Lúc đáp xuống máy bay và về đến khách sạn nhận phòng cũng đã hơn một giờ trưa. Cất hành lý xong, Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê đi ăn, sau đó về phòng tranh thủ nghỉ ngơi.

Mải đến hơn năm giờ chiều, Hà Mật Khuê ngủ được một giấc, tô màu trang truyện mới, tắm rửa thay quần áo xong thì Kiều Dương mới từ buổi họp gặp mặt trở về.

Vừa bước vào phòng bắt gặp Hà Mật Khuê từ nhà tắm bước ra, anh tự động chuyển hướng về phía cô ôm chầm lấy, dán môi lên má cô không muốn rời ra.

Vẻ mặt Hà Mật Khuê đầy cam chịu, hờ hững hỏi: “Hôn sướng không?”

Kiều Dương lúc này mới rời môi khỏi mặt cô, vui vẻ đáp: “Sướng.”

Hà Mật Khuê lập tức xòe ngửa bàn tay lên trước mặt Kiều Dương, từ biểu cảm đến lời nói đều vô cùng phũ phàng: “Trả tiền đây, ai ở không cho anh ôm hôn miễn phí.”

Kiều Dương bật cười thành tiếng, không có ý phản bác ý của Hà Mật Khuê, ngược lại bộ dạng còn có phần nhún nhường: “Thẻ của anh ở chỗ em rồi còn gì.”


Nhưng một chút, anh chợt thấp giọng thỏ thẻ bên tai cô: “Trái tim, thân xác, “giống” của anh cũng giao hết cho em rồi.”

Hà Mật Khuê: “...”

Đợi Kiều Dương tắm rửa thay đồ, Hà Mật Khuê cùng anh đi ăn tối. KKhi cả hai vừa xuống dưới sảnh, tình cờ chạm mặt Gia Hân cũng vừa từ tầng trên xuống và đang đi cùng đồng nghiệp.

Thấy nhau từ xa, Gia Hân chủ động đến bắt chuyện, biểu cảm lần đầu nhìn thấy Hà Mật Khuê khó tránh ngạc nhiên. Gia Hân mỉm cười lịch sự gật nhẹ đầu chào hỏi với Hà Mật Khuê, dùng ánh mắt hiếu kỳ liếc qua Kiều Dương: “Đây là vợ chưa cưới cậu từng nhắc phải không?”

“Không.” Kiều Dương dứt khoát phủ nhận, giữa hai gương mặt ngạc nhiên của Hà Mật Khuê và Gia Hân, anh bình thản xác nhận lại: “Là vợ chính thức.”

Sắc mặt đang tối xuống của Hà Mật Khuê bừng sáng trở lại, mắt lườm anh nhưng hai khóe môi lại cong lên. Gia Hân thấy đôi “tình chàng ý thiếp” liếc mắt qua lại ở đối diện chỉ biết bày ra vẻ mặt cam chịu.

Quay lại chủ đề cuộc chào hỏi, Gia Hân chủ động mở lời trước: “Chị là Gia Hân, là bạn học cũ của Kiều Dương. Chuyện hiểu lầm lần trước... chị đến thành phố hai người nhưng chưa có dịp gặp mặt để xin lỗi em.”

Hà Mật Khuê vốn còn ngây ngô nghĩ người trước mặt là người quen của Kiều Dương, nhưng khi nghe đến cái tên Gia Hân, hai mắt cô tựa như lóe lên một tia sáng hiếu chiến, ngoài mặt vẫn phải phép cong môi cười đáp lại: “Chào chị, em là Mật Khuê.”

Sau màn chào hỏi chóng vánh, Gia Hân mời Kiều Dương cùng Hà Mật Khuê đi ăn cùng, sẵn tiện gặp lại một vài người bạn cũ cũng là bác sĩ tham gia cuộc hội thảo vào ngày mai.

Dù gì cũng là liên quan đến công việc và mối quan hệ ngoài xã hội của Kiều Dương, Hà Mật Khuê không thể vì một chút cảm xúc cá nhân mà khiến anh khó xử. Thế nên, khi anh ngỏ lời muốn hỏi ý kiến cô, cô liền thoải mái đồng ý.

Bên trong phòng riêng của một quán ăn theo phong cách Hồng Kông truyền thống, gần mười người cùng nhau tụ họp ăn uống trò chuyện. Sự xuất hiện của Hà Mật Khuê bên cạnh Kiều Dương cũng đủ để những người có mặt biết vai trò của cô tại đây quan trọng đến mức nào.

Thậm chí, có nhiều người còn suy luận ra được lý do Kiều Dương đưa Hà Mật Khuê theo. Lần trước anh vô tình dính phải tin đồn tình ái với Gia Hân, sau đó bỗng nhiên đột ngột quay về không báo trước, lần này lại đưa Hà Mật Khuê đi cùng, tức là anh sợ cô sẽ nghĩ lung tung rồi ghen tuông.


Nói trắng ra, chính là sợ vợ ghen.

Ngược lại, mọi người nhìn thấy Vĩ Hào hơn ba mươi tuổi vẫn chưa có bạn gái, thế nên liền nhiệt tình mai mối người trong ngành cho anh chàng.

Đáng nói, Vĩ Hào được làm mai không dừng lại để suy nghĩ thì đã vội vàng xua tay từ chối: “Đừng, đừng! Nhà tôi có bà chủ giỏi dùng dao phẫu thuật, tôi không muốn bị thiến đâu.”

Cả phòng lập tức ồ to kinh ngạc, tiếng cười đùa truy hỏi không ngừng vang lên bắt Vĩ Hào khai ra danh tính.

Ngồi ở chỗ gần góc phòng đối diện cửa, Kiều Dương đang cười xoay qua bắt gặp gương mặt nghiêm nghị của Hà Mật Khuê, anh theo phản xạ tự nhiên thu lại bộ dạng vô tư vừa rồi, lo lắng hỏi: “Sao thế? Lại khó chịu à?”

Hà Mật Khuê nhìn qua Kiều Dương, trả lời câu không liên quan nhưng đầy ám chỉ: “Em cũng biết dùng dao.”

Kiều Dương: “...”

Kết thúc bữa tối, Kiều Dương cùng Hà Mật Khuê dạo phố, vừa ngắm cảnh đêm vừa tản bộ cho tiêu cơm.

Bên ngoài phố xá tương đối thanh bình, không ồn ào náo nhiệt, kể cả buổi chiều giờ cao điểm cũng không kẹt xe khói bụi như thành phố của cả hai đang sống.


Kiều Dương đã công tác ở nơi đây nhiều lần, những nơi ăn uống và giải trí gần khách sạn cũng từng ghé qua. Chỉ khác ở chỗ, những lần trước anh đi cùng đồng nghiệp, lần này đến lại là cùng vợ tay nắm tay đi dạo.

Ngang qua cửa hàng trái cây bên đường, Hà Mật Khuê không thèm báo trước một phát kéo Kiều Dương tấp vào. Anh đứng một bên, dõi mắt theo cô liên tay chọn xoài non bỏ vào túi, đến lúc bà chủ để lên cân số nhảy đến gần một ký.

Thế nhưng, Hà Mật Khuê không có ý bỏ lại bớt, đợi bà chủ cân ký tính tiền xong cô lấy ví ra tìm tiền mặt để trả. Kiều Dương bên cạnh vội thấp giọng cản: “Nhiều như vậy làm sao ăn hết.”

Hà Mật Khuê từ tốn xoay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng đáp: “Hai người ăn mà.”

“Anh không ăn.”

Hà Mật Khuê đưa tiền cho bà chủ, không nhanh không chậm trả lời: “Em đâu có nói anh ăn, là em với con ăn.” . W𝖾b đọc 𝔫ha𝔫h tại ⩵ 𝑻 𝐫 𝑈 𝐦 𝑻 𝐫 𝓊 y 𝖾 𝔫.v𝔫 ⩵

Kiều Dương: “...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương