Bạch Dương & Sư Tử
-
Chương 27: Thiên bình (hạ)
Sáng sớm hôm sau, Tử Mặc thực hiện lời hứa của mình, đến chỗ Hạng Phong thăm “Tiểu Bạch” —— trước khi một tên tự phụ nào đó còn chưa trở về.
Lúc Hạng Phong vội tới mở cửa cho cô, cằm anh mọc râu, sắc mặt tiều tụy: “Động vật nhỏ giống như phụ nữ khiến anh đau đầu nhức óc.”
Trong đầu Tử Mặc hiện lên cảnh tượng Hạng Phong và Kiến Phi ở trước micro chế nhạo nhau, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh nhướn mày: “Tại sao anh cảm thấy bộ mặt hiện giờ của em có thêm mấy biểu cảm, là hệ thống nội bộ đổi mới sao?”
“Có lẽ.” Cô khẽ cười.
“Anh có một dự cảm,” giọng điệu của anh mang theo chút hả hê, “Thằng nhóc Hạng Tự kia sắp bắt đầu xúi quẩy rồi.”
“?”
“Sau khi sư tử thức tỉnh, cừu không còn nơi ẩn trốn.”
“Lời nói của nhà tiểu thuyết trinh thám luôn quá phức tạp, không thích hợp với em…”
Hạng Phong không để tâm, anh tự nói tiếp: “Hai đứa hòa thuận rồi à?”
“Đương nhiên không rồi.”
“Anh cũng đoán thế…vậy tiếp tục tra tấn nó, cho đến khi nó đầu hàng mới thôi.”
Tử Mặc cười khổ, không biết làm thế nào mới coi như là “đầu hàng”.
“Anh là mẹ kế mang trái tim người anh.” Cô có kết luận.
“Đúng vậy đúng vậy,” Hạng Phong tỏ vẻ đắc ý, “Đáng tiếc ‘cô bé lọ lem’ của chúng ta không hề nhận ra điểm này.”
Tử Mặc ngồi xổm xuống vuốt ve “Tiểu Bạch”, nó đang tập trung ăn đồ ăn trong bát, Hạng Tự nói rất đúng, nó thật sự càng ngày càng giống Tiểu Bạch.
“Có thể giúp anh một chuyện không?” Hạng Phong nói.
“?”
“Anh thích nhìn em như hiện tại, giữ nguyên vậy nhé.”
Cô cúi đầu, ngượng ngùng vò tóc, sau đó ngẩng đầu cho anh một nụ cười tươi rói.
Vào lúc chập tối, Tử Mặc nhận được điện thoại của Hạng Tự, âm thanh anh vẫn khàn khàn.
“Em gạt anh!”
“…”
“Em hứa với anh đến thăm ‘Tiểu Bạch’.”
“Em qua hồi sáng mà…” Cô nhịn không được biện bạch.
“Nhưng khi ấy anh còn chưa về!”
“Ai quy định nhất định phải tới khi anh có mặt chứ?”
“…” Anh giận dỗi im lặng, cuối cùng rầu rĩ nói, “Anh quy định!”
“Ai quản anh…”
“Thi Tử Mặc!” Hạng Tự nhe răng hét to một tiếng, sau đó cúp máy ngay.
Tử Mặc không khỏi cảm thấy, nếu hiện tại anh ở ngay trước mặt cô, có lẽ anh sẽ vươn tay véo mạnh má cô, cho đến khi cô chịu đau cầu xin mới thôi.
Nhưng cô lại lạc quan suy nghĩ, may mà, may mà anh không ở trước mặt cô…
Điện thoại lại vang lên lần nữa, cô bắt máy, nghênh đón cô vẫn là một âm thanh nặng nề: “Tại sao em không gọi lại…”
“…”
“Thi Tử Mặc…”
“?”
“Em…coi như quyết ăn anh đúng không?”
“Anh có ý gì?”
“…Không có gì,” âm thanh của anh trở nên mơ hồ, như là đi vào một không gian kín kẽ, “Anh cảm thấy em càng ngày càng xảo quyệt, không phải ‘sư tử’ ban đầu của anh.”
Cô không trả lời, nhưng trong lòng thầm nghĩ: có lẽ cô vốn là vậy, chỉ là tình yêu che đậy ánh mắt cô, mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Có thể mau tới mở cửa cho anh không?”
“!”
Anh cười nhẹ: “Bây giờ em trốn cũng không kịp rồi.”
Tử Mặc mang tâm trạng lo sợ nghi hoặc đi tới cửa, nhón chân nhìn qua mắt mèo mà nhìn ra ngoài cửa —— anh quả nhiên ở nơi này, khuôn mặt mỏi mệt, nhưng tươi cười khả ái.
“Em không ở nhà.” Cô sắp chết vẫn còn giãy dụa.
“Em muốn cho cả tòa lầu này biết có một cô gái tên là ‘Thi Tử Mặc’ ở nơi này sao?”
“…”
Đóng điện thoại lại, cô bực dọc đi qua đi lại trong phòng khách một lúc, rồi mới lấy dũng khí đi mở cửa.
Tại sao mỗi một chuyện về anh, cô đều phải lấy dũng khí để hoàn thành?!
Hạng Tự ở ngoài cửa xách một va ly hành lý, trông mệt mỏi, khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt anh trở nên dịu dàng: “Cố Quân Nghi vẫn còn cấm cửa em à?”
“Không có,” cô chun mũi, vẫn đứng chặn cửa, “Đúng lúc hôm nay không có công việc.”
Anh chen vào —— dùng phương thức cứng rắn —— sau đó trở tay đóng cửa lại, anh đứng trong phòng khách quan sát cô tỉ mỉ. Họ gần như quên mất, đã bao lâu rồi không im lặng nhìn nhau như vậy, không có oán trách, không có bất mãn, không có chiến tranh lạnh, không có cãi vã, đương nhiên, cũng không có sự chiếm hữu mãnh liệt đến nỗi gần như bị méo mó.
Họ giống như một đôi bạn thân bình thường, mang tâm trạng “đã lâu không gặp” nhìn đối phương chăm chú, không cần lời nói, chỉ cần một nụ cười nhẹ.
“Lúc anh không ở đây, em có đi gặp tình địch của anh không?” Lần đầu tiên Hạng Tự dùng giọng điệu tự giễu thừa nhận tình cảnh trước mắt.
Tử Mặc suy nghĩ một giây, liền trả lời: “Có.”
Anh nhíu mày cười khổ, trong lòng mất đi cảm xúc: “…Em không thể gạt anh nói không có sao?”
Cô nghi hoặc mím môi, không rõ tại sao mình phải làm như vậy.
“Đừng nhìn anh như vậy.”
“?”
“Anh sẽ muốn hôn em.”
“…” Thế là cô ngoan ngoãn quay đầu đi chỗ khác, không nhìn anh nữa.
“Em biết không,” Hạng Tự dở khóc dở cười, “Tính tình của anh thật ra cũng không hư hỏng, chỉ là lần nào em cũng có thể khiến anh phát điên.”
Nói xong, anh tới gần cô, ánh mắt lấp lóe.
“Đừng quên,” Tử Mặc lùi về sau mấy bước, “Bây giờ chúng ta chỉ là bạn bè bình thường.”
Hạng Tự bất đắc dĩ thở dài, khoanh tay lại: “Được rồi, anh sẽ không chạm vào em, nhưng điều kiện là em cũng không thể cho người khác chạm vào em.”
Cô bỗng nhớ tới tiệm vằn thắn trang bị quạt trần, cùng với Vu Nhâm Chi ngồi đối diện cô uống nước ngọt ướp lạnh, à, đương nhiên, còn có cô đỏ mặt tía tai… Cô bất giác vươn tay sờ lỗ tai mình, chột dạ không ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng anh luôn nhạy cảm vẫn phát giác ra gì đó, sắc mặt trầm xuống hỏi: “Em có việc gạt anh phải không?”
“Không có…”
Anh nhướn mày: “Anh ta làm gì với em?”
“…” Cô theo bản năng cắn môi, chẳng biết nên trả lời thế nào. Hành động kia của Vu Nhâm Chi có thể gọi là thân mật, nhưng khiến người ta không đoán ra dụng ý của anh ta, cô không biết đó là đùa giỡn, hay là phản bác.
Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy một Hạng Tự ghen tị dữ dội, anh vẫn đang khoanh tay, giống như sợ mình nới lỏng tay sẽ không nhịn được mà tiến lên bóp lấy cô. Trong mờ tối, ánh mắt anh chưa bao giờ sâu thẳm như lúc này, khiến người ta bất giác run rẩy.
Anh đứng trước mặt cô, cái trán nặng nề tì lên trán cô, gõ một cái khiến cô đau đớn, nhưng đôi mắt tràn ngập phẫn nộ này, nhìn cô chằm chằm đến nỗi rất muốn lập tức đi qua hôn cô tới bất tỉnh nhân sự.
“Anh ta hôn em?!” Âm thanh Hạng Tự trầm thấp đến đáng sợ.
“Không có.” Cô nói như đinh đóng cột.
Mày anh càng nhíu càng sâu, như là muốn từ trong mắt cô nhìn ra chút gì, cô chỉ đành nhìn thẳng anh, bởi vì chỉ có vậy, anh mới thật sự tin tưởng.
Cuối cùng, Hạng Tự chậm rãi ngẩng đầu, lấy râu trên cằm cạ vào cô, cô rất sợ anh như vậy, vì thế nhe răng trợn mắt, nhưng anh lại làm như không thấy, còn vươn tay bắt lấy cổ tay cô, không cho cô lộn xộn.
“Sư tử,” anh nói, “Em đừng gặp mặt anh ta nữa, hửm?!”
Trên mặt tình cảm, cô muốn phản bác, nhưng lý trí nói với cô tốt nhất đừng chọc giận con “cừu” trước mắt này nữa.
“Nếu không, anh không bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì.” Giọng điệu anh chán chường, phẫn nộ, cũng bất đắc dĩ và thất bại.
Cô không nhìn thấy sắc mặt anh, nhưng có thể thông qua cửa sổ kính nhìn thấy biểu cảm của mình —— đó lại là một khuôn mặt thoáng mang theo nụ cười tại khóe miệng.
“Thi Tử Mặc,” Tử Sinh đẩy cửa tiến vào, “Sao em không khóa cửa —— A! Tôi xin lỗi, đi nhầm!”
Cánh cửa nặng nề đóng lại, nhưng mấy giây sau lại bị người ta dùng chìa khóa mở ra. Tử Sinh mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hạng Tự đã bị Tử Mặc đẩy ra, anh hơi xấu hổ mỉm cười với Tử Sinh, còn rất tự nhiên chào hỏi Tử Sinh.
“Chào anh.”
“Vừa rồi hai đứa làm gì trong nhà anh?!” Tử Sinh hét to.
Tử Mặc lúng túng vò tóc, rất muốn đi lên bóp cổ anh trai, để anh đừng nói ra những lời khiến người ta lúng túng nữa.
“Thi Tử Mặc, em đã hứa với anh không dẫn đàn ông về nhà!” Sắc mặt Tử Sinh đầy vẻ căm phẫn dâng trào.
Hạng Tự xoay người lục lọi một lúc trong hành lý, rồi lấy ra một cái túi to đưa cho Tử Sinh.
“Cái gì đây?” Anh vẫn đang trợn trừng mắt.
“Hộp đựng phấn. Là kiểu Higgins dùng, lần trước khi xem truyền hình trực tiếp, anh nói muốn mua.”
“Cậu tưởng làm vậy có thể mua chuộc tôi sao?” Tử Sinh mặt không biểu cảm nhận lấy cái túi to, anh cúi đầu xem, sau đó dùng giọng điệu máy móc vô cùng nghiêm túc, “Cậu ở lại ăn tối đi, hôm qua mới mua mực viên siêu ngon.”
Tử Mặc bỗng nhiên cảm thấy, vừa rồi không tiến lên bóp cổ anh, thật là hối hận không kịp.
“Thế là, Hạng Tự ở lại ăn bữa tối?” Tưởng Bách Liệt nhìn ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt mang theo vẻ hư ảo.
“Ừm,” nhớ đến những viên mực trắng trẻo kia, Tử Mặc không khỏi cảm thấy chán ngán, “Anh tôi không chỉ là một kẻ lập dị, còn là một kẻ lập dị không có lập trường.”
“…Trên cơ bản, nếu là tôi, tôi cũng làm vậy.”
“Bác sĩ!”
“Được rồi được rồi,” Tưởng Bách Liệt bất đắc dĩ xòe tay ra, “Coi như tôi nói đùa.”
“…”
“…”
“Bác sĩ, hiện tại anh rất ít hỏi về tôi.”
“Bởi vì tôi đã hoàn toàn mất đi hứng thú đối với cô.” Tưởng Bách Liệt cắn ống hút, sắc mặt không nghiêm túc.
Tử Mặc nhếch miệng mất kiên nhẫn, bày tỏ bộ dạng của anh trông rất đáng ghét.
“Lừa cô thôi,” anh ta cười đến dịu dàng, “Thật ra là vì cô đã trở thành…chậu hoa không cần tôi dùng hết sức lực chăm nom nữa.”
Thì ra, cô vẫn là một cái “chậu hoa” à…
“Thế nên,” anh ta còn nói, “Không cần hỏi, cũng biết được đáp án tôi muốn.”
“Vậy bác sĩ, tôi có thể hỏi anh không?”
“Đương nhiên có thể.”
“Anh nghĩ rằng Vu Lệ Na…có thể bắt đầu lại cuộc sống lần nữa, tìm được hạnh phúc của mình không?”
“Được, tại sao không được chứ? Chỉ cần cô ta hạ quyết tâm —— nói mới nhớ, cô rất nhân từ với tình địch.”
“…”
“Tôi chính là vì phạm phải sai lầm này, mới bị bại trận.”
Khi Tưởng Bách Liệt nói những lời này, biểu tình trên mặt nửa thật nửa giả, khiến người ta có phần dở khóc dở cười.
“Thật ra tôi cũng từng ghét cô ta, có lẽ vì cô ta là cô gái đầu tiên hẹn hò với Hạng Tự,” hôm nay Tử Mặc không ngồi trên chiếc ghế da màu đen mà cô thường ngồi trước kia, mà là cuộn người ở trước cửa sổ, co chân lên, cằm đặt lên đầu gối, “Nhưng khi tôi biết cô ta cũng bị tổn thương, rốt cuộc tôi không ghét cô ta nổi nữa.”
“Cô biết không,” Tưởng Bách Liệt nheo mắt, không hề có ý mời cô ngồi trên ghế, “Tôi cảm thấy tình địch của cô rất giống cung Thiên Bình.”
“Ơ!” Tử Mặc chôn vùi khuôn mặt, rầu rĩ nói, “Tôi xin anh…”
Nhưng Tưởng Bách Liệt vẫn cứ làm theo ý mình mở ra quyển sách trông tồi tàn kia: “Cung Thiên Bình thích chưng diện lại sợ hư không, dựa vào bản lĩnh giao tiếp bên ngoài trời sinh, chu toàn đủ loại nhân vật; nhưng có khi cũng bởi vì quá lo lắng đến sự chu đáo, mà khiến bản thân cố hết sức không làm mất lòng —— à, đây là nguyên nhân cô ta thường gặp những người xa lạ sao?”
“…Tôi không biết.”
“Cung Thiên Bình thích cái đẹp và sự hài hòa, cũng khá nhân từ và có trái tim đầy thông cảm, bản tính hiền lành ôn hòa, quan tâm. Bọn họ có khả năng thông hiểu xuất sắc và năng lực thưởng thức nghệ thuật, nhưng thường xuyên sẽ coi bất cứ sự việc nào cũng là nghệ thuật và trò chơi. Đây cũng là chòm sao có nhiều trai xinh gái đẹp nhất, bọn họ có góc nhìn khách quan đối với sự vật, thường đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, bình thường cũng có góc hướng ngoại, cảm xúc phong phú, coi tình yêu là tất cả, nhưng đôi khi cũng tỏ ra đa sầu đa cảm. Đồng thời bọn họ cũng là người có thể giữ bí mật nhất, tựa như bọn họ có thể trao ra trái tim dâng trào nhiệt tình cũng như che giấu rất kín trong lòng.”
“Bác sĩ…”
Tưởng Bách Liệt đong đưa ngón tay, tỏ vẻ không muốn bị quấy rầy, đọc tiếp: “Người thuộc cung Thiên Bình trời sinh hai tính cách có chủ nghĩa lý tưởng và chủ nghĩa hiện thực, vô cùng mâu thuẫn, hòa lẫn thất thường; bọn họ là sứ giả hòa bình cũng là chiến sĩ, là người có đủ cả cảm tính và lý tính.”
“Có một số anh nói không đúng.”
“?”
“Cô ta không phải là tình địch của tôi.”
“Trên cơ bản, tôi cho rằng một ngày là tình địch, cả đời sẽ là tình địch.”
“Vậy anh với tình địch của anh thì sao?”
“Cô nói người nào?”
“…Gần đây nhất.” Tử Mặc nhịn xuống xung động muốn trợn mắt.
“Anh ta bị tôi đánh bại vô số lần,” Tưởng Bách Liệt dừng một chút, lại bổ sung, “Ý tôi là trong đầu tôi.”
Tử Mặc chẳng nói gì, cơ mà có lẽ muốn làm một người bác sĩ tâm lý đúng quy cách, phải lạc quan giống như anh ta vậy, nếu không thì chẳng thể dẫn dắt bệnh nhân thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
“Tôi có thể hỏi một câu nữa không?”
Tưởng Bách Liệt dùng tay ra hiệu “mời”.
“Anh cảm thấy…rốt cuộc Vu Nhâm Chi là sao?”
“Anh ta à…” Bác sĩ nheo mắt, lộ ra biểu tình hư ảo lần nữa, “Anh ta là một người rất thông minh, thật không biết cô có vận cứt chó gì mà gặp được anh ta.”
“Cái này coi như nghĩa tốt…hay nghĩa xấu đây?”
“Đều không phải. Tôi không thể nào nói được rốt cuộc anh ta có thật sự thích cô không, nhưng tôi cảm thấy anh ta có một trái tim chân thành, chỉ vậy thôi.”
Nói xong, Tưởng Bách Liệt đứng lên, đi qua đi lại, giống như muốn nói lại thôi.
Tử Mặc tưởng rằng anh ta muốn phân tích một Vu Nhâm Chi mà cô không nghĩ ra, nhưng anh ta chỉ nhìn cô, hơn nhăn nhó hỏi: “Cô…chẳng lẽ không cảm thấy hôm nay trong phòng này có gì đó là lạ sao?”
“…Có,” cô nện cái trán lên đầu gối của mình, giữ vững thần kinh tọa hay bị kích thích của cô, “Tủ lạnh đã về rồi.”
“Cô nhìn thấy rồi ư?!” Cảm xúc hưng phấn của Tưởng Bách Liệt đầy tràn trong lời nói.
“Sao không nhìn thấy được…”
Bởi vì, nó được bưng qua đặt trên chiếc ghế da màu đen vốn thuộc về cô, phía trên trải một tấm vải bố màu xanh da trời, trên cửa tủ dán đủ loại tờ giấy nhắn, tay nắm cửa được sơn thành màu bạc, nằm trên họa tiết ngọn lửa đỏ tươi —— hơn nữa, bác sĩ Tưởng đáng yêu của chúng ta còn lót thêm tấm đệm da cừu thoải mái ở bên dưới…
Chủ nhật, Tử Mặc được Hạng Phong mời ăn bữa tối, cô do dự nhiều lần trong điện thoại, hỏi: “Hạng Tự cũng tới ạ?”
“Anh nhất định phải nói thật —— đúng vậy, anh cũng mời nó.”
“…”
“Nhưng mà, em độ lượng chút được không? Hai đứa cũng chẳng phải kẻ thù, coi như chỉ cho chính mình thêm một cơ hội để hiểu nó, em mới có thể biết bản thân mình rốt cuộc có cảm giác gì đối với nó.”
“…Em không thể không nói, anh thật biết lừa người ta.”
“Quá khen quá khen,” Hạng Phong có chút ý tứ việc đáng làm thì phải làm, “Anh còn mời một người nữa.”
“Ai?”
“Thế Phân.”
“…” Cô cảm thấy kinh ngạc, mặc dù bốn người bọn họ từng cùng nhau ăn cơm, nhưng cô không nghĩ ra Hạng Phong có lý do gì muốn mời Thế Phân.
“Anh coi như em đồng ý rồi. Buổi tối gặp —— còn nữa, quên nói với em, ăn mặc trang trọng.” Nói xong, anh thừa dịp cô vẫn còn bàng hoàng, không hề do dự cúp máy ngay.
Tử Mặc sửng sốt hồi lâu, cảm thấy bữa cơm tối này từ đầu đến đuôi đều khiến người ta kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một lúc, cô lại bắt đầu tìm kiếm quần áo thích hợp trong tủ quần áo. Có lẽ như lời Hạng Phong nói, cô và Hạng Tự không phải kẻ thù, đây chỉ là một bữa cơm bình thường thôi.
Trong góc tủ quần áo có treo một chiếc váy màu xanh nhạt, là Hạng Tự tặng cho cô, tối hôm cô từ Ô Trấn trở về thì nhìn thấy nó nằm lẳng lặng trên giường —— để thay thế cho một chiếc váy khác đã bị anh xé rách —— có điều, từ sau hôm đó cô không có cơ hội mặc vào.
Từ trong va ly hành lý cô lấy ra một cái túi trang điểm ít khi dùng tới, ngồi ngay ngắn trước gương. Lúc này, ngay cả cô cũng hiểu được mình thay đổi, mặt mũi trở nên rõ rệt, cô thử lộ ra một nụ cười, bỗng nhiên phát hiện biểu tình của mình lại sinh động đến vậy.
Cô không biết, sự thay đổi này đối với một người lập dị rốt cuộc là chuyện tốt…hay là chuyện xấu?
Giao thông vào tối chủ nhật vẫn khiến người ta nhức đầu, Tử Mặc chạy trên đường cao tốc, mở cửa sổ xe ra một chút, bởi vì tốc độ xe từ tốn, thế nên cơn gió thổi tới cũng trở nên êm dịu. Cô lại nhìn thấy bảng quảng cáo Ô Trấn thật to kia, ánh mắt Trà sữa đen láy mà sáng ngời, tựa như tràn ngập sự cố chấp không muốn người khác biết.
(*) Tên tiếng Anh của Lưu Nhược Anh là Rene, từ “ne” phát âm gần giống với chữ sữa trong tiếng Phúc Kiến. Trà sữa trở thành biệt danh của Lưu Nhược Anh.
Nói không chừng, vận mệnh của cô, chính là thay đổi tại Ô Trấn.
Những cây cầu nhỏ dòng nước con người trong bức ảnh kia, khiến cô lại nảy sinh lòng khoan dung và sự khát vọng lần nữa đối với cuộc sống, khiến cô sửa chữa lại sự yếu đuối và nhút nhát của mình.
Trong ga ra dưới lầu nhà Hạng Phong, Tử Mặc gặp Thế Phân, hai cô kinh ngạc nhìn đối phương đang cầm chai rượu trong tay, rồi lại nhìn mình, sau đó không hẹn mà cùng cười ha ha.
“Tớ chẳng nhận ra cậu nữa,” trong thang máy, Thế Phân đánh giá Tử Mặc từ trên xuống dưới, “Cậu mặc vậy đẹp lắm!”
“Cám ơn.” Cô lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Cậu biết không, tớ và Kiến Phi đều cảm thấy cậu chín chắn hơn hồi trước, giống như bên trong có sức mạnh gì đó đang thúc đẩy cậu.”
“Con người luôn phải trưởng thành —— đây là lời của Tưởng Bách Liệt.”
Thế Phân cong khóe miệng, cho cô một nụ cười, giống như đang nói: thôi, được rồi.
Cửa thang máy mở ra, Tử Mặc đi ra trước, bấm chuông cửa nhà Hạng Phong, không ai đến trả lời, cô bấm lần nữa, cho đến khi cô gần như mất bình tĩnh mà đá cửa, mới nghe được tiếng bước chân thong thả, cùng với âm thanh của Hạng Phong cách cánh cửa rất dày.
“Ai đó?”
“Còn ai vào đây…” Tử Mặc đứng trước mắt mèo, nhíu mày.
Cửa được mở ra một nửa, bên trong cánh cửa ánh đèn lờ mờ, Hạng Phong lộ ra gương mặt trước tiên, sau khi dùng ánh mắt lướt qua hai cô một lần, anh mới hài lòng mở cửa ra: “Mời vào, quý cô.”
Tử Mặc và Thế Phân liếc mắt nhìn nhau, không ai bước vào cả, giống như sợ có cạm bẫy gì đó.
Hạng Phong bĩu môi, cảm thấy hai cô buồn cười: “Được rồi, vào đi, anh sẽ không ăn hai em đâu.”
Nói xong, anh tự đi trước xoay người lại biến mất trong cánh cửa. Tử Mặc ló đầu nhìn xung quanh, phát hiện sở dĩ ánh đèn tối om, là bởi vì anh không bật đèn, chỉ châm lửa mấy ngọn nến trên bàn ăn.
“Ô,” Tử Mặc đi tới cạnh bàn ăn, nói với Hạng Phong đã không còn nhìn thấy hình dáng trong bóng đêm, “Anh muốn một mình kiêm làm quản lý, đầu bếp và nhân viên phục vụ của nhà hàng năm sao ư?”
“Còn có khách khứa và thợ rửa chén.” Thế Phân ở phía sau cô đóng cửa lại, bổ sung.
“Hai em không cảm thấy điều này rất thú vị sao?” Âm thanh của Hạng Phong từ phòng bếp truyền ra.
“Không cảm thấy…” Tử Mặc và Thế Phân lại lần nữa không hẹn mà cùng nói.
“Như vậy,” Hạng Phong không khỏi cảm thán, “Phụ nữ thật đúng là đáng sợ, động vật không hiểu phong tình.”
Anh bưng mấy dĩa đựng thức ăn đặt lên bàn, không hề khách khí nhận lấy món quà trên tay hai cô, sau đó lại biến mất ở phòng bếp.
Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên, Hạng Phong bảo Tử Mặc đi mở, cô chỉ đành nghe theo.
Cô lần mò mở cửa ra, bóng người đứng dưới ngọn đèn cảm ứng âm thanh không phải ai khác, là Hạng Tự.
Anh đút hai tay vào túi, khoảnh khắc nhìn thấy cô anh trông rất ngạc nhiên —— nhất là nhìn thấy trên người cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt kia.
“Anh có thể vào không?” Anh tỏ vẻ lịch lãm.
“Đương nhiên có thể.”
Cô nhường đường cho anh bước vào, anh không đi vào ngay, mà là cúi đầu khẽ nói bên tai cô: “Hôm nay em rất đẹp.”
“Cám ơn…” Cô cụp mắt, không nhìn anh.
“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ.” Hạng Phong chẳng biết từ đâu nhảy ra, trong tay cầm một chai rượu và bốn cái ly đế cao.
Tử Mặc đóng cửa lại, ánh sáng trong phòng khách đều tụ tập trên bàn ăn, cô bỗng nhiên phát hiện tất cả mọi người đều làm như Hạng Phong thông báo, ăn mặc trang trọng.
Hai quý ông mặc âu phục màu đen vừa người cùng áo sơ mi trắng, Hạng Phong thậm chí còn thắt nơ rất chuyên nghiệp, khiến người ta không phân biệt rõ ràng rốt cuộc anh là quản lý hay là nhân viên phục vụ. Thế Phân thì mặc chiếc đầm lấp lánh, mặc dù không đeo trang sức, ở bên cạnh ánh nến mờ nhạt, vẫn có cảm giác lóa mắt nói không nên lời. Về phần cô, e rằng ngoài lần đi xem mắt với Đinh Thành ra, thì chẳng có thời khắc long trọng nào như đêm nay.
“Các vị mời ngồi.” Hạng Phong đặt ly thủy tinh ở bốn góc bàn ăn, giống như nhân viên phục vụ của nhà hàng năm sao khom lưng đến một góc tiêu chuẩn, thành thạo rót rượu vào ly. Sau đó, anh xoay người biến mất.
Sau khi Hạng Tự giúp Thế Phân kéo ghế ra, anh mới chuyển sang phía Tử Mặc, sắp đặt cô ngồi xuống, hơi thở như vô tình lại cố tình lướt qua khuôn mặt mẫn cảm của cô.
“Có thể bắt đầu rồi,” Hạng Phong lại chẳng biết từ đâu nhảy ra, ở bên cạnh Tử Mặc, ngồi xuống đối diện Hạng Tự, anh nâng ly rượu lên, nói năng như là chủ nhân buổi tiệc, “Cụng ly!”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngỡ ngàng, chẳng biết tại sao lại tiến vào trình tự này.
“Cái này cũng đột ngột quá đi,” Hạng Tự nhịn không được nói, “Anh cũng chưa nói cho bọn em biết vì sao lại cụng ly.”
“Các em không xem tin tức à?” Trong mờ tối, không thấy được biểu tình của Hạng Phong.
“?”
“Đương nhiên là chúc mừng sách mới của anh bán hết rồi…” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
“…À, chúc mừng!” Tiếng chúc mừng tới chậm chạp khiến cho việc nâng ly chúc mừng có vẻ càng đột ngột hơn.
“Nhưng tại sao anh muốn mời Thế Phân?” Hạng Tự lại đặt câu hỏi.
“…Bởi vì quyển sách mới xuất bản này của anh, linh cảm là từ trên người em ấy, đây là một câu chuyện về một cặp sinh đôi.”
“Hóa ra là vậy.” Thế Phân thở phào một hơi, cầm ly rượu uống một ngụm nhỏ, “Nói thật, sau khi nhận được cú điện thoại kỳ lạ của anh, em thấp thỏm một hồi, giờ yên tâm rồi…”
“Bây giờ các em có thể ngậm miệng bắt đầu chuyên tâm ăn tối rồi, bằng không anh sợ mình sẽ không nhịn được mà đá mấy đứa ra ngoài hết.”
Tử Mặc cười rộ lên, Thế Phân và Hạng Tự cũng cười theo, nhà tiểu thuyết trinh thám luôn luôn bình tĩnh chững chạc, hóa ra cũng có một mặt con nít.
Bọn họ đặt ly rượu xuống, thật sự bắt đầu ăn thức ăn trên dĩa trước mặt mỗi người, có một miếng sườn lợn rán nhỏ, một ít cà rốt thịt bò, một ít rau cải, cùng với khoai tây tán tự làm, Tử Mặc nhịn không được khen ngợi Hạng Phong: “Tay nghề của anh cũng không tệ lắm.”
“Cám ơn.” Hạng Phong trả lời cứng ngắc.
“Được rồi,” Thế Phân ăn đến nỗi quai hàm phồng lên, còn không quên xin anh tha thứ, “Em sẽ đến tiệm sách mua sách mới của anh.”
“Em cũng vậy.” Tử Mặc thuận miệng hùa theo.
Trong ánh nến, hai cô hình như nhìn thấy Hạng Phong bất đắc dĩ đảo mắt, nói: “Hai đứa tinh ranh này… Được rồi, nếu hai em không để lại đồ ăn thừa, anh liền tha thứ cho hai em.”
“Em thì sao?” Hạng Tự hỏi.
“Em ăn xong thì rửa chén dĩa cho anh… Cô bé lọ lem!”
“…”
Tử Mặc và Thế Phân không khỏi cười ha ha, thế là bầu không khí của bữa tối rốt cuộc trở nên vui vẻ, cho dù ánh nến lắc lư khiến người ta hoa mắt, cho dù bởi vì ăn mặc trang trọng thế nên phải duy trì tư thế cứng nhắc, cho dù trong mờ tối bọn họ rất khó nhìn thấy biểu tình của người khác.
Bọn họ tán gẫu rất nhiều chuyện, Tử Mặc bỗng nhiên cảm thấy khi đối mặt với Hạng Tự, cô không còn lúng túng, bọn họ cũng có thể giống như bạn bè lâu năm trêu chọc đối phương, hoặc là hợp lại cười nhạo những người khác. Anh không hề bá đạo tự phụ, cô cũng không chậm chạp kiệm lời nữa, bọn họ chỉ là một đôi nam nữ bình thường trên tinh cầu cô đơn này, có yêu hận tình thù dứt khoát nhất, cũng có thăng trầm chân thật nhất.
“Em còn có một vấn đề.” Khi bữa tối sắp đến hồi kết thúc, Hạng Tự bỗng giơ tay đặt câu hỏi.
“Nói.” Giọng điệu Hạng Phong mang theo chút dung túng.
“Anh cứ nói thẳng chúc mừng sách mới bán chạy muốn mời bọn em ăn cơm là được rồi, sao còn muốn bọn em xuất hiện trang trọng, anh nên biết bộ quần áo trên người em phải tạm thời đem tới tiệm giặt ủi hồi trưa, làm em tốn năm mươi tệ phí khẩn cấp…”
Tử Mặc và Thế Phân mặc dù không nói gì, nhưng cũng đều nghi hoặc quay đầu nhìn Hạng Phong.
“Ồ, chuyện này à,” nhà tiểu thuyết trinh thám ung dung cất tiếng, “Anh chỉ làm một thí nghiệm mà thôi.”
“Thí nghiệm?”
“Ừm,” anh gật đầu, “Là tình tiết mà anh đang viết trong một câu chuyện.”
“…”
“Hai nam hai nữ được mời đến biệt thự vùng ngoại ô tham dự tiệc tối, sau đó phát hiện bọn họ rất trùng hợp đều nhầm thời gian. Ban đêm tới, bão tố bắt đầu tàn phá, bọn họ tạm thời không thể rời khỏi, sau đó biệt thự bỗng nhiên ngắt điện, bọn họ quyết định chịu đựng một đêm trước, sáng sớm hôm sau nghĩ cách rời khỏi. Thế là bọn họ ở phòng bếp tìm ra đèn cầy và đồ ăn, ngồi trước bàn vừa bắt đầu ăn, vừa nói chuyện với nhau, trong lúc trò chuyện có một số chuyện lạ lùng đã xảy ra…”
Tử Mặc có chút mất tự nhiên xoa cánh tay, câu chuyện này của Hạng Phong giống như là xuất hiện thật sự trước mắt, khiến người ta sởn tóc gáy.
“Vậy kết quả của cái anh gọi là thí nghiệm kia thế nào?” Hạng Tự nhíu mày.
“Trên thực tế,” Hạng Phong lấy khăn ăn lau miệng, “Thí nghiệm còn chưa bắt đầu…”
“Gì cơ…?!”
Hạng Phong mỉm cười, nói: “Các vị, đã chuẩn bị xong chưa? Bây giờ bắt đầu.”
Lời còn chưa dứt, anh bỗng chốc thổi tắt bốn ngọn nến trên bàn, cả phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Tử Mặc bị biến cố bất thình lình dọa tới ngây người, cô nghe được chút âm thanh ồn ào, như là có người đụng ngã cái gì đó, cùng với tiếng thét của phụ nữ —— cô đoán chắc là Thế Phân.
Cô cũng muốn hét to, nhưng không kêu được, cô cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng đã có cảm giác an toàn nói không nên lời.
Bỗng nhiên, cả phòng khách sáng lên, ánh đèn sáng choang thậm chí hơi chói mắt…
Hạng Phong dựa trên tường, trong tay là công tắc đèn điện, khóe miệng hiện lên nụ cười trộm mơ hồ, khiến người ta cảm thấy rất tức giận.
Thế Phân ngồi trên ghế, một tay nắm chặt lưng ghế, tay kia thì cầm cái nĩa màu bạc.
“À,” Hạng Phong nói, “Thí nghiệm đã kết thúc.”
Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của Hạng Tự, anh ít khi nhìn cô như vậy, giống như phản chiếu trong con ngươi của cô chính là một Hạng Tự khác…
Tử Mặc mím môi, sửng sốt một giây, cô mới phát hiện —— bàn tay họ nắm chặt lấy nhau —— từ khoảnh khắc ánh nến chợt tắt.
Lúc Hạng Phong vội tới mở cửa cho cô, cằm anh mọc râu, sắc mặt tiều tụy: “Động vật nhỏ giống như phụ nữ khiến anh đau đầu nhức óc.”
Trong đầu Tử Mặc hiện lên cảnh tượng Hạng Phong và Kiến Phi ở trước micro chế nhạo nhau, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh nhướn mày: “Tại sao anh cảm thấy bộ mặt hiện giờ của em có thêm mấy biểu cảm, là hệ thống nội bộ đổi mới sao?”
“Có lẽ.” Cô khẽ cười.
“Anh có một dự cảm,” giọng điệu của anh mang theo chút hả hê, “Thằng nhóc Hạng Tự kia sắp bắt đầu xúi quẩy rồi.”
“?”
“Sau khi sư tử thức tỉnh, cừu không còn nơi ẩn trốn.”
“Lời nói của nhà tiểu thuyết trinh thám luôn quá phức tạp, không thích hợp với em…”
Hạng Phong không để tâm, anh tự nói tiếp: “Hai đứa hòa thuận rồi à?”
“Đương nhiên không rồi.”
“Anh cũng đoán thế…vậy tiếp tục tra tấn nó, cho đến khi nó đầu hàng mới thôi.”
Tử Mặc cười khổ, không biết làm thế nào mới coi như là “đầu hàng”.
“Anh là mẹ kế mang trái tim người anh.” Cô có kết luận.
“Đúng vậy đúng vậy,” Hạng Phong tỏ vẻ đắc ý, “Đáng tiếc ‘cô bé lọ lem’ của chúng ta không hề nhận ra điểm này.”
Tử Mặc ngồi xổm xuống vuốt ve “Tiểu Bạch”, nó đang tập trung ăn đồ ăn trong bát, Hạng Tự nói rất đúng, nó thật sự càng ngày càng giống Tiểu Bạch.
“Có thể giúp anh một chuyện không?” Hạng Phong nói.
“?”
“Anh thích nhìn em như hiện tại, giữ nguyên vậy nhé.”
Cô cúi đầu, ngượng ngùng vò tóc, sau đó ngẩng đầu cho anh một nụ cười tươi rói.
Vào lúc chập tối, Tử Mặc nhận được điện thoại của Hạng Tự, âm thanh anh vẫn khàn khàn.
“Em gạt anh!”
“…”
“Em hứa với anh đến thăm ‘Tiểu Bạch’.”
“Em qua hồi sáng mà…” Cô nhịn không được biện bạch.
“Nhưng khi ấy anh còn chưa về!”
“Ai quy định nhất định phải tới khi anh có mặt chứ?”
“…” Anh giận dỗi im lặng, cuối cùng rầu rĩ nói, “Anh quy định!”
“Ai quản anh…”
“Thi Tử Mặc!” Hạng Tự nhe răng hét to một tiếng, sau đó cúp máy ngay.
Tử Mặc không khỏi cảm thấy, nếu hiện tại anh ở ngay trước mặt cô, có lẽ anh sẽ vươn tay véo mạnh má cô, cho đến khi cô chịu đau cầu xin mới thôi.
Nhưng cô lại lạc quan suy nghĩ, may mà, may mà anh không ở trước mặt cô…
Điện thoại lại vang lên lần nữa, cô bắt máy, nghênh đón cô vẫn là một âm thanh nặng nề: “Tại sao em không gọi lại…”
“…”
“Thi Tử Mặc…”
“?”
“Em…coi như quyết ăn anh đúng không?”
“Anh có ý gì?”
“…Không có gì,” âm thanh của anh trở nên mơ hồ, như là đi vào một không gian kín kẽ, “Anh cảm thấy em càng ngày càng xảo quyệt, không phải ‘sư tử’ ban đầu của anh.”
Cô không trả lời, nhưng trong lòng thầm nghĩ: có lẽ cô vốn là vậy, chỉ là tình yêu che đậy ánh mắt cô, mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Có thể mau tới mở cửa cho anh không?”
“!”
Anh cười nhẹ: “Bây giờ em trốn cũng không kịp rồi.”
Tử Mặc mang tâm trạng lo sợ nghi hoặc đi tới cửa, nhón chân nhìn qua mắt mèo mà nhìn ra ngoài cửa —— anh quả nhiên ở nơi này, khuôn mặt mỏi mệt, nhưng tươi cười khả ái.
“Em không ở nhà.” Cô sắp chết vẫn còn giãy dụa.
“Em muốn cho cả tòa lầu này biết có một cô gái tên là ‘Thi Tử Mặc’ ở nơi này sao?”
“…”
Đóng điện thoại lại, cô bực dọc đi qua đi lại trong phòng khách một lúc, rồi mới lấy dũng khí đi mở cửa.
Tại sao mỗi một chuyện về anh, cô đều phải lấy dũng khí để hoàn thành?!
Hạng Tự ở ngoài cửa xách một va ly hành lý, trông mệt mỏi, khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt anh trở nên dịu dàng: “Cố Quân Nghi vẫn còn cấm cửa em à?”
“Không có,” cô chun mũi, vẫn đứng chặn cửa, “Đúng lúc hôm nay không có công việc.”
Anh chen vào —— dùng phương thức cứng rắn —— sau đó trở tay đóng cửa lại, anh đứng trong phòng khách quan sát cô tỉ mỉ. Họ gần như quên mất, đã bao lâu rồi không im lặng nhìn nhau như vậy, không có oán trách, không có bất mãn, không có chiến tranh lạnh, không có cãi vã, đương nhiên, cũng không có sự chiếm hữu mãnh liệt đến nỗi gần như bị méo mó.
Họ giống như một đôi bạn thân bình thường, mang tâm trạng “đã lâu không gặp” nhìn đối phương chăm chú, không cần lời nói, chỉ cần một nụ cười nhẹ.
“Lúc anh không ở đây, em có đi gặp tình địch của anh không?” Lần đầu tiên Hạng Tự dùng giọng điệu tự giễu thừa nhận tình cảnh trước mắt.
Tử Mặc suy nghĩ một giây, liền trả lời: “Có.”
Anh nhíu mày cười khổ, trong lòng mất đi cảm xúc: “…Em không thể gạt anh nói không có sao?”
Cô nghi hoặc mím môi, không rõ tại sao mình phải làm như vậy.
“Đừng nhìn anh như vậy.”
“?”
“Anh sẽ muốn hôn em.”
“…” Thế là cô ngoan ngoãn quay đầu đi chỗ khác, không nhìn anh nữa.
“Em biết không,” Hạng Tự dở khóc dở cười, “Tính tình của anh thật ra cũng không hư hỏng, chỉ là lần nào em cũng có thể khiến anh phát điên.”
Nói xong, anh tới gần cô, ánh mắt lấp lóe.
“Đừng quên,” Tử Mặc lùi về sau mấy bước, “Bây giờ chúng ta chỉ là bạn bè bình thường.”
Hạng Tự bất đắc dĩ thở dài, khoanh tay lại: “Được rồi, anh sẽ không chạm vào em, nhưng điều kiện là em cũng không thể cho người khác chạm vào em.”
Cô bỗng nhớ tới tiệm vằn thắn trang bị quạt trần, cùng với Vu Nhâm Chi ngồi đối diện cô uống nước ngọt ướp lạnh, à, đương nhiên, còn có cô đỏ mặt tía tai… Cô bất giác vươn tay sờ lỗ tai mình, chột dạ không ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng anh luôn nhạy cảm vẫn phát giác ra gì đó, sắc mặt trầm xuống hỏi: “Em có việc gạt anh phải không?”
“Không có…”
Anh nhướn mày: “Anh ta làm gì với em?”
“…” Cô theo bản năng cắn môi, chẳng biết nên trả lời thế nào. Hành động kia của Vu Nhâm Chi có thể gọi là thân mật, nhưng khiến người ta không đoán ra dụng ý của anh ta, cô không biết đó là đùa giỡn, hay là phản bác.
Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy một Hạng Tự ghen tị dữ dội, anh vẫn đang khoanh tay, giống như sợ mình nới lỏng tay sẽ không nhịn được mà tiến lên bóp lấy cô. Trong mờ tối, ánh mắt anh chưa bao giờ sâu thẳm như lúc này, khiến người ta bất giác run rẩy.
Anh đứng trước mặt cô, cái trán nặng nề tì lên trán cô, gõ một cái khiến cô đau đớn, nhưng đôi mắt tràn ngập phẫn nộ này, nhìn cô chằm chằm đến nỗi rất muốn lập tức đi qua hôn cô tới bất tỉnh nhân sự.
“Anh ta hôn em?!” Âm thanh Hạng Tự trầm thấp đến đáng sợ.
“Không có.” Cô nói như đinh đóng cột.
Mày anh càng nhíu càng sâu, như là muốn từ trong mắt cô nhìn ra chút gì, cô chỉ đành nhìn thẳng anh, bởi vì chỉ có vậy, anh mới thật sự tin tưởng.
Cuối cùng, Hạng Tự chậm rãi ngẩng đầu, lấy râu trên cằm cạ vào cô, cô rất sợ anh như vậy, vì thế nhe răng trợn mắt, nhưng anh lại làm như không thấy, còn vươn tay bắt lấy cổ tay cô, không cho cô lộn xộn.
“Sư tử,” anh nói, “Em đừng gặp mặt anh ta nữa, hửm?!”
Trên mặt tình cảm, cô muốn phản bác, nhưng lý trí nói với cô tốt nhất đừng chọc giận con “cừu” trước mắt này nữa.
“Nếu không, anh không bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì.” Giọng điệu anh chán chường, phẫn nộ, cũng bất đắc dĩ và thất bại.
Cô không nhìn thấy sắc mặt anh, nhưng có thể thông qua cửa sổ kính nhìn thấy biểu cảm của mình —— đó lại là một khuôn mặt thoáng mang theo nụ cười tại khóe miệng.
“Thi Tử Mặc,” Tử Sinh đẩy cửa tiến vào, “Sao em không khóa cửa —— A! Tôi xin lỗi, đi nhầm!”
Cánh cửa nặng nề đóng lại, nhưng mấy giây sau lại bị người ta dùng chìa khóa mở ra. Tử Sinh mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hạng Tự đã bị Tử Mặc đẩy ra, anh hơi xấu hổ mỉm cười với Tử Sinh, còn rất tự nhiên chào hỏi Tử Sinh.
“Chào anh.”
“Vừa rồi hai đứa làm gì trong nhà anh?!” Tử Sinh hét to.
Tử Mặc lúng túng vò tóc, rất muốn đi lên bóp cổ anh trai, để anh đừng nói ra những lời khiến người ta lúng túng nữa.
“Thi Tử Mặc, em đã hứa với anh không dẫn đàn ông về nhà!” Sắc mặt Tử Sinh đầy vẻ căm phẫn dâng trào.
Hạng Tự xoay người lục lọi một lúc trong hành lý, rồi lấy ra một cái túi to đưa cho Tử Sinh.
“Cái gì đây?” Anh vẫn đang trợn trừng mắt.
“Hộp đựng phấn. Là kiểu Higgins dùng, lần trước khi xem truyền hình trực tiếp, anh nói muốn mua.”
“Cậu tưởng làm vậy có thể mua chuộc tôi sao?” Tử Sinh mặt không biểu cảm nhận lấy cái túi to, anh cúi đầu xem, sau đó dùng giọng điệu máy móc vô cùng nghiêm túc, “Cậu ở lại ăn tối đi, hôm qua mới mua mực viên siêu ngon.”
Tử Mặc bỗng nhiên cảm thấy, vừa rồi không tiến lên bóp cổ anh, thật là hối hận không kịp.
“Thế là, Hạng Tự ở lại ăn bữa tối?” Tưởng Bách Liệt nhìn ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt mang theo vẻ hư ảo.
“Ừm,” nhớ đến những viên mực trắng trẻo kia, Tử Mặc không khỏi cảm thấy chán ngán, “Anh tôi không chỉ là một kẻ lập dị, còn là một kẻ lập dị không có lập trường.”
“…Trên cơ bản, nếu là tôi, tôi cũng làm vậy.”
“Bác sĩ!”
“Được rồi được rồi,” Tưởng Bách Liệt bất đắc dĩ xòe tay ra, “Coi như tôi nói đùa.”
“…”
“…”
“Bác sĩ, hiện tại anh rất ít hỏi về tôi.”
“Bởi vì tôi đã hoàn toàn mất đi hứng thú đối với cô.” Tưởng Bách Liệt cắn ống hút, sắc mặt không nghiêm túc.
Tử Mặc nhếch miệng mất kiên nhẫn, bày tỏ bộ dạng của anh trông rất đáng ghét.
“Lừa cô thôi,” anh ta cười đến dịu dàng, “Thật ra là vì cô đã trở thành…chậu hoa không cần tôi dùng hết sức lực chăm nom nữa.”
Thì ra, cô vẫn là một cái “chậu hoa” à…
“Thế nên,” anh ta còn nói, “Không cần hỏi, cũng biết được đáp án tôi muốn.”
“Vậy bác sĩ, tôi có thể hỏi anh không?”
“Đương nhiên có thể.”
“Anh nghĩ rằng Vu Lệ Na…có thể bắt đầu lại cuộc sống lần nữa, tìm được hạnh phúc của mình không?”
“Được, tại sao không được chứ? Chỉ cần cô ta hạ quyết tâm —— nói mới nhớ, cô rất nhân từ với tình địch.”
“…”
“Tôi chính là vì phạm phải sai lầm này, mới bị bại trận.”
Khi Tưởng Bách Liệt nói những lời này, biểu tình trên mặt nửa thật nửa giả, khiến người ta có phần dở khóc dở cười.
“Thật ra tôi cũng từng ghét cô ta, có lẽ vì cô ta là cô gái đầu tiên hẹn hò với Hạng Tự,” hôm nay Tử Mặc không ngồi trên chiếc ghế da màu đen mà cô thường ngồi trước kia, mà là cuộn người ở trước cửa sổ, co chân lên, cằm đặt lên đầu gối, “Nhưng khi tôi biết cô ta cũng bị tổn thương, rốt cuộc tôi không ghét cô ta nổi nữa.”
“Cô biết không,” Tưởng Bách Liệt nheo mắt, không hề có ý mời cô ngồi trên ghế, “Tôi cảm thấy tình địch của cô rất giống cung Thiên Bình.”
“Ơ!” Tử Mặc chôn vùi khuôn mặt, rầu rĩ nói, “Tôi xin anh…”
Nhưng Tưởng Bách Liệt vẫn cứ làm theo ý mình mở ra quyển sách trông tồi tàn kia: “Cung Thiên Bình thích chưng diện lại sợ hư không, dựa vào bản lĩnh giao tiếp bên ngoài trời sinh, chu toàn đủ loại nhân vật; nhưng có khi cũng bởi vì quá lo lắng đến sự chu đáo, mà khiến bản thân cố hết sức không làm mất lòng —— à, đây là nguyên nhân cô ta thường gặp những người xa lạ sao?”
“…Tôi không biết.”
“Cung Thiên Bình thích cái đẹp và sự hài hòa, cũng khá nhân từ và có trái tim đầy thông cảm, bản tính hiền lành ôn hòa, quan tâm. Bọn họ có khả năng thông hiểu xuất sắc và năng lực thưởng thức nghệ thuật, nhưng thường xuyên sẽ coi bất cứ sự việc nào cũng là nghệ thuật và trò chơi. Đây cũng là chòm sao có nhiều trai xinh gái đẹp nhất, bọn họ có góc nhìn khách quan đối với sự vật, thường đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, bình thường cũng có góc hướng ngoại, cảm xúc phong phú, coi tình yêu là tất cả, nhưng đôi khi cũng tỏ ra đa sầu đa cảm. Đồng thời bọn họ cũng là người có thể giữ bí mật nhất, tựa như bọn họ có thể trao ra trái tim dâng trào nhiệt tình cũng như che giấu rất kín trong lòng.”
“Bác sĩ…”
Tưởng Bách Liệt đong đưa ngón tay, tỏ vẻ không muốn bị quấy rầy, đọc tiếp: “Người thuộc cung Thiên Bình trời sinh hai tính cách có chủ nghĩa lý tưởng và chủ nghĩa hiện thực, vô cùng mâu thuẫn, hòa lẫn thất thường; bọn họ là sứ giả hòa bình cũng là chiến sĩ, là người có đủ cả cảm tính và lý tính.”
“Có một số anh nói không đúng.”
“?”
“Cô ta không phải là tình địch của tôi.”
“Trên cơ bản, tôi cho rằng một ngày là tình địch, cả đời sẽ là tình địch.”
“Vậy anh với tình địch của anh thì sao?”
“Cô nói người nào?”
“…Gần đây nhất.” Tử Mặc nhịn xuống xung động muốn trợn mắt.
“Anh ta bị tôi đánh bại vô số lần,” Tưởng Bách Liệt dừng một chút, lại bổ sung, “Ý tôi là trong đầu tôi.”
Tử Mặc chẳng nói gì, cơ mà có lẽ muốn làm một người bác sĩ tâm lý đúng quy cách, phải lạc quan giống như anh ta vậy, nếu không thì chẳng thể dẫn dắt bệnh nhân thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
“Tôi có thể hỏi một câu nữa không?”
Tưởng Bách Liệt dùng tay ra hiệu “mời”.
“Anh cảm thấy…rốt cuộc Vu Nhâm Chi là sao?”
“Anh ta à…” Bác sĩ nheo mắt, lộ ra biểu tình hư ảo lần nữa, “Anh ta là một người rất thông minh, thật không biết cô có vận cứt chó gì mà gặp được anh ta.”
“Cái này coi như nghĩa tốt…hay nghĩa xấu đây?”
“Đều không phải. Tôi không thể nào nói được rốt cuộc anh ta có thật sự thích cô không, nhưng tôi cảm thấy anh ta có một trái tim chân thành, chỉ vậy thôi.”
Nói xong, Tưởng Bách Liệt đứng lên, đi qua đi lại, giống như muốn nói lại thôi.
Tử Mặc tưởng rằng anh ta muốn phân tích một Vu Nhâm Chi mà cô không nghĩ ra, nhưng anh ta chỉ nhìn cô, hơn nhăn nhó hỏi: “Cô…chẳng lẽ không cảm thấy hôm nay trong phòng này có gì đó là lạ sao?”
“…Có,” cô nện cái trán lên đầu gối của mình, giữ vững thần kinh tọa hay bị kích thích của cô, “Tủ lạnh đã về rồi.”
“Cô nhìn thấy rồi ư?!” Cảm xúc hưng phấn của Tưởng Bách Liệt đầy tràn trong lời nói.
“Sao không nhìn thấy được…”
Bởi vì, nó được bưng qua đặt trên chiếc ghế da màu đen vốn thuộc về cô, phía trên trải một tấm vải bố màu xanh da trời, trên cửa tủ dán đủ loại tờ giấy nhắn, tay nắm cửa được sơn thành màu bạc, nằm trên họa tiết ngọn lửa đỏ tươi —— hơn nữa, bác sĩ Tưởng đáng yêu của chúng ta còn lót thêm tấm đệm da cừu thoải mái ở bên dưới…
Chủ nhật, Tử Mặc được Hạng Phong mời ăn bữa tối, cô do dự nhiều lần trong điện thoại, hỏi: “Hạng Tự cũng tới ạ?”
“Anh nhất định phải nói thật —— đúng vậy, anh cũng mời nó.”
“…”
“Nhưng mà, em độ lượng chút được không? Hai đứa cũng chẳng phải kẻ thù, coi như chỉ cho chính mình thêm một cơ hội để hiểu nó, em mới có thể biết bản thân mình rốt cuộc có cảm giác gì đối với nó.”
“…Em không thể không nói, anh thật biết lừa người ta.”
“Quá khen quá khen,” Hạng Phong có chút ý tứ việc đáng làm thì phải làm, “Anh còn mời một người nữa.”
“Ai?”
“Thế Phân.”
“…” Cô cảm thấy kinh ngạc, mặc dù bốn người bọn họ từng cùng nhau ăn cơm, nhưng cô không nghĩ ra Hạng Phong có lý do gì muốn mời Thế Phân.
“Anh coi như em đồng ý rồi. Buổi tối gặp —— còn nữa, quên nói với em, ăn mặc trang trọng.” Nói xong, anh thừa dịp cô vẫn còn bàng hoàng, không hề do dự cúp máy ngay.
Tử Mặc sửng sốt hồi lâu, cảm thấy bữa cơm tối này từ đầu đến đuôi đều khiến người ta kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một lúc, cô lại bắt đầu tìm kiếm quần áo thích hợp trong tủ quần áo. Có lẽ như lời Hạng Phong nói, cô và Hạng Tự không phải kẻ thù, đây chỉ là một bữa cơm bình thường thôi.
Trong góc tủ quần áo có treo một chiếc váy màu xanh nhạt, là Hạng Tự tặng cho cô, tối hôm cô từ Ô Trấn trở về thì nhìn thấy nó nằm lẳng lặng trên giường —— để thay thế cho một chiếc váy khác đã bị anh xé rách —— có điều, từ sau hôm đó cô không có cơ hội mặc vào.
Từ trong va ly hành lý cô lấy ra một cái túi trang điểm ít khi dùng tới, ngồi ngay ngắn trước gương. Lúc này, ngay cả cô cũng hiểu được mình thay đổi, mặt mũi trở nên rõ rệt, cô thử lộ ra một nụ cười, bỗng nhiên phát hiện biểu tình của mình lại sinh động đến vậy.
Cô không biết, sự thay đổi này đối với một người lập dị rốt cuộc là chuyện tốt…hay là chuyện xấu?
Giao thông vào tối chủ nhật vẫn khiến người ta nhức đầu, Tử Mặc chạy trên đường cao tốc, mở cửa sổ xe ra một chút, bởi vì tốc độ xe từ tốn, thế nên cơn gió thổi tới cũng trở nên êm dịu. Cô lại nhìn thấy bảng quảng cáo Ô Trấn thật to kia, ánh mắt Trà sữa đen láy mà sáng ngời, tựa như tràn ngập sự cố chấp không muốn người khác biết.
(*) Tên tiếng Anh của Lưu Nhược Anh là Rene, từ “ne” phát âm gần giống với chữ sữa trong tiếng Phúc Kiến. Trà sữa trở thành biệt danh của Lưu Nhược Anh.
Nói không chừng, vận mệnh của cô, chính là thay đổi tại Ô Trấn.
Những cây cầu nhỏ dòng nước con người trong bức ảnh kia, khiến cô lại nảy sinh lòng khoan dung và sự khát vọng lần nữa đối với cuộc sống, khiến cô sửa chữa lại sự yếu đuối và nhút nhát của mình.
Trong ga ra dưới lầu nhà Hạng Phong, Tử Mặc gặp Thế Phân, hai cô kinh ngạc nhìn đối phương đang cầm chai rượu trong tay, rồi lại nhìn mình, sau đó không hẹn mà cùng cười ha ha.
“Tớ chẳng nhận ra cậu nữa,” trong thang máy, Thế Phân đánh giá Tử Mặc từ trên xuống dưới, “Cậu mặc vậy đẹp lắm!”
“Cám ơn.” Cô lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Cậu biết không, tớ và Kiến Phi đều cảm thấy cậu chín chắn hơn hồi trước, giống như bên trong có sức mạnh gì đó đang thúc đẩy cậu.”
“Con người luôn phải trưởng thành —— đây là lời của Tưởng Bách Liệt.”
Thế Phân cong khóe miệng, cho cô một nụ cười, giống như đang nói: thôi, được rồi.
Cửa thang máy mở ra, Tử Mặc đi ra trước, bấm chuông cửa nhà Hạng Phong, không ai đến trả lời, cô bấm lần nữa, cho đến khi cô gần như mất bình tĩnh mà đá cửa, mới nghe được tiếng bước chân thong thả, cùng với âm thanh của Hạng Phong cách cánh cửa rất dày.
“Ai đó?”
“Còn ai vào đây…” Tử Mặc đứng trước mắt mèo, nhíu mày.
Cửa được mở ra một nửa, bên trong cánh cửa ánh đèn lờ mờ, Hạng Phong lộ ra gương mặt trước tiên, sau khi dùng ánh mắt lướt qua hai cô một lần, anh mới hài lòng mở cửa ra: “Mời vào, quý cô.”
Tử Mặc và Thế Phân liếc mắt nhìn nhau, không ai bước vào cả, giống như sợ có cạm bẫy gì đó.
Hạng Phong bĩu môi, cảm thấy hai cô buồn cười: “Được rồi, vào đi, anh sẽ không ăn hai em đâu.”
Nói xong, anh tự đi trước xoay người lại biến mất trong cánh cửa. Tử Mặc ló đầu nhìn xung quanh, phát hiện sở dĩ ánh đèn tối om, là bởi vì anh không bật đèn, chỉ châm lửa mấy ngọn nến trên bàn ăn.
“Ô,” Tử Mặc đi tới cạnh bàn ăn, nói với Hạng Phong đã không còn nhìn thấy hình dáng trong bóng đêm, “Anh muốn một mình kiêm làm quản lý, đầu bếp và nhân viên phục vụ của nhà hàng năm sao ư?”
“Còn có khách khứa và thợ rửa chén.” Thế Phân ở phía sau cô đóng cửa lại, bổ sung.
“Hai em không cảm thấy điều này rất thú vị sao?” Âm thanh của Hạng Phong từ phòng bếp truyền ra.
“Không cảm thấy…” Tử Mặc và Thế Phân lại lần nữa không hẹn mà cùng nói.
“Như vậy,” Hạng Phong không khỏi cảm thán, “Phụ nữ thật đúng là đáng sợ, động vật không hiểu phong tình.”
Anh bưng mấy dĩa đựng thức ăn đặt lên bàn, không hề khách khí nhận lấy món quà trên tay hai cô, sau đó lại biến mất ở phòng bếp.
Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên, Hạng Phong bảo Tử Mặc đi mở, cô chỉ đành nghe theo.
Cô lần mò mở cửa ra, bóng người đứng dưới ngọn đèn cảm ứng âm thanh không phải ai khác, là Hạng Tự.
Anh đút hai tay vào túi, khoảnh khắc nhìn thấy cô anh trông rất ngạc nhiên —— nhất là nhìn thấy trên người cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt kia.
“Anh có thể vào không?” Anh tỏ vẻ lịch lãm.
“Đương nhiên có thể.”
Cô nhường đường cho anh bước vào, anh không đi vào ngay, mà là cúi đầu khẽ nói bên tai cô: “Hôm nay em rất đẹp.”
“Cám ơn…” Cô cụp mắt, không nhìn anh.
“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ.” Hạng Phong chẳng biết từ đâu nhảy ra, trong tay cầm một chai rượu và bốn cái ly đế cao.
Tử Mặc đóng cửa lại, ánh sáng trong phòng khách đều tụ tập trên bàn ăn, cô bỗng nhiên phát hiện tất cả mọi người đều làm như Hạng Phong thông báo, ăn mặc trang trọng.
Hai quý ông mặc âu phục màu đen vừa người cùng áo sơ mi trắng, Hạng Phong thậm chí còn thắt nơ rất chuyên nghiệp, khiến người ta không phân biệt rõ ràng rốt cuộc anh là quản lý hay là nhân viên phục vụ. Thế Phân thì mặc chiếc đầm lấp lánh, mặc dù không đeo trang sức, ở bên cạnh ánh nến mờ nhạt, vẫn có cảm giác lóa mắt nói không nên lời. Về phần cô, e rằng ngoài lần đi xem mắt với Đinh Thành ra, thì chẳng có thời khắc long trọng nào như đêm nay.
“Các vị mời ngồi.” Hạng Phong đặt ly thủy tinh ở bốn góc bàn ăn, giống như nhân viên phục vụ của nhà hàng năm sao khom lưng đến một góc tiêu chuẩn, thành thạo rót rượu vào ly. Sau đó, anh xoay người biến mất.
Sau khi Hạng Tự giúp Thế Phân kéo ghế ra, anh mới chuyển sang phía Tử Mặc, sắp đặt cô ngồi xuống, hơi thở như vô tình lại cố tình lướt qua khuôn mặt mẫn cảm của cô.
“Có thể bắt đầu rồi,” Hạng Phong lại chẳng biết từ đâu nhảy ra, ở bên cạnh Tử Mặc, ngồi xuống đối diện Hạng Tự, anh nâng ly rượu lên, nói năng như là chủ nhân buổi tiệc, “Cụng ly!”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ ngỡ ngàng, chẳng biết tại sao lại tiến vào trình tự này.
“Cái này cũng đột ngột quá đi,” Hạng Tự nhịn không được nói, “Anh cũng chưa nói cho bọn em biết vì sao lại cụng ly.”
“Các em không xem tin tức à?” Trong mờ tối, không thấy được biểu tình của Hạng Phong.
“?”
“Đương nhiên là chúc mừng sách mới của anh bán hết rồi…” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói.
“…À, chúc mừng!” Tiếng chúc mừng tới chậm chạp khiến cho việc nâng ly chúc mừng có vẻ càng đột ngột hơn.
“Nhưng tại sao anh muốn mời Thế Phân?” Hạng Tự lại đặt câu hỏi.
“…Bởi vì quyển sách mới xuất bản này của anh, linh cảm là từ trên người em ấy, đây là một câu chuyện về một cặp sinh đôi.”
“Hóa ra là vậy.” Thế Phân thở phào một hơi, cầm ly rượu uống một ngụm nhỏ, “Nói thật, sau khi nhận được cú điện thoại kỳ lạ của anh, em thấp thỏm một hồi, giờ yên tâm rồi…”
“Bây giờ các em có thể ngậm miệng bắt đầu chuyên tâm ăn tối rồi, bằng không anh sợ mình sẽ không nhịn được mà đá mấy đứa ra ngoài hết.”
Tử Mặc cười rộ lên, Thế Phân và Hạng Tự cũng cười theo, nhà tiểu thuyết trinh thám luôn luôn bình tĩnh chững chạc, hóa ra cũng có một mặt con nít.
Bọn họ đặt ly rượu xuống, thật sự bắt đầu ăn thức ăn trên dĩa trước mặt mỗi người, có một miếng sườn lợn rán nhỏ, một ít cà rốt thịt bò, một ít rau cải, cùng với khoai tây tán tự làm, Tử Mặc nhịn không được khen ngợi Hạng Phong: “Tay nghề của anh cũng không tệ lắm.”
“Cám ơn.” Hạng Phong trả lời cứng ngắc.
“Được rồi,” Thế Phân ăn đến nỗi quai hàm phồng lên, còn không quên xin anh tha thứ, “Em sẽ đến tiệm sách mua sách mới của anh.”
“Em cũng vậy.” Tử Mặc thuận miệng hùa theo.
Trong ánh nến, hai cô hình như nhìn thấy Hạng Phong bất đắc dĩ đảo mắt, nói: “Hai đứa tinh ranh này… Được rồi, nếu hai em không để lại đồ ăn thừa, anh liền tha thứ cho hai em.”
“Em thì sao?” Hạng Tự hỏi.
“Em ăn xong thì rửa chén dĩa cho anh… Cô bé lọ lem!”
“…”
Tử Mặc và Thế Phân không khỏi cười ha ha, thế là bầu không khí của bữa tối rốt cuộc trở nên vui vẻ, cho dù ánh nến lắc lư khiến người ta hoa mắt, cho dù bởi vì ăn mặc trang trọng thế nên phải duy trì tư thế cứng nhắc, cho dù trong mờ tối bọn họ rất khó nhìn thấy biểu tình của người khác.
Bọn họ tán gẫu rất nhiều chuyện, Tử Mặc bỗng nhiên cảm thấy khi đối mặt với Hạng Tự, cô không còn lúng túng, bọn họ cũng có thể giống như bạn bè lâu năm trêu chọc đối phương, hoặc là hợp lại cười nhạo những người khác. Anh không hề bá đạo tự phụ, cô cũng không chậm chạp kiệm lời nữa, bọn họ chỉ là một đôi nam nữ bình thường trên tinh cầu cô đơn này, có yêu hận tình thù dứt khoát nhất, cũng có thăng trầm chân thật nhất.
“Em còn có một vấn đề.” Khi bữa tối sắp đến hồi kết thúc, Hạng Tự bỗng giơ tay đặt câu hỏi.
“Nói.” Giọng điệu Hạng Phong mang theo chút dung túng.
“Anh cứ nói thẳng chúc mừng sách mới bán chạy muốn mời bọn em ăn cơm là được rồi, sao còn muốn bọn em xuất hiện trang trọng, anh nên biết bộ quần áo trên người em phải tạm thời đem tới tiệm giặt ủi hồi trưa, làm em tốn năm mươi tệ phí khẩn cấp…”
Tử Mặc và Thế Phân mặc dù không nói gì, nhưng cũng đều nghi hoặc quay đầu nhìn Hạng Phong.
“Ồ, chuyện này à,” nhà tiểu thuyết trinh thám ung dung cất tiếng, “Anh chỉ làm một thí nghiệm mà thôi.”
“Thí nghiệm?”
“Ừm,” anh gật đầu, “Là tình tiết mà anh đang viết trong một câu chuyện.”
“…”
“Hai nam hai nữ được mời đến biệt thự vùng ngoại ô tham dự tiệc tối, sau đó phát hiện bọn họ rất trùng hợp đều nhầm thời gian. Ban đêm tới, bão tố bắt đầu tàn phá, bọn họ tạm thời không thể rời khỏi, sau đó biệt thự bỗng nhiên ngắt điện, bọn họ quyết định chịu đựng một đêm trước, sáng sớm hôm sau nghĩ cách rời khỏi. Thế là bọn họ ở phòng bếp tìm ra đèn cầy và đồ ăn, ngồi trước bàn vừa bắt đầu ăn, vừa nói chuyện với nhau, trong lúc trò chuyện có một số chuyện lạ lùng đã xảy ra…”
Tử Mặc có chút mất tự nhiên xoa cánh tay, câu chuyện này của Hạng Phong giống như là xuất hiện thật sự trước mắt, khiến người ta sởn tóc gáy.
“Vậy kết quả của cái anh gọi là thí nghiệm kia thế nào?” Hạng Tự nhíu mày.
“Trên thực tế,” Hạng Phong lấy khăn ăn lau miệng, “Thí nghiệm còn chưa bắt đầu…”
“Gì cơ…?!”
Hạng Phong mỉm cười, nói: “Các vị, đã chuẩn bị xong chưa? Bây giờ bắt đầu.”
Lời còn chưa dứt, anh bỗng chốc thổi tắt bốn ngọn nến trên bàn, cả phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Tử Mặc bị biến cố bất thình lình dọa tới ngây người, cô nghe được chút âm thanh ồn ào, như là có người đụng ngã cái gì đó, cùng với tiếng thét của phụ nữ —— cô đoán chắc là Thế Phân.
Cô cũng muốn hét to, nhưng không kêu được, cô cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng đã có cảm giác an toàn nói không nên lời.
Bỗng nhiên, cả phòng khách sáng lên, ánh đèn sáng choang thậm chí hơi chói mắt…
Hạng Phong dựa trên tường, trong tay là công tắc đèn điện, khóe miệng hiện lên nụ cười trộm mơ hồ, khiến người ta cảm thấy rất tức giận.
Thế Phân ngồi trên ghế, một tay nắm chặt lưng ghế, tay kia thì cầm cái nĩa màu bạc.
“À,” Hạng Phong nói, “Thí nghiệm đã kết thúc.”
Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt trầm tĩnh của Hạng Tự, anh ít khi nhìn cô như vậy, giống như phản chiếu trong con ngươi của cô chính là một Hạng Tự khác…
Tử Mặc mím môi, sửng sốt một giây, cô mới phát hiện —— bàn tay họ nắm chặt lấy nhau —— từ khoảnh khắc ánh nến chợt tắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook