**

Sau khi ăn xong, mọi người di chuyển đến một khác chỗ phẩm trà.

" Tây Môn đại ca, đây là trà lài Tô Châu nổi danh, dùng cây hoa lài sơ chế, mùi thơm ngát cam thuần, huynh uống thử xem." Đường Lâm ân cần châm.

" n, quả nhiên là hảo trà." y thở dài trở về chỗ cũ.

Địch Tử Tĩnh giơ tách lên: " Tây Môn huynh, ta kính huynh."

" Địch huynh quá khách khí, ta cũng kính huynh." y cũng nâng tách nói.

" Tây Môn huynh đại khái trong lòng cũng đã muốn hiểu được, lần này cùng sư muội rời đi Tứ Xuyên là vì tìm Tây Môn huynh." hắn bắt đầu đi vào vấn đề chính.

Tây Môn Vân ra vẻ không biết: " Tìm ta? Địch huynh tìm tại hạ có việc?"

Y giả bộ. Địch Tử tĩnh sắc mặt ngưng trọng, nói: " Đương nhiên là vì huynh trên người giấu vật trong Bảo Khố Đồ, Gia sư cùng Tây Môn huynh đã hiểu biết, không bằng cùng Đường môn hợp tác, tìm ra địa điểm chôn dấu bảo tàng."

" Nguyên lai Địch huynh cùng Đường cô nương tìm tại hạ là vì chuyện này, tại hạ liền nói thực ra, trên đời này căn bản không có vật giấu trong Bảo Khố Đồ gì, tất cả đều là người có tâm địa phao lời đồn, không thể tin."

" Trên giang hồ mỗi người đều biết giao tình của huynh cùng Động Đình vương, hắn khi còn sống đem cướp bảo vật toàn bộ giấu nơi nào đó ở Động Đình hồ, cũng lại giấu trong Bảo Khố Đồ, đều có người có thể chứng minh, hơn nữa hắn trước khi chết người cuối cùng nhìn thấy là huynh, sau vật giấu trong Bảo Khố Đồ cũng mất tích, không ở trên người huynh, lại sẽ ở trên người ai đây?" khẩu khí của hắn cũng biến nóng nảy.

Đường Lâm lấy lòng nói: " Tây Môn đại ca, phụ thân ta cũng không nghĩ muốn vàng bạc châu báu gì, chẳng qua nghe nói trong bảo tàng có bí kíp võ cồn, chỉ cần có thể được đến nó là đủ rồi, cũng coi như đưa phụ thân ta một phần nhân tình."

Tây Môn Vân cười yếu ớt nói: " Vật giấu trong Bảo Khố Đồ thật sự không ở trên người ta, tại hạ phải như thế nào giao ra đây? Động Đình hồ vương mặc dù cùng ta xem như có quan hệ, trước khi hắn lâm chung, ta quả thật cùng hắn đã gặp mặt, chính là hắn vẫn chưa giao cho ta cái gì giấu trong Bảo Khố Đồ, thỉnh hai vị phải tin tưởng tại hạ."

" Sư huynh, là vậy sao? Xem ra thật sự chính là lời đồn." nàng căn bản không cần bảo tàng, liền tin rất nhanh.

Địch Tử Tĩnh vẫn là không tin: " Ta không nghĩ chỉ là lời đồn, cho dù không phải giấu trong Bảo Khố Đồ, như vậy nhất định giao cho ngươi cái gì đó, Tây Môn huynh làm gì giấu diếm nữa?"

" Uy! Nhị ca ta nói không có sẽ không có, các ngươi có phiền hay không a! Cứ hỏi không dứt." Đan Phi đã muốn bất mãn bọn họ cùng truy.

" Tam đệ, không cần xúc động." Tây Môn Vân vân đạm phong khinh, nhất phái nhàn tình nói: " Địch huynh nói đúng vậy, Động Đình hồ vương cho tại hạ chính là một vật khác, mà không phải giấu trong Bảo Khố Đồ."

" Quả nhiên là như thế này." mặt nạ nguyên bản đoan chính của Địch Tử Tĩnh rớt một nửa, lộ ra chút thần thái khác thường, " Hắn giao cho ngươi cái gì vậy?"

Tây Môn Vân cười xin lỗi: " Thực thật có lỗi, đây là ước định của tại hạ cùng Động Đình hồ vương, tuyệt không tiết lộ cho bên thứ ba biết."

" Phải không? Cho nên huynh nghĩ muốn một người độc chiếm." mặt nạ rớt thêm một phần ba.

" Cáp, ta còn nghĩ đến ít nhất Đường môn lý còn có ngươi biết điều, hóa ra cùng là một dạng cả, thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm (1), lúc trước là ngươi giả tạo." Đan Phi nhảy dựng lên chỉ vào cái mũi Địch Tử Tĩnh mắng.

" Sư huynh, có chuyện gì hảo hảo nói." Đường Lâm cũng không hy vọng hắn phá hủy nhân duyên của nàng.

Địch Tử Tĩnh ngày thường dung túng, không ngờ đối nàng giận ngôn cùng hướng: " Ngươi câm miệng cho ta, nơi này không có phần cho ngươi chen chân."

" Huynh... sư huynh, huynh dám rống ta?!" nàng khiếp sợ quát lên.

" Ta hiện tại không đếm xỉa tới ngươi. Tây Môn huynh, ngươi tốt nhất vẫn là lấy ra vật Động Đình hồ vương giao cho ngươi, miễn cho bị thương hòa khí lẫn nhau." hiện giờ ở trên mặt hắn có chính là tươi cười âm ngoan cùng trong mắt xơ xác tiêu điều, hoàn toàn mất đi diện mạo vốn có.

Đan Phi lo lắng đề phòng nhanh hắn. Đến đây! Đến đây! Chàng đã nói đây là Hồng Môn Yến thôi! Chính là hắn nhìn về phía nhị ca thân ái, thái độ huynh ấy bình chân như vại làm cho người ta thay y niết mồ hôi lạnh.

" Tại hạ là được người chi thác, đối với yêu cầu Địch huynh, thực thật có lỗi, thỉnh khó làm theo." Tây Môn vân liền như vậy tăng gió lực định bàn văn bất động, nghiễm nhiên cảm nhận trong lời nói y ẩn hàm ý cảnh cáo hàm xúc.

Địch Tử Tĩnh bỗng nhiên ngửa đầu cười to: " Cáp... Tây Môn Vân không hổ là Tây Môn Vân, nội lực cao cường, ngay cả thân trúng kịch độc sắc mặt cũng không biến một chút."

********

" Trúng độc? Nhị ca, huynh trúng độc?" Đan Phi nói quá sợ hãi.

" Tây Môn đại ca, Đại Phi, làm sao bây giờ?" Bách Hợp từng nếm qua nỗi khổ trúng độc, reo lên hoảng sợ.

Đường Lâm mặt mày biến sắc: " Sư huynh, huynh hạ độc gì với huynh ấy? Huynh không phải thường muốn ta không dùng độc hại người sao? Vì cái gì lại hại huynh ấy?"

" Sư muội, ta đây là vì sư phụ, phải ứng phó y ngoại trừ việc dụng độc, không có biện pháp khác buộc giao vật ra đây, muội như thế nào có thể trách ta?"

" Sư huynh, huynh thay đổi rồi, phụ thân sẽ không đáp ứng huynh dùng loại phương pháp này đối phó với huynh ấy, ta phải cứu huynh ấy." chỉ cần là độc Đường môn nàng có thể giải.

" Vô ích, độc mà y trúng cũng không phải là độc Đường môn bình thường." Địch Tử Tĩnh cười nói biến hoá kỳ lạ.

" Cho dù huynh ấy có trúng loại độc gì đi nữa, với giải dược của Đường monn không có gì không giải được." nàng tin tưởng tràn đầy nói.

" Ồ? Như vậy độc ‘ Vô Cực Hoa ’ thì sao?" hắn nói thẳng.

"‘ Vô Cực Hoa ’?! Nó sao lại ở trên tay sư huynh, ba tháng trước nó đã bị mất cắp, chẳng lẽ... là sư huynh gây ra." nàng cuối cùng nghĩ thông suốt.

Tây Môn Vân lúc này che ngực, thân ngâm nói: " Ngô..."

"‘ Vô Cực Hoa ’ rốt cuộc là độc gì? Có giải dược hay không a?" Đan Phi mặc kệ ân oán của bọn họ, thầm nghĩ có được giải dược cứu người, " Nhị ca, huynh tỉnh lại đi!"

Đường Lâm hoang mang lo sợ nói: "‘ Vô Cực Hoa ’ là độc hoa bên ngoài hiếm thấy, phụ thân ta vốn có một lọ giải dược, kết quả ngay cả độc dược cùng giải dược đều bị trộm, nghĩ muốn chế tạo giải dược khác ra, muốn vậy cần phải tiêu tốn một năm."

" Một năm?! Huynh ấy hiện tại làm sao có thể chờ một năm. Bà điên, bút sổ sách này ta sẽ đến tính với các ngươi, nhị ca, chúng ta lại quay về Lưu Tâm Biệt trang, tìm phương thúc giúp huynh giải độc, Bách Hợp, nàng giúp ta bên kia."

" Hảo, Phương thúc nhất định có biện pháp." nàng lung tung sát lệ, vội giữ cánh tay y.

Địch Tử Tĩnh cuồng tiếu mấy tiếng: " Bất luận kẻ nào đều cứu không được ngươi, chỉ cần giao ra vật đó, ta lập tức đem giải dược cho ngươi, bằng không lấy nội lực của ngươi nhiều lắm chỉ trụ được một canh giờ."

Trên gương mặt tuấn tú của Tây Môn Vân bị che đi bởi sắc trắng nhạt, cau mày tâm áp lực độc khí bay lên.

" Ngươi là vì... vì chính ngươi! Đường môn chủ... tín nhiệm ngươi như thế, vì... cái gì phải phản bội... sư môn?" y cố sức mà đem nói cho hết lời.

" Hừ, hơn mười năm nay ta hao hết tâm tư tiếp cận ông ta, tranh thủ tín nhiệm của ông ta, cuối cùng ngày hôm nay cũng đến. Ta phải hủy diệt cả Đường môn! Hiện tại độc Đường môn ta căn bản đã nắm giữ tất cả, chỉ cần có được võ lâm bí kíp kia, ta liền có thể xưng bá võ lâm, duy ngã độc tôn! Tây Môn Vân, muốn sống lâu hơn thì mang vật đó giao ra đây, bằng không ngươi chỉ có duy nhất đường chết."

Đường Lâm nhắm phía hắn phấn đấu quên mình: " Đáng giận, ta muốn giết ngươi...a!" một ngụm máu tươi phun ra khóe môi, nhiễm đỏ vạt áo.

Địch Tử Tĩnh ra tay cực nhanh, nhìn không ra hắn ra chiêu thế nào, một quyền đã đem nàng đánh bại trên mặt đất.

" Ta đã nhẫn ngươi đủ lâu, xú nha đầu nhà ngươi không muốn sống, một chưởng này là cho ngươi nhớ rõ giáo huấn, đừng có ỷ thế hiếp người."

" Có bản lĩnh... liền hướng về phía ta... ra tay, ta vẫn là... câu nói kia, thứ khó tuân... mệnh." Thân hình Tây Môn Vân đứng vững lung lay sắp đổ, thở dốc trầm trọng.

" Có phải cảm thấy được hô hấp vô lực hay không? Tây Môn Vân, không cần lãng phí nội lực, ngươi trụ đã lâu, trúng độc đủ thâm, rất nhanh sẽ không cứu được." hắn hưởng thụ một màn này, " sáo ngọc công tử" nhân nghĩa vô địch chết trong tay hắn, thật đúng là nhân sinh một điều thú vị lớn.

" Trời giết vương bát đản, đem giải dược ra đây" Đan Phi bực mình, cho dù chết cũng muốn cướp được giải dược.

" Tam đệ, không... ngươi không phải... đối thủ của hắn." Tây Môn Vân cố hết sức phun ra từng chữ, trong nội y lấy ra hé ra một tờ ý chỉ cũ nát, " Ta thà rằng... nó bị hủy, cũng không... phải để ở... trong tay ngươi."

Tây Môn Vân làm bộ phải xé bỏ, Địch Tử Tĩnh phát ra một tiếng điên cuồng gào thét đáng sợ, bay tới phát cuồng.

Đan Phi kêu sợ hãi: " Nhị ca..." chàng muốn tiến lên bảo hộ y lại không hiểu bị lực đạo mạnh ở đâu chặn lại, kinh ngạc một chút, không hiểu là ai giữ chàng lại.

" Đó là của ta... của ta... " Địch Tử Tĩnh vươn tay tìm tòi, muốn cướp đoạt được tờ giấy kia.

" Muốn liền cho ngươi!" Tây Môn Vân giây lát hồi phục phong mạo tuấn dật của y, mới vừa rồi cái gì thân ngâm, kêu rên thoáng chốc bay đến lên chín từng mây, hiện giờ lại là đại soái ca.

Khi hắn đứng gần y nhất nhất thời không nghĩ tới y lại toát ra những lời này, tay đứng ở giữa không trung liền đông lạnh, hai mắt thẳng trừng y một đôi mắt xinh đẹp tựa như đôi mắt nữ nhân. (sao đại soái ca lại có đôi mắt của mỹ nhân a??? = =)

" Ngươi?!" Địch Tử Tĩnh ngàn phần có một giây mới lĩnh ngộ ra. Tây Môn Vân căn bản không trúng độc.

" bị lừa." y tiếp được lời nói của hắn.

Tây Môn vân hữu chưởng đã tập trung trên gương mặt của hắn, nhìn như nhu nhược vô lực, trôn như gió nhẹ nhưng phong chưởng lại quát động dòng khí bốn phía; mà Địch Tử Tĩnh lại đang nghĩ đến y thân trúng kịch độc, không thể dùng lại nội lực áp chế độc tính, vừa muốn công kích y nên hạ khinh địch, khi y phản kích khi muộn mất rồi.

" Tây Môn ngươi!" Địch Tử Tĩnh giữa ngực trúng một chưởng, thân thể bị đẩy lui mấy bước, miệng phun máu tươi nằm úp sấp ngã xuống đất, " Không có khả năng... không có khả năng, ngươi không trúng độc?"

Thế cục đột biến đến không ngờ.

Đan Phi giương miệng rộng, có điểm cà lăm dắt cánh tay y: " Nhị... ca huynh... không... trúng... độc...?"

" Tây Môn đại ca không có việc gì, thật sự thật tốt quá." Bách Hợp cực vui mà kêu khóc.

" Rốt cuộc là chuyện gì? Nhị ca ——"

" Để cho ta nói đi!" ngoài cửa truyền đến tiếng nói trầm thấp, một vị trung niên nam tử mặc thanh sam đi vào.

Đường Lâm vừa thấy người tới liền nức nở nhào tới: " Phụ thân, phụ thân đã tới! Là sư huynh trộm đi ‘ vô cực hoa ’, không ngờ hắn phản bội Đường môn, uổng phí phụ thân đối hắn tốt như vậy."

Người đó đúng là môn chủ Đường môn Đường Chính Thiệu, ông vỗ về nữ nhân nói: " Phụ thân đã sớm đoán được, mới vội thỉnh Tây Môn công tử giúp phụ thân việc này, không nghĩ tới thật là hắn." trong giọng nói rất bất đắc dĩ cùng cảm giác tiếc hận. (tiếc nuối cùng ân hận)

Địch Tử Tĩnh đỡ tường đứng lên, tản ra tóc bay trên vai, khiến hắn trông như nghèo túng, lại có chút điên cuồng.

" Ta cư nhiên bị lừa... ngươi đã sớm hoài nghi ta có phải hay không?" hắn lớn tiếng hỏi.

" Không tồi, nhưng ta vẫn muốn tin tưởng, vì thế ta dự định giấu giải dược ‘ Vô Cực Hoa ’, chờ ngươi xuống tay, kết quả bị trộm. Vì cái gì? Tử Tĩnh, vì cái gì phải phản bội ta? Ta vốn định đem vị trí môn chủ Đường môn giao cho ngươi, chẳng lẽ còn không đủ sao?" sự thật chân tướng đã vạch trần, nội tâm của ông thật là khó chịu, bị một người chính mình xem như con ruột phản bội, tâm tình tựa như có người cắt lấy thịt của ông.

" Cáp... ta không cần cái gì là đảm đương chức vị chưởng môn Đường môn, Đường Chính Thiệu, ta hỏi ngươi, ngươi còn nhớ rõ cái tên Địch Khanh không?" hắn hướng phía trước đi hai bước, nhìn thấy sắc mặt ông đột biến.

" Địch Khang? Ngươi... là..." Đường Chính Thiệu không có hỏi ra, trong lòng cũng đã sáng tỏ đáp án.

" Ta là con ông ấy, luôn miệng nói phụ thân ta là bằng hữu tốt nhất đời này của ngươi, ngươi lại hạ độc ông ấy, Đường Chính Thiệu, tâm ngươi thật tốt đây, còn có mặt mũi nói nhân nghĩa đạo đức, phi!"

Đường Chính Thiệu bị chỉ trích e rằng không thể dùng lời mà chống đỡ: " Ta biết nói cái gì con cũng sẽ không tin tưởng, năm đó người của ta sơ sẩy mới gây thành bi kịch, ta cũng không phải ý định hại chết ông ấy, nhiều năm qua, lương tâm của ta không có lúc nào là không tra tấn chính mình, nếu ngươi muốn giết ta, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng."

Địch Tử Tĩnh cười đến rơi lệ đầy mặt: " Nói thật là dễ nghe, nhất thời sơ sẩy, nếu không bởi vì ngươi, phụ thân ta nghĩ muốn trở thành đệ nhất cao thủ võ lâm, nguyện vọng đã sớm đạt thành, hiện giờ xem ra ta cũng vô pháp đạt thành tâm nguyện của ông ấy."

Hắn giơ tay lên rồi hạ xuống, hướng thiên linh của mình nhắm xuống, mọi người ngăn cản không kịp, chỉ để lại tiếc nuối càng sâu

" Tử Tĩnh, đây là oan nghiệt gì cơ chứ?" Đường Chính Thiệu bi thống ôm lấy thi thể của hắn khóc thương tâm, chuyện cũ đủ loại lại theo trí nhớ lại ở chỗ sâu nhất trào ra. Hiện giờ ngay cả con của cố nhân cũng giống như chết ở chính mình trong tay, bảo ông nên làm sao đây?

Tây Môn Vân tiến lên nói: " Đường môn chủ, thỉnh nén bi thương."

Ông nhịn xuống đau buồn, để Địch Tử Tĩnh dưới tay mang đi, chuẩn bị mang về Tứ Xuyên an táng. Dù sao hắn vẫn là một phần tử của Đường môn.

" Lần này ít nhiều nhờ lão đệ hỗ trợ, cũng cứu lại nguy cơ Đường môn." Đường Chính Thiệu chắp tay đáp tạ.

" Sao lại thế, bất quá là vãn bối còn nợ Đường môn chủ một ân tình thôi." y khiêm tốn nói.

Đan Phi gãi gãi đầu: " Nhị ca, đây là chuyện gì? Huynh sớm biết Địch Tử Tĩnh có vấn đề phải không?"

" Có thể nói như vậy, một tháng trước ta nhận được tin của Đường môn chủ, biết được ngài ấy muốn tìm ra nội gian, cho nên ta sẽ đến thử mục đích của hắn, hơn nữa trên giang hồ nghe đồn trên người ta có giấu võ công bí kíp trong Bảo Khố Đồ, liền lấy cái này dẫn hắn mắc mưu, chính mình bại lộ hành tung."

" Kia cũng nên nói đệ một tiếng, vừa rồi huynh như vậy thực đem dọa đệ mất nửa cái mạng, nguyên lai huynh trước đó đã dùng giải dược, thật sự là giống như một bức tượng." chàng không khỏi nén giận.

Tây Môn vân cười trêu nói: " Nếu cho đệ biết trước đó, lần này diễn sẽ không chân thật, tính nhất định của đệ sẽ làm bộ không được, chẳng phải là lộ ra sơ hở?"

" Được rồi! Cứ theo huynh là được." chàng ngẫm lại thì thấy cũng đúng, chính mình nhất định ngụy trang không được.

Đường Lâm một bên mãnh lôi kéo Đường Chính Thiệu, phải ông nghĩ cách giữ lại Tây Môn vân.

" Tây Môn lão đệ, chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhau, không bằng ở lại mấy ngày." ông hiểu được tâm sự con gái. nếu có một vị con rể vĩ đại như thế, Đường môn cũng có người kế tục.

" Đa tạ Đường môn chủ, nhưng vãn bối có chuyện quan trọng cần làm, chờ hoàn thanh xong việc, sẽ đến cửa môn bái chào, thỉnh!"

" Cáo từ!" Đường Lâm chỉ có thể thất vọng nhìn theo ba người rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương