Mới vừa rồi kia chiêu ‘nhất cước tiến vân’ (11) xác nhận tuyệt sống sở trường của Vô Ba tiền bối, còn nhỏ như vậy huynh đệ không phải là đệ tử duy nhất của ngài, gần hai năm nay phạm hạ vài món thiết đạo án Đan Phi ‘hiệp đạo’?"
" Ngươi hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì? Khó có thể nào nghĩ đến trong nha môn thông gió báo tấn, gọi người tới bắt ta a!" chàng rất không cao hứng bị y nhận ra chi tiết.
" Đương nhiên không phải, tại hạ đều không phải là người trong quan môn, không lý do làm như vậy, chỉ là cùng Gia sư có một đoạn giao tình, nghĩ đến quan hệ chúng ta lại bất đồng."
Đan Phi đầu cho y một cái" Ngươi rất nhàm chán có phải hay không" ánh mắt, nói: " Ngươi liều mạng muốn cùng ta đặt lên quan hệ làm cái gì? Đối với ngươi lại không ưu đãi. Sư phụ ta đã sớm đến nửa Tô Châu đi áp đản (12), ngươi phải quan hệ trong lời nói phải đi tìm ngài, ta không có thời gian rỗi."
" Gia sư cũng đã đi về cõi tiên, nếu chúng ta đồng bệnh tương liên, sao không kết làm bạn tốt?" Tây Môn Vân thủy chung vẻ mặt ôn hoà đối chàng nói chuyện.
Bách Hợp cũng muốn sáp một miệng: " Ta nghĩ..."
" Câm miệng, trở về ngủ, chuyện nam nhân nữ nhân không cần lo cho." Đan Phi hướng nàng rống lên vài câu.
Nàng tựa như tiểu nương tử ngoan ngoãn quay lại phòng ngủ, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại lược biểu kháng nghị.
" Đan huynh đệ, Hoa cô nương này cùng ngươi quan hệ tựa hồ không tầm thường." Tây Môn Vân hứng thú nhìn thấy phương thức ở chung đặc thù của hai người.
Đan Phi hận nhất người ta nghĩ như vậy, rất giống nhận định nàng cũng chính là nương tử của chàng.
Chàng nói với y: " Ngươi không cần phải quản nhiều làm gì! Ta cùng nha đầu ngốc quan hệ gì không nhọc Tây Môn đại hiệp lo lắng, sắc trời đã tối, ta không rảnh cùng ngươi tiếp tục nói chuyện phiếm."
Gót hài vừa chuyển, chàng đã hướng chỗ ngủ của mình mà đến.
Tây Môn Vân hai tay bỏ sau thắt lưng, có chút đăm chiêu. Không biết vì sao đối chàng hợp ý như thế. Người ta chính là không cảm kích, còn nói thẳng từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông, căn bản khinh thường cùng y kết bạn, nhưng chính mình lại vẫn không chịu hết hy vọng, lại là cái gì nguyên nhân đây?
********
Chú thích:
(1): quan như chi ma đậu xanh: quan quèn, chức vị rất nhỏ, chẳng đáng để nhắc tới
(2) nhấc tay chi lao: thuận tiện mà đưa tay làm thôi
(3) mộc xuân phong bàn: ý chỉ tâm tình khoáng đạt như gió xuân thoảng qua cây
(4) kiến dị tư thiên: thuận theo tự nhiên
(5) nhất đao lưỡng đoạn: một đao cắt đứt
(6) hưu: bỏ
(7) Một mình cô độc đánh đàn ngân dài trong đêm, bản thân lại không biết ánh trăng đã chiếu soi khi nào.
(8) Nói bất đồng không phân vi mưu: đã là bất đồng thì không cần phân rõ gì cả
(9) cừu: hận
(10) lương trụ: cái cột
(11) nhất cước tiến vân: một bước lên mây
(12) ý chỉ đã mất lâu rồi
Ban đêm mọi âm thanh yên tĩnh, tiếng sáo càng có vẻ thanh thúy du dương.
Sân lý nho nhỏ, Tây Môn Vân cầm trong tay sáo ngọc, chính chìm đắm trong khúc nhạc tự phổ.
Một khúc phương nghỉ ngơi, liền thuận miệng ngâm nói: " Độc tọa u hoàng lý, đánh đàn phục thét dài. Thân lâm nhân không biết, nguỵêt quang đến cùng tỏ." (7)
Y linh hoạt đem sáo ngọc ở không gian chuyển động, vẻ mặt thanh thản mà tao nhã, cực kỳ hưởng thụ thời gian yên tĩnh này.
" Ta còn suy nghĩ là người nào nhàm chán nhân nửa đêm không ngủ được, làm ồn an bình, nguyên lai là ngươi nha!" tiếng người nói đúng là Đan Phi. Chàng ở trong phòng nhịn thật lâu, nghe y thổi toàn các khúc đoạn vị, rốt cuộc không nín được đi ra, bực đến tột cùng.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, nam nhân ẻo lả này cũng ở tại gian khách điếm này, có đủ điều không hay ho.
" Rât đúng, làm ồn đến tiểu huynh đệ." họ Tây Môn Vân trôi định thần nhàn chắp tay.
" Đừng theo ta xưng huynh gọi đệ! Ta chỉ là nhân vật nhỏ, trèo cao không hơn các hạ." Đan Phi tự biết không đọc được nhiều sách, cũng không biết lấy người sang làm thân mang tiếng thơm.
Tây Môn Vân không nghĩ đến bản thân, y thưởng thức chính là thẳng thắng của chàng.
" Không biết tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ ra sao?" y vừa lúc thừa dịp này cơ hội hiểu biết chàng.
" Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến." y hỏi nhiều như vậy muốn làm gì đây?
" Nếu là tại hạ muốn cùng tiểu huynh đệ kết giao thì sao? Chẳng biết có thể cho tại hạ một cơ hội hay không?" y không lạnh không nóng mà hỏi han, mang theo một ít dung túng.
Đan Phi có chút kinh ngạc nhìn y liếc mắt một cái. Ẻo lả này muốn kết giao bằng hữu với chàng? Bằng y Họ Tây Môn Vân bốn chữ, trên giang hồ có bao nhiêu người muốn cùng y kết giao, vì cái gì nhắm tới chàng?
Chàng lại cẩn thận xem xét y, trừ bỏ diện mạo y bề ngoài rất giống nữ nhân, kỳ thật cũng không khuyết điểm gì, nhưng lòng người không thể dễ dàng mà bước vào, vẫn là đề phòng cho tốt.
" Không được." Đan Phi đầu óc nghĩ, miệng cũng dễ nói ra.
" Vì cái gì không được?"
" Không được chính là không được, bởi vì chúng ta là bất đồng trên đường đi, ngươi chưa từng nghe qua ‘nói bất đồng không phân vi mưu ’(8) những lời này hay sao?" Tây Môn Vân là bạch đạo, mà chàng là hắc đạo. Sư phụ khi còn sống sẽ không thích danh môn chính phái trên giang hồ, nói bọn họ rất cứng nhắc không thú vị, lại dối trá đến cực điểm, ở mặt ngoài khen ngợi ta thần kỹ kinh người, nhưng bên trong lại mắng ta là hạng người trộm cướp, một mạch dưới, liền tự cho là ta là hắc đạo, không hề cùng bạch đạo là người nên lui tới.
Tây Môn Vân lãng mi giương lên, cười vài tiếng: " Trên giang hồ không nên bạch đạo, hắc đạo chi phân. Chẳng lẽ người bạch đạo liền tất cả đều là người tốt, hắc đạo lại tất cả đều là người xấu, tốt như vậy nhất định phá hỏng giới tuyến ở đâu? Tiểu huynh đệ, ngươi bất quá là bị người khác đặt ra quan niệm hạn chế, nếu có thể thoát ra, có thể hiểu được đạo lý này."
Đan Phi biết là không thể khuyên y, cũng lười chẳng muốn tranh luận: " Dù sao ta nói ngươi, nói ngắn lại một câu, ta thích như thế nào liền như thế đó, bất luận kẻ nào cũng bắt buộc không được ta, ta không nghĩ với ngươi kết giao bằng hữu, miễn cưỡng ta cũng vô dụng."
" Ngươi thật sự thực cố chấp." Tây Môn Vân bất đắc dĩ cười khổ.
" Không có biện pháp, tính tình ta giống mẫu thân ta, không đổi được." chàng từ trước đến nay không thường nói chuyện tào lao, đêm nay lại cùng y tán gẫu nhiều như vậy.
" Nếu vậy bằng hữu có thể đem tính danh nói cho tại hạ đi! Ít nhất để cho tại hạ biết như thế nào xưng hô với ngươi." Tây Môn Vân cũng không buông tha cho đáp án y muốn.
" Ngươi cũng thực cố chấp." chàng không cam lòng nguyện nói.
" Đâu có." Tây Môn Vân cười to.
" Quên đi, nói thì nói, đỡ phải nghe ngươi dong dài, ta gọi là..."
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, trên mái hiên nhảy xuống vài tên Hắc y nhân, tác động không khí xung quanh.
" Tây Môn Vân, nạp mạng đi!" hợp với vài tiếng xích tiếng quát theo Hắc y nhân trong miệng phun ra.
Hai người trong viện dù bận vẫn ung dung tìm theo tiếng nhìn lại, cũng không có ý sợ hãi.
" Còn có người nhiều như vậy buổi tối không ngủ được, cừu hận của ngươi?" Đan Phi không kiên nhẫn hỏi han.
" Không rõ ràng lắm, đại khái là vậy!" Tây Môn Vân không quan hệ đau khổ nói, giống như người ta không phải tới giết y.
" Cái gì đại khái? Người ta đều chỉ tên nói họ, các hạ tự mình giải quyết, không liên quan gì tới ta." phiền toái của chàng quá nhiều, không nghĩ đến chen vào việc người khác nữa.
" Ai, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được a?" Tây Môn Vân hết lòng tin theo tiểu nhân động thủ, quân tử dùng tài hùng biện nguyên tắc, bị bất đắc dĩ tuyệt không ra tay.
Đan Phi đối y chắp tay: " Ngươi là đại hiệp, ta bất quá là dân chúng bình thường, lại không hiểu võ công, như thế nào cứu ngươi đây? Các hạ chính mình bảo trọng." nghĩ muốn cuống chàng, chàng cũng không tin mấy nhảy nhót vở hài kịch này giết được y.
" Tây Môn Vân, đem giao Bảo Khố Đồ ra đây, nếu không cho ngươi chết không toàn thây." Hắc y nhân một tiếng quát.
" Các vị nhất định nghĩ sai rồi, tại hạ trên người cũng không có giấu Bảo Khố Đồ gi." y bị vây ở giữa, vẫn là bộ dáng tao nhã có lễ.
Một trong số hắc y nhân sát khí chết người: " Chờ giết ngươi, sẽ tìm ra Bảo Khố Đồ giấu trong người cũng không muộn, mọi người lên!"
Bốn gã Hắc y nhân vây công một mình chiến đấu hăng hái Tây Môn Vân, chợt xem thấy cực kỳ nguy hiểm, chỉ có một bên đơn độc xem náo nhiệt nhìn ra manh mối, y căn bản chính là chơi đùa bọn họ mà thôi, xuất liên tục một nửa công lực cũng không có.
Chàng dù xem cũng cảm thấy được thủ tốt, sư phụ giáo quyền cước này công phu vẫn không cơ hội vận dụng đến, nhưng lại không nghĩ chọc người chú ý, hại chàng nhìn tâm dương khó nhịn.
" Đại Phi, phát sinh chuyện gì? Bọn họ là ai?" nghe thấy tiếng đánh nhau Bách Hợp khoác áo đi ra đuổi tới đến bên cạnh chàng.
" Ngươi đi ra làm cái gì? Nam nhân đánh nhau với nữ nhân các ngươi không liên quan."
" Ta... chính là lo lắng ngươi." nàng tóc mai loạn, trên mặt còn mang theo nỗi khiếp sợ vẫn còn, có thể thấy được là bị làm tỉnh lại, " Ta nằm mông thấy, mộng thấy ngươi bị bắt, ta rất sợ hãi."
Đan Phi thấy trong con ngươi nàng nước gợn nhộn nhạo, khí lại phát không được.
" Vào nhà ngủ giấc đi, tìm bạc cho ngươi có giường ngủ, liền cho ta hảo hảo nghỉ ngơi, mặt khác đừng động."
" Những người đó là cừu (9) nhân của Tây Môn công tử hay sao? Y là người tốt, ngươi đi giúp giúp y được không?" nàng ôn nhu yêu cầu nói.
Chàng khó chịu rống: " Nha đầu ngốc, ngươi lập tức vào ngủ cho ta, dong dài một câu nữa ta liền tự mình bắt ngươi đi vào." nha đầu ngốc này tâm còn hướng trên người kẻ khác, cũng không ngẫm lại là dựa vào ai ăn cơm.
" Hảo... hảo thôi!" nàng không dám nói thêm nữa.
Hắc y nhân đánh không lêu liền biết đánh không lại Tây Môn Vân, liền muốn lợi dụng đôi nam nữ kia đến uy hiếp y, lấy thái độ làm người của Tây Môn Vân, tuyệt sẽ không ngồi yên mặc kệ.
" Mau bắt lấy một nam một nữ kia." Hắc y nhân đứng đầu hạ lệnh nói.
Trong đó một gã Hắc y nhân lập tức khinh thân một cái, hướng Đan Phi cùng Bách Hợp tới. (dám khinh thường soái ca của ta sao, chém > <
Đan Phi bản năng đem Bách Hợp trốn hảo sau lương trụ (10) chàng, chừng một chút, bạt khởi vài thước, cùng người tới ở giữa không trung giao nhau, không đến hai chiêu, Hắc y nhân liền ăn một cái thiết quyền của chàng, rơi xuống dưới.
" A..." Hắc y nhân nôn ra máu tươi, được đồng bọn nâng đứng lên.
" Lui!" bốn gã Hắc y nhân nhảy lên mái hiên, chạy trối chết.
Bách Hợp sau lương trụ nhảy ra, chăm chú nhìn chàng sùng bái: " Đại Phi, ngươi hảo lợi hại! Ta hiện tại mới biết được ngươi công phu tốt như vậy."
Đáy mắt chàng có chút đắc ý, rồi lại làm bộ không thèm để ý. (bày đặt làm bộ nữa, ca thật là T T)
" Hừ! Nguyên lai ngươi vẫn xem thường ta, đã chỉ cho ta biết trộm đồ mà thôi."
" Không... không phải, ta..."
" Quên đi, không cần giải thích, ta mới không thấy lạ." chàng vẻ mặt cự người, bộ dáng vu ngàn dặm ở ngoài, rõ ràng để ý đắc muốn chết, rồi lại ưa sĩ diện.
Tây Môn Vân thảnh thơi đi tới, nhìn không ra dấu vết vừa rồi cùng người đánh nhau.
" Tiểu huynh đệ, xin hỏi lệnh sư chính là "thần trộm" nhân nghĩa Đinh Vô Ba tiền bối?" y đã theo võ công chàng nhìn ra sư phụ chàng.
" Phải thì sao? Không phải thì sao?"
" Mới vừa rồi kia chiêu ‘nhất cước tiến vân’ (11) xác nhận tuyệt sống sở trường của Vô Ba tiền bối, còn nhỏ như vậy huynh đệ không phải là đệ tử duy nhất của ngài, gần hai năm nay phạm hạ vài món thiết đạo án Đan Phi ‘hiệp đạo’?"
" Ngươi hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì? Khó có thể nào nghĩ đến trong nha môn thông gió báo tấn, gọi người tới bắt ta a!" chàng rất không cao hứng bị y nhận ra chi tiết.
" Đương nhiên không phải, tại hạ đều không phải là người trong quan môn, không lý do làm như vậy, chỉ là cùng Gia sư có một đoạn giao tình, nghĩ đến quan hệ chúng ta lại bất đồng."
Đan Phi đầu cho y một cái" Ngươi rất nhàm chán có phải hay không" ánh mắt, nói: " Ngươi liều mạng muốn cùng ta đặt lên quan hệ làm cái gì? Đối với ngươi lại không ưu đãi. Sư phụ ta đã sớm đến nửa Tô Châu đi áp đản (12), ngươi phải quan hệ trong lời nói phải đi tìm ngài, ta không có thời gian rỗi."
" Gia sư cũng đã đi về cõi tiên, nếu chúng ta đồng bệnh tương liên, sao không kết làm bạn tốt?" Tây Môn Vân thủy chung vẻ mặt ôn hoà đối chàng nói chuyện.
Bách Hợp cũng muốn sáp một miệng: " Ta nghĩ..."
" Câm miệng, trở về ngủ, chuyện nam nhân nữ nhân không cần lo cho." Đan Phi hướng nàng rống lên vài câu.
Nàng tựa như tiểu nương tử ngoan ngoãn quay lại phòng ngủ, "Phanh" một tiếng đóng cửa lại lược biểu kháng nghị.
" Đan huynh đệ, Hoa cô nương này cùng ngươi quan hệ tựa hồ không tầm thường." Tây Môn Vân hứng thú nhìn thấy phương thức ở chung đặc thù của hai người.
Đan Phi hận nhất người ta nghĩ như vậy, rất giống nhận định nàng cũng chính là nương tử của chàng.
Chàng nói với y: " Ngươi không cần phải quản nhiều làm gì! Ta cùng nha đầu ngốc quan hệ gì không nhọc Tây Môn đại hiệp lo lắng, sắc trời đã tối, ta không rảnh cùng ngươi tiếp tục nói chuyện phiếm."
Gót hài vừa chuyển, chàng đã hướng chỗ ngủ của mình mà đến.
Tây Môn Vân hai tay bỏ sau thắt lưng, có chút đăm chiêu. Không biết vì sao đối chàng hợp ý như thế. Người ta chính là không cảm kích, còn nói thẳng từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông, căn bản khinh thường cùng y kết bạn, nhưng chính mình lại vẫn không chịu hết hy vọng, lại là cái gì nguyên nhân đây?
********
Chú thích:
(1): quan như chi ma đậu xanh: quan quèn, chức vị rất nhỏ, chẳng đáng để nhắc tới
(2) nhấc tay chi lao: thuận tiện mà đưa tay làm thôi
(3) mộc xuân phong bàn: ý chỉ tâm tình khoáng đạt như gió xuân thoảng qua cây
(4) kiến dị tư thiên: thuận theo tự nhiên
(5) nhất đao lưỡng đoạn: một đao cắt đứt
(6) hưu: bỏ
(7) Một mình cô độc đánh đàn ngân dài trong đêm, bản thân lại không biết ánh trăng đã chiếu soi khi nào.
(8) Nói bất đồng không phân vi mưu: đã là bất đồng thì không cần phân rõ gì cả
(9) cừu: hận
(10) lương trụ: cái cột
(11) nhất cước tiến vân: một bước lên mây
(12) ý chỉ đã mất lâu rồi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook