Bạch Dương - Ngôn
-
Chương 59: Luân hồi
Ngày hôm sau, Trần Kính đưa cho Nghê Thanh Gia trà gừng đường đỏ và một viên kẹo có tác dụng chữa đau bụng kinh.
Nghê Thanh Gia ban đầu không định lấy, nhưng lần trước khi cô đau bụng, nước đường đỏ đã cứu cô một mạng, vì vậy cô đã tìm một cái cớ để chấp nhận nó.
Không nghĩ tới, Trần Kính lại đưa mấy ngày liên tiếp, anh chủ động đến mức không giống anh một chút nào.
Thật ra Trần Kính đã mua rất nhiều, nhưng anh không đưa nó một lần cho Nghê Thanh Gia, để có cớ nói chuyện với cô, mỗi ngày anh chỉ đưa một viên.
Đến ngày thứ ba, khi Nghê Thanh Gia nhìn thấy bóng dáng cao gầy đó một lần nữa trong hành lang, cô không thể nhịn được nữa bèn gọi anh đi.
"Đến đây."
Cô bước ra khỏi lớp, đi lên sân thượng không người.
Quay người, cô nói với Trần Kính đang đi theo mình: "Trần Kính, anh có ý gì?" "Hả?" Trần Kính giả ngu.
Nghê Thanh Gia giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng cắt đứt tình cảm nhỏ nhoi của Trần Kính dành cho cô, lạnh lùng nói: "Chúng ta đã chia tay rồi."
"Anh biết." Vẻ mặt Trần Kính bình tĩnh, "Cái này em không cần nhấn mạnh." Nghê Thanh Gia hỏi ngược lại: "Vậy hành động của anh mấy ngày nay là sao?" Nói xong câu này, Nghê Thanh Gia cảm thấy trong lòng đau nhói.
Cô nhận sự săn sóc của anh, nhưng bây giờ lại đến chất vấn anh.
Trong lớp đã có vài bạn học lén lút bàn tán về bọn họ, Nghê Thanh Gia không biết chuyện này, là Tiết Miểu Miểu nói cho cô biết. Tiết Miểu Miểu hỏi có phải cô và Trần Kính quay lại rồi hay không, Nghê Thanh Gia im lặng lắc đầu.
Nghê Thanh Gia không thể thoải mái như ban đầu được nữa, bây giờ cô vô cùng thận trọng.
Sợ anh bị ảnh hưởng, sợ anh tiếp cận cô quá gần, sợ anh tổn thương, càng sợ anh hối hận vì thích cô.
Nghê Thanh Gia là một kẻ hèn nhát, cô chỉ có thể ngụy trang bằng gai góc. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, làm khô cả mặt, cay cả mắt, mái tóc rối bù.
Trần Kính rất tự nhiên giúp Nghê Thanh Gia vén tóc lại, giọng nói theo gió truyền ra ngoài: "Em thừa biết anh đang làm gì."
"Em không biết."
Nghê Thanh Gia quay mặt đi, quay lưng về phía gió, mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa.
Trần Kính nhìn chằm chằm bóng lưng của Nghê Thanh Gia, vẻ mặt không còn ung dung như trước, thái độ của Nghê Thanh Gia rõ ràng là muốn đẩy anh ra.
Trần Kính nghĩ ngày hôm đó có phải mình đã đi quá xa hay không, nhưng anh chắc chắn Nghê Thanh Gia có tình cảm với mình, lời nói có thể gạt người, nhưng ánh mắt thì không thể. Khi cô nhìn anh, trong lòng rõ ràng có một loại dục vọng bị đè nén.
Trần Kính khẽ cười: "Chúng ta không có quan hệ gì với nhau, em sợ cái gì?" " "
Nghê Thanh Gia có tật giật mình, hiển nhiên không biết trả lời như thế nào. "Dù sao anh cũng đừng đưa đồ cho em nữa."
Sợ câu nói này quá vô tâm, cô lại bổ sung thêm một câu: "Lần trước cảm ơn anh, thuốc rất hữu dụng."
Mặt mày Trần Kính khẽ động, anh bước một bước đến gần Nghê Thanh Gia.
Sân thượng rộng thênh thang, phóng tầm mắt ra xa là bầu trời trong xanh, với những đám mây mỏng giăng xung quanh như tấm màn che.
Trong một khu vực rộng lớn như vậy, Nghê Thanh Gia bị Trần Kính ép vào một góc nhỏ bên cạnh cầu thang.
Trần Kính vừa động, cô đã không có đường lui, sau lưng chỉ có một bức tường kiên cố.
Khi hơi thở đến gần, Nghê Thanh Gia nhìn thấy cục xương nhỏ nơi cổ họng Trần Kính lăn lên lăn xuống, nốt ruồi nhỏ lên xuống theo đó.
"Anh đang cái làm gì. "
Trần Kính không lại gần nữa, mà là cúi đầu xuống, ánh mắt nặng nề rơi vào trên môi cô: "Anh nói rồi, cảm ơn phải có hành động."
"Nếu không thì đừng nhắc tới hai chữ này, anh không muốn nghe."
Giọng nói của anh vẫn dễ chịu như mọi khi, giống như dòng suối trên núi chậm rãi chảy quanh các bậc thang, nhưng những lời anh nói khiến Nghê Thanh Gia chợt nhớ lại kỳ nghỉ hè nóng bức và thỏa thuận ám muội đó.
Trần Kính đã thật sự thay đổi, trước đây sao anh có thể nói những lời như thế.
Nghê Thanh Gia đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, "Trần Kính, anh lại giở trò lưu manh có phải không, còn đòi?"
"Anh không." Trần Kính bày ra vẻ mặt vô tội. "Vậy anh muốn như thế nào?"
Nghê Thanh Gia ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa một chút tức giận, không dọa người chút nào, chỉ lộ ra sự thanh tú đáng yêu.
Đôi môi hồng hào, vì nói chuyện mà hơi hé ra. Trần Kính vô thức dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đó.
Anh đã từng nếm thử, nó mềm như bánh nếp, sẽ chủ động dán lên môi anh, mút lấy đầu lưỡi, khi cô bị nụ hôn mê hoặc, sẽ từ trong cổ họng phát ra âm thanh mềm mại dễ nghe.
"Anh muốn..."
Trần Kính dừng lại, giọng nói khàn khàn khô khốc, trầm đến mức không nghe rõ: "Hôn em, có được không..."
Con ngươi Nghê Thanh Gia run lên, Trần Kính điên thật rồi...
Không nghe thấy câu trả lời, Trần Kính cúi người xuống, toàn thân bao phủ lên người cô, mê hoặc hỏi: "Được không?"
Anh nâng tay lên, cởi khuy cổ áo đồng phục học sinh. Hai nút, ba nút...
Xương quai xanh tinh xảo lập tức lộ ra, còn có một mảng da thịt trước ngực, tất cả đều lọt vào tầm mắt của Nghê Thanh Gia.
Trần Kính cởi nút áo ra làm gì? Anh từ trước giờ đều hận không thể may kín cổ áo mình lại. Nghê Thanh Gia đã từng nhìn thấy cơ thể tr/ần tr/uồng của anh, nhưng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng nửa kín nữa hở này...
Cô lắp bắp nói: "Anh, anh..."
Trần Kính xem như nhìn thấu sở thích của Nghê Thanh Gia, túm lấy cổ tay cô khoác lên eo mình, "Ở đây..."
Di chuyển đến bụng. "Ở đây..."
Dừng lại trước ngực. "Và ở đây..."
"Em đều có thể sờ." Trần Kính thấp giọng thỉnh cầu: "Chỉ hôn một chút thôi, nhé?"
Lỗ tai Nghê Thanh Gia nóng như lửa đốt, cháy còn nhanh hơn ráng mây trên bầu trời.
Ham muốn tình dục mấy ngày nay quá mạnh mẽ, đêm qua cô còn mơ thấy Trần Kính, trong giấc mơ cô cũng đến kỳ kinh nguyệt, Trần Kính dỗ dành nói rằng đợi nó chấm dứt sẽ giúp cô liếm.
Nghê Thanh Gia cảm thấy mình không thể chịu được sự cám dỗ, anh chỉ tùy tiện chạm vào cô hai lần, cô gần như không thể không gật đầu.
Trần Kính nhích lại gần cô, chóp mũi gần như chạm vào nhau, phả hơi thở vào môi cô: "Được không em?"
Giọng nói trầm đục như xoa bóp màng nhĩ, Nghê Thanh Gia mấp máy môi, nhưng vẫn không nói ra lời.
Tim cô đập loạn xạ.
Mắt, từ từ nhắm lại.
Mặt Trần Kính lập tức nóng bừng, màn trêu chọc tưởng chừng như bình thường kia đều là giả tạo, anh căng thẳng muốn chết, sợ cô sẽ nổi giận hoặc từ chối.
Nuốt nuốt nước bọt, Trần Kính cẩn thận áp môi mình vào môi cô.
Cuối cùng cũng được nếm lại hương vị ngọt mềm, ẩm ướt như thạch trong ký ức.
Trần Kính nhớ nhung đã lâu, anh hơi phấn khích.
Khoảnh khắc họ sắp chạm vào nhau, một con chim bay qua bầu trời kêu éc éc.
Động tĩnh không lớn, nhưng lại giống như tiếng chuông báo động inh ỏi bên tai Nghê Thanh Gia, cô giật mình mở mắt ra, khuôn mặt điển trai của Trần Kính đã cách rất gần.
"Không..." Nghê Thanh Gia đẩy mạnh Trần Kính, chạy xuống lầu với khuôn mặt đỏ bừng.
Trần Kính lảo đảo lùi lại một bước, sau khi hoàn hồn, chỉ còn lại bóng dáng của Nghê Thanh Gia.
Anh không có đuổi theo, chỉ đứng yên tại chỗ. Thiên đạo luân hồi, anh đã từng đẩy cô như thế này. Thì ra, chính là cảm giác này.
Trần Kính sờ sờ ngực, ngón tay Nghê Thanh Gia đụng phải hạt đậu đỏ của anh, tê dại mà cũng hơi đau.
Cơn đau thoải mái đến nỗi đưa Trần Kính trở về cảm giác xưa. Buổi tối, Trần Kính nhận được chuyển khoản từ Nghê Thanh Gia. "Tiền thuốc!" Cô nói.
Trần Kính không nhận, chậm rãi đánh chữ: "Anh không nhận tiền cảm ơn, chỉ nhận cảm ơn bằng hành động."
Nghê Thanh Gia đáp lại anh bằng một từ: "Cút đi!!!"
Trần Kính nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn chuỗi dấu chấm than kia, cô hẳn là không có tức giận đâu nhỉ...
Nghê Thanh Gia ban đầu không định lấy, nhưng lần trước khi cô đau bụng, nước đường đỏ đã cứu cô một mạng, vì vậy cô đã tìm một cái cớ để chấp nhận nó.
Không nghĩ tới, Trần Kính lại đưa mấy ngày liên tiếp, anh chủ động đến mức không giống anh một chút nào.
Thật ra Trần Kính đã mua rất nhiều, nhưng anh không đưa nó một lần cho Nghê Thanh Gia, để có cớ nói chuyện với cô, mỗi ngày anh chỉ đưa một viên.
Đến ngày thứ ba, khi Nghê Thanh Gia nhìn thấy bóng dáng cao gầy đó một lần nữa trong hành lang, cô không thể nhịn được nữa bèn gọi anh đi.
"Đến đây."
Cô bước ra khỏi lớp, đi lên sân thượng không người.
Quay người, cô nói với Trần Kính đang đi theo mình: "Trần Kính, anh có ý gì?" "Hả?" Trần Kính giả ngu.
Nghê Thanh Gia giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng cắt đứt tình cảm nhỏ nhoi của Trần Kính dành cho cô, lạnh lùng nói: "Chúng ta đã chia tay rồi."
"Anh biết." Vẻ mặt Trần Kính bình tĩnh, "Cái này em không cần nhấn mạnh." Nghê Thanh Gia hỏi ngược lại: "Vậy hành động của anh mấy ngày nay là sao?" Nói xong câu này, Nghê Thanh Gia cảm thấy trong lòng đau nhói.
Cô nhận sự săn sóc của anh, nhưng bây giờ lại đến chất vấn anh.
Trong lớp đã có vài bạn học lén lút bàn tán về bọn họ, Nghê Thanh Gia không biết chuyện này, là Tiết Miểu Miểu nói cho cô biết. Tiết Miểu Miểu hỏi có phải cô và Trần Kính quay lại rồi hay không, Nghê Thanh Gia im lặng lắc đầu.
Nghê Thanh Gia không thể thoải mái như ban đầu được nữa, bây giờ cô vô cùng thận trọng.
Sợ anh bị ảnh hưởng, sợ anh tiếp cận cô quá gần, sợ anh tổn thương, càng sợ anh hối hận vì thích cô.
Nghê Thanh Gia là một kẻ hèn nhát, cô chỉ có thể ngụy trang bằng gai góc. Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, làm khô cả mặt, cay cả mắt, mái tóc rối bù.
Trần Kính rất tự nhiên giúp Nghê Thanh Gia vén tóc lại, giọng nói theo gió truyền ra ngoài: "Em thừa biết anh đang làm gì."
"Em không biết."
Nghê Thanh Gia quay mặt đi, quay lưng về phía gió, mái tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa.
Trần Kính nhìn chằm chằm bóng lưng của Nghê Thanh Gia, vẻ mặt không còn ung dung như trước, thái độ của Nghê Thanh Gia rõ ràng là muốn đẩy anh ra.
Trần Kính nghĩ ngày hôm đó có phải mình đã đi quá xa hay không, nhưng anh chắc chắn Nghê Thanh Gia có tình cảm với mình, lời nói có thể gạt người, nhưng ánh mắt thì không thể. Khi cô nhìn anh, trong lòng rõ ràng có một loại dục vọng bị đè nén.
Trần Kính khẽ cười: "Chúng ta không có quan hệ gì với nhau, em sợ cái gì?" " "
Nghê Thanh Gia có tật giật mình, hiển nhiên không biết trả lời như thế nào. "Dù sao anh cũng đừng đưa đồ cho em nữa."
Sợ câu nói này quá vô tâm, cô lại bổ sung thêm một câu: "Lần trước cảm ơn anh, thuốc rất hữu dụng."
Mặt mày Trần Kính khẽ động, anh bước một bước đến gần Nghê Thanh Gia.
Sân thượng rộng thênh thang, phóng tầm mắt ra xa là bầu trời trong xanh, với những đám mây mỏng giăng xung quanh như tấm màn che.
Trong một khu vực rộng lớn như vậy, Nghê Thanh Gia bị Trần Kính ép vào một góc nhỏ bên cạnh cầu thang.
Trần Kính vừa động, cô đã không có đường lui, sau lưng chỉ có một bức tường kiên cố.
Khi hơi thở đến gần, Nghê Thanh Gia nhìn thấy cục xương nhỏ nơi cổ họng Trần Kính lăn lên lăn xuống, nốt ruồi nhỏ lên xuống theo đó.
"Anh đang cái làm gì. "
Trần Kính không lại gần nữa, mà là cúi đầu xuống, ánh mắt nặng nề rơi vào trên môi cô: "Anh nói rồi, cảm ơn phải có hành động."
"Nếu không thì đừng nhắc tới hai chữ này, anh không muốn nghe."
Giọng nói của anh vẫn dễ chịu như mọi khi, giống như dòng suối trên núi chậm rãi chảy quanh các bậc thang, nhưng những lời anh nói khiến Nghê Thanh Gia chợt nhớ lại kỳ nghỉ hè nóng bức và thỏa thuận ám muội đó.
Trần Kính đã thật sự thay đổi, trước đây sao anh có thể nói những lời như thế.
Nghê Thanh Gia đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, "Trần Kính, anh lại giở trò lưu manh có phải không, còn đòi?"
"Anh không." Trần Kính bày ra vẻ mặt vô tội. "Vậy anh muốn như thế nào?"
Nghê Thanh Gia ngẩng đầu lên, trong mắt ẩn chứa một chút tức giận, không dọa người chút nào, chỉ lộ ra sự thanh tú đáng yêu.
Đôi môi hồng hào, vì nói chuyện mà hơi hé ra. Trần Kính vô thức dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào đôi môi đó.
Anh đã từng nếm thử, nó mềm như bánh nếp, sẽ chủ động dán lên môi anh, mút lấy đầu lưỡi, khi cô bị nụ hôn mê hoặc, sẽ từ trong cổ họng phát ra âm thanh mềm mại dễ nghe.
"Anh muốn..."
Trần Kính dừng lại, giọng nói khàn khàn khô khốc, trầm đến mức không nghe rõ: "Hôn em, có được không..."
Con ngươi Nghê Thanh Gia run lên, Trần Kính điên thật rồi...
Không nghe thấy câu trả lời, Trần Kính cúi người xuống, toàn thân bao phủ lên người cô, mê hoặc hỏi: "Được không?"
Anh nâng tay lên, cởi khuy cổ áo đồng phục học sinh. Hai nút, ba nút...
Xương quai xanh tinh xảo lập tức lộ ra, còn có một mảng da thịt trước ngực, tất cả đều lọt vào tầm mắt của Nghê Thanh Gia.
Trần Kính cởi nút áo ra làm gì? Anh từ trước giờ đều hận không thể may kín cổ áo mình lại. Nghê Thanh Gia đã từng nhìn thấy cơ thể tr/ần tr/uồng của anh, nhưng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng nửa kín nữa hở này...
Cô lắp bắp nói: "Anh, anh..."
Trần Kính xem như nhìn thấu sở thích của Nghê Thanh Gia, túm lấy cổ tay cô khoác lên eo mình, "Ở đây..."
Di chuyển đến bụng. "Ở đây..."
Dừng lại trước ngực. "Và ở đây..."
"Em đều có thể sờ." Trần Kính thấp giọng thỉnh cầu: "Chỉ hôn một chút thôi, nhé?"
Lỗ tai Nghê Thanh Gia nóng như lửa đốt, cháy còn nhanh hơn ráng mây trên bầu trời.
Ham muốn tình dục mấy ngày nay quá mạnh mẽ, đêm qua cô còn mơ thấy Trần Kính, trong giấc mơ cô cũng đến kỳ kinh nguyệt, Trần Kính dỗ dành nói rằng đợi nó chấm dứt sẽ giúp cô liếm.
Nghê Thanh Gia cảm thấy mình không thể chịu được sự cám dỗ, anh chỉ tùy tiện chạm vào cô hai lần, cô gần như không thể không gật đầu.
Trần Kính nhích lại gần cô, chóp mũi gần như chạm vào nhau, phả hơi thở vào môi cô: "Được không em?"
Giọng nói trầm đục như xoa bóp màng nhĩ, Nghê Thanh Gia mấp máy môi, nhưng vẫn không nói ra lời.
Tim cô đập loạn xạ.
Mắt, từ từ nhắm lại.
Mặt Trần Kính lập tức nóng bừng, màn trêu chọc tưởng chừng như bình thường kia đều là giả tạo, anh căng thẳng muốn chết, sợ cô sẽ nổi giận hoặc từ chối.
Nuốt nuốt nước bọt, Trần Kính cẩn thận áp môi mình vào môi cô.
Cuối cùng cũng được nếm lại hương vị ngọt mềm, ẩm ướt như thạch trong ký ức.
Trần Kính nhớ nhung đã lâu, anh hơi phấn khích.
Khoảnh khắc họ sắp chạm vào nhau, một con chim bay qua bầu trời kêu éc éc.
Động tĩnh không lớn, nhưng lại giống như tiếng chuông báo động inh ỏi bên tai Nghê Thanh Gia, cô giật mình mở mắt ra, khuôn mặt điển trai của Trần Kính đã cách rất gần.
"Không..." Nghê Thanh Gia đẩy mạnh Trần Kính, chạy xuống lầu với khuôn mặt đỏ bừng.
Trần Kính lảo đảo lùi lại một bước, sau khi hoàn hồn, chỉ còn lại bóng dáng của Nghê Thanh Gia.
Anh không có đuổi theo, chỉ đứng yên tại chỗ. Thiên đạo luân hồi, anh đã từng đẩy cô như thế này. Thì ra, chính là cảm giác này.
Trần Kính sờ sờ ngực, ngón tay Nghê Thanh Gia đụng phải hạt đậu đỏ của anh, tê dại mà cũng hơi đau.
Cơn đau thoải mái đến nỗi đưa Trần Kính trở về cảm giác xưa. Buổi tối, Trần Kính nhận được chuyển khoản từ Nghê Thanh Gia. "Tiền thuốc!" Cô nói.
Trần Kính không nhận, chậm rãi đánh chữ: "Anh không nhận tiền cảm ơn, chỉ nhận cảm ơn bằng hành động."
Nghê Thanh Gia đáp lại anh bằng một từ: "Cút đi!!!"
Trần Kính nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn chuỗi dấu chấm than kia, cô hẳn là không có tức giận đâu nhỉ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook