Bách Biến Tiêu Hồn
Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển

Thuyền đi trăm dặm rồi cũng tới đích. Vào giờ ngọ hôm sau, ở xa xa đã thấy xuất hiện một dãy đen. Long Quy đã sớm dừng lại, và hai tên vệ sĩ đang chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ, còn Cách Lỗ Tư thì đang giải thích với Lưu Sâm:

- Phong Thần đảo có quan hệ khá nhạy cảm với đại lục, vì vậy mà Long Quy không thích hợp tiến đến gần vùng duyên hải. Chúng ta cần đổi sang thuyền gỗ.

Lưu Sâm nhẹ gật đầu. Xem ra với phong cách hành sự của Phong Thần đảo thì đúng là khó có thể được lòng người lắm, thoạt nhìn thì nó có vẻ như uy phong bát diện, ngang dọc tám trăm dặm hải vực, quả thật rất là ngang tàng; nhưng trên thực tế thì nó rất cô độc. Tuy nói là nó có ba mươi lăm đảo nhỏ khác làm thuộc hạ, nhưng thật ra thì đó là ba mươi lăm địch nhân mới đúng. Trong khi đó thì đại lục lại hết sức đề phòng nó. Gia gia ơi là gia gia, ngoài Long Quy ra, ông còn có thứ gì nữa đây? Vả lại, nếu đem bao nhiêu uy phong của mình để gửi gắm hết lên mình một loại động vật như thế, ông không cảm thấy nực cười lắm sao?

Thuyền nhỏ so với Long Quy rất là mong manh, Lưu Sâm đứng ở mũi thuyền, Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp đứng hai bên hộ vệ, nhưng hai người họ đứng rất vững. Lưu Sâm lớn tiếng nói với những người ở trên Long Quy:

- Các ngươi trở về nói cho gia gia và phụ thân ta biết, họ không cần lo lắng cho ta!

Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm:

- Rốt cuộc cũng có cơ hội đi chơi rồi, chẳng biết trên đại lục có những gì hay ho nhỉ.

Đối với đại lục, quả thật hắn cũng có vài phần mong đợi. Trên đảo có kiếm sư, có quyền lực và mỹ nữ, có kích thích lẫn tiêu hồn, nhưng dù sao cũng không phải là đại lục, những gì trên đảo có thì đại lục cũng đều có. Cứ dựa vào việc gia gia không phản đối hắn đi Ma Võ học viện, vậy cũng đủ hiểu trình độ ma pháp của đại lục cao hơn hẳn ông ta. Chuyến đi này đúng là một cuộc hành trình hoàn toàn mới mẻ. truyện được lấy tại qtruyen.net

- Rốt cuộc cũng rời khỏi rồi!

Cách Lỗ Tư chậm rãi thốt.

- Đúng vậy! Mười chín năm!

Nạp Tạp cũng lên tiếng, gã vừa mở miệng thì lại có vẻ rất trầm trọng.

Lưu Sâm nghe vậy thì ngẩn người ra, bọn họ có ý gì chứ? Cái gì mà mười chín năm?

Nạp Tạp khẽ động đậy ngón chân, rồi nói:

- A Khắc Lưu Tư, ngươi không cần đi đại lục nữa!

Lưu Sâm chợt cảm thấy rùng mình. Hắn vội nhỏm mình lên, nhưng đầu vai vừa khẽ động thì đã có một thanh kiếm lướt qua ngang người rồi gác lên vai hắn, đồng thời ép mạnh hắn dựa vào boong thuyền.

- Đừng nhúc nhích!

Là tiếng nói của Cách Lỗ Tư!

Lưu Sâm thấy lạnh tóc gáy. Hai tên thuộc hạ chết bầm này đang phản bội hắn. Bọn chúng đều là kiếm sư cấp một, nơi đây lại là ở trên con thuyền nhỏ, bốn hướng đều là biển rộng, căn bản là không thể chạy trốn được. Lưu Sâm hít sâu một hơi, chậm rãi trấn áp tâm tình đang khích động lại, rồi hỏi:

- Cách Lỗ Tư, Nạp Tạp, tại sao phải làm vậy?

Ánh mắt của hai người đều nhìn vào mặt hắn, và cả hai đều thoáng giật mình, bởi vì ngoài việc sắc mặt của đối phương hơi bị trắng bệch ra, còn lại thì hắn vẫn tỏ ra lãnh tĩnh vô cùng. Quả thật là ngoài dự liệu của chúng.

Lưu Sâm lại lên tiếng:

- Nói đi, nếu là vì kim tệ, vậy kim tệ đang ở trên mình ngươi, ngươi cứ việc mang đi!

Nói tới đây, hắn lại chỉ vào Cách Lỗ Tư:

- Nếu là vì Long Quy giáp, vậy ta đã tặng Long Quy giáp cho ngươi, quyết sẽ không thu hồi!

Cách Lỗ Tư cười nhạt:

- Ngươi tặng Long Quy giáp cho ta, đó là vì ngươi có dự cảm bất tường, đúng không, thiếu chủ?

Lưu Sâm cười cười:

- Đúng vậy! Nhưng dự cảm đó của ta đã ứng nghiệm rồi, không phải sao, Cách Lỗ Tư tiên sinh?

Cách Lỗ Tư đáp:

- Ngươi rất thông minh! Nhưng nếu ngươi có thể đoán ra tại sao chúng ta lại muốn giết ngươi, vậy ta sẽ bội phục ngươi!

Lưu Sâm nhìn y, nói:

- Ta rất lười đoán, sao ngươi không nói huỵch toẹt ra đi? Hãy nói cho ta biết, ai đã sai các ngươi làm vậy? Ngoài Long Quy giáp và kim tệ ra, hắn còn đáp ứng cho các ngươi những điều lợi gì? Có lẽ ta sẽ cho các ngươi càng nhiều điều lợi hơn. Các ngươi chắc cũng biết, ta có thể cho các ngươi tặng thưởng còn tốt hơn hắn nhiều.

Hiện tại, cơ hội duy nhất là dùng lợi lộc để câu dẫn bọn chúng, còn về phần kẻ chủ sự sau lưng thì từ từ kiếm sau.

Nạp Tạp lên tiếng:

- Ngươi sai rồi! Không có ai sai khiến chúng ta hết!

Lưu Sâm nói:

- Đã đến lúc này mà ngươi vẫn không muốn nói ra sự thật? Chẳng lẽ các ngươi không định giết ta?

Người duy nhất không cần giữ bí mật chính là người chết. Nếu như bọn chúng muốn giết hắn, tất nhiên sẽ không giấu diếm chuyện gì.

Nạp Tạp trầm giọng nói:

- Ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết, vì vậy mà ta cũng không cần phải gạt ngươi! Nếu như ngươi biết bọn ta là ai, tất sẽ tin rằng không có ai sai khiến chúng ta, vì chúng ta không cần bất luận một ai sai khiến mình!

Lưu Sâm nghe vậy thì ngẩn người ra, quả thật lúc này bọn chúng không có lý do gì để nói dối hắn. Chẳng lẽ bọn chúng không phải do ca ca sai sử? Chẳng lẽ mình đã đoán sai hoàn toàn?

Cách Lỗ Tư lại nói:

- Dù ngươi không hỏi thì ta cũng sẽ nói cho người biết. Chúng ta là người của đảo Nạp Sâm!

Nạp Tạp tiếp lời y:

- Mười chín năm trước, Phong Thần đảo đã hủy diệt Nạp Sâm đảo. Chúng ta là những người còn sống sót duy nhất của Nạp Sâm đảo.

- Bọn ta tiến nhập lên Phong Thần đảo là vì muốn tìm cơ hội báo thù! Ngươi chính là kẻ thứ nhất để bọn ta khai đao.

- Tính mạng của một vạn tộc nhân đều chết ở trong tay các ngươi, vì vậy mà ngươi cũng không nên thấy oan uổng!

Hai người chỉ thốt lên bốn câu, mà kiếm thì đã giơ cao và nhắm sẵn vào ngực của Lưu Sâm. Còn Lưu Sâm thì không đáp lại được một câu nào, hắn có thể nói cho bọn chúng biết là hắn không phải A Khắc Lưu Tư thực sự, nhưng lời nói đó quả thật rất nực cười. Hoặc giả, hắn có thể nói cho chúng biết, nếu như hắn nắm được Phong Thần đảo vào tay, vậy thì trong tương lai, ba mươi lăm hòn đảo khác sẽ được sống yên vui, nhưng lời nói đó lại quá xa vời; hơn nữa bọn chúng lại không phải là người của ba mươi lăm hòn đảo kia.

Lưu Sâm đột nhiên nở nụ cười:

- Các ngươi thật là ngu xuẩn!

Hai thanh kiếm chợt dừng lại tại nơi yết hầu của hắn, lưỡi kiếm phản chiếu lại khuôn mặt trắng bệch của hắn. Lưu Sâm phảng phất như không trông thấy hai thanh kiếm đó, hắn chỉ nói tiếp:

- Các ngươi đã tìm được đường sống trong cõi chết mà vẫn chưa hề bại lộ thân phận. Ẩn nhẫn suốt mười chín năm mà vẫn không thay đổi, vậy tại sao hôm nay lại vì một mình ta mà chịu bại lộ thân phận? Chẳng lẽ A Khắc Lưu Tư ta thật sự đáng giá đến vậy sao?

Cách Lỗ Tư đáp:

- Nguyên nhân rất đơn giản, đó là bây giờ đã đến lúc bại lộ thân phận rồi.

Đã đến lúc bại lộ thân phận? bọn chúng có kế hoạch gì? Hay là mình hãy "khua chiêng dọa hổ" trước đã, nghĩ vậy rồi Lưu Sâm lại nhạt nhẽo nói:

- Ngươi tưởng thân phận của các ngươi không có ai biết hay sao? Các ngươi hãy động não suy nghĩ chút đi. Trên đảo có ma pháp sư và kiếm sư không dưới một ngàn, tại sao mọi người lại chỉ chọn hai người các ngươi để đồng hành với ta chứ?

Sắc mặt của Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp cùng lúc trầm xuống. Đúng vậy, tại sao chứ? Chẳng lẽ một trong hai người họ là gian tế? Đôi ngươi của Lưu Sâm nhẹ nhàng lưu chuyển, hắn thản nhiên nói:

- Các ngươi cho rằng mình có thể giết được ta sao? Vậy tại sao không nhìn thử bên kia đi.

Vừa nói, hắn vừa chỉ về phía trước.

Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp cùng quay người lại, sắc mặt hơi biến, nhưng phía trước là biển rộng mênh mông, nào có bất kỳ vật gì? Bọn họ chợt kinh hãi, đột nhiên lại nghe "ùm" một tiếng vang lên, cả hai vội quay đầu lại, lúc này ở trên thuyền đã trống trơn, thì ra Lưu Sâm đã nhảy vào đại dương rồi.

Hai người cùng lúc la hoảng, Cách Lỗ Tư khẽ điểm mũi chân lên thuyền, chiếc thuyền nhỏ liền xoay quanh một vòng, người của y cũng đảo nhanh một vòng lớn. Quái, vẫn không thấy Lưu Sâm trồi lên mặt nước.

Nạp Tạp kêu lên:

- Hắn trốn không thoát đâu! Kỹ năng bơi lội của A Khắc Lưu Tư rất tệ, tuyệt đối không thể lặn lâu ở dưới nước được!

Cách Lỗ Tư cũng đáp trả:

- Đúng vậy! Ngươi quan sát ở phía trước, ta quan sát ở phía sau, chỉ cần hắn vừa thò đầu ra thì lập tức đâm một kiếm cho hắn chết tươi. Hừ, tiểu tử này quả thật là quá giảo hoạt....

Kỹ năng bơi lội của A Khắc Lưu Tư như thế nào thì Lưu Sâm không biết, nhưng hắn biết kỹ năng bơi lội của mình quả thật không thể coi là giỏi. Biển rộng thế này, hắn tùy tiện nhảy đại xuống, rõ ràng là muốn tìm chết đây mà, nhưng hắn không thể không nhảy, bởi vì lý do rất đơn giản, đó là vì hắn đã nhìn thấy một đôi mắt, và đôi mắt đó đã nháy mắt ra hiệu với hắn!

Vị trí của đôi mắt đó là ở dưới nước và bên cạnh con thuyền nhỏ, hơn nữa hắn cũng nhận ra chủ nhân của đôi mắt đó là ai. Đó chính là Nhân Ngư cô nương trước kia. Trong lúc hai tên kiếm sư đối đáp với hắn, nàng đã lặng lẽ tiến đến bên cạnh thuyền, sau đó nhẹ nhàng nháy mắt với hắn. Sở dĩ hắn trông thấy được đôi mắt đó là vì hắn cũng đang tính toán tìm cách chạy trốn trên biển, mà đại dương chính là lối đào sinh duy nhất của hắn, thế là Nhân Ngư cô nương kia liền lọt vào tầm mắt của hắn.

Sau khi nhìn thấy đôi mắt ấy, Lưu Sâm liền trấn định tinh thần lại. Đối mặt với hai gã kiếm sư kia thì hắn không có một cơ hội nào, nhưng nếu có Nhân Ngư hỗ trợ, vậy thì cơ hội của hắn đã đến rồi. Hắn chỉ cần bọn chúng quay mặt đi trong một tích tắc mà thôi, vậy thì giữa đại dương mênh mông, hắn tuyệt đối tin tưởng vị Nhân Ngư cô nương kia sẽ giúp hắn tránh được một kiếp!

Rốt cuộc hắn cũng thành công! Ở dưới nước, hắn di chuyển rất nhanh, một tay hắn bị Nhân Ngư cô nương nắm chặt, không biết bơi đi bao lâu, hắn đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, đầu của hắn cũng lộ ra khỏi mặt nước. Lưu Sâm hít sâu một hơi không khí trong lành, rồi thở phào nhẹ nhõm:

- Được gặp lại nàng thật là tốt!

Nhân Ngư cô nương hất nhẹ đầu một cái, nước từ mái tóc của nàng bay tung tóe khắp nơi, sau đó nàng nhoẻn miệng cười rất ngọt ngào, trông thật giống như cánh hoa thủy tiên nở rộ ở trên biển vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương