Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động FULL
-
C46: Điều mong đợi
Qua đầu tháng tư khoảng một tuần, Hà Tố Như sáng sớm trực ca đêm trở về nhà đã hăng hái chạy ào đi tìm Hà Mật Khuê. Kiều Dương trực ca ngày nên đã đi làm từ sớm, trong phòng chỉ còn mỗi Hà Mật Khuê đang lên kế hoạch cho bộ truyện tranh tiếp theo.
“Nhờ” vào thân phận là vợ chưa cưới của Kiều Dương, từ ngày nổ ra sự thật, báo chí bắt đầu để ý đưa tin về tác phẩm của Hà Mật Khuê, các nền tảng truyện tranh cũng chủ động liên hệ mời hợp tác nhiều hơn.
Tính đến thời điểm hiện tại, Hà Mật Khuê vẫn chưa thấy hậu quả từ việc Kiều Dương gây ra, thế nên chỗ ngủ hàng ngày của anh vẫn được đảm bảo an toàn.
Lúc Hà Tố Như vào phòng, cô nàng ung dung từng bước chậm rãi đến gần chỗ Hà Mật Khuê, trên môi mang theo nụ cười gian: “Chị, chị tháng này bị trễ rồi đúng không?”
Hà Mật Khuê chầm chậm xoay ghế nhìn qua Hà Tố Như, biểu cảm không giấu được nghi ngờ: “Sao em biết?”
Hà Tố Như để lộ ra nụ cười gian ẩn, bỗng lôi từ túi quần tây đen ra một bọc đen nhỏ đưa cho Hà Mật Khuê, tỏ ra đắc ý giải thích: “Đây, cho chị, chị phải mau chóng trở thành thiếu phu nhân chính thức của Kiều gia thì em và bố mẹ mới nở mày nở mặt được chứ.”
“Gì đây?” Hà Mật Khuê cầm lấy túi đen mở ra xem, bên trong là hai hộp que thử thai. Cô bất giác nhíu mày hoài nghi, có chút khó hiểu hỏi: “Kiều Dương bảo em mua cho chị à?”
Hà Tố Như lắc đầu phủ nhận, hiên ngang đáp: “Em canh từ lúc chúng ta ở chuyến đi thiện nguyện trở về, sợ anh chị mới bắt đầu lại mối quan hệ sẽ kéo dài kế hoạch cho nên em bảo Vĩ Hào đâm thủng “áo mưa” trong bóp của anh rể rồi.”
Nghe cô nàng nói, Hà Mật Khuê ngạc nhiên thốt lên một tiếng, vẻ mặt trở nên ngơ ngác lẫn nghi hoặc: “Kiều Dương... anh ấy có bao giờ dùng “áo mưa” đâu mà cho Vĩ Hào đâm? Bọn chị trước nay vẫn luôn không dùng biện pháp tránh, vả lại mấy lần cầm bóp của anh ấy, chị cũng đâu thấy anh ấy có thứ đó?”
Nói đến đây sắc mặt Hà Tố Như liền trở nên nghiêm chỉnh lại, bộ dạng thất thần hoang mang: “Vậy Vĩ Hào nói anh ấy đâm... là đâm của ai?”
Buổi trưa trong bệnh viện, tại nhà ăn dành riêng cho cán bộ và nhân viên, lúc Kiều Dương và Vĩ Hào đang dùng bữa, nữ bác sĩ chính bên khoa phụ sản đi ngang qua bắt gặp liền nán lại dò hỏi: “Bác sĩ Kiều, vợ chưa cưới của cậu đầu giờ chiều đến kiểm tra, cậu biết chưa?”
Kiều Dương ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nữ bác sĩ: “Vẫn chưa, cô ấy không nói với em.”
Nữ bác sĩ không lấy làm lạ, cười cười hiểu ý: “Chắc là cô ấy muốn cho cậu bất ngờ.”
Trò chuyện thêm vài câu, nữ bác sĩ định lướt qua thì sực nhớ một chuyện liền khựng bước, nhiệt tình tiết lộ thêm: “Tố Như cũng đăng ký khám, không khéo nhà cậu song hỷ lâm môn đó nhé.”
Lời nữ bác sĩ vừa dứt, Vĩ Hào ngồi đối diện Kiều Dương liền ho sặc sụa đến đỏ cả mặt. Anh chàng vỗ mạnh vào ngực để bình tĩnh lại, hai mắt mở to chờ đợi, vội hỏi: “Hẹn mấy giờ khám vậy chị?”
Nữ bác sĩ dùng ánh mắt đầy nghi vấn dành cho Vĩ Hào, miệng vẫn đáp: “Hai giờ.”
Sau khi nhận được tin, cả Kiều Dương lẫn Vĩ Hào đều không dám manh động, thời gian nghỉ trưa cũng chỉ biết nhìn chằm chằm vào đồng hồ chờ đến hai giờ.
Một người luôn mong ngóng về sự tồn tại của con, một người có thể sẽ được nếm trải cảm giác lần đầu làm bố. Nhưng người tính không bằng trời tính, sợi dây kiên nhẫn của hai người tưởng như sắp đứt ra lại thật sự bị chặt đứt khi có thông báo họp lúc một giờ rưỡi.
Suốt giờ họp, Kiều Dương và Vĩ Hào đều như ngồi trên đống lửa, khi nghe đến phải tham dự chuyến hội thảo sắp tới thì lòng dạ càng sốt ruột hơn bao giờ hết.
Ngay khi cuộc họp vừa kết thúc, Kiều Dương và Vĩ Hào không hẹn cùng gấp gáp chạy ra khỏi phòng họp trong sự ngỡ ngàng của những người có mặt.
Trong khoa phụ sản, Hà Mật Khuê và Hà Tố Như vừa bước ra khỏi phòng khám thì từ xa nghe thấy tiếng bước chân vội vã càng lúc càng gần.
Hai người đàn ông trong áo blouse trắng, chạy như bay lách qua những người trên hành lang vô cùng thuần thục, chẳng mấy chốc đã đến nơi cần đến.
Đối diện với vẻ mặt mong chờ của Kiều Dương và Vĩ Hào, sắc mặt Hà Mật Khuê vẫn bình thản như thường ngày, chỉ có Hà Tố Như là u tối.
Nhận thức được chuyện chẳng lành, Vĩ Hào nhanh chân đến gần Hà Tố Như, cẩn trọng hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Kết quả gì?” Hà Tố Như thấp giọng hỏi lại: “Anh đây là chưa đánh mà khai đúng không?”
Biểu tình Vĩ Hào lập tức lộ ra vẻ chột dạ, Hà Tố Như không kìm được mà đánh vào người anh chàng một cái. Anh chàng e dè không dám chọc giận cô nàng thêm, đành thành thật khai: “Không phải, anh có làm theo lời em. Nhưng mà Kiều Dương không xài cái đó, nên anh đâm cái của mình luôn.”
Dù cho có đang tức giận nhưng đang ở chỗ công cộng, lại là bệnh viện có nhiều đồng nghiệp qua lại, Hà Tố Như chỉ có thể gằn giọng để thể hiện sự phẫn nộ: “Anh giỏi lắm! May mà lần này không có, có thì anh tiêu chắc rồi!”
Đứng cách đó không xa, Kiều Dương dõi theo chuyện của Hà Tố Như và Vĩ Hào, cơn thấp thỏm trong lòng lại đột ngột dâng cao.
Anh đến bên cạnh Hà Mật Khuê, nhẹ giọng hỏi: “Em thế nào?”
“Anh muốn kết quả ra sao?” Hà Mật Khuê điềm nhiên hỏi ngược lại.
Kiều Dương không chút chần chừ, cũng không dừng lại bất kỳ giây nào để suy nghĩ, tựa như đã có sẵn câu trả lời để đáp: “Anh muốn có.”
Đối diện với ánh mắt căng thẳng của Kiều Dương, nét mặt Hà Mật Khuê trước sau vẫn bình thản như một. Cô từ tốn mở phiếu siêu âm ra, xoay chiều chữ thuận về phía anh, bất chợt mỉm cười: “Chúc mừng anh đã đạt được ý nguyện.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook