Bà Xã Ngốc Của Diệp Tổng
-
Chương 8: Trung tâm mua sắm
Một bàn tay Nhân Nhân được Diệp Hạo nắm chặt, cả thân hình nhỏ bé như con thỏ nhỏ nép chặt vào sau lưng anh, cái đầu nho nhỏ tò mò nhìn ngang nhìn dọc đánh giá xung quanh
Lần đầu tiên Nhân Nhân đến nơi đẹp như thế này a, còn rộng hơn nhà của Hạo nữa nha
Diệp Hạo nhìn động tác lén lút của cô mà phì cười, đi ăn trộm hay sao mà cứ lén lút nhìn ngó thế này
" Hạo, Nhân Nhân không lên được không " nhìn cái màu đen đang chạy chạy trước mặt, cô mếu máo kéo tay anh lại nhất quyết không chịu lên
Lần nữa Diệp Hạo phì cười, là thang cuốn mà có gì đáng sợ cơ chứ. Một tay hạ xuống bế cô lên chân dài từ tốn bước lên thang cuốn
Đôi mắt nhắm nghiền của Nhân Nhân từ từ mở " Oa, Hạo nó chở được cả Hạo và Nhân Nhân kìa thật giỏi nha "
" Hạo cũng rất giỏi nha, ôm Nhân Nhân cao lắm nha " ngồi trên tay Diệp Hạo cái miệng nhỏ của cô không ngừng luyên thuyên
Diệp Hạo phát hiện bảo bối nhà hắn thật thích khen người khác giỏi mà, vòng tay vô thức mà ôm chặt cô hơn.
Diệp Hạo ôm Nhân Nhân đến khu mua sắm quần áo
" Nhân Nhân, em thích cái nào "
Nhìn khắp nơi đều là quần áo, đôi mắt Nhân Nhân bỗng nhiên nhiễm tần hơi nước đỏ hoe nhìn Diệp Hạo
" Hạo.... Nhân Nhân không chọn có được không " giọng nói trẻ con nghẹn ngào làm Diệp Hạo hoảng hốt
" Bảo bối sao lại khóc chứ, ngoan nào " ôm cô vào lòng bàn tay to lớn khẽ vuốt trên lưng cô
" Hạo... hức... đừng đuổi Nhân Nhân đi có được không... hức.... Nhân Nhân không cần quần áo mới đâu.... hức "
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khóc đến đỏ bừng trên khuôn mặt Diệp Hạo lần đầu tiên xuất hiện biểu tình đau lòng cùng lo lắng
" Không mua nữa, bảo bối ngoan đừng khóc nữa. Sao anh có thể bỏ rơi bảo bối được cơ chứ "
" Thật không? "
" Thật mà, ngoan nín nào " trái tim anh cũng sắp bị tiếng khóc của cô làm cho nhũn ra rồi
" Hức.. bà cũng mua áo mới cho Nhân Nhân rồi đuổi Nhân Nhân đi..... hức.... hức "
Lần đầu tiên Nhân Nhân đến nơi đẹp như thế này a, còn rộng hơn nhà của Hạo nữa nha
Diệp Hạo nhìn động tác lén lút của cô mà phì cười, đi ăn trộm hay sao mà cứ lén lút nhìn ngó thế này
" Hạo, Nhân Nhân không lên được không " nhìn cái màu đen đang chạy chạy trước mặt, cô mếu máo kéo tay anh lại nhất quyết không chịu lên
Lần nữa Diệp Hạo phì cười, là thang cuốn mà có gì đáng sợ cơ chứ. Một tay hạ xuống bế cô lên chân dài từ tốn bước lên thang cuốn
Đôi mắt nhắm nghiền của Nhân Nhân từ từ mở " Oa, Hạo nó chở được cả Hạo và Nhân Nhân kìa thật giỏi nha "
" Hạo cũng rất giỏi nha, ôm Nhân Nhân cao lắm nha " ngồi trên tay Diệp Hạo cái miệng nhỏ của cô không ngừng luyên thuyên
Diệp Hạo phát hiện bảo bối nhà hắn thật thích khen người khác giỏi mà, vòng tay vô thức mà ôm chặt cô hơn.
Diệp Hạo ôm Nhân Nhân đến khu mua sắm quần áo
" Nhân Nhân, em thích cái nào "
Nhìn khắp nơi đều là quần áo, đôi mắt Nhân Nhân bỗng nhiên nhiễm tần hơi nước đỏ hoe nhìn Diệp Hạo
" Hạo.... Nhân Nhân không chọn có được không " giọng nói trẻ con nghẹn ngào làm Diệp Hạo hoảng hốt
" Bảo bối sao lại khóc chứ, ngoan nào " ôm cô vào lòng bàn tay to lớn khẽ vuốt trên lưng cô
" Hạo... hức... đừng đuổi Nhân Nhân đi có được không... hức.... Nhân Nhân không cần quần áo mới đâu.... hức "
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khóc đến đỏ bừng trên khuôn mặt Diệp Hạo lần đầu tiên xuất hiện biểu tình đau lòng cùng lo lắng
" Không mua nữa, bảo bối ngoan đừng khóc nữa. Sao anh có thể bỏ rơi bảo bối được cơ chứ "
" Thật không? "
" Thật mà, ngoan nín nào " trái tim anh cũng sắp bị tiếng khóc của cô làm cho nhũn ra rồi
" Hức.. bà cũng mua áo mới cho Nhân Nhân rồi đuổi Nhân Nhân đi..... hức.... hức "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook