Bạch Dương - Ngôn
-
Chương 76: PN4 - Được chiều sinh hư
Mọi người trong ký túc xá của Nghê Thanh Gia đều biết cô rất dính bạn trai mình.
Gọi điện thoại mỗi tối và các tin nhắn thoại thường bắt đầu bằng những từ nghe nổi da gà như "Bé yêu, cục cưng".
Bạn cùng phòng Triệu Nguyệt tò mò về câu chuyện của họ: "Các cậu là ai theo đuổi ai?"
Nghê Thanh Gia suy nghĩ một chút: "Cũng nên tính là... Tớ theo đuổi anh ấy." Một bạn cùng phòng khác trả lời: "Tớ cũng nghĩ vậy."
Nghê Thanh Gia cười haha: "Sao, trông tớ không đứng đắn lắm hả?"
"Cũng không phải." Triệu Nguyệt nhớ lại cảnh tượng lần trước cô ấy gặp Trần Kính, Trần Kính đeo kính ôn hòa chào hỏi bọn họ, cái khí chất kia... Rất mẹ nó giống với lớp trưởng hồi cấp ba của cô ấy.
Triệu Nguyệt nói: "Chỉ là "Tiểu Nghìn Lớp" trông không giống kiểu học sinh yêu sớm."
"Nghìn lớp" là mật danh của Trần Kính trong ký túc xá của Nghê Thanh Gia, bởi vì lần trước Trần Kính đã gửi một chiếc bánh nghìn lớp đến tặng các cô, sau đó mọi người trong phòng đều gọi anh như vậy.
Nghê Thanh Gia sờ cằm đồng ý: "Thật vậy, tớ giở trò lưu manh mới đuổi tới tay đó."
Bạn cùng phòng nói: "Vậy cậu dính chặt như vậy, không sợ anh ấy chán sao?"
Chủ đề có chút gay gắt, nhưng Nghê Thanh Gia không tức giận, chỉ cười không nói gì.
Cô mà không bám anh, cô sợ Trần Kính ngày nào cũng suy nghĩ lung tung nếu không gặp được cô mất.
Bởi vì cô đã từng khiến anh trải qua cảm giác mất mát, nên cô sẽ không bao giờ để anh phải lo được lo mất thêm một lần nào nữa. Những ngày tháng sau này, Nghê Thanh Gia muốn đối xử tốt với Trần Kính bằng mọi cách.
"Trước kia tớ ngu ngốc, không biết quý trọng." Nghê Thanh Gia nói: "Bây giờ tớ đã suy nghĩ sáng suốt, muốn cưng chiều anh ấy, cho anh ấy cảm giác an toàn."
Bạn cùng phòng dở khóc dở cười: "Nào có chuyện con gái cưng chiều con trai chứ."
Nghê Thanh Gia mỉm cười: "Có nha, bạn trai tớ đấy thôi."
Nói xong, cô gọi điện cho Trần Kính.
Triệu Nguyệt trêu chọc: "Ui ui, lại tìm Tiểu Nghìn Lớp đấy."
Nghê Thanh Gia cười, câu hỏi của Trần Kính từ điện thoại truyền đến: "Nghìn cái gì là ai?"
Anh không nghe rõ, cũng không biết các cô đặt biệt danh cho mình. "Không ai hết." Nghê Thanh Gia nói bâng quơ, "Một bạn nam thôi." "Ừm?"
Giọng Trần Kính trầm xuống.
Nghê Thanh Gia không trả lời, cố ý chuyển chủ đề: "Em nhìn trúng một bộ quần áo, là đồ đôi, em gửi cho anh rồi, anh xem có thích không."
Trần Kính nhấp vào liên kết, tiếp tục hỏi: "Bạn nam nào?" Nghê Thanh Gia trêu anh: "Đại khái là một người thích em."
Đầu bên kia im lặng vài giây, anh chua lè nói: "Gia Gia rất được chào đón."
Nghê Thanh Gia giả vờ như không nghe thấy, nói: "Anh nhìn thấy đồ chưa, thích chúng không?"
"Ừ."
"Em mua nha?"
"Được." Trần Kính rất hưởng thụ việc Nghê Thanh Gia chọn quần áo cho hai người.
Nghê Thanh Gia đặt hàng, "Em mua cho anh màu hồng, còn em mặc màu xanh lam."
Trần Kính: "..." "Không hài lòng?" "...... Hài lòng."
Hôm sau là thứ sáu, buổi chiều Nghê Thanh Gia không có tiết học, định cho Trần Kính một bất ngờ.
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng, hai người cứ như bình thường mà phát huy, thành công đỗ vào các trường mục tiêu tương ứng.
Việc này đối với Trần Kính không phải là nhiệm vụ khó khăn, anh thậm chí còn thừa sức để giám sát việc học của Nghê Thanh Gia mỗi ngày. Nghê Thanh Gia có thể được nhận vào trường này, một nửa công lao là nhờ Trần Kính.
Trần Kính học tại trường đại học tốt nhất thành phố, ở một vùng ngoại thành khác, Nghê Thanh Gia cách anh hơn một giờ đi xe. Không xa cũng không gần, đi tới đi lui mất gần ba tiếng đồng hồ.
Nghê Thanh Gia sửa soạn xong chậm rãi đến trường của Trần Kính, gửi cho anh một tin nhắn: "Bạn trai, ăn cơm chưa?"
Trần Kính vừa tan học: "Còn chưa."
Nghê Thanh Gia gửi một bức ảnh của phố ăn vặt: "Đi ăn với em." Trần Kính gọi đến ngay lập tức.
"Gia Gia..." Trần Kính hơi thở gấp, "Chờ anh về ký túc xá cất đồ."
Nghê Thanh Gia bật cười: "Em mới đi ngang qua tiện thể chụp ảnh thôi, bây giờ em không ở đó. Anh đừng vội, đi từ từ thôi."
"Vậy em ở đâu..."
Nghê Thanh Gia làm nũng: "Em lạc đường rồi, muốn bạn trai đến đón." Sau đó báo hai đặc điểm xung quanh.
Trần Kính nói: "Đừng đi lung tung, anh đến ngay đây." Trần Kính nói nhanh, tức là sẽ rất nhanh.
Nghê Thanh Gia nhìn thấy Trần Kính đang chạy tới, cô đón lấy mặt anh nhéo nhéo: "Không phải đã nói anh đừng vội rồi sao, mặt đỏ hết lên rồi này."
Trần Kính được cô sờ thoải mái, anh hít thở xong mới nói: "Em đến lúc nào thế, sao không nói cho anh biết?"
"Hì, cách đây không lâu, muốn tạo bất ngờ cho anh."
Nghê Thanh Gia nài nỉ Trần Kính đưa cô đi ăn những món ngon của phố ăn vặt, cô không thích những bữa ăn nghiêm túc mà chỉ thích những hương vị đường phố này.
Phố ăn vặt có rất nhiều sinh viên, Nghê Thanh Gia dẫn Trần Kính ăn hết một đường.
Trên đường đi, Trần Kính gặp một bạn nữ cùng lớp, bạn nữ đó chào hỏi, ánh mắt kinh ngạc đảo qua hai bàn tay đan vào nhau.
Trần Kính gật đầu đáp lại.
Vài phút sau, Nghê Thanh Gia hỏi: "Ai thế ạ?"
Trần Kính bắt chước giọng điệu tối hôm qua của cô: "Bạn bè." Nghê Thanh Gia cười nói: "A Kính vẫn còn ăn giấm hả?" Trần Kính không chịu thừa nhận: "Không có."
Nghê Thanh Gia kéo anh vào một cửa hàng bánh ngọt, chỉ vào một miếng bánh xoài nghìn lớp: "A Kính, anh là Tiểu Nghìn Lớp."
"Ngốc, tự ghen với chính mình."
Trần Kính sờ sờ mũi, cái biệt danh lạ lùng gì đây...
Nghê Thanh Gia mua một chiếc bánh nhỏ và bánh xoài nghìn lớp, lầm bầm hai tiếng: "Tối nay em muốn ăn Tiểu Nghìn Lớp."
Trần Kính đỏ mặt.
Nhưng khi trở lại khách sạn và chỉ còn lại hai người, Trần Kính chủ động ra tay.
Họ có một sự ăn ý ngầm trong việc làm tình, ngay khi Trần Kính tháo kính ra, Nghê Thanh Gia đã biết anh muốn làm gì. Nhưng gần đây Trần Kính rất xấu, thích mang kính làm.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Vừa thuần thục hôn cô, vừa luồn hai tay vào trong vạt áo len, vén áo lót lên, bắt lấy khối bầu bĩnh mềm mại, vừa xoa bóp vừa nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Ngón tay mân mê từ lưng quần đến giữa đùi, ghé vào tai cô gọi tên thân mật. Nghê Thanh Gia ngứa tai, sờ sờ đầu anh: "Cục cưng..."
Trần Kính thích cô gọi anh như vậy, anh cởi quần áo của cả hai, hôn cô cho đến khi nó đủ ướt rồi đỡ dương v*t của mình nhét vào.
Tuần trước Nghê Thanh Gia tới kỳ kinh nguyệt, non nửa tháng họ đã không làm.
Lần này Trần Kính kiên quyết đeo kính, đưa cô lên cao trào hết lần này đến lần khác, ngắm nhìn đôi mắt mờ mịt, đôi môi hơi hé mở và khuôn mặt quyến rũ động lòng người của cô.
Còn có đoán hoa nở nộ đẫm nước dưới thân nữa.
"Gia Gia..." Trần Kính sờ lên nụ hoa đang run rẩy của cô, "Thêm một lần nữa nhé..."
Nghê Thanh Gia không chịu, anh làm mạnh đến mức eo cô muốn gãy luôn rồi, thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
Nghê Thanh Gia dỗ anh: "Được rồi... Ngày mai nhé, cục cưng ngoan." Trần Kính ghé vào vai cô đáp một tiếng, không ép buộc cô.
Sau đó anh đứng dậy, nhúng ngón tay vào chiếc bánh ngọt mua về rồi phết kem lên hai đầu ngực.
Vùi đầu ăn hai quả anh đào phủ đầy kem, đầu lưỡi liếm láp, đôi môi ngậm mút.
Nghê Thanh Gia không còn sức quản anh nữa, tùy ý để anh chơi, bất đắc dĩ vuốt ve sau đầu anh.
Ngày hôm sau, cô bị Trần Kính liếm tỉnh.
Thấy cô mở to mắt, Trần Kính không biết xấu hổ xông vào.
Nghê Thanh Gia nhéo anh một cái, "Có phải em chiều anh quá rồi đúng không?"
Trần Kính nói đầy lý lẽ: "Em nói ngày mai..." Được rồi.
Nghê Thanh Gia thỏa hiệp, "Nhẹ nhàng một chút, cục cưng." Trần Kính ngoan ngoãn đáp: "Được."
Anh cọ cọ cổ cô, khóe miệng âm thầm nhếch lên, giống như một chú cún con được chiều chuộng mà sinh hư.
Gọi điện thoại mỗi tối và các tin nhắn thoại thường bắt đầu bằng những từ nghe nổi da gà như "Bé yêu, cục cưng".
Bạn cùng phòng Triệu Nguyệt tò mò về câu chuyện của họ: "Các cậu là ai theo đuổi ai?"
Nghê Thanh Gia suy nghĩ một chút: "Cũng nên tính là... Tớ theo đuổi anh ấy." Một bạn cùng phòng khác trả lời: "Tớ cũng nghĩ vậy."
Nghê Thanh Gia cười haha: "Sao, trông tớ không đứng đắn lắm hả?"
"Cũng không phải." Triệu Nguyệt nhớ lại cảnh tượng lần trước cô ấy gặp Trần Kính, Trần Kính đeo kính ôn hòa chào hỏi bọn họ, cái khí chất kia... Rất mẹ nó giống với lớp trưởng hồi cấp ba của cô ấy.
Triệu Nguyệt nói: "Chỉ là "Tiểu Nghìn Lớp" trông không giống kiểu học sinh yêu sớm."
"Nghìn lớp" là mật danh của Trần Kính trong ký túc xá của Nghê Thanh Gia, bởi vì lần trước Trần Kính đã gửi một chiếc bánh nghìn lớp đến tặng các cô, sau đó mọi người trong phòng đều gọi anh như vậy.
Nghê Thanh Gia sờ cằm đồng ý: "Thật vậy, tớ giở trò lưu manh mới đuổi tới tay đó."
Bạn cùng phòng nói: "Vậy cậu dính chặt như vậy, không sợ anh ấy chán sao?"
Chủ đề có chút gay gắt, nhưng Nghê Thanh Gia không tức giận, chỉ cười không nói gì.
Cô mà không bám anh, cô sợ Trần Kính ngày nào cũng suy nghĩ lung tung nếu không gặp được cô mất.
Bởi vì cô đã từng khiến anh trải qua cảm giác mất mát, nên cô sẽ không bao giờ để anh phải lo được lo mất thêm một lần nào nữa. Những ngày tháng sau này, Nghê Thanh Gia muốn đối xử tốt với Trần Kính bằng mọi cách.
"Trước kia tớ ngu ngốc, không biết quý trọng." Nghê Thanh Gia nói: "Bây giờ tớ đã suy nghĩ sáng suốt, muốn cưng chiều anh ấy, cho anh ấy cảm giác an toàn."
Bạn cùng phòng dở khóc dở cười: "Nào có chuyện con gái cưng chiều con trai chứ."
Nghê Thanh Gia mỉm cười: "Có nha, bạn trai tớ đấy thôi."
Nói xong, cô gọi điện cho Trần Kính.
Triệu Nguyệt trêu chọc: "Ui ui, lại tìm Tiểu Nghìn Lớp đấy."
Nghê Thanh Gia cười, câu hỏi của Trần Kính từ điện thoại truyền đến: "Nghìn cái gì là ai?"
Anh không nghe rõ, cũng không biết các cô đặt biệt danh cho mình. "Không ai hết." Nghê Thanh Gia nói bâng quơ, "Một bạn nam thôi." "Ừm?"
Giọng Trần Kính trầm xuống.
Nghê Thanh Gia không trả lời, cố ý chuyển chủ đề: "Em nhìn trúng một bộ quần áo, là đồ đôi, em gửi cho anh rồi, anh xem có thích không."
Trần Kính nhấp vào liên kết, tiếp tục hỏi: "Bạn nam nào?" Nghê Thanh Gia trêu anh: "Đại khái là một người thích em."
Đầu bên kia im lặng vài giây, anh chua lè nói: "Gia Gia rất được chào đón."
Nghê Thanh Gia giả vờ như không nghe thấy, nói: "Anh nhìn thấy đồ chưa, thích chúng không?"
"Ừ."
"Em mua nha?"
"Được." Trần Kính rất hưởng thụ việc Nghê Thanh Gia chọn quần áo cho hai người.
Nghê Thanh Gia đặt hàng, "Em mua cho anh màu hồng, còn em mặc màu xanh lam."
Trần Kính: "..." "Không hài lòng?" "...... Hài lòng."
Hôm sau là thứ sáu, buổi chiều Nghê Thanh Gia không có tiết học, định cho Trần Kính một bất ngờ.
Trong kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng, hai người cứ như bình thường mà phát huy, thành công đỗ vào các trường mục tiêu tương ứng.
Việc này đối với Trần Kính không phải là nhiệm vụ khó khăn, anh thậm chí còn thừa sức để giám sát việc học của Nghê Thanh Gia mỗi ngày. Nghê Thanh Gia có thể được nhận vào trường này, một nửa công lao là nhờ Trần Kính.
Trần Kính học tại trường đại học tốt nhất thành phố, ở một vùng ngoại thành khác, Nghê Thanh Gia cách anh hơn một giờ đi xe. Không xa cũng không gần, đi tới đi lui mất gần ba tiếng đồng hồ.
Nghê Thanh Gia sửa soạn xong chậm rãi đến trường của Trần Kính, gửi cho anh một tin nhắn: "Bạn trai, ăn cơm chưa?"
Trần Kính vừa tan học: "Còn chưa."
Nghê Thanh Gia gửi một bức ảnh của phố ăn vặt: "Đi ăn với em." Trần Kính gọi đến ngay lập tức.
"Gia Gia..." Trần Kính hơi thở gấp, "Chờ anh về ký túc xá cất đồ."
Nghê Thanh Gia bật cười: "Em mới đi ngang qua tiện thể chụp ảnh thôi, bây giờ em không ở đó. Anh đừng vội, đi từ từ thôi."
"Vậy em ở đâu..."
Nghê Thanh Gia làm nũng: "Em lạc đường rồi, muốn bạn trai đến đón." Sau đó báo hai đặc điểm xung quanh.
Trần Kính nói: "Đừng đi lung tung, anh đến ngay đây." Trần Kính nói nhanh, tức là sẽ rất nhanh.
Nghê Thanh Gia nhìn thấy Trần Kính đang chạy tới, cô đón lấy mặt anh nhéo nhéo: "Không phải đã nói anh đừng vội rồi sao, mặt đỏ hết lên rồi này."
Trần Kính được cô sờ thoải mái, anh hít thở xong mới nói: "Em đến lúc nào thế, sao không nói cho anh biết?"
"Hì, cách đây không lâu, muốn tạo bất ngờ cho anh."
Nghê Thanh Gia nài nỉ Trần Kính đưa cô đi ăn những món ngon của phố ăn vặt, cô không thích những bữa ăn nghiêm túc mà chỉ thích những hương vị đường phố này.
Phố ăn vặt có rất nhiều sinh viên, Nghê Thanh Gia dẫn Trần Kính ăn hết một đường.
Trên đường đi, Trần Kính gặp một bạn nữ cùng lớp, bạn nữ đó chào hỏi, ánh mắt kinh ngạc đảo qua hai bàn tay đan vào nhau.
Trần Kính gật đầu đáp lại.
Vài phút sau, Nghê Thanh Gia hỏi: "Ai thế ạ?"
Trần Kính bắt chước giọng điệu tối hôm qua của cô: "Bạn bè." Nghê Thanh Gia cười nói: "A Kính vẫn còn ăn giấm hả?" Trần Kính không chịu thừa nhận: "Không có."
Nghê Thanh Gia kéo anh vào một cửa hàng bánh ngọt, chỉ vào một miếng bánh xoài nghìn lớp: "A Kính, anh là Tiểu Nghìn Lớp."
"Ngốc, tự ghen với chính mình."
Trần Kính sờ sờ mũi, cái biệt danh lạ lùng gì đây...
Nghê Thanh Gia mua một chiếc bánh nhỏ và bánh xoài nghìn lớp, lầm bầm hai tiếng: "Tối nay em muốn ăn Tiểu Nghìn Lớp."
Trần Kính đỏ mặt.
Nhưng khi trở lại khách sạn và chỉ còn lại hai người, Trần Kính chủ động ra tay.
Họ có một sự ăn ý ngầm trong việc làm tình, ngay khi Trần Kính tháo kính ra, Nghê Thanh Gia đã biết anh muốn làm gì. Nhưng gần đây Trần Kính rất xấu, thích mang kính làm.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Vừa thuần thục hôn cô, vừa luồn hai tay vào trong vạt áo len, vén áo lót lên, bắt lấy khối bầu bĩnh mềm mại, vừa xoa bóp vừa nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Ngón tay mân mê từ lưng quần đến giữa đùi, ghé vào tai cô gọi tên thân mật. Nghê Thanh Gia ngứa tai, sờ sờ đầu anh: "Cục cưng..."
Trần Kính thích cô gọi anh như vậy, anh cởi quần áo của cả hai, hôn cô cho đến khi nó đủ ướt rồi đỡ dương v*t của mình nhét vào.
Tuần trước Nghê Thanh Gia tới kỳ kinh nguyệt, non nửa tháng họ đã không làm.
Lần này Trần Kính kiên quyết đeo kính, đưa cô lên cao trào hết lần này đến lần khác, ngắm nhìn đôi mắt mờ mịt, đôi môi hơi hé mở và khuôn mặt quyến rũ động lòng người của cô.
Còn có đoán hoa nở nộ đẫm nước dưới thân nữa.
"Gia Gia..." Trần Kính sờ lên nụ hoa đang run rẩy của cô, "Thêm một lần nữa nhé..."
Nghê Thanh Gia không chịu, anh làm mạnh đến mức eo cô muốn gãy luôn rồi, thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.
Nghê Thanh Gia dỗ anh: "Được rồi... Ngày mai nhé, cục cưng ngoan." Trần Kính ghé vào vai cô đáp một tiếng, không ép buộc cô.
Sau đó anh đứng dậy, nhúng ngón tay vào chiếc bánh ngọt mua về rồi phết kem lên hai đầu ngực.
Vùi đầu ăn hai quả anh đào phủ đầy kem, đầu lưỡi liếm láp, đôi môi ngậm mút.
Nghê Thanh Gia không còn sức quản anh nữa, tùy ý để anh chơi, bất đắc dĩ vuốt ve sau đầu anh.
Ngày hôm sau, cô bị Trần Kính liếm tỉnh.
Thấy cô mở to mắt, Trần Kính không biết xấu hổ xông vào.
Nghê Thanh Gia nhéo anh một cái, "Có phải em chiều anh quá rồi đúng không?"
Trần Kính nói đầy lý lẽ: "Em nói ngày mai..." Được rồi.
Nghê Thanh Gia thỏa hiệp, "Nhẹ nhàng một chút, cục cưng." Trần Kính ngoan ngoãn đáp: "Được."
Anh cọ cọ cổ cô, khóe miệng âm thầm nhếch lên, giống như một chú cún con được chiều chuộng mà sinh hư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook