Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động FULL
-
C37: Không nên chọc đến bác sĩ
Kiều Dương vừa dứt lời, Hà Mật Khuê lập tức ghì chân bám chặt trên sàn, không ngừng ra sức níu tay anh lại.
Chỉ trong chớp mắt, Hà Mật Khuê tức không khóc, tủi thân không khóc, giờ đây chỉ vì một câu nói vu vơ của anh liền bật khóc nức nở.
Biểu cảm của Hà Mật Khuê chẳng mấy chốc như kẻ thua trận, vừa sợ hãi lại vừa nhún nhường không dám làm càn. Giọng cô nghẹn đi vì cảm xúc kích động dâng trào, vẫn còn sót chút lý trí để tự cứu lấy bản thân: “Em sai rồi...”
Kiều Dương vờ phớt lờ, cố tình dùng lực ở cánh tay kéo Hà Mật Khuê về phía giường ngủ, mặc cho tiếng khóc nấc của cô càng lúc càng lớn.
Hà Mật Khuê đấu với sức mạnh của Kiều Dương chẳng khác nào trứng chọi đá, toàn thân cô bị anh dọa cho mềm nhũng, vừa bị anh kéo một cái liền ngã khuỵu về trước.
Như một phản xạ tự nhiên, khi hai đầu gối của Hà Mật Khuê khuỵu xuống, Kiều Dương nhanh chóng chuyển chân sang, để cô quỳ gối lên bàn chân anh thay vì sàn nhà cứng.
Bộ dạng Hà Mật Khuê gần như ôm lấy hai chân của Kiều Dương, thê thảm đến mức chính anh cũng không nhìn nổi nữa. Phũ phàng hơn mà nói, anh lại cảm thấy buồn cười nhiều hơn thương xót.
Trên mặt Hà Mật Khuê giàn giụa nước mắt, dáng vẻ đối đầu cách đây vài phút đã biến mất hoàn toàn, giờ đây chỉ để lại một Hà Mật Khuê nhát gan không dám đối mặt với hình phạt Kiều Dương sắp dành cho mình.
“Em sai rồi... em sẽ không như vậy nữa...” Cơ thể Hà Mật Khuê vật vờ không chút sức sống, ôm chân anh ăn năn hối cải: “Em chỉ muốn anh quan tâm em... em không cố ý...”
Kiều Dương liếm môi nhịn cười, một phát kéo Hà Mật Khuê đứng dậy, lôi đến cuối giường cho cô ngồi lên. Anh đứng ở đối diện, hai tay khoanh trước ngực đầy kiêu ngạo, từ tốn hỏi: “Được, nói anh nghe xem, em sai ở chỗ nào?”
Hà Mật Khuê thút thít, nét mặt có chút không cam tâm, miễn cưỡng đáp: “Là em ghen tuông linh tinh, không tin tưởng anh, cố chấp không chịu thừa nhận sự thật.”
“Còn gì nữa?”
“Hả?” Hà Mật Khuê ngạc nhiên ngẩng đầu thốt lên một tiếng, biểu cảm trong nháy mắt liền trở thành vô tội, lí nhí trả lời: “Hết rồi mà...”
Giữa hai chân mày Kiều Dương hơi nhíu lại, tư thế đứng vẫn không đổi, bình thản nói thay đáp án: “Em còn hỗn với anh, khi nãy còn muốn gom quần áo đuổi anh đi, đúng không?”
“Sao anh biết?!”
Trong lúc kinh ngạc, Hà Mật Khuê lỡ lời nói ra, ngay khi nhận thức được độ nguy hiểm của vấn đề, cô vội vàng tự che miệng miệng, dùng ánh mắt hối hận tột cùng nhìn anh.
Kiều Dương thở dài một hơi, lắc đầu bất lực, không nhịn được mà mắng một câu: “Càng ngày càng hư hỏng!”
Hai khóe môi của Hà Mật Khuê chùng xuống, cô ý thức được vừa nãy bản thân đã quá đáng đến mức nào. Nhưng Kiều Dương một chút tinh tế cũng không có, lại còn dùng thái độ cứng rắn đối với cô khi có cô gái khác xuất hiện, nếu là gặp người có tâm hồn nhạy cảm, chắc chắn sẽ bị anh làm cho tổn thương.
Hà Mật Khuê bỗng không nói cũng không cãi, hai con ngươi lơ đễnh đảo qua lại nhìn khắp nơi, biểu cảm tủi thân như thể bị anh ức hiếp.
Dọa Hà Mật Khuê từ nãy giờ, Kiều Dương cũng không đành lòng nhìn cô khóc nữa, thế nên chủ động hòa giải bằng những lời dỗ ngọt: “Em ghen không sai, em giận không sai, em nghi ngờ anh không sai. Nhưng em ném đồ vào anh, đuổi anh đi là sai, đúng không?”
Hà Mật Khuê vốn muốn nói đây là nhà của cô và Hà Tố Như, đuổi anh đi cũng là điều bình thường nhưng sực nhớ ra thẻ tín dụng của anh từ đầu đã nằm ở chỗ cô, ăn uống sắm sửa đều chi từ đó ra.
Kiều Dương ở nhà Hà Mật Khuê, cô dùng tiền của anh, suy ra là công bằng, anh không đòi lại thẻ, cô cũng không thể vô lý đuổi anh đi.
Vả lại, Kiều Dương thật sự lớn hơn Hà Mật Khuê bốn tuổi, việc cô tỏ thái độ không phải, ném đồ về phía anh rõ ràng là “hành động thất lễ với người lớn tuổi”.
Có điều, Kiều Dương đã chính miệng nói những tội kia không phải lỗi của Hà Mật Khuê, vậy hai lỗi anh bắt cô đều không có lý do biện minh hay chối cãi, thế nên cô chỉ còn cách thẳng thắn gật đầu thừa nhận.
Thấy được Hà Mật Khuê bình tĩnh được tâm trạng, không tránh né lỗi của bản thân, nét mặt của Kiều Dương từ đây cũng dần dịu dàng lại.
Anh từ tốn bước đến gần, xoa xoa đầu cô dỗ dành, thấp giọng khen ngợi: “Vì để tuyên dương tinh thần biết sai nhận lỗi của em, anh cho em được hưởng quyền “chích kim ngược”.”
Nhờ một câu nói mang đầy dụng ý ám chỉ của Kiều Dương, vẻ mặt vừa mới tươi tỉnh lên đôi chút của Hà Mật Khuê trở nên ngơ ngác trong tức khắc, vì sốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook