Bạch Dương - Ngôn
Chương 19: Nụ hôn của Trần Kính

Nghê Thanh Gia có khuôn mặt trái xoan chuẩn, đôi mắt lung linh xinh đẹp. Các đường nét khác trên khuôn mặt cũng không tìm được khuyết điểm, thuộc loại nhìn riêng đã đẹp mà kết hợp lại càng tinh tế. Cô không cao, nhưng tỷ lệ cơ thể tuyệt vời, làn da trắng nõn, rất dễ nhìn thấy trong đám đông.

Trần Kính và cô nhìn nhau chằm chằm, nhiều lần cố gắng nhìn đi chỗ khác.

Nghê Thanh Gia dùng phép khích tướng trẻ con: "Trần Kính, cậu không dám hôn tớ sao?"

Đôi môi hé mở, giống như một đóa anh đào màu hồng nở rộ. Hầu kết Trần Kính lăn lộn, anh quả thật không dám.

Anh không thể tin được sẽ có một ngày cô đứng trước mặt mình và nói: Trần Kính, hôn tớ.

Những gì đã từng là giấc mơ trở thành hiện thực.

Nghê Thanh Gia kiên nhẫn cho Trần Kính thời gian, chủ động ôm Trần Kính làm nũng: "Bạn trai, tớ muốn hôn."

Hai tay Trần Kính bao lấy mặt Nghê Thanh Gia, ngón cái đặt trên má cô, nhìn chằm chằm vào đôi môi oánh nhuận một lúc lâu.

Nghê Thanh Gia chờ đợi và chờ đợi, cô nghe Trần Kính nghiêm túc hỏi: "Tớ có thể hôn cậu không?"

Cô chợt muốn cười, bạn trai của cô thật thuần khiết. Nghê Thanh Gia nhoẻn miệng cười: "Đương nhiên."

Sau khi có đáp án, Trần Kính cúi đầu chậm rãi đến gần, thấy Nghê Thanh Gia nhắm mắt lại, vì vậy anh cũng nhắm lại.

Môi chạm môi.

Trái tim anh run rẩy, thời gian như ngừng trôi.

Trần Kính dán lên một lúc, nhẹ nhàng mút mát, đôi môi của cô cực kỳ ngọt ngào, giống như bánh pudding mật ong, thơm tho mềm mại. Động tác của Trần Kính rất nhẹ, giống như khi còn bé, anh luôn để món ăn yêu thích của mình sau cùng, anh không muốn nếm thử toàn bộ một lúc, anh muốn nhấm nháp từng chút một.

Nghê Thanh Gia không nhúc nhích chút nào, Trần Kính mới rửa mặt, bờ môi lạnh như băng, giống như bông tuyết dần dần tan chảy, hơi lạnh lan tràn ra xung quanh, trong quá trình có chút tê dại, cuối cùng hóa thành một vũng nước nhỏ, rồi không mất quá nhiều thời gian để nóng lên thành nhiệt.

Nghê Thanh Gia có thể cảm nhận được đây là nụ hôn đầu của Trần Kính. Nhưng anh cũng không vội vàng hấp tấp, cho dù có sốt ruột đến đâu, anh cũng từ tốn và nhẹ nhàng. Hai tay đặt lên má cô một cách gọn gàng, không có sờ soạng lung tung.

Điều này khiến Nghê Thanh Gia cảm thấy rằng mình đang được nâng niu.

Kỹ năng hôn của Trần Kính hơi giật, nhưng Nghê Thanh Gia đặc biệt thích sự ngây ngô của anh, nó khiến trái tim cô rung động, đây là nụ hôn chân thành nhất mà cô từng trải qua.

Dần dần, Nghê Thanh Gia bắt đầu đáp lại.

Đôi môi của Trần Kính dày vừa phải, mùi vị thanh khiết, hôn rất thoải mái. Nghê Thanh Gia ôm cổ Trần Kính và hôn sâu hơn.

Sự tỉ mỉ của Trần Kính khiến trái tim cô trĩu xuống. hltm

Đường phố về đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng huýt sáo, xen lẫn với tiếng tim đập không thể nghe rõ. Cách đó không xa có một cửa hàng hoa quả thắp đèn sáng trưng, có chút chói mắt khiến bọn họ nhìn không thấy.

Ông chủ chuẩn bị đóng cửa, đi ra ngoài thấy nam nữ sinh mặc đồng phục hôn nhau, đột nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên tia hâm mộ, ông chủ hoài niệm tuổi thanh xuân của mình.

Một lúc sau, Nghê Thanh Gia động tình vuốt ve tai của Trần Kính, sau đó chạm vào gọng kính của anh.

Chiếc kính đập vào mũi Nghê Thanh Gia khiến nụ hôn bị gián đoạn. Thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, ngắt quãng vừa phải. Trần Kính mở mắt ra và chỉnh lại kính.

Nghê Thanh Gia liếm liếm môi, nhớ lại dư vị. "Đi nào."

Trần Kính: "Ừm."

Nghê Thanh Gia nắm lấy tay Trần Kính một cách tự nhiên, Trần Kính có hơi gượng gạo, quay đầu giả vờ nhìn đường.

Lòng bàn tay nóng đến mức có cảm giác như muốn đốt cháy làn da của cô, hơi đổ mồ hôi, sợ cô ghét bỏ, anh lấy danh nghĩa để cô đi vào trong để đổi tay.

Con đường này không dài, đi một mình rất nhàm chán, hai người dường như lập tức đến nơi.

Nghê Thanh Gia đến trước cửa nhà, cô có chút không muốn rời đi, vì vậy cô đề nghị: "Trần Kính, chúng ta lại hôn một cái đi."

Trần Kinh: "Được."

Nghê Thanh Gia: "Có thể tháo kính ra không?" Trần Kính gật đầu.

Nghê Thanh Gia đỡ lấy gọng kính của Trần Kính, gấp nó trong tay, thì thầm: "Tớ muốn một nụ hôn lưỡi."

Trần Kính đỏ mặt, vừa rồi anh không dám duỗi ra. "    Được."

Nghê Thanh Gia kéo tay anh đặt lên eo mình, "Cứ đặt ở đây, hoặc cậu có thể đặt nó ở bất cứ nơi nào cậu muốn."

Câu cuối cùng của cô rất có ý tứ, Trần Kính không chịu được sự trêu chọc, chặn môi Nghê Thanh Gia lại.

Hoalantichmich

Lần này có chút nóng vội, cũng không được suông sẻ lắm, môi răng đánh nhau với Nghê Thanh Gia một trận.

Nghê Thanh Gia cắn môi Trần Kính, Trần Kính uất ức buông cô ra. "Ngốc, phải hôn như thế này."

Nghê Thanh Gia chủ động kiễng chân dẫn đầu, đầu lưỡi mềm mại của cô xâm nhập vào kẽ răng của Trần Kính, chạm vào đầu lưỡi của anh, nhẹ nhàng cạy lấy hàm trên của Trần Kính, sau đó lui ra ngoài.

Trần Kính cuối cùng cũng mạnh dạn đuổi kịp cô, dây dưa cọ sát.

Lực đạo trên tay càng ngày càng tăng, anh ôm Nghê Thanh Gia vào trong ngực.

Nghê Thanh Gia nhẹ nhàng "Ưm" một tiếng, Trần Kính được khích lệ bèn hôn sâu hơn.

Ánh trăng mơ hồ, bóng người mờ mịt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương