Bạch Dương - Ngôn
-
Chương 55: Bản năng của cơ thể
Trần Kính hờ hững nhìn đi chỗ khác, không trả lời.
Người bên cạnh nhìn về phía Nghê Thanh Gia, nói đùa, "Sao nào, yêu từ cái nhìn đầu tiên? Ánh mắt không tồi nha."
Người nói chuyện là Lưu Hiên, anh trai khác cha khác mẹ của Trần Kính. Anh ấy là sinh viên năm hai, và là tay guitar của ban nhạc trường anh ấy, tính cách của anh ấy hoàn toàn trái ngược với Trần Kính.
Lưu Hiên trêu chọc người em trai nghiêm túc và cứng nhắc của mình: "Thích thì nhích liền, sau bửa tiệc này có thể sẽ không gặp lại nữa đâu."
Khi những món ăn nóng hổi được dọn ra, Trần Kính động đũa, muộn phiền dùng bửa.
Lưu Hiên vẫn còn lải nhải: "Muốn anh giúp em xin WeChat không?"
Nói đoạn, anh ấy thật sự muốn rời đi, Trần Kính đè Lưu Hiên lại, rốt cuộc nói chuyện: "...Cô ấy là bạn cùng lớp của em."
"Ồ." Lưu Hiên ngồi trở lại, bày ra vẻ mặt "anh hiểu rồi", "Đây không phải vừa gặp đã yêu, mà là yêu đơn phương."
Trần Kính không phủ nhận.
Lưu Hiên vỗ vỗ vai anh, Trần Kính cái gì cũng giỏi, dáng dấp đẹp trai lại còn tốt bụng, phải nói là không có gì để chê, nhưng tính cách lại quá chậm chạp, đó là điểm bất lợi.
Lưu Hiên nói với giọng điệu của một người từng trải: "Em thế này khó mà đuổi kịp những cô gái như vậy." Anh ấy liếc nhìn Nghê Thanh Gia, "Lại còn rất xinh đẹp, em có thể đọ được sao?"
Mỗi câu mỗi chữ như đâm thẳng vào trái tim Trần Kính.
Hô hấp Trần Kính ngưng trệ, đặt đũa xuống, chua chát ngước mắt lên, thấp giọng hỏi: "Vậy em nên làm như thế nào..."
Lưu Hiên không trả lời, thay đổi chủ đề: "Buổi tối anh có việc phải ra ngoài, em yểm hộ giúp anh."
Trần Kính là người kỷ luật, Lưu Lệ quản lý lỏng lẻo, Lưu Hiên thì ham chơi nên bị quản lý chặt chẽ hơn, bây giờ đang nghỉ ở nhà cũng không ngoại lệ.
Trần Kính nói: "Được."
Lưu Hiên nhàn nhạt nói: "Muốn theo đuổi gái thì điều đầu tiên chính là chủ động."
Anh ấy mắng Trần Kính: "Em cứ ngồi ngốc nghếch nhìn cô ấy như vậy, cô ấy có biết không? Đừng tự biến mình thành hòn vọng thê nữa, nhìn một giờ không bằng nói chuyện một phút, hiểu không?"
Trần Kính bị anh trai nói đến đỏ mặt, trong chuyện tình cảm, anh là một thằng ngốc.
Anh ngồi lại nghiêm chỉnh, cẩn thận lắng nghe.
Lưu Hiên chân thành nói: "Việc khác, em có thể chậm chạp, nhưng nếu chậm chạp trong việc theo đuổi ai đó thì chắc chắn sẽ không có kết quả."
"Em đã bao giờ nghe câu, tình yêu là trò chơi dành cho người dũng cảm chưa. Phải chủ động lên, cùng lắm là bị từ chối thôi, anh Hiên của em cũng từng bị từ chối không ít lần, và bây giờ anh đây vẫn sống rất tốt không phải sao."
Ánh mắt của Trần Kính xuyên qua đám đông, đáp xuống người cô.
Nghê Thanh Gia giống như bị món ăn nào đó làm bỏng miệng, cô đỏ mặt, sốt ruột lè lưỡi, ngửa đầu uống một ngụm nước lớn.
Rất đáng yêu.
Bất kể như thế nào, Trần Kính luôn thấy cô rất tốt đẹp.
Trần Kính sớm đã chú ý đến Nghê Thanh Gia và mẹ cô, anh ngạc nhiên đến mức quên mất những gì mình vừa nói với Lưu Hiên, đưa mắt dõi theo cô.
Cô mặc một chiếc váy đơn giản, trên trán lấm tấm mồ hôi, lấy tay quạt quạt cho bớt nóng.
Cô duy trì nụ cười lễ phép, khoác tay mẹ chào hỏi chủ nhà.
Cuối cùng sau khi ngồi xuống, cô bỏ đi chiếc mặt nạ với nụ cười cứng ngắc, khi mẹ cô gọi cô, cô lại nở nụ cười chào mọi người lấy lệ.
Trần Kính thầm nghĩ, anh từng thấy Nghê Thanh Gia cười chân thành hơn, so với bây giờ còn động lòng người hơn gấp ngàn lần.
Cô rất thích cười, trong trí nhớ của anh có vô số khuôn mặt tươi cười của cô, khi chạy, khi ôm, khi ở dưới thân anh...
Trần Kính thích cô cười với mình.
Bên tai, Lưu Hiên vẫn đang thao thao bất tuyệt truyền đạt kinh nghiệm, "...Phải để cô ấy cảm nhận được sự chân thành của em, này Trần Kính, em có đang nghe không đó!"
"Có..."
Nghê Thanh Gia ở đầu bên kia uống rất nhiều đồ uống, cô đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh.
Trần Kính xoay người đi theo, trượt tay làm đổ đĩa giấm chua trước mặt.
Chất lỏng màu nâu dọc theo mặt bàn nhỏ xuống người anh, vạt áo sơ mi trắng bị nhuộm thành màu sẫm rất rõ ràng.
Trần Kính rút vài mảnh giấy để lau vết giấm trên bàn, nói với Lưu Hiên: "Em đi rửa áo."
Nói xong, anh nhanh chóng đi theo Nghê Thanh Gia. Lưu Hiên định thần lại, Trần Kính đã biến mất.
Anh ấy thu dọn mớ hỗn độn do Trần Kính để lại, tặc lưỡi nghĩ: Hành động của cậu em mình quá giả tạo...
Nghê Thanh Gia chậm rãi đi vào nhà vệ sinh, dự định nấn ná bên ngoài một lúc rồi mới quay lại.
Khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô nhìn thấy một người không ngờ tới. "Trần Kính?"
Trần Kính quay đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cậu cũng tới tham gia hôn lễ?"
Nhà vệ sinh nam và nữ của khách sạn dùng chung một bồn rửa tay, chỉ có hai vòi, Nghê Thanh Gia đi đến trước mặt Trần Kính, vừa rửa tay vừa nói: "Ừm, thật là trùng hợp."
Cô nhìn Trần Kính trong gương, trên vạt áo Trần Kính có vết màu nâu, đang được giặt bằng nước sạch.
Nghê Thanh Gia sụt sịt cái mũi, cảm thấy hơi chua chua, thuận miệng hỏi: "Cậu làm đổ giấm?"
"Ừ."
Trần Kính cởi ba cúc áo sơ mi dưới cùng, cúi người vén vạt áo mỏng lên, lộ ra một mảng da thịt màu lúa mì.
Nước nhỏ giọt trên những đường cơ nông, chảy xuống chiếc eo gầy đến thắt lưng rồi biến mất trong lớp vải.
Ánh mắt Nghê Thanh Gia dừng ở trên eo anh vài giây, ngón tay khẽ nhúc nhích. Trần Kính xả xong bên này, vắt khô rồi chuyển sang bên kia.
Tấm vải rũ xuống, che khuất phong cảnh.
Bên kia Nghê Thanh Gia không nhìn thấy được, thất vọng tắt vòi nước. Cô muốn đi ra, nhưng đôi chân không nghe theo mách bảo.
Chiếc áo sơ mi dính nước có chút trong suốt, nhăn nhúm áp sát vào người anh, Nghê Thanh Gia không khỏi liếc nhìn Trần Kính mấy lần.
Ngón tay trắng thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay hơi ửng hồng.
Những giọt nước từ cổ tay gầy guộc chảy xuống đầu ngón tay, nhỏ giọt chất lỏng trong suốt như pha lê. Đôi bàn tay xinh đẹp và khéo léo có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng cách cầm áo lại vụng về vô cùng.
Cách giặt của Trần Kính rất tùy tiện, chỉ đưa trực tiếp vào dòng nước, không chà xát hay di chuyển.
Nghê Thanh Gia cau mày nhìn một lúc, thật sự không nhịn được nữa, nói: "Cậu làm vậy sạch được mới lạ."
Trần Kính mờ mịt nhướng mắt.
Nghê Thanh Gia thở dài: "Để tớ làm cho."
Cô gỡ hai bàn tay ướt át của Trần Kính ra, túm lấy góc áo, vắt một ít nước rửa tay rồi xoa lên. Vết giấm còn chưa được rửa sạch hoàn toàn, nhưng mùi thơm của nước rửa tay đã bao phủ, các vết thâm đã nhạt hơn trước.
Trần Kính sững sờ hạ tay xuống, Nghê Thanh Gia ở ngay bên cạnh, anh cúi đầu là có thể nhìn thấy làn da mềm mại mịn màng, hàng mi dài cong vút khẽ rung lên xuống, nhà vệ sinh khách sạn không có điều hòa, một lớp mồ hôi mỏng xuất hiện trên chiếc cổ trắng nõn của cô.
Trong điểm mù tầm nhìn của cô, hầu kết Trần Kính lăn lộn. "Xoay người." Nghê Thanh Gia ra lệnh.
Trần Kính nghe theo.
Nghê Thanh Gia kéo áo của anh xuống dưới vòi nước, cúc áo cản trở, có chút khó khăn. Cô giơ tay giúp anh cởi một chiếc cúc khác.
Bây giờ, toàn bộ phần bụng được phơi bày.
Cơ bắp của anh luôn không khoa trương, nhưng thân thể bởi vì cứng ngắc mà căng lên, eo và bụng thoạt nhìn cực kỳ săn chắc, không có mỡ thừa, bên trong có mấy đường rãnh mờ nhạt, mơ hồ lộ ra đường nét của cơ bụng.
Nghê Thanh Gia liếc nhìn nó, tiếp tục tập trung vào việc rửa sạch bọt của nước rửa tay.
Lỗ tai Trần Kính đỏ bừng, ngoan ngoãn mặc cô muốn làm gì thì làm.
"Được rồi." Nghê Thanh Gia tắt nước, xoắn xoắn chiếc áo sơ mi rồi dùng tay làm phẳng nó.
Trần Kính đột nhiên oán hận mình không đổ thêm giấm, đứng thẳng người, khàn giọng nói: "Cảm ơn..."
Anh không biết liệu cô đang giúp đỡ anh với tư cách một người bạn hay có một lý do sâu xa nào khác.
Trần Kính muốn hỏi, nhưng không dám.
Nghê Thanh Gia không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, giúp anh cài cúc áo, động tác rất tự nhiên khiến cả hai đều không cảm thấy có gì không ổn.
Chiếc áo sơ mi ướt sũng áp sát vào người, lộ ra hình dáng eo và bụng, như cánh đồng bị sương sớm bao phủ, nhưng vẫn không giấu được sự khỏe khoắn bên trong.
Nghĩ đến dáng vẻ kiều diễm vừa thấy, Nghê Thanh Gia liếm môi, không tự chủ được cúi người nhéo eo anh một cái.
Úi chà, cứng quá.
Cô tay nhanh hơn não, làm xong rồi mới lập tức hối hận.
Vội vàng rút tay về, nhanh chóng cài ngay ngắn những chiếc cúc còn lại, xấu hổ nói: "Xin lỗi, tớ không cố ý."
Trần Kính bị cô nhéo khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên mở to đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm cô.
Nghê Thanh Gia bị nhìn xấu hổ không thôi, cô thật là, quá hèn hạ, vậy mà cũng không kìm lòng được. Trước kia đã quen với việc thả dê anh, cô gần như là làm theo bản năng.
Bản năng của cơ thể quá đáng sợ...
Cô biết hành động như vậy là vượt quá giới hạn, khiến cô giống như kẻ có âm mưu quấy rối. Nghê Thanh Gia lập tức muốn chặt đứt bàn tay này, cô không định lôi kéo anh giẫm lên vết xe đổ...
Trong lúc xoắn xuýt, Nghê Thanh Gia không chú ý đến Trần Kính đang cong môi, chỉ nghe anh nói một cách bình tĩnh: "Không sao."
Nghê Thanh Gia thở phào nhẹ nhõm. Trần Kính cố nén cười.
Anh dường như đã biết mình nên phải làm gì...
- -
【 Mẩu chuyện nhỏ · Bao lì xì 】
Vào ngày cưới của Trần Kính và Nghê Thanh Gia, họ đã đưa cho Lưu Hiên một phong bì siêu dày.
Số tiền gấp nhiều lần so với số tiền mà Lưu Hiên bỏ ra. Trên đầu Lưu Hiên là một loạt dấu chấm hỏi.
Trần Kính không nói gì, chỉ muốn anh ấy nhận nó.
Lưu Hiên không biết em trai mình đã uống nhầm thuốc gì, nhưng có người cho tiền thì tội gì không lấy, dứt khoát bỏ túi.
*
Trần Kính hôn Nghê Thanh Gia đang ngủ say bên cạnh, nghe thấy cô mơ màng nói: "Ôm..."
Trần Kính dịu dàng ôm lấy cô.
Anh muốn cảm ơn Lưu Hiên vì đã đẩy anh vào thời điểm đó. Để anh dũng cảm thực hiện bước đi này.
Để họ không phải bỏ lỡ nhau.
Người bên cạnh nhìn về phía Nghê Thanh Gia, nói đùa, "Sao nào, yêu từ cái nhìn đầu tiên? Ánh mắt không tồi nha."
Người nói chuyện là Lưu Hiên, anh trai khác cha khác mẹ của Trần Kính. Anh ấy là sinh viên năm hai, và là tay guitar của ban nhạc trường anh ấy, tính cách của anh ấy hoàn toàn trái ngược với Trần Kính.
Lưu Hiên trêu chọc người em trai nghiêm túc và cứng nhắc của mình: "Thích thì nhích liền, sau bửa tiệc này có thể sẽ không gặp lại nữa đâu."
Khi những món ăn nóng hổi được dọn ra, Trần Kính động đũa, muộn phiền dùng bửa.
Lưu Hiên vẫn còn lải nhải: "Muốn anh giúp em xin WeChat không?"
Nói đoạn, anh ấy thật sự muốn rời đi, Trần Kính đè Lưu Hiên lại, rốt cuộc nói chuyện: "...Cô ấy là bạn cùng lớp của em."
"Ồ." Lưu Hiên ngồi trở lại, bày ra vẻ mặt "anh hiểu rồi", "Đây không phải vừa gặp đã yêu, mà là yêu đơn phương."
Trần Kính không phủ nhận.
Lưu Hiên vỗ vỗ vai anh, Trần Kính cái gì cũng giỏi, dáng dấp đẹp trai lại còn tốt bụng, phải nói là không có gì để chê, nhưng tính cách lại quá chậm chạp, đó là điểm bất lợi.
Lưu Hiên nói với giọng điệu của một người từng trải: "Em thế này khó mà đuổi kịp những cô gái như vậy." Anh ấy liếc nhìn Nghê Thanh Gia, "Lại còn rất xinh đẹp, em có thể đọ được sao?"
Mỗi câu mỗi chữ như đâm thẳng vào trái tim Trần Kính.
Hô hấp Trần Kính ngưng trệ, đặt đũa xuống, chua chát ngước mắt lên, thấp giọng hỏi: "Vậy em nên làm như thế nào..."
Lưu Hiên không trả lời, thay đổi chủ đề: "Buổi tối anh có việc phải ra ngoài, em yểm hộ giúp anh."
Trần Kính là người kỷ luật, Lưu Lệ quản lý lỏng lẻo, Lưu Hiên thì ham chơi nên bị quản lý chặt chẽ hơn, bây giờ đang nghỉ ở nhà cũng không ngoại lệ.
Trần Kính nói: "Được."
Lưu Hiên nhàn nhạt nói: "Muốn theo đuổi gái thì điều đầu tiên chính là chủ động."
Anh ấy mắng Trần Kính: "Em cứ ngồi ngốc nghếch nhìn cô ấy như vậy, cô ấy có biết không? Đừng tự biến mình thành hòn vọng thê nữa, nhìn một giờ không bằng nói chuyện một phút, hiểu không?"
Trần Kính bị anh trai nói đến đỏ mặt, trong chuyện tình cảm, anh là một thằng ngốc.
Anh ngồi lại nghiêm chỉnh, cẩn thận lắng nghe.
Lưu Hiên chân thành nói: "Việc khác, em có thể chậm chạp, nhưng nếu chậm chạp trong việc theo đuổi ai đó thì chắc chắn sẽ không có kết quả."
"Em đã bao giờ nghe câu, tình yêu là trò chơi dành cho người dũng cảm chưa. Phải chủ động lên, cùng lắm là bị từ chối thôi, anh Hiên của em cũng từng bị từ chối không ít lần, và bây giờ anh đây vẫn sống rất tốt không phải sao."
Ánh mắt của Trần Kính xuyên qua đám đông, đáp xuống người cô.
Nghê Thanh Gia giống như bị món ăn nào đó làm bỏng miệng, cô đỏ mặt, sốt ruột lè lưỡi, ngửa đầu uống một ngụm nước lớn.
Rất đáng yêu.
Bất kể như thế nào, Trần Kính luôn thấy cô rất tốt đẹp.
Trần Kính sớm đã chú ý đến Nghê Thanh Gia và mẹ cô, anh ngạc nhiên đến mức quên mất những gì mình vừa nói với Lưu Hiên, đưa mắt dõi theo cô.
Cô mặc một chiếc váy đơn giản, trên trán lấm tấm mồ hôi, lấy tay quạt quạt cho bớt nóng.
Cô duy trì nụ cười lễ phép, khoác tay mẹ chào hỏi chủ nhà.
Cuối cùng sau khi ngồi xuống, cô bỏ đi chiếc mặt nạ với nụ cười cứng ngắc, khi mẹ cô gọi cô, cô lại nở nụ cười chào mọi người lấy lệ.
Trần Kính thầm nghĩ, anh từng thấy Nghê Thanh Gia cười chân thành hơn, so với bây giờ còn động lòng người hơn gấp ngàn lần.
Cô rất thích cười, trong trí nhớ của anh có vô số khuôn mặt tươi cười của cô, khi chạy, khi ôm, khi ở dưới thân anh...
Trần Kính thích cô cười với mình.
Bên tai, Lưu Hiên vẫn đang thao thao bất tuyệt truyền đạt kinh nghiệm, "...Phải để cô ấy cảm nhận được sự chân thành của em, này Trần Kính, em có đang nghe không đó!"
"Có..."
Nghê Thanh Gia ở đầu bên kia uống rất nhiều đồ uống, cô đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh.
Trần Kính xoay người đi theo, trượt tay làm đổ đĩa giấm chua trước mặt.
Chất lỏng màu nâu dọc theo mặt bàn nhỏ xuống người anh, vạt áo sơ mi trắng bị nhuộm thành màu sẫm rất rõ ràng.
Trần Kính rút vài mảnh giấy để lau vết giấm trên bàn, nói với Lưu Hiên: "Em đi rửa áo."
Nói xong, anh nhanh chóng đi theo Nghê Thanh Gia. Lưu Hiên định thần lại, Trần Kính đã biến mất.
Anh ấy thu dọn mớ hỗn độn do Trần Kính để lại, tặc lưỡi nghĩ: Hành động của cậu em mình quá giả tạo...
Nghê Thanh Gia chậm rãi đi vào nhà vệ sinh, dự định nấn ná bên ngoài một lúc rồi mới quay lại.
Khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô nhìn thấy một người không ngờ tới. "Trần Kính?"
Trần Kính quay đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cậu cũng tới tham gia hôn lễ?"
Nhà vệ sinh nam và nữ của khách sạn dùng chung một bồn rửa tay, chỉ có hai vòi, Nghê Thanh Gia đi đến trước mặt Trần Kính, vừa rửa tay vừa nói: "Ừm, thật là trùng hợp."
Cô nhìn Trần Kính trong gương, trên vạt áo Trần Kính có vết màu nâu, đang được giặt bằng nước sạch.
Nghê Thanh Gia sụt sịt cái mũi, cảm thấy hơi chua chua, thuận miệng hỏi: "Cậu làm đổ giấm?"
"Ừ."
Trần Kính cởi ba cúc áo sơ mi dưới cùng, cúi người vén vạt áo mỏng lên, lộ ra một mảng da thịt màu lúa mì.
Nước nhỏ giọt trên những đường cơ nông, chảy xuống chiếc eo gầy đến thắt lưng rồi biến mất trong lớp vải.
Ánh mắt Nghê Thanh Gia dừng ở trên eo anh vài giây, ngón tay khẽ nhúc nhích. Trần Kính xả xong bên này, vắt khô rồi chuyển sang bên kia.
Tấm vải rũ xuống, che khuất phong cảnh.
Bên kia Nghê Thanh Gia không nhìn thấy được, thất vọng tắt vòi nước. Cô muốn đi ra, nhưng đôi chân không nghe theo mách bảo.
Chiếc áo sơ mi dính nước có chút trong suốt, nhăn nhúm áp sát vào người anh, Nghê Thanh Gia không khỏi liếc nhìn Trần Kính mấy lần.
Ngón tay trắng thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay hơi ửng hồng.
Những giọt nước từ cổ tay gầy guộc chảy xuống đầu ngón tay, nhỏ giọt chất lỏng trong suốt như pha lê. Đôi bàn tay xinh đẹp và khéo léo có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng cách cầm áo lại vụng về vô cùng.
Cách giặt của Trần Kính rất tùy tiện, chỉ đưa trực tiếp vào dòng nước, không chà xát hay di chuyển.
Nghê Thanh Gia cau mày nhìn một lúc, thật sự không nhịn được nữa, nói: "Cậu làm vậy sạch được mới lạ."
Trần Kính mờ mịt nhướng mắt.
Nghê Thanh Gia thở dài: "Để tớ làm cho."
Cô gỡ hai bàn tay ướt át của Trần Kính ra, túm lấy góc áo, vắt một ít nước rửa tay rồi xoa lên. Vết giấm còn chưa được rửa sạch hoàn toàn, nhưng mùi thơm của nước rửa tay đã bao phủ, các vết thâm đã nhạt hơn trước.
Trần Kính sững sờ hạ tay xuống, Nghê Thanh Gia ở ngay bên cạnh, anh cúi đầu là có thể nhìn thấy làn da mềm mại mịn màng, hàng mi dài cong vút khẽ rung lên xuống, nhà vệ sinh khách sạn không có điều hòa, một lớp mồ hôi mỏng xuất hiện trên chiếc cổ trắng nõn của cô.
Trong điểm mù tầm nhìn của cô, hầu kết Trần Kính lăn lộn. "Xoay người." Nghê Thanh Gia ra lệnh.
Trần Kính nghe theo.
Nghê Thanh Gia kéo áo của anh xuống dưới vòi nước, cúc áo cản trở, có chút khó khăn. Cô giơ tay giúp anh cởi một chiếc cúc khác.
Bây giờ, toàn bộ phần bụng được phơi bày.
Cơ bắp của anh luôn không khoa trương, nhưng thân thể bởi vì cứng ngắc mà căng lên, eo và bụng thoạt nhìn cực kỳ săn chắc, không có mỡ thừa, bên trong có mấy đường rãnh mờ nhạt, mơ hồ lộ ra đường nét của cơ bụng.
Nghê Thanh Gia liếc nhìn nó, tiếp tục tập trung vào việc rửa sạch bọt của nước rửa tay.
Lỗ tai Trần Kính đỏ bừng, ngoan ngoãn mặc cô muốn làm gì thì làm.
"Được rồi." Nghê Thanh Gia tắt nước, xoắn xoắn chiếc áo sơ mi rồi dùng tay làm phẳng nó.
Trần Kính đột nhiên oán hận mình không đổ thêm giấm, đứng thẳng người, khàn giọng nói: "Cảm ơn..."
Anh không biết liệu cô đang giúp đỡ anh với tư cách một người bạn hay có một lý do sâu xa nào khác.
Trần Kính muốn hỏi, nhưng không dám.
Nghê Thanh Gia không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, giúp anh cài cúc áo, động tác rất tự nhiên khiến cả hai đều không cảm thấy có gì không ổn.
Chiếc áo sơ mi ướt sũng áp sát vào người, lộ ra hình dáng eo và bụng, như cánh đồng bị sương sớm bao phủ, nhưng vẫn không giấu được sự khỏe khoắn bên trong.
Nghĩ đến dáng vẻ kiều diễm vừa thấy, Nghê Thanh Gia liếm môi, không tự chủ được cúi người nhéo eo anh một cái.
Úi chà, cứng quá.
Cô tay nhanh hơn não, làm xong rồi mới lập tức hối hận.
Vội vàng rút tay về, nhanh chóng cài ngay ngắn những chiếc cúc còn lại, xấu hổ nói: "Xin lỗi, tớ không cố ý."
Trần Kính bị cô nhéo khẽ hừ một tiếng, bỗng nhiên mở to đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm cô.
Nghê Thanh Gia bị nhìn xấu hổ không thôi, cô thật là, quá hèn hạ, vậy mà cũng không kìm lòng được. Trước kia đã quen với việc thả dê anh, cô gần như là làm theo bản năng.
Bản năng của cơ thể quá đáng sợ...
Cô biết hành động như vậy là vượt quá giới hạn, khiến cô giống như kẻ có âm mưu quấy rối. Nghê Thanh Gia lập tức muốn chặt đứt bàn tay này, cô không định lôi kéo anh giẫm lên vết xe đổ...
Trong lúc xoắn xuýt, Nghê Thanh Gia không chú ý đến Trần Kính đang cong môi, chỉ nghe anh nói một cách bình tĩnh: "Không sao."
Nghê Thanh Gia thở phào nhẹ nhõm. Trần Kính cố nén cười.
Anh dường như đã biết mình nên phải làm gì...
- -
【 Mẩu chuyện nhỏ · Bao lì xì 】
Vào ngày cưới của Trần Kính và Nghê Thanh Gia, họ đã đưa cho Lưu Hiên một phong bì siêu dày.
Số tiền gấp nhiều lần so với số tiền mà Lưu Hiên bỏ ra. Trên đầu Lưu Hiên là một loạt dấu chấm hỏi.
Trần Kính không nói gì, chỉ muốn anh ấy nhận nó.
Lưu Hiên không biết em trai mình đã uống nhầm thuốc gì, nhưng có người cho tiền thì tội gì không lấy, dứt khoát bỏ túi.
*
Trần Kính hôn Nghê Thanh Gia đang ngủ say bên cạnh, nghe thấy cô mơ màng nói: "Ôm..."
Trần Kính dịu dàng ôm lấy cô.
Anh muốn cảm ơn Lưu Hiên vì đã đẩy anh vào thời điểm đó. Để anh dũng cảm thực hiện bước đi này.
Để họ không phải bỏ lỡ nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook