Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản
-
Chương 43
Tin này chỉ là xấu với những người nào đó, còn với Thẩm Thiển mà nói đây lại là một vấn đề khó khăn. Cô nhớ lúc biết được tin này, phản ứng đầu tiên của cô đó là xem phản ứng của Vưu Nhiên. Khuôn mặt anh mới đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là hơi lướt qua rồi lập tức quay lại bình thường, ánh mắt lướt về phía Thẩm Thiển, trong lúc ánh mắt hai người giao nhau, Thẩm Thiển chỉ nhìn thấy nơi khóe miệng Vưu Nhiên ẩn chứa một nụ cười nhạt. Hình như anh không vui lắm. Thẩm Thiển chính là nghĩ như vậy.
Hồ nữ sĩ nghe được tin này thì dùng âm điệu vô cùng hoảng sợ hỏi Thẩm Thiển, "Cô Thẩm, vậy cô xem bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Thẩm Thiển nhún vai, "Việc này, không phải một mình tôi nói là được, cho chúng tôi nửa tháng đi."
Hồ nữ sĩ sửng sốt, nhìn về phía Vưu Nhiên, chỉ thấy gương mặt anh không chút thay đổi nhìn bà, mỉm cười lễ phép. Hồ nữ sĩ nghẹn không nói nên lời, tự nhiên trong lòng bà đã hiểu. Thẩm Thiển đi về phía Vưu Nhiên, sà vào lòng anh, lay lay cánh tay anh, đáng thương nói: "Em có rồi."
Vưu Nhiên mỉm cười, "Ừ, của anh."
Nói thừa! Thẩm Thiển lúc này thực sự muốn đánh người, cô còn tưởng Vưu Nhiên sẽ nói cái gì mà giống của anh lợi hại gì đó, nào ngờ lại là một câu thừa thãi thế này. Vưu Nhiên thuận thế ôm cô vào trong ngực, tiếp đó nói: "Về nhà sẽ khao em thật lớn."
Thẩm Thiển kỳ quái nhìn Vưu Nhiên, biểu hiện anh rất quái dị khiến Thẩm Thiển không thể hiểu được. Thấy Thẩm Thiển sắp bị Vưu Nhiên đưa đi, Hồ nữ sĩ chần chờ một lúc, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không ngại xấu hổ hỏi, "Hy vọng cô Thẩm mau chóng cho chúng tôi một câu trả lời."
Thẩm Thiển chỉ khoát tay áo, xem như là đồng ý. Kỳ thật, tâm trạng của Thẩm Thiển khi biết mình mang thai rất phức tạp. Đứa bé đột ngột xuất hiện vào lúc này là điều cô căn bản chưa từng nghĩ tới, nhưng lại vô cùng hợp lý. Cô cùng Vưu Nhiên không tiết chế hơn nữa còn nhiều lần không trang bị chỉ để ý cảm xúc mạnh mẽ nên việc trúng thưởng cũng khó mà tránh khỏi. Thứ hai, Thẩm Thiển chưa kết hôn, mới nhiều nhất là chiếu cáo với thiên hạ rằng cô đã đính hôn. Vậy coi như là chưa chồng đã chửa sao? Cô không hề thích việc chưa chồng đã chửa này chút nào. Đây cũng là vấn đề phức tạp thứ ba. Cô không thích chưa chồng đã chửa, nhưng cô cũng không muốn bỏ con, ngay cả chính cô cũng không biết là vì sao.Tóm lại, Thẩm Thiển đang vô cùng hoang mang lo sợ, chỉ có thể dựa vào Vưu Nhiên. Nhưng cái thái độ không nóng không lạnh của Vưu Nhiên lại khiến cô có chút bực bội.
Về nhà, Lông Xù liền lủi ra cửa, ve vẩy đuôi nghênh đón bọn họ. Ổ của Thiển Thiển đã chuyển ra phòng ngoài để cho nó tiện việc đại tiểu tiện, tiết kiệm nhiều thời gian để trông con. Bên ngoài đại sảnh toàn là tiếng chó con, vừa lanh lảnh lại có chút thú vị.
Vưu Nhiên đi vào phòng, tiện đường đến nhìn Thiển Thiển, vuốt ve vỗ về Thiển Thiển đã thành một bà mẹ, sau đó nhoẻn cười xoay người vuốt đầu Thẩm Thiển đang đi theo phía sau anh. Thẩm Thiển không vui đập tay anh, "Đầu em mới gội hôm qua."
Vưu Nhiên bỗng nhiên bế cô lên khiến Thẩm Thiển la lên một tiếng, đập đập tay anh, "Anh làm gì vậy?"
"Bế thử xem nặng bao nhiêu."
"Bác sĩ nói mới có ba tuần thôi." Thẩm Thiển trợn trắng mắt, ba tuần thì vẫn chỉ là một cái mầm nhỏ xíu, có thể nặng được bao nhiêu chứ?
Vưu Nhiên thả cô xuống, nhìn chằm chằm gương mặt của cô một lần, sau đó lại nhìn thêm lần nữa, cuối cùng mới mở miệng, "Thiển Thiển, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có cần đứa bé này không?"
Thẩm Thiển sửng sốt, hóa ra Vưu Nhiên không phải là thờ ơ, không quan tâm đến việc cô có con, mà là để ý xem cô có cần đứa con này hay không. Thẩm Thiển nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó lại có chút khó xử, "Thật ra thì em chẳng có chút tình cảm nào với Vu Thiên Dương, em thừa nhận em có chút ích kỷ, nếu phải lựa chọn đứa con trong bụng với Vu Thiên Dương, em có thể lựa chọn con mình. Có thể em sẽ bị người ta chửi mắng, nhưng mà..."
Vưu Nhiên che miệng cô lại, mỉm cười, ý bảo cô không cần nói thêm gì nữa. Thẩm Thiển chớp chớp đôi mắt to, nhìn thực vô tội. Vưu Nhiên đang ghét cô bất hiếu đó sao? Nhưng mà giữa cô với Vu Thiên Dương, căn bản là không có tình cảm cha và con, đó là còn chưa nói tới việc cô vẫn oán hận Vu Thiên Dương vô tình. Về lý, Thẩm Thiển phải có nghĩa vụ cứu Vu Thiên Dương; về tình, Thẩm Thiển hình như có thể tự do lựa chọn. Thẩm Thiển vuốt tay Vưu Nhiên, sau đó nói: "Em..."
"Thiển Thiển." Vưu Nhiên thở dài, kéo Thẩm Thiển đến ngồi trên sô pha, được một lát, anh lại ôm Thẩm Thiển ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng cầm một bàn tay của cô, nhìn chăm chú thật lâu, mới tiếp tục nói: "Anh hiểu, lúc biết yêu, anh đã từng thề với lòng, sau này anh chỉ cần một người phụ nữ, không đi trêu chọc những người phụ nữ khác, cũng không muốn người khác động đến người phụ nữ của anh. Anh chỉ muốn có một người phụ nữ, cả đời chỉ cần một mình cô ấy, dùng cơ thể của cô ấy sinh cho anh một đứa con, sau đó là yêu thương đứa con mà người phụ nữ duy nhất ấy đã đau đớn sinh ra."
"Thiển Thiển, trước và sau khi gặp em, anh chưa từng rung động." Vưu Nhiên cười khổ, "Mỗi người phụ nữ đều có một điểm tốt, một khi phát hiện ra điểm tốt này thì sẽ không thể kiềm chế được mà rung động. Nhưng mà..."
Thẩm Thiển yên lặng nhìn Vưu Nhiên, lẳng lặng nghe anh nói hết. Bởi vì cô biết Vưu Nhiên đang nói hết những lời gan ruột của mình.
"Anh không muốn chấp nhận. Anh biết rõ người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng mình là ai, anh biết rõ tương lai sau này, đứa con mà anh muốn nhất, yêu thương nhất là con của ai, anh lại càng biết, có một số người là không thể thay thế. Như vậy, đối với anh ở bên một người phụ nữ khác là không công bằng. Cho nên anh ngăn cản người khác tới gần anh, tự khép mình lại."
Thẩm Thiển nắm tay Vưu Nhiên, trong lòng cay xót, rất muốn nói một câu, lại nói không nên lời. Vưu Nhiên vuốt tóc Thẩm Thiển, "Anh rất hiểu, ba anh thật ra cũng yêu mẹ anh, nhưng lại vướng bận người vợ cả nên ông ấy không có cách nào toàn tâm toàn ý, hoặc cũng có thể nói là ông ấy không thể chấp nhận. Mà mẹ anh vì cảm thấy bất công cho mình nên mới tức giận bất bình, buồn bực mà chết. Ví dụ rõ ràng như vậy ở trước mặt anh khiến anh càng không thể chấp nhận."
"Anh muốn nói, anh là vì không muốn chấp nhận cho nên mới cố sống cố chết giữ lấy em? Chứ không phải là do anh một lòng với em?" Thẩm Thiển chu chu miệng.
"Không phải, là vì trong lòng lúc nào cũng chỉ có em nên không thể chứa thêm người khác, nếu miễn cưỡng chấp nhận thì đối với ai cũng không tốt, chi bằng không chấp nhận." Vưu Nhiên ôm lấy Thẩm Thiển, "Hôm nay lúc biết em có thai, trong lòng anh rối lắm, anh thấy chặng đường này đều là anh cưỡng ép em, từng bước một đưa em vào trong lòng anh mà không hề hỏi em có đồng ý hay không?"
"À, gạo nấu thành cơm rồi mới nói vuốt đuôi?" Thẩm Thiển vẻ mặt khinh bỉ nhìn Vưu Nhiên, nhưng bên khóe miệng lại cười tươi như hoa. Kỳ thật cô thật sự rất may mắn khi Vưu Nhiên ở bên cô, cho nên một người kém phương hướng như cô dù quanh quẹo nhiều thế nào thì đích đến cuối cùng vẫn là trong lòng anh.
Thẩm Thiển cười gian, vòng tay qua cổ anh, tựa vào ngực Vưu Nhiên, nũng nịu ngọt ngào cười, "Anh Vưu à, cám ơn anh đã dẫn em vào trong lòng anh, em rất thích."
Vưu Nhiên bật cười, cường thế nhào lên, hôn môi cô, sóng mắt lưu chuyển một tia yêu dị, "Vào được rồi là không ra được nữa đấy."
"Không sao, em mang theo tim mình luôn là được cả đời."
Vưu Nhiên cắn cô mấy cái, nhịn không được mà nhẹ nhàng mỉm cười, "Từ lâu đã thấy em ôm tim theo rồi."
"Anh..." Thẩm Thiển nghiến răng nghiến lợi, anh đúng là không bao giờ để mình chịu thiệt~!
Hai người vành tai chạm tóc mai một hồi rồi Thẩm Thiển có chút bất an ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Vưu Nhiên, "Cái đó... Em muốn sinh con ra." Cô chăm chú nhìn Vưu Nhiên một lúc, cuối cùng nhuệ khí tan rã, cúi đầu, nói thẳng ra, giữa cha ruột và con, cô sẽ không lương tâm chọn con mình. Cô sợ Vưu Nhiên trách cô như vậy là quá ích kỷ, quá không hiểu chuyện.
Vưu Nhiên vỗ vỗ miệng cô, "Anh sẽ nghĩ cách tìm tủy cho bác Vu."
"Anh có cách?"
"Nước ta dân đông như vậy, thế nào cũng có tủy hợp thôi?"
"Nhưng chưa chắc ai cũng đồng ý quyên tặng mà?"
"Vậy mua thì sao?" Vưu Nhiên híp mắt, "Bỏ ra một cái giá trên trời để mua, anh nghĩ ông ngoại sẽ rất sẵn lòng đưa một mức giá trên trời mua một đứa chắt ngoại."
"Anh muốn kinh động đến ông ngoại anh."
Vưu Nhiên bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Chỉ có ông ngoại mới có khả năng xúc tiến lần mua bán phi pháp này, hơn nữa việc này không thể nói cho ba anh biết, ông ấy không thích mạo hiểm như vậy."
"Vậy... vậy nếu vẫn không có?"
Vưu Nhiên buồn buồn, vuốt tóc Thẩm Thiển, ánh mắt dịu dàng, "Thiển Thiển, tuy rằng ông ấy rất có lỗi với em, nhưng mà... Về lý, em phải giúp ông ấy. Con cái thì dù sao vẫn sẽ có lại, nhưng còn cha chỉ có một, cho dù em có thừa nhận ông ấy hay không. Mẹ em chịu tha thứ cho ông ấy thì em cũng có thể."
Thẩm Thiển im lìm không nói lời nào, thật lâu sau cô mới nói: "Anh thực lợi hại."
Vưu Nhiên thở dài, "Thiển Thiển, không ai quý trọng đứa con này bằng anh đâu."
Anh đứng lên, đi sang một bên, nhấc điện thoại lên gọi, Thẩm Thiển cứ như vậy yên lặng nhìn anh gọi điện, không nghe thấy gì mà đầu óc cũng trống rỗng. Cô một mình trở lại phòng, buồn bực chui vào chăn.
Sao cô không biết Vưu Nhiên quý trọng đứa con này cơ chứ? Anh thà phạm pháp, cũng muốn bảo vệ nó. Cô làm sao không biết Vưu Nhiên yêu cô? Vì cô nhiều năm như vậy, con của cô là kết tinh tình yêu, sao anh lại không quý trọng? Cô biết hết chỉ là cô ích kỷ, cô không suy nghĩ cẩn thận. Di động của Thẩm Thiển reo thật lâu, cô mới nghe. Đúng như dự kiến, là mẹ cô.
"Mẹ, mẹ định khuyên con bỏ đứa bé sao?" Thẩm Thiển ôn hòa, bình tĩnh nói.
Đầu dây điện thoại bên kia cả một lúc lâu không lên tiếng, Thẩm Thiển vẫn kiên nhẫn, chờ mẹ cô trả lời. Qua một lúc, Thẩm mẹ ở bên kia mới mở miệng, "Mẹ hiểu con. Lúc trước cũng vậy, mẹ cũng không bỏ con, huống chi Vưu Nhiên lại tốt như vậy, con với nó lại đang ở trong giai đoạn yêu thương cuồng nhiệt. Mẹ biết. Nhưng mà Thiển Thiển, mẹ muốn nói cho con một việc."
"Việc gì ạ?"
"Người đó sống cũng không được tốt."
"Cho nên, mẹ đồng cảm với ông ta?"
"Sở dĩ ông ấy cưới Hồ nữ sĩ là vì Hồ nữ sĩ có một người cha rất lợi hại. Ở vào lúc ông ấy được trọng dụng nhất lại lựa chọn ở bên mẹ, ầm ĩ đòi ly hôn với Hồ nữ sĩ, do đó ông ấy luôn bị nhạc phụ chèn ép. Quân nhân nếu ngoại tình sẽ bị phạt nặng, thậm chí phải ngồi tù. Nhạc phụ ông ấy đã lấy việc này ra uy hiếp. Ông ấy rõ ràng biết hết nhưng vẫn muốn ở bên mẹ, Thiển Thiển, mẹ biết con sẽ nói mẹ không biết tự trọng, nhưng mà... Mẹ không thể độc ác với ông ấy được. Trong chuyện này, cả mẹ cùng ông ấy đều có sai. Nhân quả báo ứng, mấy năm nay ông ấy sống rất khổ sở mà mẹ cũng chẳng tốt được gì. Ông ấy nếu có lỗi, cũng là có lỗi với mẹ chứ không phải con. Ông ấy là một người cha tốt, là mẹ không cho hai người nhận nhau, bởi mẹ rất hiểu ông ấy, ông ấy sẽ liều lĩnh đi nhận con, không quan tâm một sư trưởng có con riêng sẽ có hậu quả như thế nào."
"Mẹ, những điều mẹ nói, con hiểu." Thẩm Thiển xoa xoa trán, nói thêm vài câu rồi cúp máy. Cô hiện tại thực sự rất đau đầu.
Ngày hôm sau, cả những hôm sau sau nữa, Vưu Nhiên đều rất cưng chiều Thẩm Thiển, tuy rằng Thẩm Thiển có đôi khi bĩu môi, nhưng vẫn rất hưởng thụ. Ngẫm lại, Vưu Nhiên nói cũng đúng, không ai muốn con cô được sinh ra như anh.
Liên tiếp hai mươi ngày, qua nửa tháng, Hồ nữ sĩ vừa sốt ruột lại da mặt dày thường xuyên gọi điện đến. Thật ra Hồ nữ sĩ cũng không hy vọng nhiều, nhưng vẫn không kiềm được lo lắng.
Mãi đến một ngày, Vưu Nhiên biểu tình thực nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, ôn hòa nói: "Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra đi."
"..."
"Khoa phụ sản." Vưu Nhiên mỉm cười.
Thẩm Thiển sửng sốt, "Tủy kia."
"Tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì cái gì cũng không được, đã tìm được tủy hợp rồi, tối hôm qua đã chuyển qua bằng máy bay, ba ngày sau sẽ tiến hành phẫu thuật cho bác Vu, hôm nay đưa em đến khám phụ khoa, nhân tiện thăm ông ấy luôn."
Thẩm Thiển kích động ôm cổ Vưu Nhiên, "Em muốn kết hôn. Kết hôn rồi em mới sinh con."
"Được rồi, cái gì cũng nghe em." Vưu Nhiên ôm cô càng chặt, "Ông ngoại nói, lần này ông chảy máu nhiều như thế nên bảo em phải bảo vệ chắt ngoại cho thật tốt."
"Tuân mệnh." Thẩm Thiển hôn “chụt” một cái thật mạnh lên mặt Vưu Nhiên, nét mặt tươi như hoa.
Hồ nữ sĩ nghe được tin này thì dùng âm điệu vô cùng hoảng sợ hỏi Thẩm Thiển, "Cô Thẩm, vậy cô xem bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Thẩm Thiển nhún vai, "Việc này, không phải một mình tôi nói là được, cho chúng tôi nửa tháng đi."
Hồ nữ sĩ sửng sốt, nhìn về phía Vưu Nhiên, chỉ thấy gương mặt anh không chút thay đổi nhìn bà, mỉm cười lễ phép. Hồ nữ sĩ nghẹn không nói nên lời, tự nhiên trong lòng bà đã hiểu. Thẩm Thiển đi về phía Vưu Nhiên, sà vào lòng anh, lay lay cánh tay anh, đáng thương nói: "Em có rồi."
Vưu Nhiên mỉm cười, "Ừ, của anh."
Nói thừa! Thẩm Thiển lúc này thực sự muốn đánh người, cô còn tưởng Vưu Nhiên sẽ nói cái gì mà giống của anh lợi hại gì đó, nào ngờ lại là một câu thừa thãi thế này. Vưu Nhiên thuận thế ôm cô vào trong ngực, tiếp đó nói: "Về nhà sẽ khao em thật lớn."
Thẩm Thiển kỳ quái nhìn Vưu Nhiên, biểu hiện anh rất quái dị khiến Thẩm Thiển không thể hiểu được. Thấy Thẩm Thiển sắp bị Vưu Nhiên đưa đi, Hồ nữ sĩ chần chờ một lúc, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không ngại xấu hổ hỏi, "Hy vọng cô Thẩm mau chóng cho chúng tôi một câu trả lời."
Thẩm Thiển chỉ khoát tay áo, xem như là đồng ý. Kỳ thật, tâm trạng của Thẩm Thiển khi biết mình mang thai rất phức tạp. Đứa bé đột ngột xuất hiện vào lúc này là điều cô căn bản chưa từng nghĩ tới, nhưng lại vô cùng hợp lý. Cô cùng Vưu Nhiên không tiết chế hơn nữa còn nhiều lần không trang bị chỉ để ý cảm xúc mạnh mẽ nên việc trúng thưởng cũng khó mà tránh khỏi. Thứ hai, Thẩm Thiển chưa kết hôn, mới nhiều nhất là chiếu cáo với thiên hạ rằng cô đã đính hôn. Vậy coi như là chưa chồng đã chửa sao? Cô không hề thích việc chưa chồng đã chửa này chút nào. Đây cũng là vấn đề phức tạp thứ ba. Cô không thích chưa chồng đã chửa, nhưng cô cũng không muốn bỏ con, ngay cả chính cô cũng không biết là vì sao.Tóm lại, Thẩm Thiển đang vô cùng hoang mang lo sợ, chỉ có thể dựa vào Vưu Nhiên. Nhưng cái thái độ không nóng không lạnh của Vưu Nhiên lại khiến cô có chút bực bội.
Về nhà, Lông Xù liền lủi ra cửa, ve vẩy đuôi nghênh đón bọn họ. Ổ của Thiển Thiển đã chuyển ra phòng ngoài để cho nó tiện việc đại tiểu tiện, tiết kiệm nhiều thời gian để trông con. Bên ngoài đại sảnh toàn là tiếng chó con, vừa lanh lảnh lại có chút thú vị.
Vưu Nhiên đi vào phòng, tiện đường đến nhìn Thiển Thiển, vuốt ve vỗ về Thiển Thiển đã thành một bà mẹ, sau đó nhoẻn cười xoay người vuốt đầu Thẩm Thiển đang đi theo phía sau anh. Thẩm Thiển không vui đập tay anh, "Đầu em mới gội hôm qua."
Vưu Nhiên bỗng nhiên bế cô lên khiến Thẩm Thiển la lên một tiếng, đập đập tay anh, "Anh làm gì vậy?"
"Bế thử xem nặng bao nhiêu."
"Bác sĩ nói mới có ba tuần thôi." Thẩm Thiển trợn trắng mắt, ba tuần thì vẫn chỉ là một cái mầm nhỏ xíu, có thể nặng được bao nhiêu chứ?
Vưu Nhiên thả cô xuống, nhìn chằm chằm gương mặt của cô một lần, sau đó lại nhìn thêm lần nữa, cuối cùng mới mở miệng, "Thiển Thiển, anh chỉ muốn hỏi em một câu, em có cần đứa bé này không?"
Thẩm Thiển sửng sốt, hóa ra Vưu Nhiên không phải là thờ ơ, không quan tâm đến việc cô có con, mà là để ý xem cô có cần đứa con này hay không. Thẩm Thiển nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó lại có chút khó xử, "Thật ra thì em chẳng có chút tình cảm nào với Vu Thiên Dương, em thừa nhận em có chút ích kỷ, nếu phải lựa chọn đứa con trong bụng với Vu Thiên Dương, em có thể lựa chọn con mình. Có thể em sẽ bị người ta chửi mắng, nhưng mà..."
Vưu Nhiên che miệng cô lại, mỉm cười, ý bảo cô không cần nói thêm gì nữa. Thẩm Thiển chớp chớp đôi mắt to, nhìn thực vô tội. Vưu Nhiên đang ghét cô bất hiếu đó sao? Nhưng mà giữa cô với Vu Thiên Dương, căn bản là không có tình cảm cha và con, đó là còn chưa nói tới việc cô vẫn oán hận Vu Thiên Dương vô tình. Về lý, Thẩm Thiển phải có nghĩa vụ cứu Vu Thiên Dương; về tình, Thẩm Thiển hình như có thể tự do lựa chọn. Thẩm Thiển vuốt tay Vưu Nhiên, sau đó nói: "Em..."
"Thiển Thiển." Vưu Nhiên thở dài, kéo Thẩm Thiển đến ngồi trên sô pha, được một lát, anh lại ôm Thẩm Thiển ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng cầm một bàn tay của cô, nhìn chăm chú thật lâu, mới tiếp tục nói: "Anh hiểu, lúc biết yêu, anh đã từng thề với lòng, sau này anh chỉ cần một người phụ nữ, không đi trêu chọc những người phụ nữ khác, cũng không muốn người khác động đến người phụ nữ của anh. Anh chỉ muốn có một người phụ nữ, cả đời chỉ cần một mình cô ấy, dùng cơ thể của cô ấy sinh cho anh một đứa con, sau đó là yêu thương đứa con mà người phụ nữ duy nhất ấy đã đau đớn sinh ra."
"Thiển Thiển, trước và sau khi gặp em, anh chưa từng rung động." Vưu Nhiên cười khổ, "Mỗi người phụ nữ đều có một điểm tốt, một khi phát hiện ra điểm tốt này thì sẽ không thể kiềm chế được mà rung động. Nhưng mà..."
Thẩm Thiển yên lặng nhìn Vưu Nhiên, lẳng lặng nghe anh nói hết. Bởi vì cô biết Vưu Nhiên đang nói hết những lời gan ruột của mình.
"Anh không muốn chấp nhận. Anh biết rõ người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng mình là ai, anh biết rõ tương lai sau này, đứa con mà anh muốn nhất, yêu thương nhất là con của ai, anh lại càng biết, có một số người là không thể thay thế. Như vậy, đối với anh ở bên một người phụ nữ khác là không công bằng. Cho nên anh ngăn cản người khác tới gần anh, tự khép mình lại."
Thẩm Thiển nắm tay Vưu Nhiên, trong lòng cay xót, rất muốn nói một câu, lại nói không nên lời. Vưu Nhiên vuốt tóc Thẩm Thiển, "Anh rất hiểu, ba anh thật ra cũng yêu mẹ anh, nhưng lại vướng bận người vợ cả nên ông ấy không có cách nào toàn tâm toàn ý, hoặc cũng có thể nói là ông ấy không thể chấp nhận. Mà mẹ anh vì cảm thấy bất công cho mình nên mới tức giận bất bình, buồn bực mà chết. Ví dụ rõ ràng như vậy ở trước mặt anh khiến anh càng không thể chấp nhận."
"Anh muốn nói, anh là vì không muốn chấp nhận cho nên mới cố sống cố chết giữ lấy em? Chứ không phải là do anh một lòng với em?" Thẩm Thiển chu chu miệng.
"Không phải, là vì trong lòng lúc nào cũng chỉ có em nên không thể chứa thêm người khác, nếu miễn cưỡng chấp nhận thì đối với ai cũng không tốt, chi bằng không chấp nhận." Vưu Nhiên ôm lấy Thẩm Thiển, "Hôm nay lúc biết em có thai, trong lòng anh rối lắm, anh thấy chặng đường này đều là anh cưỡng ép em, từng bước một đưa em vào trong lòng anh mà không hề hỏi em có đồng ý hay không?"
"À, gạo nấu thành cơm rồi mới nói vuốt đuôi?" Thẩm Thiển vẻ mặt khinh bỉ nhìn Vưu Nhiên, nhưng bên khóe miệng lại cười tươi như hoa. Kỳ thật cô thật sự rất may mắn khi Vưu Nhiên ở bên cô, cho nên một người kém phương hướng như cô dù quanh quẹo nhiều thế nào thì đích đến cuối cùng vẫn là trong lòng anh.
Thẩm Thiển cười gian, vòng tay qua cổ anh, tựa vào ngực Vưu Nhiên, nũng nịu ngọt ngào cười, "Anh Vưu à, cám ơn anh đã dẫn em vào trong lòng anh, em rất thích."
Vưu Nhiên bật cười, cường thế nhào lên, hôn môi cô, sóng mắt lưu chuyển một tia yêu dị, "Vào được rồi là không ra được nữa đấy."
"Không sao, em mang theo tim mình luôn là được cả đời."
Vưu Nhiên cắn cô mấy cái, nhịn không được mà nhẹ nhàng mỉm cười, "Từ lâu đã thấy em ôm tim theo rồi."
"Anh..." Thẩm Thiển nghiến răng nghiến lợi, anh đúng là không bao giờ để mình chịu thiệt~!
Hai người vành tai chạm tóc mai một hồi rồi Thẩm Thiển có chút bất an ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Vưu Nhiên, "Cái đó... Em muốn sinh con ra." Cô chăm chú nhìn Vưu Nhiên một lúc, cuối cùng nhuệ khí tan rã, cúi đầu, nói thẳng ra, giữa cha ruột và con, cô sẽ không lương tâm chọn con mình. Cô sợ Vưu Nhiên trách cô như vậy là quá ích kỷ, quá không hiểu chuyện.
Vưu Nhiên vỗ vỗ miệng cô, "Anh sẽ nghĩ cách tìm tủy cho bác Vu."
"Anh có cách?"
"Nước ta dân đông như vậy, thế nào cũng có tủy hợp thôi?"
"Nhưng chưa chắc ai cũng đồng ý quyên tặng mà?"
"Vậy mua thì sao?" Vưu Nhiên híp mắt, "Bỏ ra một cái giá trên trời để mua, anh nghĩ ông ngoại sẽ rất sẵn lòng đưa một mức giá trên trời mua một đứa chắt ngoại."
"Anh muốn kinh động đến ông ngoại anh."
Vưu Nhiên bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Chỉ có ông ngoại mới có khả năng xúc tiến lần mua bán phi pháp này, hơn nữa việc này không thể nói cho ba anh biết, ông ấy không thích mạo hiểm như vậy."
"Vậy... vậy nếu vẫn không có?"
Vưu Nhiên buồn buồn, vuốt tóc Thẩm Thiển, ánh mắt dịu dàng, "Thiển Thiển, tuy rằng ông ấy rất có lỗi với em, nhưng mà... Về lý, em phải giúp ông ấy. Con cái thì dù sao vẫn sẽ có lại, nhưng còn cha chỉ có một, cho dù em có thừa nhận ông ấy hay không. Mẹ em chịu tha thứ cho ông ấy thì em cũng có thể."
Thẩm Thiển im lìm không nói lời nào, thật lâu sau cô mới nói: "Anh thực lợi hại."
Vưu Nhiên thở dài, "Thiển Thiển, không ai quý trọng đứa con này bằng anh đâu."
Anh đứng lên, đi sang một bên, nhấc điện thoại lên gọi, Thẩm Thiển cứ như vậy yên lặng nhìn anh gọi điện, không nghe thấy gì mà đầu óc cũng trống rỗng. Cô một mình trở lại phòng, buồn bực chui vào chăn.
Sao cô không biết Vưu Nhiên quý trọng đứa con này cơ chứ? Anh thà phạm pháp, cũng muốn bảo vệ nó. Cô làm sao không biết Vưu Nhiên yêu cô? Vì cô nhiều năm như vậy, con của cô là kết tinh tình yêu, sao anh lại không quý trọng? Cô biết hết chỉ là cô ích kỷ, cô không suy nghĩ cẩn thận. Di động của Thẩm Thiển reo thật lâu, cô mới nghe. Đúng như dự kiến, là mẹ cô.
"Mẹ, mẹ định khuyên con bỏ đứa bé sao?" Thẩm Thiển ôn hòa, bình tĩnh nói.
Đầu dây điện thoại bên kia cả một lúc lâu không lên tiếng, Thẩm Thiển vẫn kiên nhẫn, chờ mẹ cô trả lời. Qua một lúc, Thẩm mẹ ở bên kia mới mở miệng, "Mẹ hiểu con. Lúc trước cũng vậy, mẹ cũng không bỏ con, huống chi Vưu Nhiên lại tốt như vậy, con với nó lại đang ở trong giai đoạn yêu thương cuồng nhiệt. Mẹ biết. Nhưng mà Thiển Thiển, mẹ muốn nói cho con một việc."
"Việc gì ạ?"
"Người đó sống cũng không được tốt."
"Cho nên, mẹ đồng cảm với ông ta?"
"Sở dĩ ông ấy cưới Hồ nữ sĩ là vì Hồ nữ sĩ có một người cha rất lợi hại. Ở vào lúc ông ấy được trọng dụng nhất lại lựa chọn ở bên mẹ, ầm ĩ đòi ly hôn với Hồ nữ sĩ, do đó ông ấy luôn bị nhạc phụ chèn ép. Quân nhân nếu ngoại tình sẽ bị phạt nặng, thậm chí phải ngồi tù. Nhạc phụ ông ấy đã lấy việc này ra uy hiếp. Ông ấy rõ ràng biết hết nhưng vẫn muốn ở bên mẹ, Thiển Thiển, mẹ biết con sẽ nói mẹ không biết tự trọng, nhưng mà... Mẹ không thể độc ác với ông ấy được. Trong chuyện này, cả mẹ cùng ông ấy đều có sai. Nhân quả báo ứng, mấy năm nay ông ấy sống rất khổ sở mà mẹ cũng chẳng tốt được gì. Ông ấy nếu có lỗi, cũng là có lỗi với mẹ chứ không phải con. Ông ấy là một người cha tốt, là mẹ không cho hai người nhận nhau, bởi mẹ rất hiểu ông ấy, ông ấy sẽ liều lĩnh đi nhận con, không quan tâm một sư trưởng có con riêng sẽ có hậu quả như thế nào."
"Mẹ, những điều mẹ nói, con hiểu." Thẩm Thiển xoa xoa trán, nói thêm vài câu rồi cúp máy. Cô hiện tại thực sự rất đau đầu.
Ngày hôm sau, cả những hôm sau sau nữa, Vưu Nhiên đều rất cưng chiều Thẩm Thiển, tuy rằng Thẩm Thiển có đôi khi bĩu môi, nhưng vẫn rất hưởng thụ. Ngẫm lại, Vưu Nhiên nói cũng đúng, không ai muốn con cô được sinh ra như anh.
Liên tiếp hai mươi ngày, qua nửa tháng, Hồ nữ sĩ vừa sốt ruột lại da mặt dày thường xuyên gọi điện đến. Thật ra Hồ nữ sĩ cũng không hy vọng nhiều, nhưng vẫn không kiềm được lo lắng.
Mãi đến một ngày, Vưu Nhiên biểu tình thực nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, ôn hòa nói: "Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra đi."
"..."
"Khoa phụ sản." Vưu Nhiên mỉm cười.
Thẩm Thiển sửng sốt, "Tủy kia."
"Tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì cái gì cũng không được, đã tìm được tủy hợp rồi, tối hôm qua đã chuyển qua bằng máy bay, ba ngày sau sẽ tiến hành phẫu thuật cho bác Vu, hôm nay đưa em đến khám phụ khoa, nhân tiện thăm ông ấy luôn."
Thẩm Thiển kích động ôm cổ Vưu Nhiên, "Em muốn kết hôn. Kết hôn rồi em mới sinh con."
"Được rồi, cái gì cũng nghe em." Vưu Nhiên ôm cô càng chặt, "Ông ngoại nói, lần này ông chảy máu nhiều như thế nên bảo em phải bảo vệ chắt ngoại cho thật tốt."
"Tuân mệnh." Thẩm Thiển hôn “chụt” một cái thật mạnh lên mặt Vưu Nhiên, nét mặt tươi như hoa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook