Cô gái này vì cái gì muốn cứu chính mình? Chẳng lẽ…… Lại là người thấy người sang bắt quàng làm họ?

Phụ nữ muốn bò lên giường của cậu nhiều vô số kể, nhưng cậu nhìn thấy bọn họ chỉ có chán ghét. Chán ghét các cô ấy theo xu thế ái mộ hư vinh, tham luyến quyền thế. Ở trong mắt cậu, vẫn luôn kích động mà cho rằng phụ nữ không có một người tốt.

Cho tới nay thái độ của cậu với phụ nữ đều là, nếu các cô ấy vốn là động cơ không thuần khiết, anh cần gì phải trả giá bằng chân tình, chơi thì chơi!

Nhìn khuôn mặt nhỏ thnah thuần trước mắt, Nam Cung Mặc sinh ra một loại dục vọng hủy diệt, dưới khuôn mặt nhìn như thuần tịnh kia lại cất giấu một linh hồn……

Mà mọi chuyện xảy ra đêm qua, bao gồm lần tương ngộ mấy ngày trước đây trên quốc lộ, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Tuy rằng tuổi cậu không lớn, thậm chí chỉ tính là một cậu bé, nhưng thân phận của cậu, bối cảnh gia đình cậu lại làm cậu sớm đã nhìn thấu những đen tối trong thế giới của người lớn.

“A, thật là càng lúc càng ngây ngô rồi…… Lần trước tôi cư nhiên còn tưởng rằng chỉ là một người đẹp ngoài ý muốn!” Khóe miệng Nam Cung Mặc gợi lên ý cười trào phúng.

“Cô gái, nếu cô đã hao tổn tâm cơ mà muốn bò lên trên giường của tôi, tôi đây sẽ thanh toàn cho cô……”

Nam Cung mặc nâng cằm Hạ Úc Huân lên, chậm rãi ghé sát vào, nhưng mới vừa cúi đầu lại hồ nghi mà dừng lại động tác.

Ngón tay thon dài trắng nõn hơi vén cổ áo cô lên, lộ ra hình dạng bả vai đẹp đẽ.

Sau đó nhìn kỹ phát hiện là vết thương.

Một cô gái trên người như thế nào sẽ có miệng vết thương sâu như vậy a? Hơn nữa, theo kinh nghiệm của cậu, lại là vết thương do súng.

Mơ hồ có thể thấy được những nơi khác còn có dấu vết nhợt nhạt, Nam Cung Mặc lại kéo xuống chút nữa, quả nhiên, nhìn thấy phía sau lưng cô từng đường vết thương lớn lớn bé bé, những dấu vết đã hiện màu hồng phấn, thực rõ ràng mới vừa khép lại không bao lâu, hình như là do dây mây quất vào tạo thành……

“Nhà đánh?” Nam Cung mặc trong mắt nhiễm vài phần phức tạp.

“Bang ——”

Một tiếng vang thanh thúy dị thường đột ngột mà vang lên trong không khí.

“Bạch nhãn lang cậu lấy cái này lấy oán trả ơn a! Cư nhiên đậu hủ của bà cô cũng dám ăn!” Hạ Úc Huân vốn dĩ muốn đem cậu đá bay xuống, bất đắc dĩ cậu ngủ ở bên trong, vì thế đành phải tự mình bò xuống giường.

Nam Cung Mặc không thể tin nổi mà nhìn cô gái nhỏ cả vú lấp miệng em phía trước, nói:“Cô cư nhiên dám đánh tôi! Phụ nữ muốn bò lên trên giường bổn thiếu gia nhiều đếm không xuể, bổn thiếu gia còn cần ăn đậu hủ của cô sao?”

Hạ Úc Huân tức giận đến bùng phát, quát lên: “Giường của cậu? Làm cho rõ ràng! Cậu hiện tại đang nằm trên giường này là của nhà tôi, quần áo cậu mặc cũng là của nhà tôi, băng vải cậu băng cũng là của nhà tôi!”

“Là cô nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đem tôi kéo về đây!” Nam Cung mặc ương ngạnh phản bác nói.

“Tôi tôi tôi…… Tôi lôi kéo cậu? Tối hôm qua là ai đáng thương một ngụm cầu xin tôi đừng bỏ rơi cậu, là ai một ngụm thiên sứ tỷ tỷ nói sợ ngủ một mình muốn tôi ngủ cùng!”

Nam Cung mặc tức giận đến đỏ bừng mặt, nói: “Cô người điên này! Cô đừng hủy hoại danh dự của bổn thiếu gia! Tôi sẽ kêu cô là chị sao? Còn thiên sứ tỷ tỷ? Cô nằm mơ còn chưa tỉnh sao!”

Nói nửa câu đồng thời còn vẻ mặt khinh thường đem Hạ Úc Huân từ đầu tới đuôi nhìn lướt qua.

“Cậu……” Hạ Úc Huân hít sâu một hơi, cố nén kích động mới sáng sớm muốn nói tục lại: “Cút cút cút! Lão nương không muốn nhìn thấy cậu! Ai bảo tôi lỗ tai mềm, xứng đáng xui xẻo! Nếu không phải thấy cậu đáng thương, cậu cho rằng tôi sẽ quản sống chết của cậu sao! Đừng nói thiên sứ tỷ tỷ, ngay cả lần sau cậu gọi tôi thần tiên tỷ tỷ tôi cũng sẽ không cứu cậu!”

Hạ Úc Huân vốn dĩ tối hôm qua không ngủ ngon, lại tức giận nghiêm trọng rời giường, giờ phút này càng phiền không chịu được, chỉ muốn nhanh chóng tiễn cái tên ôn thần này đi.

Nhưng, hiện tại…… Vẻ mặt cậu ta như vậy là thế nào? Lại ra vẻ đáng thương? Cậu cho rằng bà cô mỗi lần đều sẽ chịu đựng bộ dạng này của cậu sao!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương