(Bạch Dương - Thiên Yết) Vì Em Là Vợ Anh
-
Chương 5: Có thai?
Bạch Dương đã chuyển công tác về Việt Nam, cô đã vào làm ở công ty con của AILLEN, cô vốn đã quen với tác phong làm việc ở công ty này, hơn nữa đãi ngộ cũng rất tốt, cho nên cuộc sống của cô cũng không mấy vất vả. Căn hộ cô mới mua cũng một phần là hỗ trợ mà công ty dành cho cô, nói là nhà, nhưng cùng lắm cũng chỉ để trú thân những khi cô không phải đi công tác mà thôi.
Vốn dĩ cô định về sớm hơn, nhưng sau lần đi công tác từ Pháp, cô đã quay lại Mỹ để giải quyết vấn đề xin chuyển công tác và phát sinh ra một số việc, khiến cô phải kéo dài thêm hai mươi ngày nữa.
Sau mấy ngày mệt mỏi vì chuẩn bị công việc, Bạch Dương cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, cô nhàn nhã nằm trên sofa, tay cầm cuốn sách du lịch mà một người bạn đã tặng.
Trong cuốn sách có một bức ảnh mà người bạn đó chụp chung với cún cưng của mình, Bạch Dương lật thêm mấy trang nữa cũng thấy ảnh của họ, trong lòng cô lại có chút nhớ nhung con trai của mình.
Bạch Dương có nuôi một anh chàng cún Bichon đáng yêu cực, cậu chàng tên là Bông, được một tuổi rưỡi, tuy nhỏ bé nhưng lại cực kỳ loắt choắt, cái đầu tròn xoe không khác gì một cục bông di động. Ngày trước khi còn ở Mỹ, bọn họ vẫn luôn sống cùng với nhau,nhưng khi tần suất công tác ngày một nhiều, Bạch Dương đã đưa Bông về Việt Nam cho Nhã Khiết nuôi, vì mẹ cô vốn dị ứng với lông chó cho nên chỉ có thể gửi Nhã Khiết.
Về đến nhà, việc đầu tiên mà sau khi Bạch Dương thú tội với Nhã Khiết là tìm kiếm con trai yêu quý của mình, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy cậu chàng đâu, hỏi Nhã Khiết thì cô nàng tỉnh bơ nói:
“Bông á hả?... Tớ cho đi du lịch rồi!”
“What? Lăng Nhã Khiết! Cậu đem con tớ đi đâu? Nó đi với ai?”
Bạch Dương hoảng hồn, thanh âm cũng cao lên mấy phần.
“Bà cô à, tôi cho con cô đi du lịch với bác sĩ rồi! Mấy ngày trước nó bị bệnh nên tớ đã đưa nó đến chỗ một anh bạn bác sĩ của Thế Vỹ, có vẻ là bệnh truyền nhiễm nên phải cách ly.
Là như vậy đấy, cậu Bông nhà cô bị bệnh nên bạn trai của Nhã Khiết – Phan Thế Vỹ đã đưa nó tới chỗ một bác sĩ thú y và…phải cách ly.
Hạ Bạch Dương chán nản ném cuốn sách qua một bên, không đi làm, không đi chơi, không có cún cưng bầu bạn, cô sắp chán chết rồi.
Hôm nay Nhã Khiết có hẹn với Thế Vỹ, mẹ cô lại đi tour du lịch với mấy cô bạn cũ, trời thì nắng nóng, cô cũng chẳng có hứng thú mà ra ngoài thưởng ngoạn chụp ảnh.
Công việc liên tục sớm đã quen thuộc, cuộc sống thảnh thơi như bây giờ quả thực có chút không thoải mái.
Đang ảo não buồn rầu thì có tiếng chuông cửa, Bạch Dương đột nhiên bật dậy, mái tóc dài lộn xộn rủ xuống trước mặt, kéo kéo cái quần rộng thùng thình, hớn hở chạy ra mở cửa.
Ở Việt Nam cô chỉ có mẹ là người thân và Nhã Khiết là bạn thân, mẹ cô đã đi du lịch rồi, không phải Lăng cô cô thì còn ai vào đây nữa.
Vừa mở cửa, Bạch Dương vuốt lại mái tóc dài, đôi môi hồng hồng chu lên, nịnh nọt mà nhào tới ôm lấy Nhã Khiết, miệng không ngừng:
“Lănggggggg tiểu thư! Cậu không nỡ để tớ một mình nên mới đến có phải không? Tớ biết là cậu tốt với tớ nhất mà!”
Lăng Nhã Khiết lấy tay chùi chùi nước miếng dính trên mặt, khinh bỉ đẩy Bạch Dương ra, liếc Bạch Dương một cái:
“Bớt nịnh đi! Từ lúc nào mà cậu trở nên dẻo mỏ thế hả?”
Nhã Khiết vừa nói vừa đi vào phòng.
“Hôm nay không đi chơi với Thế Vỹ à? Sao lại qua chỗ tớ?”
“Hôm nay Thế Vỹ có ca mổ gấp, nên hẹn mình buổi khác!” Nhã Khiết ngồi vào ghế sofa ung dung nói.
“Chậc chậc… Bác sĩ Phan lại dám ủy khuất Lăng cô cô của tớ, hắn suốt ngày dao mổ với kim chỉ…”
“Công việc của anh ấy khá bận rộn, cậu cũng biết mà! Mà này, tớ đã bảo là không được gọi là Lăng cô cô, cậu mà còn gọi nữa, chết với tớ!” Nhã Khiết liếc xéo Bạch Dương một cái.
“Hì hì… Biết rồi, biết rồi! Cô Lăng!” Bạch Dương cười nham nhở xách túi thức ăn mà Nhã Khiết mua tới đem vào trong tủ lạnh, miệng cười không ngớt.
“Khiết à, hôm nay khá nóng, tụi mình đi bơi nhé?” Bạch Dương thò mặt ra khỏi nhà bếp nói vọng ra.
“Hôm nay á? Không được!” Nhã Khiết vừa nghe đã từ chối ngay.
“Sao thế? Tới tháng hả? Sợ biến hồ bơi thành bể máu à?”
“Có mà cậu tới tháng đấy! Tớ đang bị cảm, không muốn đi.” Lăng Nhã Khiết nghe Bạch Dương nói không khỏi bực mình, toàn nói ra mấy câu trời ơi đất hỡi.
“Ha ha ha… Tớ mới không có, trễ cả nửa tháng rồi. Không có thoải mái lắm! Hay là mình đi trung tâm thương mại nhé?”
“Ừ, thoải mái thật…. Nhưng mà, gì cơ? Cậu nói cậu bị trễ nửa tháng rồi?....Nửa tháng?” Nhã Khiết đang cầm ly nước lên định uống thì khựng lại, có điểm đáng ngờ khiến cô không ngừng suy nghĩ.
Nhã Khiết không nói lời nào, vội đặt ly nước xuống, thân hình uyển chuyển đi vào trong bếp, kéo Bạch Dương lơ ngơ không hiểu gì đi ra phòng khách.
Bạch Dương một tay cầm bó rau, một tay bị Lăng Nhã Khiết lôi xềnh xệch ra phòng khách, cô vừa đi vừa kháng nghị:
“Này, cậu làm gì mà kéo tớ ghê thế? Rốt cuộc là có chuyện gì hả?”
“Làm sao đấy? Tự dưng lại kéo tớ ra đây?” Bạch Dương bị Nhã Khiết ấn ngồi xuống sofa, nhìn biểu cảm nghiêm túc của Nhã Khiết, cô cũng có chút khó hiểu.
“Kỳ kinh nguyệt của cậu là ngày 15 đúng không?” Nhã Khiết nghiêm túc hỏi.
“Sao tự dưng lại hỏi cái này?”
“Trả lời tớ!” Nhã Khiết nóng vội ngắt lời.
“Ừ, ngày 15, 16 gì đó.”
“Cậu đi Pháp là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 27 tháng 2.” Bạch Dương như cái máy răm rắp trả lời, vẫn lơ mơ không hiểu Nhã Khiết muốn nói cái gì.
Nhã Khiết thở dài một cái, chần chừ nhìn Bạch Dương:
“Hôm nay là mùng 2 tháng 4, cậu đã trễ 18 ngày rồi đấy!”
“Thì sao? Thỉnh thoảng cũng bị trễ mấy ngày mà, chắc là lần này lâu hơn thôi! Tóm lại là cậu muốn nói cái gì hả?” Bạch Dương thật sự không chịu nổi cái vẻ ấp úng kín đáo đó của Nhã Khiết, có gì mà cứ phải hỏi lằng nhằng như thế.
Lăng Nhã Khiết lại thở dài một cái, vẻ mặt như vẻ vừa chắc chắn, vừa thất vọng, gằn giọng hỏi:
“Lần đó cậu không uống thuốc tránh thai phải không?”
Nghe đến đây Bạch Dương lại càng lơ tơ mơ hơn, gì mà thuốc tránh thai ở đây chứ.
“Lần nào? Sao phải uống thuốc tránh thai?” Biểu cảm ngạc nhiên không hiểu gì của Bạch Dương khiến cho Nhã Khiết giận sôi người, đúng là một con bé vô tâm, ngay cả bản thân mình cũng không để ý.
Nhã Khiết tức giận dí trán Bạch Dương mấy cái:
“Á, đau đấy, sao cậu lại đánh tớ?” Bạch Dương ôm trán, khó hiểu hỏi.
“Ngay cả chuyện qua đêm với đàn ông mà cậu còn không nhớ, tớ còn muốn đánh chết cậu đây?..... Cái ngày cậu đi Pháp, rồi qua đêm với một gã lạ hoắc, cậu không thèm uống thuốc tránh thai có phải không?”
“À….” Bạch Dương lúc này mới nhận ra, khẽ à một tiếng cười cười, nhưng sau đó thì biểu cảm thay đổi liên tục, có chút đăm chiêu, có chút ngạc nhiên, tóm lại là rất khó coi.
Nhã Khiết nhìn gương mặt của Bạch Dương lúc này có thể diễn ra được một đống biểu cảm, còn có thể đi làm diễn viên đấy. Nhã Khiết tràn đầy lửa giận ngồi lùi lại, hai tay khoanh trước ngực.
“Thế nào, nghĩ ra chưa?”
“Ây da, thế mà tớ lại quên mất!” Bạch Dương vỗ đùi cái đét, vẻ mặt tiếc hận nói: “Đáng lẽ tớ phải bình tĩnh hơn mới phải, như vậy cũng không để quên túi xách ở nhà anh ta!”
Nghe Bạch Dương nói câu này, Nhã Khiết thật sự không thể kiềm chế được cơn giận của mình nữa, cô nhào tới, cầm gối ôm đánh vào người Bạch Dương, vừa đánh vừa mắng:
“Con nhỏ vô tâm xấu xa này! Cậu vẫn chưa tỉnh ra hả? Sao cậu lại thờ ơ vô trách nhiệm như thế hả? Tại sao cậu lại không uống thuốc tránh thai? Tại sao lại ngu như thế? Còn không hiểu ra vấn đề sao hả?”
“Lăng Nhã Khiết! Cậu nổi điên gì đấy? Nói thẳng ra xem nào?” Bạch Dương đầu tóc bù xù, giằng lấy cái gối trên tay Nhã Khiết ném qua một bên, trông cô không khác gì một bà cô trông trẻ đáng thương.
“Cậu ngủ với đàn ông, không uống thuốc tránh thai, kinh nguyệt thì trễ hơn nửa tháng! Vẫn không hiểu tớ nói gì sao hả? Cậu có thai! Cậu có thai rồi con nhỏ xấu xa kia!” Nhã Khiết bất lực ôm lấy Bạch Dương, nước mắt không hiểu sao lại cứ rơi xuống.
“Có… có thai? Khiết à, cậu nói tớ có thai?” Bạch Dương lúc này mới thật sự hiểu ra vấn đề, thì ra Nhã Khiết hỏi cô những điều ấy là để tìm hiểu rõ chuyện này, rất trùng khớp. Bạch Dương sau một vài phút ngờ ngợ, cuối cùng vẫn không tin:
“Khiết à, chắc không phải đâu, thỉnh thoảng tớ cũng trễ tận bốn, năm ngày. Lần này có thể là lâu hơn một chút thôi, không có khả năng đâu. Cậu nhạy cảm quá rồi đấy!” Bạch Dương cười xòa, tỉnh bơ đẩy Nhã Khiết ra.
“Còn nói nữa? Cậu ngồi yên đấy, đợi tớ quay về rồi rõ, xem có phải là tớ nhạy cảm quá hay không?” Nhã Khiết xoa xoa mặt, cầm túi xách đi thẳng ra ngoài, không thèm nhìn Bạch Dương lấy một cái.
Không tới 10 phút, Nhã Khiết đã quay trở lại, không nói lời nào đưa cho Bạch Dương một túi nhỏ rồi đẩy cô vào nhà vệ sinh.
“Daebak… Trúng số độc đắc thật này?” Bạch Dương ngao ngán nhìn que thử thai trên tay. Không phải là Nhã Khiết quá nhạy cảm, hai vạch đỏ chói lọi như đang cười vào mặt cô, chúng đang cười cô quá ngu ngốc.
Bạch Dương chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Nhã Khiết đã đứng sẵn ở cửa, vẻ mặt như không cần hỏi cũng biết đáp án là gì, Bạch Dương mỉm cười đưa que thử thai cho Nhã Khiết, thản nhiên nói:
“Khiết, tớ cần đến bệnh viện!”
Vốn dĩ cô định về sớm hơn, nhưng sau lần đi công tác từ Pháp, cô đã quay lại Mỹ để giải quyết vấn đề xin chuyển công tác và phát sinh ra một số việc, khiến cô phải kéo dài thêm hai mươi ngày nữa.
Sau mấy ngày mệt mỏi vì chuẩn bị công việc, Bạch Dương cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, cô nhàn nhã nằm trên sofa, tay cầm cuốn sách du lịch mà một người bạn đã tặng.
Trong cuốn sách có một bức ảnh mà người bạn đó chụp chung với cún cưng của mình, Bạch Dương lật thêm mấy trang nữa cũng thấy ảnh của họ, trong lòng cô lại có chút nhớ nhung con trai của mình.
Bạch Dương có nuôi một anh chàng cún Bichon đáng yêu cực, cậu chàng tên là Bông, được một tuổi rưỡi, tuy nhỏ bé nhưng lại cực kỳ loắt choắt, cái đầu tròn xoe không khác gì một cục bông di động. Ngày trước khi còn ở Mỹ, bọn họ vẫn luôn sống cùng với nhau,nhưng khi tần suất công tác ngày một nhiều, Bạch Dương đã đưa Bông về Việt Nam cho Nhã Khiết nuôi, vì mẹ cô vốn dị ứng với lông chó cho nên chỉ có thể gửi Nhã Khiết.
Về đến nhà, việc đầu tiên mà sau khi Bạch Dương thú tội với Nhã Khiết là tìm kiếm con trai yêu quý của mình, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy cậu chàng đâu, hỏi Nhã Khiết thì cô nàng tỉnh bơ nói:
“Bông á hả?... Tớ cho đi du lịch rồi!”
“What? Lăng Nhã Khiết! Cậu đem con tớ đi đâu? Nó đi với ai?”
Bạch Dương hoảng hồn, thanh âm cũng cao lên mấy phần.
“Bà cô à, tôi cho con cô đi du lịch với bác sĩ rồi! Mấy ngày trước nó bị bệnh nên tớ đã đưa nó đến chỗ một anh bạn bác sĩ của Thế Vỹ, có vẻ là bệnh truyền nhiễm nên phải cách ly.
Là như vậy đấy, cậu Bông nhà cô bị bệnh nên bạn trai của Nhã Khiết – Phan Thế Vỹ đã đưa nó tới chỗ một bác sĩ thú y và…phải cách ly.
Hạ Bạch Dương chán nản ném cuốn sách qua một bên, không đi làm, không đi chơi, không có cún cưng bầu bạn, cô sắp chán chết rồi.
Hôm nay Nhã Khiết có hẹn với Thế Vỹ, mẹ cô lại đi tour du lịch với mấy cô bạn cũ, trời thì nắng nóng, cô cũng chẳng có hứng thú mà ra ngoài thưởng ngoạn chụp ảnh.
Công việc liên tục sớm đã quen thuộc, cuộc sống thảnh thơi như bây giờ quả thực có chút không thoải mái.
Đang ảo não buồn rầu thì có tiếng chuông cửa, Bạch Dương đột nhiên bật dậy, mái tóc dài lộn xộn rủ xuống trước mặt, kéo kéo cái quần rộng thùng thình, hớn hở chạy ra mở cửa.
Ở Việt Nam cô chỉ có mẹ là người thân và Nhã Khiết là bạn thân, mẹ cô đã đi du lịch rồi, không phải Lăng cô cô thì còn ai vào đây nữa.
Vừa mở cửa, Bạch Dương vuốt lại mái tóc dài, đôi môi hồng hồng chu lên, nịnh nọt mà nhào tới ôm lấy Nhã Khiết, miệng không ngừng:
“Lănggggggg tiểu thư! Cậu không nỡ để tớ một mình nên mới đến có phải không? Tớ biết là cậu tốt với tớ nhất mà!”
Lăng Nhã Khiết lấy tay chùi chùi nước miếng dính trên mặt, khinh bỉ đẩy Bạch Dương ra, liếc Bạch Dương một cái:
“Bớt nịnh đi! Từ lúc nào mà cậu trở nên dẻo mỏ thế hả?”
Nhã Khiết vừa nói vừa đi vào phòng.
“Hôm nay không đi chơi với Thế Vỹ à? Sao lại qua chỗ tớ?”
“Hôm nay Thế Vỹ có ca mổ gấp, nên hẹn mình buổi khác!” Nhã Khiết ngồi vào ghế sofa ung dung nói.
“Chậc chậc… Bác sĩ Phan lại dám ủy khuất Lăng cô cô của tớ, hắn suốt ngày dao mổ với kim chỉ…”
“Công việc của anh ấy khá bận rộn, cậu cũng biết mà! Mà này, tớ đã bảo là không được gọi là Lăng cô cô, cậu mà còn gọi nữa, chết với tớ!” Nhã Khiết liếc xéo Bạch Dương một cái.
“Hì hì… Biết rồi, biết rồi! Cô Lăng!” Bạch Dương cười nham nhở xách túi thức ăn mà Nhã Khiết mua tới đem vào trong tủ lạnh, miệng cười không ngớt.
“Khiết à, hôm nay khá nóng, tụi mình đi bơi nhé?” Bạch Dương thò mặt ra khỏi nhà bếp nói vọng ra.
“Hôm nay á? Không được!” Nhã Khiết vừa nghe đã từ chối ngay.
“Sao thế? Tới tháng hả? Sợ biến hồ bơi thành bể máu à?”
“Có mà cậu tới tháng đấy! Tớ đang bị cảm, không muốn đi.” Lăng Nhã Khiết nghe Bạch Dương nói không khỏi bực mình, toàn nói ra mấy câu trời ơi đất hỡi.
“Ha ha ha… Tớ mới không có, trễ cả nửa tháng rồi. Không có thoải mái lắm! Hay là mình đi trung tâm thương mại nhé?”
“Ừ, thoải mái thật…. Nhưng mà, gì cơ? Cậu nói cậu bị trễ nửa tháng rồi?....Nửa tháng?” Nhã Khiết đang cầm ly nước lên định uống thì khựng lại, có điểm đáng ngờ khiến cô không ngừng suy nghĩ.
Nhã Khiết không nói lời nào, vội đặt ly nước xuống, thân hình uyển chuyển đi vào trong bếp, kéo Bạch Dương lơ ngơ không hiểu gì đi ra phòng khách.
Bạch Dương một tay cầm bó rau, một tay bị Lăng Nhã Khiết lôi xềnh xệch ra phòng khách, cô vừa đi vừa kháng nghị:
“Này, cậu làm gì mà kéo tớ ghê thế? Rốt cuộc là có chuyện gì hả?”
“Làm sao đấy? Tự dưng lại kéo tớ ra đây?” Bạch Dương bị Nhã Khiết ấn ngồi xuống sofa, nhìn biểu cảm nghiêm túc của Nhã Khiết, cô cũng có chút khó hiểu.
“Kỳ kinh nguyệt của cậu là ngày 15 đúng không?” Nhã Khiết nghiêm túc hỏi.
“Sao tự dưng lại hỏi cái này?”
“Trả lời tớ!” Nhã Khiết nóng vội ngắt lời.
“Ừ, ngày 15, 16 gì đó.”
“Cậu đi Pháp là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 27 tháng 2.” Bạch Dương như cái máy răm rắp trả lời, vẫn lơ mơ không hiểu Nhã Khiết muốn nói cái gì.
Nhã Khiết thở dài một cái, chần chừ nhìn Bạch Dương:
“Hôm nay là mùng 2 tháng 4, cậu đã trễ 18 ngày rồi đấy!”
“Thì sao? Thỉnh thoảng cũng bị trễ mấy ngày mà, chắc là lần này lâu hơn thôi! Tóm lại là cậu muốn nói cái gì hả?” Bạch Dương thật sự không chịu nổi cái vẻ ấp úng kín đáo đó của Nhã Khiết, có gì mà cứ phải hỏi lằng nhằng như thế.
Lăng Nhã Khiết lại thở dài một cái, vẻ mặt như vẻ vừa chắc chắn, vừa thất vọng, gằn giọng hỏi:
“Lần đó cậu không uống thuốc tránh thai phải không?”
Nghe đến đây Bạch Dương lại càng lơ tơ mơ hơn, gì mà thuốc tránh thai ở đây chứ.
“Lần nào? Sao phải uống thuốc tránh thai?” Biểu cảm ngạc nhiên không hiểu gì của Bạch Dương khiến cho Nhã Khiết giận sôi người, đúng là một con bé vô tâm, ngay cả bản thân mình cũng không để ý.
Nhã Khiết tức giận dí trán Bạch Dương mấy cái:
“Á, đau đấy, sao cậu lại đánh tớ?” Bạch Dương ôm trán, khó hiểu hỏi.
“Ngay cả chuyện qua đêm với đàn ông mà cậu còn không nhớ, tớ còn muốn đánh chết cậu đây?..... Cái ngày cậu đi Pháp, rồi qua đêm với một gã lạ hoắc, cậu không thèm uống thuốc tránh thai có phải không?”
“À….” Bạch Dương lúc này mới nhận ra, khẽ à một tiếng cười cười, nhưng sau đó thì biểu cảm thay đổi liên tục, có chút đăm chiêu, có chút ngạc nhiên, tóm lại là rất khó coi.
Nhã Khiết nhìn gương mặt của Bạch Dương lúc này có thể diễn ra được một đống biểu cảm, còn có thể đi làm diễn viên đấy. Nhã Khiết tràn đầy lửa giận ngồi lùi lại, hai tay khoanh trước ngực.
“Thế nào, nghĩ ra chưa?”
“Ây da, thế mà tớ lại quên mất!” Bạch Dương vỗ đùi cái đét, vẻ mặt tiếc hận nói: “Đáng lẽ tớ phải bình tĩnh hơn mới phải, như vậy cũng không để quên túi xách ở nhà anh ta!”
Nghe Bạch Dương nói câu này, Nhã Khiết thật sự không thể kiềm chế được cơn giận của mình nữa, cô nhào tới, cầm gối ôm đánh vào người Bạch Dương, vừa đánh vừa mắng:
“Con nhỏ vô tâm xấu xa này! Cậu vẫn chưa tỉnh ra hả? Sao cậu lại thờ ơ vô trách nhiệm như thế hả? Tại sao cậu lại không uống thuốc tránh thai? Tại sao lại ngu như thế? Còn không hiểu ra vấn đề sao hả?”
“Lăng Nhã Khiết! Cậu nổi điên gì đấy? Nói thẳng ra xem nào?” Bạch Dương đầu tóc bù xù, giằng lấy cái gối trên tay Nhã Khiết ném qua một bên, trông cô không khác gì một bà cô trông trẻ đáng thương.
“Cậu ngủ với đàn ông, không uống thuốc tránh thai, kinh nguyệt thì trễ hơn nửa tháng! Vẫn không hiểu tớ nói gì sao hả? Cậu có thai! Cậu có thai rồi con nhỏ xấu xa kia!” Nhã Khiết bất lực ôm lấy Bạch Dương, nước mắt không hiểu sao lại cứ rơi xuống.
“Có… có thai? Khiết à, cậu nói tớ có thai?” Bạch Dương lúc này mới thật sự hiểu ra vấn đề, thì ra Nhã Khiết hỏi cô những điều ấy là để tìm hiểu rõ chuyện này, rất trùng khớp. Bạch Dương sau một vài phút ngờ ngợ, cuối cùng vẫn không tin:
“Khiết à, chắc không phải đâu, thỉnh thoảng tớ cũng trễ tận bốn, năm ngày. Lần này có thể là lâu hơn một chút thôi, không có khả năng đâu. Cậu nhạy cảm quá rồi đấy!” Bạch Dương cười xòa, tỉnh bơ đẩy Nhã Khiết ra.
“Còn nói nữa? Cậu ngồi yên đấy, đợi tớ quay về rồi rõ, xem có phải là tớ nhạy cảm quá hay không?” Nhã Khiết xoa xoa mặt, cầm túi xách đi thẳng ra ngoài, không thèm nhìn Bạch Dương lấy một cái.
Không tới 10 phút, Nhã Khiết đã quay trở lại, không nói lời nào đưa cho Bạch Dương một túi nhỏ rồi đẩy cô vào nhà vệ sinh.
“Daebak… Trúng số độc đắc thật này?” Bạch Dương ngao ngán nhìn que thử thai trên tay. Không phải là Nhã Khiết quá nhạy cảm, hai vạch đỏ chói lọi như đang cười vào mặt cô, chúng đang cười cô quá ngu ngốc.
Bạch Dương chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Nhã Khiết đã đứng sẵn ở cửa, vẻ mặt như không cần hỏi cũng biết đáp án là gì, Bạch Dương mỉm cười đưa que thử thai cho Nhã Khiết, thản nhiên nói:
“Khiết, tớ cần đến bệnh viện!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook