Bách Biến Tiểu Hồ Tiên
-
Chương 13
“Anh… đi đâu vậy” Nhìn người phía trước cứ kéo mình đi không buông tay, JaeJoong trong lòng ấm áp, thật hy vọng cả đời được hắn nắm tay như thế, cho dù đi tới chân trời góc biển cũng nguyện ý.
Đến nơi không có người, Yunho đem JaeJoong ôm chặt vào lòng, nhìn tiểu hồ ly trước mặt, nội tâm xấu xa trong lòng hắn lại dấy lên.
“Nhìn anh.” Một loại ngữ khí không thể chống cự lại, JaeJoong không thể kháng cự mệnh lệnh của Yunho, cuối cùng ngẩng đầu khiếp đảm nhìn khí thế vương giả của hắn.
“Gọi tên anh.” Cười xấu xa nhìn bảo bối trong lòng, nỗi niềm yêu thích người này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
“Ngài Jung.” Cúi đầu nho nhỏ nói.
“Cái gì?” Bắt lấy cằm xinh của bảo bối, nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Jung tổng.” Thanh âm càng nhỏ
“Cái gì?” Kéo gần khoảng cách với khuôn mặt Jaejoong.
“Yun…Yunho.” Thanh âm nhỏ tới mức đã muốn nghe không rõ
“Gọi lần nữa đi.” Mặt Yunho nghiêng nghiêng tiếp xúc với sườn mặt Jaejoong, người ở bên ngoài nhìn vào có thể thấy hai người…được rồi, là hôn nhau.
“Yunho” Cảm giác được độ ấm của Yunho, JaeJoong cảm thấy nhiệt độ mặt mình đang tăng cao, hai lỗ tai đều đỏ lên hết cả.
“Không đúng, JaeJoong phải gọi Yun.” Những lời này có lẽ từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu hắn nói.
“Yun.” JaeJoong thanh âm vốn ôn nhu, một tiếng kêu Yun liền làm hắn nhiệt huyết sôi trào.
“Thực ngoan.” Khuôn mặt bảo bối đã hồng cả lên, hôn lên đó như muốn lưu lại dấu ấn, sau đó lôi kéo JaeJoong về lại chỗ cũ, Yunho rất sợ không kiềm chế nổi bản thân, dù thế nào cũng phải đợi JaeJoong gật đầu một cái mới được, xúc pham tới tiểu hồ ly sẽ không tốt.
Kéo JaeJoong tới đại sảnh tiệc vẫn không buông tay ra, một mạch đi thẳng tới, ánh mắt của khách dự tiệc nhìn họ mỗi người một vẻ, có hâm mộ, có chán ghét, nhưng chúc phúc thì nhiều hơn.
Lẫn trong đám người, hai nữ nhân đã sớm như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm hai người, trên mặt JaeJoong đỏ hồng có một dấu ấn đo đỏ, tuy rằng rất nhỏ nhưng không tài nào có thể qua mắt hủ nữ được.
“Dì à, theo con quan sát, hai người này vừa mới bước thêm một bước đó, có dấu vết kìa” SeoMi lôi kéo mẹ Jung cười nói.
“Tiểu tử này ta quả nhiên không nhìn lầm, cực phẩn công kết hợp với cực phẩn thụ tuyệt đối trời sinh một đôi.” Bà Jung kiêu ngạo cười nói, nhìn hai người nắm tay bước đi không để ý tới ai kia.
Đứng ở đằng sau hai người, ông Jung bất đắc dĩ nhìn hai hủ nữ này, rồi lại giương mắt nhìn cặp đôi kia, khóe miệng cũng nhếch lên, cuối cùng thì Yunho cũng tìm được người trong lòng yêu nhất rồi.
Đến nơi không có người, Yunho đem JaeJoong ôm chặt vào lòng, nhìn tiểu hồ ly trước mặt, nội tâm xấu xa trong lòng hắn lại dấy lên.
“Nhìn anh.” Một loại ngữ khí không thể chống cự lại, JaeJoong không thể kháng cự mệnh lệnh của Yunho, cuối cùng ngẩng đầu khiếp đảm nhìn khí thế vương giả của hắn.
“Gọi tên anh.” Cười xấu xa nhìn bảo bối trong lòng, nỗi niềm yêu thích người này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
“Ngài Jung.” Cúi đầu nho nhỏ nói.
“Cái gì?” Bắt lấy cằm xinh của bảo bối, nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Jung tổng.” Thanh âm càng nhỏ
“Cái gì?” Kéo gần khoảng cách với khuôn mặt Jaejoong.
“Yun…Yunho.” Thanh âm nhỏ tới mức đã muốn nghe không rõ
“Gọi lần nữa đi.” Mặt Yunho nghiêng nghiêng tiếp xúc với sườn mặt Jaejoong, người ở bên ngoài nhìn vào có thể thấy hai người…được rồi, là hôn nhau.
“Yunho” Cảm giác được độ ấm của Yunho, JaeJoong cảm thấy nhiệt độ mặt mình đang tăng cao, hai lỗ tai đều đỏ lên hết cả.
“Không đúng, JaeJoong phải gọi Yun.” Những lời này có lẽ từ lúc sinh ra tới giờ đây là lần đầu hắn nói.
“Yun.” JaeJoong thanh âm vốn ôn nhu, một tiếng kêu Yun liền làm hắn nhiệt huyết sôi trào.
“Thực ngoan.” Khuôn mặt bảo bối đã hồng cả lên, hôn lên đó như muốn lưu lại dấu ấn, sau đó lôi kéo JaeJoong về lại chỗ cũ, Yunho rất sợ không kiềm chế nổi bản thân, dù thế nào cũng phải đợi JaeJoong gật đầu một cái mới được, xúc pham tới tiểu hồ ly sẽ không tốt.
Kéo JaeJoong tới đại sảnh tiệc vẫn không buông tay ra, một mạch đi thẳng tới, ánh mắt của khách dự tiệc nhìn họ mỗi người một vẻ, có hâm mộ, có chán ghét, nhưng chúc phúc thì nhiều hơn.
Lẫn trong đám người, hai nữ nhân đã sớm như hổ rình mồi, nhìn chằm chằm hai người, trên mặt JaeJoong đỏ hồng có một dấu ấn đo đỏ, tuy rằng rất nhỏ nhưng không tài nào có thể qua mắt hủ nữ được.
“Dì à, theo con quan sát, hai người này vừa mới bước thêm một bước đó, có dấu vết kìa” SeoMi lôi kéo mẹ Jung cười nói.
“Tiểu tử này ta quả nhiên không nhìn lầm, cực phẩn công kết hợp với cực phẩn thụ tuyệt đối trời sinh một đôi.” Bà Jung kiêu ngạo cười nói, nhìn hai người nắm tay bước đi không để ý tới ai kia.
Đứng ở đằng sau hai người, ông Jung bất đắc dĩ nhìn hai hủ nữ này, rồi lại giương mắt nhìn cặp đôi kia, khóe miệng cũng nhếch lên, cuối cùng thì Yunho cũng tìm được người trong lòng yêu nhất rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook