Bạch Dương - Ngôn
-
Chương 6: Anh ôm cô
Thú vị.
Khi cô tiến tới, anh rút lui, và khi cô rút lui, anh lại tiến tới.
Nghê Thanh Gia đợi Trần Kính tắt đèn và khóa cửa lớp, cảm giác này có chút kỳ diệu.
Cô và những người trước cũng sẽ cùng nhau đi ăn tối sau giờ học, nhưng chưa bao giờ cô có loại tâm trạng này, giống như những đốm lửa nhỏ, cố gắng đốt cháy vùng đồng bằng rộng lớn này.
Có thể sự chất phác của Trần Kính đã thúc đẩy sự phấn khích của cô, cô rất mong chờ và háo hức muốn thử.
Trần Kính đi ra, thận trọng nói: "Đi thôi."
Nghê Thanh Gia so với anh tự nhiên hơn nhiều, cô ồ một tiếng, đi xuống cầu thang trước, "Đi thôi, Trần Kính."
Trần Kính vài bước đuổi kịp cô, duy trì khoảng cách ba bậc thang, nhìn mái tóc đuôi ngựa của cô đung đưa trong bóng tối.
"Trần Kính, cậu chậm quá." Nghê Thanh Gia dừng lại, chờ Trần Kính đi xuống mấy bước, sau đó cùng anh sóng vai bước đi.
Hành lang đột nhiên trở nên đông đúc, cô cố ý nghiêng người về phía anh, Trần Kính thiếu chút nữa dán vào tường mà đi xuống lầu.
Nghê Thanh Gia muốn cười, xem cô như yêu quái vậy trời?
Cuối cùng cũng xuống tầng một, Trần Kính chỉ về hướng nhà để xe đạp: "Tớ đi lấy xe đạp trước."
"Tớ đi nữa." Nghê Thanh Gia không để cho anh chạy trốn. Bầu không khí lúng túng khó hiểu.
Trước ngày hôm qua, cả hai chưa bao giờ đi dạo cùng nhau.
Trần Kính chỉnh lại kính, đôi mắt dưới gọng kính màu đen kia không tìm được điểm dừng.
Nghê Thanh Gia không cảm thấy xấu hổ chút nào, cô hoàn toàn bị Trần Kính thu hút, cô đang nghĩ cách trêu chọc anh.
"Nghê Thanh Gia." Trần Kính phá vỡ sự im lặng.
Khi anh phát âm tên cô, nó nhẹ nhàng và rõ ràng, giống như chảy ra từ kẻ đá trong suối nước trong, nghe rất dễ chịu.
"Hả?" Nghê Thanh Gia thích anh gọi tên cô.
Trần Kính nói: "Trong cuộc họp buổi sáng, giáo viên nói buổi tối ra ngoài không an toàn, cho nên tớ..."
Anh đang giải thích lý do tại sao anh đi với cô, sợ hành động tự phụ của mình sẽ mạo phạm đến cô. hltm
"Tớ biết."
Nửa câu sau Trần Kính cũng không biết nói sao, Nghê Thanh Gia nói giúp anh: "Cậu lo lắng cho tớ."
"Tớ.... "
Nghê Thanh Gia không để Trần Kính kịp phản bác đã cắt ngang: "Trần Kính, cậu là người tốt."
Trần Kính không nói nên lời.
Cuối mùa xuân, gió mát ban đêm làm cho mặt anh nóng lên.
Đáp lại câu nói "cậu là người tốt" của cô, Trần Kính ngừng nói, đẩy chiếc xe đạp của mình về phía cổng trường.
Trần Kính lái một chiếc xe đạp leo núi, loại xe đạp dành cho học sinh, giá tương đối cao.
Chiếc xe này đã được ba anh mua tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái.
Trần Kính đi xe đạp để tiết kiệm thời gian đi học và về nhà, anh nghĩ mua một chiếc bình thường cũng được.
Nhưng ông chủ cứ nói rằng rất nhiều con trai đi chiếc xe đạp này, ba anh nghĩ sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, mua một chiếc đắt chút cũng không sao. Hai người nói đến mức Trần Kính cũng xao động, thế là mua chiếc xe đạp này.
Trần Kính đẩy xe, đột nhiên cảm thấy những gì mình đang làm lúc này là thừa.
Xe không có yên sau, cho dù có anh cũng không thể chở Nghê Thanh Gia, như vậy là quá vượt khuôn phép.
Sợ cô đi một mình buổi tối sẽ nguy hiểm, anh đạp xe trước lại càng không thể. Lén nhìn Nghê Thanh Gia, Trần Kính im lặng đi theo cô.
Nghê Thanh Gia không nghĩ nhiều như vậy, cô rất hứng thú với chiếc xe của anh.
Xe đạp của Trần Kính chủ yếu là màu đen, kết cấu đơn giản và gọn gàng, có thể điều chỉnh bằng hai bánh răng. Trên đường đến trường cô đã nhìn thấy các nam sinh trong trường mình cưỡi xe đạp, tự tại như gió thoảng qua, còn có phong thái anh tuấn giả vờ.
Nhưng cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Trần Kính.
Nghê Thanh Gia hỏi: "Tớ chưa bao giờ đi loại xe đạp này, tớ có thể thử không?" Trần Kính cúi đầu nhìn cô: "Có thể."
Sợ Nghê Thanh Gia không lên được, Trần Kính điều chỉnh yên xe xuống vị trí thấp nhất, giữ tay lái và ra hiệu cho cô.
Nghê Thanh Gia tiếp nhận xe, vượt qua thân xe và ngồi lên nó, mũi chân khó khăn chạm xuống đất.
Nghê Thanh Gia cao 1m62, chiếc xe này quá lớn đối với cô, tư thế của cô rất kỳ cục.
Cô run rẩy nói: "Trần Kính, nhìn tớ này." Trần Kính: "Tớ biết rồi."
Trên đường có rất ít người đi bộ, chỉ có một ngọn đèn đường đứng im lìm, kéo bóng bọn họ ra thật dài.
Nghê Thanh Gia yếu ớt đạp xuống bàn đạp, miễn cưỡng đạp ra ngoài. Một cơn gió nhỏ thổi bay sợi tóc trên trán cô, Nghê Thanh Gia sảng khoái cười rộ lên.
Tốc độ của cô như rùa bò, Trần Kính chạy chậm theo sau.
Ngọn đèn mờ ảo phủ lên khiến dáng người cô trông thật dịu dàng, anh đuổi theo sau, nhìn trộm cô và luôn giữ khoảng cách. hltm
Cô là bí mật trong tim anh.
Nhưng cô gái đi xe đạp bỗng nhiên quay lại và nhoẻn miệng cười với anh, Trần Kính rơi vào vòng xoáy đầy màu sắc, chết đuối trong đại dương vô tận.
Anh thừa biết cô cố tình tiếp cận anh, nhưng anh không biết lý do tại sao cô làm như vậy.
Đó là cái bẫy của cô, hay là vận may của anh?
Trần Kính chăm chú nhìn bóng lưng cô, như đang tìm kiếm câu trả lời.
Đêm nay là một đêm nhiều mây, bóng trăng mờ, sao thưa chạy theo đôi bóng trên mặt đất.
Nghê Thanh Gia nhìn những bậc thang nhỏ cách con đường không xa, nở một nụ cười gian.
Cô đi chậm lại, bánh trước trật xuống bậc thềm.
Nghê Thanh Gia hét lên một tiếng, lòng bàn chân giẫm xuống đất, chiếc xe nghiêng đi, cô đứng không vững, cơ thể ngã sang một bên.
Trần Kính gần như chạy về phía cô ngay khi nghe thấy tiếng hét, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Nghê Thanh Gia, phớt lờ chiếc xe của mình.
Nghê Thanh Gia bị lùi về phía sau, Trần Kính lảo đảo theo cô.
"Có sao không?"
Nghê Thanh Gia thuận thế nép lòng anh, một tay ôm eo Trần Kính, cúi đầu cất giấu ý cười, không nói gì.
Trần Kính lúc này mới nhận ra họ mập mờ đến nhường nào. hltm
Sự tình cấp bách, Trần Kính chỉ là muốn ngăn cản Nghê Thanh Gia ngã xuống, cũng không cân nhắc đến bàn tay quân tử gì đó. Bây giờ, chỉ cần dùng một chút lực là anh có thể nhéo vòng eo mềm mại của cô.
Trần Kính nhìn thấy một tia sáng gợn sóng trên hàng mi dài cong vút của cô, khuôn mặt cô phản chiếu trong vầng sáng, làn da mỏng manh như được thoa một lớp phấn vàng.
Cô xinh đẹp không gì sánh được.
Trần Kính không muốn buông tay ngay lập tức.
Nghê Thanh Gia cảm nhận được sự bối rối của anh bèn ôm anh chặt hơn. Quá gần.
Hai bộ đồng phục học sinh cọ sát vào nhau, anh ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người cô, lặng lẽ hít một hơi, cố gắng nhớ kỹ hương thơm đó.
Vài tiếng huýt sáo từ ngoài đường vang lên, Trần Kính như tỉnh khỏi giấc mộng, chợt hốt hoảng buông tay.
Nhưng hltm Nghê Thanh Gia không chịu, cách lớp quần áo sờ soạng vòng eo anh, cảm giác rất cứng.
Trần Kính bị ngứa, suýt chút nữa nhảy ra khỏi người cô, lắp bắp xin lỗi: "Cái đó... Xin lỗi, tớ không cố ý."
Nghê Thanh Gia nhìn bộ dáng hoảng hốt của anh, chớp mắt: "Cậu đã giúp tớ, tại sao lại nói xin lỗi?"
"Tớ..... "
"Tớ mới là người nên nói xin lỗi." Nghê Thanh Gia đỡ chiếc xe lẻ loi trên mặt đất lên, "Tớ làm rơi xe của cậu, cậu kiểm tra xem có hư hỏng gì không, nếu cần sửa tớ sẽ bồi thường."
Trần Kính không kiểm tra: "Không cần. "
"Cần, cậu về nhà kiểm tra xem, không chừng bị sứt mẻ ở đâu đó rồi." Nghê Thanh Gia kiên trì, kéo kéo ống tay áo Trần Kính, "Kỹ thuật đạp xe của tớ quá tệ, cậu nên về đi thôi."
Trần Kính nhận lấy, trên ghi đông vẫn còn nhiệt độ cơ thể của cô.
Khi cô tiến tới, anh rút lui, và khi cô rút lui, anh lại tiến tới.
Nghê Thanh Gia đợi Trần Kính tắt đèn và khóa cửa lớp, cảm giác này có chút kỳ diệu.
Cô và những người trước cũng sẽ cùng nhau đi ăn tối sau giờ học, nhưng chưa bao giờ cô có loại tâm trạng này, giống như những đốm lửa nhỏ, cố gắng đốt cháy vùng đồng bằng rộng lớn này.
Có thể sự chất phác của Trần Kính đã thúc đẩy sự phấn khích của cô, cô rất mong chờ và háo hức muốn thử.
Trần Kính đi ra, thận trọng nói: "Đi thôi."
Nghê Thanh Gia so với anh tự nhiên hơn nhiều, cô ồ một tiếng, đi xuống cầu thang trước, "Đi thôi, Trần Kính."
Trần Kính vài bước đuổi kịp cô, duy trì khoảng cách ba bậc thang, nhìn mái tóc đuôi ngựa của cô đung đưa trong bóng tối.
"Trần Kính, cậu chậm quá." Nghê Thanh Gia dừng lại, chờ Trần Kính đi xuống mấy bước, sau đó cùng anh sóng vai bước đi.
Hành lang đột nhiên trở nên đông đúc, cô cố ý nghiêng người về phía anh, Trần Kính thiếu chút nữa dán vào tường mà đi xuống lầu.
Nghê Thanh Gia muốn cười, xem cô như yêu quái vậy trời?
Cuối cùng cũng xuống tầng một, Trần Kính chỉ về hướng nhà để xe đạp: "Tớ đi lấy xe đạp trước."
"Tớ đi nữa." Nghê Thanh Gia không để cho anh chạy trốn. Bầu không khí lúng túng khó hiểu.
Trước ngày hôm qua, cả hai chưa bao giờ đi dạo cùng nhau.
Trần Kính chỉnh lại kính, đôi mắt dưới gọng kính màu đen kia không tìm được điểm dừng.
Nghê Thanh Gia không cảm thấy xấu hổ chút nào, cô hoàn toàn bị Trần Kính thu hút, cô đang nghĩ cách trêu chọc anh.
"Nghê Thanh Gia." Trần Kính phá vỡ sự im lặng.
Khi anh phát âm tên cô, nó nhẹ nhàng và rõ ràng, giống như chảy ra từ kẻ đá trong suối nước trong, nghe rất dễ chịu.
"Hả?" Nghê Thanh Gia thích anh gọi tên cô.
Trần Kính nói: "Trong cuộc họp buổi sáng, giáo viên nói buổi tối ra ngoài không an toàn, cho nên tớ..."
Anh đang giải thích lý do tại sao anh đi với cô, sợ hành động tự phụ của mình sẽ mạo phạm đến cô. hltm
"Tớ biết."
Nửa câu sau Trần Kính cũng không biết nói sao, Nghê Thanh Gia nói giúp anh: "Cậu lo lắng cho tớ."
"Tớ.... "
Nghê Thanh Gia không để Trần Kính kịp phản bác đã cắt ngang: "Trần Kính, cậu là người tốt."
Trần Kính không nói nên lời.
Cuối mùa xuân, gió mát ban đêm làm cho mặt anh nóng lên.
Đáp lại câu nói "cậu là người tốt" của cô, Trần Kính ngừng nói, đẩy chiếc xe đạp của mình về phía cổng trường.
Trần Kính lái một chiếc xe đạp leo núi, loại xe đạp dành cho học sinh, giá tương đối cao.
Chiếc xe này đã được ba anh mua tặng vào dịp sinh nhật năm ngoái.
Trần Kính đi xe đạp để tiết kiệm thời gian đi học và về nhà, anh nghĩ mua một chiếc bình thường cũng được.
Nhưng ông chủ cứ nói rằng rất nhiều con trai đi chiếc xe đạp này, ba anh nghĩ sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần, mua một chiếc đắt chút cũng không sao. Hai người nói đến mức Trần Kính cũng xao động, thế là mua chiếc xe đạp này.
Trần Kính đẩy xe, đột nhiên cảm thấy những gì mình đang làm lúc này là thừa.
Xe không có yên sau, cho dù có anh cũng không thể chở Nghê Thanh Gia, như vậy là quá vượt khuôn phép.
Sợ cô đi một mình buổi tối sẽ nguy hiểm, anh đạp xe trước lại càng không thể. Lén nhìn Nghê Thanh Gia, Trần Kính im lặng đi theo cô.
Nghê Thanh Gia không nghĩ nhiều như vậy, cô rất hứng thú với chiếc xe của anh.
Xe đạp của Trần Kính chủ yếu là màu đen, kết cấu đơn giản và gọn gàng, có thể điều chỉnh bằng hai bánh răng. Trên đường đến trường cô đã nhìn thấy các nam sinh trong trường mình cưỡi xe đạp, tự tại như gió thoảng qua, còn có phong thái anh tuấn giả vờ.
Nhưng cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Trần Kính.
Nghê Thanh Gia hỏi: "Tớ chưa bao giờ đi loại xe đạp này, tớ có thể thử không?" Trần Kính cúi đầu nhìn cô: "Có thể."
Sợ Nghê Thanh Gia không lên được, Trần Kính điều chỉnh yên xe xuống vị trí thấp nhất, giữ tay lái và ra hiệu cho cô.
Nghê Thanh Gia tiếp nhận xe, vượt qua thân xe và ngồi lên nó, mũi chân khó khăn chạm xuống đất.
Nghê Thanh Gia cao 1m62, chiếc xe này quá lớn đối với cô, tư thế của cô rất kỳ cục.
Cô run rẩy nói: "Trần Kính, nhìn tớ này." Trần Kính: "Tớ biết rồi."
Trên đường có rất ít người đi bộ, chỉ có một ngọn đèn đường đứng im lìm, kéo bóng bọn họ ra thật dài.
Nghê Thanh Gia yếu ớt đạp xuống bàn đạp, miễn cưỡng đạp ra ngoài. Một cơn gió nhỏ thổi bay sợi tóc trên trán cô, Nghê Thanh Gia sảng khoái cười rộ lên.
Tốc độ của cô như rùa bò, Trần Kính chạy chậm theo sau.
Ngọn đèn mờ ảo phủ lên khiến dáng người cô trông thật dịu dàng, anh đuổi theo sau, nhìn trộm cô và luôn giữ khoảng cách. hltm
Cô là bí mật trong tim anh.
Nhưng cô gái đi xe đạp bỗng nhiên quay lại và nhoẻn miệng cười với anh, Trần Kính rơi vào vòng xoáy đầy màu sắc, chết đuối trong đại dương vô tận.
Anh thừa biết cô cố tình tiếp cận anh, nhưng anh không biết lý do tại sao cô làm như vậy.
Đó là cái bẫy của cô, hay là vận may của anh?
Trần Kính chăm chú nhìn bóng lưng cô, như đang tìm kiếm câu trả lời.
Đêm nay là một đêm nhiều mây, bóng trăng mờ, sao thưa chạy theo đôi bóng trên mặt đất.
Nghê Thanh Gia nhìn những bậc thang nhỏ cách con đường không xa, nở một nụ cười gian.
Cô đi chậm lại, bánh trước trật xuống bậc thềm.
Nghê Thanh Gia hét lên một tiếng, lòng bàn chân giẫm xuống đất, chiếc xe nghiêng đi, cô đứng không vững, cơ thể ngã sang một bên.
Trần Kính gần như chạy về phía cô ngay khi nghe thấy tiếng hét, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Nghê Thanh Gia, phớt lờ chiếc xe của mình.
Nghê Thanh Gia bị lùi về phía sau, Trần Kính lảo đảo theo cô.
"Có sao không?"
Nghê Thanh Gia thuận thế nép lòng anh, một tay ôm eo Trần Kính, cúi đầu cất giấu ý cười, không nói gì.
Trần Kính lúc này mới nhận ra họ mập mờ đến nhường nào. hltm
Sự tình cấp bách, Trần Kính chỉ là muốn ngăn cản Nghê Thanh Gia ngã xuống, cũng không cân nhắc đến bàn tay quân tử gì đó. Bây giờ, chỉ cần dùng một chút lực là anh có thể nhéo vòng eo mềm mại của cô.
Trần Kính nhìn thấy một tia sáng gợn sóng trên hàng mi dài cong vút của cô, khuôn mặt cô phản chiếu trong vầng sáng, làn da mỏng manh như được thoa một lớp phấn vàng.
Cô xinh đẹp không gì sánh được.
Trần Kính không muốn buông tay ngay lập tức.
Nghê Thanh Gia cảm nhận được sự bối rối của anh bèn ôm anh chặt hơn. Quá gần.
Hai bộ đồng phục học sinh cọ sát vào nhau, anh ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người cô, lặng lẽ hít một hơi, cố gắng nhớ kỹ hương thơm đó.
Vài tiếng huýt sáo từ ngoài đường vang lên, Trần Kính như tỉnh khỏi giấc mộng, chợt hốt hoảng buông tay.
Nhưng hltm Nghê Thanh Gia không chịu, cách lớp quần áo sờ soạng vòng eo anh, cảm giác rất cứng.
Trần Kính bị ngứa, suýt chút nữa nhảy ra khỏi người cô, lắp bắp xin lỗi: "Cái đó... Xin lỗi, tớ không cố ý."
Nghê Thanh Gia nhìn bộ dáng hoảng hốt của anh, chớp mắt: "Cậu đã giúp tớ, tại sao lại nói xin lỗi?"
"Tớ..... "
"Tớ mới là người nên nói xin lỗi." Nghê Thanh Gia đỡ chiếc xe lẻ loi trên mặt đất lên, "Tớ làm rơi xe của cậu, cậu kiểm tra xem có hư hỏng gì không, nếu cần sửa tớ sẽ bồi thường."
Trần Kính không kiểm tra: "Không cần. "
"Cần, cậu về nhà kiểm tra xem, không chừng bị sứt mẻ ở đâu đó rồi." Nghê Thanh Gia kiên trì, kéo kéo ống tay áo Trần Kính, "Kỹ thuật đạp xe của tớ quá tệ, cậu nên về đi thôi."
Trần Kính nhận lấy, trên ghi đông vẫn còn nhiệt độ cơ thể của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook