Bách Biến Tiểu Mỹ Nhân
-
Chương 8
Một bàn hơn mười mấy con mắt tò mò tập trung trên người Long Nghiên Nghiên.
Có cha mẹ Vũ Tiệp, cha mẹ Quá Dương, có ông ngoại bà ngoại hai bên, còn có vài trưởng bối trong Giang Hồ Đạo Quán, bữa tiệc tối này, Long Nghiên Nghiên vừa xấu hổ lại vừa mất tự nhiên.
Một cái tát kia, nhất thời khiến cô thành nhân vật nổi tiếng, trong Nhâm Báo Đường chật ních trưởng bối của Lệnh Quá Dương, mọi người hoàn toàn vì muốn gặp Long Nghiên Nghiên mà đến. /Vô/Ảnh/Cá12c/
“Nghiên Nghiên, đừng cố vùi đầu ăn cơm nữa, ăn chút thức ăn, chút thịt đi.” Bà Lệnh không bị ảnh hưởng bởi việc ngoài ý muốn kia, vẫn thân thiết gần gũi với Long Nghiên Nghiên.
So ra, Long Nghiên Nghiên xấu hổ vì tính lỗ mãng của mình hơn, cô biết các vị trưởng bối vây quanh đánh giá vì sự thô lỗ của mình, nói vậy thì điểm sẽ rất thấp, vì người có tuổi thường hay lo đến danh tiếng và mặt mũi của dòng họ.
“Thật có lỗi, cháu biết hành vi của mình hôm nay khiến mọi người mất mặt, khiến Nhâm Bảo Đường và Giang Hồ Đạo Quán gặp rắc rối, cháu xin lỗi mọi người.” Long Nghiên Nghiên mới nói xong, lại xuất hiện ánh mắt tràn đầy vui vẻ ngoài ý muốn.
“Cô bé đừng nói xin lỗi, gia gia ta còn muốn khen cháu đánh rất hay, tiểu tử thối đánh đánh đòn, tưởng cánh dài vững chắc rồi, ra ngoài là không về nữa, sớm nên có người thay ta dạy dỗ nó.” Ông ngoại Lệnh Quá Dương, cũng là ông nội Nhâm Vũ Tiệp, cười hứng thú nói.
“Đúng là, gọi nó về nhà đấu vài trận cũng không chịu, trẻ tuổi, thể lực còn tốt hơn sư huynh, thúc thúc chúng ta, rõ ràng là xem thường chúng ta mà…” Vài người đàn ông trung niên kêu to, “Úi, Phượng Hoàng, sao cô đá tôi…”
Không quan tâm đến người đàn ông đang khóc thét, người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng mở miệng, “Hi vọng cháu đừng bị dọa bởi sự náo động của chúng ta, chúng ta tuy chỉ là đệ tử của Giang Hồ Đạo Quán, nhưng cũng là trưởng bối nhìn Quá nhi lớn lên từ bé, ta có thể gọi cháu là Nghiên Nghiên không?”
Được Long Nghiên Nghiên đồng ý, người phụ nữ ngoại quốc tiếp tục dùng tiếng Trung nói: “Nghiên Nghiên, Quá nhi và đại sư phụ tính tình đều ngang cố như nhau, nhưng Quá nhi có vẻ nghiêm trọng hơn chút.”
Đại sư phụ trong miệng người phụ nữ, cũng chính là Ông Lệnh, ho thật mạnh một tiếng, dường như không hài lòng khi bị người ta nói vậy.
Người phụ nữ ngoại quốc cười trêu nói: “Người nhà Lệnh gia với bạn đời tương lai nhất định phải là nhất kiến chung tình, đại sư phụ, trưởng bối đại sư phụ cũng thế, nhưng, Quá nhi cố chấp lại chỉ cười nhạt với cái truyền thống này, lần này nó trở về, khi tuyên bố tìm được đối tượng, chúng ta rất tò mò với người khiến nó ‘nhất kiến chung tình’, vừa thấy cháu, quả nhiên vừa có khí chất lại xinh đẹp, khó trách Quá nhi không cầm lòng được.”
Mặt Long Nghiên Nghiên đỏ hồng lên.
“Cháu…… không tốt như mọi người nghĩ đâu, sách không đọc được bao nhiêu năm, học thức cũng ít, chỉ là một nhân viên nhỏ trong tiệm bán hoa, cá tính cũng thô bạo, không có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, trước kia cháu còn làm tên côn đồ, thường đánh nhau với người ta……”
Dưới bàn ăn, Lệnh Quá Dương nắm tay Long Nghiên Nghiên, không để cô lùi bước.
Long Nghiên Nghiên liếc anh một cái, vẻ mặt anh kiên nghị lại dịu dàng, không cần ngôn ngữ, cô biết người anh quan tâm chỉ là cô, chuyện khác không quan trọng.
Nhìn đôi trẻ, đáy mắt mọi người càng ngọt ngào, có lẽ để bọn chúng mau cưới đi thôi.
“Vậy thì sao chứ, ba Quá nhi trước kia cũng là một gã côn đồ, tự cho mình là anh hùng, còn xưng là vô địch cả thiên hạ, cả ngày đi đánh nhau với người ta, biến cả người thành xanh xanh tím tím, nhưng ta vẫn thích ông ấy, có điều, một đời anh hùng lại sợ mấy cây kim cỏn con, đúng là cực kỳ mất mặt.” Bà Lệnh nói không hề khách khí.
“Doanh Doanh!” Ông Lệnh khó khăn kêu một tiếng.
Bà Lệnh lập tức cười an ủi Ông Lệnh, nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt cương nghị của ông, “Được rồi, tôi không nói đến chuyện lúc đó nữa được chưa?”
Đã là vợ chồng già rồi, chồng bà vẫn nhớ mãi không quên chuyện đau thương năm đó.
Ông Lệnh thả lỏng hơn, trên mặt tràn đầy thâm tình với vợ.
“Tình cảm của ba mẹ anh thật tốt.” Long Nghiên Nghiên thì thầm.
Lệnh Quá Dương cũng không muốn để cha mẹ giành hết cái hay, anh thành thạo nâng cao bàn tay hai người đang nắm lên, hôn lên tay cô thật lâu, “Đừng hâm mộ bọn họ, tình cảm của chúng ta cũng tốt mà.”
Hai người thành tiêu điểm của mọi người, Long Nghiên Nghiên không thể khống chế nổi cảm xúc, mặt đỏ rần lên.
“Nghiên Nghiên, khi nào chúng ta đi tìm cha con cầu hôn thì được?” Bà ngoại Lệnh Quá Dương mở miệng.
“…… Cầu hôn!” Cô ngắc ngứ, có phải quá nhanh không?
Nhìn ra tâm tư của cô, mọi người trên bàn cơm đều lắc đầu, không nhanh, không hề nhanh.
“Nghiên Nghiên, cả gia đình đều phải nghe lời ta, làm là phải nhanh.” Ông ngoại của Nhâm Vũ Tiệp đắc ý nói: “Khi San San trưởng thành liền gả đi luôn, mới tránh khỏi một đống đàn ông muốn cướp về làm vợ.”
Long Nghiên Nghiên dở khóc dở cười, tình cảnh này không giống mà, “Cháu và anh Dương còn chưa quen nhau được đến nửa năm, cái này…… quá nhanh, hãy cho cháu một thời gian để suy nghĩ.” Cô còn chưa biết mình có muốn sống cả đời cùng anh hay không nữa là.
Lòng bàn tay cảm thấy đau một chút, anh càng dùng sức nắm chặt tay cô hơn, dường như đang mất tinh thần.
“Cháu không muốn à?” ông ngoại bực tức, “Nhưng, ta thì lại rất muốn cho cháu sinh cháu nội cho Nhâm gia ta!”
“Ba, chúng ta không thể ép Nghiên Nghiên, phải để tâm đến ý muốn của Nghiên Nghiên nữa.” Bà Lệnh nhảy ra giải vây, bà hiểu đám người này tính tình đều nóng vội.
Long Nghiên Nghiên thật cảm kích bà Lệnh, nhưng, vị kia không vừa lòng đáp án, cũng không muốn từ bỏ ý đồ. “Ông ngoại, bà ngoại, Nghiên Nghiên họ Long, cha cô ấy là chủ tịch tập đoàn Long Đằng.”
Một bàn đầy người, khi Lệnh Quá Dương nói xong, cả đám mở miệng thật lớn giật mình sửng sốt.
Biết ba cô là chủ tịch tập đoàn Long Đằng có cần tỏ vẻ như vậy không? Đương nhiên không phải vậy, quan trọng là cô họ “Long”!
Ông ngoại vui mừng mà khóc, ông nắm lấy tay người bạn già, hứng thú nói: “Long, Long, Long, Nhâm phu nhân bà nghe thấy không? Con bé họ Long đấy!”
Ô ô ~~ Quá nhi nhà ông thật đúng là không chịu thua kém, không phụ sự kỳ vọng đã tìm được Tiểu Long Nữ! /Vô/Ảnh/Cá15c/
Lệnh Quá Dương thì thầm bên cạnh Long Nghiên Nghiên đang không hiểu ra sao, giải thích: “Ông ngoại, bà ngoại anh là fan tiêu biểu không thể tiêu biểu hơn của Kim Dung.”
Long Nghiên Nghiên nháy mắt, lại nháy mắt, nghe có vẻ không hiểu.
Lệnh Quá Dương lại lớn tiếng tuyên bố một lần nữa, “Quên nữa, ngay cả tuổi của Nghiên Nghiên cũng là long (rồng)! Đúng rồi! Lớn hơn cháu hai tuổi, ông ngoại, bà ngoại, đây chính là Tiểu Long Nữ thật, mọi người có muốn hay không?” Hắc hắc, tin ông ngoại, bà ngoại sẽ dốc hết toàn lực, để anh thuận lợi rước Nghiên Nghiên qua cửa.
Long Nghiên Nghiên cuối cùng cũng hiểu ý anh, Dương Quá, Tiểu Long Nữ?
Bị ánh mắt quỷ dị của hai ông bà chiếu đến, Long Nghiên Nghiên nổi da gà.
Đợi chút! Cô nghĩ đến một chuyện. “Lệnh Quá Dương, anh nhỏ tuổi hơn em!”
(**_))
Đêm đó, Long Nghiên Nghiên bị một đám người tính kế, đưa vào ở Giang Hồ Đạo Quán.
Nhìn bên ngoài, đường xá vắng vẻ là điển hình của kiến trúc Nhật Bản xưa, diện tích vô cùng lớn, tầng một là đạo trường dùng để giảng bài và luyện tập, tầng hai không khác với bình thường lắm.
“Anh còn nhỏ hơn em, chết tiệt, sao anh không nói sớm?” Tình yêu chị em là bình thường, nhưng cô tự nhận còn chưa đến trình độ có thể tiếp nhận được, “Trời ơi, anh vốn đã biết em lớn hơn anh, nhưng anh lại lừa em, hai mươi sáu tuổi đấy! Nhưng đã ra xã hội vài năm rồi mà, trời ơi, sao lại nhỏ thế chứ?”
Từ khi vào cửa đến bây giờ, người con gái này càng không ngừng líu ríu, không một khắc dừng lại nghỉ ngơi.
Nụ cười trên mặt Lệnh Quá Dương bỗng biến mất, hai cánh tay ôm lấy người con gái đang chịu đả kích, muốn cô đừng bỏ qua sự tồn tại của anh nữa. “Nghiên Nghiên, tuy anh ít hơn em hai tuổi, nhưng không thể phủ nhận, có rất nhiều chuyện, anh thành thục hơn em, em còn phải dựa vào anh, không phải sao?”
Dựa vào anh?
Long Nghiên Nghiên liếc mắt một cái, không đúng, không đúng, hiện tại có rất nhiều chuyện không đúng.
Có lẽ là tính trời sinh của phụ nữ, khi biết anh nhỏ hơn mình, thì phải bảo vệ và chăm sóc anh chứ không phải dựa vào anh, nhưng thật đáng buồn, thân thủ người đàn ông này rất tốt, căn bản chẳng cần đến cô bảo vệ.
Cô lại ngẩn ra.
Lệnh Quá Dương tức giận, đơn giản cúi đầu dùng sức hôn cô, để tâm tư cô đặt lại lên người mình, trái tim cô, trong mắt cô, chỉ có thể có mình anh, xa nhau một tuần, anh nhớ cô đến đau lòng, cái hôn này là để bồi dưỡng lại.
Bông Long Nghiên Nghiên thiếu không khí mà thở hổn hển ra, bị đôi má ửng hồng của cô hấp dẫn, anh tham lam muốn hôn thêm cái nữa.
“Đừng tưởng đem nhỏ tuổi mà đẩy anh ra, ngoài điểm ấy, anh tự tin cái gì cũng mạnh hơn em.”
“Anh anh…… anh……” Long Nghiên Nghiên còn đang thở sâu.
“Anh đẹp trai, anh phong độ, anh chân thành với em, muốn lấy anh đúng không?”
Cô khẽ hít vào, mắng: “Lấy cái đầu anh! Em không cần phải lấy tên đàn ông từ đầu đến cuối toàn lừa em, ngay từ đầu anh đã có ý đồ tiếp cận em, anh … ưm…”
Long Nghiên Nghiên lại bị người ta bịt miệng, hai mắt trừng to nhìn người đàn ông miệng lưỡi dẻo quẹo.
“Biết vì sao anh lừa em không, nói anh về xem mắt không?” Lệnh Quá Dương dùng ngón tay vuốt mái tóc cô, cảm xúc vẫn mềm mại như thế, ai~~ thật là nhớ mái tóc dài xinh đẹp kia.
“Anh muốn biết mức độ em quan tâm đến anh nhiều hay ít? Nếu em ghen tỵ, tức giận, có thể đến tìm anh không? Em biết không? Không phải chỉ có phụ nữ thích đàn ông nói ngọt ngào, đàn ông cũng cần mà!” Hơn nữa nghĩ đến cô cũng từng vì một gã đàn ông mà cắt mất mái tóc dài của mình, cả người anh lại không thoải mái, cần an ủi.
“Không được người mình thích đáp lại, anh rất không vui, nhưng dầu gì em cũng đã đến, ít nhất lòng anh cũng được an ủi phần nào.”
Long Nghiên Nghiên vùi vào trong lòng anh, vấn đề tuổi tác đã bị cô ném ra sau đầu, cô không biết anh lại bất an như thế, khát vọng được yêu như thế.
Cô không giống anh, lớn lên trong một hoàn cảnh ấm áp như thế, cho nên anh mới có thể mạnh dạn nói ra tình cảm của mình mà không hề kiêng dè. Cô thì không được tự nhiên, nói không nên lời chữ yêu đó, thật sự là người đàn ông đáng giận, dùng cách làm nũng này để ép cô nói lời yêu thương. /Vô/Ảnh/Các/htt17ps:///
“Chờ anh đánh tanhg trận này… anh muốn nghe gì em đều nói, được chưa?” Coi như là khích lệ đi, cô biết anh là một trong những người Giang Hồ chọn để thi đấu.
Lệnh Quá Dương nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ứng thiếu tự nhiên của cô, nén lại mừng rỡ trong lòng, quyết tâm nói: “Yên tâm đi, có phẩn thưởng như thế chờ anh, anh nhất định sẽ tanhg, anh sẽ giành quán quân về cho Giang Hồ Đạo Quán,” Lời của cô như mũi tiêm thuốc trợ tim vào cánh tay anh.
“Thật không biết tự tin của anh từ đâu mà đến?” Tự mãn như thế!
“Đương nhiên, từ nhỏ anh đã bắt đầu học Taekwondo, Không Thủ đạo và Nhu đạo, không phải anh khoe, trước mắt mà nói, người có thể đánh bại anh về võ học chỉ có mình cha anh.”
“Anh đã là người thừa kế đạo quán, vậy phòng làm việc của anh phải làm sao?”
“Chụp ảnh là sở thích của anh, giống như Vũ Tiệp, con bé thích đánh đàn, cũng có thể làm cao thủ Không Thủ Đạo, cho dù anh kế thừa nơi này, vẫn có thể làm công việc chụp ảnh mà! Chạy lên Đài Bắc, là vì anh không chịu nổi mọi người trong nhà luôn miệng Tiểu Quá nhi, Tiểu Quá nhi là anh.”
Long Nghiên Nghiên ôm bụng cười ngặt nghẽo, “Nhưng! Em còn chưa từng thấy ông ngoại bà ngoại nào sùng bái thần tượng đến vậy, còn lấy tên cháu mình ra chơi, thậm chí còn học sách dùng bồ câu đưa thư báo tin.” Chuyện về Nhâm gia và Lệnh gia, trên đường đến đạo quán, cô đã nghe nói.
“Người thân của anh rất dễ gần, anh cam đoan sau khi em được gả đến đây, sẽ càng thích nơi này hơn.”
“Xuống địa ngục đi!” Long Nghiên Nghiên lấy khuỷu tay huých anh một cái.
Còn chưa mở miệng cầu hôn, đã đòi cô lấy anh, người đàn ông này nghĩ đến hay! Quyền của cô bị một chưởng của anh chặn lại, Long Nghiên Nghiên nhíu mày, hai mắt nhìn loạn trên người anh. “A Dương, em muốn biết anh lợi hại thế nào?”
Anh mừng rỡ, không ngờ bảo bối Nghiên Nghiên lại chủ động dùng lời mời hấp dẫn như thế, ánh mắt trêu chọc mê người kia, khiến anh không nhịn được muốn hôn lên khuôn mặt kia vài cái.
“Này này này, xin đừng hiểu sai, em nói là thân thủ, thân thủ!” Mười ngón tay che vào miệng anh. /Vô/Ảnh/Các/http18s:///
“Thân thủ?”
Cô hăng hái, cười cong mắt. “Đúng, chúng ta đánh nhau đi! Đạo quán các anh không phải có sân dùng để luyện tập sao, chúng ta đến đó đánh nhau, nói trước, anh không được nhường!”
Không được nhường? Đùa gì vậy!
“Không được, Nghiên Nghiên, anh không đánh với em, anh sợ làm em bị thương.”
“Em tin anh sẽ không làm thế đâu, nhanh lên, đi! Để em xem thực lực của sư phụ đạo quán tương lai nào, đi nhanh lên.” Chưa từng thấy tận mắt, giờ cô sẽ tự kiểm nghiệm.
“Nghiên Nghiên! Không……”
Không kịp rồi, Long Nghiên Nghiên đã hưng phấn kéo anh từng bước đến giữa sân.
“Bắt đầu đi! Em cảnh cáo anh, không được cố ý cho em tanhg, nếu không về sau đừng nghĩ em sẽ vui vẻ nhìn anh.”
Lệnh Quá Dương bất đắc dĩ, “Được, em muốn đánh, anh đánh với em, trước tiên nói rõ, có điểm là dừng, hơn nữa nếu em thua thì không được tức giận.”
“Em không nhỏ nhen như thế đâu!”
“Là em nói đấy.” Lệnh Quá Dương cười khổ, lời hứa của phụ nữ bình thường không thể tin.
“Nhiều lời, đến đây đi! Chúng ta bắt đầu.”
Ra lệnh một tiếng, Long Nghiên Nghiên lập tức triển khai thế tấn công với anh, đá, quét, vung, đánh……
“Phịch!” /Vô/Ảnh/Các/https://19/
Đầu choáng mắt hoa, Long Nghiên Nghiên không thể tin nhìn trần nhà, đúng, cô nằm trên mặt đất, bị người nào đó giữ chặt, tứ chi không thể động đậy, tất cả từ khi cô bị quật xuống, trước sau còn chưa đến mười lăm giây.
Có thể quanh minh chính đại đè lên người con gái mình yêu, khối đậu hũ lớn như thế ở trước mắt, không ăn một miếng đúng là có lỗi với mình, trộm hôn lướt qua cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào đó, biểu tình của Lệnh Quá Dương như con mèo trộm thịt.
“Lần này không tính, chúng ta đấu lại!” Long Nghiên Nghiên nghiêm giọng nói.
Không sao cả, Lệnh Quá Dương nhổm người dậy, muốn kéo người con gái ở dưới thân lên, lại bất ngờ không kịp đề phòng bị chân cô quét ngang.
Chơi anh? Đã nói không thể tin lời phụ nữ rồi! Cô không hề chịu thua.
“A! Ha!” Cô dùng sức toàn lực, lại không làm anh xê dịch được phân nào, tất cả anh đều tránh được.
Đây là thực lực của anh?
“Phịch!”
Không nhiều không ít, mười lăm giây sau, Long Nghiên Nghiên lại thất bại lần nữa.
Chỉ bằng một chân, Lệnh Quá Dương đã giữ chặt cả người cô, cái áo phông ngắn ngủn vì cô không ngừng vùng vẫy mà lặng lẽ vén lên.
Đặt nụ hôn nóng bỏng lên tấm lưng trần của cô, Lệnh Quá Dương cười đến vui vẻ: “Còn muốn thử không? Nghiên Nghiên.” Bỗng cảm thấy đánh nhau với cô là một chủ ý không tệ.
“Nói nhảm, đương nhiên muốn!”
Dùng hết sức cô cũng chỉ đánh được vài cái, làm sao ngay cả ngăn cản anh cũng không được, ít nhất mười phút, được rồi, năm phút, ít nhất cũng phải chống đỡ được một phút chứ! Long Nghiên Nghiên đổ mồ hôi ròng ròng, từ đầu đến cuối chỉ gục trên mặt đất, một lần cũng không tanhg, trên người lại bị ăn một đống đậu hũ. Tay chân dây dưa với anh, tư thế của hai người như dây gai lại rất thân mật, khiến cho người ta đỏ mặt lên, Long Nghiên Nghiên tức giận, càng nghĩ càng không cam lòng; “Quá đáng, anh là con cọp giả làm heo, bình thường cái vẻ yếu ớt kia chỉ là giả!” /Vô/Ản20h/Các/
Ngực cô vì buồn bực mà nhấp nhô lên xuống rất nhanh.
“Đúng, chính là thế, mới có thể ăn thịt con cọp con này chứ.” Anh cắn dái tai cô, cảm giác tê dại khiến cô mất hết sức lực. “Nghiên Nghiên, đánh hơn mười trận rồi, em không mệt à?”
“Đứng lên đi, chúng ta lại đấu!”
“Tanhg mãi chán lắm, dùng phần thưởng khích lệ anh đi, anh sẽ đánh tiếp với em.” Lệnh Quá Dương cười như một tên ác ôn ghé vào tai cô khẽ nói.
“Chờ đến lúc anh tanhg em nói sau!”
“Là em nói nhé, Nghiên Nghiên, thua thì phải chịu trách nhiệm đấy!” Anh hôn lên má cô, lại buông cô ra.
Long Nghiên Nghiên thở ra, hít vào, nhớ lại kinh nghiệm bị anh quật ngã ban nãy, lúc này đây, cô không khinh địch đi lên phía trước nữa, lại vung chân đá quyền, khóe mắt nhìn theo hướng anh lui, cuối cùng cô đã nắm được thời cơ.
Tốt!
“Không đúng, không nên vung chân trái, dùng chân phải quét hai chân anh, bắt lấy tay nó dùng sức mà kéo.”
Không rảnh để ý đến tiếng kia là ai, đầu óc Long Nghiên Nghiên tự động tiếp thu, hung hăng vung chân phải, kéo tay.
“Bịch” Một tiếng, cô làm Lệnh Quá Dương ngã thành công, nhưng cả người cũng mất cân bằng, đổ lên người anh.
Hòa nhau một trận, Long Nghiên Nghiên không để anh tiếp tục đứng dậy, vừa rồi cô vừa học chiêu của anh, hai tay ấn lên ngực anh, cố sống cố chết ngồi trên người anh, dùng toàn lực để anh không thể động đậy.
Hô — hô –
Long Nghiên Nghiên thở dốc.
“Nghiên Nghiên, đủ, đủ rồi!” Lệnh Quá Dương mang theo giọng nói thống khổ.
“Anh…… anh thua rồi!” Còn cô đã tanhg!
“Đúng, anh chịu thua, Nghiên Nghiên, em đừng ngọ nguậy nữa, đừng dùng sức ép anh nữa, làm ơn, a! Trời ơi……”
“Anh làm sao vậy?” Long Nghiên Nghiên cúi đầu nhìn kỹ sắc mặt quái dị của anh, đồng thời chú ý đến mình đang ngồi trên bụng anh, sau đó……
A! Cô cũng muốn kêu ông trời.
Lệnh Quá Dương cười chật vật, rốt cục bốc cháy, “Cảm thấy không?”
Đương nhiên cảm giác được, cô đang ngồi trên cái bộ vị mẫn cảm kia, lửa đang cháy càng to càng lớn.
“Đáng tiếc, không đúng thời cơ.” Lệnh Quá Dương cắn răng cười khổ. “Em có thể đứng lên không?”
Long Nghiên Nghiên xấu hổ gật đầu.
Xong rồi, Lệnh Quá Dương quay đầu, nhìn khán giả nói, “Mọi người không có việc gì tốt hơn để làm à?”
“Gì?” Long Nghiên Nghiên đảo mắt nhìn lại, nhất thời kinh ngạc bò dậy. “Ông trời ơi, những người này ở đâu ra vậy?”
Ở trước cửa, hoặc ngồi hoặc đứng, chật ních thành viên của đạo quán, bọn họ đều dùng ánh mắt thú vị nhìn cảnh tượng quẫn bách nữ trên nam dưới, Long Nghiên Nghiên chỉnh lại trang phục thật nhanh, trên mặt là từng đám mây đỏ.
“Bọn con ầm ĩ bùm bùm đoàng đoàng trong này như thế, sao chúng ta có thể không chú ý chứ?” Mở miệng là Ông Lệnh.
Giọng nói này…… A!
Người vừa nói câu kia, là Ông Lệnh!
“Ba à, ba quá đáng đấy, sao có thể xen vào lúc con và Nghiên Nghiên đánh nhau, đây không phải là chuyện quân tử nên làm.” Ảo não ngồi dậy, Lệnh Quá Dương trừng mắt nhìn bộ vị hưng phấn quá mức của mình.
“Con cũng quân tử lắm nhỉ, nhân rối loạn mà động tay động chân với Nghiên Nghiên, một chút quy củ cũng không có.” Trong mắt Ông Lệnh có ý định khác, “Con, ta thấy con một nửa khắc yên lặng cũng không có được, chi bằng, để ta giúp con tỉnh táo, bình tĩnh rồi mới có thể phát tiết được tinh lực.” /Vô/Ảnh/C22ác/
Vừa hay có cơ hội luyện quyền, xem đứa con này mấy năm qua có lười tập võ không?
“Tôi cũng muốn, đã lâu không so chiêu với thằng nhãi con này, hắc hắc, hiếm khi nào nó bị thương, không nhân dịp cho nó hai quyền, về sau già rồi tôi không còn cơ hội nữa.”
“Còn có tôi! Thêm tôi nữa!”
Bốn người đàn ông cùng nhắm vào tên tiểu tử Lệnh gia, liên thủ tấn công nhanh.
“Này, mọi người đến thật à?” Lệnh Quá Dương một tay che bộ vị chật vật của mình, đứng lên bày ra tư thế phòng bị.
Về phần Long Nghiên Nghiên, sớm đã bị Bà Lệnh kéo ra khỏi hiện trường.
“Đừng lo lắng, bọn họ luôn thích đùa như thế, sẽ không làm Quá nhi bị thương đâu.”
Cười miễn cưỡng, Long Nghiên Nghiên nghe thấy tiếng va chạm bên trong, trong lòng không yên tâm nổi!
Anh đã “như thế”, còn có thể đấu lại cao thủ bao vây không?
“Oa ~~ tên tiểu tử này vẫn còn nhanh như thế! Rốt cuộc có phải người không?”
“Mỗi ngày cháu đều vận động, đương nhiên phải hơn các bá bá thúc thúc lớn tuổi rồi!”
“Vô sỉ, đứng lại đây cho ta đánh! Đại sư phụ, đánh nó, đánh nó, đúng, chính là như vậy, a! Thắt lưng của tôi!”
“Cha, cha đừng giống như Nhạc thúc thúc nhé, không kiên nhẫn như thế, động vào hai ba cái đã đau rồi, như vậy mẹ sẽ rất bất hạnh… A! Cha, đau đấy!”
Khuôn mặt Long Nghiên Nghiên cứng đờ.
Xem ra, căn bản không cần lo lắng, người này vẫn thừa sức chống đỡ được.
Ngày tranh tài chỉ còn một ngày nữa là đến, theo lệ thường, để người tham gia có thể nghỉ ngơi trọn vẹn, trừ nhà quán quân kiêm chủ trì cuộc đấu ra, những người tham gia đều có thể ở đây hai đêm. /Vô/Ảnh/Các/strong3ttps:///
Bạch Tường Đạo Quán, Vân Lưu Đạo Quán, Thái Cực Võ Quán, Lục Hàng Võ Quán đều cử năm tên đệ tử do đại sư phụ dẫn đi, lục tục tiến vào.
Ông Lệnh và các sư phụ khác trò chuyện, Bà Lệnh sắp sếp chỗ ở cho hai mươi mấy người.
Chưa từng gặp qua cảnh tượng này, hai mắt Long Nghiên Nghiên tò mò nhìn đệ tử bốn môn phái lấy áo tập ra, nam đến nhiều hơn nữ, hơn nữa đôi bên còn đầy địch ý.
“Nhìn cái gì? Cười đến vui vẻ như vậy?” Lặng lẽ đứng phía sau cô, Lệnh Quá Dương nhẹ nhàng ôm cô, hai mắt là hai đốm lửa giận vừa đảo qua cửa đã thấy Nghiên Nghiên, ánh mắt liền tỏa sáng.
“Anh không biết à? Nếu bối cảnh không phải hiện đại, em còn tưởng mình đang tham gia đại hội võ lâm!”
“À?” Ánh mắt dịu dàng nhìn cô, anh cười xấu xa, “Vậy em nói, đại hội võ lâm kết thúc, minh chủ tanhg lợi có thể có phần thưởng đặc biệt không?”
“Phần thưởng?” Người này bộ nghiện chơi à?
“Thí dụ như một đêm xuân với mỹ nữ, hoặc là……” Nói chưa xong, anh đã dừng lại, toàn da thịt anh bỗng căng cứng, hai tay ôm Nghiên Nghiên cũng càng chặt.
Long Nghiên Nghiên tò mò ngắm anh liếc mắt một cái, phát hiện anh đang nhìn một nơi.
Lệnh Quá Dương và người đàn ông cường tráng cao lớn nhìn nhau chằm chằm, đối phương chú ý đến Long Nghiên Nghiên, đồng bọn xung quanh không biết đã nói gì, lập tức mấy ánh mắt nhìn cô, thật không thoải mái.
Xoay người một cái, Lệnh Quá Dương mang cô ra khỏi hiện trường.
“Làm sao vậy, A Dương?”
“Anh ghét tên đó, Nghiên Nghiên, bọn họ ở đây hai ngày, em phải nhớ tránh họ đi nhé.”
Tiếng nói âm trầm khác thường của anh khiến Long Nghiên Nghiên khẩn trương, “Là người đàn ông anh vừa nhìn à?”
Lệnh Quá Dương gật gật, phiền não gãi gãi đầu. “Thật không hiểu Bạch Tường Đạo Quán sao lại giữ lại con người đó, không còn người nào khác để chọn sao? Vì sao lại cử anh đi? Đáng chết, anh lại còn nhìn em nữa…”/Vô/Ảnh/Các/ht24tps:///
Giữ mặt anh lại, Long Nghiên Nghiên thấy anh nhíu mày, dùng giọng nói dịu dàng xoa dịu bất an của anh: “Chuyện gì đã xảy ra mà anh lo lắng đến vậy?”
Cô còn nghĩ là anh chẳng sợ gì!
“Người đó là Âu Dương Phong, trong võ thuật, anh rất có thực lực, nhưng về nhân phẩm và đạo đức, lại không kém tiểu nhân bỉ ổi là mấy, thường dùng võ lực để uy hiếp người không vừa mắt anh, vài trận trước, người này vì tanhg lợi, còn hạ thuốc xổ vào cơm của bọn anh, khi đấu thì còn giấu kim bên trong, tóm lại, anh ta không từ bất kỳ thủ đoạn này, anh rất ghét anh.”
Năm trước nghe nói anh đã đi khỏi Bạch Tường Đạo Quán, không ngờ đã trở lại.
“Ánh mắt người đó nhìn anh, đầy sát khí nhỉ!” Đây là cảm giác thoáng nhìn của Long Nghiên Nghiên.
“Đương nhiên rồi! Anh là đệ tử số một của Bạch Tường đạo quán, quá khứ đã thua, anh và anh đấu, mỗi lần anh chỉ có thể là bại tướng dưới tay anh, anh đương nhiên ghét anh, nói không chừng còn rất hận anh.”
Cuộc thi được chia thành năm vòng, mỗi vòng mỗi phái cử ra một đệ tử đấu vòng tròn một lượt, tổng cộng có mười trận đấu, người đánh tanhg nhiều nhất sẽ tanhg vòng đó, cứ như thế, cuối cùng võ quán nào có số người tanhg vòng nhiều nhất, chính là phe tanhg cuộc.
“Tuy đối phương to cao, nhưng em tin anh.” Cô lấy tay ôm qua thắt lưng Lệnh Quá Dương, khẳng định thực lực của anh.
Cái khen này, Lệnh Quá Dương lập tức cao ngạo, “Hừ hừ! Anh đương nhiên mạnh hơn anh nhiều.” Mới nói xong, mặt lại suy sụp, “Nhưng anh lo anh lại dùng thủ đoạn tiểu nhân với em, nhất là anh vừa dùng ánh mắt quỷ dị nhìn em, rõ là không có ý tốt.”
Thứ duy nhất khiến anh quan tâm, cũng chỉ có Long Nghiên Nghiên.
“Đừng nghĩ em yếu ớt như thế được không?” Cô kháng nghị.
Kháng nghị vô dụng, bằng kỹ xảo đánh nhau cô học được, đứng trước người đàn ông chân chính biết võ, chỉ tổ gãi ngứa, không thể dùng được, Lệnh Quá Dương rất hiểu điểm này.
“Tóm lại, anh phải đề phòng không để tên kia gây khó khăn cho em, dù sao em cũng phải đổi phòng, chi bằng đến chỗ anh ngủ đi! Như vậy anh có thể bảo vệ em mọi lúc.” Anh bày ra dáng vẻ con chó nhỏ trung thành trước mặt chủ.
Vì số phòng có hạn, đêm nay và đêm mai Long Nghiên Nghiên phài nhượng lại phòng khách, chen chúc một phòng với người khác.
“Lại viện cớ này, anh đúng là tên háo sắc.” Cô liếc xéo anh một cái.
Bị vạch trần! Lệnh Quá Dương cười gượng.
“Em có thể ở cùng phòng với Vũ Tiệp và Má Nhâm.” Nhâm Vũ Tiệp cũng là một trong năm đệ tử được cử ra lần này, Má Nhâm là giám khảo, cũng cùng vào ở.
“Không được, dì Phượng Hoàng ở cùng bọn họ, một phòng ba người là được rồi.”
“Nếu không, em đi ở cùng một phòng với Phong thúc thúc hay Nhạc thúc thúc cũng được.” Tóm lại Long Nghiên Nghiên chỉ không muốn ở cùng anh, không phải không tin anh, mà là không tin mình, anh vừa hôn vừa ôm cô, cô sẽ mất bình tĩnh.
“Em muốn ở cùng người đàn ông khác á, không được!” Cho dù là trưởng bối, cũng phải dán chữ cấm nhìn lên. /Vô/Ảnh/Cá25c/
“Làm ơn đi, người ta là thúc thúc đấy, có cái gì mà so đo? Huống hồ em cũng từng ở với đàn ông mà……”
“Em nói đàn ông cái gì cơ?” Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt âm trầm.
“Lần đó vì trốn anh, em đã ở lại nhà anh Đỗ mà!”
“Anh Đỗ?” Anh cắn răng nói, nhớ đến người đàn ông lái xe tải kia, ngực tỏa ra mùi dấm chua.
“Nói cho anh biết, am và anh Đỗ chỉ là quan hệ anh em thôi, khi em đi làm đã nhận làm anh trai, rất quan tâm em, nếu anh dám nghĩ bừa, em sẽ làm thật cho anh xem!”
“Anh không hiểu lầm, cũng sẽ không để ý.” Chỉ không cam lòng cùng ghen tị thôi, đây là quyền của anh mà! Chồng tương lai của cô còn chưa được ở chung phòng với cô, lại có người đàn ông khác nhanh chân đến trước.
“Hây! Anh quả thực không thèm để ý?” Thật không giống cá tính của anh.
Đưa lưng về phía cô, Lệnh Quá Dương “Bụp” một tiếng rồi ngồi lên tấm ván gỗ, tức giận nói: “Em đã cảnh cáo không cho anh nghĩ loạn rồi mà, anh còn có thể nói gì, em thích ở chung với ai cũng không cần biết ý anh, anh chẳng sao cả!” Người phụ nữ này không biết lòng anh sẽ không thoải mái và ghen tị sao?
Được! Anh không thèm để ý không thèm để ý, tuyệt không! Được rồi chứ?
Long Nghiên Nghiên không khỏi bật cười, vòng đến trước mặt anh, lấy giấy ra lau “chứng cớ” bán đứng anh.
Động một tý lại chảy máu cam, không có ảnh hưởng gi đến thân thể chứ!
“Thật là, rõ ràng để ý đến đòi mạng, lại chẳng thành thật gì cả?” Cô nhẹ nhàng giễu cợt.
Lệnh Quá Dương “Hừ” Một tiếng, xoay người lại, “Đi, đi! Đi theo người khác đi, em thích Phong thúc thúc, Nhạc thúc thúc, Điền thúc thúc, hay là ba anh, tiểu lục, tiểu thất, tiểu bát thúc thúc, anh không lo!”
Long Nghiên Nghiên sợ máu mũi của anh không ngừng chảy, người này đừng mạnh miệng như thế chứ. “Anh biết tình hình hiện tại mà, Đừng có như đứa bé thế chứ!”
“Đừng nói anh giống đứa bé, anh không ‘bé’ tí nào!” Anh kéo cô lên đùi, cúi đầu hôn cô, để cô cảm thụ dục vọng của anh.
“Nhưng hành vi lại như tiểu đệ đệ!” Long Nghiên Nghiên thở gấp, không quên giễu cợt.
“Long Nghiên Nghiên, em có muốn thử xem anh lớn thế nào không?” anh ra ám hiệu, lúc nào cũng có thể tử hình cô tại chỗ.
Long Nghiên Nghiên đỏ bừng mặt, lườm anh một cái, “Đừng làm bậy, anh nên đi ngủ cùng hai vị sư đệ đi, em về Nhâm Bảo Đường là được rồi, ngài mai còn phải đấu, nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Cho nên nói……” Anh như bừng tỉnh, nháy mắt gian gian, “Sau khi trận đấu kết thúc, võ lâm minh chủ có phải được mỹ nhân hiến thân không?”
“Anh đi mà mơ! Em không có ý này.” Nhảy ra khỏi đùi anh, Long Nghiên Nghiên chạy đi.
“Vấn đề anh nói là nghiêm túc mà, người phải có phần thưởng thì mới có động lực chư!” Anh đuổi theo.
Người dự thi của Bạch Tường đạo quán đi qua hành lang dài, đúng lúc gặp một màn hai người đùa giỡn, kẻ có ý đồ xấu, ánh mắt lóe sáng không thôi.
Có cha mẹ Vũ Tiệp, cha mẹ Quá Dương, có ông ngoại bà ngoại hai bên, còn có vài trưởng bối trong Giang Hồ Đạo Quán, bữa tiệc tối này, Long Nghiên Nghiên vừa xấu hổ lại vừa mất tự nhiên.
Một cái tát kia, nhất thời khiến cô thành nhân vật nổi tiếng, trong Nhâm Báo Đường chật ních trưởng bối của Lệnh Quá Dương, mọi người hoàn toàn vì muốn gặp Long Nghiên Nghiên mà đến. /Vô/Ảnh/Cá12c/
“Nghiên Nghiên, đừng cố vùi đầu ăn cơm nữa, ăn chút thức ăn, chút thịt đi.” Bà Lệnh không bị ảnh hưởng bởi việc ngoài ý muốn kia, vẫn thân thiết gần gũi với Long Nghiên Nghiên.
So ra, Long Nghiên Nghiên xấu hổ vì tính lỗ mãng của mình hơn, cô biết các vị trưởng bối vây quanh đánh giá vì sự thô lỗ của mình, nói vậy thì điểm sẽ rất thấp, vì người có tuổi thường hay lo đến danh tiếng và mặt mũi của dòng họ.
“Thật có lỗi, cháu biết hành vi của mình hôm nay khiến mọi người mất mặt, khiến Nhâm Bảo Đường và Giang Hồ Đạo Quán gặp rắc rối, cháu xin lỗi mọi người.” Long Nghiên Nghiên mới nói xong, lại xuất hiện ánh mắt tràn đầy vui vẻ ngoài ý muốn.
“Cô bé đừng nói xin lỗi, gia gia ta còn muốn khen cháu đánh rất hay, tiểu tử thối đánh đánh đòn, tưởng cánh dài vững chắc rồi, ra ngoài là không về nữa, sớm nên có người thay ta dạy dỗ nó.” Ông ngoại Lệnh Quá Dương, cũng là ông nội Nhâm Vũ Tiệp, cười hứng thú nói.
“Đúng là, gọi nó về nhà đấu vài trận cũng không chịu, trẻ tuổi, thể lực còn tốt hơn sư huynh, thúc thúc chúng ta, rõ ràng là xem thường chúng ta mà…” Vài người đàn ông trung niên kêu to, “Úi, Phượng Hoàng, sao cô đá tôi…”
Không quan tâm đến người đàn ông đang khóc thét, người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng mở miệng, “Hi vọng cháu đừng bị dọa bởi sự náo động của chúng ta, chúng ta tuy chỉ là đệ tử của Giang Hồ Đạo Quán, nhưng cũng là trưởng bối nhìn Quá nhi lớn lên từ bé, ta có thể gọi cháu là Nghiên Nghiên không?”
Được Long Nghiên Nghiên đồng ý, người phụ nữ ngoại quốc tiếp tục dùng tiếng Trung nói: “Nghiên Nghiên, Quá nhi và đại sư phụ tính tình đều ngang cố như nhau, nhưng Quá nhi có vẻ nghiêm trọng hơn chút.”
Đại sư phụ trong miệng người phụ nữ, cũng chính là Ông Lệnh, ho thật mạnh một tiếng, dường như không hài lòng khi bị người ta nói vậy.
Người phụ nữ ngoại quốc cười trêu nói: “Người nhà Lệnh gia với bạn đời tương lai nhất định phải là nhất kiến chung tình, đại sư phụ, trưởng bối đại sư phụ cũng thế, nhưng, Quá nhi cố chấp lại chỉ cười nhạt với cái truyền thống này, lần này nó trở về, khi tuyên bố tìm được đối tượng, chúng ta rất tò mò với người khiến nó ‘nhất kiến chung tình’, vừa thấy cháu, quả nhiên vừa có khí chất lại xinh đẹp, khó trách Quá nhi không cầm lòng được.”
Mặt Long Nghiên Nghiên đỏ hồng lên.
“Cháu…… không tốt như mọi người nghĩ đâu, sách không đọc được bao nhiêu năm, học thức cũng ít, chỉ là một nhân viên nhỏ trong tiệm bán hoa, cá tính cũng thô bạo, không có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, trước kia cháu còn làm tên côn đồ, thường đánh nhau với người ta……”
Dưới bàn ăn, Lệnh Quá Dương nắm tay Long Nghiên Nghiên, không để cô lùi bước.
Long Nghiên Nghiên liếc anh một cái, vẻ mặt anh kiên nghị lại dịu dàng, không cần ngôn ngữ, cô biết người anh quan tâm chỉ là cô, chuyện khác không quan trọng.
Nhìn đôi trẻ, đáy mắt mọi người càng ngọt ngào, có lẽ để bọn chúng mau cưới đi thôi.
“Vậy thì sao chứ, ba Quá nhi trước kia cũng là một gã côn đồ, tự cho mình là anh hùng, còn xưng là vô địch cả thiên hạ, cả ngày đi đánh nhau với người ta, biến cả người thành xanh xanh tím tím, nhưng ta vẫn thích ông ấy, có điều, một đời anh hùng lại sợ mấy cây kim cỏn con, đúng là cực kỳ mất mặt.” Bà Lệnh nói không hề khách khí.
“Doanh Doanh!” Ông Lệnh khó khăn kêu một tiếng.
Bà Lệnh lập tức cười an ủi Ông Lệnh, nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt cương nghị của ông, “Được rồi, tôi không nói đến chuyện lúc đó nữa được chưa?”
Đã là vợ chồng già rồi, chồng bà vẫn nhớ mãi không quên chuyện đau thương năm đó.
Ông Lệnh thả lỏng hơn, trên mặt tràn đầy thâm tình với vợ.
“Tình cảm của ba mẹ anh thật tốt.” Long Nghiên Nghiên thì thầm.
Lệnh Quá Dương cũng không muốn để cha mẹ giành hết cái hay, anh thành thạo nâng cao bàn tay hai người đang nắm lên, hôn lên tay cô thật lâu, “Đừng hâm mộ bọn họ, tình cảm của chúng ta cũng tốt mà.”
Hai người thành tiêu điểm của mọi người, Long Nghiên Nghiên không thể khống chế nổi cảm xúc, mặt đỏ rần lên.
“Nghiên Nghiên, khi nào chúng ta đi tìm cha con cầu hôn thì được?” Bà ngoại Lệnh Quá Dương mở miệng.
“…… Cầu hôn!” Cô ngắc ngứ, có phải quá nhanh không?
Nhìn ra tâm tư của cô, mọi người trên bàn cơm đều lắc đầu, không nhanh, không hề nhanh.
“Nghiên Nghiên, cả gia đình đều phải nghe lời ta, làm là phải nhanh.” Ông ngoại của Nhâm Vũ Tiệp đắc ý nói: “Khi San San trưởng thành liền gả đi luôn, mới tránh khỏi một đống đàn ông muốn cướp về làm vợ.”
Long Nghiên Nghiên dở khóc dở cười, tình cảnh này không giống mà, “Cháu và anh Dương còn chưa quen nhau được đến nửa năm, cái này…… quá nhanh, hãy cho cháu một thời gian để suy nghĩ.” Cô còn chưa biết mình có muốn sống cả đời cùng anh hay không nữa là.
Lòng bàn tay cảm thấy đau một chút, anh càng dùng sức nắm chặt tay cô hơn, dường như đang mất tinh thần.
“Cháu không muốn à?” ông ngoại bực tức, “Nhưng, ta thì lại rất muốn cho cháu sinh cháu nội cho Nhâm gia ta!”
“Ba, chúng ta không thể ép Nghiên Nghiên, phải để tâm đến ý muốn của Nghiên Nghiên nữa.” Bà Lệnh nhảy ra giải vây, bà hiểu đám người này tính tình đều nóng vội.
Long Nghiên Nghiên thật cảm kích bà Lệnh, nhưng, vị kia không vừa lòng đáp án, cũng không muốn từ bỏ ý đồ. “Ông ngoại, bà ngoại, Nghiên Nghiên họ Long, cha cô ấy là chủ tịch tập đoàn Long Đằng.”
Một bàn đầy người, khi Lệnh Quá Dương nói xong, cả đám mở miệng thật lớn giật mình sửng sốt.
Biết ba cô là chủ tịch tập đoàn Long Đằng có cần tỏ vẻ như vậy không? Đương nhiên không phải vậy, quan trọng là cô họ “Long”!
Ông ngoại vui mừng mà khóc, ông nắm lấy tay người bạn già, hứng thú nói: “Long, Long, Long, Nhâm phu nhân bà nghe thấy không? Con bé họ Long đấy!”
Ô ô ~~ Quá nhi nhà ông thật đúng là không chịu thua kém, không phụ sự kỳ vọng đã tìm được Tiểu Long Nữ! /Vô/Ảnh/Cá15c/
Lệnh Quá Dương thì thầm bên cạnh Long Nghiên Nghiên đang không hiểu ra sao, giải thích: “Ông ngoại, bà ngoại anh là fan tiêu biểu không thể tiêu biểu hơn của Kim Dung.”
Long Nghiên Nghiên nháy mắt, lại nháy mắt, nghe có vẻ không hiểu.
Lệnh Quá Dương lại lớn tiếng tuyên bố một lần nữa, “Quên nữa, ngay cả tuổi của Nghiên Nghiên cũng là long (rồng)! Đúng rồi! Lớn hơn cháu hai tuổi, ông ngoại, bà ngoại, đây chính là Tiểu Long Nữ thật, mọi người có muốn hay không?” Hắc hắc, tin ông ngoại, bà ngoại sẽ dốc hết toàn lực, để anh thuận lợi rước Nghiên Nghiên qua cửa.
Long Nghiên Nghiên cuối cùng cũng hiểu ý anh, Dương Quá, Tiểu Long Nữ?
Bị ánh mắt quỷ dị của hai ông bà chiếu đến, Long Nghiên Nghiên nổi da gà.
Đợi chút! Cô nghĩ đến một chuyện. “Lệnh Quá Dương, anh nhỏ tuổi hơn em!”
(**_))
Đêm đó, Long Nghiên Nghiên bị một đám người tính kế, đưa vào ở Giang Hồ Đạo Quán.
Nhìn bên ngoài, đường xá vắng vẻ là điển hình của kiến trúc Nhật Bản xưa, diện tích vô cùng lớn, tầng một là đạo trường dùng để giảng bài và luyện tập, tầng hai không khác với bình thường lắm.
“Anh còn nhỏ hơn em, chết tiệt, sao anh không nói sớm?” Tình yêu chị em là bình thường, nhưng cô tự nhận còn chưa đến trình độ có thể tiếp nhận được, “Trời ơi, anh vốn đã biết em lớn hơn anh, nhưng anh lại lừa em, hai mươi sáu tuổi đấy! Nhưng đã ra xã hội vài năm rồi mà, trời ơi, sao lại nhỏ thế chứ?”
Từ khi vào cửa đến bây giờ, người con gái này càng không ngừng líu ríu, không một khắc dừng lại nghỉ ngơi.
Nụ cười trên mặt Lệnh Quá Dương bỗng biến mất, hai cánh tay ôm lấy người con gái đang chịu đả kích, muốn cô đừng bỏ qua sự tồn tại của anh nữa. “Nghiên Nghiên, tuy anh ít hơn em hai tuổi, nhưng không thể phủ nhận, có rất nhiều chuyện, anh thành thục hơn em, em còn phải dựa vào anh, không phải sao?”
Dựa vào anh?
Long Nghiên Nghiên liếc mắt một cái, không đúng, không đúng, hiện tại có rất nhiều chuyện không đúng.
Có lẽ là tính trời sinh của phụ nữ, khi biết anh nhỏ hơn mình, thì phải bảo vệ và chăm sóc anh chứ không phải dựa vào anh, nhưng thật đáng buồn, thân thủ người đàn ông này rất tốt, căn bản chẳng cần đến cô bảo vệ.
Cô lại ngẩn ra.
Lệnh Quá Dương tức giận, đơn giản cúi đầu dùng sức hôn cô, để tâm tư cô đặt lại lên người mình, trái tim cô, trong mắt cô, chỉ có thể có mình anh, xa nhau một tuần, anh nhớ cô đến đau lòng, cái hôn này là để bồi dưỡng lại.
Bông Long Nghiên Nghiên thiếu không khí mà thở hổn hển ra, bị đôi má ửng hồng của cô hấp dẫn, anh tham lam muốn hôn thêm cái nữa.
“Đừng tưởng đem nhỏ tuổi mà đẩy anh ra, ngoài điểm ấy, anh tự tin cái gì cũng mạnh hơn em.”
“Anh anh…… anh……” Long Nghiên Nghiên còn đang thở sâu.
“Anh đẹp trai, anh phong độ, anh chân thành với em, muốn lấy anh đúng không?”
Cô khẽ hít vào, mắng: “Lấy cái đầu anh! Em không cần phải lấy tên đàn ông từ đầu đến cuối toàn lừa em, ngay từ đầu anh đã có ý đồ tiếp cận em, anh … ưm…”
Long Nghiên Nghiên lại bị người ta bịt miệng, hai mắt trừng to nhìn người đàn ông miệng lưỡi dẻo quẹo.
“Biết vì sao anh lừa em không, nói anh về xem mắt không?” Lệnh Quá Dương dùng ngón tay vuốt mái tóc cô, cảm xúc vẫn mềm mại như thế, ai~~ thật là nhớ mái tóc dài xinh đẹp kia.
“Anh muốn biết mức độ em quan tâm đến anh nhiều hay ít? Nếu em ghen tỵ, tức giận, có thể đến tìm anh không? Em biết không? Không phải chỉ có phụ nữ thích đàn ông nói ngọt ngào, đàn ông cũng cần mà!” Hơn nữa nghĩ đến cô cũng từng vì một gã đàn ông mà cắt mất mái tóc dài của mình, cả người anh lại không thoải mái, cần an ủi.
“Không được người mình thích đáp lại, anh rất không vui, nhưng dầu gì em cũng đã đến, ít nhất lòng anh cũng được an ủi phần nào.”
Long Nghiên Nghiên vùi vào trong lòng anh, vấn đề tuổi tác đã bị cô ném ra sau đầu, cô không biết anh lại bất an như thế, khát vọng được yêu như thế.
Cô không giống anh, lớn lên trong một hoàn cảnh ấm áp như thế, cho nên anh mới có thể mạnh dạn nói ra tình cảm của mình mà không hề kiêng dè. Cô thì không được tự nhiên, nói không nên lời chữ yêu đó, thật sự là người đàn ông đáng giận, dùng cách làm nũng này để ép cô nói lời yêu thương. /Vô/Ảnh/Các/htt17ps:///
“Chờ anh đánh tanhg trận này… anh muốn nghe gì em đều nói, được chưa?” Coi như là khích lệ đi, cô biết anh là một trong những người Giang Hồ chọn để thi đấu.
Lệnh Quá Dương nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ ứng thiếu tự nhiên của cô, nén lại mừng rỡ trong lòng, quyết tâm nói: “Yên tâm đi, có phẩn thưởng như thế chờ anh, anh nhất định sẽ tanhg, anh sẽ giành quán quân về cho Giang Hồ Đạo Quán,” Lời của cô như mũi tiêm thuốc trợ tim vào cánh tay anh.
“Thật không biết tự tin của anh từ đâu mà đến?” Tự mãn như thế!
“Đương nhiên, từ nhỏ anh đã bắt đầu học Taekwondo, Không Thủ đạo và Nhu đạo, không phải anh khoe, trước mắt mà nói, người có thể đánh bại anh về võ học chỉ có mình cha anh.”
“Anh đã là người thừa kế đạo quán, vậy phòng làm việc của anh phải làm sao?”
“Chụp ảnh là sở thích của anh, giống như Vũ Tiệp, con bé thích đánh đàn, cũng có thể làm cao thủ Không Thủ Đạo, cho dù anh kế thừa nơi này, vẫn có thể làm công việc chụp ảnh mà! Chạy lên Đài Bắc, là vì anh không chịu nổi mọi người trong nhà luôn miệng Tiểu Quá nhi, Tiểu Quá nhi là anh.”
Long Nghiên Nghiên ôm bụng cười ngặt nghẽo, “Nhưng! Em còn chưa từng thấy ông ngoại bà ngoại nào sùng bái thần tượng đến vậy, còn lấy tên cháu mình ra chơi, thậm chí còn học sách dùng bồ câu đưa thư báo tin.” Chuyện về Nhâm gia và Lệnh gia, trên đường đến đạo quán, cô đã nghe nói.
“Người thân của anh rất dễ gần, anh cam đoan sau khi em được gả đến đây, sẽ càng thích nơi này hơn.”
“Xuống địa ngục đi!” Long Nghiên Nghiên lấy khuỷu tay huých anh một cái.
Còn chưa mở miệng cầu hôn, đã đòi cô lấy anh, người đàn ông này nghĩ đến hay! Quyền của cô bị một chưởng của anh chặn lại, Long Nghiên Nghiên nhíu mày, hai mắt nhìn loạn trên người anh. “A Dương, em muốn biết anh lợi hại thế nào?”
Anh mừng rỡ, không ngờ bảo bối Nghiên Nghiên lại chủ động dùng lời mời hấp dẫn như thế, ánh mắt trêu chọc mê người kia, khiến anh không nhịn được muốn hôn lên khuôn mặt kia vài cái.
“Này này này, xin đừng hiểu sai, em nói là thân thủ, thân thủ!” Mười ngón tay che vào miệng anh. /Vô/Ảnh/Các/http18s:///
“Thân thủ?”
Cô hăng hái, cười cong mắt. “Đúng, chúng ta đánh nhau đi! Đạo quán các anh không phải có sân dùng để luyện tập sao, chúng ta đến đó đánh nhau, nói trước, anh không được nhường!”
Không được nhường? Đùa gì vậy!
“Không được, Nghiên Nghiên, anh không đánh với em, anh sợ làm em bị thương.”
“Em tin anh sẽ không làm thế đâu, nhanh lên, đi! Để em xem thực lực của sư phụ đạo quán tương lai nào, đi nhanh lên.” Chưa từng thấy tận mắt, giờ cô sẽ tự kiểm nghiệm.
“Nghiên Nghiên! Không……”
Không kịp rồi, Long Nghiên Nghiên đã hưng phấn kéo anh từng bước đến giữa sân.
“Bắt đầu đi! Em cảnh cáo anh, không được cố ý cho em tanhg, nếu không về sau đừng nghĩ em sẽ vui vẻ nhìn anh.”
Lệnh Quá Dương bất đắc dĩ, “Được, em muốn đánh, anh đánh với em, trước tiên nói rõ, có điểm là dừng, hơn nữa nếu em thua thì không được tức giận.”
“Em không nhỏ nhen như thế đâu!”
“Là em nói đấy.” Lệnh Quá Dương cười khổ, lời hứa của phụ nữ bình thường không thể tin.
“Nhiều lời, đến đây đi! Chúng ta bắt đầu.”
Ra lệnh một tiếng, Long Nghiên Nghiên lập tức triển khai thế tấn công với anh, đá, quét, vung, đánh……
“Phịch!” /Vô/Ảnh/Các/https://19/
Đầu choáng mắt hoa, Long Nghiên Nghiên không thể tin nhìn trần nhà, đúng, cô nằm trên mặt đất, bị người nào đó giữ chặt, tứ chi không thể động đậy, tất cả từ khi cô bị quật xuống, trước sau còn chưa đến mười lăm giây.
Có thể quanh minh chính đại đè lên người con gái mình yêu, khối đậu hũ lớn như thế ở trước mắt, không ăn một miếng đúng là có lỗi với mình, trộm hôn lướt qua cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào đó, biểu tình của Lệnh Quá Dương như con mèo trộm thịt.
“Lần này không tính, chúng ta đấu lại!” Long Nghiên Nghiên nghiêm giọng nói.
Không sao cả, Lệnh Quá Dương nhổm người dậy, muốn kéo người con gái ở dưới thân lên, lại bất ngờ không kịp đề phòng bị chân cô quét ngang.
Chơi anh? Đã nói không thể tin lời phụ nữ rồi! Cô không hề chịu thua.
“A! Ha!” Cô dùng sức toàn lực, lại không làm anh xê dịch được phân nào, tất cả anh đều tránh được.
Đây là thực lực của anh?
“Phịch!”
Không nhiều không ít, mười lăm giây sau, Long Nghiên Nghiên lại thất bại lần nữa.
Chỉ bằng một chân, Lệnh Quá Dương đã giữ chặt cả người cô, cái áo phông ngắn ngủn vì cô không ngừng vùng vẫy mà lặng lẽ vén lên.
Đặt nụ hôn nóng bỏng lên tấm lưng trần của cô, Lệnh Quá Dương cười đến vui vẻ: “Còn muốn thử không? Nghiên Nghiên.” Bỗng cảm thấy đánh nhau với cô là một chủ ý không tệ.
“Nói nhảm, đương nhiên muốn!”
Dùng hết sức cô cũng chỉ đánh được vài cái, làm sao ngay cả ngăn cản anh cũng không được, ít nhất mười phút, được rồi, năm phút, ít nhất cũng phải chống đỡ được một phút chứ! Long Nghiên Nghiên đổ mồ hôi ròng ròng, từ đầu đến cuối chỉ gục trên mặt đất, một lần cũng không tanhg, trên người lại bị ăn một đống đậu hũ. Tay chân dây dưa với anh, tư thế của hai người như dây gai lại rất thân mật, khiến cho người ta đỏ mặt lên, Long Nghiên Nghiên tức giận, càng nghĩ càng không cam lòng; “Quá đáng, anh là con cọp giả làm heo, bình thường cái vẻ yếu ớt kia chỉ là giả!” /Vô/Ản20h/Các/
Ngực cô vì buồn bực mà nhấp nhô lên xuống rất nhanh.
“Đúng, chính là thế, mới có thể ăn thịt con cọp con này chứ.” Anh cắn dái tai cô, cảm giác tê dại khiến cô mất hết sức lực. “Nghiên Nghiên, đánh hơn mười trận rồi, em không mệt à?”
“Đứng lên đi, chúng ta lại đấu!”
“Tanhg mãi chán lắm, dùng phần thưởng khích lệ anh đi, anh sẽ đánh tiếp với em.” Lệnh Quá Dương cười như một tên ác ôn ghé vào tai cô khẽ nói.
“Chờ đến lúc anh tanhg em nói sau!”
“Là em nói nhé, Nghiên Nghiên, thua thì phải chịu trách nhiệm đấy!” Anh hôn lên má cô, lại buông cô ra.
Long Nghiên Nghiên thở ra, hít vào, nhớ lại kinh nghiệm bị anh quật ngã ban nãy, lúc này đây, cô không khinh địch đi lên phía trước nữa, lại vung chân đá quyền, khóe mắt nhìn theo hướng anh lui, cuối cùng cô đã nắm được thời cơ.
Tốt!
“Không đúng, không nên vung chân trái, dùng chân phải quét hai chân anh, bắt lấy tay nó dùng sức mà kéo.”
Không rảnh để ý đến tiếng kia là ai, đầu óc Long Nghiên Nghiên tự động tiếp thu, hung hăng vung chân phải, kéo tay.
“Bịch” Một tiếng, cô làm Lệnh Quá Dương ngã thành công, nhưng cả người cũng mất cân bằng, đổ lên người anh.
Hòa nhau một trận, Long Nghiên Nghiên không để anh tiếp tục đứng dậy, vừa rồi cô vừa học chiêu của anh, hai tay ấn lên ngực anh, cố sống cố chết ngồi trên người anh, dùng toàn lực để anh không thể động đậy.
Hô — hô –
Long Nghiên Nghiên thở dốc.
“Nghiên Nghiên, đủ, đủ rồi!” Lệnh Quá Dương mang theo giọng nói thống khổ.
“Anh…… anh thua rồi!” Còn cô đã tanhg!
“Đúng, anh chịu thua, Nghiên Nghiên, em đừng ngọ nguậy nữa, đừng dùng sức ép anh nữa, làm ơn, a! Trời ơi……”
“Anh làm sao vậy?” Long Nghiên Nghiên cúi đầu nhìn kỹ sắc mặt quái dị của anh, đồng thời chú ý đến mình đang ngồi trên bụng anh, sau đó……
A! Cô cũng muốn kêu ông trời.
Lệnh Quá Dương cười chật vật, rốt cục bốc cháy, “Cảm thấy không?”
Đương nhiên cảm giác được, cô đang ngồi trên cái bộ vị mẫn cảm kia, lửa đang cháy càng to càng lớn.
“Đáng tiếc, không đúng thời cơ.” Lệnh Quá Dương cắn răng cười khổ. “Em có thể đứng lên không?”
Long Nghiên Nghiên xấu hổ gật đầu.
Xong rồi, Lệnh Quá Dương quay đầu, nhìn khán giả nói, “Mọi người không có việc gì tốt hơn để làm à?”
“Gì?” Long Nghiên Nghiên đảo mắt nhìn lại, nhất thời kinh ngạc bò dậy. “Ông trời ơi, những người này ở đâu ra vậy?”
Ở trước cửa, hoặc ngồi hoặc đứng, chật ních thành viên của đạo quán, bọn họ đều dùng ánh mắt thú vị nhìn cảnh tượng quẫn bách nữ trên nam dưới, Long Nghiên Nghiên chỉnh lại trang phục thật nhanh, trên mặt là từng đám mây đỏ.
“Bọn con ầm ĩ bùm bùm đoàng đoàng trong này như thế, sao chúng ta có thể không chú ý chứ?” Mở miệng là Ông Lệnh.
Giọng nói này…… A!
Người vừa nói câu kia, là Ông Lệnh!
“Ba à, ba quá đáng đấy, sao có thể xen vào lúc con và Nghiên Nghiên đánh nhau, đây không phải là chuyện quân tử nên làm.” Ảo não ngồi dậy, Lệnh Quá Dương trừng mắt nhìn bộ vị hưng phấn quá mức của mình.
“Con cũng quân tử lắm nhỉ, nhân rối loạn mà động tay động chân với Nghiên Nghiên, một chút quy củ cũng không có.” Trong mắt Ông Lệnh có ý định khác, “Con, ta thấy con một nửa khắc yên lặng cũng không có được, chi bằng, để ta giúp con tỉnh táo, bình tĩnh rồi mới có thể phát tiết được tinh lực.” /Vô/Ảnh/C22ác/
Vừa hay có cơ hội luyện quyền, xem đứa con này mấy năm qua có lười tập võ không?
“Tôi cũng muốn, đã lâu không so chiêu với thằng nhãi con này, hắc hắc, hiếm khi nào nó bị thương, không nhân dịp cho nó hai quyền, về sau già rồi tôi không còn cơ hội nữa.”
“Còn có tôi! Thêm tôi nữa!”
Bốn người đàn ông cùng nhắm vào tên tiểu tử Lệnh gia, liên thủ tấn công nhanh.
“Này, mọi người đến thật à?” Lệnh Quá Dương một tay che bộ vị chật vật của mình, đứng lên bày ra tư thế phòng bị.
Về phần Long Nghiên Nghiên, sớm đã bị Bà Lệnh kéo ra khỏi hiện trường.
“Đừng lo lắng, bọn họ luôn thích đùa như thế, sẽ không làm Quá nhi bị thương đâu.”
Cười miễn cưỡng, Long Nghiên Nghiên nghe thấy tiếng va chạm bên trong, trong lòng không yên tâm nổi!
Anh đã “như thế”, còn có thể đấu lại cao thủ bao vây không?
“Oa ~~ tên tiểu tử này vẫn còn nhanh như thế! Rốt cuộc có phải người không?”
“Mỗi ngày cháu đều vận động, đương nhiên phải hơn các bá bá thúc thúc lớn tuổi rồi!”
“Vô sỉ, đứng lại đây cho ta đánh! Đại sư phụ, đánh nó, đánh nó, đúng, chính là như vậy, a! Thắt lưng của tôi!”
“Cha, cha đừng giống như Nhạc thúc thúc nhé, không kiên nhẫn như thế, động vào hai ba cái đã đau rồi, như vậy mẹ sẽ rất bất hạnh… A! Cha, đau đấy!”
Khuôn mặt Long Nghiên Nghiên cứng đờ.
Xem ra, căn bản không cần lo lắng, người này vẫn thừa sức chống đỡ được.
Ngày tranh tài chỉ còn một ngày nữa là đến, theo lệ thường, để người tham gia có thể nghỉ ngơi trọn vẹn, trừ nhà quán quân kiêm chủ trì cuộc đấu ra, những người tham gia đều có thể ở đây hai đêm. /Vô/Ảnh/Các/strong3ttps:///
Bạch Tường Đạo Quán, Vân Lưu Đạo Quán, Thái Cực Võ Quán, Lục Hàng Võ Quán đều cử năm tên đệ tử do đại sư phụ dẫn đi, lục tục tiến vào.
Ông Lệnh và các sư phụ khác trò chuyện, Bà Lệnh sắp sếp chỗ ở cho hai mươi mấy người.
Chưa từng gặp qua cảnh tượng này, hai mắt Long Nghiên Nghiên tò mò nhìn đệ tử bốn môn phái lấy áo tập ra, nam đến nhiều hơn nữ, hơn nữa đôi bên còn đầy địch ý.
“Nhìn cái gì? Cười đến vui vẻ như vậy?” Lặng lẽ đứng phía sau cô, Lệnh Quá Dương nhẹ nhàng ôm cô, hai mắt là hai đốm lửa giận vừa đảo qua cửa đã thấy Nghiên Nghiên, ánh mắt liền tỏa sáng.
“Anh không biết à? Nếu bối cảnh không phải hiện đại, em còn tưởng mình đang tham gia đại hội võ lâm!”
“À?” Ánh mắt dịu dàng nhìn cô, anh cười xấu xa, “Vậy em nói, đại hội võ lâm kết thúc, minh chủ tanhg lợi có thể có phần thưởng đặc biệt không?”
“Phần thưởng?” Người này bộ nghiện chơi à?
“Thí dụ như một đêm xuân với mỹ nữ, hoặc là……” Nói chưa xong, anh đã dừng lại, toàn da thịt anh bỗng căng cứng, hai tay ôm Nghiên Nghiên cũng càng chặt.
Long Nghiên Nghiên tò mò ngắm anh liếc mắt một cái, phát hiện anh đang nhìn một nơi.
Lệnh Quá Dương và người đàn ông cường tráng cao lớn nhìn nhau chằm chằm, đối phương chú ý đến Long Nghiên Nghiên, đồng bọn xung quanh không biết đã nói gì, lập tức mấy ánh mắt nhìn cô, thật không thoải mái.
Xoay người một cái, Lệnh Quá Dương mang cô ra khỏi hiện trường.
“Làm sao vậy, A Dương?”
“Anh ghét tên đó, Nghiên Nghiên, bọn họ ở đây hai ngày, em phải nhớ tránh họ đi nhé.”
Tiếng nói âm trầm khác thường của anh khiến Long Nghiên Nghiên khẩn trương, “Là người đàn ông anh vừa nhìn à?”
Lệnh Quá Dương gật gật, phiền não gãi gãi đầu. “Thật không hiểu Bạch Tường Đạo Quán sao lại giữ lại con người đó, không còn người nào khác để chọn sao? Vì sao lại cử anh đi? Đáng chết, anh lại còn nhìn em nữa…”/Vô/Ảnh/Các/ht24tps:///
Giữ mặt anh lại, Long Nghiên Nghiên thấy anh nhíu mày, dùng giọng nói dịu dàng xoa dịu bất an của anh: “Chuyện gì đã xảy ra mà anh lo lắng đến vậy?”
Cô còn nghĩ là anh chẳng sợ gì!
“Người đó là Âu Dương Phong, trong võ thuật, anh rất có thực lực, nhưng về nhân phẩm và đạo đức, lại không kém tiểu nhân bỉ ổi là mấy, thường dùng võ lực để uy hiếp người không vừa mắt anh, vài trận trước, người này vì tanhg lợi, còn hạ thuốc xổ vào cơm của bọn anh, khi đấu thì còn giấu kim bên trong, tóm lại, anh ta không từ bất kỳ thủ đoạn này, anh rất ghét anh.”
Năm trước nghe nói anh đã đi khỏi Bạch Tường Đạo Quán, không ngờ đã trở lại.
“Ánh mắt người đó nhìn anh, đầy sát khí nhỉ!” Đây là cảm giác thoáng nhìn của Long Nghiên Nghiên.
“Đương nhiên rồi! Anh là đệ tử số một của Bạch Tường đạo quán, quá khứ đã thua, anh và anh đấu, mỗi lần anh chỉ có thể là bại tướng dưới tay anh, anh đương nhiên ghét anh, nói không chừng còn rất hận anh.”
Cuộc thi được chia thành năm vòng, mỗi vòng mỗi phái cử ra một đệ tử đấu vòng tròn một lượt, tổng cộng có mười trận đấu, người đánh tanhg nhiều nhất sẽ tanhg vòng đó, cứ như thế, cuối cùng võ quán nào có số người tanhg vòng nhiều nhất, chính là phe tanhg cuộc.
“Tuy đối phương to cao, nhưng em tin anh.” Cô lấy tay ôm qua thắt lưng Lệnh Quá Dương, khẳng định thực lực của anh.
Cái khen này, Lệnh Quá Dương lập tức cao ngạo, “Hừ hừ! Anh đương nhiên mạnh hơn anh nhiều.” Mới nói xong, mặt lại suy sụp, “Nhưng anh lo anh lại dùng thủ đoạn tiểu nhân với em, nhất là anh vừa dùng ánh mắt quỷ dị nhìn em, rõ là không có ý tốt.”
Thứ duy nhất khiến anh quan tâm, cũng chỉ có Long Nghiên Nghiên.
“Đừng nghĩ em yếu ớt như thế được không?” Cô kháng nghị.
Kháng nghị vô dụng, bằng kỹ xảo đánh nhau cô học được, đứng trước người đàn ông chân chính biết võ, chỉ tổ gãi ngứa, không thể dùng được, Lệnh Quá Dương rất hiểu điểm này.
“Tóm lại, anh phải đề phòng không để tên kia gây khó khăn cho em, dù sao em cũng phải đổi phòng, chi bằng đến chỗ anh ngủ đi! Như vậy anh có thể bảo vệ em mọi lúc.” Anh bày ra dáng vẻ con chó nhỏ trung thành trước mặt chủ.
Vì số phòng có hạn, đêm nay và đêm mai Long Nghiên Nghiên phài nhượng lại phòng khách, chen chúc một phòng với người khác.
“Lại viện cớ này, anh đúng là tên háo sắc.” Cô liếc xéo anh một cái.
Bị vạch trần! Lệnh Quá Dương cười gượng.
“Em có thể ở cùng phòng với Vũ Tiệp và Má Nhâm.” Nhâm Vũ Tiệp cũng là một trong năm đệ tử được cử ra lần này, Má Nhâm là giám khảo, cũng cùng vào ở.
“Không được, dì Phượng Hoàng ở cùng bọn họ, một phòng ba người là được rồi.”
“Nếu không, em đi ở cùng một phòng với Phong thúc thúc hay Nhạc thúc thúc cũng được.” Tóm lại Long Nghiên Nghiên chỉ không muốn ở cùng anh, không phải không tin anh, mà là không tin mình, anh vừa hôn vừa ôm cô, cô sẽ mất bình tĩnh.
“Em muốn ở cùng người đàn ông khác á, không được!” Cho dù là trưởng bối, cũng phải dán chữ cấm nhìn lên. /Vô/Ảnh/Cá25c/
“Làm ơn đi, người ta là thúc thúc đấy, có cái gì mà so đo? Huống hồ em cũng từng ở với đàn ông mà……”
“Em nói đàn ông cái gì cơ?” Anh nắm chặt tay cô, ánh mắt âm trầm.
“Lần đó vì trốn anh, em đã ở lại nhà anh Đỗ mà!”
“Anh Đỗ?” Anh cắn răng nói, nhớ đến người đàn ông lái xe tải kia, ngực tỏa ra mùi dấm chua.
“Nói cho anh biết, am và anh Đỗ chỉ là quan hệ anh em thôi, khi em đi làm đã nhận làm anh trai, rất quan tâm em, nếu anh dám nghĩ bừa, em sẽ làm thật cho anh xem!”
“Anh không hiểu lầm, cũng sẽ không để ý.” Chỉ không cam lòng cùng ghen tị thôi, đây là quyền của anh mà! Chồng tương lai của cô còn chưa được ở chung phòng với cô, lại có người đàn ông khác nhanh chân đến trước.
“Hây! Anh quả thực không thèm để ý?” Thật không giống cá tính của anh.
Đưa lưng về phía cô, Lệnh Quá Dương “Bụp” một tiếng rồi ngồi lên tấm ván gỗ, tức giận nói: “Em đã cảnh cáo không cho anh nghĩ loạn rồi mà, anh còn có thể nói gì, em thích ở chung với ai cũng không cần biết ý anh, anh chẳng sao cả!” Người phụ nữ này không biết lòng anh sẽ không thoải mái và ghen tị sao?
Được! Anh không thèm để ý không thèm để ý, tuyệt không! Được rồi chứ?
Long Nghiên Nghiên không khỏi bật cười, vòng đến trước mặt anh, lấy giấy ra lau “chứng cớ” bán đứng anh.
Động một tý lại chảy máu cam, không có ảnh hưởng gi đến thân thể chứ!
“Thật là, rõ ràng để ý đến đòi mạng, lại chẳng thành thật gì cả?” Cô nhẹ nhàng giễu cợt.
Lệnh Quá Dương “Hừ” Một tiếng, xoay người lại, “Đi, đi! Đi theo người khác đi, em thích Phong thúc thúc, Nhạc thúc thúc, Điền thúc thúc, hay là ba anh, tiểu lục, tiểu thất, tiểu bát thúc thúc, anh không lo!”
Long Nghiên Nghiên sợ máu mũi của anh không ngừng chảy, người này đừng mạnh miệng như thế chứ. “Anh biết tình hình hiện tại mà, Đừng có như đứa bé thế chứ!”
“Đừng nói anh giống đứa bé, anh không ‘bé’ tí nào!” Anh kéo cô lên đùi, cúi đầu hôn cô, để cô cảm thụ dục vọng của anh.
“Nhưng hành vi lại như tiểu đệ đệ!” Long Nghiên Nghiên thở gấp, không quên giễu cợt.
“Long Nghiên Nghiên, em có muốn thử xem anh lớn thế nào không?” anh ra ám hiệu, lúc nào cũng có thể tử hình cô tại chỗ.
Long Nghiên Nghiên đỏ bừng mặt, lườm anh một cái, “Đừng làm bậy, anh nên đi ngủ cùng hai vị sư đệ đi, em về Nhâm Bảo Đường là được rồi, ngài mai còn phải đấu, nhớ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Cho nên nói……” Anh như bừng tỉnh, nháy mắt gian gian, “Sau khi trận đấu kết thúc, võ lâm minh chủ có phải được mỹ nhân hiến thân không?”
“Anh đi mà mơ! Em không có ý này.” Nhảy ra khỏi đùi anh, Long Nghiên Nghiên chạy đi.
“Vấn đề anh nói là nghiêm túc mà, người phải có phần thưởng thì mới có động lực chư!” Anh đuổi theo.
Người dự thi của Bạch Tường đạo quán đi qua hành lang dài, đúng lúc gặp một màn hai người đùa giỡn, kẻ có ý đồ xấu, ánh mắt lóe sáng không thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook