Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm
-
C32: Ngươi hỏi ta là ai à
Hắn ta mời già trẻ nhà Phó Vệ cùng lên.
“Được lắm, rất được việc, ta xem trọng ngươi rồi!”
Nhân Đồ vỗ bả vai Bàng Phong, nở một nụ cười hiếm hoi.
Đại Hạ Vũ Triều có biết bao nhiêu người muốn theo hầu Bắc Vương mà không được, Bàng Phong đánh bậy đánh bạ trở thành một tướng dưới trướng Bắc Vương.
Dọc đường đi.
Nhân Đồ có tách đàn một lát, hắn ta đứng trên một đỉnh núi, thả vài con chim tước rực rỡ sắc màu.
“Nhìn khắp Đại Hạ Vũ Triều, nhân tài hào kiệt có vô số, nhưng chỉ có Vương của chúng ta mới xứng với danh xưng hưng thịnh ấy!”
“Vương của chúng ta để tâm chuyện nước nhà, không muốn tùy tiện điều động Bắc Vương quân, nhưng lần này Minh Vương quá khinh người, ta không nhẫn nhịn được!”
Nhân Đồ nheo mắt, rồi xoay người đuổi theo xe ngựa.
...
Mặt trời lặn đằng tây, ánh chiều tà đỏ rực như máu.
Phía bắc Đại Hạ Vũ Triều, Lăng Vân quận thành.
Trên một gian đại điện có một vị kiếm khách đang đứng.
Kiếm khách đang độ tuổi tráng niên, ôm một thanh kiếm, hắc bào bay phấp phới, đầu đeo nón rộng vành che lấp cả khuôn mặt.
Một ông lão đầu bóng lưỡng đứng đối diện với kiếm khách kia, tâm trạng vô cùng căng thẳng.
Gần đại điện đã chật kín người.
Đại Hạ Vũ Triều có Địa Bảng.
Bảng chỉ ghi nhận một trăm vị cường giả đứng đầu Vũ Cảnh, những người trên danh sách này đều hùng cứ một phương.
Lão già đầu bóng lưỡng kia được gọi là Phi Ưng lão nhân, đứng hạng hai trên bảng, đã nổi danh từ lâu, có đủ tư cách khai tông lập phái ở Đại Hạ Vũ Triều.
Mà nay.
Ông ta nhận được lời khiêu chiến của một vị kiếm khách vô danh.
Huyết khí của kiếm khách sinh nội tức, cũng được xếp vào hàng võ giả nhưng người họ không hề rút kiếm, sau khi giao đấu mấy lần, Phi Ưng lão nhân đã rơi vào thế hạ phong.
“Hạng hai trên bảng chỉ có bản lĩnh thế thôi à?”
Kiếm khách mặc hắc bào kia hơi ngẩng đầu lên, nhếch mép cười khẩy: “Xem ra, cả đời này ngươi đừng hy vọng rằng sẽ vượt qua Bể Khổ, tiến vào Siêu Phàm”.
“Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Trăm người trên bảng không hề có ngươi!”
Phi Ưng lão nhân vừa sợ vừa tức.
Chiêu thức của kiếm khách mặc hắc bào vừa sắc bén vừa tàn nhẫn, nếu rút kiếm, ông ta đã đầu lìa khỏi cổ rồi.
Khó có thể tưởng tượng được.
Từ khi nào Đại Hạ Vũ Triều đã sinh ra cường giả vô danh vô tuổi này.
Bỗng nhiên.
Một con chim tước rực rỡ sắc màu lao tới như tia chớp, đậu trên đầu vai kiếm khách.
“Hả?”
“Cái tên Nhân Đồ này gửi thư cho mình à?”
Kiếm khách đưa tay gỡ lá thư được buộc trên người chim tước xuống.
Vừa mở thư ra, người nọ đã nhíu mày.
Ầm!
Trong chốc lát, gió rền như tiếng kiếm gõ, lại như rồng ngâm khiến Phi Ưng lão nhân hoảng hốt.
Không đợi ông ta hoàn hồn, kiếm khách mặc hắc bào đã như đại bàng giương cánh, chốc lát đã không thấy đâu.
“Ngươi hỏi ta là ai à?”
“Vậy để ta nói cho ngươi, ta đến từ Bắc Cảnh, là một trong bốn thuộc hạ dưới trướng Bắc Vương, Dương Diệp!”
Từ đằng xa, một giọng nói mong manh truyền vào tai Phi Ưng lão nhân khiến đồng tử ông ta co lại.
Bắc Vương của Đại Hạ.
Vị kia là sự tồn tại danh chấn khắp thiên hạ, được phong vương khi chỉ mới thành niên.
“Hắn ta lại là tướng lĩnh của Bắc Cảnh!”
Phi Ưng lão nhân toát mồ hôi hột, người xụi lơ té ngã.
Bắc Vương được phong vương chưa tới nửa năm.
Nhưng tướng lĩnh dưới trướng rất dũng mãnh, mỗi một người đều có thể trấn giữ một phương.
Bọn họ và Bắc Vương cùng nhau trấn thủ Bắc Cảnh, không màng danh lợi, chẳng trách dù thực lực mạnh mẽ là thế nhưng lại không nằm trong danh sách.
Đại Hạ Vũ Triều có lời đồn rằng.
Ấy là thà gặp Diêm Vương còn hơn đối địch với quân đội Bắc Cảnh.
Bắc Vương coi tướng sĩ như tay chân.
Ba mươi vạn Bắc Vương quân đều coi Bắc Vương như tín ngưỡng đời mình, cả đám như một lũ điên, một lòng từ trên xuống dưới tạo ra một hồn quân hùng mạnh.
“Vị tướng lĩnh này đang cố nén giận rời đi, lẽ nào có liên quan tới Bắc Vương?”
Phi Ưng lão nhân bất an.
Cùng lúc đó, nơi xa xa đại điện, có hai bóng người vô cùng tức giận đứng đó, bọn họ là mật vệ do Đại Hạ Vũ Chủ bồi dưỡng, thay vũ chủ giám sát vũ triều.
“Đến cả kiếm khách hắc bào Dương Diệp đều xuất hiện ở đây, xem ra đúng là Bắc Vương rời Bắc Cảnh thật”.
“Dùng chim tước để đưa thư, lẽ nào Bắc Vương điều động Bắc Vương quân?”
Hai vị mật vệ Đại Hạ trao đổi nhỏ với nhau.
Trong nháy mắt, bọn họ đã liên tưởng tới võ hội Đại Hạ mười ngày sau.
Dưới góc nhìn của người bình thường, đây chỉ là một việc quan trọng giúp họ có cơ hội vào vương môn, nhưng bọn hắn hiểu rõ rằng võ hội này có lẽ liên quan đến cuộc chiến của hai vị Vương.
“Bắc Vương đương thời vô cùng lợi hại, rất có khả năng đã đạt tới cấp Hạ Tổ, đến cả vũ chủ đều phải kính trọng hắn ba phần”.
“Việc này không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào đâu!”
Hai vị mật vệ nhanh chóng rời đi.
“Được lắm, rất được việc, ta xem trọng ngươi rồi!”
Nhân Đồ vỗ bả vai Bàng Phong, nở một nụ cười hiếm hoi.
Đại Hạ Vũ Triều có biết bao nhiêu người muốn theo hầu Bắc Vương mà không được, Bàng Phong đánh bậy đánh bạ trở thành một tướng dưới trướng Bắc Vương.
Dọc đường đi.
Nhân Đồ có tách đàn một lát, hắn ta đứng trên một đỉnh núi, thả vài con chim tước rực rỡ sắc màu.
“Nhìn khắp Đại Hạ Vũ Triều, nhân tài hào kiệt có vô số, nhưng chỉ có Vương của chúng ta mới xứng với danh xưng hưng thịnh ấy!”
“Vương của chúng ta để tâm chuyện nước nhà, không muốn tùy tiện điều động Bắc Vương quân, nhưng lần này Minh Vương quá khinh người, ta không nhẫn nhịn được!”
Nhân Đồ nheo mắt, rồi xoay người đuổi theo xe ngựa.
...
Mặt trời lặn đằng tây, ánh chiều tà đỏ rực như máu.
Phía bắc Đại Hạ Vũ Triều, Lăng Vân quận thành.
Trên một gian đại điện có một vị kiếm khách đang đứng.
Kiếm khách đang độ tuổi tráng niên, ôm một thanh kiếm, hắc bào bay phấp phới, đầu đeo nón rộng vành che lấp cả khuôn mặt.
Một ông lão đầu bóng lưỡng đứng đối diện với kiếm khách kia, tâm trạng vô cùng căng thẳng.
Gần đại điện đã chật kín người.
Đại Hạ Vũ Triều có Địa Bảng.
Bảng chỉ ghi nhận một trăm vị cường giả đứng đầu Vũ Cảnh, những người trên danh sách này đều hùng cứ một phương.
Lão già đầu bóng lưỡng kia được gọi là Phi Ưng lão nhân, đứng hạng hai trên bảng, đã nổi danh từ lâu, có đủ tư cách khai tông lập phái ở Đại Hạ Vũ Triều.
Mà nay.
Ông ta nhận được lời khiêu chiến của một vị kiếm khách vô danh.
Huyết khí của kiếm khách sinh nội tức, cũng được xếp vào hàng võ giả nhưng người họ không hề rút kiếm, sau khi giao đấu mấy lần, Phi Ưng lão nhân đã rơi vào thế hạ phong.
“Hạng hai trên bảng chỉ có bản lĩnh thế thôi à?”
Kiếm khách mặc hắc bào kia hơi ngẩng đầu lên, nhếch mép cười khẩy: “Xem ra, cả đời này ngươi đừng hy vọng rằng sẽ vượt qua Bể Khổ, tiến vào Siêu Phàm”.
“Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Trăm người trên bảng không hề có ngươi!”
Phi Ưng lão nhân vừa sợ vừa tức.
Chiêu thức của kiếm khách mặc hắc bào vừa sắc bén vừa tàn nhẫn, nếu rút kiếm, ông ta đã đầu lìa khỏi cổ rồi.
Khó có thể tưởng tượng được.
Từ khi nào Đại Hạ Vũ Triều đã sinh ra cường giả vô danh vô tuổi này.
Bỗng nhiên.
Một con chim tước rực rỡ sắc màu lao tới như tia chớp, đậu trên đầu vai kiếm khách.
“Hả?”
“Cái tên Nhân Đồ này gửi thư cho mình à?”
Kiếm khách đưa tay gỡ lá thư được buộc trên người chim tước xuống.
Vừa mở thư ra, người nọ đã nhíu mày.
Ầm!
Trong chốc lát, gió rền như tiếng kiếm gõ, lại như rồng ngâm khiến Phi Ưng lão nhân hoảng hốt.
Không đợi ông ta hoàn hồn, kiếm khách mặc hắc bào đã như đại bàng giương cánh, chốc lát đã không thấy đâu.
“Ngươi hỏi ta là ai à?”
“Vậy để ta nói cho ngươi, ta đến từ Bắc Cảnh, là một trong bốn thuộc hạ dưới trướng Bắc Vương, Dương Diệp!”
Từ đằng xa, một giọng nói mong manh truyền vào tai Phi Ưng lão nhân khiến đồng tử ông ta co lại.
Bắc Vương của Đại Hạ.
Vị kia là sự tồn tại danh chấn khắp thiên hạ, được phong vương khi chỉ mới thành niên.
“Hắn ta lại là tướng lĩnh của Bắc Cảnh!”
Phi Ưng lão nhân toát mồ hôi hột, người xụi lơ té ngã.
Bắc Vương được phong vương chưa tới nửa năm.
Nhưng tướng lĩnh dưới trướng rất dũng mãnh, mỗi một người đều có thể trấn giữ một phương.
Bọn họ và Bắc Vương cùng nhau trấn thủ Bắc Cảnh, không màng danh lợi, chẳng trách dù thực lực mạnh mẽ là thế nhưng lại không nằm trong danh sách.
Đại Hạ Vũ Triều có lời đồn rằng.
Ấy là thà gặp Diêm Vương còn hơn đối địch với quân đội Bắc Cảnh.
Bắc Vương coi tướng sĩ như tay chân.
Ba mươi vạn Bắc Vương quân đều coi Bắc Vương như tín ngưỡng đời mình, cả đám như một lũ điên, một lòng từ trên xuống dưới tạo ra một hồn quân hùng mạnh.
“Vị tướng lĩnh này đang cố nén giận rời đi, lẽ nào có liên quan tới Bắc Vương?”
Phi Ưng lão nhân bất an.
Cùng lúc đó, nơi xa xa đại điện, có hai bóng người vô cùng tức giận đứng đó, bọn họ là mật vệ do Đại Hạ Vũ Chủ bồi dưỡng, thay vũ chủ giám sát vũ triều.
“Đến cả kiếm khách hắc bào Dương Diệp đều xuất hiện ở đây, xem ra đúng là Bắc Vương rời Bắc Cảnh thật”.
“Dùng chim tước để đưa thư, lẽ nào Bắc Vương điều động Bắc Vương quân?”
Hai vị mật vệ Đại Hạ trao đổi nhỏ với nhau.
Trong nháy mắt, bọn họ đã liên tưởng tới võ hội Đại Hạ mười ngày sau.
Dưới góc nhìn của người bình thường, đây chỉ là một việc quan trọng giúp họ có cơ hội vào vương môn, nhưng bọn hắn hiểu rõ rằng võ hội này có lẽ liên quan đến cuộc chiến của hai vị Vương.
“Bắc Vương đương thời vô cùng lợi hại, rất có khả năng đã đạt tới cấp Hạ Tổ, đến cả vũ chủ đều phải kính trọng hắn ba phần”.
“Việc này không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào đâu!”
Hai vị mật vệ nhanh chóng rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook