Bà Xã, Ngoan Nào!
-
Chương 224: Có bảo bảo ?
“Nôn____nôn____”.
Trong phòng rửa tay, Tô Thiển lấy tay che ngực, nôn mửa không ngừng, gần đây ăn cái gì cũng không có mùi vị, thật sự khó chịu muốn chết.
Như sựt nhớ ra điều gì, Tô Thiển vội vàng mở lịch ra xem, nếu cô nhớ không lầm, kinh nguyệt lần trước đến bây giờ là cách đây hai tháng.
Dạo này xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cũng không để ý đến nó.
Đúng vậy, nhất định là vậy!!!
Trong nháy mắt, cô mừng như điên, nội tâm kích động không ngừng, không lời nào có thể diễn tả hết cảm giác phức tạp cùng vui sướng đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng cô lúc này
Mở ngăn kéo lấy que thử thai, hướng tolet mà chạy.
Hai gạch màu đỏ rất bắt mắt, cô sợ hãi nghĩ mình sẽ kêu lên, trên thực tế cô cũng đã làm như vậy.
Lý tẩu vội vàng chạy lên lầu, sợ hãi: “ thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì?”
Tô Thiển kích động, không biết nói gì, cô có bảo bảo, thật tốt quá!
“Không sao, dì đi làm việc đi.”
Cô muốn đi tìm An Thần, cô phải lập tức thông báo tin tốt này cho anh biết, anh sẽ mừng đến phát điên.
Rất muốn chạy một hơi đến nơi anh làm việc nhưng nghĩ đến hiện nay trong bụng còn có một tiểu bảo bảo, cô bước chậm lại, bình ổn cảm xúc, cùng thường ngày giống nhau, tiếp tục đi đến tòa cao ốc.
Phòng làm việc không có ai, Tô Thiển có chút kinh ngạc, lúc này không phải Bân Tử bọn họ nên nằm trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, uống cà phê sao?
Ngay cả An Thần cũng không có ở đây, bọn họ đi đâu hết rồi?
“Chị dâu, đại ca mới rời đi, có lẽ đến tối mới có thể trở về.” Dạ Thương mới từ phòng làm việc đi ra nhìn thấy Tô Thiển lập tức ngây ngẩn cả người, đi tới bên cạnh cô, lễ phép nói.
Tô Thiển có chút mất mác, cô thật muốn lập tức nói cho An Thần biết tin tức tốt của bon họ, nhưng lại không muốn nói qua điện thoại, thật rối rắm.
“Chị dâu, có phải có chuyện gì quan trọng hay không? em lập tức thông báo cho đại ca.”
“Ách, không vội, đợi buổi tối bọn họ trở về nói cũng không muộn.” tay của cô nhẹ nhàng xoa bụng, mĩm cười hạnh phúc.
Tô Thiển đi vào thư phòng, mắt hướng đến giá sách, muốn tìm một bộ sách, hình như trước kia An Thần có mua một bộ sách nói về bảo bảo cùng thai nhi rồi.
Nhiều sách như vậy, ruốt cuộc để ở chỗ nào?
Ngón tay lướt qua từng cái mục lục, cuối cùng dừng tại quyển “ giáo dục thai nhi”, khóe miệng khẽ cười, rút bộ sách ra, văn kiện bay tán loạn trên mặt đất, Tô Thiển vội vàng ngồi xổm người xuống dọn dẹp, ánh mắt lơ đãng lướt nhìn nội dung bên trong văn kiện, thân thể khẽ dao động.
Vứt quyển “giáo dục thai nhi” trong ngực xuống đất, run rẫy nhặt những tờ giấy bay tán loạn trên mặt đất lên, tràn đầy trong mắt đều là không dám tin.
Một ít tờ văn kiện đều là hình ảnh về vụ tai nạn xe cộ một năm trước cha mẹ cô đã trãi qua, ảnh chụp rất chi tiết, chính xác, từ việc xe mất khống chế như thế nào, đến việc Từ Kỷ bị đẩy xuống xe trong chớp mắt, lăng xuống vách đá, cuối cùng mọi thứ đều nổ tung, tất cả đều rõ ràng, Tô Thiển giống như trở về cái ngày tuyệt vọng và sợ hãi của một năm trước.
Tô Thiển vội vàng ngồi xuống bàn đọc sách, ngón tay giở từng trang, từng trang, thân thể run rẩy lợi hại.
Đây là cái gì? Đây ruốt cuộc là cái gì?
Sự thật của vụ tai nạn không phải là do nhân viên bảo dưỡng xe lơ là, sơ suất quên vặn một đinh ốc sao? Không phải là một việc ngoài ý muốn sao? Không phải không có ai hại chết cha mẹ cô sao?
Tại sao, tại sao lại có thể như vậy?
Vì cái gì chân tướng lại như thế này?
Thế nhưng, hung thủ thật sự hại chết cha mẹ lại là ông cụ An, là ông nội của An Thần, là ông nội của chồng cô.
Hèn gì trong khoảng thời gian này, anh rất kì lạ, thời thời khắc khắc đều rất bất an, thì ra là anh đang sợ, anh sợ phải đối mặt với mình, anh sợ không biết phải giải thích như thế nào với mình.
Lòng của cô bây giờ rất phức tạp, khiếp sợ, hận thù, bi thương, tức giận, sợ hãi đan xen vào nhau, không thể tưởng tượng nổi, đau đến xuyên thấu tim.
Nguyên bản những tờ giấy thẳng thóm thế nhưng đến tay Tô Thiển đã không còn nhận ra hình dáng gì, chà xát, chà xát, bị cô vò thành một cục.
Cũng không biết đứng trước bàn sách bao lâu, cho đến khi hai chân tê dại, cô mới từ từ đem văn kiện kia thu thập xong, trả về vị trí cũ.
Cả người cô, xem ra rất bình tĩnh, thậm chí không có chút xíu nước mắt, không phải cô không muốn nổi giận mà là sự việc này đã đem cô chấn kinh (chấn động + kinh hoàng) hoàn toàn, cô không biết lấy biểu tình cùng cử chỉ gì để diễn tả lửa giận trong lòng, cuối cùng chỉ còn lại sự đau lòng cùng trái tim lạnh như băng.
Đi vào nhà giữ xe, lái xe một đường xông ra ngoài.
Cô không biết lúc này phải làm gì, chỉ một mực đạp cần ga, trong đầu trống rỗng, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Vòng đi vòng lại nhiều lần, cô mới chạy xe về phía lăng mộ ở Tây Giao.
Quỳ gối trước mộ cha mẹ, trên bia mộ, nụ cười của họ vẫn như cũ, rực rỡ, lúc này nước mắt của cô ruốt cuộc nhịn không được ào ào chảy xuống.
Gắt gao cắn môi dưới, không ngừng dập đầu xuống đất, nội tâm áy náy, xấu hổ không cách nào giảm thiểu được. Cha mẹ cô yêu nhất lại bởi vì cô mà bị người khác hãm hại, kêu cô làm sao chịu nổi, mấu chốt là cô lại còn đi yêu cháu của kẻ thù, hiện tại còn mang thai đứa nhỏ.
Con nên làm gì bây giờ? cha mẹ con yêu nhất, hai người hãy nói cho con biết con nên làm cái gì bây giờ?
Chuyện biến thành bộ dáng như hiện nay, cô chẳng lẽ còn có thể xem như không biết gì mà tiếp tục cùng An Thần sống cuộc sống ân ân ái ái?
Không, tuyệt đối không thể nào!!! Cô không nên cùng người nhà của kẻ thù đã giết chết cha mẹ mình sống chung một chỗ, đó là việc không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
“Cha mẹ, con gái thật xin lỗi hai người, con không biết tâm trạng của mình bây giờ là gì cũng không biết bây giờ con phải làm gì, các người hãy nói cho con biết, con van xin hai người hãy nói cho con biết, ruốt cuộc con nên làm gì?” Cuối cùng Tô Thiển kêu gào đến tê tâm liệt phế, cô thật sự rất thống khổ, rất rối rắm, ai tới nói cho cô biết, cô ruốt cuộc phải làm gì?
Điện thoại di động trong túi vẫn vang không ngừng, Tô Thiển dường như không nghe thấy, ngơ ngác, thẫn thờ quỳ gối một mình, trơ như khúc gỗ, giống như cả thế giới này chỉ còn lại một mình cô.
[ tác giả: “mọi người có thấy rối rắm không? tóm lại tôi viết thật rất rối rắm” ]
Trong phòng rửa tay, Tô Thiển lấy tay che ngực, nôn mửa không ngừng, gần đây ăn cái gì cũng không có mùi vị, thật sự khó chịu muốn chết.
Như sựt nhớ ra điều gì, Tô Thiển vội vàng mở lịch ra xem, nếu cô nhớ không lầm, kinh nguyệt lần trước đến bây giờ là cách đây hai tháng.
Dạo này xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cũng không để ý đến nó.
Đúng vậy, nhất định là vậy!!!
Trong nháy mắt, cô mừng như điên, nội tâm kích động không ngừng, không lời nào có thể diễn tả hết cảm giác phức tạp cùng vui sướng đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng cô lúc này
Mở ngăn kéo lấy que thử thai, hướng tolet mà chạy.
Hai gạch màu đỏ rất bắt mắt, cô sợ hãi nghĩ mình sẽ kêu lên, trên thực tế cô cũng đã làm như vậy.
Lý tẩu vội vàng chạy lên lầu, sợ hãi: “ thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì?”
Tô Thiển kích động, không biết nói gì, cô có bảo bảo, thật tốt quá!
“Không sao, dì đi làm việc đi.”
Cô muốn đi tìm An Thần, cô phải lập tức thông báo tin tốt này cho anh biết, anh sẽ mừng đến phát điên.
Rất muốn chạy một hơi đến nơi anh làm việc nhưng nghĩ đến hiện nay trong bụng còn có một tiểu bảo bảo, cô bước chậm lại, bình ổn cảm xúc, cùng thường ngày giống nhau, tiếp tục đi đến tòa cao ốc.
Phòng làm việc không có ai, Tô Thiển có chút kinh ngạc, lúc này không phải Bân Tử bọn họ nên nằm trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, uống cà phê sao?
Ngay cả An Thần cũng không có ở đây, bọn họ đi đâu hết rồi?
“Chị dâu, đại ca mới rời đi, có lẽ đến tối mới có thể trở về.” Dạ Thương mới từ phòng làm việc đi ra nhìn thấy Tô Thiển lập tức ngây ngẩn cả người, đi tới bên cạnh cô, lễ phép nói.
Tô Thiển có chút mất mác, cô thật muốn lập tức nói cho An Thần biết tin tức tốt của bon họ, nhưng lại không muốn nói qua điện thoại, thật rối rắm.
“Chị dâu, có phải có chuyện gì quan trọng hay không? em lập tức thông báo cho đại ca.”
“Ách, không vội, đợi buổi tối bọn họ trở về nói cũng không muộn.” tay của cô nhẹ nhàng xoa bụng, mĩm cười hạnh phúc.
Tô Thiển đi vào thư phòng, mắt hướng đến giá sách, muốn tìm một bộ sách, hình như trước kia An Thần có mua một bộ sách nói về bảo bảo cùng thai nhi rồi.
Nhiều sách như vậy, ruốt cuộc để ở chỗ nào?
Ngón tay lướt qua từng cái mục lục, cuối cùng dừng tại quyển “ giáo dục thai nhi”, khóe miệng khẽ cười, rút bộ sách ra, văn kiện bay tán loạn trên mặt đất, Tô Thiển vội vàng ngồi xổm người xuống dọn dẹp, ánh mắt lơ đãng lướt nhìn nội dung bên trong văn kiện, thân thể khẽ dao động.
Vứt quyển “giáo dục thai nhi” trong ngực xuống đất, run rẫy nhặt những tờ giấy bay tán loạn trên mặt đất lên, tràn đầy trong mắt đều là không dám tin.
Một ít tờ văn kiện đều là hình ảnh về vụ tai nạn xe cộ một năm trước cha mẹ cô đã trãi qua, ảnh chụp rất chi tiết, chính xác, từ việc xe mất khống chế như thế nào, đến việc Từ Kỷ bị đẩy xuống xe trong chớp mắt, lăng xuống vách đá, cuối cùng mọi thứ đều nổ tung, tất cả đều rõ ràng, Tô Thiển giống như trở về cái ngày tuyệt vọng và sợ hãi của một năm trước.
Tô Thiển vội vàng ngồi xuống bàn đọc sách, ngón tay giở từng trang, từng trang, thân thể run rẩy lợi hại.
Đây là cái gì? Đây ruốt cuộc là cái gì?
Sự thật của vụ tai nạn không phải là do nhân viên bảo dưỡng xe lơ là, sơ suất quên vặn một đinh ốc sao? Không phải là một việc ngoài ý muốn sao? Không phải không có ai hại chết cha mẹ cô sao?
Tại sao, tại sao lại có thể như vậy?
Vì cái gì chân tướng lại như thế này?
Thế nhưng, hung thủ thật sự hại chết cha mẹ lại là ông cụ An, là ông nội của An Thần, là ông nội của chồng cô.
Hèn gì trong khoảng thời gian này, anh rất kì lạ, thời thời khắc khắc đều rất bất an, thì ra là anh đang sợ, anh sợ phải đối mặt với mình, anh sợ không biết phải giải thích như thế nào với mình.
Lòng của cô bây giờ rất phức tạp, khiếp sợ, hận thù, bi thương, tức giận, sợ hãi đan xen vào nhau, không thể tưởng tượng nổi, đau đến xuyên thấu tim.
Nguyên bản những tờ giấy thẳng thóm thế nhưng đến tay Tô Thiển đã không còn nhận ra hình dáng gì, chà xát, chà xát, bị cô vò thành một cục.
Cũng không biết đứng trước bàn sách bao lâu, cho đến khi hai chân tê dại, cô mới từ từ đem văn kiện kia thu thập xong, trả về vị trí cũ.
Cả người cô, xem ra rất bình tĩnh, thậm chí không có chút xíu nước mắt, không phải cô không muốn nổi giận mà là sự việc này đã đem cô chấn kinh (chấn động + kinh hoàng) hoàn toàn, cô không biết lấy biểu tình cùng cử chỉ gì để diễn tả lửa giận trong lòng, cuối cùng chỉ còn lại sự đau lòng cùng trái tim lạnh như băng.
Đi vào nhà giữ xe, lái xe một đường xông ra ngoài.
Cô không biết lúc này phải làm gì, chỉ một mực đạp cần ga, trong đầu trống rỗng, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Vòng đi vòng lại nhiều lần, cô mới chạy xe về phía lăng mộ ở Tây Giao.
Quỳ gối trước mộ cha mẹ, trên bia mộ, nụ cười của họ vẫn như cũ, rực rỡ, lúc này nước mắt của cô ruốt cuộc nhịn không được ào ào chảy xuống.
Gắt gao cắn môi dưới, không ngừng dập đầu xuống đất, nội tâm áy náy, xấu hổ không cách nào giảm thiểu được. Cha mẹ cô yêu nhất lại bởi vì cô mà bị người khác hãm hại, kêu cô làm sao chịu nổi, mấu chốt là cô lại còn đi yêu cháu của kẻ thù, hiện tại còn mang thai đứa nhỏ.
Con nên làm gì bây giờ? cha mẹ con yêu nhất, hai người hãy nói cho con biết con nên làm cái gì bây giờ?
Chuyện biến thành bộ dáng như hiện nay, cô chẳng lẽ còn có thể xem như không biết gì mà tiếp tục cùng An Thần sống cuộc sống ân ân ái ái?
Không, tuyệt đối không thể nào!!! Cô không nên cùng người nhà của kẻ thù đã giết chết cha mẹ mình sống chung một chỗ, đó là việc không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
“Cha mẹ, con gái thật xin lỗi hai người, con không biết tâm trạng của mình bây giờ là gì cũng không biết bây giờ con phải làm gì, các người hãy nói cho con biết, con van xin hai người hãy nói cho con biết, ruốt cuộc con nên làm gì?” Cuối cùng Tô Thiển kêu gào đến tê tâm liệt phế, cô thật sự rất thống khổ, rất rối rắm, ai tới nói cho cô biết, cô ruốt cuộc phải làm gì?
Điện thoại di động trong túi vẫn vang không ngừng, Tô Thiển dường như không nghe thấy, ngơ ngác, thẫn thờ quỳ gối một mình, trơ như khúc gỗ, giống như cả thế giới này chỉ còn lại một mình cô.
[ tác giả: “mọi người có thấy rối rắm không? tóm lại tôi viết thật rất rối rắm” ]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook