Bạc Vụ
-
Chương 4
Ngày xuất phát.
[1456.5.17 09:51:40]
Trong trung tâm chỉ huy Thiên Khung, trên hệ thống hình chiếu thật lớn biểu hiện thời gian tọa độ, mọi người ngay ngắn có thứ tự bận rộn làm việc, không có gì khác biệt với vô số lần hành động của các thủ hộ giả trước kia.
Tám phút sau nhiệm vụ chính thức khởi động, mọi người của đội thủ hộ đội bảy Thiên Khung đã thay đồng phục tác chiến thuần đen, đang được nhân viên kiểm tra xác nhận trạng thái thân thể lần cuối, đảm bảo trong quá trình xuyên việt sẽ không xuất hiện phản ứng có hại.
Phần kiểm tra của Tống Tình Lam đã hoàn tất, dựa theo lệ cũ tiếp tục kiểm tra toàn bộ đội viên.
Anh nhìn thấy Quý Vũ Thời nhíu mày liền vỗ vai đội viên bên cạnh: "Nhìn kìa."
Trong đám thủ hộ giả dáng người cao lớn xen lẫn một bóng dáng nhỏ gầy.
Ngày hôm qua Quý Vũ Thời vừa mới cấy thông tấn khí vào dưới phần da sau gáy, lúc này điều phối viên liên kết với vòng tay kiểm soát. Quý Vũ Thời cao hơn điều phối viên một chút, vì thế hơi cúi đầu, hàng mi dài che đi thần sắc trong mắt, có vẻ lãnh đạm không hòa hợp quần thể.
"Nhiệm vụ của ký lục giả đều là đơn độc hành động, không cần đồng đội, thủ hộ giả thì ngược lại." Điều phối viên tri kỷ nói: "Đây là lần đầu Quý cố vấn cấy thông tấn khí, có lẽ sẽ cảm thấy không thoải mái, lần đầu tiên nghe thấy âm thanh của đội hữu nói không chừng còn bị dọa giật mình. Bất quá cậu đừng lo, thời gian lâu dài thì sẽ quên đi sự tồn tại của nó thôi."
"Ừm." Quý Vũ Thời nói.
Sau khi điều phối viên rời đi, Quý Vũ Thời nghe có người hỏi mình: "Quý cố vấn, anh có sao không? Tôi thấy hôm nay sắc mặt anh không tốt lắm."
Người hỏi là một đồng đội trong cặp song sinh.
Sắc mặt Quý Vũ Thời quả thực tái nhợt, thế nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời: "Không sao, chỉ là đêm qua ngủ hơi muộn."
"Là vậy a." Bởi vì chưa quá quen thuộc nên đồng đội có chút khô khan nói: "Quý cố vấn không cần quá khẩn trương, quá trình chuyển tiếp cũng không khác mấy với những lần anh chấp hành nhiệm vụ trước kia đâu, giống nhau hết á. Hơn nữa nhiệm vụ cũng đặc biệt đơn giản, ngày mai là chúng ta có thể trở về rồi."
Ý tốt của đội hữu Quý Vũ Thời cảm nhận được, cậu gật đầu: "Cám ơn cậu, Thang Nhạc."
Vẻ mặt của Thang Nhạc có chút cổ quái.
Tống Tình Lam liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tống đội!" Thang Nhạc giống như gặp quỷ nói: "Anh ta cư nhiên phân biệt được em với anh trai! Anh ta gọi đúng tên của em! Trong phân bộ có rất nhiều người đã mấy năm rồi vẫn không phân rõ được! Mới hôm qua thôi ngay cả Chu Minh Hiên còn nhận sai!"
Thang Kỳ cùng Thang Nhạc vô luận là chiều cao, thể trọng hay diện mạo đều có độ tương tự đạt tới 99%, không phải người sớm chiều chung đụng thì căn bản không thể phân rõ hai người ai là ai.
Chính là chỉ mới giới thiệu một lần mà Quý Vũ Thời liền nhớ kỹ, lại còn trong tình huống trang phục giống như đúc, điều này làm ngay cả Tống Tình Lam cũng có chút ngoài ý muốn.
"Chắc ăn may thôi!" Tống Tình Lam thờ ơ nói: "Cậu ta không sao chứ?"
Thang Nhạc nói: "Không sao! Nói là ngủ không ngon."
Tống Tình Lam: "Không sao là tốt rồi, chỉ sợ làm cản trở đội."
Thời gian đếm ngược còn ba phút.
Mọi người tiến lên đài truyền tống to lón, những khoang thuyền con nhộng hệt như những hạt sen trên đài sen.
Quý Vũ Thời tiến vào khoang con nhộng của mình, ngồi lên ghế an toàn, đóng cửa khoang lại.
[Hoan nghênh Quý Vũ Thời lần đầu tiên xuất phát hoàn thành nhiệm vụ cấp A]
Âm thanh huyên náo ở trung tâm chỉ huy hoàn toàn bị cắt đứt, yên lặng tới mức tựa hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp cùng nhịp tim của mình.
Quý Vũ Thời tùy ý để ghế an toàn bao lấy bắp chân, eo, vai, cổ mình, sau đó vòng tay kiểm soát trên cổ tay trái phát ra ánh sáng xanh.
Trước mặt là vị trí cùng trạng thái thân thể của sáu đội hữu.
Quý Vũ Thời ý thức được, lần này không phải chỉ có một mình mình xuyên việt, bên cạnh còn có sáu đồng đội.
[Ngài đã tiếp nối băng tần công cộng.]
Sau lời thông báo, trên màn hình trong suốt hiện ra định luật Thiên Khung.
"Tôi là nhân chứng thời gian, tôi ở đây xin thề rằng."
"Tuyệt đối không thay đổi quá khứ!"
"Tuyệt đối không đàm luận hiện tại!"
"Tuyệt đối không say mê tương lai!"
Trong băng tần công cộng vang lên tiếng đồng thanh của đồng đội, âm thanh mạnh mẽ có lực.
Lời thề này Quý Vũ Thời sớm đã nhớ kỹ trong lòng, thế nhưng cùng nhiều người cùng tuyên thệ như vậy lại có thêm phần nghiêm cẩn.
Thời gian đếm ngược còn mười giây cuối cùng.
Quý Vũ Thời không kịp chuẩn bị, trong đầu đột nhiên xông vào một giọng nam trầm thấp, chỉ trong một sát na tê dại thần kinh thính giác của cậu.
Giọng của Tống Tình Lam rất nhẹ nhàng: "Mọi người chuẩn bị, đội thủ hộ đội bảy của Thiên Khung xuất phát làm nhiệm vụ cấp A lần thứ mười ba!"
*
Giọng nam trẻ tuổi dễ nghe vẫn còn vang vọng bên tai.
Giống như rất nhiều lần xuyên việt trước kia, Quý Vũ Thời hít một hơi thật sâu, khoảng chừng hai ba giây sau, khoang thuyền con nhộng vốn an tĩnh bắt đầu lắc lư kịch liệt!
[Cảnh báo! Cảnh báo! Ngài đã lệch khỏi tọa độ mục tiêu! Ngài đã lệch khỏi tọa độ mục tiêu!]
Đèn báo hiệu trong khoang không ngừng lóe sáng, màn hình trong suốt phía trước lóe lên vô số hình ảnh ngũ sắc kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi.
Một đạo ánh sáng trắng hiện lên trước mắt.
Âm thanh sắc bén chợt vang lên, cảm giác choáng váng, buồn nôn mất trọng lượng ập tới, gần như bao phủ toàn thân!
[Đo lường được chuyển tiếp phi pháp!]
[Đo lường được chuyển tiếp phi pháp!]
Có lỗi phát sinh!!
Quý Vũ Thời cắn răng, nhiều lần nỗ lực ấn nút cảnh báo nhưng khoang con nhộng rung chuyển quá kịch liệt, gần như là trời đất đều đảo lộn.
Lúc âm thanh thông báo vang lên, cậu không thể không xuất ra toàn lực giữ chặt tay vịn của ghế, khóa an toàn khóa cậu chặt chẽ vào ghế, bảo hộ cậu không bị hất văng ra khỏi ghế ngồi đập vào vách khoang mà bể đầu chảy máu.
Thời gian dài đằng đẵng như cả một thế kỷ, cường độ chấn động của khoang thuyền con nhộng mời từ từ ổn định lại.
Khoang con nhộng vừa mới triệt để tiền vào trạng thái an tĩnh, Quý Vũ Thời lập tức chụp lấy dịch dinh dưỡng cánh tay máy đưa tới uống vài ngụm, ước chừng hơn mười giây sau mới miễn cưỡng hòa hoãn lại.
[?? p0754%$#37]
[:[ "LRR" 189]
Trên màn hình xuất hiện loạn mã xem không hiểu, tựa hồ đã triệt để chết máy.
Không có tọa độ thời gian, Quý Vũ Thời không có cách nào xác nhận bây giờ là niên đại gì, tình huống gì.
Thế nhưng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh của khoang thuyền con nhộng có thể nhìn thấy địa điểm hạ cánh của bọn họ là trong một khoảng rừng, xuyên qua tàng cây rậm rạp còn mơ hồ nhìn thấy bầu trời màu xám tro.
Quý Vũ Thời mở khóa an toàn, bước ra ngoài khoang.
"Ọe...."
Có đồng đội đang nôn mửa.
Người vừa ra khỏi khoang con nhộng liền nôn mửa chính là đồng đội nhỏ tuổi nhất, Lý Thuần. Cậu nhóc vừa mới được chiêu mộ làm thủ hộ giả chưa đến một năm, là một chàng trai có tố chất thân thể rất tốt, chỉ có một vấn đề là: bị say xe.
Nghe thấy Lý Thuần nôn mửa, nhóm đồng đội giống như được huấn luyện nghiêm chỉnh ăn ý lấy Lý Thuần làm trung tâm phân tán ra bốn phía.
Tống Tình Lam cũng bị hun tới rụt lui vài bước: "Tôi ra nhiệm vụ phải ngồi mười vòng quay tê giác cuồng nộ Rhino Sling xong mới được làm nhiệm vụ, cậu thành thật khai báo, rốt cuộc đã ngồi mấy lần?"
Lý Thuận nói chuyển không hết câu đã tiếp tục nôn lần hai: "Hai lần... ọe...."
Đồng đội nhao nhao biểu thị khiếp sợ.
"Trời ơi đây là chuyện người có thể làm sao?"
"Ngày nghỉ dài như vậy, cậu dành hết để chọc gái à?"
"Máy mô phỏng đã không giúp được cậu, cậu cư nhiên còn dám lười nhát ngồi vòng xoay?"
Lý Thuần rốt cuộc cũng ói xong, yếu ớt nói: "....Không phải, mọi người không ngửi thấy sao, không khí ở đây thật sự thúi quá."
Đoạn Văn bịt mũi đưa qua một chai nước đã mở nắp sẵn: "Thuần nhi, đừng có kiếm cớ nữa, uống miếng nước đi."
Lý Thuần: "Cám ơn anh Văn.... ôi chao? Quý cố vấn đâu?"
Khoang con nhộng của Quý Vũ Thời cách khoang Lý Thuần gần nhất, cửa khoang mở rộng nhưng người thì không thấy bóng dáng.
Lúc mọi người lo lắng Quý Vũ Thời có bị hất văng ra hay không thì một âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền tới: "Tôi ở đây."
Quý Vũ Thời không biết từ khi nào đã đứng ở một nơi cách Lý Thuần xa tới bốn năm mét, dưới ánh sáng huỳnh quang phát ra từ khoang thuyền con nhộng có thể nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn của Quý Vũ Thời lộ ra một tia không khỏe.
Mọi người: "..."
Có cần tránh xa như vậy không?!
Người văn nhã quả nhiên rất thích sạch sẽ!
Tống Tình Lam liếc nhìn Quý Vũ Thời, không rảnh quan tâm tình cảm lạnh nhạt của đội viên mới.
Tình huống của mọi người gặp phải trong khoang con nhộng không khác bao nhiêu, trên màn hình đều biểu hiện loạn mã, Tống Tình Lam mở thông tấn khí trên cổ tay, phát hiện thời gian đã đổi mới thành thời gian hiện tại: [1470.8.05 04:41:31]
Nơi này rõ ràng không phải tọa độ thời gian của nhiệm vụ cấp A, càng không phải thời gian nguyên bản của bọn họ.
Liên tưởng tới trận xóc nảy mãnh liệt cùng thông báo "chuyển tiếp phi pháp", Tống Tình Lam phán đoán bọn họ rất có thể đã gặp phải trục trặc nào đó----- đây là lần đầu tiên trong hai năm chấp hành nhiệm vụ anh gặp phải tình huống này.
"Đoạn Văn." Tống Tình Lam dứt khoát ra lệnh: "Kiểm tra bảng điều khiển chính, xem thử xem có lỗi hay tin tức đánh cướp hay không, lập tức liên hệ trung tâm chỉ huy."
"Vâng." Đoạn Văn nhanh chóng thao tác, sau đó báo cáo: "Tống đội, thiết bị của chúng ta tựa hồ đã bị khóa lại rồi."
Tống Tình Lam nhíu chặt mày: "Tình trạng bị khóa thế nào?"
Đoạn Văn nói: "Bảng điều khiển mất mạng, cũng không thể liên lạc với trung tâm chỉ huy, khoang thuyền con nhộng không hoạt động. Tựa hồ là vì sóng điện từ ở nơi này, từ trường có chút khác biệt, không thể xác định, nói không chừng chấn động khi nãy cũng có liên quan tới cái này. Hiện giờ chỉ có thông tấn khí là có thể sử dụng, chúng ta đã bị vây khốn ở nơi này."
Mọi người nghe thấy tin tức này lập tức nhao nhao "đệt đệt đệt".
"Vậy nhiệm vụ kia phải làm sao bây giờ?"
"Tôi còn nói sau khi làm nhiệm vụ về sẽ mời em gái mới quen ăn cơm a."
"Con mẹ nó ông đúng là cái thứ tra nam mà, yêu nhiều thế vẫn chưa đủ à?"
Lúc này trong rừng cây đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
Bốn giờ sáng, là ai lại đi tới rừng cây vắng vẻ như vậy chứ?
Mọi người ăn ý im lặng.
Tuân thủ quy tắc xuyên việt giả không được để dân bản địa phát hiện, Đoạn Văn phụ trách kiểm soát lập tức điều chỉnh vòng tay điều khiển đóng lại toàn bộ màn hình tin tức đang phát sáng, bảy khoang thuyền con nhộng cũng bị điều chỉnh tiến vào trạng thái ẩn núp, hoàn toàn ẩn hình.
Lúc tia sáng cuối cùng biến mất, khu rừng một lần nữa chìm vào u ám cùng an tĩnh, ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Có lẽ là đi nhầm đường.
Nguy cơ được giải trừ, mọi người giống như một đám âm hồn được rừng cây che chở im lặng chờ đợi người xông vào cấm địa rời đi.
Kẻ lang thang kia nhìn thấy bọn họ.
Trong rừng cây tối đen như mực đột nhiên xuất hiện một đám người thần bí, người bình thường hẳn phải bị dọa giật mình mới đúng, thế nhưng kẻ lang thang kia hoàn toàn không giật mình, cũng không dừng bước. Ngược lại, nhìn thấy bóng dáng đám người, hắn đột nhiên phát ra tiếng kêu cực kỳ hưng phấn, lại càng gia tăng tốc độ tiến tới!
Lý Thuần đứng ở ngoài cùng, mới vừa ói một trận tối tăm mặt mũi nên vẫn còn chút suy yếu.
Mùi tanh tưởi xộc vào mũi làm Lý Thuần chửi một tiếng rồi nhanh chóng phản ứng, vung tay hất người ngã xuống đất.
"Ôi!! Ôi!!"
Kẻ lang thang kia phát ra tiếng gào thét quái dị, chỉ một thoáng sau đó lại một lần nữa nhào tới.
"Cái quỷ gì vậy?!" Lý Thuần không ngờ đối phương còn dám đánh tới như vậy, chỉ thấy gió ập tới, mùi thúi kinh tởm ngửi thấy khi nãy một lần nữa ập tới, trên vai cũng truyền tới cảm giác đau đớn: "Đệt!!!"
Kẻ lang thang kia hung ác cắn vào vai Lý Thuần!
"Bịch" một tiếng, kẻ lang thang kia bị Tống Tình Lam đá văng ra xa ba bốn mét!
Bên này Đoạn Văn đã kéo Lý Thuần: "Thuần nhi! Có sao không?!"
Lý Thuần đau tới nhe răng trợn mắt, may mắn trên vai của đồng phục tác chiến thủ hộ giả có một tầng hộ giáp, cú cắn kia để lại dấu răng chứ không tổn thương tới da thịt.
Nếu là người bình thường trúng cú đá của Tống Tình Lam chỉ sợ đã không thể bò dậy nổi, thế nhưng kẻ lang thang kia vẫn cứ "ôi ôi" rồi đứng bật dậy!
Lần này mục tiêu đổi thành Tống Tình Lam.
Đối mặt với một pha điên cuồng xông tới, Tống Tình Lam không chút luống cuống. Trong bóng tối, bóng dáng của anh hệt như một con báo đen tráng kiện nhanh nhẹn, chỉ chớp mắt đã vòng ra phía sau, lưu loát dùng khuỷu tay đánh người kia ngã xuống đất, yên lặng không một tiếng động triệt để chế phục.
Có lẽ vì đối phó với người bình thường quá dễ dàng, Tống Tình Lam ngay cả thở dốc cũng không, chỉ hơi hất cằm: "Thuần nhi, đối tượng bị cậu tra đuổi theo tới tận đây à?"
Có đồng đội bật cười: "Phụt."
Quý Vũ Thời ở bên cạnh: "..."
Đội ngũ này tựa hồ có chút không giống như cậu tưởng tượng.
Đội trưởng cùng đội viên đều không giống người đứng đắn.
Lý Thuần bị khịa cũng không dám tranh luận, ngoan ngoãn chịu đựng mùi tanh tưởi cầm sợi dây đi tới trói "đối tượng bị mình tra" lại, này là báo ứng, ai bảo vừa nãy cậu nhịn không được mà nôn mửa một trận làm ô nhiễm xoang mũi của đồng đội.
Sau khi bị khống chế kẻ lang thang kia vẫn điên cuồng gào thét, giãy dụa, tựa hồ đã đánh mất lý trí. Tiếng hô khàn khàn quái dị văng vẳng trong khu rừng an tĩnh, nghe không giống nhân loại, ngược lại giống như dã thú ăn thịt người trong phim kinh dị.
Tống Tình Lam phát hiện không thích hợp, lời ít ý nhiều: "Đèn pin."
Tiếng kêu này gọi Quý Vũ Thời tới.
Thấy Quý Vũ Thời cầm đèn pin đi tới, Tống Tình Lam mới nhớ tới vị cố vấn đặc biệt từ trên trời rơi xuống này kỳ thực chính là quan sát viên của đội.
Thế nhưng tố chất tâm lý của quan sát viên tân nhậm tựa hồ không được tốt lắm, chỉ liếc mắt nhìn kẻ lang thang kia một cái rồi lập tức dời tầm mắt.
Có thể nhìn ra được Quý cố vấn văn nhã thích sạch sẽ lúc này thật sự muốn ói rồi.
Tống Tình Lam nhìn Quý Vũ Thời: "Có thể chịu được không? Chịu không được thì để bọn họ tới."
Trong bóng tối, phần cổ trắng nõn của Quý Vũ Thời tạo thành đường cong quật cường, có thể nhìn ra đang cố gắng chống đỡ: "Tôi sẽ cố hết sức."
Tống Tình Lam từ chối cho ý kiến, không quá để tâm: "Vậy cậu ráng mà nhịn."
Trong bóng đêm đen kịt, ánh sáng từ đèn pin làm mọi người thấy rất rõ dáng dấp của kẻ lang thang kia.
Đó là một gương mặt trắng hếu, da mặt nổi đầy mạch máu xanh đậm hình lưới, trong hốc mắt là một đôi tròng mắt trắng xám đục ngầu, hoàn toàn không hề tìm được chút vết tích nhân tính nào. Càng làm người ta kinh ngạc chính là trên khoang miệng cùng quần áo của kẻ này chi chít vết máu đỏ sậm, thậm chí còn có chút vụn thịt!
Không chỉ Quý Vũ Thời, sắc mặt nhóm đồng đội cũng thực khác biệt.
Những mảnh thịt kia mang theo đặc thù, mơ hồ có thể nhìn ra là bộ phận con người.
Lòng cầu sinh của Lý Thuần rất mạnh, nhỏ giọng nói: "Em đã nói với mọi người không khí nơi này rất thúi rồi mà."
Mùi hôi thối chính là từ một thân máu thịt thối rữa này tỏa ra.
*[4]*
[1456.5.17 09:51:40]
Trong trung tâm chỉ huy Thiên Khung, trên hệ thống hình chiếu thật lớn biểu hiện thời gian tọa độ, mọi người ngay ngắn có thứ tự bận rộn làm việc, không có gì khác biệt với vô số lần hành động của các thủ hộ giả trước kia.
Tám phút sau nhiệm vụ chính thức khởi động, mọi người của đội thủ hộ đội bảy Thiên Khung đã thay đồng phục tác chiến thuần đen, đang được nhân viên kiểm tra xác nhận trạng thái thân thể lần cuối, đảm bảo trong quá trình xuyên việt sẽ không xuất hiện phản ứng có hại.
Phần kiểm tra của Tống Tình Lam đã hoàn tất, dựa theo lệ cũ tiếp tục kiểm tra toàn bộ đội viên.
Anh nhìn thấy Quý Vũ Thời nhíu mày liền vỗ vai đội viên bên cạnh: "Nhìn kìa."
Trong đám thủ hộ giả dáng người cao lớn xen lẫn một bóng dáng nhỏ gầy.
Ngày hôm qua Quý Vũ Thời vừa mới cấy thông tấn khí vào dưới phần da sau gáy, lúc này điều phối viên liên kết với vòng tay kiểm soát. Quý Vũ Thời cao hơn điều phối viên một chút, vì thế hơi cúi đầu, hàng mi dài che đi thần sắc trong mắt, có vẻ lãnh đạm không hòa hợp quần thể.
"Nhiệm vụ của ký lục giả đều là đơn độc hành động, không cần đồng đội, thủ hộ giả thì ngược lại." Điều phối viên tri kỷ nói: "Đây là lần đầu Quý cố vấn cấy thông tấn khí, có lẽ sẽ cảm thấy không thoải mái, lần đầu tiên nghe thấy âm thanh của đội hữu nói không chừng còn bị dọa giật mình. Bất quá cậu đừng lo, thời gian lâu dài thì sẽ quên đi sự tồn tại của nó thôi."
"Ừm." Quý Vũ Thời nói.
Sau khi điều phối viên rời đi, Quý Vũ Thời nghe có người hỏi mình: "Quý cố vấn, anh có sao không? Tôi thấy hôm nay sắc mặt anh không tốt lắm."
Người hỏi là một đồng đội trong cặp song sinh.
Sắc mặt Quý Vũ Thời quả thực tái nhợt, thế nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời: "Không sao, chỉ là đêm qua ngủ hơi muộn."
"Là vậy a." Bởi vì chưa quá quen thuộc nên đồng đội có chút khô khan nói: "Quý cố vấn không cần quá khẩn trương, quá trình chuyển tiếp cũng không khác mấy với những lần anh chấp hành nhiệm vụ trước kia đâu, giống nhau hết á. Hơn nữa nhiệm vụ cũng đặc biệt đơn giản, ngày mai là chúng ta có thể trở về rồi."
Ý tốt của đội hữu Quý Vũ Thời cảm nhận được, cậu gật đầu: "Cám ơn cậu, Thang Nhạc."
Vẻ mặt của Thang Nhạc có chút cổ quái.
Tống Tình Lam liền hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tống đội!" Thang Nhạc giống như gặp quỷ nói: "Anh ta cư nhiên phân biệt được em với anh trai! Anh ta gọi đúng tên của em! Trong phân bộ có rất nhiều người đã mấy năm rồi vẫn không phân rõ được! Mới hôm qua thôi ngay cả Chu Minh Hiên còn nhận sai!"
Thang Kỳ cùng Thang Nhạc vô luận là chiều cao, thể trọng hay diện mạo đều có độ tương tự đạt tới 99%, không phải người sớm chiều chung đụng thì căn bản không thể phân rõ hai người ai là ai.
Chính là chỉ mới giới thiệu một lần mà Quý Vũ Thời liền nhớ kỹ, lại còn trong tình huống trang phục giống như đúc, điều này làm ngay cả Tống Tình Lam cũng có chút ngoài ý muốn.
"Chắc ăn may thôi!" Tống Tình Lam thờ ơ nói: "Cậu ta không sao chứ?"
Thang Nhạc nói: "Không sao! Nói là ngủ không ngon."
Tống Tình Lam: "Không sao là tốt rồi, chỉ sợ làm cản trở đội."
Thời gian đếm ngược còn ba phút.
Mọi người tiến lên đài truyền tống to lón, những khoang thuyền con nhộng hệt như những hạt sen trên đài sen.
Quý Vũ Thời tiến vào khoang con nhộng của mình, ngồi lên ghế an toàn, đóng cửa khoang lại.
[Hoan nghênh Quý Vũ Thời lần đầu tiên xuất phát hoàn thành nhiệm vụ cấp A]
Âm thanh huyên náo ở trung tâm chỉ huy hoàn toàn bị cắt đứt, yên lặng tới mức tựa hồ chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp cùng nhịp tim của mình.
Quý Vũ Thời tùy ý để ghế an toàn bao lấy bắp chân, eo, vai, cổ mình, sau đó vòng tay kiểm soát trên cổ tay trái phát ra ánh sáng xanh.
Trước mặt là vị trí cùng trạng thái thân thể của sáu đội hữu.
Quý Vũ Thời ý thức được, lần này không phải chỉ có một mình mình xuyên việt, bên cạnh còn có sáu đồng đội.
[Ngài đã tiếp nối băng tần công cộng.]
Sau lời thông báo, trên màn hình trong suốt hiện ra định luật Thiên Khung.
"Tôi là nhân chứng thời gian, tôi ở đây xin thề rằng."
"Tuyệt đối không thay đổi quá khứ!"
"Tuyệt đối không đàm luận hiện tại!"
"Tuyệt đối không say mê tương lai!"
Trong băng tần công cộng vang lên tiếng đồng thanh của đồng đội, âm thanh mạnh mẽ có lực.
Lời thề này Quý Vũ Thời sớm đã nhớ kỹ trong lòng, thế nhưng cùng nhiều người cùng tuyên thệ như vậy lại có thêm phần nghiêm cẩn.
Thời gian đếm ngược còn mười giây cuối cùng.
Quý Vũ Thời không kịp chuẩn bị, trong đầu đột nhiên xông vào một giọng nam trầm thấp, chỉ trong một sát na tê dại thần kinh thính giác của cậu.
Giọng của Tống Tình Lam rất nhẹ nhàng: "Mọi người chuẩn bị, đội thủ hộ đội bảy của Thiên Khung xuất phát làm nhiệm vụ cấp A lần thứ mười ba!"
*
Giọng nam trẻ tuổi dễ nghe vẫn còn vang vọng bên tai.
Giống như rất nhiều lần xuyên việt trước kia, Quý Vũ Thời hít một hơi thật sâu, khoảng chừng hai ba giây sau, khoang thuyền con nhộng vốn an tĩnh bắt đầu lắc lư kịch liệt!
[Cảnh báo! Cảnh báo! Ngài đã lệch khỏi tọa độ mục tiêu! Ngài đã lệch khỏi tọa độ mục tiêu!]
Đèn báo hiệu trong khoang không ngừng lóe sáng, màn hình trong suốt phía trước lóe lên vô số hình ảnh ngũ sắc kỳ quái, không thể tưởng tượng nổi.
Một đạo ánh sáng trắng hiện lên trước mắt.
Âm thanh sắc bén chợt vang lên, cảm giác choáng váng, buồn nôn mất trọng lượng ập tới, gần như bao phủ toàn thân!
[Đo lường được chuyển tiếp phi pháp!]
[Đo lường được chuyển tiếp phi pháp!]
Có lỗi phát sinh!!
Quý Vũ Thời cắn răng, nhiều lần nỗ lực ấn nút cảnh báo nhưng khoang con nhộng rung chuyển quá kịch liệt, gần như là trời đất đều đảo lộn.
Lúc âm thanh thông báo vang lên, cậu không thể không xuất ra toàn lực giữ chặt tay vịn của ghế, khóa an toàn khóa cậu chặt chẽ vào ghế, bảo hộ cậu không bị hất văng ra khỏi ghế ngồi đập vào vách khoang mà bể đầu chảy máu.
Thời gian dài đằng đẵng như cả một thế kỷ, cường độ chấn động của khoang thuyền con nhộng mời từ từ ổn định lại.
Khoang con nhộng vừa mới triệt để tiền vào trạng thái an tĩnh, Quý Vũ Thời lập tức chụp lấy dịch dinh dưỡng cánh tay máy đưa tới uống vài ngụm, ước chừng hơn mười giây sau mới miễn cưỡng hòa hoãn lại.
[?? p0754%$#37]
[:[ "LRR" 189]
Trên màn hình xuất hiện loạn mã xem không hiểu, tựa hồ đã triệt để chết máy.
Không có tọa độ thời gian, Quý Vũ Thời không có cách nào xác nhận bây giờ là niên đại gì, tình huống gì.
Thế nhưng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh của khoang thuyền con nhộng có thể nhìn thấy địa điểm hạ cánh của bọn họ là trong một khoảng rừng, xuyên qua tàng cây rậm rạp còn mơ hồ nhìn thấy bầu trời màu xám tro.
Quý Vũ Thời mở khóa an toàn, bước ra ngoài khoang.
"Ọe...."
Có đồng đội đang nôn mửa.
Người vừa ra khỏi khoang con nhộng liền nôn mửa chính là đồng đội nhỏ tuổi nhất, Lý Thuần. Cậu nhóc vừa mới được chiêu mộ làm thủ hộ giả chưa đến một năm, là một chàng trai có tố chất thân thể rất tốt, chỉ có một vấn đề là: bị say xe.
Nghe thấy Lý Thuần nôn mửa, nhóm đồng đội giống như được huấn luyện nghiêm chỉnh ăn ý lấy Lý Thuần làm trung tâm phân tán ra bốn phía.
Tống Tình Lam cũng bị hun tới rụt lui vài bước: "Tôi ra nhiệm vụ phải ngồi mười vòng quay tê giác cuồng nộ Rhino Sling xong mới được làm nhiệm vụ, cậu thành thật khai báo, rốt cuộc đã ngồi mấy lần?"
Lý Thuận nói chuyển không hết câu đã tiếp tục nôn lần hai: "Hai lần... ọe...."
Đồng đội nhao nhao biểu thị khiếp sợ.
"Trời ơi đây là chuyện người có thể làm sao?"
"Ngày nghỉ dài như vậy, cậu dành hết để chọc gái à?"
"Máy mô phỏng đã không giúp được cậu, cậu cư nhiên còn dám lười nhát ngồi vòng xoay?"
Lý Thuần rốt cuộc cũng ói xong, yếu ớt nói: "....Không phải, mọi người không ngửi thấy sao, không khí ở đây thật sự thúi quá."
Đoạn Văn bịt mũi đưa qua một chai nước đã mở nắp sẵn: "Thuần nhi, đừng có kiếm cớ nữa, uống miếng nước đi."
Lý Thuần: "Cám ơn anh Văn.... ôi chao? Quý cố vấn đâu?"
Khoang con nhộng của Quý Vũ Thời cách khoang Lý Thuần gần nhất, cửa khoang mở rộng nhưng người thì không thấy bóng dáng.
Lúc mọi người lo lắng Quý Vũ Thời có bị hất văng ra hay không thì một âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền tới: "Tôi ở đây."
Quý Vũ Thời không biết từ khi nào đã đứng ở một nơi cách Lý Thuần xa tới bốn năm mét, dưới ánh sáng huỳnh quang phát ra từ khoang thuyền con nhộng có thể nhìn thấy trên gương mặt trắng nõn của Quý Vũ Thời lộ ra một tia không khỏe.
Mọi người: "..."
Có cần tránh xa như vậy không?!
Người văn nhã quả nhiên rất thích sạch sẽ!
Tống Tình Lam liếc nhìn Quý Vũ Thời, không rảnh quan tâm tình cảm lạnh nhạt của đội viên mới.
Tình huống của mọi người gặp phải trong khoang con nhộng không khác bao nhiêu, trên màn hình đều biểu hiện loạn mã, Tống Tình Lam mở thông tấn khí trên cổ tay, phát hiện thời gian đã đổi mới thành thời gian hiện tại: [1470.8.05 04:41:31]
Nơi này rõ ràng không phải tọa độ thời gian của nhiệm vụ cấp A, càng không phải thời gian nguyên bản của bọn họ.
Liên tưởng tới trận xóc nảy mãnh liệt cùng thông báo "chuyển tiếp phi pháp", Tống Tình Lam phán đoán bọn họ rất có thể đã gặp phải trục trặc nào đó----- đây là lần đầu tiên trong hai năm chấp hành nhiệm vụ anh gặp phải tình huống này.
"Đoạn Văn." Tống Tình Lam dứt khoát ra lệnh: "Kiểm tra bảng điều khiển chính, xem thử xem có lỗi hay tin tức đánh cướp hay không, lập tức liên hệ trung tâm chỉ huy."
"Vâng." Đoạn Văn nhanh chóng thao tác, sau đó báo cáo: "Tống đội, thiết bị của chúng ta tựa hồ đã bị khóa lại rồi."
Tống Tình Lam nhíu chặt mày: "Tình trạng bị khóa thế nào?"
Đoạn Văn nói: "Bảng điều khiển mất mạng, cũng không thể liên lạc với trung tâm chỉ huy, khoang thuyền con nhộng không hoạt động. Tựa hồ là vì sóng điện từ ở nơi này, từ trường có chút khác biệt, không thể xác định, nói không chừng chấn động khi nãy cũng có liên quan tới cái này. Hiện giờ chỉ có thông tấn khí là có thể sử dụng, chúng ta đã bị vây khốn ở nơi này."
Mọi người nghe thấy tin tức này lập tức nhao nhao "đệt đệt đệt".
"Vậy nhiệm vụ kia phải làm sao bây giờ?"
"Tôi còn nói sau khi làm nhiệm vụ về sẽ mời em gái mới quen ăn cơm a."
"Con mẹ nó ông đúng là cái thứ tra nam mà, yêu nhiều thế vẫn chưa đủ à?"
Lúc này trong rừng cây đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.
Bốn giờ sáng, là ai lại đi tới rừng cây vắng vẻ như vậy chứ?
Mọi người ăn ý im lặng.
Tuân thủ quy tắc xuyên việt giả không được để dân bản địa phát hiện, Đoạn Văn phụ trách kiểm soát lập tức điều chỉnh vòng tay điều khiển đóng lại toàn bộ màn hình tin tức đang phát sáng, bảy khoang thuyền con nhộng cũng bị điều chỉnh tiến vào trạng thái ẩn núp, hoàn toàn ẩn hình.
Lúc tia sáng cuối cùng biến mất, khu rừng một lần nữa chìm vào u ám cùng an tĩnh, ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Có lẽ là đi nhầm đường.
Nguy cơ được giải trừ, mọi người giống như một đám âm hồn được rừng cây che chở im lặng chờ đợi người xông vào cấm địa rời đi.
Kẻ lang thang kia nhìn thấy bọn họ.
Trong rừng cây tối đen như mực đột nhiên xuất hiện một đám người thần bí, người bình thường hẳn phải bị dọa giật mình mới đúng, thế nhưng kẻ lang thang kia hoàn toàn không giật mình, cũng không dừng bước. Ngược lại, nhìn thấy bóng dáng đám người, hắn đột nhiên phát ra tiếng kêu cực kỳ hưng phấn, lại càng gia tăng tốc độ tiến tới!
Lý Thuần đứng ở ngoài cùng, mới vừa ói một trận tối tăm mặt mũi nên vẫn còn chút suy yếu.
Mùi tanh tưởi xộc vào mũi làm Lý Thuần chửi một tiếng rồi nhanh chóng phản ứng, vung tay hất người ngã xuống đất.
"Ôi!! Ôi!!"
Kẻ lang thang kia phát ra tiếng gào thét quái dị, chỉ một thoáng sau đó lại một lần nữa nhào tới.
"Cái quỷ gì vậy?!" Lý Thuần không ngờ đối phương còn dám đánh tới như vậy, chỉ thấy gió ập tới, mùi thúi kinh tởm ngửi thấy khi nãy một lần nữa ập tới, trên vai cũng truyền tới cảm giác đau đớn: "Đệt!!!"
Kẻ lang thang kia hung ác cắn vào vai Lý Thuần!
"Bịch" một tiếng, kẻ lang thang kia bị Tống Tình Lam đá văng ra xa ba bốn mét!
Bên này Đoạn Văn đã kéo Lý Thuần: "Thuần nhi! Có sao không?!"
Lý Thuần đau tới nhe răng trợn mắt, may mắn trên vai của đồng phục tác chiến thủ hộ giả có một tầng hộ giáp, cú cắn kia để lại dấu răng chứ không tổn thương tới da thịt.
Nếu là người bình thường trúng cú đá của Tống Tình Lam chỉ sợ đã không thể bò dậy nổi, thế nhưng kẻ lang thang kia vẫn cứ "ôi ôi" rồi đứng bật dậy!
Lần này mục tiêu đổi thành Tống Tình Lam.
Đối mặt với một pha điên cuồng xông tới, Tống Tình Lam không chút luống cuống. Trong bóng tối, bóng dáng của anh hệt như một con báo đen tráng kiện nhanh nhẹn, chỉ chớp mắt đã vòng ra phía sau, lưu loát dùng khuỷu tay đánh người kia ngã xuống đất, yên lặng không một tiếng động triệt để chế phục.
Có lẽ vì đối phó với người bình thường quá dễ dàng, Tống Tình Lam ngay cả thở dốc cũng không, chỉ hơi hất cằm: "Thuần nhi, đối tượng bị cậu tra đuổi theo tới tận đây à?"
Có đồng đội bật cười: "Phụt."
Quý Vũ Thời ở bên cạnh: "..."
Đội ngũ này tựa hồ có chút không giống như cậu tưởng tượng.
Đội trưởng cùng đội viên đều không giống người đứng đắn.
Lý Thuần bị khịa cũng không dám tranh luận, ngoan ngoãn chịu đựng mùi tanh tưởi cầm sợi dây đi tới trói "đối tượng bị mình tra" lại, này là báo ứng, ai bảo vừa nãy cậu nhịn không được mà nôn mửa một trận làm ô nhiễm xoang mũi của đồng đội.
Sau khi bị khống chế kẻ lang thang kia vẫn điên cuồng gào thét, giãy dụa, tựa hồ đã đánh mất lý trí. Tiếng hô khàn khàn quái dị văng vẳng trong khu rừng an tĩnh, nghe không giống nhân loại, ngược lại giống như dã thú ăn thịt người trong phim kinh dị.
Tống Tình Lam phát hiện không thích hợp, lời ít ý nhiều: "Đèn pin."
Tiếng kêu này gọi Quý Vũ Thời tới.
Thấy Quý Vũ Thời cầm đèn pin đi tới, Tống Tình Lam mới nhớ tới vị cố vấn đặc biệt từ trên trời rơi xuống này kỳ thực chính là quan sát viên của đội.
Thế nhưng tố chất tâm lý của quan sát viên tân nhậm tựa hồ không được tốt lắm, chỉ liếc mắt nhìn kẻ lang thang kia một cái rồi lập tức dời tầm mắt.
Có thể nhìn ra được Quý cố vấn văn nhã thích sạch sẽ lúc này thật sự muốn ói rồi.
Tống Tình Lam nhìn Quý Vũ Thời: "Có thể chịu được không? Chịu không được thì để bọn họ tới."
Trong bóng tối, phần cổ trắng nõn của Quý Vũ Thời tạo thành đường cong quật cường, có thể nhìn ra đang cố gắng chống đỡ: "Tôi sẽ cố hết sức."
Tống Tình Lam từ chối cho ý kiến, không quá để tâm: "Vậy cậu ráng mà nhịn."
Trong bóng đêm đen kịt, ánh sáng từ đèn pin làm mọi người thấy rất rõ dáng dấp của kẻ lang thang kia.
Đó là một gương mặt trắng hếu, da mặt nổi đầy mạch máu xanh đậm hình lưới, trong hốc mắt là một đôi tròng mắt trắng xám đục ngầu, hoàn toàn không hề tìm được chút vết tích nhân tính nào. Càng làm người ta kinh ngạc chính là trên khoang miệng cùng quần áo của kẻ này chi chít vết máu đỏ sậm, thậm chí còn có chút vụn thịt!
Không chỉ Quý Vũ Thời, sắc mặt nhóm đồng đội cũng thực khác biệt.
Những mảnh thịt kia mang theo đặc thù, mơ hồ có thể nhìn ra là bộ phận con người.
Lòng cầu sinh của Lý Thuần rất mạnh, nhỏ giọng nói: "Em đã nói với mọi người không khí nơi này rất thúi rồi mà."
Mùi hôi thối chính là từ một thân máu thịt thối rữa này tỏa ra.
*[4]*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook