Bách Biến Tiểu Hồ Tiên
-
Chương 10
“JaeJoong hyung, JaeJoong hyung~! Này này này” Ryeo Wook đưa tay quơ quơ trước mặt JaeJoong, nhưng một chút phản ứng cũng không có.
“Ryeo Wook, đừng có lãng phí thời gian, anh ấy hiện tại không tỉnh lại được đâu”. Ngồi ở bên cạnh chơi PSP, Ki Bum đồng tình nhìn Ryeowook đang sắp bùng nổ, nếu hôm nay không lo lắng cho Kim JaeJoong lái xe có thể gây ra tai nạn giao thông, không có người nấu cơm cho mình, cậu đâu cần phải vác mặt đến công ty, nơi này nhàm chán biết bao nhiêu.
“Đươc rồi, anh ấy bị gì thế? Giống như bị đánh mất linh hồn ấy” Ryeowook sau n lần kêu gào không được trả lời nên mới tạm buông tha, quay đầu về phía Ki Bum để tìm đáp án.
“Kế hoạc bị tan tành, ngồi chờ bị đè” Bốn chữ vô cùng đơn giản, như một mũi tên đâm vào đầu Jaejoong.
“Ô ô, mấy đứa rốt cuộc có phải là em của anh không thế, đã thế còn ngồi kích đểu.” [Tiểu mạch: Mọi người tự tưởng tượng a: JaeJoong cắn cắn tay mình, vẻ mặt ủy khuất, đừng phun máu mũi nha, kia kìa kia kìa, nói bạn đâu, đừng có cười thế]
“╮[╯▽╰]╭ hyung, em nói nghe này, việc này cần gì phải lên kế hoạch làm gì cho mệt, chờ hắn tới tìm hyung, tỏ ra kiêu kiêu một chút, không phải xong việc sao?” Ki Bum bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết lúc này JaeJoong hyung vội vàng cái gì.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Jaejoong cắn cắn ngón tay, ủy khuất nói
“Nói tử tế coi.” RyeoWook lập tức gào lên.
“Nhưng là không kiêu ngạo được. Nhất là khi đối diện với khuôn măt của Yunho.” Một hơi đem tâm tình toàn bộ nói ra.
“Qủa nhiên… Hyung, anh chấp nhận số phận đi.” Ki Bum nói với JaeJoong không cần ôm ảo tưởng với chỉnh Yunho nữa, cố quá thành quá cố đấy.
“JaeJoong hyung, kỳ thật em cảm thấy cũng không có gì a, giống như em cùng Yesung hyung đó, hyung ấy cũng rất cưng chiều em mà.” Ryeo Wook ngồi kế bên Ki Bum cùng nhau thảo luận.
“Bọn em cũng không biết anh rốt cuộc có khúc mắc ở chỗ nào, dù sao đều bị áp, anh cũng không tính phản công, vậy trưc tiếp thổ lộ không phải xong rồi sao?” Ki Bum buông PSP ngẩng đầu hỏi JaeJoong.
“Cái này….” Tại Trung tiếp tục cắn cắn ngón tay.
“Nói tử tế.” Lần này là Ki Bum gào
“Người ta muốn hắn thổ lộ trước, tuy rằng anh là người thích hắn trước, nhưng mà đi thổ lộ trước, vẫn rất là…” Đỏ mặt nói ra những chuyện này.
“Chuyện này…” Ryeo Wook vs Ki Bum hai người mở to hai mắt, không tin nổi nhìn con người trước mặt.
“Ấn” Cúi đầu, nhìn góc áo.
“Vì điều này… Thế nhưng lại ảo não lâu đến như vậy, không phải chơi lạt mềm buột chặt, mà chính là chơi lánh tìm tân hoan…. ra là thế” Ryeo Wook không thể tưởng được JaeJoong làm đủ mọi điều chỉ là để Yunho hyung thổ lộ tước, hết chỗ nói luôn.
“Vì điều này… Anh không cho nấu cơm cho em trai mình?” Ki Bum vừa nghĩ đến mấy ngày nay đều ra khách sạn dùng cơm tới phát ngán bởi vì nguyên nhân vớ vẩn này liên muốn khóc không ra nước mắt.
“Cái gì chứ, cái này rất khó mà, hắn không dễ dàng thổ lộ đâu, em thấy đó gần tất cả các kế hoạch của anh đều thất bai, mà hắn cũng không đến thổ lộ, như vây anh sao không sốt ruột cho được.” JaeJoong phẫn nộ nhìn hai người kia.
“Cái này dễ ợt, em trực tiếp gọi điện cho Yunho hyung là được rồi, chẳng phải rất dễ dàng sao?” Ryeo Wook vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm số.
“Không nên không nên a a a a, Wookie” Vừa nghe Ryeo Wook gọi cho Yunho, JaeJoong lập tức đứng lên đoạt lấy điện thoại, đúng lúc Ki Bum ngăn lại được
“Alo, Yesung hyung, nhớ anh, hắc hắc”
“Nói chính sự” Ki Bum thấy bên kia Ryeo Wook cùng Yesung bắt đầu nấu cháo điện thoại hoàn toàn quên chuyện chính sự.
“Không được nói, Wookie” Bên này đồng chí Kim bị em trai Kim Bum bịt chặt miệng không cho lên tiếng.
“Yesung hyung, em có viêc muốn nói với Yunho hyung, anh giúp em chuyển máy được chứ, ôi chao nha, là chuyện của JaeJoong hyung”.
“Alo, Yunho hyung sao? Em là Ryeo Wook, em có việc muốn nói với anh, về JaeJoong hyung” Ryeo Wook quay đầu lại liền giật cả mình, JaeJoong hai mắt đẫm lệ lưng tròng đang nhìn mình.
“A? Hyung, là thế này, anh đối với JaeJoong hyung rốt là có cảm giác gì không?” Ryeo Wook hiểu chuyện đem điện thoại bật chế độ loa ngoài, để hai anh em nhà kia cũng có thể nghe được.
“Có.” Ngắn ngủn một chữ đáp lại nhưng lại giống như viên thuốc an thần làm cho Kim hồ ly an tâm hơn hẳn.
“Vậy nói ra cho anh ấy biết đi, anh không nói JaeJoong hyung đầu heo như thế không biết đâu.”
“Sẽ nói” Thanh âm trầm thấp đầy từ tính từ điện thoại truyền tới, JaeJoong đang giãy đành đạch liền ngừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
“Ân, vậy tụi em an tâm, bằng không JaeJoong hyung bên này lại ảo não cả lên.” Ryeo Wook không chú ý nói lỡ miệng
“Ảo não cái gì?”
“Ặc….Không có gì”
“Nói”
“À… Ảo não chuyện anh có thổ lộ với anh ấy trước không…” Ryeo Wook rõ ràng không đánh đã khai hết cho Yunho.
“Nói với em ấy, chờ làm bà xã của anh đi” Kết thúc chỉ bằng một câu nói, làm ba người bên này ngốc lăng. tiếng lòng mỗi người lúc đó thực bất đồng.
Ryeo Wook: Yunho hyung thật bá đạo
Kibum: Ây da, anh ta mạnh hơn Kim hồ ly nhà mình rất nhiều, công thụ rõ ràng như vậy.
JaeJoong: Anh ấy vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?
Kim tiểu bảo bối nghe xong câu nói của Yunho, đầu óc tự động tắt phụt đen ngòm như điện thoại rút pin.
“Ryeo Wook, đừng có lãng phí thời gian, anh ấy hiện tại không tỉnh lại được đâu”. Ngồi ở bên cạnh chơi PSP, Ki Bum đồng tình nhìn Ryeowook đang sắp bùng nổ, nếu hôm nay không lo lắng cho Kim JaeJoong lái xe có thể gây ra tai nạn giao thông, không có người nấu cơm cho mình, cậu đâu cần phải vác mặt đến công ty, nơi này nhàm chán biết bao nhiêu.
“Đươc rồi, anh ấy bị gì thế? Giống như bị đánh mất linh hồn ấy” Ryeowook sau n lần kêu gào không được trả lời nên mới tạm buông tha, quay đầu về phía Ki Bum để tìm đáp án.
“Kế hoạc bị tan tành, ngồi chờ bị đè” Bốn chữ vô cùng đơn giản, như một mũi tên đâm vào đầu Jaejoong.
“Ô ô, mấy đứa rốt cuộc có phải là em của anh không thế, đã thế còn ngồi kích đểu.” [Tiểu mạch: Mọi người tự tưởng tượng a: JaeJoong cắn cắn tay mình, vẻ mặt ủy khuất, đừng phun máu mũi nha, kia kìa kia kìa, nói bạn đâu, đừng có cười thế]
“╮[╯▽╰]╭ hyung, em nói nghe này, việc này cần gì phải lên kế hoạch làm gì cho mệt, chờ hắn tới tìm hyung, tỏ ra kiêu kiêu một chút, không phải xong việc sao?” Ki Bum bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết lúc này JaeJoong hyung vội vàng cái gì.
“Nhưng mà… Nhưng mà…” Jaejoong cắn cắn ngón tay, ủy khuất nói
“Nói tử tế coi.” RyeoWook lập tức gào lên.
“Nhưng là không kiêu ngạo được. Nhất là khi đối diện với khuôn măt của Yunho.” Một hơi đem tâm tình toàn bộ nói ra.
“Qủa nhiên… Hyung, anh chấp nhận số phận đi.” Ki Bum nói với JaeJoong không cần ôm ảo tưởng với chỉnh Yunho nữa, cố quá thành quá cố đấy.
“JaeJoong hyung, kỳ thật em cảm thấy cũng không có gì a, giống như em cùng Yesung hyung đó, hyung ấy cũng rất cưng chiều em mà.” Ryeo Wook ngồi kế bên Ki Bum cùng nhau thảo luận.
“Bọn em cũng không biết anh rốt cuộc có khúc mắc ở chỗ nào, dù sao đều bị áp, anh cũng không tính phản công, vậy trưc tiếp thổ lộ không phải xong rồi sao?” Ki Bum buông PSP ngẩng đầu hỏi JaeJoong.
“Cái này….” Tại Trung tiếp tục cắn cắn ngón tay.
“Nói tử tế.” Lần này là Ki Bum gào
“Người ta muốn hắn thổ lộ trước, tuy rằng anh là người thích hắn trước, nhưng mà đi thổ lộ trước, vẫn rất là…” Đỏ mặt nói ra những chuyện này.
“Chuyện này…” Ryeo Wook vs Ki Bum hai người mở to hai mắt, không tin nổi nhìn con người trước mặt.
“Ấn” Cúi đầu, nhìn góc áo.
“Vì điều này… Thế nhưng lại ảo não lâu đến như vậy, không phải chơi lạt mềm buột chặt, mà chính là chơi lánh tìm tân hoan…. ra là thế” Ryeo Wook không thể tưởng được JaeJoong làm đủ mọi điều chỉ là để Yunho hyung thổ lộ tước, hết chỗ nói luôn.
“Vì điều này… Anh không cho nấu cơm cho em trai mình?” Ki Bum vừa nghĩ đến mấy ngày nay đều ra khách sạn dùng cơm tới phát ngán bởi vì nguyên nhân vớ vẩn này liên muốn khóc không ra nước mắt.
“Cái gì chứ, cái này rất khó mà, hắn không dễ dàng thổ lộ đâu, em thấy đó gần tất cả các kế hoạch của anh đều thất bai, mà hắn cũng không đến thổ lộ, như vây anh sao không sốt ruột cho được.” JaeJoong phẫn nộ nhìn hai người kia.
“Cái này dễ ợt, em trực tiếp gọi điện cho Yunho hyung là được rồi, chẳng phải rất dễ dàng sao?” Ryeo Wook vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm số.
“Không nên không nên a a a a, Wookie” Vừa nghe Ryeo Wook gọi cho Yunho, JaeJoong lập tức đứng lên đoạt lấy điện thoại, đúng lúc Ki Bum ngăn lại được
“Alo, Yesung hyung, nhớ anh, hắc hắc”
“Nói chính sự” Ki Bum thấy bên kia Ryeo Wook cùng Yesung bắt đầu nấu cháo điện thoại hoàn toàn quên chuyện chính sự.
“Không được nói, Wookie” Bên này đồng chí Kim bị em trai Kim Bum bịt chặt miệng không cho lên tiếng.
“Yesung hyung, em có viêc muốn nói với Yunho hyung, anh giúp em chuyển máy được chứ, ôi chao nha, là chuyện của JaeJoong hyung”.
“Alo, Yunho hyung sao? Em là Ryeo Wook, em có việc muốn nói với anh, về JaeJoong hyung” Ryeo Wook quay đầu lại liền giật cả mình, JaeJoong hai mắt đẫm lệ lưng tròng đang nhìn mình.
“A? Hyung, là thế này, anh đối với JaeJoong hyung rốt là có cảm giác gì không?” Ryeo Wook hiểu chuyện đem điện thoại bật chế độ loa ngoài, để hai anh em nhà kia cũng có thể nghe được.
“Có.” Ngắn ngủn một chữ đáp lại nhưng lại giống như viên thuốc an thần làm cho Kim hồ ly an tâm hơn hẳn.
“Vậy nói ra cho anh ấy biết đi, anh không nói JaeJoong hyung đầu heo như thế không biết đâu.”
“Sẽ nói” Thanh âm trầm thấp đầy từ tính từ điện thoại truyền tới, JaeJoong đang giãy đành đạch liền ngừng lại, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
“Ân, vậy tụi em an tâm, bằng không JaeJoong hyung bên này lại ảo não cả lên.” Ryeo Wook không chú ý nói lỡ miệng
“Ảo não cái gì?”
“Ặc….Không có gì”
“Nói”
“À… Ảo não chuyện anh có thổ lộ với anh ấy trước không…” Ryeo Wook rõ ràng không đánh đã khai hết cho Yunho.
“Nói với em ấy, chờ làm bà xã của anh đi” Kết thúc chỉ bằng một câu nói, làm ba người bên này ngốc lăng. tiếng lòng mỗi người lúc đó thực bất đồng.
Ryeo Wook: Yunho hyung thật bá đạo
Kibum: Ây da, anh ta mạnh hơn Kim hồ ly nhà mình rất nhiều, công thụ rõ ràng như vậy.
JaeJoong: Anh ấy vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?
Kim tiểu bảo bối nghe xong câu nói của Yunho, đầu óc tự động tắt phụt đen ngòm như điện thoại rút pin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook