Bắc Phái Đạo Mộ Bút Ký
-
11: Biến Cố 1
"Vân Phong, tìm một chỗ tốt chất đống trước, đừng có ngu mà đặt trong đất người ta.
”
"Nhị ca yên tâm, em biết.
”
Đất xanh đất trắng không tính là nhiều, tôi lấy trong ba lô ra bảy, tám chiếc túi nhỏ, đựng riêng rồi chất thành đống.
"Ai?"
Lúc này Tôn lão nhị đang ở trong hố, xẻng lốc trong tay đột nhiên dừng lại.
"Lão nhị, sao thế?" Thủ lĩnh phía trên hỏi.
“Thủ lĩnh ông xem" Hắn đưa tay nắm lấy một nắm đất nói: "Càng xuống dưới càng ướt, đây không phải hiện tượng tốt gì, không chừng phía dưới hố có nước.
”
Vương thủ lĩnh cau mày nói: "Hố nước? Không lẽ xui thế chứ.
Cậu đào xuống hai mươi phân nữa xem
Tôn lão nhị gật đầu, lại bắt đầu đào xuống.
"Nhị ca, không xuống được nữa! Phía dưới chính là mộ đạo, trăm phần trăm là nước đọng" Tôn lão tam gấp giọng hét lên.
"Trong mộ đạo có nước, cho dù chúng ta đào xuống, đạo động cũng bị ngâm nước! Không đứng được!"
Thủ lĩnh không nhịn được văng tục: “Bà mẹ nó, không tính đến bước này.
Lão nhị lão tam lên trước, mò động nước chúng ta không đủ thời gian.
Anh em nhà họ Tôn đầu tiên ném xẻng lốc, sau đó duỗi thẳng chân leo lên đạo động.
"Thủ lĩnh, tôi dám cam đoan, đào xuống mét rưỡi nữa, chắc chắn có thể thấy được quán đỉnh!"
Quán đỉnh dùng để chỉ đỉnh mộ bằng đá.
Đỉnh mộ bằng gạch ở thời nhà Minh và nhà Thanh được gọi là quyển đỉnh.
Tôn lão nhị châm một điếu thuốc, nhìn đạo động mình đã đào, nheo mắt nói: "Thủ lĩnh, tới đây rồi, liều một phen không?"
"Lão nhị, ý cậu là?"
Hắn búng tàn thuốc, lạnh lùng nói: "Kêu Nốt Ruồi mang máy bơm nước tăng áp và máy phát điện nhỏ tới đây.
”
Vương thủ lĩnh lập tức lắc đầu nói: "Bơm nước? Quá mạo hiểm, lúc này trời không mưa, xét theo nhiệt độ ở Thuận Đức, trong hố chắc chắn sẽ không đóng băng, nếu nước tích tụ không thể bơm hết ra ngoài trong hai giờ, đợi đến lúc trời vừa sáng, tất cả chúng ta đều phải xong đời, thất bại trong gang tấc.
”
"Nhị ca, em cũng đồng ý với ý kiến của thủ lĩnh, hiện tại cho thấy trong mộ đạo có nước là cái chắc, nếu nước đọng quá nhiều, chỉ dựa vào một cái máy bơm nước là không thể bơm hết được.
” Tôn lão tam cau mày nói ra cách nghĩ của mình.
"Mẹ kiếp vậy phải làm thế nào, nồi thịt mò đến lại không ăn được!"
Vương thủ lĩnh vuốt cằm suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên quay lại hỏi tôi: "Vân Phong, cậu thấy thế nào? Chúng ta nên dừng lại xuống núi hay tiếp tục?"
Hai anh em cũng quay lại nhìn tôi.
"Нả?"
Tôi đang ngồi xổm trên đất chia đất, không ngờ ông ta lại đột nhiên hỏi tôi.
Suy nghĩ một chút, khi đó tôi nói một câu.
"Thủ lĩnh, tôi muốn kiếm tiền"
"Sâu sắc!" Tôn lão nhị cười haha nói: "Kẻ hèn nhát chết nhiều lần trước cái chết; Người gan dạ chỉ nếm trải cái chết một lần.
Thủ lĩnh, thằng nhóc này còn không sợ, chúng ta còn sợ cái đếch gì!"
Đèn đỏ trên bộ đàm vừa sáng lên, thủ lĩnh lập tức nói:
“Liên hệ với Nốt Ruồi, kêu cô ta mang đồ tới trong vòng một tiếng, muộn một phút sẽ bớt một phần tiền"
Binh quý thần tốc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy năng lực tổ chức của văn phòng hậu cần, chưa đầy một giờ đồng hồ, một chiếc máy bơm nước và một máy phát điện nhỏ đã được đưa đến cho chúng tôi đúng giờ.
Máy bơm nước vừa đến, Tôn lão nhị xắn ống quần, trực tiếp cầm xẻng lao xuống đạo động, sau đó bùn từ bên dưới liên tục bị ném lên, bùn cũng càng ngày càng ướt.
Sau mười mấy phút, chỉ nghe thấy Tôn lão nhị dưới hố hét lên.
"Chết tiệt! Đụng phải nước lớn rồi!"
Hắn vừa mới lên, nước đọng bên dưới đã ngập gần phân nửa đạo động.
Nối xong máy phát điện và đường ống, Vương thủ lĩnh ném thẳng máy bơm nước vào đạo động.
Bên dưới sủi bọt nước ùng ục, bên trên không ngừng bơm xả nước.
Chúng tôi lúc đó rất may mắn, bơm rút nước không bao lâu nước đã ít dần, đạo động vừa đào xong cũng không bị sụp lún.
***Được dịch và biên bởi iinatrans
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook