Bách Biến Tiêu Hồn
-
Chương 364: Mang thương độn thổ
Tửu yến kết thúc, màn đêm buông xuống, Khắc Lao một mình thả bước trở về khách điếm. Gã đi qua một dãy hành lang dài, phía trước là phòng ốc nằm dọc theo hành lang. Đi qua khỏi dãy hành lang này thì sẽ ra khỏi tường viện của hoàng cung. Buổi tối nay như vậy là kết thúc rồi sao? Cứ kết thúc một cách rất bình thường như vậy thôi sao?
Trong lúc Khắc Lao còn đang miên man suy nghĩ, bỗng cánh cửa ở trước mặt được mở ra. Gã thoáng bất ngờ, bên ngoài không phải là tường viện, mà là một bức tường đá rất cũ kỹ. Nếu so với tuổi của gã thì chắc bức tường đá này còn già hơn gã rất nhiều nữa kia.
Khắc Lao quay phắt lại, hành lang trống trải ở phía sau chẳng biết từ lúc nào đã thấy có năm bóng người xuất hiện. Dưới ánh nến chập chờn, trông năm người đó không giống con người chút nào. Hai gã thủ vệ gác cửa cũng không biết đã biến đi đâu mất. Giờ đây ở ngoài hành lang này chỉ còn lại sáu người họ.
- Đây là ý gì?
Khắc Lao hờ hững nói:
- Chẳng lẽ hoàng cung còn muốn giữ khách ở lại qua đêm sao?
Tuy rằng trong lòng gã đang bị chấn kinh, nhưng thanh âm của gã vẫn rất bình tĩnh vô cùng, thật chẳng khác nào thanh âm của Na Trát Văn Tây vậy.
- Nào phải chỉ lưu lại một đêm thôi chứ?
Một lão giả cười âm trầm, nói:
- Mà lưu lại cả đời luôn ấy chứ! Na Trát Văn Tây, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có gì khác lạ sao?
Địch ý đã quá rõ ràng rồi, Khắc Lao mỉm cười hỏi:
- Cảm giác khác lạ là ở các ngươi thôi! Chẳng lẽ các ngươi muốn chết?
- Chết? Ha ha......
Năm người cũng cất tiếng cười lớn, sau đó lão giả kia lại nói:
- Ngươi rất trấn tĩnh, nhưng dù có trấn tĩnh cỡ nào thì cũng vô ích thôi. Trong rượu mà ngươi đã uống tối nay có một loại dược vật kỳ quái, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?
- Rượu có độc?
Khắc Lao cười nhạt:
- Ngươi cho rằng mấy thứ vặt vãnh đó là có thể chế phục được bản nhân?
- Bất luận loại độc phẩm nào đối với ngươi cũng đều là những thứ vặt vãnh!
Lão giả nói:
- Nhưng chúng ta cũng không đến nỗi ngu ngốc như thế. Ngươi có biết một thứ gọi là Tiêu ma tinh chăng? Loại ma tinh này rất kỳ lạ, bình thường thì nó không hề có công năng gì, nhưng một khi được kết hợp với Giải ma thạch ở bốn phía xung quanh thì nó sẽ lập tức tiêu trừ ma pháp toàn thân của các ma pháp sư, cho dù ngươi có là thần thì cũng không ngoại lệ!
Khắc Lao nghe vậy thì chợt biến sắc. Tiêu ma tinh? Giải ma thạch? Khi gã còn ở trong đại sảnh thì kẻ địch không có bất kỳ một phản ứng nào, nhưng khi ra đến nơi đây thì chúng mới bắt đầu hành động, và một khi chúng bắt đầu hành động thì mọi thứ bố trí đều đã được chuẩn bị đầy đủ. Chẳng lẽ đây chính là phương thức mà chúng dùng để đối phó với Na Trát Văn Tây sao?
Nhìn thấy gã biến sắc, năm người kia cùng cất tiếng cười lớn. Tiếp theo đó là một tiếng "soạt" vang lên, tuy chỉ có một tiếng, nhưng lại có ba thanh trường kiếm được đồng loạt rút ra khỏi vỏ. Khi kiếm vừa ra khỏi vỏ, những tia quang mang dài tới mấy trượng chợt tỏa sáng, khiến cho toàn bộ không gian ở đây cũng sáng bừng lên. Những tia kiếm quang đó đối với bất cứ kẻ nào cũng đều sẽ trở thành những lưỡi đao đoạt mệnh của Diêm vương, nhưng vào lúc này thì chúng chỉ được dùng để chiếu sáng mà thôi.
Chiếu sáng cho ai? Hai lão giả khác chợt vung tay lên, trong không khí chợt có dị dạng, không có thanh âm gì hết, nhưng kiếm phong lạnh buốt tràn ngập khắp không gian, kiếm thần!
"Na Trát Văn Tây, đừng bao giờ ăn hay uống bất kỳ thứ gì của kẻ địch!" Khắc Lao thầm nhủ ở trong lòng. Đây có lẽ là lời duy nhất mà gã muốn nói với Lưu Sâm. Gã phải dùng mạng của mình để đổi lấy một cái gì đó! Đừng nói tới hai lão kiếm thần kia, mà bất cứ ai trong số ba kẻ đang cầm kiếm để chiếu sáng cho không gian ở đây cũng đều có thể kết liễu tính mạng của gã rất dễ dàng, tuyệt đối chưa tới một chiêu cũng có thể lấy được mạng gã ngay!
Dù cho gã có là Na Trát Văn Tây thật sự, dù cho gã không hề trúng độc, nhưng dưới sự vây công của hai lão kiếm thần và ba tên kiếm thánh thì gã cũng không có đường sống!
Nhưng lạ thật, tại sao đầu của mình vẫn còn ở trên cổ nhỉ? Tại sao thân thể của mình vẫn còn hoàn chỉnh thế này? Tại sao sắc mặt của kẻ địch lại bỗng nhiên thay đổi như thế? Khắc Lao chậm rãi quay đầu lại. Không ngờ sau lưng mình chợt có thêm một người nữa, mà người này lại trông giống hệt như mình vậy. Na Trát Văn Tây, rốt cuộc hắn cũng xuất hiện rồi!
- Hảo kế sách!
Lưu Sâm thở dài, nói:
- Quả nhiên là một kế sách rất hay! Chỉ tiếc rằng các ngươi đã tính sai, bởi vì hắn vốn không phải là Na Trát Văn Tây; do đó, dù hắn có uống vào bất cứ thứ gì cũng không thể tiêu trừ ma pháp của ta được!
- Kế sách của ngươi mới là hảo kế sách!
Sau khi qua cơn kinh ngạc qua đi, lão giả đứng giữa mới khó khăn phun ra mấy chữ:
- Nhưng ngươi cũng chết chắc rồi!
"Vù" một tiếng vang lên, thân ảnh của lão không còn thấy đâu nữa. Trong một sát na, bốn phía đều có tiếng gió rít gào vang lên, kèm theo là những tia kiếm quang bay lượn trong không gian cùng với hàn phong lạnh buốt; nhưng lúc này cũng chỉ có âm phong tung bay phiêu dật trong không gian mà thôi.
Lưu Sâm cất tiếng cười ha hả, sau đó liền nhẹ nhàng điểm tay về hướng Khắc Lao.
Chỉ khi nào đưa gã vào không gian của mình rồi thì hắn mới có thể buông tay mà tàn sát được!
Tay trái vừa điểm một cái, thì tay phải cũng đã vung lên. "Xích" một tiếng, hai lão giả tung mình lên cao, nhưng cùng lúc đó thì ba tên đại kiếm thánh ở phía sau họ liền bị chém thành hai đoạn, máu chảy thành suối. Hai lão giả kia đã kịp thời tránh né, nên mới không bị Phong kiếm siêu cấp của hắn kích trúng, tuy nhiên, một chiêu đó cũng đủ làm cho hai lão phải toát mồ hôi hột rồi.
Thế nhưng lúc này trên trán của Lưu Sâm cũng đang toát mồ hôi lạnh, bởi vì trước mặt hắn không chỉ có hai lão giả kia mà thôi, mà vẫn còn một người thứ ba đang trợn hai mắt thật lớn để nhìn hắn. Kẻ đó chính là Khắc Lao! Trời ạ, Không gian ma pháp không linh rồi! Điều đó cho thấy trong lời nói của hai lão kia còn có ẩn ý khác. Tại đây, Không gian ma pháp của hắn đang bị một thứ thần kỳ nào đó khắc chế. Đây chính là phương pháp mà kẻ địch đã cẩn thận bố trí đặc biệt dành cho ma pháp của hắn. Giờ đây trên vai hắn lại có thêm một gánh nặng, vấn đề cũng đã trở nên nghiêm trọng thêm rồi đây!
Bỗng nhiên hai lão giả huýt lên một tiếng huýt sáo dài, sau đó thì lộn người lại để cho đầu dưới chân trên, rồi cả hai cùng lao bổ về hướng Lưu Sâm. Khi còn cách hai mươi trượng, hai người cùng vung tay lia lịa, tựa như đang khảy đàn tỳ bà vậy. Thế là trong không khí lập tức tràn ngập sát khí, nơi nơi đều là kiếm quang. Chúng không chỉ được nhắm vào Lưu Sâm, mà bao gồm cả Khắc Lao trong đó nữa. Lưu Sâm thấy vậy thì vội lách người sang đứng chắn trước mặt gã, đồng thời hai tay cũng vung ra. Vào thời khắc này, Phong kiếm của hắn còn dài hơn cả kiếm khí của hai lão kia, và cũng lăng lệ uy mãnh vô cùng. Hai lão quả thật rất khó bì kịp!
Với một kích này, hai người họ nhất định sẽ phải lui về sau. Chỉ cần họ vừa rút lui thì đó chính là thời khắc tốt nhất để cho hắn giết họ.
Quả nhiên hai lão phóng lui ra sau, cùng ngay lúc đó, Lưu Sâm đang định phóng tới trước, nhưng đầu ngón chân của hắn vừa điểm xuống đất thì bỗng nhiên bức tường ở bên trái bị nổ tung, tiếp theo là một bóng trắng lao ra nhanh như tia chớp. Một khoảng cách dài mười trượng chỉ trong chớp mắt thì bóng trắng đó đã lao qua, trông tựa như một bóng hư ảnh vậy!
Thiểm tộc cao thủ! So với bất kỳ cao thủ nào, tốc độ của Thiểm tộc cũng đều nhanh hơn nhiều lắm! Một cơn gió xoáy đã thành hình ở trong lòng bàn tay của hắn, mà cánh tay của hắn cũng đã được đánh ra, nhưng cũng cùng lúc đó, hắn đã nhìn thấy rõ diện mạo của kẻ sát thủ vừa xuất hiện. Tuy tốc độ của y cực nhanh, nhưng với Tật phong nhãn, hắn vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, Phi Dương! Dưới một chiêu tất sát này của hắn, nàng nhất định sẽ bị bỏ mạng, nhưng hắn có thể giết nàng chăng? Chỉ nghĩ tới đó thôi, trái tim của Lưu Sâm cũng liền trùng xuống ngay.
Dù hắn có bỏ qua cho nàng, dù cho hắn không muốn giết nàng, nhưng dưới tình huống này, hắn cũng không còn cách nào khác, bởi vì hắn không thể thu hồi chiêu thức của mình. Bỗng nhiên, một cổ hàn khí cực lạnh từ sau thổi ập tới lưng hắn.
Không phải là gió, bởi vì không có loại gió nào mà lạnh đến như thế!
Cũng không phải băng, bởi vì không có loại băng nào mà sắc bén dường đó! Trong một sát na, bao nhiêu da gà ở trên lưng hắn đều nổi lên hết, còn toàn thân năng lượng bỗng phảng phất như đều dừng cả lại vậy. Lưu Sâm vội vàng điểm mạnh ngón chân lên mặt đất, sau đó thì toàn thân liền phóng lên không. Đây chính là tốc độ nhanh nhất của hắn, so với bất cứ thời điểm nào trong đời của hắn thì nó cũng là tốc độ nhanh nhất!
Khi toàn thân của hắn vừa bắn vào không trung thì lập tức xoay người lại, nhưng ngay lúc đó thì trước ngực liền cảm thấy tê rần. Thì ra một cổ lực lượng cực mạnh vừa kích trúng hắn, khiến cho cả người hắn bị đánh rơi trở xuống mặt đất như một mũi tên. "Bình" một tiếng, chỗ mặt đất mà hắn vừa rơi xuống liền bị đánh thủng thành một lỗ lớn, tiếp theo đó thì "ộc" một tiếng, hắn đã phun ra một búng máu tươi!
- Thánh quân!
Ba người đồng cất tiếng hô lớn, trong đó còn có cả tiếng của Phi Dương nữa.
- Thương thế của ngươi thế nào?
Một thanh âm xa lạ vang lên, tựa như tiếng kim loại va vào nhau vậy, đồng thời còn mang theo cả sự uy nghiêm không thể diễn tả thành lời, và nó cũng chát chúa vô cùng.
- Đa tạ Thánh quân!
Phi Dương cất giọng có pha đôi chút đau đớn, nói:
- Xương đùi bị gãy ba đốt, không có chuyện lớn gì!
- Hảo đối thủ!
Nương theo tiếng khen, một trận gió liền thổi qua, bao nhiêu bụi bặm đều được thổi đi hết. Một khuôn mặt xuất hiện trước mắt Lưu Sâm.
- Na Trát Văn Tây, rốt cuộc chúng ta cũng đã gặp nhau!
Lưu Sâm nằm ngửa mặt trên đất, vừa rồi tuy bị thổ huyết khá nhiều, nhưng nhờ đó mà tinh thần của hắn dường như cũng trở nên tốt hơn nhiều. Có lẽ búng máu kia đã khiến cho năng lượng bị rối loạn ở trong người hắn đều thoát ra ngoài theo, nhưng bây giờ trong nội thể của hắn cũng chỉ hơi được thông một tí thôi.
Xuyên qua màn huyết vụ, hắn nhìn thấy được khuôn mặt của đối thủ. Khuôn mặt đó hoàn toàn rất giống với sự hình dụng của Lạc Phu, chỉ là có mấy phần uy nghiêm mà ông ta không thể điêu khắc được mà thôi.
- Ngươi thua rồi!
Thánh quân nói:
- Bây giờ thì ngươi chết được rồi!
Lời đó vừa dứt, thì có ba cánh tay cùng chìa ra, tuy chỉ là ba cánh tay không, nhưng so với ba thanh lợi kiếm thì ba cánh tay đó còn đáng sợ hơn nhiều lắm!
Lưu Sâm bỗng nhiên mỉm cười, hỏi:
- Ngươi nghĩ rằng mình đã thắng ư?
Vừa nhìn thấy nụ cười đó, ba cánh tay kia liền dừng hẳn lại.
- Quả nhiên là một kế sách tuyệt hảo! Đúng là không có kẽ hở!
Lưu Sâm yếu ớt nói:
- Mà điểm kỳ diệu nhất chính là dùng Thánh quân để làm kẻ sát thủ sau cùng! Đường đường là một thánh quân mà lại không dám đối diện trực tiếp với Na Trát Văn Tây tay, mà ngươi chỉ dám đánh lén mà thôi. Thánh quân, ngươi thật sự làm ta rất thất vọng!
- Bản nhân xưa nay hành sự chỉ mong thành sự, chứ không hỏi đến quá trình!
Thánh quân nở nụ cười hiếm hoi rồi nói tiếp:
- Chỉ cần giết được ngươi, ta cũng sẽ không thất vọng chút nào!
- Giết ta?
Lưu Sâm cười lạnh:
- Ngươi thật sự giết được ta sao?
Thánh quân nghe vậy thì trên mặt liền hiện lên nét thận trọng. Bất luận là ai cũng đều phải thận trọng với Na Trát Văn Tây, dù cho hắn chỉ còn lại một hơi thở, huống chi lúc này thần thái của hắn vẫn cho thấy là hắn đang còn sống.
- Ngươi tưởng ta là Na Trát Văn Tây ư? Sao ngươi không nhìn ra sau thử coi?
Chẳng lẽ kẻ đang bị thương đây là kẻ giả mạo? Ba người cùng kinh hãi ngẩng đầu, còn Thánh quân thì khẽ lướt mắt đi một vòng, nhưng ngay lúc đó, Lưu Sâm vốn đang nằm trên đất bỗng nhiên cũng biến mất luôn, chỗ hắn vừa nằm chỉ lưu lại một cái lỗ lớn với bụi cát bay mù mịt.
"Vù" một tiếng, Thánh quân quật một chưởng xuống cái lỗ nọ, đồng thời sắc mặt cũng đại biến. Lão chợt quay phắt lại, chỉ thấy ở phía sau có một cái chân vừa chui tuột vào trong đất. Phi Dương lập tức lao phắt tới như một mũi tên, nhưng khi nàng tới nơi thì cái chân kia cũng đã rút đi hết, còn mặt đất thì liền phẳng lì trở lại như trước.
- Thổ ma pháp!
Thánh quân gầm lên giận dữ:
- Tại sao không kẻ nào nói cho ta biết là hắn....còn biết cả Thổ ma pháp?
"Vù", Thánh quân đánh ra một chưởng, hai lão giả trước mặt liền bị hất tung đi và bắn thẳng vào tường, kèm theo máu tươi bắn ra tung tóe, còn Thánh quân thì giận dữ đến mức tóc tai dựng đứng cả lên, và sắc mặt cũng biến thành màu đỏ như máu nữa.
Trong lúc Khắc Lao còn đang miên man suy nghĩ, bỗng cánh cửa ở trước mặt được mở ra. Gã thoáng bất ngờ, bên ngoài không phải là tường viện, mà là một bức tường đá rất cũ kỹ. Nếu so với tuổi của gã thì chắc bức tường đá này còn già hơn gã rất nhiều nữa kia.
Khắc Lao quay phắt lại, hành lang trống trải ở phía sau chẳng biết từ lúc nào đã thấy có năm bóng người xuất hiện. Dưới ánh nến chập chờn, trông năm người đó không giống con người chút nào. Hai gã thủ vệ gác cửa cũng không biết đã biến đi đâu mất. Giờ đây ở ngoài hành lang này chỉ còn lại sáu người họ.
- Đây là ý gì?
Khắc Lao hờ hững nói:
- Chẳng lẽ hoàng cung còn muốn giữ khách ở lại qua đêm sao?
Tuy rằng trong lòng gã đang bị chấn kinh, nhưng thanh âm của gã vẫn rất bình tĩnh vô cùng, thật chẳng khác nào thanh âm của Na Trát Văn Tây vậy.
- Nào phải chỉ lưu lại một đêm thôi chứ?
Một lão giả cười âm trầm, nói:
- Mà lưu lại cả đời luôn ấy chứ! Na Trát Văn Tây, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy có gì khác lạ sao?
Địch ý đã quá rõ ràng rồi, Khắc Lao mỉm cười hỏi:
- Cảm giác khác lạ là ở các ngươi thôi! Chẳng lẽ các ngươi muốn chết?
- Chết? Ha ha......
Năm người cũng cất tiếng cười lớn, sau đó lão giả kia lại nói:
- Ngươi rất trấn tĩnh, nhưng dù có trấn tĩnh cỡ nào thì cũng vô ích thôi. Trong rượu mà ngươi đã uống tối nay có một loại dược vật kỳ quái, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?
- Rượu có độc?
Khắc Lao cười nhạt:
- Ngươi cho rằng mấy thứ vặt vãnh đó là có thể chế phục được bản nhân?
- Bất luận loại độc phẩm nào đối với ngươi cũng đều là những thứ vặt vãnh!
Lão giả nói:
- Nhưng chúng ta cũng không đến nỗi ngu ngốc như thế. Ngươi có biết một thứ gọi là Tiêu ma tinh chăng? Loại ma tinh này rất kỳ lạ, bình thường thì nó không hề có công năng gì, nhưng một khi được kết hợp với Giải ma thạch ở bốn phía xung quanh thì nó sẽ lập tức tiêu trừ ma pháp toàn thân của các ma pháp sư, cho dù ngươi có là thần thì cũng không ngoại lệ!
Khắc Lao nghe vậy thì chợt biến sắc. Tiêu ma tinh? Giải ma thạch? Khi gã còn ở trong đại sảnh thì kẻ địch không có bất kỳ một phản ứng nào, nhưng khi ra đến nơi đây thì chúng mới bắt đầu hành động, và một khi chúng bắt đầu hành động thì mọi thứ bố trí đều đã được chuẩn bị đầy đủ. Chẳng lẽ đây chính là phương thức mà chúng dùng để đối phó với Na Trát Văn Tây sao?
Nhìn thấy gã biến sắc, năm người kia cùng cất tiếng cười lớn. Tiếp theo đó là một tiếng "soạt" vang lên, tuy chỉ có một tiếng, nhưng lại có ba thanh trường kiếm được đồng loạt rút ra khỏi vỏ. Khi kiếm vừa ra khỏi vỏ, những tia quang mang dài tới mấy trượng chợt tỏa sáng, khiến cho toàn bộ không gian ở đây cũng sáng bừng lên. Những tia kiếm quang đó đối với bất cứ kẻ nào cũng đều sẽ trở thành những lưỡi đao đoạt mệnh của Diêm vương, nhưng vào lúc này thì chúng chỉ được dùng để chiếu sáng mà thôi.
Chiếu sáng cho ai? Hai lão giả khác chợt vung tay lên, trong không khí chợt có dị dạng, không có thanh âm gì hết, nhưng kiếm phong lạnh buốt tràn ngập khắp không gian, kiếm thần!
"Na Trát Văn Tây, đừng bao giờ ăn hay uống bất kỳ thứ gì của kẻ địch!" Khắc Lao thầm nhủ ở trong lòng. Đây có lẽ là lời duy nhất mà gã muốn nói với Lưu Sâm. Gã phải dùng mạng của mình để đổi lấy một cái gì đó! Đừng nói tới hai lão kiếm thần kia, mà bất cứ ai trong số ba kẻ đang cầm kiếm để chiếu sáng cho không gian ở đây cũng đều có thể kết liễu tính mạng của gã rất dễ dàng, tuyệt đối chưa tới một chiêu cũng có thể lấy được mạng gã ngay!
Dù cho gã có là Na Trát Văn Tây thật sự, dù cho gã không hề trúng độc, nhưng dưới sự vây công của hai lão kiếm thần và ba tên kiếm thánh thì gã cũng không có đường sống!
Nhưng lạ thật, tại sao đầu của mình vẫn còn ở trên cổ nhỉ? Tại sao thân thể của mình vẫn còn hoàn chỉnh thế này? Tại sao sắc mặt của kẻ địch lại bỗng nhiên thay đổi như thế? Khắc Lao chậm rãi quay đầu lại. Không ngờ sau lưng mình chợt có thêm một người nữa, mà người này lại trông giống hệt như mình vậy. Na Trát Văn Tây, rốt cuộc hắn cũng xuất hiện rồi!
- Hảo kế sách!
Lưu Sâm thở dài, nói:
- Quả nhiên là một kế sách rất hay! Chỉ tiếc rằng các ngươi đã tính sai, bởi vì hắn vốn không phải là Na Trát Văn Tây; do đó, dù hắn có uống vào bất cứ thứ gì cũng không thể tiêu trừ ma pháp của ta được!
- Kế sách của ngươi mới là hảo kế sách!
Sau khi qua cơn kinh ngạc qua đi, lão giả đứng giữa mới khó khăn phun ra mấy chữ:
- Nhưng ngươi cũng chết chắc rồi!
"Vù" một tiếng vang lên, thân ảnh của lão không còn thấy đâu nữa. Trong một sát na, bốn phía đều có tiếng gió rít gào vang lên, kèm theo là những tia kiếm quang bay lượn trong không gian cùng với hàn phong lạnh buốt; nhưng lúc này cũng chỉ có âm phong tung bay phiêu dật trong không gian mà thôi.
Lưu Sâm cất tiếng cười ha hả, sau đó liền nhẹ nhàng điểm tay về hướng Khắc Lao.
Chỉ khi nào đưa gã vào không gian của mình rồi thì hắn mới có thể buông tay mà tàn sát được!
Tay trái vừa điểm một cái, thì tay phải cũng đã vung lên. "Xích" một tiếng, hai lão giả tung mình lên cao, nhưng cùng lúc đó thì ba tên đại kiếm thánh ở phía sau họ liền bị chém thành hai đoạn, máu chảy thành suối. Hai lão giả kia đã kịp thời tránh né, nên mới không bị Phong kiếm siêu cấp của hắn kích trúng, tuy nhiên, một chiêu đó cũng đủ làm cho hai lão phải toát mồ hôi hột rồi.
Thế nhưng lúc này trên trán của Lưu Sâm cũng đang toát mồ hôi lạnh, bởi vì trước mặt hắn không chỉ có hai lão giả kia mà thôi, mà vẫn còn một người thứ ba đang trợn hai mắt thật lớn để nhìn hắn. Kẻ đó chính là Khắc Lao! Trời ạ, Không gian ma pháp không linh rồi! Điều đó cho thấy trong lời nói của hai lão kia còn có ẩn ý khác. Tại đây, Không gian ma pháp của hắn đang bị một thứ thần kỳ nào đó khắc chế. Đây chính là phương pháp mà kẻ địch đã cẩn thận bố trí đặc biệt dành cho ma pháp của hắn. Giờ đây trên vai hắn lại có thêm một gánh nặng, vấn đề cũng đã trở nên nghiêm trọng thêm rồi đây!
Bỗng nhiên hai lão giả huýt lên một tiếng huýt sáo dài, sau đó thì lộn người lại để cho đầu dưới chân trên, rồi cả hai cùng lao bổ về hướng Lưu Sâm. Khi còn cách hai mươi trượng, hai người cùng vung tay lia lịa, tựa như đang khảy đàn tỳ bà vậy. Thế là trong không khí lập tức tràn ngập sát khí, nơi nơi đều là kiếm quang. Chúng không chỉ được nhắm vào Lưu Sâm, mà bao gồm cả Khắc Lao trong đó nữa. Lưu Sâm thấy vậy thì vội lách người sang đứng chắn trước mặt gã, đồng thời hai tay cũng vung ra. Vào thời khắc này, Phong kiếm của hắn còn dài hơn cả kiếm khí của hai lão kia, và cũng lăng lệ uy mãnh vô cùng. Hai lão quả thật rất khó bì kịp!
Với một kích này, hai người họ nhất định sẽ phải lui về sau. Chỉ cần họ vừa rút lui thì đó chính là thời khắc tốt nhất để cho hắn giết họ.
Quả nhiên hai lão phóng lui ra sau, cùng ngay lúc đó, Lưu Sâm đang định phóng tới trước, nhưng đầu ngón chân của hắn vừa điểm xuống đất thì bỗng nhiên bức tường ở bên trái bị nổ tung, tiếp theo là một bóng trắng lao ra nhanh như tia chớp. Một khoảng cách dài mười trượng chỉ trong chớp mắt thì bóng trắng đó đã lao qua, trông tựa như một bóng hư ảnh vậy!
Thiểm tộc cao thủ! So với bất kỳ cao thủ nào, tốc độ của Thiểm tộc cũng đều nhanh hơn nhiều lắm! Một cơn gió xoáy đã thành hình ở trong lòng bàn tay của hắn, mà cánh tay của hắn cũng đã được đánh ra, nhưng cũng cùng lúc đó, hắn đã nhìn thấy rõ diện mạo của kẻ sát thủ vừa xuất hiện. Tuy tốc độ của y cực nhanh, nhưng với Tật phong nhãn, hắn vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, Phi Dương! Dưới một chiêu tất sát này của hắn, nàng nhất định sẽ bị bỏ mạng, nhưng hắn có thể giết nàng chăng? Chỉ nghĩ tới đó thôi, trái tim của Lưu Sâm cũng liền trùng xuống ngay.
Dù hắn có bỏ qua cho nàng, dù cho hắn không muốn giết nàng, nhưng dưới tình huống này, hắn cũng không còn cách nào khác, bởi vì hắn không thể thu hồi chiêu thức của mình. Bỗng nhiên, một cổ hàn khí cực lạnh từ sau thổi ập tới lưng hắn.
Không phải là gió, bởi vì không có loại gió nào mà lạnh đến như thế!
Cũng không phải băng, bởi vì không có loại băng nào mà sắc bén dường đó! Trong một sát na, bao nhiêu da gà ở trên lưng hắn đều nổi lên hết, còn toàn thân năng lượng bỗng phảng phất như đều dừng cả lại vậy. Lưu Sâm vội vàng điểm mạnh ngón chân lên mặt đất, sau đó thì toàn thân liền phóng lên không. Đây chính là tốc độ nhanh nhất của hắn, so với bất cứ thời điểm nào trong đời của hắn thì nó cũng là tốc độ nhanh nhất!
Khi toàn thân của hắn vừa bắn vào không trung thì lập tức xoay người lại, nhưng ngay lúc đó thì trước ngực liền cảm thấy tê rần. Thì ra một cổ lực lượng cực mạnh vừa kích trúng hắn, khiến cho cả người hắn bị đánh rơi trở xuống mặt đất như một mũi tên. "Bình" một tiếng, chỗ mặt đất mà hắn vừa rơi xuống liền bị đánh thủng thành một lỗ lớn, tiếp theo đó thì "ộc" một tiếng, hắn đã phun ra một búng máu tươi!
- Thánh quân!
Ba người đồng cất tiếng hô lớn, trong đó còn có cả tiếng của Phi Dương nữa.
- Thương thế của ngươi thế nào?
Một thanh âm xa lạ vang lên, tựa như tiếng kim loại va vào nhau vậy, đồng thời còn mang theo cả sự uy nghiêm không thể diễn tả thành lời, và nó cũng chát chúa vô cùng.
- Đa tạ Thánh quân!
Phi Dương cất giọng có pha đôi chút đau đớn, nói:
- Xương đùi bị gãy ba đốt, không có chuyện lớn gì!
- Hảo đối thủ!
Nương theo tiếng khen, một trận gió liền thổi qua, bao nhiêu bụi bặm đều được thổi đi hết. Một khuôn mặt xuất hiện trước mắt Lưu Sâm.
- Na Trát Văn Tây, rốt cuộc chúng ta cũng đã gặp nhau!
Lưu Sâm nằm ngửa mặt trên đất, vừa rồi tuy bị thổ huyết khá nhiều, nhưng nhờ đó mà tinh thần của hắn dường như cũng trở nên tốt hơn nhiều. Có lẽ búng máu kia đã khiến cho năng lượng bị rối loạn ở trong người hắn đều thoát ra ngoài theo, nhưng bây giờ trong nội thể của hắn cũng chỉ hơi được thông một tí thôi.
Xuyên qua màn huyết vụ, hắn nhìn thấy được khuôn mặt của đối thủ. Khuôn mặt đó hoàn toàn rất giống với sự hình dụng của Lạc Phu, chỉ là có mấy phần uy nghiêm mà ông ta không thể điêu khắc được mà thôi.
- Ngươi thua rồi!
Thánh quân nói:
- Bây giờ thì ngươi chết được rồi!
Lời đó vừa dứt, thì có ba cánh tay cùng chìa ra, tuy chỉ là ba cánh tay không, nhưng so với ba thanh lợi kiếm thì ba cánh tay đó còn đáng sợ hơn nhiều lắm!
Lưu Sâm bỗng nhiên mỉm cười, hỏi:
- Ngươi nghĩ rằng mình đã thắng ư?
Vừa nhìn thấy nụ cười đó, ba cánh tay kia liền dừng hẳn lại.
- Quả nhiên là một kế sách tuyệt hảo! Đúng là không có kẽ hở!
Lưu Sâm yếu ớt nói:
- Mà điểm kỳ diệu nhất chính là dùng Thánh quân để làm kẻ sát thủ sau cùng! Đường đường là một thánh quân mà lại không dám đối diện trực tiếp với Na Trát Văn Tây tay, mà ngươi chỉ dám đánh lén mà thôi. Thánh quân, ngươi thật sự làm ta rất thất vọng!
- Bản nhân xưa nay hành sự chỉ mong thành sự, chứ không hỏi đến quá trình!
Thánh quân nở nụ cười hiếm hoi rồi nói tiếp:
- Chỉ cần giết được ngươi, ta cũng sẽ không thất vọng chút nào!
- Giết ta?
Lưu Sâm cười lạnh:
- Ngươi thật sự giết được ta sao?
Thánh quân nghe vậy thì trên mặt liền hiện lên nét thận trọng. Bất luận là ai cũng đều phải thận trọng với Na Trát Văn Tây, dù cho hắn chỉ còn lại một hơi thở, huống chi lúc này thần thái của hắn vẫn cho thấy là hắn đang còn sống.
- Ngươi tưởng ta là Na Trát Văn Tây ư? Sao ngươi không nhìn ra sau thử coi?
Chẳng lẽ kẻ đang bị thương đây là kẻ giả mạo? Ba người cùng kinh hãi ngẩng đầu, còn Thánh quân thì khẽ lướt mắt đi một vòng, nhưng ngay lúc đó, Lưu Sâm vốn đang nằm trên đất bỗng nhiên cũng biến mất luôn, chỗ hắn vừa nằm chỉ lưu lại một cái lỗ lớn với bụi cát bay mù mịt.
"Vù" một tiếng, Thánh quân quật một chưởng xuống cái lỗ nọ, đồng thời sắc mặt cũng đại biến. Lão chợt quay phắt lại, chỉ thấy ở phía sau có một cái chân vừa chui tuột vào trong đất. Phi Dương lập tức lao phắt tới như một mũi tên, nhưng khi nàng tới nơi thì cái chân kia cũng đã rút đi hết, còn mặt đất thì liền phẳng lì trở lại như trước.
- Thổ ma pháp!
Thánh quân gầm lên giận dữ:
- Tại sao không kẻ nào nói cho ta biết là hắn....còn biết cả Thổ ma pháp?
"Vù", Thánh quân đánh ra một chưởng, hai lão giả trước mặt liền bị hất tung đi và bắn thẳng vào tường, kèm theo máu tươi bắn ra tung tóe, còn Thánh quân thì giận dữ đến mức tóc tai dựng đứng cả lên, và sắc mặt cũng biến thành màu đỏ như máu nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook