Bà Xã, Ngoan Nào!
-
Chương 239
An Thần nửa tin nửa ngờ hỏi: "Cô có thể làm không???"
Lương Đình trong lúc đã mặc xong đồng phục giải phẫu, gật đầu hé miệng nói: "Tin tưởng tôi, bảo đảm sẽ trả lại anh một Tô Thiển vui vẻ."
Đối với y thuật của mình, cô là tuyệt đối tin nếu cô tự xưng đứng thứ hai thì không có ai dám nói mình là thứ nhất.
Nhiễm Mạn gật đầu với An Thần ý bảo, cho dù là bệnh thế nào, nhưng phàm là bệnh nhân qua tay cô, không thể nào nói không xong được.
Trước đây đã gặp nhiều lần, cô làm sao lại quên đi một vị bác sĩ thiên tài như thế?
Lương Đình đi vào, không kịp nói thêm gì nữa, trực tiếp chỉ huy những bác sĩ có thể nói là đứng đầu các khoa. Động tác của cô vô cùng hoàn hảo khiến Hoa Tử không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Trải qua một hồi giải thích cặn kẽ, Nhiễm Mạn cuối cùng cũng đem thân phận của Lương Đình trong giới Y học nói cho mọi người rõ, ánh mắt Hoya chợt lóe lên, anh hình như đã nghe Hoa Tử nói qua một người như thế, lúc trước dường như Ám Dạ có mời cô làm bác sĩ riêng nhưng bị cô cự tuyệt, thì ra người này chính là Lương Đình.
An Thần nghe nói thế thì lòng nhẹ đi không ít, nếu như vậy thì Tô Thiển chắc sẽ không có chuyện gì. Bên trong, giải phẫu đang được tiến hành khẩn trương, không khí phía ngoài cũng không kém phần hồi hộp. Mọi người đều hướng mắt nhìn cửa chằm chằm, đặc biệt là An Thần, anh chỉ hận không thể khoét một lỗ nhìn xuyên vào bên trong.
Nửa giờ trôi qua...
Một giờ trôi qua...
Lại nửa giừ nữa trôi qua đi...
Thời điểm An Thần không thể đợi được nữa, thì cửa phòng phẫu thuật bật mở, Lương Đình cùng Hoa Tử đi ra, hai người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
"Như thế nào rồi?"
"Như thế nào rồi?"
Lương Đình cười lên làm lộ ra hai hàm răng trắng đáng yêu nói: "Các người không tin vào y thuật của tôi hay sao?"
Nhiễm Mạn kích động gật đầu, còn An Thần hận không thể trực tiếp ôm Tô Thiển vào lòng, cuối cùng anh phải cứng rắn đè xuống kích động trong lòng, đấm một cú bả vai Hoa Tử, giọng khàn khàn hỏi:
Lương Đình trong lúc đã mặc xong đồng phục giải phẫu, gật đầu hé miệng nói: "Tin tưởng tôi, bảo đảm sẽ trả lại anh một Tô Thiển vui vẻ."
Đối với y thuật của mình, cô là tuyệt đối tin nếu cô tự xưng đứng thứ hai thì không có ai dám nói mình là thứ nhất.
Nhiễm Mạn gật đầu với An Thần ý bảo, cho dù là bệnh thế nào, nhưng phàm là bệnh nhân qua tay cô, không thể nào nói không xong được.
Trước đây đã gặp nhiều lần, cô làm sao lại quên đi một vị bác sĩ thiên tài như thế?
Lương Đình đi vào, không kịp nói thêm gì nữa, trực tiếp chỉ huy những bác sĩ có thể nói là đứng đầu các khoa. Động tác của cô vô cùng hoàn hảo khiến Hoa Tử không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Trải qua một hồi giải thích cặn kẽ, Nhiễm Mạn cuối cùng cũng đem thân phận của Lương Đình trong giới Y học nói cho mọi người rõ, ánh mắt Hoya chợt lóe lên, anh hình như đã nghe Hoa Tử nói qua một người như thế, lúc trước dường như Ám Dạ có mời cô làm bác sĩ riêng nhưng bị cô cự tuyệt, thì ra người này chính là Lương Đình.
An Thần nghe nói thế thì lòng nhẹ đi không ít, nếu như vậy thì Tô Thiển chắc sẽ không có chuyện gì. Bên trong, giải phẫu đang được tiến hành khẩn trương, không khí phía ngoài cũng không kém phần hồi hộp. Mọi người đều hướng mắt nhìn cửa chằm chằm, đặc biệt là An Thần, anh chỉ hận không thể khoét một lỗ nhìn xuyên vào bên trong.
Nửa giờ trôi qua...
Một giờ trôi qua...
Lại nửa giừ nữa trôi qua đi...
Thời điểm An Thần không thể đợi được nữa, thì cửa phòng phẫu thuật bật mở, Lương Đình cùng Hoa Tử đi ra, hai người cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
"Như thế nào rồi?"
"Như thế nào rồi?"
Lương Đình cười lên làm lộ ra hai hàm răng trắng đáng yêu nói: "Các người không tin vào y thuật của tôi hay sao?"
Nhiễm Mạn kích động gật đầu, còn An Thần hận không thể trực tiếp ôm Tô Thiển vào lòng, cuối cùng anh phải cứng rắn đè xuống kích động trong lòng, đấm một cú bả vai Hoa Tử, giọng khàn khàn hỏi:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook