Bà Xã, Mau Đi Kiếm Tiền
-
Chương 11: Nói dối anh thịt tươi em đấy!!
Da thịt gần kề nhau, từng đường đi của người đàn ông chỉ khiến người phụ nữ khựng lại. Bàn tay anh thô bạo trườn lên đến vùng đồi núi nhô cao, rồi mở rộng khoảng cách giữa mình và người con gái.
Gương mặt của Hàn Ân Nhi cũng chuyển biến theo cách hành xử của người đàn ông. Trong cô không còn sự dễ dãi nào dành cho anh, đôi mắt cũng thoáng đỏ khoe rồi đọng lại giọt lệ.
" Vũ.. Tần.. Lâm , dừng lại được không? " Giọng nói nữ nhân hết sức mệt mỏi, người cô đổ vào người anh. Một chút chống cự cũng không có, có gì đó khác lạ thâm sâu bên trong.
" Hôm nay em mệt.. Rất mệt.. Đừng làm phiền em. " Khi vòng tay người đàn ông nới lỏng, Hàn Ân Nhi rất chậm rãi rời đi.
Bước chân của cô nặng nề đến mức người đàn ông lặng dần trong khoảng thời gian sau đó. Đó là lần đâu anh thấy một Hàn Ân Nhi buồn bã, mệt mỏi thậm trí không hề có chút cảm xúc nào. Mọi thứ hôm nay đều như một vở kịch, cô đang giấu anh cái gì?
Từ khi hợp đồng hôn nhân bắt đầu, kể cả cãi nhau anh cũng chưa từng làm lớn với cô. Thậm trí luôn là người nhận lỗi. Bởi hôn nhân này diễn ra đều vì tiền, cô còn quá nhỏ, còn ở tuổi đi học nên anh không đặt nhiều áp lực. Giờ dù đã học xong, anh cũng muốn cô thoải mái nhất . Ít nhất khi kết thúc hợp đồng , cô ấy còn nhớ anh. Chỉ là mọi khi, cô ấy luôn cười, luôn hoạt bát trong anh trừ hôm nay.
[... ]
Chiếc giường vẫn được nhường lại một khoảng trống, đèn đã tắt hết chỉ còn ánh đèn mờ ảo bên ngoài rọi qua tấm kính.
Vũ Tần Lâm nhìn qua không gian vắng lặng rồi nhẹ nhàng nằm lên giường. Anh khẽ nhìn qua người con gái bên cạnh đôi chút rồi yên ắng không giám hỏi thêm.
" Chồng .. " Giọng nói nhỏ nhẹ ấy vọng đến tai Vũ Tần Lâm khiến đôi mắt anh vừa nhắm vào vội mở ra. Có cái gì đó rất dễ chịu khi nghe cô gọi với giọng điệu ấm áp.
" Nếu em không phải vợ anh thì sao? " Cô lặng lẽ quay người ra phía ban công, không dám nhìn thẳng mắt anh. Cô biết phía sau anh đang rất tức giận vì câu hỏi này, nhưng kìm nén . Anh hay cưng nịnh cô nhưng nhất quyết ghét kiểu hỏi như vậy. Bởi anh rất thật tâm.. Nghe qua câu trả lời cũng khiến đối phương nghẹn lòng.
" Có lẽ anh không thương em, vì nhất định khi đó vị trí này không dành cho em. "
" Hàn Ân Nhi, lại đây. Lại đây, nằm dịch lại phía anh.. "
Hàn Ân Nhi nghe lời quay người rồi dịch người vào lòng anh.
" Nghe anh nói, nếu hết thương, hết yêu phải nói. Nhưng nhất quyết phải thật lòng, bởi trong mắt anh em là kẻ kém nói dối.. Anh không thích em nói dối anh. "
" Em biết, nếu em nói dối anh sẽ nhốt em phải không? "
" Hàn Ân Nhi, em thấy anh độc ác vậy sao? "
" Em nghĩ vậy.. "
" Hôm nay em có chuyện gì sao? " Vũ Tần Lâm vòng tay ôm lấy Hàn Ân Nhi, nhẹ nhàng cất giọng hỏi.
Người con gái trong lồng ngực anh lắc đầu rồi im ắng dịch người lên quay ra nhìn không gian bên ngoài. Một hồi rất lâu, ánh điện giảm độ sáng đi để chìm vào buổi đêm cô mới quay sang nhìn anh.
" Vũ Tần Lâm ... Còn vài tháng nữa hết hợp đồng hôn nhân rồi. " Giọng nói cô lành lạnh, có chút buồn chán, có chút nào đấy trong anh lại thấy cô ấy khá nhẹ nhõm.
Người Vũ Tần Lâm khựng lại đôi chút, bàn tay anh cũng có chút lo lắng nắm chặt lại. Gân xanh nổi lên một chút thêm nhiều, anh cảm nhận được sự khác biệt rất nhiều.. Quá nhiều là khác.
" Hàn Ân Nhi.. Anh làm gì không phải với em? Hay do chuyện hôm qua, em giận anh? " Giọng Vũ Tần Lâm trầm xuống, không hề có chút gì cho thấy con người anh đang lo sợ. Không phải lo sợ vì cô thay đổi mà sợ vì anh chót đặt cho vào cô quá nhiều hi vọng về hạnh phúc.
" Em chỉ muốn hỏi thôi... " Câu nói của cô mờ ảo tựa như ánh đèn bên ngoài chiếu xuống mặt hồ. Chỉ cần gió lay chuyển mặt hồ, ánh đèn chiếu xuống cũng nhòa. Còn cô liệu đang trả lời để cho qua, rồi đem nó phai dần theo thời gian.
" Hàn Ân Nhi.. Rốt cuộc hôm nay em bị sao? "
" Em đang lo sợ điều gì? "
Cô không trả lời, ánh mắt phản chiếu ngàn nỗi buồn cô độc đến mức anh không dám hỏi thêm. Nhưng phụ nữ, càng để lại cho họ im lặng rất nhanh tuột mất.
" Nếu hết hợp đồng, ta kí bản khác.. "
" Thời hạn vĩnh viễn được không anh? "
" Chỉ cần em muốn. "
" Em sợ khi đó mình sẽ không kí hợp đồng.. Anh biết vì sao không? Bởi em muốn anh yêu em hơn hiện tại. Một tình yêu trưởng thành, không cần sủng nịnh cũng là phúc hạnh của phụ nữ.. "
Vũ Tần Lâm khẽ cười, có chút gian sảo hiện lên qua đó. " Phu nhân, người lớn thật rồi.. Xem ra vứt em ra ngoài đường kiếm tiền được rồi. "
" Ann.. hh.. " Cô bị nghẹn lại ở cô họng bởi một nụ hôn bất chợt từ người đàn ông. Anh mút lấy bờ môi cô rồi liếm nhẹ giư vị còn sót lại trên cánh môi đỏ hồng . Sự ngang tàn của anh diễn ra rất nhanh, nó chỉ được coi là cảnh báo.
Vũ Tần Lâm khẽ rời bỏ nụ hôn chưa mấy thỏa mãn, đôi mắt anh có chút nghiêm nghị nhìn cô. " Phu nhân.. Anh không muốn biết em giấu anh gì đâu.. Khi đó, anh thịt tươi em đấy. "
Gương mặt của Hàn Ân Nhi cũng chuyển biến theo cách hành xử của người đàn ông. Trong cô không còn sự dễ dãi nào dành cho anh, đôi mắt cũng thoáng đỏ khoe rồi đọng lại giọt lệ.
" Vũ.. Tần.. Lâm , dừng lại được không? " Giọng nói nữ nhân hết sức mệt mỏi, người cô đổ vào người anh. Một chút chống cự cũng không có, có gì đó khác lạ thâm sâu bên trong.
" Hôm nay em mệt.. Rất mệt.. Đừng làm phiền em. " Khi vòng tay người đàn ông nới lỏng, Hàn Ân Nhi rất chậm rãi rời đi.
Bước chân của cô nặng nề đến mức người đàn ông lặng dần trong khoảng thời gian sau đó. Đó là lần đâu anh thấy một Hàn Ân Nhi buồn bã, mệt mỏi thậm trí không hề có chút cảm xúc nào. Mọi thứ hôm nay đều như một vở kịch, cô đang giấu anh cái gì?
Từ khi hợp đồng hôn nhân bắt đầu, kể cả cãi nhau anh cũng chưa từng làm lớn với cô. Thậm trí luôn là người nhận lỗi. Bởi hôn nhân này diễn ra đều vì tiền, cô còn quá nhỏ, còn ở tuổi đi học nên anh không đặt nhiều áp lực. Giờ dù đã học xong, anh cũng muốn cô thoải mái nhất . Ít nhất khi kết thúc hợp đồng , cô ấy còn nhớ anh. Chỉ là mọi khi, cô ấy luôn cười, luôn hoạt bát trong anh trừ hôm nay.
[... ]
Chiếc giường vẫn được nhường lại một khoảng trống, đèn đã tắt hết chỉ còn ánh đèn mờ ảo bên ngoài rọi qua tấm kính.
Vũ Tần Lâm nhìn qua không gian vắng lặng rồi nhẹ nhàng nằm lên giường. Anh khẽ nhìn qua người con gái bên cạnh đôi chút rồi yên ắng không giám hỏi thêm.
" Chồng .. " Giọng nói nhỏ nhẹ ấy vọng đến tai Vũ Tần Lâm khiến đôi mắt anh vừa nhắm vào vội mở ra. Có cái gì đó rất dễ chịu khi nghe cô gọi với giọng điệu ấm áp.
" Nếu em không phải vợ anh thì sao? " Cô lặng lẽ quay người ra phía ban công, không dám nhìn thẳng mắt anh. Cô biết phía sau anh đang rất tức giận vì câu hỏi này, nhưng kìm nén . Anh hay cưng nịnh cô nhưng nhất quyết ghét kiểu hỏi như vậy. Bởi anh rất thật tâm.. Nghe qua câu trả lời cũng khiến đối phương nghẹn lòng.
" Có lẽ anh không thương em, vì nhất định khi đó vị trí này không dành cho em. "
" Hàn Ân Nhi, lại đây. Lại đây, nằm dịch lại phía anh.. "
Hàn Ân Nhi nghe lời quay người rồi dịch người vào lòng anh.
" Nghe anh nói, nếu hết thương, hết yêu phải nói. Nhưng nhất quyết phải thật lòng, bởi trong mắt anh em là kẻ kém nói dối.. Anh không thích em nói dối anh. "
" Em biết, nếu em nói dối anh sẽ nhốt em phải không? "
" Hàn Ân Nhi, em thấy anh độc ác vậy sao? "
" Em nghĩ vậy.. "
" Hôm nay em có chuyện gì sao? " Vũ Tần Lâm vòng tay ôm lấy Hàn Ân Nhi, nhẹ nhàng cất giọng hỏi.
Người con gái trong lồng ngực anh lắc đầu rồi im ắng dịch người lên quay ra nhìn không gian bên ngoài. Một hồi rất lâu, ánh điện giảm độ sáng đi để chìm vào buổi đêm cô mới quay sang nhìn anh.
" Vũ Tần Lâm ... Còn vài tháng nữa hết hợp đồng hôn nhân rồi. " Giọng nói cô lành lạnh, có chút buồn chán, có chút nào đấy trong anh lại thấy cô ấy khá nhẹ nhõm.
Người Vũ Tần Lâm khựng lại đôi chút, bàn tay anh cũng có chút lo lắng nắm chặt lại. Gân xanh nổi lên một chút thêm nhiều, anh cảm nhận được sự khác biệt rất nhiều.. Quá nhiều là khác.
" Hàn Ân Nhi.. Anh làm gì không phải với em? Hay do chuyện hôm qua, em giận anh? " Giọng Vũ Tần Lâm trầm xuống, không hề có chút gì cho thấy con người anh đang lo sợ. Không phải lo sợ vì cô thay đổi mà sợ vì anh chót đặt cho vào cô quá nhiều hi vọng về hạnh phúc.
" Em chỉ muốn hỏi thôi... " Câu nói của cô mờ ảo tựa như ánh đèn bên ngoài chiếu xuống mặt hồ. Chỉ cần gió lay chuyển mặt hồ, ánh đèn chiếu xuống cũng nhòa. Còn cô liệu đang trả lời để cho qua, rồi đem nó phai dần theo thời gian.
" Hàn Ân Nhi.. Rốt cuộc hôm nay em bị sao? "
" Em đang lo sợ điều gì? "
Cô không trả lời, ánh mắt phản chiếu ngàn nỗi buồn cô độc đến mức anh không dám hỏi thêm. Nhưng phụ nữ, càng để lại cho họ im lặng rất nhanh tuột mất.
" Nếu hết hợp đồng, ta kí bản khác.. "
" Thời hạn vĩnh viễn được không anh? "
" Chỉ cần em muốn. "
" Em sợ khi đó mình sẽ không kí hợp đồng.. Anh biết vì sao không? Bởi em muốn anh yêu em hơn hiện tại. Một tình yêu trưởng thành, không cần sủng nịnh cũng là phúc hạnh của phụ nữ.. "
Vũ Tần Lâm khẽ cười, có chút gian sảo hiện lên qua đó. " Phu nhân, người lớn thật rồi.. Xem ra vứt em ra ngoài đường kiếm tiền được rồi. "
" Ann.. hh.. " Cô bị nghẹn lại ở cô họng bởi một nụ hôn bất chợt từ người đàn ông. Anh mút lấy bờ môi cô rồi liếm nhẹ giư vị còn sót lại trên cánh môi đỏ hồng . Sự ngang tàn của anh diễn ra rất nhanh, nó chỉ được coi là cảnh báo.
Vũ Tần Lâm khẽ rời bỏ nụ hôn chưa mấy thỏa mãn, đôi mắt anh có chút nghiêm nghị nhìn cô. " Phu nhân.. Anh không muốn biết em giấu anh gì đâu.. Khi đó, anh thịt tươi em đấy. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook