Bà Xã, Mau Đi Kiếm Tiền
-
Chương 9
Ánh sáng yếu ớt rọi qua tấm rèm, Hàn Nhi khẽ vươn người trong mệt mỏi rồi bò dậy. Đêm qua thực chất cô ngủ khá ngon, vòng tay của người đàn ông ấy như một liều thuốc ngủ vậy..
" Vũ Tần Lâm, Anh Đâu Rồi? " Hàn Nhi hét lên, nhìn đồng hồ rơi vào khoảng chớm 5 giờ sáng nhưng lại không thấy người đàn ông kia đâu.
Không có tiếng nói nào vọng lại như mọi khi, cô im ắng xuống giường rồi đi qua từng phòng kiếm anh.
" Chồng.. Anh làm gì mà ngủ quên vậy? " Hàn Nhi khẽ vỗ vai người đàn ông đang gục mình trên bàn làm việc.
" Vũ Lâm... Vũ Tần Lâm.. Anh ơi " Cô nhẹ nhàng gọi tên người đàn ông, nhưng anh không đáp lại.
Sự kiên nhẫn vẫn tiếp tục kéo dài..
Hàn Nhi lay người đàn ông, cô bẹo má, định cấu vào tay anh thì thoáng thấy trong lòng bàn tay có một sợi dây chuyền.
Vốn tò mò, cô cũng ngó xem nhưng không dám tìm hiểu nhiều...
" Vũ Tần Lâm... Vũ Lâm về phòng đi.. "
" Vũ.. Lâm anh sao thế? " Những tiếng gọi dần không có sự hồi đáp..
" Hàn Nhi em... phiền quá.. Anh làm việc nằm nghỉ chút .. Em đói hả? Hay sao dậy sớm thế?" Vũ Lâm không mở mắt, mệt mỏi lên tiếng..
" Phiền? " Giọng cô có chút lạnh đi rồi quay lưng rời khỏi căn phòng.
...
Tối đến, vẫn chẳng có động tĩnh gì...
Hàn Nhi lần này rất bình tĩnh gõ lên cửa mấy tiếng, nhưng mọi thứ rơi vào im lặng..
Mới đêm qua còn rất bình yên mà? Anh ấy chưa từng giận cô như vậy..
" Vũ Lâm.. Em làm sai gì sao? "
" Vũ Lâm.. Em không sợ bọn họ.. Không làm nũng, không đòi tiền nữa.. "
" Vũ Lâm.. Anh muốn ly hôn sao? "
" Nếu anh không mở cửa.. Ly hôn " Cô giận dỗi chờ đợi , biết anh mệt mỏi côn việc nhưng như vậy thực sự rất quá đáng.
" Cộp " Trong phòng vọng ra một âm thanh.. Nhưng vài phút rơi vào yên ắng.
Hàn Nhi cũng im lặng mở cửa, để xuống sàn nhà ly sữa rồi đóng cửa.
Giọng nói anh vọng ra..
" Hàn Nhi... Hôm nay anh hơi mệt.. Em đừng lo.. "
[... ]
" Mẹ.. " Hàn Nhi khẽ gọi người đầu dây.
" Con dâu.. Tình địch con về nước đấy.. "
" Tình địch là sao ạ? Con nào qua lại với Vũ Lâm...?
" Thật ra... Vũ Lâm từng yêu một người con gái mà bị bỏ rơi.. Hmm, nói ra là đơn phương.. Mẹ bảo, con qua chỗ mẹ đi, thằng chồng khốn nạn của con đang không biết đuổi con yêu tinh kia sao ... Qua đây mẹ con ta bày kế.. "
" Mẹ chồng quả là tuyệt.. Nhưng xem ra cô ta quan trọng hơn con dâu mẹ.. "
" Đừng để ý thời gian này, mẹ muốn nói với con. Tuy nó cưng chiều con nhưng yêu nhau 1 năm chưa chắc sẽ bền lâu. Nó ngốc lắm.. "
" Tính con căn bản quá trẻ con phải không? "
" Đàn ông cần một người phụ nữ trưởng thành. Con gái mẹ chồng biết con phải cưới sớm cũng vì hợp đồng .. Yêu con trai ta rồi phải không? "
" Con đang đau chết đây, cảm giác khó chịu lắm.. "
" Mẹ bảo.. Hồi đi học con học lực khá giỏi.. Đi công tác với mẹ nhé... Chồng con tự khắc tìm đến thôi.. "
" Lâu không mẹ? Hmm... Nhớ lắm "
".. Lão công ta gọi rồi, con dâu tránh nạn đi.. "
Hàn Nhi không hiểu điều gì xảy ra, cô chỉ hoang mang không biết chồng mình có bao nhiêu mối tình trước khi cưới cô. Trước khi vào lễ đường, cô không quen biết anh chỉ vì làm ăn nên tiến đến mối quan hệ này.
[.. ]
Sáng hôm sau, Vũ Lâm mới rời khỏi phòng làm việc.. Trong tay cầm sợi dây chuyền mà hớn hở chạy về phòng ngủ. Nơi đó sau 1 ngày yên ắng, gọn gàng. Vài món đồ trang điểm biến mất, khiến anh mơ màng...
Vũ Lâm vội mở máy điện thoại nháy máy cho Hàn Nhi, khi bên kia bắt máy anh vội hỏi " Vợ, em đi đâu đấy.. "
" Mẹ mượn tạm con dâu mấy hôm... Lo tự xử lí cô ta đi.. "
" Cô nào? "
" Lí Nhị An "
" Sao lại nhắc đến cô ấy? Vợ con đâu? "
Đầu dây yên ắng , bà vẫn luôn nghĩ thói quen 4 năm của con trai bà sẽ không thay đổi. Mỗi lần người phụ nữ kia về nước, con trai bà đều nhớ nhưng năm nay thì không hề màng tới.. Bà còn đang nghĩ con trai mình buồn vì việc đó..
" Mẹ... Trả Hàn Nhi về đây, mẹ lại nói xấu gì với cô ấy rồi.. " Vũ Lâm tức giận nhưng không dám lớn tiếng với mẹ mình. Anh không rõ mẹ có nói cho Hàn Nhi về người phụ nữ đó không? Bà ấy vẫn luôn nhớ về xúc cảm của anh khi cô ta về nước mấy năn qua..
Nhưng.. Anh không tồi như vậy.. Anh có vợ, anh thương cô..
Hôm qua cũng chỉ vì sợi dây chuyền được nội để lại bị hỏng, anh muốn tặng cho cô nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố.. Đó là món quà cuối cùng bà nội để lại cho anh sau đêm ra đi mãi trong im lặng.
"Không dám, Hàn Nhi vẫn vui vẻ.. Muốn tìm tự vác xác đi " Đầu dây nhanh chóng tắt máy.
" Meeeẹe... Trả vợ cho con... "
" Vũ Tần Lâm, Anh Đâu Rồi? " Hàn Nhi hét lên, nhìn đồng hồ rơi vào khoảng chớm 5 giờ sáng nhưng lại không thấy người đàn ông kia đâu.
Không có tiếng nói nào vọng lại như mọi khi, cô im ắng xuống giường rồi đi qua từng phòng kiếm anh.
" Chồng.. Anh làm gì mà ngủ quên vậy? " Hàn Nhi khẽ vỗ vai người đàn ông đang gục mình trên bàn làm việc.
" Vũ Lâm... Vũ Tần Lâm.. Anh ơi " Cô nhẹ nhàng gọi tên người đàn ông, nhưng anh không đáp lại.
Sự kiên nhẫn vẫn tiếp tục kéo dài..
Hàn Nhi lay người đàn ông, cô bẹo má, định cấu vào tay anh thì thoáng thấy trong lòng bàn tay có một sợi dây chuyền.
Vốn tò mò, cô cũng ngó xem nhưng không dám tìm hiểu nhiều...
" Vũ Tần Lâm... Vũ Lâm về phòng đi.. "
" Vũ.. Lâm anh sao thế? " Những tiếng gọi dần không có sự hồi đáp..
" Hàn Nhi em... phiền quá.. Anh làm việc nằm nghỉ chút .. Em đói hả? Hay sao dậy sớm thế?" Vũ Lâm không mở mắt, mệt mỏi lên tiếng..
" Phiền? " Giọng cô có chút lạnh đi rồi quay lưng rời khỏi căn phòng.
...
Tối đến, vẫn chẳng có động tĩnh gì...
Hàn Nhi lần này rất bình tĩnh gõ lên cửa mấy tiếng, nhưng mọi thứ rơi vào im lặng..
Mới đêm qua còn rất bình yên mà? Anh ấy chưa từng giận cô như vậy..
" Vũ Lâm.. Em làm sai gì sao? "
" Vũ Lâm.. Em không sợ bọn họ.. Không làm nũng, không đòi tiền nữa.. "
" Vũ Lâm.. Anh muốn ly hôn sao? "
" Nếu anh không mở cửa.. Ly hôn " Cô giận dỗi chờ đợi , biết anh mệt mỏi côn việc nhưng như vậy thực sự rất quá đáng.
" Cộp " Trong phòng vọng ra một âm thanh.. Nhưng vài phút rơi vào yên ắng.
Hàn Nhi cũng im lặng mở cửa, để xuống sàn nhà ly sữa rồi đóng cửa.
Giọng nói anh vọng ra..
" Hàn Nhi... Hôm nay anh hơi mệt.. Em đừng lo.. "
[... ]
" Mẹ.. " Hàn Nhi khẽ gọi người đầu dây.
" Con dâu.. Tình địch con về nước đấy.. "
" Tình địch là sao ạ? Con nào qua lại với Vũ Lâm...?
" Thật ra... Vũ Lâm từng yêu một người con gái mà bị bỏ rơi.. Hmm, nói ra là đơn phương.. Mẹ bảo, con qua chỗ mẹ đi, thằng chồng khốn nạn của con đang không biết đuổi con yêu tinh kia sao ... Qua đây mẹ con ta bày kế.. "
" Mẹ chồng quả là tuyệt.. Nhưng xem ra cô ta quan trọng hơn con dâu mẹ.. "
" Đừng để ý thời gian này, mẹ muốn nói với con. Tuy nó cưng chiều con nhưng yêu nhau 1 năm chưa chắc sẽ bền lâu. Nó ngốc lắm.. "
" Tính con căn bản quá trẻ con phải không? "
" Đàn ông cần một người phụ nữ trưởng thành. Con gái mẹ chồng biết con phải cưới sớm cũng vì hợp đồng .. Yêu con trai ta rồi phải không? "
" Con đang đau chết đây, cảm giác khó chịu lắm.. "
" Mẹ bảo.. Hồi đi học con học lực khá giỏi.. Đi công tác với mẹ nhé... Chồng con tự khắc tìm đến thôi.. "
" Lâu không mẹ? Hmm... Nhớ lắm "
".. Lão công ta gọi rồi, con dâu tránh nạn đi.. "
Hàn Nhi không hiểu điều gì xảy ra, cô chỉ hoang mang không biết chồng mình có bao nhiêu mối tình trước khi cưới cô. Trước khi vào lễ đường, cô không quen biết anh chỉ vì làm ăn nên tiến đến mối quan hệ này.
[.. ]
Sáng hôm sau, Vũ Lâm mới rời khỏi phòng làm việc.. Trong tay cầm sợi dây chuyền mà hớn hở chạy về phòng ngủ. Nơi đó sau 1 ngày yên ắng, gọn gàng. Vài món đồ trang điểm biến mất, khiến anh mơ màng...
Vũ Lâm vội mở máy điện thoại nháy máy cho Hàn Nhi, khi bên kia bắt máy anh vội hỏi " Vợ, em đi đâu đấy.. "
" Mẹ mượn tạm con dâu mấy hôm... Lo tự xử lí cô ta đi.. "
" Cô nào? "
" Lí Nhị An "
" Sao lại nhắc đến cô ấy? Vợ con đâu? "
Đầu dây yên ắng , bà vẫn luôn nghĩ thói quen 4 năm của con trai bà sẽ không thay đổi. Mỗi lần người phụ nữ kia về nước, con trai bà đều nhớ nhưng năm nay thì không hề màng tới.. Bà còn đang nghĩ con trai mình buồn vì việc đó..
" Mẹ... Trả Hàn Nhi về đây, mẹ lại nói xấu gì với cô ấy rồi.. " Vũ Lâm tức giận nhưng không dám lớn tiếng với mẹ mình. Anh không rõ mẹ có nói cho Hàn Nhi về người phụ nữ đó không? Bà ấy vẫn luôn nhớ về xúc cảm của anh khi cô ta về nước mấy năn qua..
Nhưng.. Anh không tồi như vậy.. Anh có vợ, anh thương cô..
Hôm qua cũng chỉ vì sợi dây chuyền được nội để lại bị hỏng, anh muốn tặng cho cô nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố.. Đó là món quà cuối cùng bà nội để lại cho anh sau đêm ra đi mãi trong im lặng.
"Không dám, Hàn Nhi vẫn vui vẻ.. Muốn tìm tự vác xác đi " Đầu dây nhanh chóng tắt máy.
" Meeeẹe... Trả vợ cho con... "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook