Bà Xã Ngang Ngược Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!
-
Chương 17
Khi Chu Chí Viễn đọc xong tờ hợp đồng mà Lâm Nhã Tịnh đã soạn thì cũng là lúc cô nàng nấu xong tô mì gói mang qua bàn ăn, đối diện với phần điểm tâm đầy đủ dinh dưỡng cần thiết cho một buổi sáng của người đàn ông.
"Trừ điều một ngủ chung ra thì tất cả đều không thành vấn đề.
Tôi đồng ý!"
Nói xong Chu Chí Viễn đặt tờ giấy xuống bàn thì ánh mắt đã rơi vào hình ảnh Lâm Nhã Tịnh đang ngồi ăn mì một cách ngon lành thì không hiểu sao tự dưng anh lại cau mày.
"Đó là bữa sáng của cô đó à?"
"Đúng rồi, ngày nào cũng thế mà!"
Lâm Nhã Tịnh không cần nghĩ đã thản nhiên trả lời, xong rồi còn lấy thìa múc nước mì lên thưởng thức trong điệu bộ vô cùng thưởng thức, còn người đàn ông chỉ biết lắc đầu, sau đó cũng ngồi xuống bắt đầu ăn phần điểm tâm của mình.
"À đúng rồi, còn tờ hợp đồng của anh đâu? Vẫn chưa soạn xong điều khoản hả?"
"Tôi chỉ có một điều rất ngắn gọn nên không cần phải ghi ra giấy, cứ điền nốt vào tờ của cô thêm một vài dòng là cả hai có thể ký tên vào."
"Là dòng gì ấy?"
"Thứ nhất: Cô phải nghe theo tất cả yêu cầu của tôi!
Thứ hai: Sau khi hết hạn hợp đồng là một năm, chúng ta đường ai nấy đi, chia tay trong hòa bình và không tiết lộ bất cứ một thông tin gì ra bên ngoài.
Thứ ba: Sau khi kết thúc hợp đồng tôi, Chu Chí Viễn sẽ trả cho cô 500 triệu đồng coi như là đền bù tổn thất về thời gian lẫn thanh xuân."
Như một sự chuẩn bị chu toàn từ trước, người đàn ông nói ra một cách rành mạch và rõ ràng, giúp Lâm Nhã Tịnh nghe thấy không sót một từ.
Nhưng theo như cô biết thì chỉ với một điều khoản đầu tiên của anh thôi thì những yêu cầu của cô đưa ra căn bản là vô hiệu.
Sau khi suy đi tính lại một cách kỹ càng thì Lâm Nhã Tịnh cũng đưa ra được quyết định dứt khoác sau cùng.
"Được, tôi đồng ý! Nhưng mà về số tiền mà anh đề cập tới thì tôi xin không nhận."
"Tại sao không nhận?"
"Ờ thì..."
Nói đến lí do tại sao không nhận tiền thì Lâm Nhã Tịnh đương nhiên là vì lòng tự trọng của bản thân.
Mặc khác là vì trong cuộc hôn nhân này cô đã được trao đổi lợi ích từ phía khác.
Chuyện hợp đồng này là nằm ngoài dự tính, nếu được trả lại tự do sau một năm thì cô đã mừng lắm rồi.
Nếu vì tiền mà đồng ý thỏa thuận thì có khác gì cô đang bán rẻ nhân cách của chính mình.
Cô muốn cho đối phương biết thứ mà cô thật sự cần là tự do chứ không phải vì tiền mà chà đạp lòng tự tôn của một con người.
"Ờ thì...!không cần là không cần thôi.
Thứ tôi cần là tự do và một cuộc sống bình yên, chứ không phải tiền của anh.
Tôi cũng có lòng tự trọng của tôi mà."
Cuối cùng sau khi vòng vo tam Quốc hồi lâu thì Lâm Nhã Tịnh cũng nói thẳng ra và Chu Chí Viễn đã khẽ cười khi nghe xong những lời nói ấy của cô gái.
"Vậy cô không thấy điều khoản đầu tiên hơi quá đáng sao?"
"Không phải là hơi quá đáng mà là rất rất quá đáng luôn kìa."
"Thế sao cô lại đồng ý?"
"Thì tôi coi như là làm ôsin cho anh một năm đi.
Đôi co qua lại cũng không thắng được người ngang ngược như anh.
Vả lại tôi nghĩ là chắc anh cũng không đối xử tệ với tôi đâu ha!"
Nói xong Lâm Nhã Tịnh liền trưng ra bộ mặt ngây thơ nịnh nọt cùng nụ cười xinh như hoa lại khiến tim người đàn ông bỗng dưng đập rộn ràng, phải mất đến vài giây thì anh mới bình thường trở lại.
Thật ra là anh đã quay xuống nhìn phần ăn của mình chứ không dám nhìn vào mặt cô gái ấy nữa thì tâm mới bình lặng trở lại.
Thấy đối phương im lặng, Lâm Nhã Tịnh lại nóng lòng hỏi lại lần nữa:
"Này, sao không trả lời dạ? Anh sẽ không bắt nạt tôi đâu đúng hông?"
"Ừ! Tôi đâu có rảnh mà suốt ngày ở nhà kiếm chuyện với cô."
Nói xong Chu Chí Viễn cũng buông dao nĩa đang cầm trên tay xuống, anh lấy khăn giấy lau miệng, uống nốt ly nước lọc rồi bỏ lại cho Lâm Nhã Tịnh thêm một câu trước khi đi làm.
"Tôi ăn xong rồi, giờ phải đến công ty.
Cô ngoan ngoãn ở nhà, lát nữa Đình Quân dậy nếu có lòng tốt thì chuẩn bị cho cậu ấy chút thức ăn hộ tôi."
Dặn dò xong thì Chu Chí Viễn mới thật sự rời khỏi phòng ăn.
Nhìn theo bóng lưng của nam nhân ấy không hiểu sao Lâm Nhã Tịnh lại đột nhiên mỉm cười.
Có lẽ cô thấy rằng con đường mình miễn cưỡng bước vào này cũng không hẳn là tồi tệ.
Người đàn ông ấy cũng không quá giống với lời đồn trong thiên hạ.
Đâu đó trong con người Chu Chí Viễn, cô có thể nhận ra một chút ấm áp, một chút ôn nhu và dung túng từ anh!
Cô chưa từng tiếp xúc gần gũi và thân thiết với đàn ông nên không biết như thế nào là rung động.
Cô chỉ biết là lúc này, người đàn ông ấy đối với cô là một người tốt và ít ra cô vẫn còn được tôn trọng.
----------------
Dương Đình Quân ngủ một mạch đến tận 11 giờ trưa thì mới vươn mình thức giấc.
Anh là một thiếu gia vừa chơi vừa làm nên công việc đối với anh mà nói không phải là thứ gì quá ghê gớm khiến anh phải chạy đôn chạy đáo, tất bật tối ngày.
Vì đã quá quen với lối thiết kế của căn biệt thự này nên khi vừa mở mắt ra Dương Đình Quân đã biết mình đang ở đâu.
Đây là căn phòng mà khi vừa về nước Chu Chí Viễn đã sắp xếp cho anh ở lại đến khi Lâm Nhã Tịnh chuyển tới thì bắt buộc anh phải chuyển đi.
Tuy là chuyển đi nhưng một số dụng cụ cần thiết của anh thì Chu Chí Viễn vẫn giữ nguyên không thay đổi, đề phòng những tình huống anh đến gây rối và ở lại qua đêm như tối qua.
Sau khi vệ sinh cá nhân chào đón ngày mới xong xuôi cả rồi thì Dương Đình Quân lại mò xuống phòng khách với ý định tìm đồ ăn, vì cái bụng của anh đã đánh trống inh ỏi như quân giặc bị thiếu hụt lương thực.
Vừa xuống tới phòng khách Dương Đình Quân đã bắt gặp hình ảnh Lâm Nhã Tịnh ngồi xếp bằng trên ghế sofa, tay ôm chặt chiếc gối giơ giơ lên gần mặt như thể đang đề phòng thứ gì đó.
Đôi mắt long lanh thì dán chặt vào màn hình tivi.
Qua những hành động và biểu cảm của cô gái thì Dương Đình Quân đã đoán chắc được Lâm Nhã Tịnh đang xem phim gì.
Trong đầu anh lập tức nảy ra một ý định xấu xa, khuôn miệng khẽ cười gian tà một cái, sau đó anh nhẹ nhàng đi vòng ra sau lưng cô gái.
Lâm Nhã Tịnh vì tập trung cao độ vào bộ phim trong tivi mà không hề nhận ra có kẻ xấu đang rình rập sau lưng.
"Lâm Nhã Tịnh...!Cô đền mạng cho ta...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook