Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen
-
Chương 76: Mưu tính
Bên kia, Tần Mặc trở về nhà họ Tần được Tần Thọ Diệp gọi vào trong phòng sách, Lan lui ra ngoài, để cho hai cha con cô nói chuyện với nhau một lát.
"Nhà họ Hàn nước sâu, con thật sự dự định cùng cậu ta hả ?"
Tần Thọ Diệp đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn công nhân trong sân tu sửa phần còn lại của nhánh cây bị gãy và lá rụng, thời tiết dần dần lạnh, cũng nên cắt tỉa lại cành cây một chút.
"Ba, anh ấy không phải họ Hàn, hơn nữa, con tin tưởng năng lực của anh ấy."
Tần Thọ Diệp gật đầu một cái, nếu con gái đã quyết định, vậy ông cũng không thể nói thêm cái gì. Năng lực của Phong Thần không thể khinh thường, nếu quả thật có ý muốn cướp đoạt vị trí chủ nhà, vậy sẽ không đối xử tốt với con gái của mình.
"Lam Vụ Vũ bị thương, đang nằm trong bệnh viện chăm sóc, chuyện này con có biết không?"
Tần Mặc gật đầu một cái, anh ta vì cứu cô mà bị thương, nhưng biết anh ta vẫn còn sống, nên cô cũng an tâm.
"Cha, có phải cha biết chuyện gì hay không?"
Tần Thọ Diệp sẽ không vô duyên vô cớ hỏi những thứ này, cô suy đoán, ông đang ám chỉ cái gì? Có người trong nhà họ Hàn trong ngoài phối hợp với Lam Thiệu Đường, theo như dự đoán, mục đích đều hướng về phía bọn họ và Phong Thần.
"Ba già rồi, rất nhiều chuyện cũng lực bất tòng tâm, con muốn làm, có thể làm, thừa dịp lúc này đi đi!"
Ông tỏ ra vẻ người già không có sức lực, Tần Mặc giật mình, ba đây là đang nhắn nhủ cái gì? Cô vòng qua cái bàn, đi tới bên cạnh ông: "Ba, người có phải hay không. . . . ."
"Không có gì ba không bỏ xuống được, vướng bận duy nhất chính là con, hiện tại biết có người có thể bảo vệ được con, ba cũng an tâm hơn. Nhưng ba biết, con cũng muốn có năng lực để bảo vệ Phong Thần, chuyện này ba có thể giúp con, cũng chỉ có những thứ này!"
Ông ấn xuống nút trên bàn, Lan lập tức xuất hiện bên trong phòng sách : "Ông chủ."
"Từ nay về sau, cậu phải bảo vệ tốt Mặc Mặc, con bé muốn làm cái gì, cậu cũng phải hết sức giúp đỡ nó!"
"Ba! Người nói chuyện này là?"
" Quyền lợi của ba đều giao cho con, ba hiểu rõ, những năm nay, con luôn nghĩ đến việc báo thù, nhưng bất đắc dĩ chính là, ba vẫn ngăn cản con. Mẹ con giao đồ lại cho con, con phải bảo vệ cẩn thận, nó có thể cứu con một mạng."
Tần Mặc có dự cảm không tốt, vừa định mở miệng, lại bị Tần Thọ Diệp ngăn lại : "Con ra ngoài trước đi, ba nghỉ ngơi một lát."
"Lan, thế nào ba lại đột nhiên giao cho tôi mọi chuyện, ông đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa ra khỏi phòng sách, Tần Mặc lôi kéo Lan, ép hỏi hắn về việc của ba mình. Gương mặt của Lan ngượng nghịu, quanh co nửa ngày không nói, dưới tình thế cấp bách, Tần Mặc mới uy hiếp nói : "Ngươi không nói ta cũng có thể tra ra được! Về sau, ngươi không cần phải đi theo ta!"
"Tiểu thư! Ta nói!"
Lan vừa nghe Tần Mặc giống như làm thật, quýnh lên, liền nói ra toàn bộ mọi chuyện.
Năm xưa trong thời gian kiểm tra thân thể của Tần Thọ Diệp, khám ra là bị ung thư dạ dày, bây giờ đã là giai đoạn cuối, nhưng ông vẫn như cũ muốn Lan lừa gạt Tần Mặc. Lúc ấy đang trong giai đoạn giằng co với Lam Thiệu Đường, ông vẫn cứ chống đỡ, để tránh lộ ra sơ hở, khiến cho Lam Thiệu Đường tạo bất lợi với Tần Mặc.
Hôm nay, bên cạnh Tần Mặc đã có Phong Thần bảo vệ, thế lực của Lam Thiệu Đường cũng không lớn như lúc trước, dứt khoát giao lại chức vụ cho Tần Mặc, khiến cho cô phải suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện một chút.
"Tại sao có thể như vậy? Tại sao ba không trị bệnh?"
"Lúc đó đang là giai đoạn rối loạn, luôn dùng thuốc để khống chế, nhưng. . . . . . Vẫn không thể nào ngăn cản. . . . . ."
Tần Mặc hiểu, Tần Thọ Diệp vì bảo vệ cô, cũng vì không để cho Lam Thiệu Đường lợi dụng cơ hội đoạt quyền của ông, tuy nói hai người tranh đấu gay gắt, nhưng Lam Thiệu Đường vẫn là gia chủ của Lam bang.
Những năm này, người của Tần Thọ Diệp mở rộng nhanh chóng, Lam Thiệu Đường đã không thể dễ dàng động đến ông, cho nên nếu như không có thiếu sót lớn gì, ông ta cũng không thể làm gì với Tần Thọ Diệp.
Hiện tại quyền lợi ông do Tần Mặc thừa hưởng, như vậy, ông ta càng không có quyền can thiệp. Nhưng dù sao tuổi Tần Mặc còn nhỏ, Tần Thọ Diệp sợ có người không phục cô, nên ở bên ngoài, ông vẫn còn là người đứng thứ hai trong Lam bang, nhưng quyền lực thực sự đều là của cô.
Tần Mặc trở về phòng, nước mắt không tự chủ mà trào ra, tại sao vào giờ phút như thế này, lại cho cô biết sự thực tàn khốc như vậy?
Cô thật nhớ an ủi của Phong Thần, thật nhớ lúc trong ngực anh thoải mái khóc to, nhưng mà, cô biết, bây giờ không phải là thời điểm cô bốc đồng, Phong Thần khó khăn cần phải giải quyết, không thể phân tâm giúp cô được.
Trong lòng lời nói âm thầm lại một lần nữa vang lên, cô ngồi một mình bên bàn trang điểm, người trong gương bộ mặt đầy nước mắt : "Mình sẽ kiên cường, thù của mẹ và ba, mình nhất định phải báo!"
Cuối cùng Phong Thần cũng được bác sĩ duyệt đơn, có thể xuất viện, nhưng anh vẫn vô cùng nhớ nhung những ngày ở bệnh viện, có Tần Mặc chăm sóc, còn có cơ thể thơm tho mềm mại của cô.
Hàn Trữ đưa anh trở về nhà họ Hàn, đối với bộ mặt giả dối, anh đương nhiên cũng phải mang theo bộ mặt khác để trả lời. Giống như vấn đề cậu hai đã được giải quyết, thấy ông ta cười vui vẻ, một chút cũng không nhìn ra lo lắng và băn khoăn ít ngày trước.
"Cậu hai, vấn đề của cậu đã giải quyết rồi sao?"
Anh cố làm ra vẻ quan tâm hỏi thăm, cậu hai khua khua tay, tỏ vẻ đã được dàn xếp: "Lần trước thái độ của cậu hai không tốt, cháu cũng đừng nên trách móc cậu."
Phong Thần gật đầu một cái, liền lên phòng nghỉ ngơi, Hàn Trữ đi theo lên phòng, "Thần, gần đây chú út có hành động, em nên cẩn thận một chút."
"Ừ, Hàn Trữ, chuyện này anh đừng trông nom vào, giao cho em là được!"
Hàn Trữ biết anh quan tâm đến mình, gật đầu một cái liền rời đi, Phong Thần biết chuyện này không thoát khỏi liên quan với cậu cả, nếu để Hàn Trữ tham dự vào, chỉ sợ sẽ gây khó khăn cho anh.
Nên dứt khoát không cho anh biết chuyện gì, dĩ nhiên cậu cả cậu hai lo lắng ông cụ nhà họ Hàn để cho Phong Thần làm chủ nhà, nên tất cả hòn đá làm trở ngại đường đi của họ, toàn bộ phải bị loại bỏ ngay trong thời kỳ mới phát sinh.
Phong Thần là tính toán sai sót ngoài ý muốn của họ, thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến, năm đó em gái cắt đứt quan hệ với bọn họ sinh ra con trai, lại trở thành việc ngoài ý muốn lớn nhất.
Mặc dù không vừa lòng, nhưng thấy anh tiếp nhận buôn bán đang dần bị thua lỗ từ nhiều năm qua, cũng không có suy nghĩ nhiều, không ngờ, anh lại biến những thứ này thành công cụ kiếm tiền, hàng năm thu vào vô cùng lớn.
Sự xuất hiện của anh, làm thế lực vốn đang cân bằng, lập tức bị liên lụy, có lẽ đây chính là mưu tính thật sự của ông cụ nhà họ Hàn.
"Nhà họ Hàn nước sâu, con thật sự dự định cùng cậu ta hả ?"
Tần Thọ Diệp đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn công nhân trong sân tu sửa phần còn lại của nhánh cây bị gãy và lá rụng, thời tiết dần dần lạnh, cũng nên cắt tỉa lại cành cây một chút.
"Ba, anh ấy không phải họ Hàn, hơn nữa, con tin tưởng năng lực của anh ấy."
Tần Thọ Diệp gật đầu một cái, nếu con gái đã quyết định, vậy ông cũng không thể nói thêm cái gì. Năng lực của Phong Thần không thể khinh thường, nếu quả thật có ý muốn cướp đoạt vị trí chủ nhà, vậy sẽ không đối xử tốt với con gái của mình.
"Lam Vụ Vũ bị thương, đang nằm trong bệnh viện chăm sóc, chuyện này con có biết không?"
Tần Mặc gật đầu một cái, anh ta vì cứu cô mà bị thương, nhưng biết anh ta vẫn còn sống, nên cô cũng an tâm.
"Cha, có phải cha biết chuyện gì hay không?"
Tần Thọ Diệp sẽ không vô duyên vô cớ hỏi những thứ này, cô suy đoán, ông đang ám chỉ cái gì? Có người trong nhà họ Hàn trong ngoài phối hợp với Lam Thiệu Đường, theo như dự đoán, mục đích đều hướng về phía bọn họ và Phong Thần.
"Ba già rồi, rất nhiều chuyện cũng lực bất tòng tâm, con muốn làm, có thể làm, thừa dịp lúc này đi đi!"
Ông tỏ ra vẻ người già không có sức lực, Tần Mặc giật mình, ba đây là đang nhắn nhủ cái gì? Cô vòng qua cái bàn, đi tới bên cạnh ông: "Ba, người có phải hay không. . . . ."
"Không có gì ba không bỏ xuống được, vướng bận duy nhất chính là con, hiện tại biết có người có thể bảo vệ được con, ba cũng an tâm hơn. Nhưng ba biết, con cũng muốn có năng lực để bảo vệ Phong Thần, chuyện này ba có thể giúp con, cũng chỉ có những thứ này!"
Ông ấn xuống nút trên bàn, Lan lập tức xuất hiện bên trong phòng sách : "Ông chủ."
"Từ nay về sau, cậu phải bảo vệ tốt Mặc Mặc, con bé muốn làm cái gì, cậu cũng phải hết sức giúp đỡ nó!"
"Ba! Người nói chuyện này là?"
" Quyền lợi của ba đều giao cho con, ba hiểu rõ, những năm nay, con luôn nghĩ đến việc báo thù, nhưng bất đắc dĩ chính là, ba vẫn ngăn cản con. Mẹ con giao đồ lại cho con, con phải bảo vệ cẩn thận, nó có thể cứu con một mạng."
Tần Mặc có dự cảm không tốt, vừa định mở miệng, lại bị Tần Thọ Diệp ngăn lại : "Con ra ngoài trước đi, ba nghỉ ngơi một lát."
"Lan, thế nào ba lại đột nhiên giao cho tôi mọi chuyện, ông đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa ra khỏi phòng sách, Tần Mặc lôi kéo Lan, ép hỏi hắn về việc của ba mình. Gương mặt của Lan ngượng nghịu, quanh co nửa ngày không nói, dưới tình thế cấp bách, Tần Mặc mới uy hiếp nói : "Ngươi không nói ta cũng có thể tra ra được! Về sau, ngươi không cần phải đi theo ta!"
"Tiểu thư! Ta nói!"
Lan vừa nghe Tần Mặc giống như làm thật, quýnh lên, liền nói ra toàn bộ mọi chuyện.
Năm xưa trong thời gian kiểm tra thân thể của Tần Thọ Diệp, khám ra là bị ung thư dạ dày, bây giờ đã là giai đoạn cuối, nhưng ông vẫn như cũ muốn Lan lừa gạt Tần Mặc. Lúc ấy đang trong giai đoạn giằng co với Lam Thiệu Đường, ông vẫn cứ chống đỡ, để tránh lộ ra sơ hở, khiến cho Lam Thiệu Đường tạo bất lợi với Tần Mặc.
Hôm nay, bên cạnh Tần Mặc đã có Phong Thần bảo vệ, thế lực của Lam Thiệu Đường cũng không lớn như lúc trước, dứt khoát giao lại chức vụ cho Tần Mặc, khiến cho cô phải suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện một chút.
"Tại sao có thể như vậy? Tại sao ba không trị bệnh?"
"Lúc đó đang là giai đoạn rối loạn, luôn dùng thuốc để khống chế, nhưng. . . . . . Vẫn không thể nào ngăn cản. . . . . ."
Tần Mặc hiểu, Tần Thọ Diệp vì bảo vệ cô, cũng vì không để cho Lam Thiệu Đường lợi dụng cơ hội đoạt quyền của ông, tuy nói hai người tranh đấu gay gắt, nhưng Lam Thiệu Đường vẫn là gia chủ của Lam bang.
Những năm này, người của Tần Thọ Diệp mở rộng nhanh chóng, Lam Thiệu Đường đã không thể dễ dàng động đến ông, cho nên nếu như không có thiếu sót lớn gì, ông ta cũng không thể làm gì với Tần Thọ Diệp.
Hiện tại quyền lợi ông do Tần Mặc thừa hưởng, như vậy, ông ta càng không có quyền can thiệp. Nhưng dù sao tuổi Tần Mặc còn nhỏ, Tần Thọ Diệp sợ có người không phục cô, nên ở bên ngoài, ông vẫn còn là người đứng thứ hai trong Lam bang, nhưng quyền lực thực sự đều là của cô.
Tần Mặc trở về phòng, nước mắt không tự chủ mà trào ra, tại sao vào giờ phút như thế này, lại cho cô biết sự thực tàn khốc như vậy?
Cô thật nhớ an ủi của Phong Thần, thật nhớ lúc trong ngực anh thoải mái khóc to, nhưng mà, cô biết, bây giờ không phải là thời điểm cô bốc đồng, Phong Thần khó khăn cần phải giải quyết, không thể phân tâm giúp cô được.
Trong lòng lời nói âm thầm lại một lần nữa vang lên, cô ngồi một mình bên bàn trang điểm, người trong gương bộ mặt đầy nước mắt : "Mình sẽ kiên cường, thù của mẹ và ba, mình nhất định phải báo!"
Cuối cùng Phong Thần cũng được bác sĩ duyệt đơn, có thể xuất viện, nhưng anh vẫn vô cùng nhớ nhung những ngày ở bệnh viện, có Tần Mặc chăm sóc, còn có cơ thể thơm tho mềm mại của cô.
Hàn Trữ đưa anh trở về nhà họ Hàn, đối với bộ mặt giả dối, anh đương nhiên cũng phải mang theo bộ mặt khác để trả lời. Giống như vấn đề cậu hai đã được giải quyết, thấy ông ta cười vui vẻ, một chút cũng không nhìn ra lo lắng và băn khoăn ít ngày trước.
"Cậu hai, vấn đề của cậu đã giải quyết rồi sao?"
Anh cố làm ra vẻ quan tâm hỏi thăm, cậu hai khua khua tay, tỏ vẻ đã được dàn xếp: "Lần trước thái độ của cậu hai không tốt, cháu cũng đừng nên trách móc cậu."
Phong Thần gật đầu một cái, liền lên phòng nghỉ ngơi, Hàn Trữ đi theo lên phòng, "Thần, gần đây chú út có hành động, em nên cẩn thận một chút."
"Ừ, Hàn Trữ, chuyện này anh đừng trông nom vào, giao cho em là được!"
Hàn Trữ biết anh quan tâm đến mình, gật đầu một cái liền rời đi, Phong Thần biết chuyện này không thoát khỏi liên quan với cậu cả, nếu để Hàn Trữ tham dự vào, chỉ sợ sẽ gây khó khăn cho anh.
Nên dứt khoát không cho anh biết chuyện gì, dĩ nhiên cậu cả cậu hai lo lắng ông cụ nhà họ Hàn để cho Phong Thần làm chủ nhà, nên tất cả hòn đá làm trở ngại đường đi của họ, toàn bộ phải bị loại bỏ ngay trong thời kỳ mới phát sinh.
Phong Thần là tính toán sai sót ngoài ý muốn của họ, thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến, năm đó em gái cắt đứt quan hệ với bọn họ sinh ra con trai, lại trở thành việc ngoài ý muốn lớn nhất.
Mặc dù không vừa lòng, nhưng thấy anh tiếp nhận buôn bán đang dần bị thua lỗ từ nhiều năm qua, cũng không có suy nghĩ nhiều, không ngờ, anh lại biến những thứ này thành công cụ kiếm tiền, hàng năm thu vào vô cùng lớn.
Sự xuất hiện của anh, làm thế lực vốn đang cân bằng, lập tức bị liên lụy, có lẽ đây chính là mưu tính thật sự của ông cụ nhà họ Hàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook