Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm
-
C16: Sao có thể
Tu giả Huyền Vũ cảnh được máu nuôi gân cốt, có thể xé xác thú dữ.
Tuy Lữ Thạch bị tước mất một bàn tay, nhưng kéo một chiếc xe kéo vẫn không thành vấn đề.
Dọc theo đường Lữ Thạch kéo xe đi, máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ miệng vết thương, nhuộm đẫm mặt đất.
“Xe kéo đến từ Sở gia, nghe nói vị kia của Sở gia mới quay trở lại, chém giết hơn mười người đệ tử Liệt Dương Tông!”
“Sao có thể, chẳng phải hắn biến thành tàn phế rồi sao?”
“Đại khái là có cơ duyên khác, khôi phục thực lực nên muốn đi báo thù”.
“Hả, hắn muốn đi Liệt Dương Tông? Nghe nói, năm đó việc huyết thống thần linh của hắn biến mất là một âm mưu”.
“Bất luận như thế nào, hắn là người đầu tiên dám thẳng thắn khiêu khích Liệt Dương Tông!”
…
Thanh Sơn Thành sôi trào, đám người đông đúc chen chúc tới.
Thân là một trong các thế gia của Thanh Sơn Thành.
Những chuyện Sở gia gặp phải mấy năm nay không phải là bí mật.
Đủ loại nghị luận đẩy Sở gia lên đầu sóng ngọn gió, ngay cả thành trì xung quanh cũng chấn động, rất nhiều người đi theo xe kéo.
Liệt Dương Tông là đại giáo của Đại Hạ Vũ Triều, cách Thanh Sơn Thành chưa đến trăm dặm, không thể nói là xa xôi.
Bất luận lần khiêu khích này có kết quả như thế nào đều đáng giá xem qua.
“Gia gia, người kia là đại ca ca ạ?”
Trong dòng người ồ ạt, Đồng Đồng bảy tám tuổi thốt lên đầy kinh ngạc.
Xuyên thấu qua màn tơ bồng bềnh, chỉ có thể mơ hồ trông thấy ba bóng người.
Nhưng cô bé từng gặp qua Nhân Đồ bên cạnh xe kéo tại Thái Nguyệt tửu lâu.
“Chính xác”.
“Là hắn!”
Hô hấp của Phó Vệ trở nên dồn dập.
Hôm qua lão ta còn đang tiếc nuối, bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng Bắc Vương.
Giờ được nhìn thấy Bắc Vương đến đại giáo.
“Nhân tài kinh thế như Bắc Vương lại đến từ Sở gia”.
Cảm xúc của Phó Vệ quay cuồng: “Mắt của đám trưởng lão Liệt Dương Tông kia bị mù sao?”
Bắc Vương, truyền kỳ của Đại Hạ Vũ Triều.
Lai lịch của đối phương là thông tin tuyệt mật, lời đồn đãi cực kỳ nhiều.
Cho đến hôm nay lão ta mới biết được, xuất thân của Bắc Vương không hề cao quý như lời đồn.
So sánh với toàn bộ Đại Hạ Vũ Triều, Sở gia chỉ có thể xem như nhà nghèo.
Ai nói nhà nghèo không thể sinh ra vương hầu?
"Ny Nhi".
"Chúng ta đi theo!"
Phó Vệ dắt tay Đồng Đồng khập khiễng đi theo, chẳng khác gì hành hương.
Gió lớn thổi qua, vén lên màn tơ trên xe kéo, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.
"Chẳng lẽ hắn chính là ân nhân của ta?"
Trong đám người, một thanh niên mặc giáp nhẹ màu bạc chấn động nhìn theo,
Hắn ta là Bàng Phong, thống lĩnh Thành Vệ quân.
Hôm qua, sau khi tự tay đâm chết kẻ thù, hắn ta lập tức chạy tới Thái Nguyệt tửu lâu, đúng lúc gặp thoáng qua Sở Ninh vừa rời đi.
Giờ phút này, nhìn thấy chân dung của Sở Ninh, hắn ta lập tức phản ứng lại.
“Ca, người đến càng ngày càng nhiều”.
Tuy Lữ Thạch bị tước mất một bàn tay, nhưng kéo một chiếc xe kéo vẫn không thành vấn đề.
Dọc theo đường Lữ Thạch kéo xe đi, máu tươi đỏ thẫm chảy ra từ miệng vết thương, nhuộm đẫm mặt đất.
“Xe kéo đến từ Sở gia, nghe nói vị kia của Sở gia mới quay trở lại, chém giết hơn mười người đệ tử Liệt Dương Tông!”
“Sao có thể, chẳng phải hắn biến thành tàn phế rồi sao?”
“Đại khái là có cơ duyên khác, khôi phục thực lực nên muốn đi báo thù”.
“Hả, hắn muốn đi Liệt Dương Tông? Nghe nói, năm đó việc huyết thống thần linh của hắn biến mất là một âm mưu”.
“Bất luận như thế nào, hắn là người đầu tiên dám thẳng thắn khiêu khích Liệt Dương Tông!”
…
Thanh Sơn Thành sôi trào, đám người đông đúc chen chúc tới.
Thân là một trong các thế gia của Thanh Sơn Thành.
Những chuyện Sở gia gặp phải mấy năm nay không phải là bí mật.
Đủ loại nghị luận đẩy Sở gia lên đầu sóng ngọn gió, ngay cả thành trì xung quanh cũng chấn động, rất nhiều người đi theo xe kéo.
Liệt Dương Tông là đại giáo của Đại Hạ Vũ Triều, cách Thanh Sơn Thành chưa đến trăm dặm, không thể nói là xa xôi.
Bất luận lần khiêu khích này có kết quả như thế nào đều đáng giá xem qua.
“Gia gia, người kia là đại ca ca ạ?”
Trong dòng người ồ ạt, Đồng Đồng bảy tám tuổi thốt lên đầy kinh ngạc.
Xuyên thấu qua màn tơ bồng bềnh, chỉ có thể mơ hồ trông thấy ba bóng người.
Nhưng cô bé từng gặp qua Nhân Đồ bên cạnh xe kéo tại Thái Nguyệt tửu lâu.
“Chính xác”.
“Là hắn!”
Hô hấp của Phó Vệ trở nên dồn dập.
Hôm qua lão ta còn đang tiếc nuối, bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng Bắc Vương.
Giờ được nhìn thấy Bắc Vương đến đại giáo.
“Nhân tài kinh thế như Bắc Vương lại đến từ Sở gia”.
Cảm xúc của Phó Vệ quay cuồng: “Mắt của đám trưởng lão Liệt Dương Tông kia bị mù sao?”
Bắc Vương, truyền kỳ của Đại Hạ Vũ Triều.
Lai lịch của đối phương là thông tin tuyệt mật, lời đồn đãi cực kỳ nhiều.
Cho đến hôm nay lão ta mới biết được, xuất thân của Bắc Vương không hề cao quý như lời đồn.
So sánh với toàn bộ Đại Hạ Vũ Triều, Sở gia chỉ có thể xem như nhà nghèo.
Ai nói nhà nghèo không thể sinh ra vương hầu?
"Ny Nhi".
"Chúng ta đi theo!"
Phó Vệ dắt tay Đồng Đồng khập khiễng đi theo, chẳng khác gì hành hương.
Gió lớn thổi qua, vén lên màn tơ trên xe kéo, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.
"Chẳng lẽ hắn chính là ân nhân của ta?"
Trong đám người, một thanh niên mặc giáp nhẹ màu bạc chấn động nhìn theo,
Hắn ta là Bàng Phong, thống lĩnh Thành Vệ quân.
Hôm qua, sau khi tự tay đâm chết kẻ thù, hắn ta lập tức chạy tới Thái Nguyệt tửu lâu, đúng lúc gặp thoáng qua Sở Ninh vừa rời đi.
Giờ phút này, nhìn thấy chân dung của Sở Ninh, hắn ta lập tức phản ứng lại.
“Ca, người đến càng ngày càng nhiều”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook