Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!
-
Chương 60: Bồi thường và thoả mãn
Edit + Beta: Trần Thu Lệ
Trên mái hiên cửa sổ đọng một lớp tuyết thật dày vẫn chưa tan, An Ninh đang suy nghĩ có lẽ tuyết đã rơi mấy ngày rồi.
Cô dời tầm mắt vào trong phòng có bài trí màu trắng quen thuộc, cô đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Chậm chạp phản ứng kịp, cố gắng nghĩ lại hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ, mới vừa chạm đến chút ký ức đã cảm thấy đầu rất đau.
Động tác trên tay Bạch Tín Vũ bỗng dưng dừng lại, anh tập trung tất cả chú ý vào cái chân trong tay, hoài nghi có phải là do cảo giác của anh không, thậm chí anh còn có cảm giác như An Ninh đang muốn rút chân về.
Đợi một lúc lâu, quả nhiên cô không có động tác kế tiếp. Trong tròng mắt thâm thuý của anh nhanh chóng hiện lên vẻ mất mác rồi biến mất, anh vẫn ở bên cạnh vừa mát – xa cho An Ninh vừa cắm đầu cắm cổ nói: “Chuyện kết hôn anh muốn bàn bạc với mẹ một chút, hiện giờ tình trạng của em không thể ra viện, vậy thì chỉ cần mời mấy người bạn thân thiết tham dự là được rồi.”
Nghe đến đó, An Ninh nhíu mày một cái, nhúc nhích muốn thu chân lại lần nữa.
Bạch Tín Vũ chợt ngẩn ra, sau đó từ từ xoay đầu lại với tốc độ vô cùng chậm, động tác của anh rất nhẹ, loại cảm giác đó tựa như đang cẩn thận từng li từng tí nâng một giấc mơ dễ vỡ.
Mà khi anh vừa quay lại đối diện với cặp mắt trong suốt của An Ninh, hai người nhìn nhau một hồi lâu, phản ứng đầu tiên của Bạch Tín Vũ là khó có thể tin được, sau đó mừng rỡ kéo tới xen lẫn khiếp sợ, khiến một người luôn lấy sự tỉnh táo để giữ vững mình không biết nên làm như thế nào cho phải.
Trong lúc anh đang mừng rỡ như điên không biết làm sao thì một câu nói của An Ninh hoàn toàn đưa anh vào đáy hầm băng, cô dùng ánh mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh một phen, vì đã lâu rồi không nói chuyện nên giọng nói có chút khàn khàn, tiếng nói của cô rất nhỏ, gần như là dùng hơi thở để nói, nhưng anh vẫn nghe rất rõ ràng.
Cô nói: “Anh là bác sĩ?”
Anh bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, dịu dàng nói: “An Ninh, là anh.”
An Ninh nhìn anh có chút mờ mịt, “Anh không phải là bác sĩ à?”
Lý trí của Bạch Tín Vũ đã bên bờ ranh giới sụp đổ, nhưng tính chất công việc đã khiến anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, anh kéo tay An Ninh áp chặt vào mặt mình, giọng nói có chút không kiềm chế được run rẩy, “Em hãy nhìn kỹ anh một lần nữa, còn nhớ anh không?”
An Ninh nhẹ nhàng lắc đầu một cái, thản nhiên nói: “Không nhớ rõ.”
Não bộ của An Ninh từng bị tổn thương rất tặng, có thể tỉnh dậy đã là vô cùng may mắn, nếu như để lại bất kỳ di chứng gì cũng không phải là không thể. Nhưng dù thế nào anh cũng không thể ngờ là mất trí nhớ, tại sao cố tình là mất trí nhớ! Sắc mặt anh tái nhợt, cuối cùng hai tay vô lực rủ xuống.
Trong không khí lan tràn hơi thở im lặng tuyệt vọng, sau đó đột nhiên bị một tiếng cười khẽ cắt đứt, An Ninh đỡ ngực, nhìn bộ dạng của anh thật buồn cười, không nhịn được cười rộ lên một hồi lâu.
Cô tươi cười xinh đẹp nhìn anh, hả hê nói: “Thế nào bác sĩ Bạch? Bị em lừa được rồi nha! Em đóng kịch giống chứ hả? Em chỉ mới hôn mê mấy ngày, mà anh đã muốn thừa dịp e ngủ say rồi tiến hành hôn sự một mình, sao hả, ngay cả trình tự cầu hôn cũng muốn giảm bớt luôn sao?”
Bạch Tín Vũ vẫn rủ mắt xuống nhìn ga giường màu trắng, không nói một câu.
An Ninh nhìn bộ dáng của anh chỉ cảm thấy buồn cười, lại hả hê một hồi. Hả hê xong lại cảm thấy có chút áy náy...... Có phải cô đã chơi đùa hơi quá rồi không? Cô nhập viện mấy ngày nay chắc anh đã rất lo lắng?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy tội ác nặng nề, duỗi ngón tay ra chọc chọc vào mu bàn tay anh, thử thăm dò: “Được rồi, là em sai rồi, không nên đùa như vậy, chỉ là...... Anh không cảm thấy rất buồn cười sao?”
Bạch Tín Vũ vẫn duy trì tư thế đó không nhúc nhích, nhỏ giọng nói: “Không buồn cười, không buồn cười một chút nào.”
Giọng điệu của anh rất nghiêm túc, An Ninh bắt buộc mình thu lại nụ cười, ho khan hai tiếng, “Được rồi, anh cảm thấy không buồn cười thì không buồn cười, cái đó......”
Còn chưa nói hết, cô lại không nhịn được bật cười...... Cười có chút không thở nổi, “Làm sao lại không buồn cười chứ, vẻ mặt vừa rồi của anh thật sự đã tin mà! Em vậy mà lại có thể gạt được anh, em thật sự phải.....”
Lời nói của An Ninh bị nghẹn lại, bởi vì anh chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thâm thuý đang sôi trào lửa giận, giống như là đau tận xương tuỷ, giận đến mức tận cùng.
Trong ấn tượng của An Ninh, tuy tính tình của bác sĩ Bạch đôi lúc sẽ có chút lạnh nhạt, nhưng anh chưa bao giờ dùng ánh mắt này để nhìn cô. Cô chủ động kéo tay áo anh như lấy lòng, mềm giọng nói: “Anh cảm thấy không buồn cười cũng không cần tức giận nha, em vừa mới tỉnh, anh hãy quan tâm đến cảm nhận của bệnh nhân một chút.”
“Em còn biết em vừa mới tỉnh?” Giống như bị châm vào nỗi đau, anh lạnh mặt nói: “Em có biết anh đã chờ đợi em tỉnh dậy khổ sở biết bao nhiêu không? Nói ngủ chính là ngủ hơn một năm, nhiều lần em đột nhiên nhúc nhích anh đều cho rằng em sắp tỉnh, kết quả đều vui mừng công cốc. Bây giờ rốt cuộc em cũng tỉnh lại, anh còn chưa kịp vui mừng thì em lại bất ngờ dội cho anh chậu nước lạnh, giả bộ mất trí nhớ nhìn anh bị doạ đến sắc mặt trắng như giấy vui lắm sao?”
An Ninh sửng sốt, cô nhớ ngày xảy ra tai nạn, đúng lúc đó tuyết rơi rất lớn, khi tỉnh lại cũng thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ, theo bản năng cho rằng chỉ có mấy ngày, thế nhưng thấm thoát đã qua lâu như vậy......
Bạch Tín Vũ thấy cô không nói lời nào, trong giọng nói lại thêm mấy phần mạnh mẽ, “Sao em không nói lời nào? Nhìn anh bị doạ sợ đến mất hồn mất vía cười rất vui có phải không?”
Tuy rằng An Ninh cảm thấy mình làm sai, nhưng anh cũng không nên hùng hổ doạ người như vậy chứ, cô cũng đâu có biết qua lâu như vậy, hiện giờ cô cũng đã nhận ra lỗi lầm, hơn nữa dù sao cô cũng là người vừa mới tỉnh, anh không thể dịu dàng một chút sao?
Cô đang muốn mở miệng bác bỏ vì bản thân, lại thấy hai hàng nước mắt chảy xuống từ trong đôi mắt thâm trầm của anh, nở ra dưới ga giường trắng tinh như cánh hoa, lưu lại hai vệt nước nhàn nhạt......
“Đúng, là anh sợ, anh lo lắng, bởi vì anh quan tâm em. Gạt anh khiến em cảm thấy rất có cảm giác thành công, cho nên bây giờ em hài lòng chưa?” Bạch Tín Vũ nhanh chóng lau nước mắt đi, quay mặt sang một bên.
An Ninh chưa từng nhìn thấy anh khóc, điều này làm cho cô khiếp sợ không thôi, cũng lẫn lộn theo một lúc, giận bản thân mình quá ngây thơ.
Cô kéo tay của anh, nịnh nọt nói: “Em thật sự biết sai rồi, anh đừng tức giận, em đảm bảo sẽ không trêu đùa như vậy nữa, đảm bảo!”
Lúc này, Bạch Tín Vũ mới nghiêng mặt nhìn cô, buồn bực nói: “Anh sẽ nhớ kỹ chuyện này, em chờ bồi thường cho anh đi.”
“Hả? Bồi thường thế nào?” An Ninh truy vấn một câu theo bản năng, mới vừa hỏi xong đã chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh. Mặt cô đỏ lên, trong nháy mắt hiểu rõ tất cả.
Anh sửa sang lại ga giường, kiểm tra cặn kẽ một hồi cho An Ninh, thản nhiên nói: “Còn phải ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày, anh đi báo tin cho mẹ. Còn có mấy người lão Lâm cũng rất lo lắng cho em.”
Hai tháng sau......
An Ninh cắm chìa khoá vào ổ, lúc mở cửa động đến chuông gió đang treo phía trên, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cô đứng ở cửa lấy tay quét một vòng tuyết trên mũ, nhìn vào trong nhà một cái, hình như anh ấy vẫn chưa về?
Thay dép xong vào nhà, đi tới phòng khách mở ti vi, bản tin buổi chiều đang đưa tin cuộc phẫu thuật thành công tách rời cặp song sinh. Trong màn hình, cuộc phẫu thuật mới vừa kết thúc, phóng viên đang đuổi theo muốn phỏng vấn một bác sĩ nam, nhưng đã bị anh ung dung uyển chuyển từ chối.
Người đó nhìn quen quen...... Lạnh lùng, khốc khốc, không phải bác sĩ Bạch nhà cô thì còn ai?
An Ninh vừa nhìn chằm chằm vào bóng người đã đi xa trên TV, vừa xé một bịch khoai tây chiên, tự nhủ: “Sao trễ rồi mà còn chưa về?”
Bạch Tín Vũ vốn đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy tiếng TV mới biết An Ninh đã về, anh đi ra vừa hay nhìn thấy An Ninh gác chân ngồi trên ghế sa lon, trong tay còn ôm một bịch khoai tây chiên.
Anh hơi cau mày, đi tới giật lấy khoai tây chiên của cô, lạnh nhạt nói: “Nếu anh không về sẽ không phát hiện em lại ăn những thứ này, anh đã nói biết bao nhiêu lần rồi, em vừa khỏi bệnh, phải ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng chút.”
An Ninh nhìn khoai tây chiên còn chưa ăn được miếng nào đã bị cướp đi, trong lòng cảm thấy đáng tiếc lại không dám cãi lại, ở phương diện này cô vẫn luôn không nói lại anh.
Bạch Tín Vũ ném khoai tây chiên sang một bên, hơi khom lưng, chặn ngang bế An Ninh lên từ trên ghế sa – lon.
An Ninh vì thăng bằng không thể làm gì khác hơn là ôm cổ của anh, mờ mịt nói: “Anh muốn làm gì?”
“Đây không phải là rất rõ ràng rồi sao?” Anh dùng giọng nói đương nhiên: “Làm – tình.”
“......”
“Mới vừa rồi ở trong phòng, chính anh nghe được có người oán trách anh về nhà muộn.” Anh dính vào bên tai An Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Nhớ anh, hửm?”
An Ninh không ngờ mình thuận miệng nói một câu đã bị anh nghe được, miễn cưỡng thừa nhận nói: “Một chút xíu.”
“Chỉ một chút xíu?” Anh đá văng cửa chính phòng ngủ, “Vậy làm sao mới nhiều?”
An Ninh quay đầu nhìn thấy giường đã có cảm giác nguy cơ, vội vàng sửa lời nói: “Không, không phải một chút xíu, mà là vô cùng nhớ......”
“Đã như vậy, anh càng thỏa mãn em.” Anh quăng ra những lời này rồi thả An Ninh lên giường, sau đó đè thân thể xuống, không cho cô khoảng cách nào để chạy trốn.
“Không phải...... Em không có ý này......” An Ninh dở khóc dở cười, giống như nói thế nào cũng không đúng? Kể từ sau khi thân thể cô khôi phục lại, chuyện sinh hoạt thân thiết đã trở thành tiết học bắt buộc mỗi ngày của hai người, cô rất hối hận vì lần trước đã trêu chọc anh như vậy, khiến anh đường đường chính chính viện cớ yêu cầu đòi bồi thường hết lần này đến lần khác.
Dĩ nhiên tâm tư của anh đã không thèm để ý đến cô có ý gì, cúi đầu ngậm chặt làn môi của cô, nuốt toàn bộ kháng nghị của cô vào trong. Đôi tay thon dài chạy dọc toàn thân cô từ trên xuống dưới, sức lực lúc nhẹ lúc nặng, mang theo đòi hỏi bức thiết.
Dường như ghét bỏ quần áo cản trở, anh dứt khoát ôm An Ninh lên hoàn toàn lột bỏ đi tầng cản trở đó......
Theo động tác của anh, An Ninh rụt người về phía sau một chút......
Trên mái hiên cửa sổ đọng một lớp tuyết thật dày vẫn chưa tan, An Ninh đang suy nghĩ có lẽ tuyết đã rơi mấy ngày rồi.
Cô dời tầm mắt vào trong phòng có bài trí màu trắng quen thuộc, cô đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Chậm chạp phản ứng kịp, cố gắng nghĩ lại hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ, mới vừa chạm đến chút ký ức đã cảm thấy đầu rất đau.
Động tác trên tay Bạch Tín Vũ bỗng dưng dừng lại, anh tập trung tất cả chú ý vào cái chân trong tay, hoài nghi có phải là do cảo giác của anh không, thậm chí anh còn có cảm giác như An Ninh đang muốn rút chân về.
Đợi một lúc lâu, quả nhiên cô không có động tác kế tiếp. Trong tròng mắt thâm thuý của anh nhanh chóng hiện lên vẻ mất mác rồi biến mất, anh vẫn ở bên cạnh vừa mát – xa cho An Ninh vừa cắm đầu cắm cổ nói: “Chuyện kết hôn anh muốn bàn bạc với mẹ một chút, hiện giờ tình trạng của em không thể ra viện, vậy thì chỉ cần mời mấy người bạn thân thiết tham dự là được rồi.”
Nghe đến đó, An Ninh nhíu mày một cái, nhúc nhích muốn thu chân lại lần nữa.
Bạch Tín Vũ chợt ngẩn ra, sau đó từ từ xoay đầu lại với tốc độ vô cùng chậm, động tác của anh rất nhẹ, loại cảm giác đó tựa như đang cẩn thận từng li từng tí nâng một giấc mơ dễ vỡ.
Mà khi anh vừa quay lại đối diện với cặp mắt trong suốt của An Ninh, hai người nhìn nhau một hồi lâu, phản ứng đầu tiên của Bạch Tín Vũ là khó có thể tin được, sau đó mừng rỡ kéo tới xen lẫn khiếp sợ, khiến một người luôn lấy sự tỉnh táo để giữ vững mình không biết nên làm như thế nào cho phải.
Trong lúc anh đang mừng rỡ như điên không biết làm sao thì một câu nói của An Ninh hoàn toàn đưa anh vào đáy hầm băng, cô dùng ánh mắt nhìn lên nhìn xuống đánh giá anh một phen, vì đã lâu rồi không nói chuyện nên giọng nói có chút khàn khàn, tiếng nói của cô rất nhỏ, gần như là dùng hơi thở để nói, nhưng anh vẫn nghe rất rõ ràng.
Cô nói: “Anh là bác sĩ?”
Anh bắt buộc mình phải tỉnh táo lại, dịu dàng nói: “An Ninh, là anh.”
An Ninh nhìn anh có chút mờ mịt, “Anh không phải là bác sĩ à?”
Lý trí của Bạch Tín Vũ đã bên bờ ranh giới sụp đổ, nhưng tính chất công việc đã khiến anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, anh kéo tay An Ninh áp chặt vào mặt mình, giọng nói có chút không kiềm chế được run rẩy, “Em hãy nhìn kỹ anh một lần nữa, còn nhớ anh không?”
An Ninh nhẹ nhàng lắc đầu một cái, thản nhiên nói: “Không nhớ rõ.”
Não bộ của An Ninh từng bị tổn thương rất tặng, có thể tỉnh dậy đã là vô cùng may mắn, nếu như để lại bất kỳ di chứng gì cũng không phải là không thể. Nhưng dù thế nào anh cũng không thể ngờ là mất trí nhớ, tại sao cố tình là mất trí nhớ! Sắc mặt anh tái nhợt, cuối cùng hai tay vô lực rủ xuống.
Trong không khí lan tràn hơi thở im lặng tuyệt vọng, sau đó đột nhiên bị một tiếng cười khẽ cắt đứt, An Ninh đỡ ngực, nhìn bộ dạng của anh thật buồn cười, không nhịn được cười rộ lên một hồi lâu.
Cô tươi cười xinh đẹp nhìn anh, hả hê nói: “Thế nào bác sĩ Bạch? Bị em lừa được rồi nha! Em đóng kịch giống chứ hả? Em chỉ mới hôn mê mấy ngày, mà anh đã muốn thừa dịp e ngủ say rồi tiến hành hôn sự một mình, sao hả, ngay cả trình tự cầu hôn cũng muốn giảm bớt luôn sao?”
Bạch Tín Vũ vẫn rủ mắt xuống nhìn ga giường màu trắng, không nói một câu.
An Ninh nhìn bộ dáng của anh chỉ cảm thấy buồn cười, lại hả hê một hồi. Hả hê xong lại cảm thấy có chút áy náy...... Có phải cô đã chơi đùa hơi quá rồi không? Cô nhập viện mấy ngày nay chắc anh đã rất lo lắng?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy tội ác nặng nề, duỗi ngón tay ra chọc chọc vào mu bàn tay anh, thử thăm dò: “Được rồi, là em sai rồi, không nên đùa như vậy, chỉ là...... Anh không cảm thấy rất buồn cười sao?”
Bạch Tín Vũ vẫn duy trì tư thế đó không nhúc nhích, nhỏ giọng nói: “Không buồn cười, không buồn cười một chút nào.”
Giọng điệu của anh rất nghiêm túc, An Ninh bắt buộc mình thu lại nụ cười, ho khan hai tiếng, “Được rồi, anh cảm thấy không buồn cười thì không buồn cười, cái đó......”
Còn chưa nói hết, cô lại không nhịn được bật cười...... Cười có chút không thở nổi, “Làm sao lại không buồn cười chứ, vẻ mặt vừa rồi của anh thật sự đã tin mà! Em vậy mà lại có thể gạt được anh, em thật sự phải.....”
Lời nói của An Ninh bị nghẹn lại, bởi vì anh chợt ngẩng đầu lên, trong đôi mắt thâm thuý đang sôi trào lửa giận, giống như là đau tận xương tuỷ, giận đến mức tận cùng.
Trong ấn tượng của An Ninh, tuy tính tình của bác sĩ Bạch đôi lúc sẽ có chút lạnh nhạt, nhưng anh chưa bao giờ dùng ánh mắt này để nhìn cô. Cô chủ động kéo tay áo anh như lấy lòng, mềm giọng nói: “Anh cảm thấy không buồn cười cũng không cần tức giận nha, em vừa mới tỉnh, anh hãy quan tâm đến cảm nhận của bệnh nhân một chút.”
“Em còn biết em vừa mới tỉnh?” Giống như bị châm vào nỗi đau, anh lạnh mặt nói: “Em có biết anh đã chờ đợi em tỉnh dậy khổ sở biết bao nhiêu không? Nói ngủ chính là ngủ hơn một năm, nhiều lần em đột nhiên nhúc nhích anh đều cho rằng em sắp tỉnh, kết quả đều vui mừng công cốc. Bây giờ rốt cuộc em cũng tỉnh lại, anh còn chưa kịp vui mừng thì em lại bất ngờ dội cho anh chậu nước lạnh, giả bộ mất trí nhớ nhìn anh bị doạ đến sắc mặt trắng như giấy vui lắm sao?”
An Ninh sửng sốt, cô nhớ ngày xảy ra tai nạn, đúng lúc đó tuyết rơi rất lớn, khi tỉnh lại cũng thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ, theo bản năng cho rằng chỉ có mấy ngày, thế nhưng thấm thoát đã qua lâu như vậy......
Bạch Tín Vũ thấy cô không nói lời nào, trong giọng nói lại thêm mấy phần mạnh mẽ, “Sao em không nói lời nào? Nhìn anh bị doạ sợ đến mất hồn mất vía cười rất vui có phải không?”
Tuy rằng An Ninh cảm thấy mình làm sai, nhưng anh cũng không nên hùng hổ doạ người như vậy chứ, cô cũng đâu có biết qua lâu như vậy, hiện giờ cô cũng đã nhận ra lỗi lầm, hơn nữa dù sao cô cũng là người vừa mới tỉnh, anh không thể dịu dàng một chút sao?
Cô đang muốn mở miệng bác bỏ vì bản thân, lại thấy hai hàng nước mắt chảy xuống từ trong đôi mắt thâm trầm của anh, nở ra dưới ga giường trắng tinh như cánh hoa, lưu lại hai vệt nước nhàn nhạt......
“Đúng, là anh sợ, anh lo lắng, bởi vì anh quan tâm em. Gạt anh khiến em cảm thấy rất có cảm giác thành công, cho nên bây giờ em hài lòng chưa?” Bạch Tín Vũ nhanh chóng lau nước mắt đi, quay mặt sang một bên.
An Ninh chưa từng nhìn thấy anh khóc, điều này làm cho cô khiếp sợ không thôi, cũng lẫn lộn theo một lúc, giận bản thân mình quá ngây thơ.
Cô kéo tay của anh, nịnh nọt nói: “Em thật sự biết sai rồi, anh đừng tức giận, em đảm bảo sẽ không trêu đùa như vậy nữa, đảm bảo!”
Lúc này, Bạch Tín Vũ mới nghiêng mặt nhìn cô, buồn bực nói: “Anh sẽ nhớ kỹ chuyện này, em chờ bồi thường cho anh đi.”
“Hả? Bồi thường thế nào?” An Ninh truy vấn một câu theo bản năng, mới vừa hỏi xong đã chống lại ánh mắt nóng bỏng của anh. Mặt cô đỏ lên, trong nháy mắt hiểu rõ tất cả.
Anh sửa sang lại ga giường, kiểm tra cặn kẽ một hồi cho An Ninh, thản nhiên nói: “Còn phải ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày, anh đi báo tin cho mẹ. Còn có mấy người lão Lâm cũng rất lo lắng cho em.”
Hai tháng sau......
An Ninh cắm chìa khoá vào ổ, lúc mở cửa động đến chuông gió đang treo phía trên, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cô đứng ở cửa lấy tay quét một vòng tuyết trên mũ, nhìn vào trong nhà một cái, hình như anh ấy vẫn chưa về?
Thay dép xong vào nhà, đi tới phòng khách mở ti vi, bản tin buổi chiều đang đưa tin cuộc phẫu thuật thành công tách rời cặp song sinh. Trong màn hình, cuộc phẫu thuật mới vừa kết thúc, phóng viên đang đuổi theo muốn phỏng vấn một bác sĩ nam, nhưng đã bị anh ung dung uyển chuyển từ chối.
Người đó nhìn quen quen...... Lạnh lùng, khốc khốc, không phải bác sĩ Bạch nhà cô thì còn ai?
An Ninh vừa nhìn chằm chằm vào bóng người đã đi xa trên TV, vừa xé một bịch khoai tây chiên, tự nhủ: “Sao trễ rồi mà còn chưa về?”
Bạch Tín Vũ vốn đang ở trong phòng đọc sách, nghe thấy tiếng TV mới biết An Ninh đã về, anh đi ra vừa hay nhìn thấy An Ninh gác chân ngồi trên ghế sa lon, trong tay còn ôm một bịch khoai tây chiên.
Anh hơi cau mày, đi tới giật lấy khoai tây chiên của cô, lạnh nhạt nói: “Nếu anh không về sẽ không phát hiện em lại ăn những thứ này, anh đã nói biết bao nhiêu lần rồi, em vừa khỏi bệnh, phải ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng chút.”
An Ninh nhìn khoai tây chiên còn chưa ăn được miếng nào đã bị cướp đi, trong lòng cảm thấy đáng tiếc lại không dám cãi lại, ở phương diện này cô vẫn luôn không nói lại anh.
Bạch Tín Vũ ném khoai tây chiên sang một bên, hơi khom lưng, chặn ngang bế An Ninh lên từ trên ghế sa – lon.
An Ninh vì thăng bằng không thể làm gì khác hơn là ôm cổ của anh, mờ mịt nói: “Anh muốn làm gì?”
“Đây không phải là rất rõ ràng rồi sao?” Anh dùng giọng nói đương nhiên: “Làm – tình.”
“......”
“Mới vừa rồi ở trong phòng, chính anh nghe được có người oán trách anh về nhà muộn.” Anh dính vào bên tai An Ninh, nhỏ giọng hỏi: “Nhớ anh, hửm?”
An Ninh không ngờ mình thuận miệng nói một câu đã bị anh nghe được, miễn cưỡng thừa nhận nói: “Một chút xíu.”
“Chỉ một chút xíu?” Anh đá văng cửa chính phòng ngủ, “Vậy làm sao mới nhiều?”
An Ninh quay đầu nhìn thấy giường đã có cảm giác nguy cơ, vội vàng sửa lời nói: “Không, không phải một chút xíu, mà là vô cùng nhớ......”
“Đã như vậy, anh càng thỏa mãn em.” Anh quăng ra những lời này rồi thả An Ninh lên giường, sau đó đè thân thể xuống, không cho cô khoảng cách nào để chạy trốn.
“Không phải...... Em không có ý này......” An Ninh dở khóc dở cười, giống như nói thế nào cũng không đúng? Kể từ sau khi thân thể cô khôi phục lại, chuyện sinh hoạt thân thiết đã trở thành tiết học bắt buộc mỗi ngày của hai người, cô rất hối hận vì lần trước đã trêu chọc anh như vậy, khiến anh đường đường chính chính viện cớ yêu cầu đòi bồi thường hết lần này đến lần khác.
Dĩ nhiên tâm tư của anh đã không thèm để ý đến cô có ý gì, cúi đầu ngậm chặt làn môi của cô, nuốt toàn bộ kháng nghị của cô vào trong. Đôi tay thon dài chạy dọc toàn thân cô từ trên xuống dưới, sức lực lúc nhẹ lúc nặng, mang theo đòi hỏi bức thiết.
Dường như ghét bỏ quần áo cản trở, anh dứt khoát ôm An Ninh lên hoàn toàn lột bỏ đi tầng cản trở đó......
Theo động tác của anh, An Ninh rụt người về phía sau một chút......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook