Bắc Thành Thiên Nhai
-
Chương 16
“Ôi, làm 1 là thế đấy, tôi hiểu tôi hiểu.” Lâm Trạch rất thấm thía, anh vừa hiểu được tâm tình của Triệu Vũ Hàng, lại cũng có thể thấu được sự khốn khổ của Tiểu Bạch. Anh cũng đã từng có một khoảng thời gian như thế, lúc tan làm mệt mỏi như muốn chết đi, đến nước cũng chẳng buồn uống, về nhà con bị bạn trai trách móc kém cỏi vô dụng.
Còn bản thân Triệu Vũ Hàng thì sao? Chị hắn ta chi hết, mua cho hắn cả một căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng ăn để làm nhà cưới. Sau khi vào ở, Triệu Vũ Hàng ở chung một gian với Tiểu P, dùng chung phòng ngủ chính cho dễ đối phó với cha mẹ hay chị gái có thể đến kiểm tra bất kỳ lúc nào.
Tiểu P là kiểu phụ nữ theo đuổi cuộc sống hưởng thụ cả về vật chất lẫn tinh thần. Cô trang trí nhà cửa đẹp đẽ lung linh, mua khăn trải bàn ca-rô, rèm cửa, khi mở cửa sổ sát sàn ra là có thể nhìn thấy cảnh đêm của khu trung tâm thương mại tài chính. Triệu Vũ Hàng về tới nhà, Tiểu P sẽ chuẩn bị nước nóng cho hắn, dùng liệu pháp nam châm (*) massage ngâm chân.
Rồi còn phối với cả cỏ thơm, tinh dầu, giúp hắn massage.
(*) Liệu pháp nam châm – nguyên gốc 磁疗: là liệu pháp dùng từ trường sinh ra từ nam châm, xâm nhập vào cơ thể và ảnh hưởng đến hoạt động của các tế bào cá nhân, qua đó cải thiện hoạt động của hệ thần kinh và cơ quan khác nhau. (Theo China Rate Earth)
Triệu Vũ Hàng nói: “Cậu thấy đấy, cuộc sống như vậy hoàn toàn khác biệt trời vực, đúng không?”
Lâm Trạch câm nín rồi, anh cảm thấy Tiểu Bạch sống quá xót xa khổ sở.
“Sau đó vợ cả và vợ hai bắt đầu cung đấu hở?” Lâm Trạch nói: “Thôi xong anh rồi, từ giả thành thật, vợ giả nhất định đã thích anh rồi.”
Triệu Vũ Hàng gật đầu, hắn ta cũng rất bất lực, nói: “Tôi cũng hết cách, mẹ tôi cứ bắt tôi sinh con… Tiểu P cực kỳ ghét Tiểu Bạch. Khi ấy, bốn người chúng tôi, cả Tiểu Bạch và Tiểu T nữa, tính bàn chuyện kết hôn lợi ích nên ra ngoài ăn chung, ai cũng rất khách sáo gượng gạo, tới giờ á, còn chẳng thèm nhìn mặt nhau kìa.”
Lâm Trạch: “Gượm đã, Tiểu P không có… không có người yêu hả?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Trước đây có người yêu ở Tây An, sau đó chia tay hơn một năm rồi. Cô ấy không cho tôi gặp Tiểu Bạch, nói người ta có gia đình cả rồi, tôi mà đi suốt ngày thì thể nào cũng bị người nhà cậu ấy nghi ngờ. Hơn nữa, cô ấy không thích tính cách Tiểu Bạch. Có một lần tôi nghe thấy cô ấy gọi điện với bạn thân, bạn cô ấy xúi cô ấy đến cơ quan Tiểu Bạch làm ầm lên. Lúc cô ấy cúp điện thoại, chúng tôi cãi nhau một trận to, tôi đe cô ấy rằng, nếu cô ấy dám đi gây sự thì cứ xác định tất cả cùng xong đời đi.”
Lâm Trạch nói: “Cha mẹ cô ấy làm gì? Tôi cảm thấy les sẽ không bị phiền phức như gay. Dù anh nói với người khác cô ấy là les, người ta cũng chẳng tin. Hơn nữa có thể từ đầu cô ấy đã muốn sống với anh, cùng anh xây dựng mái ấm nho nhỏ rồi, cũng muốn giành lại trái tim đã thuộc về người khác của anh. Mà nói, có phải thái độ của anh cũng hơi có vấn đề không? Đúng chứ? Chắc chắn anh đã đối xử mập mờ với cô ấy, vì anh thích cô ấy cho anh một gia đình.”
Triệu Vũ Hàng gật đầu.
Lâm Trạch nói: “Anh là kiểu người rất nhiệt tình, cũng đối xử rất tốt với bạn bè đúng không? Tôi thấy chúng ta vừa mới quen nhau mà anh đã có thể nói với tôi những chuyện này rồi.”
Triệu Vũ Hàng cười không nói gì, lại gật đầu tiếp.
Lâm Trạch nói: “Bởi vậy chắc chắn anh rất tốt với cô ấy, không chú ý tới mấy tiểu tiết này.”
Triệu Vũ Hàng nói: “Có lẽ một phần là như thế, cậu mà không nói thì tôi vẫn chỉ cảm thấy suy nghĩ của phụ nữ sao mà phức tạp, giờ nghe cậu nói thì tôi đã thông rồi. Bởi không yêu nên tôi cũng chẳng đi dò đoán lòng dạ tính toán của cô ấy làm gì.”
Lâm Trạch nói: “Tôi thấy hôn nhân không xuất phát từ tình yêu đều rất khó bền lâu, trừ khi sau khi bên nhau có thể nảy sinh tình cảm, nếu không ngày dài tháng rộng, nhất định sẽ cãi nhau. Những cặp vợ chồng yêu nhau rồi ở bên nhau, cãi nhau xong là xong, chẳng giữ lại trong lòng hận thù, cùng lắm chỉ thỉnh thoảng lại lôi chuyện cũ ra kháy nhau mà thôi, chứ nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng ai cũng sẽ đều tha thứ cho đối phương.”
“Thế nhưng, với những cặp vợ chồng không có tình yêu, mỗi một lần cãi nhau tựa như một nhát dao, vết rạn sẽ càng ngày càng sâu. Hơn nữa, tôi cảm thấy trong chuyện này, người khổ sở nhất chính là Tiểu Bạch. Tính cách cậu ta không tốt, tôi đoán có rất nhiều lúc, cậu ta thà căm hận chính bản thân mình cũng chẳng muốn hận anh.” Lâm Trạch lại nói.
Triệu Vũ Hàng đồng ý, nói: “Đúng đúng! Chuẩn đét luôn! Cậu ấy cảm thấy mình có lỗi với tôi, bởi đã bẻ cong tôi rồi cuối cùng lại làm cho tất cả trở nên tồi tệ như vậy. Có một hôm, cậu ấy gọi tôi ra ngoài nói chuyện, bảo với tôi rằng đừng gặp cậu ấy nữa, rồi còn nói chia tay đi, tình yêu đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Lâm Trạch hỏi: “Thế bọn anh chia tay chưa?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Lúc đó tôi tức lắm, nghĩ bụng đệch mẹ, ông đây đối xử với cậu như nào mà chính cậu không rõ hả? Sao tôi làm cái gì cũng sai hết? Cậu thấy đấy, chuyện sửa sang nhà cửa tôi đã làm tới mức không còn gì để nói rồi. Cha cậu ấy ở quê bán thức ăn, bởi không có biển số xe nên tìm người để mượn xe, cuối cùng mới lái được vài ngày đã tông chết người. Đối phương chấp nhận giải quyết riêng, đòi bồi thường hai trăm ngàn tệ, cậu ấy đào đâu ra tiền? Chỉ có thể bán nhà đi chứ gì nữa!”
Lâm Trạch: “…”
Triệu Vũ Hàng: “Nhà cậu ấy đôn đáo chạy vạy khắp nơi, vật vã mãi mới góp được một trăm ngàn. Tôi nói cho cậu ấy mượn một trăm ngàn, cậu ấy sống chết không chịu, cứ khăng khăng muốn bán đi căn nhà mà bản thân khổ sở lắm mới tích cóp, trả xong khoản nợ đầu tiên mua được… Rồi còn bảo chuyện nhà mình không liên quan đếch gì đến tôi hết!…”
Lâm Trạch không kìm được nói: “Cậu ta sống nặng trách nhiệm quá.”
Triệu Vũ Hàng ừ cái rồi lại nói: “Tôi lấy một trăm ngàn đưa cho bốn người bạn mà hai chúng tôi cùng quen, bảo họ gọi điện thoại cho cậu ấy, chủ động cho cậu ấy mượn tiền rồi nói không cần trả gấp.”
“Tất cả đều là tiền của tôi! Nếu không với cái xã hội bây giờ, làm sao có chuyện ai cho cậu mượn tới một trăm ngàn? Thật sự chỉ có bán máu bán thận mới có.”
Lâm Trạch lại hỏi: “Thế sau cùng như nào? Hai người chia tay rồi hay giờ vẫn bên nhau?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Lúc đó tôi cũng chẳng muốn gặp cậu ấy nữa. Rồi có một hôm, tôi đi đến khu Đông Thành mời khách ăn, lúc ăn xong quay về đã rất muộn rồi, trên đường lái xe thì vô thức lại đi qua cơ quan cậu ấy, đúng lúc nhìn thấy cậu ấy tan làm lúc 10 giờ. Khi đó, cậu ấy đang dắt xe đạp chầm chậm đi trên đường. Tôi cảm thấy xót xa vô cùng, thật sự không thể dằn nổi lòng mình. Chúng tôi đã bên nhau năm năm rồi, đời người có được bao nhiêu lần năm năm? Cậu nói có đúng không?”
Lâm Trạch nghe đến nỗi cũng đỏ bừng mắt: “Vẫn may, ở bên nhau lâu như thế, đã quen ở cạnh bầu bạn bên nhau. Người xưa nói nhiều câu rất là chuẩn: nắm tay người vượt ngày giông bão, đừng xa nhau vào buổi mưa tan.” (*)
Nguyên gốc: 糟糠妻, 不可离: ý chỉ đừng từ bỏ người vợ tào khang đã cùng chung hoạn nạn với mình.
Triệu Vũ Hàng nói: “Tôi quen cậu ấy hồi vừa mới tốt nghiệp. Lúc ấy, tôi chẳng có gì hết, ở Bắc Kinh đợi anh rể sắp xếp công việc cho mình, cũng là kẻ lang thang phiêu bạt nơi thủ đô. Tôi sống trong một tiểu khu cũ, mỗi ngày sẩm tối cùng cậu ấy đánh cầu lông, rồi chẳng biết tự bao giờ, năm năm đã trôi qua.”
“Một mình cậu ấy đẩy xe đạp, cô độc quạnh quẽ. Thủ đô này rộng tới như thế, vậy mà cậu ấy chẳng có lấy một nơi ngả lưng an giấc, cũng chẳng có lấy một người để giãi bày trút tỏ tâm can. Trong lòng tôi bỗng nhiên trào lên cảm giác tội lỗi tột cùng, cảm thấy mình quá có lỗi với cậu ấy, cậu ấy thực sự quá đáng thương. Sau đó tôi xuống xe, dỗ dành cậu ấy quay về bên mình. Ngày hôm đó, cậu ấy khóc rất lâu, trái tim tôi như bị dao cắt đao xẻ vậy.”
Lâm Trạch hỏi: “Thế chuyện cậu ấy kết hôn thì sao?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Cậu ấy kết hôn với T, sau khi lấy nhau rồi thì T mới phát hiện ra mẹ cậu ấy rất khó chơi, cậu biết mẹ cậu ấy nghĩ gì không? Mẹ cậu ấy muốn T bỏ việc, ở nhà phục dịch hầu hạ bà ta, toàn tâm lo chuyện sinh con, để Tiểu Bạch nuôi cả gia đình là được rồi. Chưa cần nói tới chuyện T không đời nào đồng ý, mà Tiểu Bạch cũng làm sao nuôi nổi?! Với một người lương tháng hơn mười ngàn tệ ở Bắc Kinh, phải cáng đáng cả gia đình, rồi còn phải lo cho cả thằng em, rồi nếu mà sinh còn thì phải mua sữa, cho con đi học, rồi tiền vay mua nhà, sao mà đủ được? Sau khi kết hôn, T cảm thấy nhà cậu ấy quá nát, tới nhà mẹ đẻ mình suốt. Mẹ Tiểu Bạch không biết cuộc hôn nhân của họ chỉ là hôn nhân lợi ích, ngày nào cũng mắng vợ Tiểu Bạch trước mặt cậu ấy…”
Lâm Trạch đã chết lặng trước hàng loạt thông tin hãi hùng đó, chỉ có thể coi như mình đang nghe một câu chuyện mà thôi.
Lúc mới đầu, Triệu Vũ Hàng đã nói rõ ràng đây chỉ là kết hôn lợi ích, sau đó phát hiện mối quan hệ hôn nhân dần thay đổi, buổi tối mỗi ngày hắn đành về muộn hơn chút, có lúc lại qua đêm ở căn nhà khác mà chị hắn mua. Tiểu P dần dần nhận ra, cũng chẳng thèm dọn dẹp nhà cửa nữa, thế là lại bừa bộn lung tung hết lên, suốt ngày cô ta chỉ biết tìm Triệu Vũ Hàng đòi tiền. Họ cũng chẳng nhắc tới chuyện sinh con nữa, Triệu Vũ Hàng và Tiểu Bạch đều đã kết hôn lợi ích được một năm, giờ định ly hôn.
Nhưng nếu chuyện kết hôn đã phải qua cửa ải của gia đình, thì chuyện ly hôn cũng phải vậy, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta chẳng tài nào mở miệng nổi.
Thế là chuyện kết hôn tan tành, ngay cả một cuộc hôn nhân hình thức cũng đổ bể. Song từ trước tới nay, làm gì có chuyện “tất cả đều suôn sẻ y như dự tính” trên đời này?
Hôn nhân rạn nứt, có về nhà cũng xấu hổ lắm thay. Triệu Vũ Hàng và Tiểu Bạch chỉ đành phân nhau dọn đồ ra ngoài, trở thành một đôi cùng chung hoạn nạn, thuê một căn phòng ở gần cơ quan Tiểu Bạch.
Lần này hai người cũng không cãi nhau nữa, giống như những cặp đôi đã trải qua khó khăn trắc trở, họ nấu ăn, chơi game, xem phim, qua được ngày nào hay ngày đó, đi được bước nào tính bước nấy. Ít nhất thì họ vẫn còn có thể bên nhau, ít nhất thì sau khi tan làm vẫn còn có một chút hy vọng nhen nhóm.
Lâm Trạch: “Anh vẫn còn chưa giải quyết sạch sẽ cuộc hôn nhân trước đó, hơn nữa mới đầu anh đã đối xử quá tốt với cô ấy, lại còn dây dưa nhập nhằng. Ít nhất anh đã phạm phải mấy lỗi này: thứ nhất, lập trường không rõ ràng, vừa muốn sinh con cùng đối tượng hôn nhân giả, vừa không thống nhất ý kiến cụ thể trước đó với nhau; thứ hai, sâu thẳm trong lòng anh vẫn hy vọng có một gia đình ấm áp, bị người ta nhân cơ hội lợi dụng, rồi anh lại không nỡ dứt bỏ Tiểu Bạch, thái độ cũng sai nốt. Nếu tôi mà là anh, sau khi kết hôn lợi ích, tôi sẽ cho tự thuê cho Tiểu P ở một căn nhà khác, còn bản thân ở chung với Tiểu Bạch. Hơn nữa anh không nên cho cô ấy tiền, cô ấy ở nhà của anh cũng phải lấy tiền thuê nhà. Nói cho cùng thì mọi người đều vì muốn qua mắt cha mẹ mình nên mới kết hôn với nhau, bởi điều kiện then chốt đó nên cả hai đều bình đẳng. Không có sự chênh lệch thì sẽ không nảy sinh tình yêu, vấn đề chính là anh muốn bồi thường bằng việc bỏ ra nhiều hơn.”
Triệu Vũ Hàng nói: “Ôi, trên lý thuyết là như vậy, tôi cũng biết chứ, nhưng làm lại là chuyện hoàn toàn khác. Ai chẳng hiểu ‘Học hành chăm chỉ ngày một tiến bộ’! Nếu mọi người đều làm được hết thì đại học Thanh Hoa, Bắc Kinh đã bị quá tải tới nổ tung từ lâu rồi, ok? Huống chi đây chính là quan niệm truyền thống của xã hội Trung Quốc còn gì? Đàn ông đều phải hy sinh bỏ ra nhiều hơn, khỏi phải nói tới những cặp vợ chồng bình thường khác, trong giới gay cũng vậy luôn, 1 với 0 ở bên nhau, thường 1 sẽ gánh nhiều trách nhiệm hơn, đó chính là tư tưởng thâm căn cố đế rồi. Có rất nhiều lời nói thì dễ lắm, bập vào hiện thực thì mới thấy có những chuyện ngoài tầm với, không muốn làm cũng phải làm. Mà hơn nữa, trước đó cô ấy cũng nói đồng ý sinh con rồi, còn nói mình rất thích trẻ con. Lúc hai nhà mở tiệc, đám cưới là tự tôi bỏ tiền, bày rượu hết hai trăm ngàn tệ, tất cả phong bì đều bị nhà cô ấy hốt sạch, bảo sau này sẽ trả tôi, tới giờ cũng còn chưa thấy ho he gì, cả trăm ngàn tệ đó coi như mất trắng rồi.”
Một trăm ngàn tệ, đó không hề là một khoản tiền nhỏ.
Lâm Trạch vỗ vai hắn ta nói: “Đối với anh thì tiền bạc đâu có là vấn đề lớn.”
Triệu Vũ Hàng nói: “Tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng đã bỏ tiền rồi còn phải chịu uất ức, lúc ở nhà thì phải chịu cơn thịnh nộ của cô ấy, lúc ra ngoài gặp nhau thì lại phải chịu sự tức giận của Tiểu Bạch, làm đàn ông thật khó quá đi!”
Lâm Trạch hỏi: “Hay là qua một thời gian nữa anh come out đi, tôi đã come out rồi, tôi giúp anh?”
Triệu Vũ Hàng biến sắc: “Không thể được! Come out?! Kiểu người như mẹ tôi sẽ không thể nào chịu đựng được chuyện này đâu! Bà ấy hoàn toàn không biết đồng tính luyến ái là gì, đã cao tuổi lại còn mắc bệnh tim, come out thì chẳng khác nào giết luôn cha mẹ tôi?”
“Haizz…” Lâm Trạch bị câu nói của Triệu Vũ Hàng chấn động tới mức tai ong ong cả lên.
Triệu Vũ Hàng nói: “Thôi xong thôi xong… Người trên máy bay đều biết hết cả rồi.”
Lâm Trạch: “Không sao, xuống máy bay thì chẳng ai quen biết ai nữa. Chắc tình trạng nhà Tiểu Bạch cũng như vậy, nếu cậu ta không có gánh nặng thế thì chắc cũng chẳng kết hôn.”
Triệu Vũ Hàng nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, ngọn đèn trên cánh máy bay lấp lánh trong màn đêm tăm tối, hắn nói: “Tiểu Bạch cũng rất khổ sở, nói sao nhỉ… Tôi rất thương cậu ấy, nhưng thứ cảm giác rất yêu lúc mới bên nhau đã không còn nữa rồi. Song khi nhìn thấy cậu ấy một mình lầm lũi đẩy xe đạp đi trên đường, thứ cảm giác đó lại ào ạt cuộn trào, ập tới như lũ quét, đó là người đã bên tôi năm năm trời! Chúng tôi cũng chẳng nói những lời đại loại như ở bên nhau cả đời, từ trước tới nay đều chưa từng nhắc tới, cũng chẳng nói tới chuyện sau này. Có lẽ ai cũng tự hiểu rằng người nhà đều sẽ không thể chịu đựng nổi, sau đó mới nghĩ ra cách kết hôn lợi ích như thế, cuối cùng… haizz.”
Lâm Trạch nói: “Anh vẫn còn yêu cậu ấy, chỉ là… đã trở nên quen thuộc với đối phương, giống như vợ chồng vậy.”
Triệu Vũ Hàng gật đầu nói: “Thực ra lòng dạ cậu ấy rất lương thiện, rất hiếu thảo, cũng rất có ý thức trách nhiệm.”
Lâm Trạch nghĩ thầm thực ra bản thân hắn ta đã tường tỏ rồi, thôi cũng không làm khó hắn nữa, bèn nói: “Trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu, cậu ta lại còn là trai từ nông thôn lên thành phố phấn đấu, đã là điều không hề dễ dàng gì.”
Triệu Vũ Hàng nói: “Cậu ấy như ông cụ Mã kéo chiếc xe cũ nát, tôi cũng cảm thấy cậu ấy đáng thương, toàn gia đình đều ngồi trên chiếc xe cũ nát ấy, muốn kéo cũng không kéo nổi.”
Lâm Trạch nghe sự so sánh này thì vừa thương cảm lại vừa cảm thấy vô cùng buồn cười.
Triệu Vũ Hàng: “Hơn nữa cậu ấy còn có điểm tốt nữa, cậu biết không, tôi cũng là đàn ông từ nông thôn lên thành phố, chỉ là gia đình không liên lụy nhiều tới tôi. Lúc tôi học tiểu học, mấy chị tôi vẫn còn chưa giàu có, bởi vậy cả nhà đều có tư tưởng nông dân. Khi tôi yêu Tiểu Bạch, tôi rất hiểu chuyện gia đình cậu ấy, lúc ăn cơm cậu ấy cũng chẳng dám đặt món đắt tiền, tôi biết cậu ấy tiết kiệm cho tôi. Cậu ấy cũng luôn đòi cưa đôi, không muốn tiêu tiền của tôi. Còn người phụ nữ kia thì sao? Mỗi lần tôi về nhà đều coi tôi như máy rút tiền, cảm thấy tôi có tiền nên tôi phải chi, điều này làm tôi rất tức giận. Tôi đồng ý chi, nhưng tôi không muốn đã bỏ tiền rồi còn phải chịu đựng sự ghét bỏ khó chịu của người khác!”
Lâm Trạch bật cười, lắc đầu lại gật đầu.
“Bọn anh định bao giờ ly hôn?” Lâm Trạch lại hỏi.
Triệu Vũ Hàng nói: “Xem tình hình mẹ tôi sao đã, tôi muốn giấu bà ấy, sau khi ly hôn thì tạm không nói với bà ấy đã. Tháng trước là sinh nhật bà ấy, bởi giận tôi mà Tiểu P không muốn tới, khiến cho tôi rất lúng túng xấu hổ. Nhưng ngược lại, nhà tiểu P có bất cứ việc gì, hay Tết nhất lễ lạt bảo tôi đi, tôi đều đi hết.”
Lâm Trạch nói: “Trước đây anh nên làm như này, đi làm giấy đăng ký kết hôn giả, tiệc cưới cứ mở thôi, đến lúc cần ly hôn cũng chẳng có gì rườm rà phức tạp. Tài sản nhà cửa của anh không có tên cô ấy chứ?”
Triệu Vũ Hàng gật đầu: “Không có, đó đều là tiền của chị tôi, mua dưới tên tôi, làm sao mà tôi có nhiều tiền như thế? Mới đầu không ngờ tới, haizz, hay là để qua vài năm nữa, để mọi người thử quay lại cuộc sống bình thường, kết hôn sinh con là xong, nếu không thì biết ăn nói thế nào với cha mẹ?”
Lâm Trạch lặng đi một lúc, anh nói: “Anh cảm thấy đồng tính chỉ có thể đi con đường đó thôi sao?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Ban đầu tôi cũng là trai thẳng, giờ vẫn có cảm giác với những cô gái xinh đẹp.”
Lâm Trạch: “Cũng có rất nhiều cuộc hôn nhân bình thường tan vỡ mà, anh cứ cố hết sức ở bên Tiểu Bạch đi, tôi cảm thấy có thể thường xuyên nhìn thấy người mà mình yêu thương đã là một chuyện rất hạnh phúc rồi. Hơn nữa, dù nỗi đau khổ có dai dẳng tới đâu, cũng nào có thể chống lại dòng chảy thời gian? Anh nghĩ mà xem, giờ cắn răng kiên trì, chớp mắt thôi mấy chục năm đã trôi qua, đến năm 70 – 80 tuổi, thì chẳng ai có thể xen vào chuyện của bọn anh nữa.”
Triệu Vũ Hàng gật đầu, lại thở dài thượt nói: “Lần này tôi về gặp bạn học đại học, đối phương cũng có vấn đề về gia đình. Anh ta làm sếp ở Nam Bình, mỗi năm thu nhập cũng phải tới hơn một triệu tệ, cũng làm nghề kiến trúc, lúc đấu thầu thường xuyên nhận phong bì. Anh ta kết hôn rồi, cũng có vợ luôn. Anh ta đến Bắc Kinh vài lần, lần nào tôi cũng đều chào đón tiếp đãi, lái xe đón anh ta đi chơi, ở Bắc Kinh có một nhân tình của anh ta.”
Lâm Trạch: “Vậy vợ anh ta có biết không?”
Triệu Vũ Hàng: “Không biết.”
Lâm Trạch hỏi: “Thế người thứ ba đã kết hôn chưa?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Có lẽ cũng kết hôn rồi, tôi đã gặp vài lần, chắc là ai cũng có gia đình của riêng mình. Hai người họ thường xuyên thăm hỏi, chơi trò tình yêu trong sáng, mãi mà chẳng dứt nổi nhau.”
Lâm Trạch: “Có lên giường chưa?”
Triệu Vũ Hàng: “Chưa, chỉ gặp mặt, ăn bữa cơm, nói chuyện với nhau thôi.”
Lâm Trạch: “Đây là chuyện quái gì vậy?”
Triệu Vũ Hàng: “Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng mà. Nếu cưới hoa hồng đỏ, thì hoa hồng đỏ sẽ trở thành vết máu muỗi, hoa hồng trắng lại như vầng trăng sáng; Nếu cưới hoa hồng trắng, thì hoa hồng đỏ sẽ trở thành nốt chu sa, hoa hồng trắng lại như hạt cơm thiu…”(*)
(*) Câu trên của Triệu Vũ Hàng tương tự như một đoạn văn trong tiểu thuyết Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng của Trương Ái Linh – một nữ nhà văn nổi tiếng ở Trung Quốc. (Nếu lấy hoa hồng đỏ, một thời gian sau hoa hồng đỏ sẽ trở thành vết máu muỗi trên tường, hoa hồng trắng là vầng trăng sáng trước giường; Nếu lấy hoa hồng trắng, hoa hồng trắng sẽ trở thành hạt cơm thiu dính trên áo, hoa hồng đỏ sẽ trở thành nốt chu sa trên lồng ngực.)
Ngoài ra, nội dung truyện được để ở cuối chương.
Lâm Trạch nhíu mày: “Thế vợ anh ta có biết không?”
Triệu Vũ Hàng đáp: “Không biết, vợ anh ta còn đối xử rất tốt với tôi. Đó là một người phụ nữ vô cùng tốt, tới tôi là gay cũng muốn lấy.”
Lâm Trạch nói: “Nhưng thật ra anh ta cũng không làm gì mà?”
Triệu Vũ Hàng: “Anh ta yêu tình nhân đó, thế mà còn không có gì? Cậu thà chọn một người ở bên cạnh cậu nhưng lòng lại hướng về người khác hay một người lòng hướng về cậu nhưng lại ở bên cạnh người khác?”
Lâm Trạch dở khóc dở cười: “Làm sao mà có cái loại lựa chọn này! Người nào cũng đều đau khổ cả mà, nhưng có cần nói với vợ anh ta không? Chứ như này cũng quá đáng quá!”
Triệu Vũ Hàng khiếp vía, giở giọng Trùng Khánh: “Đệch mợ, cậu cảm thấy nếu phơi bày chuyện này ra thì sẽ như thế nào? Phụ nữ coi trọng tinh thần hơn xác thịt, dù gì anh ta cũng là bạn tôi, tôi mà đến Trùng Khánh thì anh ta đều đưa tôi đi chơi, bao tôi ăn ở. Làm sao mà tôi dám bán đứng anh ta?”
Lâm Trạch bất lực nói: “Đấy anh thấy đấy, chuyện này có quá nhiều vấn đề. Anh dự tính kết hôn sinh con, nhỡ mà sau này cảm thấy mình vẫn còn thích đàn ông, thì quãng đời còn lại anh sẽ sống như thế nào? Thật sự quá giày vò thống khổ. Anh định mặc kệ gia đình rồi ra ngoài quan hệ bừa bãi? Lương tâm anh có cho phép không? Bị con cái phát hiện thì sao?”
Triệu Vũ Hàng kêu lên: “Nhưng tôi không thể khai thật với cha mẹ tôi! Dù thế nào tôi cũng không thể nói với họ rằng tôi thích đàn ông, chẳng bao giờ tôi dám nghĩ tới chuyện này…”
Lâm Trạch: “Suỵt!…”
Lại một lần nữa người của cả nửa máy bay đều nghe thấy hết.
Triệu Vũ Hàng vội hạ giọng xuống nói: “Người nhà cậu chưa từng hỏi cậu về chuyện kết hôn hả? Không hề hỏi gì luôn?”
Lâm Trạch cũng bắt đầu kể chuyện bản thân, chuyện từ nhỏ cha mẹ anh đã lục đục tới chuyện anh come out, sau đó nói tới lần yêu đương gần đây nhất, cả chuyện Tạ Thần Phong bị bệnh cũng nói luôn, Triệu Vũ Hàng nghe đến ngơ ngẩn.
Triệu Vũ Hàng nói: “Cũng vẫn còn may, anh ta vẫn còn một tí lương tâm, biết làm biện pháp an toàn khi quan hệ. Tôi cảm thấy anh ta vẫn còn yêu cậu, chỉ là sợ, mâu thuẫn, không biết làm thế nào mà thôi. Anh ta cũng chẳng dám nói với ai, không có ai tư vấn phân tích cho anh ta. Thế bệnh anh ta có nặng không?”
Lâm Trạch: “Tôi không biết, tôi không hỏi, tôi sợ mình mà biết được anh ấy còn sống được bao lâu thì sẽ đến bên cạnh anh ấy, tôi không thể chịu nổi chuyện này…”
Hai người lặng im một lúc, Triệu Vũ Hàng nói: “Nếu trong những tháng ngày chúng tôi chia tay ấy, Tiểu Bạch ra ngoài 419 rồi bị lây nhiễm, thì dù cậu ấy có bao nhiêu lỗi lầm đi chăng nữa, tôi vẫn tha thứ cho cậu ấy. Dù sao cũng đã từng yêu thương nhau, không thể cứ giương mắt nhìn cậu ấy chết như thế.”
Lâm Trạch cười, nói: “Thế nên các anh rất hạnh phúc, vẫn còn sống, có thể ngày qua ngày bên nhau, đó chẳng phải là một chuyện quá đỗi tuyệt vời sao?”
Triệu Vũ Hàng gật đầu nói: “Cái giới này thật sự quá loạn.”
Lâm Trạch đồng ý, dựa vào ghế ngồi, máy bay sắp đáp xuống Bắc Kinh rồi.
Triệu Vũ Hàng nói: “Tôi có một người anh cũng độc thân, tôi thấy cậu và anh ấy rất hợp nhau, mấy ngày nữa giới thiệu với cậu nhé?”
Lâm Trạch vội nói: “Không cần, giờ tôi chẳng có tâm trạng yêu đương gì hết. Sau này anh mà lại đến Trùng Khánh thì tìm tôi, ở nhà bạn học mãi cũng phiền người ta, tôi đặt khách sạn cho anh, ngày nào cũng dẫn anh đi chơi.”
Triệu Vũ Hàng bảo: “Ok ok! Tôi ở nhà bạn mãi cũng cảm thấy ngại lắm, cậu có bạn tới đón không? Xe tôi đỗ ở sân bay, tôi đưa cậu đến khách sạn nhé?”
Máy bay chao liệng rồi hạ cánh. Lâm Trạch tháo dây an toàn, Triệu Vũ Hàng nhấc hành lý của hai người ra ngoài. Bấy giờ trời đã hơi lạnh rồi, Lâm Trạch vừa mới khởi động máy thì đã nhận được điện thoại.
Tư Đồ Diệp: “Sếp, tui ở cửa ra số 7 khu vực bay trong nước.”
“Đã bảo anh là cứ ở khách sạn ngủ rồi cơ mà?” Lâm Trạch nói.
Tư Đồ Diệp nói trong điện thoại: “Nhớ cậu ớ.”
Đó là một câu nói đặc sệt chất Trùng Khánh, nói rất chuẩn, Lâm Trạch khóc dở mếu dở: “Cộng sự tôi đến đón tôi rồi.”
“Cậu ta có xe không?” Triệu Vũ Hàng vẫn khăng khăng: “Ngồi xe tôi đi, tôi đưa bọn cậu về. Kia là cộng sự của cậu hả? Đẹp trai thế! Đúng chuẩn gu tôi!”
Trong sân bay có rất nhiều ánh mắt phức tạp đang nhìn bọn họ.
Lâm Trạch: “…”
“Anh nói nhỏ giùm cái…!” Lâm Trạch ra sức tỏ ý hắn đừng có toang toáng lên vậy, suốt cả quãng đường Triệu Vũ Hàng đã làm ồn tới không biết bao nhiêu người rồi.
Tư Đồ Diệp đứng ở đại sảnh, nơi phía xa bọn họ, gào ầm lên: “Cảm ơn! Tôi rất vinh hạnh!”
Lâm Trạch thật sự bó tay với hai bọn họ. Triệu Vũ Hàng đi về phía trước, hắn cười hà hà bắt tay Tư Đồ Diệp. Ba người đến bãi đỗ xe, trên đường đi Triệu Vũ Hàng vừa lái xe vừa nói không ngừng. Họ đi dường cao tốc, lại còn lái xe đêm, Tư Đồ Diệp vẫn chưa được lái BMW bao giờ, muốn thử lái xe của Triệu Vũ Hàng.
Triệu Vũ Hàng rất phóng khoáng nhường vị trí lái cho anh ta, còn giới thiệu xe với anh ta.
“Hai người nghiêm túc tí được không hả?!” Lâm Trạch phát điên rít lên.
Lâm Trạch sợ nhất là bọn họ không tập trung, bị tông là cả ba cùng xong đời, vịt quay của Trịnh Kiệt cũng đi đời nhà ma. Bởi vì vịt quay, Lâm Trạch nhắc đi nhắc lại hai người đừng nói chuyện nữa, đợi tới nội thành hẵng nói.
Hơn 4 giờ đêm mới tới được khách sạn, Triệu Vũ Hàng lại nói ngày mai nghỉ phép sẽ đưa Lâm Trạch đi ăn vịt quay, xong xuôi mới lái xe quay về.
Lâm Trạch cảm thấy nói chuyện với Triệu Vũ Hàng quả là một chuyện quá tốn sức. Giọng nói đối phương quá vang dội kích động, khiến cho bản thân Lâm Trạch cũng bất giác to giọng theo, lúc nói chuyện cảm xúc cũng dâng lên, nói được mấy tiếng mà còn mệt hơn cả chạy đường dài, lúc về tới khách sạn ngay lập tức bò lên giường không muốn động đậy nữa.
“Sao lại thuê phòng một giường to thế này?” Lâm Trạch co giật khóe miệng: “Bạn Tư Đồ, hôm nay tôi chẳng còn sức đâu mà ‘quy tắc ngầm’ anh, hôm tới tính tiếp nhé ok không?”
Tư Đồ Diệp nói: “Sếp, là lỗi của phiếu mua chung ấy. Mua muộn quá, hết phòng tiêu chuẩn, khách sạn chỉ cho tôi thuê phòng giường to. Thôi tạm ngủ một đêm đã, ngày mai đến ở khách sạn gần Tòa nhà trụ sở CCTV nhé.”
Lâm Trạch nói: “Anh phải mặc quần ngủ vào, đừng có chỉ mặc mỗi quần đùi quay lưng về phía tôi rù quyến tôi nhé, tôi sợ tôi không kìm được sẽ ‘quy tắc ngầm’ với anh, đã một tuần rồi tôi không ‘giải quyết’ rồi đó.”
Tư Đồ Diệp để trần, mặc quần ngủ, đi chân trần ra ngoài hỏi: “Thế này được chưa?”
Lâm Trạch liếc mắt ngó anh: “Mặc cả áo luôn vào đi.”
Tư Đồ Diệp lại mặc thêm áo ba lỗ, Lâm Trạch nói: “Vậy còn ok.”
Lát sau, Lâm Trạch gội đầu đi ra, tóc anh cắt rất ngắn, lau đại mấy phát là khô. Anh mặc quần thể thao rất ngắn, quay lưng về phía Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp nói: “Cậu cũng mặc đồ vào đi!”
Tư Đồ Diệp lấy áo sơ mi nhăn vải thô trong đống đồ mua ở Muji, quăng cho Lâm Trạch, Lâm Trạch khoác lên trên cổ bảo: “Lúc ngủ thì mặc.”
Tư Đồ Diệp: “Cơ thể cậu cũng rắn chắc phết nhỉ, bình thường tôi không nhận ra đó.”
Lâm Trạch: “Đương nhiên, sếp anh làm phóng viên nhiều năm như vậy có phải để làm cảnh đâu? Anh chỉ thấy tôi ung dung nhàn nhã như hiện giờ, chứ trước đây lại chẳng chạy đôn chạy đáo. Gần như toàn bộ đường chạy cuộc thi marathon ở Trùng Khánh tôi đều chạy hết rồi nhé. Lúc mới thực tập, tôi còn phải giúp bộ phận hậu cần khiêng nước đưa nước kìa.”
Lâm Trạch mở QQ ra, nhìn thấy Tạ Thần Phong hỏi anh có online không, nhưng giờ ảnh đại diện của gã đã xám rồi, Lâm Trạch bèn để lại lời nhắn cho gã, mặc áo phông vào, lên giường ngủ.
Tư Đồ Diệp lui vào, hỏi: “Sao anh quen được cái người ban nãy vậy?”
Lâm Trạch đáp: “Quen lúc đợi máy bay, người phương Bắc nhiệt tình thật, sống dữ dội vội vã ghê.”
Tư Đồ Diệp cười to, lúc quay người bất cẩn chạm phải Lâm Trạch.
“Đừng có động đậy lung tung!” Lâm Trạch theo bản năng nghiêng người, ghìm họng Tư Đồ Diệp: “Tôi thật sự sẽ ‘quy tắc ngầm’ anh đấy nhé!”
Tư Đồ Diệp: “Ờ?”
Tư Đồ Diệp cong người, đẩy đầu gối lên trên, Lâm Trạch vội cúi người cấu Tư Đồ Diệp. Tư Đồ Diệp làm quá thét lên tiếng, không kìm được trốn anh, suýt nữa đã lăn xuống giường.
Lâm Trạch nói: “Không trêu nữa, ngủ!”
“Tay đó thích cậu phải không?” Tư Đồ Diệp hứng thú hỏi.
Lâm Trạch đáp: “Đâu ra chuyện đó, anh ta và bạn trai đã ở bên nhau năm năm rồi, thăng trầm trắc trở lắm. Có lẽ bọn họ đều đối với bạn bè nhiệt tình như thế.”
Tư Đồ Diệp: “Đúng là một người rất thú vị.”
Lâm Trạch: “Ngủ đi, tôi buồn ngủ chết rồi.”
Tư Đồ Diệp quay người tắt đèn.
Trong bóng tối, năm phút sau Lâm Trạch kêu lên: “Đừng quấn chăn nữa… Bên tôi không có chăn!”
Tư Đồ Diệp: “Cậu bảo tôi đừng có quấn mà mình lại quấn hở?”
Lâm Trạch: “Ý tôi là tôi được quấn còn anh không được quấn.”
Tư Đồ Diệp: “Đâu ra thế?!”
Lâm Trạch: “Vì tôi là sếp anh! Lúc ngủ một giường phải tặng chăn cho sếp, đó mới chân chính là ‘quy tắc ngầm’ nơi công sở!”
Tư Đồ Diệp: “Tôi đếch sợ quy tắc ngầm nhé!”
Hai người quay về hướng ngược lại quấn chăn, ai cũng muốn quấn rìa chăn lên người, cuối cùng quấn tới chính giữa, đôi bên đẩy cũng không đẩy nổi, đành mặc kệ. Lâm Trạch còn muốn đá anh ta vài cái, nhưng anh thật sự quá buồn ngủ rồi, chưa kịp hành hạ Tư Đồ Diệp thì đã ngủ thiếp đi mất.
Hết chương 16
Fly: Chú thích thêm về tác phẩm Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ:
Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng được sáng tác năm 1944. Nội dung truyện xoanh quanh nhân vật nam chính Chấn Bảo với người vợ “hoa hồng trắng” và người tình “hoa hồng đỏ” của mình. Anh ta lấy người vợ “hoa hồng trắng” tên là Yên Ly, nhưng người vợ yếu ớt, lặng lẽ như dòng nước này không làm anh ta nảy sinh được dục vọng. Sau đó anh ta bắt đầu ở ngoài chơi gái, và tới một ngày, anh ta gặp được “hoa hồng đỏ” trên xe buýt – Kiều Nhị. Theo dòng chảy thời gian, hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ đã trở thành một loại ảo ảnh trong hiện thực của Chấn Bảo.
Còn bản thân Triệu Vũ Hàng thì sao? Chị hắn ta chi hết, mua cho hắn cả một căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng ăn để làm nhà cưới. Sau khi vào ở, Triệu Vũ Hàng ở chung một gian với Tiểu P, dùng chung phòng ngủ chính cho dễ đối phó với cha mẹ hay chị gái có thể đến kiểm tra bất kỳ lúc nào.
Tiểu P là kiểu phụ nữ theo đuổi cuộc sống hưởng thụ cả về vật chất lẫn tinh thần. Cô trang trí nhà cửa đẹp đẽ lung linh, mua khăn trải bàn ca-rô, rèm cửa, khi mở cửa sổ sát sàn ra là có thể nhìn thấy cảnh đêm của khu trung tâm thương mại tài chính. Triệu Vũ Hàng về tới nhà, Tiểu P sẽ chuẩn bị nước nóng cho hắn, dùng liệu pháp nam châm (*) massage ngâm chân.
Rồi còn phối với cả cỏ thơm, tinh dầu, giúp hắn massage.
(*) Liệu pháp nam châm – nguyên gốc 磁疗: là liệu pháp dùng từ trường sinh ra từ nam châm, xâm nhập vào cơ thể và ảnh hưởng đến hoạt động của các tế bào cá nhân, qua đó cải thiện hoạt động của hệ thần kinh và cơ quan khác nhau. (Theo China Rate Earth)
Triệu Vũ Hàng nói: “Cậu thấy đấy, cuộc sống như vậy hoàn toàn khác biệt trời vực, đúng không?”
Lâm Trạch câm nín rồi, anh cảm thấy Tiểu Bạch sống quá xót xa khổ sở.
“Sau đó vợ cả và vợ hai bắt đầu cung đấu hở?” Lâm Trạch nói: “Thôi xong anh rồi, từ giả thành thật, vợ giả nhất định đã thích anh rồi.”
Triệu Vũ Hàng gật đầu, hắn ta cũng rất bất lực, nói: “Tôi cũng hết cách, mẹ tôi cứ bắt tôi sinh con… Tiểu P cực kỳ ghét Tiểu Bạch. Khi ấy, bốn người chúng tôi, cả Tiểu Bạch và Tiểu T nữa, tính bàn chuyện kết hôn lợi ích nên ra ngoài ăn chung, ai cũng rất khách sáo gượng gạo, tới giờ á, còn chẳng thèm nhìn mặt nhau kìa.”
Lâm Trạch: “Gượm đã, Tiểu P không có… không có người yêu hả?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Trước đây có người yêu ở Tây An, sau đó chia tay hơn một năm rồi. Cô ấy không cho tôi gặp Tiểu Bạch, nói người ta có gia đình cả rồi, tôi mà đi suốt ngày thì thể nào cũng bị người nhà cậu ấy nghi ngờ. Hơn nữa, cô ấy không thích tính cách Tiểu Bạch. Có một lần tôi nghe thấy cô ấy gọi điện với bạn thân, bạn cô ấy xúi cô ấy đến cơ quan Tiểu Bạch làm ầm lên. Lúc cô ấy cúp điện thoại, chúng tôi cãi nhau một trận to, tôi đe cô ấy rằng, nếu cô ấy dám đi gây sự thì cứ xác định tất cả cùng xong đời đi.”
Lâm Trạch nói: “Cha mẹ cô ấy làm gì? Tôi cảm thấy les sẽ không bị phiền phức như gay. Dù anh nói với người khác cô ấy là les, người ta cũng chẳng tin. Hơn nữa có thể từ đầu cô ấy đã muốn sống với anh, cùng anh xây dựng mái ấm nho nhỏ rồi, cũng muốn giành lại trái tim đã thuộc về người khác của anh. Mà nói, có phải thái độ của anh cũng hơi có vấn đề không? Đúng chứ? Chắc chắn anh đã đối xử mập mờ với cô ấy, vì anh thích cô ấy cho anh một gia đình.”
Triệu Vũ Hàng gật đầu.
Lâm Trạch nói: “Anh là kiểu người rất nhiệt tình, cũng đối xử rất tốt với bạn bè đúng không? Tôi thấy chúng ta vừa mới quen nhau mà anh đã có thể nói với tôi những chuyện này rồi.”
Triệu Vũ Hàng cười không nói gì, lại gật đầu tiếp.
Lâm Trạch nói: “Bởi vậy chắc chắn anh rất tốt với cô ấy, không chú ý tới mấy tiểu tiết này.”
Triệu Vũ Hàng nói: “Có lẽ một phần là như thế, cậu mà không nói thì tôi vẫn chỉ cảm thấy suy nghĩ của phụ nữ sao mà phức tạp, giờ nghe cậu nói thì tôi đã thông rồi. Bởi không yêu nên tôi cũng chẳng đi dò đoán lòng dạ tính toán của cô ấy làm gì.”
Lâm Trạch nói: “Tôi thấy hôn nhân không xuất phát từ tình yêu đều rất khó bền lâu, trừ khi sau khi bên nhau có thể nảy sinh tình cảm, nếu không ngày dài tháng rộng, nhất định sẽ cãi nhau. Những cặp vợ chồng yêu nhau rồi ở bên nhau, cãi nhau xong là xong, chẳng giữ lại trong lòng hận thù, cùng lắm chỉ thỉnh thoảng lại lôi chuyện cũ ra kháy nhau mà thôi, chứ nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng ai cũng sẽ đều tha thứ cho đối phương.”
“Thế nhưng, với những cặp vợ chồng không có tình yêu, mỗi một lần cãi nhau tựa như một nhát dao, vết rạn sẽ càng ngày càng sâu. Hơn nữa, tôi cảm thấy trong chuyện này, người khổ sở nhất chính là Tiểu Bạch. Tính cách cậu ta không tốt, tôi đoán có rất nhiều lúc, cậu ta thà căm hận chính bản thân mình cũng chẳng muốn hận anh.” Lâm Trạch lại nói.
Triệu Vũ Hàng đồng ý, nói: “Đúng đúng! Chuẩn đét luôn! Cậu ấy cảm thấy mình có lỗi với tôi, bởi đã bẻ cong tôi rồi cuối cùng lại làm cho tất cả trở nên tồi tệ như vậy. Có một hôm, cậu ấy gọi tôi ra ngoài nói chuyện, bảo với tôi rằng đừng gặp cậu ấy nữa, rồi còn nói chia tay đi, tình yêu đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
Lâm Trạch hỏi: “Thế bọn anh chia tay chưa?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Lúc đó tôi tức lắm, nghĩ bụng đệch mẹ, ông đây đối xử với cậu như nào mà chính cậu không rõ hả? Sao tôi làm cái gì cũng sai hết? Cậu thấy đấy, chuyện sửa sang nhà cửa tôi đã làm tới mức không còn gì để nói rồi. Cha cậu ấy ở quê bán thức ăn, bởi không có biển số xe nên tìm người để mượn xe, cuối cùng mới lái được vài ngày đã tông chết người. Đối phương chấp nhận giải quyết riêng, đòi bồi thường hai trăm ngàn tệ, cậu ấy đào đâu ra tiền? Chỉ có thể bán nhà đi chứ gì nữa!”
Lâm Trạch: “…”
Triệu Vũ Hàng: “Nhà cậu ấy đôn đáo chạy vạy khắp nơi, vật vã mãi mới góp được một trăm ngàn. Tôi nói cho cậu ấy mượn một trăm ngàn, cậu ấy sống chết không chịu, cứ khăng khăng muốn bán đi căn nhà mà bản thân khổ sở lắm mới tích cóp, trả xong khoản nợ đầu tiên mua được… Rồi còn bảo chuyện nhà mình không liên quan đếch gì đến tôi hết!…”
Lâm Trạch không kìm được nói: “Cậu ta sống nặng trách nhiệm quá.”
Triệu Vũ Hàng ừ cái rồi lại nói: “Tôi lấy một trăm ngàn đưa cho bốn người bạn mà hai chúng tôi cùng quen, bảo họ gọi điện thoại cho cậu ấy, chủ động cho cậu ấy mượn tiền rồi nói không cần trả gấp.”
“Tất cả đều là tiền của tôi! Nếu không với cái xã hội bây giờ, làm sao có chuyện ai cho cậu mượn tới một trăm ngàn? Thật sự chỉ có bán máu bán thận mới có.”
Lâm Trạch lại hỏi: “Thế sau cùng như nào? Hai người chia tay rồi hay giờ vẫn bên nhau?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Lúc đó tôi cũng chẳng muốn gặp cậu ấy nữa. Rồi có một hôm, tôi đi đến khu Đông Thành mời khách ăn, lúc ăn xong quay về đã rất muộn rồi, trên đường lái xe thì vô thức lại đi qua cơ quan cậu ấy, đúng lúc nhìn thấy cậu ấy tan làm lúc 10 giờ. Khi đó, cậu ấy đang dắt xe đạp chầm chậm đi trên đường. Tôi cảm thấy xót xa vô cùng, thật sự không thể dằn nổi lòng mình. Chúng tôi đã bên nhau năm năm rồi, đời người có được bao nhiêu lần năm năm? Cậu nói có đúng không?”
Lâm Trạch nghe đến nỗi cũng đỏ bừng mắt: “Vẫn may, ở bên nhau lâu như thế, đã quen ở cạnh bầu bạn bên nhau. Người xưa nói nhiều câu rất là chuẩn: nắm tay người vượt ngày giông bão, đừng xa nhau vào buổi mưa tan.” (*)
Nguyên gốc: 糟糠妻, 不可离: ý chỉ đừng từ bỏ người vợ tào khang đã cùng chung hoạn nạn với mình.
Triệu Vũ Hàng nói: “Tôi quen cậu ấy hồi vừa mới tốt nghiệp. Lúc ấy, tôi chẳng có gì hết, ở Bắc Kinh đợi anh rể sắp xếp công việc cho mình, cũng là kẻ lang thang phiêu bạt nơi thủ đô. Tôi sống trong một tiểu khu cũ, mỗi ngày sẩm tối cùng cậu ấy đánh cầu lông, rồi chẳng biết tự bao giờ, năm năm đã trôi qua.”
“Một mình cậu ấy đẩy xe đạp, cô độc quạnh quẽ. Thủ đô này rộng tới như thế, vậy mà cậu ấy chẳng có lấy một nơi ngả lưng an giấc, cũng chẳng có lấy một người để giãi bày trút tỏ tâm can. Trong lòng tôi bỗng nhiên trào lên cảm giác tội lỗi tột cùng, cảm thấy mình quá có lỗi với cậu ấy, cậu ấy thực sự quá đáng thương. Sau đó tôi xuống xe, dỗ dành cậu ấy quay về bên mình. Ngày hôm đó, cậu ấy khóc rất lâu, trái tim tôi như bị dao cắt đao xẻ vậy.”
Lâm Trạch hỏi: “Thế chuyện cậu ấy kết hôn thì sao?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Cậu ấy kết hôn với T, sau khi lấy nhau rồi thì T mới phát hiện ra mẹ cậu ấy rất khó chơi, cậu biết mẹ cậu ấy nghĩ gì không? Mẹ cậu ấy muốn T bỏ việc, ở nhà phục dịch hầu hạ bà ta, toàn tâm lo chuyện sinh con, để Tiểu Bạch nuôi cả gia đình là được rồi. Chưa cần nói tới chuyện T không đời nào đồng ý, mà Tiểu Bạch cũng làm sao nuôi nổi?! Với một người lương tháng hơn mười ngàn tệ ở Bắc Kinh, phải cáng đáng cả gia đình, rồi còn phải lo cho cả thằng em, rồi nếu mà sinh còn thì phải mua sữa, cho con đi học, rồi tiền vay mua nhà, sao mà đủ được? Sau khi kết hôn, T cảm thấy nhà cậu ấy quá nát, tới nhà mẹ đẻ mình suốt. Mẹ Tiểu Bạch không biết cuộc hôn nhân của họ chỉ là hôn nhân lợi ích, ngày nào cũng mắng vợ Tiểu Bạch trước mặt cậu ấy…”
Lâm Trạch đã chết lặng trước hàng loạt thông tin hãi hùng đó, chỉ có thể coi như mình đang nghe một câu chuyện mà thôi.
Lúc mới đầu, Triệu Vũ Hàng đã nói rõ ràng đây chỉ là kết hôn lợi ích, sau đó phát hiện mối quan hệ hôn nhân dần thay đổi, buổi tối mỗi ngày hắn đành về muộn hơn chút, có lúc lại qua đêm ở căn nhà khác mà chị hắn mua. Tiểu P dần dần nhận ra, cũng chẳng thèm dọn dẹp nhà cửa nữa, thế là lại bừa bộn lung tung hết lên, suốt ngày cô ta chỉ biết tìm Triệu Vũ Hàng đòi tiền. Họ cũng chẳng nhắc tới chuyện sinh con nữa, Triệu Vũ Hàng và Tiểu Bạch đều đã kết hôn lợi ích được một năm, giờ định ly hôn.
Nhưng nếu chuyện kết hôn đã phải qua cửa ải của gia đình, thì chuyện ly hôn cũng phải vậy, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta chẳng tài nào mở miệng nổi.
Thế là chuyện kết hôn tan tành, ngay cả một cuộc hôn nhân hình thức cũng đổ bể. Song từ trước tới nay, làm gì có chuyện “tất cả đều suôn sẻ y như dự tính” trên đời này?
Hôn nhân rạn nứt, có về nhà cũng xấu hổ lắm thay. Triệu Vũ Hàng và Tiểu Bạch chỉ đành phân nhau dọn đồ ra ngoài, trở thành một đôi cùng chung hoạn nạn, thuê một căn phòng ở gần cơ quan Tiểu Bạch.
Lần này hai người cũng không cãi nhau nữa, giống như những cặp đôi đã trải qua khó khăn trắc trở, họ nấu ăn, chơi game, xem phim, qua được ngày nào hay ngày đó, đi được bước nào tính bước nấy. Ít nhất thì họ vẫn còn có thể bên nhau, ít nhất thì sau khi tan làm vẫn còn có một chút hy vọng nhen nhóm.
Lâm Trạch: “Anh vẫn còn chưa giải quyết sạch sẽ cuộc hôn nhân trước đó, hơn nữa mới đầu anh đã đối xử quá tốt với cô ấy, lại còn dây dưa nhập nhằng. Ít nhất anh đã phạm phải mấy lỗi này: thứ nhất, lập trường không rõ ràng, vừa muốn sinh con cùng đối tượng hôn nhân giả, vừa không thống nhất ý kiến cụ thể trước đó với nhau; thứ hai, sâu thẳm trong lòng anh vẫn hy vọng có một gia đình ấm áp, bị người ta nhân cơ hội lợi dụng, rồi anh lại không nỡ dứt bỏ Tiểu Bạch, thái độ cũng sai nốt. Nếu tôi mà là anh, sau khi kết hôn lợi ích, tôi sẽ cho tự thuê cho Tiểu P ở một căn nhà khác, còn bản thân ở chung với Tiểu Bạch. Hơn nữa anh không nên cho cô ấy tiền, cô ấy ở nhà của anh cũng phải lấy tiền thuê nhà. Nói cho cùng thì mọi người đều vì muốn qua mắt cha mẹ mình nên mới kết hôn với nhau, bởi điều kiện then chốt đó nên cả hai đều bình đẳng. Không có sự chênh lệch thì sẽ không nảy sinh tình yêu, vấn đề chính là anh muốn bồi thường bằng việc bỏ ra nhiều hơn.”
Triệu Vũ Hàng nói: “Ôi, trên lý thuyết là như vậy, tôi cũng biết chứ, nhưng làm lại là chuyện hoàn toàn khác. Ai chẳng hiểu ‘Học hành chăm chỉ ngày một tiến bộ’! Nếu mọi người đều làm được hết thì đại học Thanh Hoa, Bắc Kinh đã bị quá tải tới nổ tung từ lâu rồi, ok? Huống chi đây chính là quan niệm truyền thống của xã hội Trung Quốc còn gì? Đàn ông đều phải hy sinh bỏ ra nhiều hơn, khỏi phải nói tới những cặp vợ chồng bình thường khác, trong giới gay cũng vậy luôn, 1 với 0 ở bên nhau, thường 1 sẽ gánh nhiều trách nhiệm hơn, đó chính là tư tưởng thâm căn cố đế rồi. Có rất nhiều lời nói thì dễ lắm, bập vào hiện thực thì mới thấy có những chuyện ngoài tầm với, không muốn làm cũng phải làm. Mà hơn nữa, trước đó cô ấy cũng nói đồng ý sinh con rồi, còn nói mình rất thích trẻ con. Lúc hai nhà mở tiệc, đám cưới là tự tôi bỏ tiền, bày rượu hết hai trăm ngàn tệ, tất cả phong bì đều bị nhà cô ấy hốt sạch, bảo sau này sẽ trả tôi, tới giờ cũng còn chưa thấy ho he gì, cả trăm ngàn tệ đó coi như mất trắng rồi.”
Một trăm ngàn tệ, đó không hề là một khoản tiền nhỏ.
Lâm Trạch vỗ vai hắn ta nói: “Đối với anh thì tiền bạc đâu có là vấn đề lớn.”
Triệu Vũ Hàng nói: “Tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng đã bỏ tiền rồi còn phải chịu uất ức, lúc ở nhà thì phải chịu cơn thịnh nộ của cô ấy, lúc ra ngoài gặp nhau thì lại phải chịu sự tức giận của Tiểu Bạch, làm đàn ông thật khó quá đi!”
Lâm Trạch hỏi: “Hay là qua một thời gian nữa anh come out đi, tôi đã come out rồi, tôi giúp anh?”
Triệu Vũ Hàng biến sắc: “Không thể được! Come out?! Kiểu người như mẹ tôi sẽ không thể nào chịu đựng được chuyện này đâu! Bà ấy hoàn toàn không biết đồng tính luyến ái là gì, đã cao tuổi lại còn mắc bệnh tim, come out thì chẳng khác nào giết luôn cha mẹ tôi?”
“Haizz…” Lâm Trạch bị câu nói của Triệu Vũ Hàng chấn động tới mức tai ong ong cả lên.
Triệu Vũ Hàng nói: “Thôi xong thôi xong… Người trên máy bay đều biết hết cả rồi.”
Lâm Trạch: “Không sao, xuống máy bay thì chẳng ai quen biết ai nữa. Chắc tình trạng nhà Tiểu Bạch cũng như vậy, nếu cậu ta không có gánh nặng thế thì chắc cũng chẳng kết hôn.”
Triệu Vũ Hàng nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, ngọn đèn trên cánh máy bay lấp lánh trong màn đêm tăm tối, hắn nói: “Tiểu Bạch cũng rất khổ sở, nói sao nhỉ… Tôi rất thương cậu ấy, nhưng thứ cảm giác rất yêu lúc mới bên nhau đã không còn nữa rồi. Song khi nhìn thấy cậu ấy một mình lầm lũi đẩy xe đạp đi trên đường, thứ cảm giác đó lại ào ạt cuộn trào, ập tới như lũ quét, đó là người đã bên tôi năm năm trời! Chúng tôi cũng chẳng nói những lời đại loại như ở bên nhau cả đời, từ trước tới nay đều chưa từng nhắc tới, cũng chẳng nói tới chuyện sau này. Có lẽ ai cũng tự hiểu rằng người nhà đều sẽ không thể chịu đựng nổi, sau đó mới nghĩ ra cách kết hôn lợi ích như thế, cuối cùng… haizz.”
Lâm Trạch nói: “Anh vẫn còn yêu cậu ấy, chỉ là… đã trở nên quen thuộc với đối phương, giống như vợ chồng vậy.”
Triệu Vũ Hàng gật đầu nói: “Thực ra lòng dạ cậu ấy rất lương thiện, rất hiếu thảo, cũng rất có ý thức trách nhiệm.”
Lâm Trạch nghĩ thầm thực ra bản thân hắn ta đã tường tỏ rồi, thôi cũng không làm khó hắn nữa, bèn nói: “Trăm điều thiện chữ hiếu đứng đầu, cậu ta lại còn là trai từ nông thôn lên thành phố phấn đấu, đã là điều không hề dễ dàng gì.”
Triệu Vũ Hàng nói: “Cậu ấy như ông cụ Mã kéo chiếc xe cũ nát, tôi cũng cảm thấy cậu ấy đáng thương, toàn gia đình đều ngồi trên chiếc xe cũ nát ấy, muốn kéo cũng không kéo nổi.”
Lâm Trạch nghe sự so sánh này thì vừa thương cảm lại vừa cảm thấy vô cùng buồn cười.
Triệu Vũ Hàng: “Hơn nữa cậu ấy còn có điểm tốt nữa, cậu biết không, tôi cũng là đàn ông từ nông thôn lên thành phố, chỉ là gia đình không liên lụy nhiều tới tôi. Lúc tôi học tiểu học, mấy chị tôi vẫn còn chưa giàu có, bởi vậy cả nhà đều có tư tưởng nông dân. Khi tôi yêu Tiểu Bạch, tôi rất hiểu chuyện gia đình cậu ấy, lúc ăn cơm cậu ấy cũng chẳng dám đặt món đắt tiền, tôi biết cậu ấy tiết kiệm cho tôi. Cậu ấy cũng luôn đòi cưa đôi, không muốn tiêu tiền của tôi. Còn người phụ nữ kia thì sao? Mỗi lần tôi về nhà đều coi tôi như máy rút tiền, cảm thấy tôi có tiền nên tôi phải chi, điều này làm tôi rất tức giận. Tôi đồng ý chi, nhưng tôi không muốn đã bỏ tiền rồi còn phải chịu đựng sự ghét bỏ khó chịu của người khác!”
Lâm Trạch bật cười, lắc đầu lại gật đầu.
“Bọn anh định bao giờ ly hôn?” Lâm Trạch lại hỏi.
Triệu Vũ Hàng nói: “Xem tình hình mẹ tôi sao đã, tôi muốn giấu bà ấy, sau khi ly hôn thì tạm không nói với bà ấy đã. Tháng trước là sinh nhật bà ấy, bởi giận tôi mà Tiểu P không muốn tới, khiến cho tôi rất lúng túng xấu hổ. Nhưng ngược lại, nhà tiểu P có bất cứ việc gì, hay Tết nhất lễ lạt bảo tôi đi, tôi đều đi hết.”
Lâm Trạch nói: “Trước đây anh nên làm như này, đi làm giấy đăng ký kết hôn giả, tiệc cưới cứ mở thôi, đến lúc cần ly hôn cũng chẳng có gì rườm rà phức tạp. Tài sản nhà cửa của anh không có tên cô ấy chứ?”
Triệu Vũ Hàng gật đầu: “Không có, đó đều là tiền của chị tôi, mua dưới tên tôi, làm sao mà tôi có nhiều tiền như thế? Mới đầu không ngờ tới, haizz, hay là để qua vài năm nữa, để mọi người thử quay lại cuộc sống bình thường, kết hôn sinh con là xong, nếu không thì biết ăn nói thế nào với cha mẹ?”
Lâm Trạch lặng đi một lúc, anh nói: “Anh cảm thấy đồng tính chỉ có thể đi con đường đó thôi sao?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Ban đầu tôi cũng là trai thẳng, giờ vẫn có cảm giác với những cô gái xinh đẹp.”
Lâm Trạch: “Cũng có rất nhiều cuộc hôn nhân bình thường tan vỡ mà, anh cứ cố hết sức ở bên Tiểu Bạch đi, tôi cảm thấy có thể thường xuyên nhìn thấy người mà mình yêu thương đã là một chuyện rất hạnh phúc rồi. Hơn nữa, dù nỗi đau khổ có dai dẳng tới đâu, cũng nào có thể chống lại dòng chảy thời gian? Anh nghĩ mà xem, giờ cắn răng kiên trì, chớp mắt thôi mấy chục năm đã trôi qua, đến năm 70 – 80 tuổi, thì chẳng ai có thể xen vào chuyện của bọn anh nữa.”
Triệu Vũ Hàng gật đầu, lại thở dài thượt nói: “Lần này tôi về gặp bạn học đại học, đối phương cũng có vấn đề về gia đình. Anh ta làm sếp ở Nam Bình, mỗi năm thu nhập cũng phải tới hơn một triệu tệ, cũng làm nghề kiến trúc, lúc đấu thầu thường xuyên nhận phong bì. Anh ta kết hôn rồi, cũng có vợ luôn. Anh ta đến Bắc Kinh vài lần, lần nào tôi cũng đều chào đón tiếp đãi, lái xe đón anh ta đi chơi, ở Bắc Kinh có một nhân tình của anh ta.”
Lâm Trạch: “Vậy vợ anh ta có biết không?”
Triệu Vũ Hàng: “Không biết.”
Lâm Trạch hỏi: “Thế người thứ ba đã kết hôn chưa?”
Triệu Vũ Hàng nói: “Có lẽ cũng kết hôn rồi, tôi đã gặp vài lần, chắc là ai cũng có gia đình của riêng mình. Hai người họ thường xuyên thăm hỏi, chơi trò tình yêu trong sáng, mãi mà chẳng dứt nổi nhau.”
Lâm Trạch: “Có lên giường chưa?”
Triệu Vũ Hàng: “Chưa, chỉ gặp mặt, ăn bữa cơm, nói chuyện với nhau thôi.”
Lâm Trạch: “Đây là chuyện quái gì vậy?”
Triệu Vũ Hàng: “Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng mà. Nếu cưới hoa hồng đỏ, thì hoa hồng đỏ sẽ trở thành vết máu muỗi, hoa hồng trắng lại như vầng trăng sáng; Nếu cưới hoa hồng trắng, thì hoa hồng đỏ sẽ trở thành nốt chu sa, hoa hồng trắng lại như hạt cơm thiu…”(*)
(*) Câu trên của Triệu Vũ Hàng tương tự như một đoạn văn trong tiểu thuyết Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng của Trương Ái Linh – một nữ nhà văn nổi tiếng ở Trung Quốc. (Nếu lấy hoa hồng đỏ, một thời gian sau hoa hồng đỏ sẽ trở thành vết máu muỗi trên tường, hoa hồng trắng là vầng trăng sáng trước giường; Nếu lấy hoa hồng trắng, hoa hồng trắng sẽ trở thành hạt cơm thiu dính trên áo, hoa hồng đỏ sẽ trở thành nốt chu sa trên lồng ngực.)
Ngoài ra, nội dung truyện được để ở cuối chương.
Lâm Trạch nhíu mày: “Thế vợ anh ta có biết không?”
Triệu Vũ Hàng đáp: “Không biết, vợ anh ta còn đối xử rất tốt với tôi. Đó là một người phụ nữ vô cùng tốt, tới tôi là gay cũng muốn lấy.”
Lâm Trạch nói: “Nhưng thật ra anh ta cũng không làm gì mà?”
Triệu Vũ Hàng: “Anh ta yêu tình nhân đó, thế mà còn không có gì? Cậu thà chọn một người ở bên cạnh cậu nhưng lòng lại hướng về người khác hay một người lòng hướng về cậu nhưng lại ở bên cạnh người khác?”
Lâm Trạch dở khóc dở cười: “Làm sao mà có cái loại lựa chọn này! Người nào cũng đều đau khổ cả mà, nhưng có cần nói với vợ anh ta không? Chứ như này cũng quá đáng quá!”
Triệu Vũ Hàng khiếp vía, giở giọng Trùng Khánh: “Đệch mợ, cậu cảm thấy nếu phơi bày chuyện này ra thì sẽ như thế nào? Phụ nữ coi trọng tinh thần hơn xác thịt, dù gì anh ta cũng là bạn tôi, tôi mà đến Trùng Khánh thì anh ta đều đưa tôi đi chơi, bao tôi ăn ở. Làm sao mà tôi dám bán đứng anh ta?”
Lâm Trạch bất lực nói: “Đấy anh thấy đấy, chuyện này có quá nhiều vấn đề. Anh dự tính kết hôn sinh con, nhỡ mà sau này cảm thấy mình vẫn còn thích đàn ông, thì quãng đời còn lại anh sẽ sống như thế nào? Thật sự quá giày vò thống khổ. Anh định mặc kệ gia đình rồi ra ngoài quan hệ bừa bãi? Lương tâm anh có cho phép không? Bị con cái phát hiện thì sao?”
Triệu Vũ Hàng kêu lên: “Nhưng tôi không thể khai thật với cha mẹ tôi! Dù thế nào tôi cũng không thể nói với họ rằng tôi thích đàn ông, chẳng bao giờ tôi dám nghĩ tới chuyện này…”
Lâm Trạch: “Suỵt!…”
Lại một lần nữa người của cả nửa máy bay đều nghe thấy hết.
Triệu Vũ Hàng vội hạ giọng xuống nói: “Người nhà cậu chưa từng hỏi cậu về chuyện kết hôn hả? Không hề hỏi gì luôn?”
Lâm Trạch cũng bắt đầu kể chuyện bản thân, chuyện từ nhỏ cha mẹ anh đã lục đục tới chuyện anh come out, sau đó nói tới lần yêu đương gần đây nhất, cả chuyện Tạ Thần Phong bị bệnh cũng nói luôn, Triệu Vũ Hàng nghe đến ngơ ngẩn.
Triệu Vũ Hàng nói: “Cũng vẫn còn may, anh ta vẫn còn một tí lương tâm, biết làm biện pháp an toàn khi quan hệ. Tôi cảm thấy anh ta vẫn còn yêu cậu, chỉ là sợ, mâu thuẫn, không biết làm thế nào mà thôi. Anh ta cũng chẳng dám nói với ai, không có ai tư vấn phân tích cho anh ta. Thế bệnh anh ta có nặng không?”
Lâm Trạch: “Tôi không biết, tôi không hỏi, tôi sợ mình mà biết được anh ấy còn sống được bao lâu thì sẽ đến bên cạnh anh ấy, tôi không thể chịu nổi chuyện này…”
Hai người lặng im một lúc, Triệu Vũ Hàng nói: “Nếu trong những tháng ngày chúng tôi chia tay ấy, Tiểu Bạch ra ngoài 419 rồi bị lây nhiễm, thì dù cậu ấy có bao nhiêu lỗi lầm đi chăng nữa, tôi vẫn tha thứ cho cậu ấy. Dù sao cũng đã từng yêu thương nhau, không thể cứ giương mắt nhìn cậu ấy chết như thế.”
Lâm Trạch cười, nói: “Thế nên các anh rất hạnh phúc, vẫn còn sống, có thể ngày qua ngày bên nhau, đó chẳng phải là một chuyện quá đỗi tuyệt vời sao?”
Triệu Vũ Hàng gật đầu nói: “Cái giới này thật sự quá loạn.”
Lâm Trạch đồng ý, dựa vào ghế ngồi, máy bay sắp đáp xuống Bắc Kinh rồi.
Triệu Vũ Hàng nói: “Tôi có một người anh cũng độc thân, tôi thấy cậu và anh ấy rất hợp nhau, mấy ngày nữa giới thiệu với cậu nhé?”
Lâm Trạch vội nói: “Không cần, giờ tôi chẳng có tâm trạng yêu đương gì hết. Sau này anh mà lại đến Trùng Khánh thì tìm tôi, ở nhà bạn học mãi cũng phiền người ta, tôi đặt khách sạn cho anh, ngày nào cũng dẫn anh đi chơi.”
Triệu Vũ Hàng bảo: “Ok ok! Tôi ở nhà bạn mãi cũng cảm thấy ngại lắm, cậu có bạn tới đón không? Xe tôi đỗ ở sân bay, tôi đưa cậu đến khách sạn nhé?”
Máy bay chao liệng rồi hạ cánh. Lâm Trạch tháo dây an toàn, Triệu Vũ Hàng nhấc hành lý của hai người ra ngoài. Bấy giờ trời đã hơi lạnh rồi, Lâm Trạch vừa mới khởi động máy thì đã nhận được điện thoại.
Tư Đồ Diệp: “Sếp, tui ở cửa ra số 7 khu vực bay trong nước.”
“Đã bảo anh là cứ ở khách sạn ngủ rồi cơ mà?” Lâm Trạch nói.
Tư Đồ Diệp nói trong điện thoại: “Nhớ cậu ớ.”
Đó là một câu nói đặc sệt chất Trùng Khánh, nói rất chuẩn, Lâm Trạch khóc dở mếu dở: “Cộng sự tôi đến đón tôi rồi.”
“Cậu ta có xe không?” Triệu Vũ Hàng vẫn khăng khăng: “Ngồi xe tôi đi, tôi đưa bọn cậu về. Kia là cộng sự của cậu hả? Đẹp trai thế! Đúng chuẩn gu tôi!”
Trong sân bay có rất nhiều ánh mắt phức tạp đang nhìn bọn họ.
Lâm Trạch: “…”
“Anh nói nhỏ giùm cái…!” Lâm Trạch ra sức tỏ ý hắn đừng có toang toáng lên vậy, suốt cả quãng đường Triệu Vũ Hàng đã làm ồn tới không biết bao nhiêu người rồi.
Tư Đồ Diệp đứng ở đại sảnh, nơi phía xa bọn họ, gào ầm lên: “Cảm ơn! Tôi rất vinh hạnh!”
Lâm Trạch thật sự bó tay với hai bọn họ. Triệu Vũ Hàng đi về phía trước, hắn cười hà hà bắt tay Tư Đồ Diệp. Ba người đến bãi đỗ xe, trên đường đi Triệu Vũ Hàng vừa lái xe vừa nói không ngừng. Họ đi dường cao tốc, lại còn lái xe đêm, Tư Đồ Diệp vẫn chưa được lái BMW bao giờ, muốn thử lái xe của Triệu Vũ Hàng.
Triệu Vũ Hàng rất phóng khoáng nhường vị trí lái cho anh ta, còn giới thiệu xe với anh ta.
“Hai người nghiêm túc tí được không hả?!” Lâm Trạch phát điên rít lên.
Lâm Trạch sợ nhất là bọn họ không tập trung, bị tông là cả ba cùng xong đời, vịt quay của Trịnh Kiệt cũng đi đời nhà ma. Bởi vì vịt quay, Lâm Trạch nhắc đi nhắc lại hai người đừng nói chuyện nữa, đợi tới nội thành hẵng nói.
Hơn 4 giờ đêm mới tới được khách sạn, Triệu Vũ Hàng lại nói ngày mai nghỉ phép sẽ đưa Lâm Trạch đi ăn vịt quay, xong xuôi mới lái xe quay về.
Lâm Trạch cảm thấy nói chuyện với Triệu Vũ Hàng quả là một chuyện quá tốn sức. Giọng nói đối phương quá vang dội kích động, khiến cho bản thân Lâm Trạch cũng bất giác to giọng theo, lúc nói chuyện cảm xúc cũng dâng lên, nói được mấy tiếng mà còn mệt hơn cả chạy đường dài, lúc về tới khách sạn ngay lập tức bò lên giường không muốn động đậy nữa.
“Sao lại thuê phòng một giường to thế này?” Lâm Trạch co giật khóe miệng: “Bạn Tư Đồ, hôm nay tôi chẳng còn sức đâu mà ‘quy tắc ngầm’ anh, hôm tới tính tiếp nhé ok không?”
Tư Đồ Diệp nói: “Sếp, là lỗi của phiếu mua chung ấy. Mua muộn quá, hết phòng tiêu chuẩn, khách sạn chỉ cho tôi thuê phòng giường to. Thôi tạm ngủ một đêm đã, ngày mai đến ở khách sạn gần Tòa nhà trụ sở CCTV nhé.”
Lâm Trạch nói: “Anh phải mặc quần ngủ vào, đừng có chỉ mặc mỗi quần đùi quay lưng về phía tôi rù quyến tôi nhé, tôi sợ tôi không kìm được sẽ ‘quy tắc ngầm’ với anh, đã một tuần rồi tôi không ‘giải quyết’ rồi đó.”
Tư Đồ Diệp để trần, mặc quần ngủ, đi chân trần ra ngoài hỏi: “Thế này được chưa?”
Lâm Trạch liếc mắt ngó anh: “Mặc cả áo luôn vào đi.”
Tư Đồ Diệp lại mặc thêm áo ba lỗ, Lâm Trạch nói: “Vậy còn ok.”
Lát sau, Lâm Trạch gội đầu đi ra, tóc anh cắt rất ngắn, lau đại mấy phát là khô. Anh mặc quần thể thao rất ngắn, quay lưng về phía Tư Đồ Diệp, Tư Đồ Diệp nói: “Cậu cũng mặc đồ vào đi!”
Tư Đồ Diệp lấy áo sơ mi nhăn vải thô trong đống đồ mua ở Muji, quăng cho Lâm Trạch, Lâm Trạch khoác lên trên cổ bảo: “Lúc ngủ thì mặc.”
Tư Đồ Diệp: “Cơ thể cậu cũng rắn chắc phết nhỉ, bình thường tôi không nhận ra đó.”
Lâm Trạch: “Đương nhiên, sếp anh làm phóng viên nhiều năm như vậy có phải để làm cảnh đâu? Anh chỉ thấy tôi ung dung nhàn nhã như hiện giờ, chứ trước đây lại chẳng chạy đôn chạy đáo. Gần như toàn bộ đường chạy cuộc thi marathon ở Trùng Khánh tôi đều chạy hết rồi nhé. Lúc mới thực tập, tôi còn phải giúp bộ phận hậu cần khiêng nước đưa nước kìa.”
Lâm Trạch mở QQ ra, nhìn thấy Tạ Thần Phong hỏi anh có online không, nhưng giờ ảnh đại diện của gã đã xám rồi, Lâm Trạch bèn để lại lời nhắn cho gã, mặc áo phông vào, lên giường ngủ.
Tư Đồ Diệp lui vào, hỏi: “Sao anh quen được cái người ban nãy vậy?”
Lâm Trạch đáp: “Quen lúc đợi máy bay, người phương Bắc nhiệt tình thật, sống dữ dội vội vã ghê.”
Tư Đồ Diệp cười to, lúc quay người bất cẩn chạm phải Lâm Trạch.
“Đừng có động đậy lung tung!” Lâm Trạch theo bản năng nghiêng người, ghìm họng Tư Đồ Diệp: “Tôi thật sự sẽ ‘quy tắc ngầm’ anh đấy nhé!”
Tư Đồ Diệp: “Ờ?”
Tư Đồ Diệp cong người, đẩy đầu gối lên trên, Lâm Trạch vội cúi người cấu Tư Đồ Diệp. Tư Đồ Diệp làm quá thét lên tiếng, không kìm được trốn anh, suýt nữa đã lăn xuống giường.
Lâm Trạch nói: “Không trêu nữa, ngủ!”
“Tay đó thích cậu phải không?” Tư Đồ Diệp hứng thú hỏi.
Lâm Trạch đáp: “Đâu ra chuyện đó, anh ta và bạn trai đã ở bên nhau năm năm rồi, thăng trầm trắc trở lắm. Có lẽ bọn họ đều đối với bạn bè nhiệt tình như thế.”
Tư Đồ Diệp: “Đúng là một người rất thú vị.”
Lâm Trạch: “Ngủ đi, tôi buồn ngủ chết rồi.”
Tư Đồ Diệp quay người tắt đèn.
Trong bóng tối, năm phút sau Lâm Trạch kêu lên: “Đừng quấn chăn nữa… Bên tôi không có chăn!”
Tư Đồ Diệp: “Cậu bảo tôi đừng có quấn mà mình lại quấn hở?”
Lâm Trạch: “Ý tôi là tôi được quấn còn anh không được quấn.”
Tư Đồ Diệp: “Đâu ra thế?!”
Lâm Trạch: “Vì tôi là sếp anh! Lúc ngủ một giường phải tặng chăn cho sếp, đó mới chân chính là ‘quy tắc ngầm’ nơi công sở!”
Tư Đồ Diệp: “Tôi đếch sợ quy tắc ngầm nhé!”
Hai người quay về hướng ngược lại quấn chăn, ai cũng muốn quấn rìa chăn lên người, cuối cùng quấn tới chính giữa, đôi bên đẩy cũng không đẩy nổi, đành mặc kệ. Lâm Trạch còn muốn đá anh ta vài cái, nhưng anh thật sự quá buồn ngủ rồi, chưa kịp hành hạ Tư Đồ Diệp thì đã ngủ thiếp đi mất.
Hết chương 16
Fly: Chú thích thêm về tác phẩm Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ:
Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng được sáng tác năm 1944. Nội dung truyện xoanh quanh nhân vật nam chính Chấn Bảo với người vợ “hoa hồng trắng” và người tình “hoa hồng đỏ” của mình. Anh ta lấy người vợ “hoa hồng trắng” tên là Yên Ly, nhưng người vợ yếu ớt, lặng lẽ như dòng nước này không làm anh ta nảy sinh được dục vọng. Sau đó anh ta bắt đầu ở ngoài chơi gái, và tới một ngày, anh ta gặp được “hoa hồng đỏ” trên xe buýt – Kiều Nhị. Theo dòng chảy thời gian, hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ đã trở thành một loại ảo ảnh trong hiện thực của Chấn Bảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook