Bắc Cung Huyền Vũ
-
Chương 9
Ngày thứ hai sau khi ăn sáng xong, Vô Danh đột nhiên tuyên bố lên đường.
Thân thể Lam Tuyết đã không còn gì đáng ngại, dọc theo đường đi có hắn che chở, hắn tin tưởng sẽ không có chuyện gì. Để tránh đêm dài lắm mộng, có một số việc kết thúc sớm một chút sẽ tốt hơn!
Sau khi mua đầy đủ lương khô cùng với nước dự trữ, xe ngựa thuận lợi rời khỏi thành. Tào thúc ngồi phía trước điều khiển xe ngựa, bên cạnh là Trương phu nhân cứng rắn muốn đi theo bọn họ.
Mặc dù ngày xuân ấm áp, nhưng Vô Danh vẫn không muốn cho Lam Tuyết ngồi ở bên ngoài xe ngựa xuất đầu lộ diện phơi gió phơi sương, cho nên vẫn chăm sóc nàng ở trong xe, chỉ bất quá trong xe vốn đầy dụng cụ giữ ấm bây giờ được thay đổi thành những thứ chăn đệm mỏng hơn nhiều, để cho Lam Tuyết có thể thoải mái thư thái như cũ.
Giống như trước đây hai người vừa lên đường đi về phương bắc, Vô Danh nằm nghiêng trong xe, mà Lam Tuyết vẫn như cũ vùi ở trong lòng hắn, cố gắng xem hiểu một chút bản vẽ trước kia chưa từng xem qua.
“Đây là cái gì?”
“ Chỗ ở của ta, bên trong còn có rất nhiều người, nàng phải nhớ kỹ người nào nghỉ ngơi ở đâu, để về đúng phòng mình ngàn vạn lần đừng có đi sai phương hướng!”
Hắn nho nhỏ nói chuyện với nàng.
“ Vân Chức Lâu, Phong Tuyết lâu…. Tàng Thư Các… Bách Bảo tháp… choáng váng cả đầu!” Từng vòng bát quái trong bản vẻ khiến cho đầu nàng bắt đầu troáng váng căng ra.
“ Lần đầu tiên thì nhìn một chỗ là được rồi, không nên nhìn chằm chằm vào bản đồ!” hắn khẽ cười lấy lại bản đồ, kéo nàng vào ngực.
“Nhắm mắt lại.”
Một cỗ khí nóng lưu chuyển xuyên qua đầu ngón tay của hắn truyền vào trong nàng, khiến cho đầu óc của nàng rất nhanh phục hồi thanh tỉnh.
“ Tốt hơn nhiều không?”
Hắn thu hồi nội lực nói.
“Ừ.”
Nàng gật đầu cười một tiếng, đem bản vẽ cất vào trong tủ, trở về dựa vào trong lòng hắn, vuốt vuốt ngọc bội thật dài hắn đeo bên hông.
“ Nếu như trên đường thuận lợi, thì khoảng năm ngày nữa chúng ta sẽ về đến nhà!” Dĩ nhiên, theo hắn dự liệu trên đường đi lần này tuyệt đối sẽ không hề yên tĩnh.
Lam Tuyết mở to mắt nhìn vẻ mặt đăm chiêu của hắn.
“ Ý chàng muốn nói cái gì?”
“ Sao?” hắn không chuyên tâm lắm đáp lại.
Nét mặt của nàng nghi ngờ “ Ta cảm thấy chàng đang suy nghĩ một chuyện gì đó, nhưng lại không có nói cho ta biết!”
“ A?” Hắn hồi thần lại.
“ Nhưng mà ta không đoán ra được là chuyện gì?”
Nàng bỉu môi, vẻ mặt mang chút mất mát. Hắn khẽ cười một tiếng, hôn lên môi nàng “ có một số việc ta hy vọng nàng mãi mãi không biết thì tốt hơn!”
Lam Tuyết không nói gì nữa, chẳng qua là giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve ngủ quan của hắn.
Lông mày hắn rất dày, ánh mắt kiên định, hắc bạch phân minh, mũi rất thẳng, đôi môi hơi mỏng, thời điểm mà hắn không nói lời nào thì có vẻ kiên định mà vô tình rất đặc biệt, nhưng khi hắn ở bên cạnh nàng, hắn vĩnh vĩnh chỉ có ôn nhu mà thôi!
“ Đại ca lén nói với ta, chàng đã giết rất nhiều người” Nàng đột nhiên nói.
Lông mày hắn hơi nhíu lại.
“ Ta đã nói với ca ca là “ Giết người là chuyện không tốt, nhưng ta tin tưởng chàng sẽ không giết người lung tung không có lý do, lòng của chàng rất tốt, nếu không chàng sẽ không thương yêu ta như vậy!” nàng cười ngọt ngào “ Nhưng mà nếu chàng có là người xấu thì ta cũng không quan tâm. Lam Tuyết cảm thấy Vô Danh là người tốt nhất trên đời này!”
“ Nàng tin tưởng ta như vậy?” hắn bị nàng chọc cười.
“ Bởi vì chàng là Vô Danh nha!” Nàng xem như chuyện đương nhiên nói “ Là Vô Danh của ta!”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Vô Danh kịp thời ôm lấy nàng, nhưng mặt của nàng vẫn bị đập vào trong ngực hắn. Toàn thân hắn cảnh giác, chậm rãi ngồi dậy.
“Vô Danh?”
Cảnh giác của hắn cũng ảnh hưởng đến nàng.
“Nếu như có người muốn giết ta, nàngcó sợ hay không?” Hắn cúi đầu hỏi nàng, giống như đang trò chuyện về thời tiết.
“Không được!” Nàng lập tức lắc đầu.”Ta không muốn bất luận kẻ nào tổn thương chàng.”
Hắn cười, rồi sau đó dặn dò: “bất kể có phát sinh chuyện gì, thì cũng phải núp sau lưng ta, có biết không?”
Nhìn lại ánh mắt của hắn, nàng gật đầu.
Nghe lời của hắn nói…, chính là giúp hắn, không mang đến phiền toái cho hắn!
Vô Danh cầm khăn lụa che mặt của nàng lại, lại lấy áo choàng mỏng khoác lên vai của nàng, rồi sau đó một tay ôm lấy nàng lặng lẽ bay ra khỏi xe ngựa.
Ngoài xe ngựa, một đám người trên đầu cột khăn vải, trên khăn thêu chữ Phùng đang cản đường họ.
Tào thúc dừng xe ngựa lại, nhìn quét quanh bọn họ.
“ Chính các người đã tấn công Trương gia tiêu cục?”
“ Bắc Cung Vô Danh đâu?” Tên sát thủ cầm đầu hỏi ngược lại.
“ Chỉ với các người cũng xứng cho Đường chủ của ta phải động thủ sao?” Ánh mắt Tào thúc nhìn bọn họ khinh miệt. Bọn này là đám ô hợp, lão nhân gia như ông chỉ hai ba chiêu là có thể giải quyết rồi.
“ Xú lão đầu, nếu như ngươi còn muốn giữ mạng sống, tốt nhất nên ngoan ngoãn trả lời cầu hỏi của chúng ta!”
“ Nếu như các người còn yêu mến mạng nhỏ của mình, tốt nhất nên cụp đuôi lại cút về đi, về sau đừng bao giờ tìm Huyền Vũ Đường gây phiền toái nữa, đừng khiến cho lão nhân gia ta phải tạo nên nhiều sát nghiệt!”
“Im miệng, Xú lão đầu! Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!” vừa nói xong, bọn chúng lập tức bao vây xe ngựa.
Tào Thúc lập tức nhảy xuống, công kích vào bọn sát thủ, nhưng vẫn có mấy tên sát thủ trực tiếp đánh vào trong xe ngựa!
Không có một bóng người!
Trương phu nhân lúc này nhảy xuống xe ngựa, nhìn vào xe ngựa rỗng tuếch, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Mà Tào thúc đang ở một bên đánh nhau với bọn sát thủ lại càng lúc càng không có sức.
“Ta. . . . . .” Tào thúc bị đá một cước, lăn ra trên đất, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.”Này. . . . . . Tại sao có thể như vậy?”
Đám sát thủ muốn dùng một đao giết chết Tào thúc.
“ Khoan đã!” Trương phu nhân hô ngừng, động tác của bọn sát thủ liền dừng lại “ Đừng giết hắn!”
“Trại chủ.” Bọn sát thủ cung kính kêu lên.
“ Bắt hắn lại đây!” Nàng ta hạ lệnh, hai tay Tào Thúc lập tức bị bắt chéo sau lưng, quăng đến trước mặt nàng ta.
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Tào thúc trợn to mắt, không thể tin được một màn trước mắt.
“ Đừng kháng cự vô ích, trong nước trà của ngươi uống, ta đã sớm bỏ vào nhuyễn cốt tán, trong ba canh giờ ngươi căn bản là sẽ không còn chút nội lực nào!” Nàng ta ung dung nhìn hắn.
“Ngươi theo chân bọn họ. . . . . .”
“ Ta chính là trại chủ mới của Phùng trại, Phùng Như Song!” Chuyện tới lúc này nàng ta không cần phải giấu nữa.
“ Vậy Trương tiêu đầu kia là do ngươi giết?” Vẻ mặt Tào thúc bi phẫn.
“ Không sai!” Nàng ta cười lạnh “ Muốn giết một nam nhân háo sắc thì không phải quá dễ dàng sao? Bất quá, như hắn còn chưa đủ tư cách để cho ta phải tự mình động thủ. Ta chỉ thả trong đồ ăn của hắn một ít Hóa công tán, như vậy tự nhiên hắn sẽ chết trong tay của người Phùng trại thôi!”
“ Tại sao ngươi lại muốn giết Trương tiêu đầu?”
“ Không giết hắn, làm sao ta có thể đến gần bên Bắc Cung Vô Danh?” Vẻ mặt kiều mị của nàng ta trong nháy mắt trở nên lạnh băng “ Ta vốn gả cho Trương tiêu đầu là muốn lợi dụng hắn tới giết chết Bắc Cung Vô Danh, nếu như hắn không có cách nào phản bội Huyền Vũ Đường thì hắn cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, không bằng ta dùng mạng hắn đưa ta tới bên cạnh Bắc Cung Vô Danh!” nàng ta cười vui vẻ “ Điều này ta đã làm đúng rồi, cái chết của hắn đã để cho ta có cơ hội đi bên cạnh tên Vô Danh đó, không phải sao?”
“Ngươi, ngươi thật độc ác!”
“ Có ác độc hơn nữa cũng chỉ là đáp lễ cho Bắc Cung Vô Danh mà thôi, ta giết người còn hơn là để cho người ta giết ta!” nàng ta bén nhọn nói “ Năm đó đại ca ta bị giết chết, Phùng trại bị phá hủy, rất nhiều người hắn cũng có từng nương tay qua đâu!”
“ Ngươi có quan hệ thế nào với Phùng Nhân Kiệt?” Tào Thúc lập tức hỏi.
“ Phùng Nhân Kiệt là đại ca ta, ta xây dựng lại Phùng trại, chính là muốn báo thù cho đại ca ta!”
“ Phùng Nhân Kiệt tự làm tự chịu, nếu như hắn không dùng tên của Huyền Vũ đường làm xằng làm bậy, thì làm sao Đường chủ lại phải giết hắn!”
“Câm mồm , ngươi không có tư cách phê bình đại ca ta!” Nàng ta quát, nắm lấy cằm của Tào Thúc:”Nói, Bắc Cung Vô Danh ở đâu?”
“Hừ.” Tào thúc quay đầu đi chỗ khác.
“ Nếu như ngươi không nói, ta bảo đảm ngươi sẽ muốn chết không được, muốn chết không xong!” Nàng ta móc ra một bình sứ, thả con bò cạp trong bình ra “ Con này là Hạt tử sinh ra ở sa mạc Tây Vực, có thể dễ dàng độc chết một con rắn, ta nuôi nó năm năm, độc tính của nó dĩ nhiên sẽ mạnh hơn, nếu như ta để nó cắn ngươi, toàn thân ngươi sẽ ngứa ngáy, thối rữa, một canh giờ sau thì ngũ tạng mục nát, thống khổ mà chết!”
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Tào thúc mở to mắt.
“Ngươi nói hay không nói?.”
“Hừ!” Tào thúc cắn chặt hàm răng, kiên quyết không bán đứng Đường chủ.
“Có cốt khí.” Nàng ta thả con bò cạp xuống, con bò cạp lập tức vọt về phía Tào Thúc.
Tào thúc nhắm mắt lại ——
Đột nhiên, ồn ào một tiếng, một mảnh lá cây bắn thủng người con bò cạp, con bò cạp bị cắt thành hai mảnh ngay tại chỗ. Nàng ta còn đang kinh ngạc, thì hai mảnh lá cây khác đã bay tới điểm trúng vào hai huyệt của Tào Thúc, chuyển một cái thân hình của Tào thúc đã lập tức nhảy ra xa.
Bắc Cung Vô Danh ôm Lam Tuyết, từ trên trời bay xuống, rơi xuống đất một cách nhẹ nhàng.
“Bắc Cung Vô Danh!” Phùng Như Song xoay người, bọn sát thủ toàn bộ chạy đến phía sau nàng.
“Đường chủ.” Tào thúc cũng trở về bên cạnh Bắc Cung Vô Danh cung kính kêu lên.
Bắc Cung Vô Danh chỉ gật đầu một cái, mắt nhìn về phía Phùng Như Song.
“ Ngươi không có trúng Nhuyễn cốt tán của ta?” Phùng Như Song nhìn Tào Nhân, bừng tỉnh hiểu ra.
“ Nếu như dễ dàng trúng độc của ngươi, lão nhân gia ta hành tẩu trên giang hồ nhiều năm như vậy không phải đã uổng phí rồi sao!” Tào Nhân đắc ý cười.
“Ngươi rõ ràng có uống trà.”
“ Có uống, bất quá ta lại nhổ ra. Hơn nữa với kế hoạch của Đường chủ thì một thứ Nhuyễn Cốt tán nho nhỏ làm sao có thể có tác dụng với ta!”
“ Thì ra nãy giờ ngươi đều là đang diễn trò!” Phùng Như Song hoàn toàn hiểu ra.
“ Không làm như vậy, làm sao có thể hỏi ra được mục đích của ngươi!”
“ Từ lúc nào các người bắt đầu hoài nghi ta?” nàng ta tự nhận không có lộ ra nửa điểm sơ hở, mà Lam Tuyết căn bản là không thể nhận ra nàng có mưu đồ khác.
“ Người của Phùng trại không có giết ngươi, không phải sao?” một nghi điểm lớn như vậy, chẳng lẽ nàng ta cho là bọn họ sẽ không suy nghĩ đến sao?
“ Giết ta thì người nào thông báo tin cho các người?”
“ Với một sát thủ mà nói, thắc mắc của ngươi bây giờ là quá nhiều!” Thật là một nữ nhân lắm mồm.
“ Muốn chết sớm một chút, bổn cô nương sẽ thành toàn cho các ngươi!” PHùng Như Song hạ lệnh động thủ.
Đám sát thủ lần nữa xông lên.
Tào thúc phi thân tới trước ngăn trở một phần, còn những tên sát thủ vọng tưởng có thể giết chết được Vô Danh thì chỉ với một tay Vô Danh đã khiến cho không một ai tới gần được.
Nhìn thấy thủ hạ từng người một bị đánh ngã, Phùng Như Song ra tay động thủ, hai tay biến đen, một thân toàn độc bay tới tấn công Vô Danh.
Nhìn ra uy lực của độc chưởng, Vô Danh lập tức nghiêng người đem Lam Tuyết giấu ra phía sau, vẫn như cũ dùng một tay đối phó, mà Phùng Như Song một chiêu lại một chiêu đến hướng về phía Lam Tuyết tấn công.
Vẻ mặt Vô Danh chợt trở nên lạnh lùng, bởi vì nàng ta muốn tổn thương Lam Tuyết nên hắn quyết định phải tốc chiến tốc thắng.
“Huyền Băng chưởng.” hắn đưa tay phải ra chống lại tay trái của Phùng Như Song.
Độc chưởng lập tức bị Huyền Băng Chi Khí bao trùm, Phùng Như Song chỉ thấy tay trái một hồi lạnh như băng, toàn bộ bàn tay đã bị ngưng kết thành băng.
“A!” Nàng ta kinh hãi nhìn tay trái.
“ Phùng Như Song, thúc thủ chịu trói đi!” Giải quyết xong đám ô hợp kia, Tào Thúc lập tức trở về ngăn cản trước người của Đường chủ.
“Đừng mơ tưởng!” Phùng Như Song đột nhiên cười lạnh.”Coi như phải đồng quy vu tận, ta cũng nhất định phải giết ngươi, Bắc Cung Vô Danh.”
Phùng Như Song uống vào một chai thuốc, tay trái bị đóng băng lập tức tan ra, sắc mặt nàng ta chuyển xanh, đem độc công tu luyện được khuếch tán tới toàn thân.
Vô Danh vừa thấy, lập tức biết tình hình không đúng.
“Tào thúc, tránh ra!” Vô Danh buông Lam Tuyết ra, nhân lúc nàng ta chưa ra tay thì giành ra tay trước, như cuồng phong cực nhanh lao tới khiến cho người ta không kịp nhìn ra.
Phùng Như Song còn chưa kịp ra chiêu, ngực đã bị trúng một chưởng, miệng phun ra máu tươi.
“Ngô. . . . . .” Nàng ta bị đau đến đứng không vững, không cách nào tin.”Không, không thể nào. . . . . .”
Tiếng gió ngừng lại, thân thể của Vô Danh cũng dần dần hiện ra, một thân áo đen theo gió tung bay, sắc mặt lạnh lùng, không có chút biểu tình.
Phùng Như Song rốt cục cũng biết, tại sao lại có truyền thuyết Đường chủ Huyền Vũ Đường tựa như vua Huyền Minh, muốn giết người của hắn, chẳng khác gì mua một cỗ quan tài cho bản thân mình.
“Ha ha ha. . . . . .”
Nàng ta lảo đảo cười ra tiếng.
Vô Danh vẫn như cũ nhìn chằm chằm nàng ta.
“Coi như ta chết, ta cũng muốn kéo người chôn theo!” dùng toàn bộ khí lực cuối cùng, Phùng Như Song lao về phía Lam Tuyết đang đứng sau lưng của Tào Nhân.
Nhưng thân hình của Vô Danh vẫn nhanh hơn!!!
“Tào thúc, lui ra!”
Vô Danh đứng trước mặt của Phùng Như Song, đem thân chặn ở trước người của Lam Tuyết, ngay trước mặt chưởng vào Phùng Như Song một chưởng cuối cùng.
“ Oa…” Phùng Như Song bị nội lực của hắn đánh bay, trực tiếp rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn, ngũ tạng nát hết, tắt thở tại chỗ, nhưng mà thần sắc vốn xanh đen của nàng ta đã dần dần trở về bộ dáng của người bình thường.
“Đường chủ.”
Tào thúc lập tức nhìn ra có cái gì không đúng.
“Không có sao.” Vô Danh thần sắc không động, vẫn bình tĩnh như cũ.
“Vô Danh. . . . . .” Lam tuyết bắt lấy ống tay áo của hắn, mơ hồ nàng cũng cảm thấy có gì không đúng.
“Ta không sao.” Hắn vỗ vỗ tay của nàng trấn an, sau đó lại xoay qua chỗ khác giao phó: “Tào thúc, đưa xe ngựa sửa sang lại tới đây, chúng ta lên đường hồi cung.”
“ Vâng!” Tào thúc không nhiều lời, lập tức làm theo.
Trên đường hồi cung, Vô Danh vẫn giống như thường ngày, ở trong xe ngựa nhẹ nhõm cười nói cùng với Lam Tuyết, nhưng Tào thúc lại càng ngày càng lo lắng hơn.
Bốn ngày sau, Tào Thúc rốt cục cũng đem xe ngựa đi tới chân núi của Vân Lưu Cung.
“ Tào thúc, thúc cuối cùng cũng đã tới!” Diễm Kha cùng với chồng đảm nhiệm công việc bảo vệ cung xuất hiện, giống như là đã chờ đợi rất lâu.
“ Diễm tiểu thư, Nhâm cô gia!”
Tào thúc xuống xe hành lễ.
“Chớ đa lễ, Bắc Cung đại ca đâu?”
Diễm kha vội hỏi.
“Ở trong xe ngựa.”
Tào thúc mới nói xong, Bắc Cung Vô Danh đã xuống xe ngựa, Diễm Kha xoa xoa mắt, lại trợn tròn hai mắt, để xác định mình không nhìn nhầm.
Luôn luôn lạnh lùng, lãnh mạc, lại tàn khốc Bắc Cung ca ca, tự nhiên lại đứng ở bên ngoài xe ngựa, ánh mắt ôn nhu vô cùng, vẻ mặt giống như đang nhẹ giọng dụ dỗ ai đó trong xe… Người nào trong xe!!!?
Chỉ chốc lát sau, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn khoác lên vai của Bắc Cung ca ca, mà Bắc Cung ca ca lại dùng hai tay ôm lấy, dễ dàng ôm ra từ trong xe ngựa một thân ảnh màu thủy lam.
Thân ảnh kia tinh tế dựa vào trong lòng Bắc Cung ca ca, mà Bắc Cung ca ca không biết cúi đầu nói gì với nàng ta, nàng ta gật đầu một cái, sau đó hắn mới ôm nàng tới.
Oa!!! Thật là một cô gái xinh đẹp, giống như là tiên nữ vậy!
Diễm Kha than thở nhìn. Nàng ta xem ra thật nhỏ, nhưng lại thật đẹp, giống như người ở trong tranh không có thật, với bộ y phục màu thủy lam êm ái, nàng giống như tiên nữ chỉ một ngọn gió thổi qua sẽ biến mất.
“Các ngươi làm sao tới đây rồi?” Bắc Cung Vô Danh nhàn nhạt mở miệng.
“ Phụng mệnh cung chủ, tới đón huynh hồi cung nha!” Diễm Kha lúc này mới hồi thần “ Bắc Cung đại ca, nàng là?”
“ Thượng Quan Lam Tuyết, là người phụ nữ của ta!” Vô Danh nói, sau đó cúi đầu nói với Lam Tuyết “ Nàng ấy là Diễm Kha, mà hắn là trượng phu của DIễm Kha, Nhâm Phong Hành. Ta đã nói rồi, nàng có nhớ không?” Dọc theo trên đường hồi cung, hắn đã giới thiệu qua người ở trong cung với nàng, cùng hoàn cảnh sinh sống ở trong cung.
“ Ta là Lam Tuyết, mọi người khỏe không?” Bởi vì họ là người nhà Vô Danh nói, cho nên nàng lấy dũng khí, cười một tiếng với bọn họ.
Diễm Kha thiếu chút nữa là nhìn ngây người.
“Ngươi thật là đẹp!” Nàng bật thốt lên.
Lam tuyết xấu hổ , thật thấp giọng nói: “Nàng giống như tỷ tỷ.”
Tỷ tỷ? Diễm kha ngẩn ngơ, chẳng lẽ nàng đã già như vậy rồi sao?
“ Nhị tỷ của Lam Tuyết cũng giống như ngươi, thích mặc y phục màu đỏ, nàng ta tên là Thượng Quan Hồng Yên!” Vô Danh thay Lam Tuyết giải thích.
“ thì ra là như vậy!”
Diễm kha gật đầu một cái.
“ NGười của Thượng Quan gia đến!” Nhâm Phong Hành nhìn Vô Danh nói, hy vọng hắn có tâm lý chuẩn bị.
Vô Danh lại nhàn nhạt cười một tiếng “ Hiện tại mới đến sao? Động tác thật là quá chậm đi!”
“ Cha tới sao?”
Lam Tuyết nghi ngờ nhìn về Vô Danh.
“Đúng vậy.”
Hắn gật đầu, ôm nàng đi lên núi.
Diễm kha cùng Nhậm Phong Hành đi theo ở phía sau, Tào thúc đi cuối cùng.
“ Thượng Quan lão gia tức giận như vậy, Bắc Cung đại ca nên biết đi?”
“ Trong lòng Bắc Cung đã sớm có tính toán!” thấy bộ dáng tự tại của hắn, Phong Hành chỉ có thể phỏng đoán như vậy.
Diễm kha gật đầu một cái bày tỏ mình đã hiểu.
Chỉ mong Bắc Cung đại ca có biện pháp dập tắt được lửa giận của Thượng Quan lão gia thôi!
***
Đại sảnh của Vân Lưu Cung đã thật lâu không có được cái sự náo nhiệt đến như vậy.
Cung chủ vẫn như cũ ngồi ở trong một bức rèm, ba đường chủ đứng đầu thì đứng ở bên phải bậc thang, còn ba thuộc hạ thì cùng với trượng phu đứng ở bậc thang bên trái, theo một nguyên tắc không đổi.
Bốn người của Thượng Quan gia thì ngồi ở vị trí thượng khách chờ đợi.
Tốt cục, Đường chủ Huyền Vũ đường còn thiếu và hai vợ chồng Diễm Kha cũng xuất hiện ở đại sảnh.
“Lam nhi!”
Thượng Quan Nghiệp vừa nhìn thấy được nữ nhi, lập tức kích động đứng lên.
“Cha! ?”
Đại ca, nhị ca, còn có Nhị tỷ phu cũng tới. Lam tuyết nhất thời có chút không phản ứng kịp, bởi vì. . . . . . Sắc mặt của bọn họ không được tốt lắm nha!
“Lam nhi, tới đây.” Nhìn thấy nữ nhi tự nhiên dựa vào tên hỗn tiểu tử, sắc mặt của Thượng Quan Nghiệp lại càng khó coi.
Lần đầu tiên nhìn thấy cha tức giận như vậy, nghe cha dùng loại giọng nói này nói với nàng, tâm của Lam Tuyết liền hoảng hốt, co lại bên cạnh của Vô Danh.
“Ông đang hù dọa nàng.”
Vô Danh nhàn nhạt nói, một mặt khẽ vuốt lưng nàng.
Thượng Quan Nghiệp giật mình, vừa rồi quá kích động nhất thời ông quên mất nữ nhi nhát gan sợ hãi.
“ Lam Tuyết nữ nhi ngoan, tới đây với cha này!”
Thượng Quan Nghiệp mềm giọng nói, lúc này Lam Tuyết mới dám nhìn thẳng vào mặt ông, sau đó nhìn về phía Vô Danh.
“ Đi đi!” hắn buông tay đang ôm ngang hông nàng ra, ánh mắt ôn nhu nói: “ Cha nàng rất lo lắng cho nàng!”
Lam Tuyết lúc này mới bỏ tay đang ôm cánh tay hắn ra, chậm rãi đi về phía Thượng Quan Nghiệp.
“Cha.”
Nàng nhỏ giọng kêu lên.
“Nữ nhi ngoan.”
Thượng Quan nghiệp không nhịn được tiến lên ôm lấy nữ nhi.
Thật tốt quá, nữ nhi của hắn không có sao, hơn nữa nhìn bộ dáng nàng rất tốt.
Bên kia phụ tử hai người gặp lại, Vô Danh lại bước vào trong sảnh, khom người hành lễ với người ngồi trong rèm, Diễm Kha và vị hôn phu lập tức tới bên trái của cung chủ.
“Vô Danh tham kiến cung chủ.”
“Không cần đa lễ.”
Giọng nói của cung chủ nhẹ nhàng, nhưng cũng không nghe ra có chút gì vui mừng “ Vô Danh, Thượng Quan lão gia nói ngươi lừa đi nữ nhi của ông ấy, muốn ngươi giải thích một chút!”
Cách dùng từ toàn bộ là của Thượng Quan lão gia, đám người bốn tỳ nữ cùng ba đường chủ đứng đầu cố gắng nhịn không phát ra tiếng cười.
Ngừng lại một chút, cung chủ lại mở miệng “ Chuyện này có cần bản cung chủ tham gia không?” người ta cũng đã tìm tới Vân Lưu Cung rồi, nàng là cung chủ vẫn nên ý tứ hỏi một chút.
“Vô Danh có thể tự mình giải quyết.”
“tốt, vậy chuyện này giao cho ngươi.”
Cung chủ không nói thêm gì nữa.
Bắc Cung Vô Danh quay về phía bên kia, Thượng Quan lão gia sau khi đem nữ nhi giao cho con lớn nhất, quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Thân thể Lam Tuyết đã không còn gì đáng ngại, dọc theo đường đi có hắn che chở, hắn tin tưởng sẽ không có chuyện gì. Để tránh đêm dài lắm mộng, có một số việc kết thúc sớm một chút sẽ tốt hơn!
Sau khi mua đầy đủ lương khô cùng với nước dự trữ, xe ngựa thuận lợi rời khỏi thành. Tào thúc ngồi phía trước điều khiển xe ngựa, bên cạnh là Trương phu nhân cứng rắn muốn đi theo bọn họ.
Mặc dù ngày xuân ấm áp, nhưng Vô Danh vẫn không muốn cho Lam Tuyết ngồi ở bên ngoài xe ngựa xuất đầu lộ diện phơi gió phơi sương, cho nên vẫn chăm sóc nàng ở trong xe, chỉ bất quá trong xe vốn đầy dụng cụ giữ ấm bây giờ được thay đổi thành những thứ chăn đệm mỏng hơn nhiều, để cho Lam Tuyết có thể thoải mái thư thái như cũ.
Giống như trước đây hai người vừa lên đường đi về phương bắc, Vô Danh nằm nghiêng trong xe, mà Lam Tuyết vẫn như cũ vùi ở trong lòng hắn, cố gắng xem hiểu một chút bản vẽ trước kia chưa từng xem qua.
“Đây là cái gì?”
“ Chỗ ở của ta, bên trong còn có rất nhiều người, nàng phải nhớ kỹ người nào nghỉ ngơi ở đâu, để về đúng phòng mình ngàn vạn lần đừng có đi sai phương hướng!”
Hắn nho nhỏ nói chuyện với nàng.
“ Vân Chức Lâu, Phong Tuyết lâu…. Tàng Thư Các… Bách Bảo tháp… choáng váng cả đầu!” Từng vòng bát quái trong bản vẻ khiến cho đầu nàng bắt đầu troáng váng căng ra.
“ Lần đầu tiên thì nhìn một chỗ là được rồi, không nên nhìn chằm chằm vào bản đồ!” hắn khẽ cười lấy lại bản đồ, kéo nàng vào ngực.
“Nhắm mắt lại.”
Một cỗ khí nóng lưu chuyển xuyên qua đầu ngón tay của hắn truyền vào trong nàng, khiến cho đầu óc của nàng rất nhanh phục hồi thanh tỉnh.
“ Tốt hơn nhiều không?”
Hắn thu hồi nội lực nói.
“Ừ.”
Nàng gật đầu cười một tiếng, đem bản vẽ cất vào trong tủ, trở về dựa vào trong lòng hắn, vuốt vuốt ngọc bội thật dài hắn đeo bên hông.
“ Nếu như trên đường thuận lợi, thì khoảng năm ngày nữa chúng ta sẽ về đến nhà!” Dĩ nhiên, theo hắn dự liệu trên đường đi lần này tuyệt đối sẽ không hề yên tĩnh.
Lam Tuyết mở to mắt nhìn vẻ mặt đăm chiêu của hắn.
“ Ý chàng muốn nói cái gì?”
“ Sao?” hắn không chuyên tâm lắm đáp lại.
Nét mặt của nàng nghi ngờ “ Ta cảm thấy chàng đang suy nghĩ một chuyện gì đó, nhưng lại không có nói cho ta biết!”
“ A?” Hắn hồi thần lại.
“ Nhưng mà ta không đoán ra được là chuyện gì?”
Nàng bỉu môi, vẻ mặt mang chút mất mát. Hắn khẽ cười một tiếng, hôn lên môi nàng “ có một số việc ta hy vọng nàng mãi mãi không biết thì tốt hơn!”
Lam Tuyết không nói gì nữa, chẳng qua là giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve ngủ quan của hắn.
Lông mày hắn rất dày, ánh mắt kiên định, hắc bạch phân minh, mũi rất thẳng, đôi môi hơi mỏng, thời điểm mà hắn không nói lời nào thì có vẻ kiên định mà vô tình rất đặc biệt, nhưng khi hắn ở bên cạnh nàng, hắn vĩnh vĩnh chỉ có ôn nhu mà thôi!
“ Đại ca lén nói với ta, chàng đã giết rất nhiều người” Nàng đột nhiên nói.
Lông mày hắn hơi nhíu lại.
“ Ta đã nói với ca ca là “ Giết người là chuyện không tốt, nhưng ta tin tưởng chàng sẽ không giết người lung tung không có lý do, lòng của chàng rất tốt, nếu không chàng sẽ không thương yêu ta như vậy!” nàng cười ngọt ngào “ Nhưng mà nếu chàng có là người xấu thì ta cũng không quan tâm. Lam Tuyết cảm thấy Vô Danh là người tốt nhất trên đời này!”
“ Nàng tin tưởng ta như vậy?” hắn bị nàng chọc cười.
“ Bởi vì chàng là Vô Danh nha!” Nàng xem như chuyện đương nhiên nói “ Là Vô Danh của ta!”
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Vô Danh kịp thời ôm lấy nàng, nhưng mặt của nàng vẫn bị đập vào trong ngực hắn. Toàn thân hắn cảnh giác, chậm rãi ngồi dậy.
“Vô Danh?”
Cảnh giác của hắn cũng ảnh hưởng đến nàng.
“Nếu như có người muốn giết ta, nàngcó sợ hay không?” Hắn cúi đầu hỏi nàng, giống như đang trò chuyện về thời tiết.
“Không được!” Nàng lập tức lắc đầu.”Ta không muốn bất luận kẻ nào tổn thương chàng.”
Hắn cười, rồi sau đó dặn dò: “bất kể có phát sinh chuyện gì, thì cũng phải núp sau lưng ta, có biết không?”
Nhìn lại ánh mắt của hắn, nàng gật đầu.
Nghe lời của hắn nói…, chính là giúp hắn, không mang đến phiền toái cho hắn!
Vô Danh cầm khăn lụa che mặt của nàng lại, lại lấy áo choàng mỏng khoác lên vai của nàng, rồi sau đó một tay ôm lấy nàng lặng lẽ bay ra khỏi xe ngựa.
Ngoài xe ngựa, một đám người trên đầu cột khăn vải, trên khăn thêu chữ Phùng đang cản đường họ.
Tào thúc dừng xe ngựa lại, nhìn quét quanh bọn họ.
“ Chính các người đã tấn công Trương gia tiêu cục?”
“ Bắc Cung Vô Danh đâu?” Tên sát thủ cầm đầu hỏi ngược lại.
“ Chỉ với các người cũng xứng cho Đường chủ của ta phải động thủ sao?” Ánh mắt Tào thúc nhìn bọn họ khinh miệt. Bọn này là đám ô hợp, lão nhân gia như ông chỉ hai ba chiêu là có thể giải quyết rồi.
“ Xú lão đầu, nếu như ngươi còn muốn giữ mạng sống, tốt nhất nên ngoan ngoãn trả lời cầu hỏi của chúng ta!”
“ Nếu như các người còn yêu mến mạng nhỏ của mình, tốt nhất nên cụp đuôi lại cút về đi, về sau đừng bao giờ tìm Huyền Vũ Đường gây phiền toái nữa, đừng khiến cho lão nhân gia ta phải tạo nên nhiều sát nghiệt!”
“Im miệng, Xú lão đầu! Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ. Ngươi đã muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi!” vừa nói xong, bọn chúng lập tức bao vây xe ngựa.
Tào Thúc lập tức nhảy xuống, công kích vào bọn sát thủ, nhưng vẫn có mấy tên sát thủ trực tiếp đánh vào trong xe ngựa!
Không có một bóng người!
Trương phu nhân lúc này nhảy xuống xe ngựa, nhìn vào xe ngựa rỗng tuếch, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Mà Tào thúc đang ở một bên đánh nhau với bọn sát thủ lại càng lúc càng không có sức.
“Ta. . . . . .” Tào thúc bị đá một cước, lăn ra trên đất, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.”Này. . . . . . Tại sao có thể như vậy?”
Đám sát thủ muốn dùng một đao giết chết Tào thúc.
“ Khoan đã!” Trương phu nhân hô ngừng, động tác của bọn sát thủ liền dừng lại “ Đừng giết hắn!”
“Trại chủ.” Bọn sát thủ cung kính kêu lên.
“ Bắt hắn lại đây!” Nàng ta hạ lệnh, hai tay Tào Thúc lập tức bị bắt chéo sau lưng, quăng đến trước mặt nàng ta.
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Tào thúc trợn to mắt, không thể tin được một màn trước mắt.
“ Đừng kháng cự vô ích, trong nước trà của ngươi uống, ta đã sớm bỏ vào nhuyễn cốt tán, trong ba canh giờ ngươi căn bản là sẽ không còn chút nội lực nào!” Nàng ta ung dung nhìn hắn.
“Ngươi theo chân bọn họ. . . . . .”
“ Ta chính là trại chủ mới của Phùng trại, Phùng Như Song!” Chuyện tới lúc này nàng ta không cần phải giấu nữa.
“ Vậy Trương tiêu đầu kia là do ngươi giết?” Vẻ mặt Tào thúc bi phẫn.
“ Không sai!” Nàng ta cười lạnh “ Muốn giết một nam nhân háo sắc thì không phải quá dễ dàng sao? Bất quá, như hắn còn chưa đủ tư cách để cho ta phải tự mình động thủ. Ta chỉ thả trong đồ ăn của hắn một ít Hóa công tán, như vậy tự nhiên hắn sẽ chết trong tay của người Phùng trại thôi!”
“ Tại sao ngươi lại muốn giết Trương tiêu đầu?”
“ Không giết hắn, làm sao ta có thể đến gần bên Bắc Cung Vô Danh?” Vẻ mặt kiều mị của nàng ta trong nháy mắt trở nên lạnh băng “ Ta vốn gả cho Trương tiêu đầu là muốn lợi dụng hắn tới giết chết Bắc Cung Vô Danh, nếu như hắn không có cách nào phản bội Huyền Vũ Đường thì hắn cũng không còn giá trị lợi dụng nữa, không bằng ta dùng mạng hắn đưa ta tới bên cạnh Bắc Cung Vô Danh!” nàng ta cười vui vẻ “ Điều này ta đã làm đúng rồi, cái chết của hắn đã để cho ta có cơ hội đi bên cạnh tên Vô Danh đó, không phải sao?”
“Ngươi, ngươi thật độc ác!”
“ Có ác độc hơn nữa cũng chỉ là đáp lễ cho Bắc Cung Vô Danh mà thôi, ta giết người còn hơn là để cho người ta giết ta!” nàng ta bén nhọn nói “ Năm đó đại ca ta bị giết chết, Phùng trại bị phá hủy, rất nhiều người hắn cũng có từng nương tay qua đâu!”
“ Ngươi có quan hệ thế nào với Phùng Nhân Kiệt?” Tào Thúc lập tức hỏi.
“ Phùng Nhân Kiệt là đại ca ta, ta xây dựng lại Phùng trại, chính là muốn báo thù cho đại ca ta!”
“ Phùng Nhân Kiệt tự làm tự chịu, nếu như hắn không dùng tên của Huyền Vũ đường làm xằng làm bậy, thì làm sao Đường chủ lại phải giết hắn!”
“Câm mồm , ngươi không có tư cách phê bình đại ca ta!” Nàng ta quát, nắm lấy cằm của Tào Thúc:”Nói, Bắc Cung Vô Danh ở đâu?”
“Hừ.” Tào thúc quay đầu đi chỗ khác.
“ Nếu như ngươi không nói, ta bảo đảm ngươi sẽ muốn chết không được, muốn chết không xong!” Nàng ta móc ra một bình sứ, thả con bò cạp trong bình ra “ Con này là Hạt tử sinh ra ở sa mạc Tây Vực, có thể dễ dàng độc chết một con rắn, ta nuôi nó năm năm, độc tính của nó dĩ nhiên sẽ mạnh hơn, nếu như ta để nó cắn ngươi, toàn thân ngươi sẽ ngứa ngáy, thối rữa, một canh giờ sau thì ngũ tạng mục nát, thống khổ mà chết!”
“Ngươi, ngươi. . . . . .” Tào thúc mở to mắt.
“Ngươi nói hay không nói?.”
“Hừ!” Tào thúc cắn chặt hàm răng, kiên quyết không bán đứng Đường chủ.
“Có cốt khí.” Nàng ta thả con bò cạp xuống, con bò cạp lập tức vọt về phía Tào Thúc.
Tào thúc nhắm mắt lại ——
Đột nhiên, ồn ào một tiếng, một mảnh lá cây bắn thủng người con bò cạp, con bò cạp bị cắt thành hai mảnh ngay tại chỗ. Nàng ta còn đang kinh ngạc, thì hai mảnh lá cây khác đã bay tới điểm trúng vào hai huyệt của Tào Thúc, chuyển một cái thân hình của Tào thúc đã lập tức nhảy ra xa.
Bắc Cung Vô Danh ôm Lam Tuyết, từ trên trời bay xuống, rơi xuống đất một cách nhẹ nhàng.
“Bắc Cung Vô Danh!” Phùng Như Song xoay người, bọn sát thủ toàn bộ chạy đến phía sau nàng.
“Đường chủ.” Tào thúc cũng trở về bên cạnh Bắc Cung Vô Danh cung kính kêu lên.
Bắc Cung Vô Danh chỉ gật đầu một cái, mắt nhìn về phía Phùng Như Song.
“ Ngươi không có trúng Nhuyễn cốt tán của ta?” Phùng Như Song nhìn Tào Nhân, bừng tỉnh hiểu ra.
“ Nếu như dễ dàng trúng độc của ngươi, lão nhân gia ta hành tẩu trên giang hồ nhiều năm như vậy không phải đã uổng phí rồi sao!” Tào Nhân đắc ý cười.
“Ngươi rõ ràng có uống trà.”
“ Có uống, bất quá ta lại nhổ ra. Hơn nữa với kế hoạch của Đường chủ thì một thứ Nhuyễn Cốt tán nho nhỏ làm sao có thể có tác dụng với ta!”
“ Thì ra nãy giờ ngươi đều là đang diễn trò!” Phùng Như Song hoàn toàn hiểu ra.
“ Không làm như vậy, làm sao có thể hỏi ra được mục đích của ngươi!”
“ Từ lúc nào các người bắt đầu hoài nghi ta?” nàng ta tự nhận không có lộ ra nửa điểm sơ hở, mà Lam Tuyết căn bản là không thể nhận ra nàng có mưu đồ khác.
“ Người của Phùng trại không có giết ngươi, không phải sao?” một nghi điểm lớn như vậy, chẳng lẽ nàng ta cho là bọn họ sẽ không suy nghĩ đến sao?
“ Giết ta thì người nào thông báo tin cho các người?”
“ Với một sát thủ mà nói, thắc mắc của ngươi bây giờ là quá nhiều!” Thật là một nữ nhân lắm mồm.
“ Muốn chết sớm một chút, bổn cô nương sẽ thành toàn cho các ngươi!” PHùng Như Song hạ lệnh động thủ.
Đám sát thủ lần nữa xông lên.
Tào thúc phi thân tới trước ngăn trở một phần, còn những tên sát thủ vọng tưởng có thể giết chết được Vô Danh thì chỉ với một tay Vô Danh đã khiến cho không một ai tới gần được.
Nhìn thấy thủ hạ từng người một bị đánh ngã, Phùng Như Song ra tay động thủ, hai tay biến đen, một thân toàn độc bay tới tấn công Vô Danh.
Nhìn ra uy lực của độc chưởng, Vô Danh lập tức nghiêng người đem Lam Tuyết giấu ra phía sau, vẫn như cũ dùng một tay đối phó, mà Phùng Như Song một chiêu lại một chiêu đến hướng về phía Lam Tuyết tấn công.
Vẻ mặt Vô Danh chợt trở nên lạnh lùng, bởi vì nàng ta muốn tổn thương Lam Tuyết nên hắn quyết định phải tốc chiến tốc thắng.
“Huyền Băng chưởng.” hắn đưa tay phải ra chống lại tay trái của Phùng Như Song.
Độc chưởng lập tức bị Huyền Băng Chi Khí bao trùm, Phùng Như Song chỉ thấy tay trái một hồi lạnh như băng, toàn bộ bàn tay đã bị ngưng kết thành băng.
“A!” Nàng ta kinh hãi nhìn tay trái.
“ Phùng Như Song, thúc thủ chịu trói đi!” Giải quyết xong đám ô hợp kia, Tào Thúc lập tức trở về ngăn cản trước người của Đường chủ.
“Đừng mơ tưởng!” Phùng Như Song đột nhiên cười lạnh.”Coi như phải đồng quy vu tận, ta cũng nhất định phải giết ngươi, Bắc Cung Vô Danh.”
Phùng Như Song uống vào một chai thuốc, tay trái bị đóng băng lập tức tan ra, sắc mặt nàng ta chuyển xanh, đem độc công tu luyện được khuếch tán tới toàn thân.
Vô Danh vừa thấy, lập tức biết tình hình không đúng.
“Tào thúc, tránh ra!” Vô Danh buông Lam Tuyết ra, nhân lúc nàng ta chưa ra tay thì giành ra tay trước, như cuồng phong cực nhanh lao tới khiến cho người ta không kịp nhìn ra.
Phùng Như Song còn chưa kịp ra chiêu, ngực đã bị trúng một chưởng, miệng phun ra máu tươi.
“Ngô. . . . . .” Nàng ta bị đau đến đứng không vững, không cách nào tin.”Không, không thể nào. . . . . .”
Tiếng gió ngừng lại, thân thể của Vô Danh cũng dần dần hiện ra, một thân áo đen theo gió tung bay, sắc mặt lạnh lùng, không có chút biểu tình.
Phùng Như Song rốt cục cũng biết, tại sao lại có truyền thuyết Đường chủ Huyền Vũ Đường tựa như vua Huyền Minh, muốn giết người của hắn, chẳng khác gì mua một cỗ quan tài cho bản thân mình.
“Ha ha ha. . . . . .”
Nàng ta lảo đảo cười ra tiếng.
Vô Danh vẫn như cũ nhìn chằm chằm nàng ta.
“Coi như ta chết, ta cũng muốn kéo người chôn theo!” dùng toàn bộ khí lực cuối cùng, Phùng Như Song lao về phía Lam Tuyết đang đứng sau lưng của Tào Nhân.
Nhưng thân hình của Vô Danh vẫn nhanh hơn!!!
“Tào thúc, lui ra!”
Vô Danh đứng trước mặt của Phùng Như Song, đem thân chặn ở trước người của Lam Tuyết, ngay trước mặt chưởng vào Phùng Như Song một chưởng cuối cùng.
“ Oa…” Phùng Như Song bị nội lực của hắn đánh bay, trực tiếp rơi xuống đất, hai mắt trợn tròn, ngũ tạng nát hết, tắt thở tại chỗ, nhưng mà thần sắc vốn xanh đen của nàng ta đã dần dần trở về bộ dáng của người bình thường.
“Đường chủ.”
Tào thúc lập tức nhìn ra có cái gì không đúng.
“Không có sao.” Vô Danh thần sắc không động, vẫn bình tĩnh như cũ.
“Vô Danh. . . . . .” Lam tuyết bắt lấy ống tay áo của hắn, mơ hồ nàng cũng cảm thấy có gì không đúng.
“Ta không sao.” Hắn vỗ vỗ tay của nàng trấn an, sau đó lại xoay qua chỗ khác giao phó: “Tào thúc, đưa xe ngựa sửa sang lại tới đây, chúng ta lên đường hồi cung.”
“ Vâng!” Tào thúc không nhiều lời, lập tức làm theo.
Trên đường hồi cung, Vô Danh vẫn giống như thường ngày, ở trong xe ngựa nhẹ nhõm cười nói cùng với Lam Tuyết, nhưng Tào thúc lại càng ngày càng lo lắng hơn.
Bốn ngày sau, Tào Thúc rốt cục cũng đem xe ngựa đi tới chân núi của Vân Lưu Cung.
“ Tào thúc, thúc cuối cùng cũng đã tới!” Diễm Kha cùng với chồng đảm nhiệm công việc bảo vệ cung xuất hiện, giống như là đã chờ đợi rất lâu.
“ Diễm tiểu thư, Nhâm cô gia!”
Tào thúc xuống xe hành lễ.
“Chớ đa lễ, Bắc Cung đại ca đâu?”
Diễm kha vội hỏi.
“Ở trong xe ngựa.”
Tào thúc mới nói xong, Bắc Cung Vô Danh đã xuống xe ngựa, Diễm Kha xoa xoa mắt, lại trợn tròn hai mắt, để xác định mình không nhìn nhầm.
Luôn luôn lạnh lùng, lãnh mạc, lại tàn khốc Bắc Cung ca ca, tự nhiên lại đứng ở bên ngoài xe ngựa, ánh mắt ôn nhu vô cùng, vẻ mặt giống như đang nhẹ giọng dụ dỗ ai đó trong xe… Người nào trong xe!!!?
Chỉ chốc lát sau, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn khoác lên vai của Bắc Cung ca ca, mà Bắc Cung ca ca lại dùng hai tay ôm lấy, dễ dàng ôm ra từ trong xe ngựa một thân ảnh màu thủy lam.
Thân ảnh kia tinh tế dựa vào trong lòng Bắc Cung ca ca, mà Bắc Cung ca ca không biết cúi đầu nói gì với nàng ta, nàng ta gật đầu một cái, sau đó hắn mới ôm nàng tới.
Oa!!! Thật là một cô gái xinh đẹp, giống như là tiên nữ vậy!
Diễm Kha than thở nhìn. Nàng ta xem ra thật nhỏ, nhưng lại thật đẹp, giống như người ở trong tranh không có thật, với bộ y phục màu thủy lam êm ái, nàng giống như tiên nữ chỉ một ngọn gió thổi qua sẽ biến mất.
“Các ngươi làm sao tới đây rồi?” Bắc Cung Vô Danh nhàn nhạt mở miệng.
“ Phụng mệnh cung chủ, tới đón huynh hồi cung nha!” Diễm Kha lúc này mới hồi thần “ Bắc Cung đại ca, nàng là?”
“ Thượng Quan Lam Tuyết, là người phụ nữ của ta!” Vô Danh nói, sau đó cúi đầu nói với Lam Tuyết “ Nàng ấy là Diễm Kha, mà hắn là trượng phu của DIễm Kha, Nhâm Phong Hành. Ta đã nói rồi, nàng có nhớ không?” Dọc theo trên đường hồi cung, hắn đã giới thiệu qua người ở trong cung với nàng, cùng hoàn cảnh sinh sống ở trong cung.
“ Ta là Lam Tuyết, mọi người khỏe không?” Bởi vì họ là người nhà Vô Danh nói, cho nên nàng lấy dũng khí, cười một tiếng với bọn họ.
Diễm Kha thiếu chút nữa là nhìn ngây người.
“Ngươi thật là đẹp!” Nàng bật thốt lên.
Lam tuyết xấu hổ , thật thấp giọng nói: “Nàng giống như tỷ tỷ.”
Tỷ tỷ? Diễm kha ngẩn ngơ, chẳng lẽ nàng đã già như vậy rồi sao?
“ Nhị tỷ của Lam Tuyết cũng giống như ngươi, thích mặc y phục màu đỏ, nàng ta tên là Thượng Quan Hồng Yên!” Vô Danh thay Lam Tuyết giải thích.
“ thì ra là như vậy!”
Diễm kha gật đầu một cái.
“ NGười của Thượng Quan gia đến!” Nhâm Phong Hành nhìn Vô Danh nói, hy vọng hắn có tâm lý chuẩn bị.
Vô Danh lại nhàn nhạt cười một tiếng “ Hiện tại mới đến sao? Động tác thật là quá chậm đi!”
“ Cha tới sao?”
Lam Tuyết nghi ngờ nhìn về Vô Danh.
“Đúng vậy.”
Hắn gật đầu, ôm nàng đi lên núi.
Diễm kha cùng Nhậm Phong Hành đi theo ở phía sau, Tào thúc đi cuối cùng.
“ Thượng Quan lão gia tức giận như vậy, Bắc Cung đại ca nên biết đi?”
“ Trong lòng Bắc Cung đã sớm có tính toán!” thấy bộ dáng tự tại của hắn, Phong Hành chỉ có thể phỏng đoán như vậy.
Diễm kha gật đầu một cái bày tỏ mình đã hiểu.
Chỉ mong Bắc Cung đại ca có biện pháp dập tắt được lửa giận của Thượng Quan lão gia thôi!
***
Đại sảnh của Vân Lưu Cung đã thật lâu không có được cái sự náo nhiệt đến như vậy.
Cung chủ vẫn như cũ ngồi ở trong một bức rèm, ba đường chủ đứng đầu thì đứng ở bên phải bậc thang, còn ba thuộc hạ thì cùng với trượng phu đứng ở bậc thang bên trái, theo một nguyên tắc không đổi.
Bốn người của Thượng Quan gia thì ngồi ở vị trí thượng khách chờ đợi.
Tốt cục, Đường chủ Huyền Vũ đường còn thiếu và hai vợ chồng Diễm Kha cũng xuất hiện ở đại sảnh.
“Lam nhi!”
Thượng Quan Nghiệp vừa nhìn thấy được nữ nhi, lập tức kích động đứng lên.
“Cha! ?”
Đại ca, nhị ca, còn có Nhị tỷ phu cũng tới. Lam tuyết nhất thời có chút không phản ứng kịp, bởi vì. . . . . . Sắc mặt của bọn họ không được tốt lắm nha!
“Lam nhi, tới đây.” Nhìn thấy nữ nhi tự nhiên dựa vào tên hỗn tiểu tử, sắc mặt của Thượng Quan Nghiệp lại càng khó coi.
Lần đầu tiên nhìn thấy cha tức giận như vậy, nghe cha dùng loại giọng nói này nói với nàng, tâm của Lam Tuyết liền hoảng hốt, co lại bên cạnh của Vô Danh.
“Ông đang hù dọa nàng.”
Vô Danh nhàn nhạt nói, một mặt khẽ vuốt lưng nàng.
Thượng Quan Nghiệp giật mình, vừa rồi quá kích động nhất thời ông quên mất nữ nhi nhát gan sợ hãi.
“ Lam Tuyết nữ nhi ngoan, tới đây với cha này!”
Thượng Quan Nghiệp mềm giọng nói, lúc này Lam Tuyết mới dám nhìn thẳng vào mặt ông, sau đó nhìn về phía Vô Danh.
“ Đi đi!” hắn buông tay đang ôm ngang hông nàng ra, ánh mắt ôn nhu nói: “ Cha nàng rất lo lắng cho nàng!”
Lam Tuyết lúc này mới bỏ tay đang ôm cánh tay hắn ra, chậm rãi đi về phía Thượng Quan Nghiệp.
“Cha.”
Nàng nhỏ giọng kêu lên.
“Nữ nhi ngoan.”
Thượng Quan nghiệp không nhịn được tiến lên ôm lấy nữ nhi.
Thật tốt quá, nữ nhi của hắn không có sao, hơn nữa nhìn bộ dáng nàng rất tốt.
Bên kia phụ tử hai người gặp lại, Vô Danh lại bước vào trong sảnh, khom người hành lễ với người ngồi trong rèm, Diễm Kha và vị hôn phu lập tức tới bên trái của cung chủ.
“Vô Danh tham kiến cung chủ.”
“Không cần đa lễ.”
Giọng nói của cung chủ nhẹ nhàng, nhưng cũng không nghe ra có chút gì vui mừng “ Vô Danh, Thượng Quan lão gia nói ngươi lừa đi nữ nhi của ông ấy, muốn ngươi giải thích một chút!”
Cách dùng từ toàn bộ là của Thượng Quan lão gia, đám người bốn tỳ nữ cùng ba đường chủ đứng đầu cố gắng nhịn không phát ra tiếng cười.
Ngừng lại một chút, cung chủ lại mở miệng “ Chuyện này có cần bản cung chủ tham gia không?” người ta cũng đã tìm tới Vân Lưu Cung rồi, nàng là cung chủ vẫn nên ý tứ hỏi một chút.
“Vô Danh có thể tự mình giải quyết.”
“tốt, vậy chuyện này giao cho ngươi.”
Cung chủ không nói thêm gì nữa.
Bắc Cung Vô Danh quay về phía bên kia, Thượng Quan lão gia sau khi đem nữ nhi giao cho con lớn nhất, quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook