Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động FULL
C39: Ngoài lạnh trong nóng

Nếu không phải bất chấp làm mai Hà Mật Khuê cho Kiều Dương, có lẽ đến hiện tại Hà Tố Như vẫn tin sái cổ vào những lời ca tụng rằng... bác sĩ Kiều là một người khiêm tốn, đứng đắn, là mẫu đàn ông gương mẫu chuẩn mực khó ai sánh bằng.

Sau khi Kiều Dương qua lại với Hà Mật Khuê, hình tượng cao cả ấy của anh trong ấn tượng của Hà Tố Như từ từ sụp đổ. Nhưng giờ đây có ý kiến thì cô nàng không dám nói ra, bởi dù có nói thì mọi chuyện đã đâu vào đó.

Đối với người trong cuộc là Hà Mật Khuê lại là một vấn đề khác, trước đó cô chỉ biết Kiều Dương qua lời Hà Tố Như kể, chưa biết rõ con người của anh trước khi tiếp xúc. Cho đến khi Hà Mật Khuê và Kiều Dương gắn kết, cô cũng đã sớm nhận ra vẻ ngoài có vẻ vô hại của anh không phải là thật.

Nhưng nói tóm lại, dù Kiều Dương là người tốt hay người xấu, là kẻ có mưu đồ hay chỉ thích hù dọa người khác thì Hà Mật Khuê đã cùng anh bước cùng một con đường. Dù cho con đường ấy rải đầy hoa hồng, hay chất chứa những chông gai khó vượt, Kiều Dương đã nghiêm túc mở lối dẫn đường đưa Hà Mật Khuê đi đến đích, cô cũng không đành lòng bỏ rơi anh ở giữa đường.

Sau bữa tối, Hà Mật Khuê trở về phòng tiếp tục dự án phúc lợi, trong người không rõ từ khi nào lại có cảm giác phơi phới, tinh thần luôn trong trạng thái phấn chấn không biết mệt.

Mãi cho đến hơn mười giờ đêm, khi hai vai Hà Mật Khuê mỏi nhừ, cô mới buông bút điện tử xuống ngả lưng ra ghế nghỉ ngơi.

Hà Mật Khuê với lấy điện thoại trên bàn mở lên kiểm tra giờ, tình cờ lại trượt tay mở khóa màn hình không cài mật khẩu, cứ như thế màn hình chính hiện lên.


Ảnh nền điện thoại của Hà Mật Khuê là bức ảnh cô chụp Kiều Dương lúc ở chỗ khám bệnh thiện nguyện, trong ảnh chính là khoảnh khắc anh bất chợt ngẩng đầu nhìn vào ống kính của cô.

Sau hôm trở về sau chuyến đi, Hà Mật Khuê soạn ảnh mang ra tiệm rửa để giao lại cho đoàn bệnh viện. Lúc nhìn thấy tấm ảnh chụp Kiều Dương cảm giác có chút nghệ thuật, thế là cô lại “tiện tay” lấy cài làm hình nền.

Có lẽ, ngay cả Kiều Dương cũng không biết chuyện này, nếu không anh đã sớm đem ra châm chọc cô. Bởi hơn ai hết, Hà Mật Khuê hiểu rõ con người anh chẳng tốt đến mức không giành lợi về cho mình.

Ngồi ngẩn ngơ ngắm ảnh nghĩ về Kiều Dương một hồi, lý trí của Hà Mật Khuê thua lời mách bảo của con tim, vì thế đêm khuya không chịu ở yên mà lon ton vào bếp nấu đồ ăn mang đến bệnh viện cho anh.

Lúc Hà Mật Khuê đến bệnh viện cũng đã gần mười một giờ đêm, bên trong vắng tanh người, riêng phòng cấp cứu thi thoảng lại có vài người ra vào.

Hà Mật Khuê đi vào sảnh chính của bệnh viện, y tá trực quầy vừa nhìn thấy cô từ xa đã nhận ra. Cô nàng y tá tầm hai lăm tuổi sắc mặt vui vẻ, đợi Hà Mật Khuê đến gần liền hỏi: “Bác sĩ Kiều phu nhân, cô đến tìm bác sĩ Kiều sao?”

Nghe thấy cách gọi của nữ y tá, Hà Mật Khuê nhất thời ngớ người mất vài giây để chắc chắn không nghe nhầm. Cô đến gần đặt bình đựng thức ăn bằng inox giữ nhiệt lên mặt quầy, cười ngại ngùng mở lời: “Nhờ cô chuyển cái này đến Kiều Dương giúp tôi.”

“Vâng.” Nữ y tá nhiệt tình đồng ý.

Trước khi ra về, Hà Mật Khuê vẫn không quên đề phòng, cô thận trọng chặn trước: “Cảm ơn cô. Nhưng mà, đừng gọi tôi là bác sĩ Kiều phu nhân.”

Cô y tá nở một nụ cười rạng rõ, gật đầu một cái đầy chắc nịch: “Vâng, bác sĩ Kiều phu nhân!”

Hà Mật Khuê: “...”


Người cùng một thuyền với Kiều Dương quả nhiên có khác!

Hà Mật Khuê vốn định đi về, mới đi được vài bước sực nhớ tới chuyện quan trọng. Cô vòng ngược về chỗ cô nàng y tá kia, nhờ vả thêm: “Nếu như anh ấy có hỏi, phiền cô nói là người giúp việc ở nhà mang đến, đừng nói là tôi.”

“À, tôi hiểu rồi, bác sĩ Kiều phu nhân cứ yên tâm.”

Giọng điệu của nữ y tá vô cùng hùng hồn khẳng định, thay vì tin tưởng Hà Mật Khuê chỉ càng bất an. Ngập ngừng một hồi, cô cũng không còn cách nào khác, đành mang theo nụ cười gượng gạo ra về.

Hà Mật Khuê vừa mới ra khỏi cửa chính của sảnh, Kiều Dương đi cùng Vĩ Hào từ hành lang khác đến. Thấy bóng dáng có chút quen mắt, Vĩ Hào liền ngạc nhiên lên tiếng: “Chẳng phải vợ chưa cưới của cậu sao?”

Sắc mặt bình thản của Kiều Dương không đổi, khi nãy cũng thấy bóng lưng quen thuộc nhưng không nghĩ được lý do thích đáng để cô đến đây vào nửa đêm.

Cả hai vừa đến gần quầy, nữ y tá vừa nãy lập tức hăng hái gọi: “Bác sĩ Kiều, phu nhân nhà anh vừa mang đồ ăn đến cho anh, còn dặn là anh có hỏi thì bảo người giúp việc mang đến.”

Mặt mũi Kiều Dương nháy mắt liền bừng sáng, chân vô thức bước nhanh đến cầm lấy bình đựng thức ăn, chỉ thiếu chút muốn ôm luôn vào lòng.


Vĩ Hào phía sau thong dong đi tới, biểu cảm không giấu được sự ghen tị.

Dù cơm bên ngoài có đẹp mắt, có giá trị... thì vẫn không thể so sánh với cơm vợ nấu.

Thấy Kiều Dương mặt rạng mày rỡ, không khoe hạnh phúc công khai cũng là bắt người khác phải chứng kiến anh hưởng thụ niềm vui yêu đương. Vĩ Hào cay mắt muốn biểu tình, bất mãn lên tiếng phàn nàn: “Mỗi chuyện có vợ cứ thích khoe khoang.”

Kiều Dương không thèm chất vấn, dùng ánh mắt hết sự thương hại dành cho Vĩ Hào để thay cho lời đáp trả.

Cô nàng y tá trực quầy hóng hớt chuyện từ đầu đến cuối, khi nghe Vĩ Hào nói ra những lời kia cũng đủ biết anh chàng đang tủi thân. Hơn nữa, thấy Vĩ Hào bị Kiều Dương khinh thường, nữ y tá liền tốt bụng an ủi: “Không sao đâu bác sĩ Trần, ai rồi cũng sẽ tìm được hạnh phúc, chắc là do anh ăn ở không tốt bằng bác sĩ Kiều nên nhân duyên chưa tới thôi.”

Lời cô nàng y tá vừa dứt, tâm tình Kiều Dương đang tốt lập tức phá lên cười, chỉ có Vĩ Hào đứng gần đó câm nín không thốt lên được lời nào nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương