Bạch Dương & Sư Tử
Chương 40: /Ngoại truyện/ Đồng hồ Cát 4

“Phụ nữ là một sinh vật…rất đặc biệt trên địa cầu,” bên trong xe đang phát một tiết mục radio, một giọng đàn ông mang theo chút châm biếm nói, “Các cô ấy thường xuyên làm ra một số chuyện bất ngờ, nhưng đáng sợ nhất là —— các cô ấy là thế này…trong ngoài không đồng nhất.”

“Đàn ông chẳng lẽ cũng không như thế sao?” Giọng nữ tỏ vẻ hơi bất bình hỏi lại.

“Phụ nữ quá cảm xúc, tin tưởng trực giác của mình hơn là thực tế, có đôi khi họ sẽ giả dạng bản thân rất tinh xảo, giả vờ mình là thuần khiết, cao thượng —— loại giả vờ này không biết là cho người khác xem hay là cho họ tự xem —— nhưng trong xương cốt, các cô ấy biết mình không nên ngây thơ như bề ngoài, như vậy sẽ gặp họa lớn.” Giọng nam nói tiếp.

“Đàn ông rất lạnh nhạt, tin tưởng bằng chứng của thực tế còn hơn là trực giác chính xác của mình, họ thường khiến bản thân trở nên rất ngầu, giả vờ mình lanh trí, bình tĩnh cỡ nào —— giống như chỉ có vậy họ mới tự tin đi ra ngoài —— nhưng trong xương cốt, họ tựa như một đứa trẻ, cho rằng quy luật xoay chuyển trên thế giới này là do họ lập ra, không có họ, địa cầu không thể xoay được…” Giọng nữ nói tiếp.

“…Nhưng dù sao cũng phải nói, đàn ông và phụ nữ là sinh vật không thể thiếu trên thế giới này, ha ha… Đây là ‘Hướng dẫn dạo chơi địa cầu’, tiếp theo mời mọi người lắng nghe một ca khúc.”

Thi Tử Sinh cảm thấy sống lưng ứa ra một lớp mồ hôi lạnh, tiết mục này khiến người ta lắng nghe cảm thấy bất an, nhưng lại muốn ngừng mà không được, giống như hai người ở một đầu sóng điện từ khác bất cứ lúc nào cũng sẽ tranh cãi, nhưng may mà lần nào họ cũng có thể dừng lại đúng lúc.

Anh quen biết giọng nam kia, là Hạng Phong, hàng xóm của anh hồi nhỏ, một nhà tiểu thuyết trinh thám khiến người ta không thể lần ra ý nghĩ. Thật ra bọn họ không qua lại gì nhiều, hai cậu bé tuổi xấp xỉ nhau sống ở nhà đối diện, một là quan hệ anh em rất tốt, hai là kẻ địch kiêng nể lẫn nhau —— anh và Hạng Phong hiển nhiên thuộc loại thứ hai.

Có điều thật ra bọn họ cũng không thể coi là kẻ địch, gặp mặt cũng sẽ gật đầu chào hỏi, nhưng hai bên đều không có hứng thú làm sâu sắc thêm mối quan hệ này. Có đôi khi bọn họ sẽ nhìn thấy khát vọng của mình trên người đối phương, chính là loại hâm mộ lướt qua trong thoáng chốc, có lẽ bọn họ kín đáo so sánh với đối phương, chính là loại lấy sở trường của mình so với sở đoản của người kia, thế nên người cuối cùng thắng lợi là chính mình —— thế thì lần tiếp theo gặp mặt, bọn họ còn có ý định chào hỏi đối phương.

Có lẽ, không chỉ phụ nữ, đàn ông cũng là một loại sinh vật…rất đặc biệt trên địa cầu.

Thi Tử Sinh đỗ xe tại một mảnh đất trống nằm cạnh cửa sau quán bida, nơi này đã coi như ngầm thừa nhận là bãi đỗ xe, nhưng thật ra nó không phải là gì cả.

Chỗ đỗ xe cách cửa sau rất gần, nhưng anh không có thói quen đi vào từ cửa sau, lần nào cũng vòng qua vách tường gạch màu xám, theo cửa chính rộng mở tiến vào trong quán. Nhân viên nhìn thấy anh đều sẽ rất chủ động chào hỏi, không chỉ vì anh là ông chủ, còn bởi vì…bọn họ đều hơi sợ anh.

Nghĩ đến đây, anh không khỏi châm một điếu thuốc, ngậm trong miệng. Thật ra bộ dạng của anh không đáng sợ, thậm chí chẳng đáng sợ chút nào, làn da anh ngăm đen, nhưng ngũ quan tinh xảo, vào một ít thời điểm chụp ảnh, anh là một chàng trai trắng nõn tuấn tú mong manh. Nhưng hiện tại nhìn lại anh, thành phần mong manh này không biết đã chạy đi đâu mất rồi, cho dù lông mày giãn ra cũng loáng thoáng hiện ra chút sát khí. Trên cơ bản, anh luôn rất trầm lặng, chỉ là khi anh muốn bày tỏ thì sẽ không hề do dự.

Anh không cảm thấy mình đáng sợ, nhưng bọn họ lại sợ anh.

Thi Tử Sinh đi vào cửa chính, nhân viên tại bàn thu ngân đang tính phí, nhóm nhân viên phục vụ thì bận bịu, nhìn thấy anh tới, tất cả đều ngừng công việc, chào hỏi anh. Anh gật đầu, ngậm điếu thuốc đi lên lầu hai, A Khổng và Bao Vĩ đã ở tại chiếc bàn chuyên dụng của anh chơi bida.

“Cậu tới muộn.” A Khổng nói.

“Ờ,” anh gật đầu, không nói thêm gì, mà nhìn sang Bao Vĩ, “Cậu không đi trông quán à?”

Bao Vĩ nhìn anh một cái, tiếp tục nhắm hòn bida trước mắt: “Mới vừa bị điều tra, có thể yên bình một thời gian.”

“Mấy hôm nay đầu trọc không có tiếng động, chẳng biết đang làm cái quỷ gì.” A Khổng đẩy mắt kính trên mũi, động tác tao nhã, độ cong khóe miệng cứ như là dùng thước đo đạc, chính xác mà độc đáo.

Hôm nay anh ta mặc bộ âu phục màu đen cắt may vô cùng tinh xảo, tôn lên dáng người đẹp của anh ta, cà-vạt trước ngực có loại hoa văn khiến người ta nhìn kỹ sẽ cảm thấy choáng váng đầu óc, thế nên Tử Sinh chỉ liếc nhìn một cái thì quay đầu qua chỗ khác. A Khổng nhận được rất nhiều hoan nghênh từ những cô nhân viên văn phòng, anh ta nói mình đi theo “con đường giới trẻ đầy hoài bão”, nhưng mỗi lần Tử Sinh nhìn thấy anh ta, chỉ nghĩ đến bốn chữ: mặt người dạ thú.

Đồng hồ trên tường biểu thị thời gian hiện tại là 9:50 tối, Tử Sinh lại giơ tay nhìn đồng hồ của mình, muộn vài phút, anh đang muốn tháo ra chỉnh lại thời gian, dưới lầu vang lên tiếng động, như là có một số người đến, quản lý giẫm trên bậc thang bằng gạch đỏ mau chóng chạy lên: “Ông chủ, cảnh sát tới lục soát.”

Bao Vĩ nhướn lông mày, A Khổng huýt sáo, nhưng Tử Sinh lại không hề có chút biểu tình kinh ngạc hoặc bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng khẩy tàn thuốc, nói: “Ờ, tôi biết rồi.”

Quản lý vốn hoang mang sau khi nghe lời nói của anh thì chợt như uống một liều thuốc an thần, sắc mặt bình tĩnh trở lại, gật đầu, lại giẫm trên bậc thang gạch đỏ đi xuống lầu.

A Khổng và Bao Vĩ tiếp tục chơi bida, Tử Sinh tựa trên vách tường, hút từng hơi thuốc, mấy vị cảnh sát đi lên lầu, người dẫn đầu gật đầu với Tử Sinh coi như chào hỏi, sau đó theo thường lệ lớn tiếng nói rõ quy tắc, bắt đầu kiểm tra giấy chứng minh của từng người. Có một cậu trai trẻ hoảng hốt bỏ chạy, cuối cùng vẫn bị bắt được, sau khi kiểm chứng, hóa ra hắn ta trộm cắp tại khu này, hậm hực bị giải đi xuống lầu.

Tử Sinh dập tắt điếu thuốc, vẫn dựa trên tường, không nói gì, cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc từ trên bậc thang truyền đến, anh mới lặng lẽ quay đầu nhìn chủ nhân của tiếng bước chân kia —— không ngoài dự đoán, là Chung Trinh.

Hôm nay cô mặc đồng phục cảnh sát, trước ngực vẫn đeo con số thú vị kia: 845169. Cô như là không hề tình nguyện đi lên, vừa ngẩng đầu liền chạm ngay vào ánh mắt Tử Sinh, cô lập tức dời tầm mắt về phía khác.

Nhưng Tử Sinh lại nhìn cô chằm chằm, sau đó châm một điếu thuốc nữa.

“Cảnh trưởng, phía dưới kiểm tra xong rồi.” Chung Trinh chậm rãi cất tiếng, liếc nhìn Tử Sinh một cái, phát hiện anh vẫn còn nhìn mình, cô vội vàng thu tầm mắt lại.

“Ờ,” cảnh trưởng gật đầu, nhìn về phía Tử Sinh, “Còn có lầu ba sao?”

“Có,” anh nói, “Nhưng mấy hôm nay đang thay bàn, không mở cửa.”

Cảnh trưởng lại gật đầu, nói với Chung Trinh: “Cô cùng anh ta đi lên xem thử.”

“Tôi?” Âm thanh Chung Trinh lộ ra vẻ kinh ngạc, cảnh trưởng nghi hoặc nhìn cô, cuối cùng, cô vẫn ngơ ngác gật đầu.

Ngón tay thon dài của Tử Sinh kẹp điếu thuốc, mặt không biểu cảm đặt rào chắn lối vào lầu ba vào góc tường, bật công tắc đèn lớn trên tường, đi lên trước.

Anh có thể cảm giác được người ở sau lưng do dự một chút, nhưng vẫn đi theo lên.

Cầu thang sáng sủa, nhưng đại sảnh lầu ba lại mờ tối, anh đứng đó đưa lưng về phía cô, không hề động đậy. Cô cũng đứng đó, cho đến khi rốt cuộc nhịn không được cất tiếng, nói: “Sao anh không bật đèn?”

“…Tôi quên công tắc nằm chỗ nào.” Anh nhàn nhã.

Chung Trinh biết anh cố ý, vì thế cô khoanh tay, cảnh giác đứng đó, không nói gì, cũng không yêu cầu anh bật đèn nữa.

“Này,” Tử Sinh bồn chồn hút mấy hơi thuốc, “Lần trước em nói…là thật sao?”

Trên mặt cô hơi bối rối, quay đầu đi chỗ khác: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

Trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí hơi nặng nề, anh có một cảm giác: hai người họ chưa từng thân mật.

Nói không chừng, giống như vừa rồi Hạng Phong thảo luận trên radio, phụ nữ là một sinh vật rất đặc biệt, một giây trước vẫn là con mèo nhỏ ngoan ngoãn, giây tiếp theo lại biến thành con cọp người lạ chớ đụng vào. Anh nhớ tới đêm đó cô khóc lóc, cô nói với anh rất nhiều chuyện —— mặc dù hơn phân nửa là do cô bịa đặt —— nhưng lúc ấy anh nghĩ rằng, cô tin tưởng anh.

Nguyên nhân bên trong rắc rối phức tạp, nhưng dù sao bọn họ…từng có một đoạn tình duyên, cho dù là tình duyên mong manh ngắn ngủi, bọn họ cũng từng “thân mật khắng khít” tại một khoảnh khắc.

Anh luôn cảm thấy phụ nữ có cũng được không có cũng chẳng sao, có rất nhiều người sẽ đưa tới cửa, như vậy anh liền chấp nhận, không hứa hẹn, không có trách nhiệm, cũng không băn khoăn. Giữa đàn ông và phụ nữ, có đôi khi sẽ là loại quan hệ…chiến hữu. Cùng nhau làm “một chuyện nào đó”, cảm thấy vui sướng, thoải mái, sau đó chấm dứt không liên quan đến nhau.

Nhưng khi anh nhìn thấy cô ở nhà hàng —— cô gái từng là “chiến hữu” này —— ngồi đối diện một người đàn ông, mỉm cười dịu dàng, anh chợt cảm thấy tại một nơi nào đó tại đáy lòng co rút lại. Anh không phải là người thích lo chuyện bao đồng, thậm chí là một người chưa bao giờ biết trêu chọc người khác, nhưng hôm đó anh như là một đứa trẻ mất đi sự tự chủ, đi tới trước mặt cô, diễn một trò như vậy, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy kinh ngạc.

Anh bắt đầu cảm thấy không hiểu chính mình, hoặc là không hiểu như anh nghĩ vậy. Có thứ gì đó đang thay đổi, nhưng anh làm thế nào cũng không tìm được, rốt cuộc là thay đổi chỗ nào.

Bỗng nhiên, Tử Sinh vươn tay nắm cằm Chung Trinh, nói: “Em biết.”

Sau đó, anh liền cúi đầu hôn cô. Anh cảm thấy mình đã không còn nhớ hôn lên môi cô rốt cuộc có cảm giác thế nào, bởi vậy anh phải thử một lần, nhưng khi chạm vào bờ môi mềm mại hoảng hốt kia, tất cả hồi ức tựa như thủy triều trào dâng trong đầu anh.

Anh đẩy cô lên tường, cạy mở hàm răng của cô, khẽ khàng ngậm lấy chiếc lưỡi của cô còn chưa kịp chạy trốn, có điều đương nhiên cũng không có chỗ để trốn, anh giống như một chàng trai vừa nếm thử trái cấm, hôn cô một cách điên cuồng.

Hai tay cô đẩy anh một cách bất lực, bị một tay anh bắt được, anh có một ý nghĩ trực tiếp mà cấp bách —— đó chính là chinh phục cô!

Chung Trinh rên một tiếng, dưới lầu truyền đến âm thanh của cảnh trưởng: “Tiểu Chung, không có việc gì chứ?”

Cô ra sức đẩy anh, bình tĩnh một lúc, trả lời quyết đoán: “Không có gì, bất cẩn đụng trúng chân thôi…”

“À.”

Trong mờ tối, hai người nhìn nhau, điếu thuốc còn kẹp trong ngón tay Tử Sinh vẫn bốc cháy, tàn thuốc rơi xuống đất, anh không hề hay biết.

Cô muốn đi, anh vẫn lấn qua đẩy cô lên tường, thấp giọng nói: “Tôi hỏi lần nữa, chuyện đó…có phải là thật không?”

Cô lại thử đẩy anh vài lần, thất bại mới thở dài: “Tôi trả lời thì anh để tôi đi chứ?”

Anh nghĩ nghĩ, rồi nói: “Ừm.”

Chung Trinh thầm hít một hơi, cố lấy dũng khí nhìn ánh mắt anh, nhẹ giọng trả lời: “Là thật.”

Trong nháy mắt, Thi Tử Sinh có một nỗi xung động muốn cười, nhưng chẳng biết tại sao, anh vẫn nhịn xuống, chỉ nhíu mày không nói gì.

Chung Trinh quay đầu đi chỗ khác, hỏi: “Tôi đi được chưa?”

Tử Sinh nhìn cô một lúc, mới gật đầu. Cô như nhận được đại xá đi xuống, anh bỗng kéo cô trở lại, giận tái mặt nói: “Nhưng tôi cảnh cáo em, sau này đừng có như vậy.”

Chung Trinh có phần không hiểu “Như vậy” mà anh nói rốt cuộc là sao, nhưng cô vẫn lanh lợi gật đầu, giống như một con chuột biết nghe lời không dễ gì được con mèo thả đi.

Anh lại cúi đầu hôn cô một cái mới buông cô ra, đợi cô giống như chạy trốn mà xuống lầu, anh vừa hút thuốc, vừa thanh thản bước xuống bậc thang.

Trên cơ bản, quán bida coi như mọi việc bình thường, trước khi đi, cảnh trưởng dặn dò Tử Sinh nếu nhìn thấy có người khả nghi, có thể lập tức liên lạc sở cảnh sát khu vực, bọn họ sẽ phái người tới.

Cảnh sát đi rồi, Tử Sinh gọi quản lý tới, tuyên bố mỗi bàn miễn thu phí một tiếng đồng hồ, thế là nơi này trở lại bình thường.

“Trên lầu có thứ gì cần kiểm tra lâu vậy?” A Khổng cười hỏi.

“Không liên quan đến cậu.”

Chơi được nửa ván, Tử Sinh nhận được một cú điện thoại, anh bèn cùng A Khổng và Bao Vĩ xuống lầu, ba người đi qua ngõ tắt nhỏ ở cửa sau, đến một cánh cửa gỗ, bước xuống tầng hầm, hai chàng trai mặc đồng phục nhân viên phục vụ của quán bida gật đầu với bọn họ, mở ra cửa sắt để bọn họ tiến vào.

Phía sau cửa sắt thật ra là một hầm rượu, diện tích không lớn, trên cái giá bốn phía đặt đầy chai rượu màu nâu sậm, trên chính giữa trần hầm rượu là một ngọn đèn sáng trưng, lúc này ở phía dưới ngọn đèn có một chiếc ghế, có người ngồi trên đó, hoặc là nói chính xác cậu ta bị trói trên ghế.

Người kia trông chừng hai mươi tuổi, cao cao gầy gầy, trên đầu nhuộm một nhúm tóc vàng nhạt, khuyên tai hột đá bấm trên lỗ tai có vẻ lấp lánh dưới ngọn đèn. Cậu ta cũng mặc đồng phục của quán bida, trước ngực có một tấm thẻ, trên mặt kim loại khắc chữ màu đen “Số 7”.

Thi Tử Sinh đi qua túm lấy mớ tóc vàng nhạt của chàng trai, để khuôn mặt cậu ta ngẩng lên đối diện ánh đèn trên đầu. Chàng trai nhìn thấy anh, sợ tới mức nói không nên lời, khóe miệng và cánh mũi bị thương, hiển nhiên đã bị ăn đòn.

“Vừa rồi cậu gọi điện thoại cho ai, hửm?” Tử Sinh từ người khác nhận lấy một chiếc di động, cầm trên tay huơ huơ.

“Không…không…không có ai.”

Tử Sinh mỉm cười, nhấc chân lấy đầu gối thúc cậu ta một cái, chàng trai lập tức nôn khan một trận.

Tử Sinh buông cậu ta ra, nói: “Tôi hỏi cậu, có phải đầu trọc hay không, cậu chỉ cần trả lời tôi ‘phải’ hoặc ‘không phải’, tôi không thích nghe những lời khác từ miệng cậu.”

Chàng trai ngẩng mặt lên nhìn anh, do dự thật lâu, rốt cuộc nhẹ giọng nói: “…Phải.”

“Ngay từ đầu cậu được hắn phái tới, hay là hắn mua chuộc cậu?”

“Ngay từ đầu…”

“Đây là cái gì?” Trong tay Tử Sinh không biết khi nào có thêm một túi bột màu trắng.

“Ừm…anh ta bảo tôi giấu đi…”

“Giấu chỗ nào?”

“Văn phòng anh…”

Tử Sinh lộ ra nụ cười thản nhiên, anh hút một hơi thuốc, hỏi tiếp: “Cho nên hôm nay cậu nhìn thấy cảnh sát đột nhiên tới lục soát, liền gọi điện thoại cho đầu trọc?”

“Ừm…”

“Cậu nói gì với hắn?”

“Tôi…tôi…tôi nói, việc lục soát sao lại đột nhiên xảy ra trước thời hạn…”

“Kế hoạch ban đầu của hắn là vào lúc nào?”

“…Tuần sau.”

Tử Sinh bỏ di động vào túi áo chàng trai, vỗ vỗ khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ của cậu ta, xoay người đi ra ngoài, trước khi đi anh căn dặn mấy người kia: “Thả nó đi.”

Tử Sinh đi qua một bồn nước cũ, tháo túi bột kia ra đổ vào, lấy nước dội đi.

“Báo cảnh sát nói trong quán mình có vấn đề, dẫn cảnh sát tới lục soát, chiêu này có quá mạo hiểm không vậy?” A Khổng cười hỏi.

Tử Sinh nhún vai: “Chỗ tôi vốn không có gì, không sợ lục soát.”

“Đầu trọc nhận được điện thoại hỏi tại sao cảnh sát đến trước thời hạn, đoán chừng hắn cũng không hiểu đầu đuôi nhỉ?”

“Hắn vẫn chưa đối phó với tôi, không phải không muốn đối phó với tôi, mà là muốn giữ lại cuối cùng mới là tốt nhất.”

Ba người đi ra cửa gỗ, dọc theo ngõ tắt trở lại quán bida, trong đại sảnh còn có rất nhiều khách khứa đang chờ đợi, trông rất náo nhiệt. Bọn họ lên lầu, trở lại bàn bida, Tử Sinh lấy ra cây cơ của mình, bắt đầu lấy phấn chà đầu cơ.

“Thủ đoạn của hắn cũng quá cũ kỹ,” Bao Vĩ luôn trầm lặng bỗng nhiên nói, “Không phải đã dùng ở quán tôi rồi à.”

Tử Sinh lắc đầu: “Thủ đoạn của hắn là không đủ khôn khéo, nhưng có một điểm cậu nói sai rồi, thằng nhóc tại quán cậu chỉ là ngoài ý muốn.”

“?”

“Tôi bảo A Khổng đi thăm dò những quán khác, đều không có người dùng cách này, tôi tin thủ đoạn mà hắn dùng với tôi khẳng định không giống người khác, thế nên hắn không cần thiết rút dây động rừng. Ai cũng biết quan hệ của tôi và cậu.”

“Vậy…thằng nhóc kia…”

“Nó quả thật là người của đầu trọc, nhưng hôm đó nó chỉ trùng hợp ở chỗ cậu, cũng trùng hợp mang theo thứ kia, nhìn thấy cảnh sát tới lục soát, nó luống cuống nên đến toilet muốn đổ đi.”

“…”

“Nhưng tôi không nghĩ vậy, hắn gài một người lâu như vậy, chỉ muốn làm chuyện mờ ám ngu xuẩn như vậy.”

Ba người im lặng chơi bida, không thảo luận chuyện xảy ra tối nay nữa, giống như đây chỉ là một buổi tối yên bình, không hề xảy ra chuyện gì.

Trưa hôm sau, Thi Tử Sinh quay về nhà ba mẹ ăn cơm, mẹ theo thường lệ lại hung hăng quở trách hai anh em đã gần ba mươi mà vẫn chưa có tin tức một trận, anh cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, cảm thấy mình vẫn chưa có tài cán làm được gì cho ba mẹ, thế nên điều duy nhất có thể làm, cũng chỉ có im lặng lắng nghe họ nói hết lời.

Anh biết mình là loại con cái mà ba mẹ nhìn thấy là nhức đầu, hồi niên thiếu tính cách anh nổi loạn, thường xuyên gây chuyện phiền toái. Khi đó ba mẹ gần như mỗi tháng đều phải đến trường xin lỗi, thậm chí giúp anh trả chi phí bồi thường, tiền thuốc men. Anh cũng từng áy náy, có điều cảm giác này tồn tại trong lòng anh không được bao lâu, cái anh hướng về là sự tự do rộng lớn hơn.

Mãi cho đến một ngày, anh phát hiện nếp nhăn trên mặt ba mẹ ngày càng sâu, mái tóc biến thành màu trắng hoặc là nâu nhạt, anh chợt cảm thấy: có lẽ có một ngày anh cũng sẽ có con, nhưng đối với con mình, anh nhất định sẽ không làm tốt bằng ba mẹ mình.

Anh trở nên trầm tĩnh, bắt đầu suy nghĩ một số vấn đề mà trước kia anh chưa từng nghĩ tới, sự tự do mà anh từng coi như sinh mệnh dần dần mơ hồ, hạn chế và ràng buộc trở thành thứ anh vui vẻ đón nhận. Anh quay đầu nhìn mẹ, bà vừa càm ràm vừa gắp hai đùi gà trong tô canh bỏ vào bát của anh và của em gái, anh nghe được bà nói:

“Tử Sinh, mỗi lần mẹ hỏi con, con đều nói không đi xem mắt, nhưng bảo con dẫn về một cô gái đàng hoàng thì con lại không thực hiện lần nào, con bảo mẹ nói gì với con mới được đây?”

“…”

“Thật ra mấy hôm trước mợ con nói với mẹ, con gái bên nhà hàng xóm của mợ ấy mới du học trở về, hỏi con có hứng thú không. Nghe nói, con bé tốt lắm, với lại ——”

“Không có hứng thú,” anh cụp mắt nghiêm túc gặm đùi gà, không chút nghĩ ngợi trả lời ngay, “Con có phụ nữ rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương